Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 45: u oán (1+2+3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ta cung kính nói:

“Thánh thượng là vạn thừa chi tôn (ngôi vị được vạn người tôn kính), lễ quân thần tất nhiên phải phân rõ!”

Yến Nguyên Tông lắc đầu, lôi kéo ta đi tới thư phòng ở bên cạnh, trên thư án vẫn còn một bức tự hắn mới viết, Yến Nguyên Tông nói: “Ngươi giúp ta xem một chút, xem trình độ viết phúc tự của ta có tiến bộ hay không!”

Ta tiến tới gần, trên mặt giấy có viết dòng chữ là Tự cổ đa tình không dư hận' (Từ xưa đa tình thường mang hận), trong lòng ta không khỏi cười thầm, Yến Nguyên Tông này trong lòng cảm thán khẳng định không phải là vì Lệ Cơ.

Công tâm mà xem xét, thì bức phúc tự này do Yến Nguyên Tông viết rất đạt tiêu chuẩn, đậm nhạt phân rõ, trong thư pháp có dung nhập tình cảm, ta được dịp khen ngợi hắn vài câu, Yến Nguyên Tông không khỏi có chút đắc ý.

Hắn lớn tiếng nói: “Trẫm tình nguyện mỗi ngày trốn ở chỗ này viết chữ vẽ tranh, còn tốt hơn vào triều nghe các đại thần lải nhải.”

Lệ Cơ tự mình bưng trà tới, đúng lúc Yến Nguyên Tông đang kích động, cũng không biết nàng tới, hắn vung tay lên, chạm vào khay trà, làm cho nước trà bắn bên bức phúc tự, trong lòng ta thầm kêu không ổn.

Lệ Cơ sợ đến sắc mặt trắng bệch, hoảng hốt vội vàng quỳ xuống đất:

“Hoàng thượng thứ tội... Là nô tì vô tâm!”

Yến Nguyên Tông mặt đỏ bừng, hai mắt trợn tròn, bỗng nhiên nắm lấy mái tóc dài của Lệ Cơ, tát cho nàng một cái bạt tai, nói:

“Tiện nhân! Ngươi có ý định hủy đồ trẫm thích phải không!”

Một dòng máu từ môi anh đào chậm rãi chảy ra, đôi mắt đẹp của nàng tràn ngập nước mắt. Yến Nguyên Tông để giải hận, kéo mái tóc của nàng, làm cho nàng lê dài trên đất, rồi lại nhấc chân đạp nàng vài cái.

Ta cuống quít quỳ rạp xuống đất, ôm lấy hai chân của Yến Nguyên Tông, nói:

“Hoàng huynh bớt giận, hoàng hậu không phải là cố ý, xin người bỏ qua cho nàng đi!”

Yến Nguyên Tông tức giận chỉ vào Lệ Cơ nói:

“Tiện nhân, hôm nay nếu không phải nể mặt Dận Không, thì ta nhất định sẽ đuổi ngươi ra khỏi cung!”

Lúc này ở ngoài cửa có một gã tiểu thái giám vào thông báo nói:

“Hoàng thượng!”

Yến Nguyên Tông cả giận nói:

“Chuyện gì!”

Tiểu thái giám rụt rè nói:

“Cửu công chúa mời hoàng thượng tới chơi cờ!”

Yến Nguyên Tông lập tức dịu đi, hắn nhìn ta nói:

“Dận Không đệ ở lại vẽ tranh cho hoàng hậu, ta đi tìm Cửu muội chơi cờ!”

Hắn đi tới cửa thì quay đầu, nói:

“Được rồi! Buổi tối đệ ở lại đây dùng bữa!”

Ta gật đầu đáp ứng.

Sau khi Yến Nguyên Tông đi rồi, Lệ Cơ vẫn quỳ rạp trên mặt đất. Trong lòng ta sinh ra đồng cảm, đi theo tên Yến Nguyên Tông biến thái này, Lệ Cơ đúng là phải chịu khổ rồi.

Nàng yên lặng từ trên mặt đất bò lên, ta thấy tay phải của nàng rớm máu, nên ân cần nói:

“Thần đi gọi người!”

Lệ Cơ lạnh lùng nói:

“Không cần, chẳng lẽ người muốn để cho mọi người nhìn thấy bộ dạng của ta bây giờ hay sao?”

Trong đôi mắt đẹp của nàng, ngoại trừ lệ nóng ra, còn lại toàn là quang mang lạnh lùng, ta móc khăn tay ra, băng bó vết thương cho nàng. Lệ Cơ rùng mình, hai hàng nước mắt lại rơi xuống.

Nàng nhẹ nhàng bước tới trước án thư, lấy ra một tờ giấy tuyên thành còn trắng, ôn nhu nói:

“Bình vương nhìn dung mạo của Lệ Cơ như thế này, còn có thể vẽ được tranh đẹp hay không?”

Ta cung kính nói:

“Hoàng hậu phong hoa tuyệt đại, Dận Không sẽ dùng hết toàn lực để thể hiện sự tao nhã của người.”

Lệ Cơ thê thảm cười nói:

“Phong hoa tuyệt đại? Trong mắt Yến Nguyên Tông, thì ta không bằng cả một nữ nhân bình thường!”

Ta yên lặng không nói, đối với tâm tư của Yến Nguyên Tông, thì ta hiểu hơn ai hết.

Ngoài cửa có một cung nữ nói:

“Bữa trưa của hoàng hậu đã chuẩn bị xong, người có muốn dùng không...”

Lệ Cơ lạnh lùng nói:

“Ta không muốn ăn! Bình vương đã vẽ tranh cho ta, không có chuyện gì thì đừng có quấy rầy!”

Người cung nữ này khúm núm lui xuống.

Ta và Lệ Cơ ở trong một phòng, bầu không khí trở nên nhất thời lúng túng.

Ta đi tới trước án thư, cầm lấy bút lông cừu nói:

"Hoàng hậu nương nương mời ngồi ở ở chỗ này, Dận Không sẽ vẽ cho người!

Lệ Cơ gật đầu chậm rãi đi tới tấm bình phong trước án thư, đôi mắt u oán nhìn thẳng vào ta, đôi mi thanh tú ẩn chứa vô số ai oán, nhưng không thể làm nhòa đi lệ chất trời sinh, phong tình ẩn chứa trong đó là vôt ận.

Lệ Cơ xoay người sang chỗ khác, bàn tay nhỏ nhắn của nàng đột nhiên kéo trường bào, thân thể mềm mại trắng mịn không chút tỳ vết hiện lên trước mắt ta.

Trong lòng ta kinh hãi tới cực điểm, hành động của Lệ Cơ hoàn toàn ngoài dự liệu của ta.

Ta cuống quít nghiêng đầu đi thấp giọng nói:

"Hoàng hậu..."

Lệ Cơ nhẹ giọng nói:

"Nếu đã vẽ tranh cho ta, thì ngươi tại sao không dám nhìn, nếu như ta lúc này hô lên một tiếng, thì hậu quả của ngươi sẽ không tưởng tượng nổi đâu!"

Ánh mắt của ta rốt cục lại nhìn vào thân thể xinh đẹp hoàn mỹ của nàng, thì thấy trên thân thể trắng như tuyết ấy có những vết thương mà giật mình, cánh tay còn rõ những vết cắn, đây đúng là do tên Yến Nguyên Tông biến thái kia ban tặng mà.

Lệ Cơ hờ hững nói:

"Từ khi bước vào cửa cung, ta coi mình đã chết, nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới, ta lại bị làm nhục tới như vậy..."

Nàng chậm rãi xoay người lại, trong đôi mắt đẹp tràn đầy lệ quang:

"Ta có đúng là rất ngu ngốc không, tại sao ta lại không sống vì mình một ngày chứ?"

Ta cố sức cắn cắn môi dưới, đối mặt với Lệ Cơ ta thực sự không biết nói gì.

"Ta gần đây cho rằng cha ta lo cho ta, nhưng hắn lại đẩy ta và đống lửa, ta và Tư Hầu đều là nữ nhi của hắn, vì sao hết lần này tới lần khác lại bắt chúng ta gánh chịu nhiều điều xấu tới như vậy!"

Trong đôi mắt nàng, không có nước mắt mà chỉ có u oán và phẫn hận.

Ta chậm rãi buông bút lông cừu xuống, việc của ta bây giờ là chỉ có lắng nghe.

Lệ Cơ nói:

"Lệ Cơ thầm nghĩ muốn yên lặng sống nốt cuộc đời, nhưng mà cơ hội như vậy ông trời cũng không cho!"

Nàng đi về phía trước, thân thể mềm mại mê người làm cho ta không dám nhìn gần:

"Ngươi cũng biết, Yến Nguyên Tông hắn căn bản không phải là một nam nhân, hắn trời sinh là một hoạn quan, là một người có tâm lý biến thái!"

Mặc dù Lệ Cơ tận lực thấp giọng nói, nhưng mà ta vẫn hoảng sợ vô cùng, nếu như người ngoài nghe thấy, thì ta và nàng khó thoát khỏi cái chết.

Ta thấp giọng nói:

"Hoàng hậu nên nghỉ ngơi, Dận Không xin cáo từ."

Ta muốn chạy thật nhanh khỏi nơi này, nhưng Lệ Cơ đột nhiên chắn ngang trước mặt, ta bất đắc dĩ phải dừng lại, hôm nay phiền phức lớn rồi, Lệ Cơ này muốn làm gì?

Lệ Cơ chán nản nói:

"Ta biết trong lòng ngươi sợ, ngươi và Yến Nguyên Tông đều không phải là nam nhân như nhau..."

Ta cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn vào hai nhũ phong của nàng, thì giật mình nhắm mắt lại.

Lệ Cơ nói:

"Có biết vì sao lúc thái hậu cầu hôn cho ngươi, ta lại phản đối hay không?"

Nàng đi tới một bước, hàn quang trong mắt nàng tỏa ra:

"Bởi vì ta hận nàng! Cha ta vì sao đẩy ta vào hố lửa, mà lại cho nàng một cơ hội được lang quân như ý!"

Lệ Cơ tràn ngập cừu hận nói làm cho trong lòng ta không khỏi chấn động.

Ta thấp giọng nói:

"Hoàng hậu nương nương, nếu để cho người khác thấy như thế này, sợ rằng..."

Bộ ngực mê người của nàng phập phồng, nói:

"Ta đối thế giới này từ lâu đã không có bất kỳ lưu luyến nào, ta bảo ngươi vẽ, chỉ là muốn lưu lại một kỷ niệm..."

Hai hàng nước mắt của nàng chậm rãi chảy xuống.

Trong lòng ta hoảng hốt, lẽ nào Lệ Cơ đã ôm tâm lý tự vẫn, chuyện này phiền phức vô cùng, ngàn vạn lần nàng đừng có kéo ta vào vũng bùn này.

"Ngươi có thể ôm ta một chút không?"

Lệ Cơ nhẹ giọng nói.

"Hoàng hậu..."

Không đợi ta cự tuyệt, thân thể mềm mại của nàng đã nhào vào trong lòng của ta, khuôn mặt lạnh băng dúi đầu vào cổ ta, mím môi nức nở.

Ta vỗ nhẹ nhẹ hai vai của nàng, cánh tay ngọc của Lệ Cơ ôm lấy cổ của ta, đôi môi anh đào hôn lên đôi môi của ta. Ta đúng không phải với Yến Nguyên Tông, đối mặt với Lệ Cơ, ta không có năng lực kiềm chế. Hơn nữa cũng không có cách nào khác, nếu như ta bỏ chạy, thì phiền phức khẳng định còn lớn hơn.

Hai tay của ta đặt trên hai mông của nàng, nâng nàng lên, hai chân nàng quặp lấy hông của ta, đầu của ta thì chúi vào bộ ngực mê người của nàng, từ từ xoay người đặt nàng lên trên án thư đã trải tờ giấy Tuyên Thành trắng.

Lệ Cơ chăm chú nhìn ta, trên mặt nàng đã hiện lên sự thẹn thùng.

Nàng cố sức ôm chặc thân thể của ta, nói:

"Ngươi có sợ không?"

Lúc này sợ hay không cũng không phải do ta nữa rồi, ta thấp giọng nói:

"Sợ! Nhưng mà chết vì nàng thì lại không sợ!"

Ta hôn lên đôi môi anh đào của nàng, cẩn thận xâm nhập vào trong thành trì. Mười đầu ngón tay của nàng cắm vào trong thân thể của ta, từ trong miệng nàng kêu lên một tiếng kêu đau đớn.

Ánh dương quang từ cửa sổ chiếu vào bên trong thư phòng, yên lặng chứng kiến sự triền miên của hai chúng ta, Lệ Cơ dưới sự công kích mãnh liệt của ta, hô hấp trở nên gấp gáp.

Thân thể mềm mại của nàng gần như co quắp ở trên thân thể của ta, mồ hôi từ thân thể của ta chảy xuống thân hình trắng như tuyết của nàng, thân thể mềm mại của Lệ Cơ mềm nhũn nằm trên tờ giấy Tuyên Thành, cơn chấn động kịch liệt dần dần qua đi.

Ta và nàng mặc quần áo chính tề, ngồi vào vị trí của mình, thì thấy trên tờ giấy Tuyên Thành đã có một nụ hồng xử nữ. Lệ Cơ vuốt tóc mây, ánh mắt rơi vào trên tờ giấy, nhất thời thẹn thùng vô cùng.

Ta đem tờ giấy này cẩn thận gập lại, sau đó đút vào trong người, thâm tình nói:

“Dận Không sẽ cất giấu bức họa này...”

Lệ Cơ đôi mắt đẹp lưu chuyển, nhộn nhạo nồng đậm xuân ý. Tiểu nữ nhân mới thành người lớn, nhấc tay động chân đều toát ra vẻ thành thục mê người.

Trong lòng ta chấn động, vội vàng mở một tờ giấy Tuyên Thành khác, cầm bút lông cừu, đem hình dáng mê người của Lệ Cơ vẽ lên trên giấy. Lệ Cơ ở bên cạnh án thư mài mực cho ta, ánh mắt của chúng gặp nhau, trong ai cũng nồng đậm xuân ý.

Phải mất gần một canh giờ, ta mới có thể hoàn thành xong bức họa, Lệ Cơ nhìn bức họa thật lâu, từ đôi măt đẹp của nàng chảy ra dòng lệ trong suốt, nàng run giọng nói:

"Ta hầu như đã quên mất bộ dáng của mình trước kia..."

"Phong tư của hoàng hậu vĩnh viễn khắc sâu vào trong tim của Dận Không!"

Lệ Cơ nở nụ cười sáng lạn, hai hàng nước mắt không cách nào kiếm chế được nữa, nói:

"Cảm ơn..."

Ta không hiểu hàm nghĩa của câu nói này, chỉ cho rằng nàng nói vì bức họa, hay là cảm ơn ta đã biến nàng thành nữ nhân chân chính, điều này chỉ có nàng mới biết.

Ta cũng ở lại dự cơm tối với Yến Nguyên Tông, chuyện của ta và Hoàng hậu là chuyện bất ngờ. Sau khi chuyện qua đi, ta cũng không có bất kỳ gì sợ hãi, Lệ Cơ là một nữ nhân lý trí, ở các phương diện khác nàng cũng giống như Tinh Hậu, từ trong ánh mắt của nàng ta đã nhìn ra.

Khi ta biến nàng thành một nữ nhân chân chính, thì nàng sẽ có khát vọng và lưu luyến, nàng biết làm gì với tất cả, chuyện của hai chúng ta có lẽ chỉ như một ngôi sao cuối chân trời, sáng le lói mà thôi.

Sau khi từ biệt Lệ Cơ, ta tới Phượng Dương Cung gặp Tinh Hậu, nếu như ta đến hoàng cung không gặp nàng, thảo nào nàng cũng chỉ trích.

Đi tới Phượng Dương Cung thì lại trùng hợp gặp Trầm Trì ở đó. Hắn đang đưa pháp lệnh sửa đổi của Đại Tần cho Tinh Hậu xem.

Tinh Hậu tâm tình rất tốt, nhìn ta mỉm cười nói:

"Đã vẽ xong tranh chưa?"

Ta gật đầu, thi lễ với nàng, sau đó bắt chuyện với Trầm Trì.

Trầm Trì nói:

"Vi thần trở về sửa lại mấy điều còn chưa phù hợp!"

Tinh Hậu nói:

"Được! Ngươi đi đi!"

Lúc này Hứa công công vội vã từ ngoài cung đi tới, thần tình có vẻ khẩn trương, đi tới trước mặt Tinh Hậu nói:

"Thái hậu! Có một tin tức xấy..."

Trầm Trì vốn muốn rời đi, nhưng nghe Hứa công công nói như vậy, thì lập tức dừng bước.

Hứa công công nói:

"Phụ tử Tiết An Triều không chết!"

Tin tức này đối với chúng ta mà nói giống như một quả đạn pháo nổ giữa bầu trời.

Tinh Hậu đứng dậy:

"Ngươi nói cái gì? Tiết An Triều rõ ràng đã bị Bạch Quỹ thiêu chết ở trong phủ đệ rồi mà!"

Hứa công công nói:

"Nô tài cũng mới nghe được tin tức này, cha con Tiết An Triều đã tới Đại Tề, hơn nữa còn được Tề quốc phong làm Tướng quốc!"

"Cái gì!"

Tinh Hậu mắt phượng trợn tròn, có vẻ cực kỳ tức giận.

Hứa công công nói:

"Nghe nói Tiết Vô Kỵ đã quy thuận, Tề quốc phong hắn làm Hổ Uy tướng quốc, chưởng quản Đại thuận thành hộ vệ quân."

Trầm Trì nói:

"Không nghĩ tới phụ tử người này lại có thể chạy thoát ra ngoài."

Tinh Hậu cắn răng nghiến lợi nói:

"Ta đã sớm biết bọn họ không dễ dàng chết như vậy! Tề quốc là minh hữu của Đại Tần ta, sao có thể nhận hai kẻ phản bôi này!"

Trầm Trì cười nói:

"Thái hậu không cần vì chuyện này mà phiền nhiễu, Tề quốc quốc quân Kinh Phong Đồng vẫn luôn chiêu hiền đãi sĩ, hơn nữa phụ tử Tiết An Triều vốn là người Tề quốc, tìm nơi này nương tựa cũng không có gì kinh ngạc."

Tinh Hậu than thở:

"Từ trước khi tiên hoàng băng hà, các quốc gia xung quanh không ai dám bất kính với Đại Tần như vậy... Xem ra chiến sự xảy ra chỉ là chuyện sớm muộn."

Trầm Trì nói:

"Thực lực của Tề quốc mấy năm gần đây tuy có tăng lên, nhưng chưa đủ thực lực khiêu khích Đại Tần, huống hồ còn có man di ở phía Tây nam quanh năm gây chuyện, lúc này chúng ta nên tập trung lo việc nội loạn."

Chuyện này dùng để nhất thời nhắc nhở Tinh Hậu, từ một khía cạnh nào đó, phụ tử Tiết An Triều chạy sang Tề quốc là một chuyện tốt, Tinh Hậu có thể toàn lực ứng phó Bạch Quỹ.

Trầm Trì nhắc nhở:

"Có chuyện này Thái hậu nên làm tốt mới được! Thái tử Yến Nguyên Tịch tuy rằng bị cách chức xuống làm Doanh dương vương, thế nhưng ở trong lòng một số lão thần, hắn vẫn là người kế thừa ngôi vị hoàng đế, Thái hậu để hắn sống trên đời, thì giống như là lưu lại một tai họa ngầm."

Tinh Hậu gật đầu nói:

"Ta nghe nói hắn ở Doanh Dương gửi gắm tình cảm cho mây gió trăng hoa, đối với việc trong triều không có bất cứ hứng thú gì, hình như là đã tiếp nhận hiện thực rồi!"

Trầm Trì cười nói:

"Càng như vậy thì càng chứng minh hùng tâm của hắn chưa chết, Thái Hậu định buông tha cho hắn hay sao?"

Tinh Hậu do dự nói:

"Ta cũng không phải là không muốn giết hắn, thế nhưng mấy lão thần trong triều biết ta giết Yến Nguyên Tịch, tất sẽ tìm ta gây phiền toái, nếu bị Bạch Quỹ nắm được, hậu quả không tưởng tượng nổi."

Trầm Trì nói:

"Tình hình biên giới phía bắc không lạc quan cho lắm, chẳng nhẽ Bạch tướng quân lại đánh mất ý chí chiến đầu rồi hay sao?"

Tinh Hậu nói:

"Bạch Quỹ hình như đã quên mất chức trách của mình, quyết tâm muốn lưu lại Tần đô rồi."

Nàng bỗng nhiên nhìn ta một cái nói:

"Dận Không, ngươi có cao kiến gì?"

Ở trước mặt Trầm Trì ta sao dám mùa rìu qua mắt Lỗ Ban, cung kính nói:

"Hài nhi cảm thấy Trầm đại nhân nói rất đúng, Yến Nguyên Tịch lưu lại ở trên đời này sẽ chỉ là một cái tai hoạ ngầm, mau chóng diệt trừ đi mới là tốt."

Trầm Trì lại nói:

"Thần còn có một biện pháp làm cho Bạch Quỹ rời đi!"

Tinh Hậu hai mắt sáng ngời nói:

"Nói nghe một chút!"

"Nếu như bệ hạ ngự giá thân chinh, thì Bạch Quỹ đương nhiên phải đi theo!"

Trong lòng ta âm thầm thán phục, mưu lược của Trầm Trì tuyệt đối không tầm thường, may mà người này không đứng ở bên trận doanh của Bạch Quỹ, nếu không thì hắn còn nguy hiểm hơn Bạch Quỹ nhiều lần.

Rời khỏi hoàng cung đã là nửa đêm, ta cho ngựa đi chậm, suy nghĩ chuyện của Lệ Cơ, bất tri bất giác đã đi tới trước Bách Hoa lâu, ta ghìm cương ngựa, nhìn vào cửa một chút.

Từ khi trở lại Tần đô đã không còn thấy Mộ Dung Yên Yên, vốn định vào cửa hỏi thăm, nhưng do có sự dặn dò của Tinh Hậu, ta a bỏ đi ý niệm trong đầu, nhưng lúc đang muốn rời đi, chợt nghe ở phía sau có người gọi ta:

"Bình Vương điện hạ xin dừng bước!"

Ta quay đầu lại nhìn lại, thì thấy Tây Mông Qua mặc một bộ quần áo võ sĩ màu lam, anh khí bừng bừng đi tới. Ta cuống quít nhảy xuống, lần trước tới Tế Châu cũng do bức thư của hắn, nên mới nhận ân tình rất lớn của Tây Môn Bá Đống.

Tây Môn Qua cười nói:

"Bình vương tới tìm Mộ Dung cô nương ư?"

Ta biết hắn đối với Mộ Dung Yên Yên có hảo cảm, cuống quít giải thích:

"Dận Không chỉ là trùng hợp cùng đường, đang muốn về Phong Lâm các!"

Tây Môn Qua nói:

"Ta vừa vặn hẹn Mộ Dung cô nương cùng đi Yên Chi Hồ ngắm trăng uống rượu, Bình vương cùng đi chứ!"

Ta cười nói:

"Ta còn có việc, không làm chậm trễ chuyện của hai người!"

Đúng lúc này, Mộ Dung Yên Yên cưỡi một con tuấn mã màu trắng từ phía sau đi ra, thấy ta nở nụ cười mừng rỡ, nói:

"Bình vương ở đây à?"

"Ta mới từ hoàng cung trở về, đang muồn về nhà!"

Mộ Dung Yên Yên nhìn ta đầy thâm ý, nói:

"Từ hoàng cung về Phong Lâm các có nhiều con đường để đi, mà tới Bách Hoa lâu chỉ có một con đường, Bình vương sao lại bỏ gần tìm xa?"

Ta ha ha nở nụ cười:

"Nếu cô nương đã cho là ta tới Bách Hoa lâu, thì ta cũng không còn gì để nói!"

Mộ Dung Yên Yên nói:

"Nghe nói điện hạ hai ngày trước đã đi cùng Túc vương!"

Ta gật đầu nói:

"Ngày đó Mộ Dung Lão bản cũng ở chỗ đó ư."

"Ta tiễn nghĩa phụ về Trung Sơn quốc, hôm nay mới trở về"

Tây Môn Qua thấy chúng ta trò chuyện nhiệt tình, bỏ hắn ở một bên, thì trở lại tọa kỵ của mình, nói:

"Bình vương! Nếu như mọi người đã có duyên, thì đêm nay ngàn vạn lần đừng từ chối tới Yên Chi Hồ Lục Liễu Đình, đồng thời chúng ta cũng thi thố cước lực một phen!"

Mộ Dung Yên Yên cười duyên nói:

"Tốt, ta vừa lúc cũng muốn thử cước bộ của con ngựa này!"

Nàng không chờ chúng ta đồng ý, đã quất một roi vào mông ngựa, con ngựa trắng bốn vó tung bay, chạy về phương hướng của Yên Chi Hồ.

Tây Môn Qua thâm ý nhìn thoáng qua ta một cái, nói:

"Bình Vương điện hạ, để xem ai trong chúng ta đuổi theo được Mộ Dung cô nương trước!"

Hắn rõ ràng đã coi ta trở thành đối thủ tranh đấu trong tình trường rồi.

Lòng háo thắng của ta bị kích thích, vung roi ngựa một cái, đồng thời cùng Tây Môn Qua phóng vọt đi.

Chuyện này đã phân cao thấp, ngựa của Tây Môn Qua và Mộ Dung Yên Yên đều là thần tuấn, đồng thời chạy ở phía trước. Ta cho dù có thế nào đi chăng nữa, cũng bị lọt ở lại phía sau, trong lòng không khỏi tức giận nói:

"Chờ khi Hắc Sư tử lành bệnh, phải so tài với họ một lần nữa."

Khi ta tới Lục Liễu đình, thì hai người đã đợi ở đây từ lâu, trong đình còn có một vị thế gia công tử nhưng ta lại không biết, Tây Môn Qua hướng ta giới thiệu nói:

"Vị này chính là biểu huynh của ta, Tống Tử Thân."

Ta mỉm cười ôm quyền thi lễ.

Mộ Dung Yên Yên lấy rượu và thức ăn ra, Tây Môn Qua giúp nàng đặt các món lên bàn, ta và Tống Tử Thân thuận miệng nói chuyện vài câu, người này tiết kiệm lời nói, ta không sao có được nhiệt tình, bèn ngẩng đầu ngắm trăng.

Rượu và thức ăn dọn xong, Tây Môn Qua nâng chén nói:

"Chén rượu này trước tiên kính Mộ Dung cô nương, cảm tạ nàng đã đích thân chế biến cho chúng ta bàn tiệc này!"

Hóa ra những thức ăn này đều đo đích thân Mộ Dung Yên Yên nấu nướng.

Mộ Dung Yên Yên cười nói:

"Có nghĩa phụ của Tây Môn công tử chiếu cố ta nhiều như vậy, ta đương nhiên phải đích thân cám ơn rồi!"

Ta cười nói:

"Xem ra phúc trạch của ta không cạn, lại có thể thưởng thức được mỹ vị do đích thân Mộ Dung lão bản chế biến."

Mộ Dung Yên Yên nói:

"Người đừng khen vội, ta học trù nghệ còn ít thời gian, thưởng thức trước rồi phẩm bình sau!"

Ba người chúng ta đồng thời động đũa, khi thức ăn vào trong miệng thì suýt nữa phun ra, xem ra hai người bọn họ cũng không khác ta chút nào.

"Thế nào?"

Tây Môn Qua dựng lên ngón cái, nói:

"Thật sự là mỹ vị nhân gian, Mộ Dung cô nương quả nhiên là nấu nướng tuyệt vời!"

Lời thì nói như vậy, nhưng hắn lại không dám động đũa vào thức ăn nữa.

Mộ Dung Yên Yên nhìn về phía ta, ta phải cố nuốt miếng thức ăn, uống một hớp rượu, sau đó nói:

"Rất ngon..."

Tống Tử Thân nở nụ cười, hắn chỉ vào chúng ta nói:

"Các người nói không thật, rõ ràng là khó ăn cực kỳ."

Không nghĩ tới hắn là một người thành thật, có cái gì nói đó, làm cho sắc mặt của ta và Tây Môn Qua đều ngượng ngùng.

Mộ Dung Yên Yên tự mình cũng nếm thử một miếng, nhịn không được phun ra, lúc này mới cười nói:

"Hai người thật sự là nói dối, khó ăn như vậy, sao phải dối gạt ta."

Ta và Tây Môn Qua liếc mắt nhìn nhau đều cười cười xấu hổ.

Mộ Dung Yên Yên nói:

"Bình Vương điện hạ thân là hoàng tử, đối với việc đối nhân xử thế sẽ còn mang âm hưởng phần, đương nhiên là không nói thật."

Nàng nhìn Tây Môn Qua nói:

" Tây Môn công tử thân là thiếu chủ của Tây Môn gia tộc, mọi việc đều lo lắng chu toàn, trước khi nói phải dự tính hậu quả, nói dối cũng là điều đương nhiên."

Nàng cầm chén rượu lên nói:

"Chén rượu này Yên Yên kính Tống công tử, Tống công tử tuy rằng là lần đầu tiên nhìn thấy Yên Yên, nhưng mà lòng chân thành có thể thấy được, không lừa gạt chút nào, quả nhiên là chính nhân quân tử."

Ta ha ha nở nụ cười, cầm chén rượu lên nói:

"Tây Môn huynh, hai chúng ta là ngụy quân tử, vậy thì phải uống một chén!" Tây Môn Qua phá lên cười, chạm chén với ta, uống một hơi cạn sạch.

Tống tử thân mặc dù là một quân tử thành tâm thành ý, nhưng mà tửu lượng lại không được tốt, qua vài ba chén rượu đã say khướt, Tây Môn Qua đỡ hắn đi đến bên hồ rửa mặt cho tỉnh táo, lúc này chỉ còn lại có ta và Mộ Dung Yên Yên đơn độc ở một chỗ.

Mộ Dung Yên Yên nói:

"Bình vương trong hành trính tới Tế Châu xem ra thu hoạch không ít!"

Ta cười nói:

"Mộ Dung cô nương nói những lời này hình như có hàm nghĩa khác!"

Mộ Dung Yên Yên nói:

"Bình vương chân trước vừa quay về Tần đô, thì Trầm Trì đã theo chân sau tới, không biết hai chuyện này có quan hệ với nhau không?"

Lấy sự thông minh của Mộ Dung Yên Yên, nàng đương nhiên có thể đoán được một số nghi hoặc bên trong.

Ta cười nói:

"Số quan lại bị biếm chức trước kia của Đại Tần có người, theo lời Mộ Dung cô nương nói, thì ta đều có quan hệ với cả bọn họ hay sao?"

Mộ Dung Yên Yên thản nhiên cười nói:

"Yên Yên tuy rằng ngu muội thế nhưng cũng biết một số đạo lý."

Ta cười ha ha đứng lên, cầm chén rượu lên hướng Mộ Dung Yên Yên nói:

"Yên Yên cô nương dường như chưa bao giờ tín nhiệm Dận Không!"

"Bình Vương điện hạ hình như cũng chưa từng thực lòng với Yên Yên?"

Ngoài mặt chúng ta cười nói, nhưng trong lòng lại có tính toán riêng của mình.

Mộ Dung Yên Yên nói:

"Điện hạ mời Trầm Trì tới Tần đô có phải là vì đối phó Bạch Quỹ?"

"Mộ Dung cô nương Băng Tuyết thông minh, có một số việc sợ rằng không cần Dận Không giải thích."

Mộ Dung Yên Yên cười yếu ớt:

"Điện hạ có muốn biết người ám sát Bạch Quỹ là ai hay không?"

Ta ngơ ngác, thấp giọng nói:

"Cô nương biết nội tình?"

Mộ Dung Yên Yên gật đầu nói:

"Bình Vương điện hạ phải nói cho ta biết trước một việc! “Nàng dừng lại một chút mới nói:” Túc vương Yến Hưng Khải xuất nhậm tướng quốc là do ai đề nghị?"

Ta do dự một chút, cũng không trả lời ngay vấn đề của nàng.

Mộ Dung Yên Yên thấp giọng nói:

"Có phải là Trầm Trì hay không?"

Ta ngưng mắt nhìn đôi mắt đẹp sáng mà thâm thúy của nàng, rốt cục gật đầu.

Mộ Dung Yên Yên nói:

"Người đứng sau màn ám sát Bạch Quỹ là Túc vương!"

"Cái gì?"

Ta thất kinh, cho dù như thế nào ta cũng không nghĩ đến ám sát Bạch Quỹ là Yến Hưng Khải, ta nửa ngờ nửa tin nói:

"Hắn sẽ không ngốc tới mức làm như vậy chứ!"

Mộ Dung Yên Yên nói:

"Công tử có biết hắn thực tình muốn giết Bạch Quỹ không? Hay là hắn chỉ là dò hỏi thực lực của Bạch Quỹ, nhân cơ hội này dời sự chú ý của hắn..."

Ta chậm rãi để chén rượu xuống.

Mộ Dung Yên Yên nói:

"Ngay cả công tử cũng nghĩ như vậy, thì Bạch Quỹ cũng sẽ giống như người, sẽ không nghi ngờ tới việc này là do Yến Hưng Khải làm. Thi thể hai gã sát thủ kia được tìm thấy ở ven sông, từ ký hiệu trên người họ, thì cho thấy họ là người của gia tộc Hoàn thị."

"Ý của cô nương là có người cố ý giá họa cho gia tộc Hoàn thị?"

Mộ Dung Yên Yên gật đầu nói:

"Ta dám cam đoan là Hoàn thị gia tộc không làm chuyện này, nhưng Bạch Quỹ sẽ không tin!"

Ta nhíu chặt hai hàng lông mày, dựa theo lời Mộ Dung Yên Yên nói, thì Yến Hưng Khải là người thâm sâu không thể dò được.

Mộ Dung Yên Yên nói:

"Ta tuy rằng tra không ra con người của Yến Hưng Khải nhưng hắn chắc chắn có quan hệ chằng chịt với Ma môn, công tử cần phải đề phòng người này."

Trong lòng ta chấn động, Mộ Dung Yên Yên nhắc nhở ta, ta mới nghĩ tới, chuyện U U có thể lẻn vào vương phủ, lẽ nào nàng và Túc vương đã sớm quen biết, đang đẩy ta vào một cái lưới đã giăng sẵn.

"Bình vương đang suy nghĩ gì vậy?"

"Mộ Dung cô nương có biết một người tên là U U hay không?"

Mộ Dung Yên Yên đôi mi thanh tú vi nhăn mày:

"U U?"

Ta gật đầu nói:

"Nàng chắc chắn có quan hệ mật thiết với Ma môn Sí Diễm Yêu Cơ Lãnh Cô Huyên." Lúc này ta mới đem chuyện sổ sách Điền thị thuật lại cho Mộ Dung Yên Yên một lần.

Mộ Dung Yên Yên nói:

"Xem ra nàng đúng là người của Ma môn, Yên Yên bất tài, nhưng cũng nguyện hỗ trợ điện hạ!"

"Mộ Dung cô nương ý là..."

"Sau khi bắt được yêu nữ, thì chúng ta có thể điều tra ra manh mối!"

Truyện Chữ Hay