Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ta gật đầu nói:

“Bệnh tình của Dao Như không còn cách nào để như vậy nữa, ta làm như vậy là để bức nàng ra.”

Đường Muội có chút băn khoăn nói:

“Chỉ sợ nàng sẽ không dễ dàng xuất hiện!”

Ta tràn ngập tin tưởng nói:

“Nàng chỉ một lòng nghĩ tới sổ sách Điền thị, lần trước bị Điền Ngọc Lân lừa, lần này chắc chắn biết nhưng cũng sẽ tới!”

Ba ngày sau các quan viên từng bị Tuyên long hoàng đế bãi chức nay lục tục quay lại Tần đô, Trầm Trì cũng có trong số đó.

Tinh hậu quả nhiên y theo đề nghị của hắn, bổ nhiệm Túc vương Yến Hưng Khải làm Tướng quốc. Ta vốn tưởng rằng Bạch Quỹ sẽ phản đối chuyện này, không nghĩ tới hắn lần này lại chấp nhận, xem ra Yến Hưng Khải đúng là có chút thủ đoạn.

Yến Hưng Khải thành công ngồi lên vị trí tướng quốc, trong lòng hưng phấn tới cực điểm, hắn mở tiệc tại Túc vương phủ mời các thành viên hoàng thất và đại thần, trong mắt hắn ta là người có công lớn nhất, nên đứng đầu trong danh sách được mời.

Phủ đệ của Yến Hưng Khải cũng không nằm trong Tần đô, mà năm đó khi bị Tuyên lòng hoàng đế bãi chức, hắn ẩn cư dưới Bàn Long sơn cách Tần đô dặm, cho xây dựng một tòa Mộ Vũ sơn trang, ba năm trước đây khi Tuyên long hoàng đế khôi phục lại vương vị cho hắn, thì hắn xây dựng nơi này thành Túc vương phủ.

Ta một mình đi trước tới Túc Vương phủ dự tiệc, lúc đi tới Túc vương phủ, thì thấy xe ngựa nườm nượp, tiếng người ồn ào, quan viên tới chúc mừng Túc vương vô số, trong lòng ta thầm nghĩ:

“Nếu như Yến Hưng Khải không đảm nhiệm chức Tướng quốc, thì làm gì có cảnh này.”

Có mấy người hầu mặc trang phục mới tinh chuyên làm nhiệm vụ dắt ngựa, ta tiện tay ném dây cương cho một người.

Từ xa xa đã truyền đến một tiếng cười to:

“Dận Không! Ta vẫn đang đợi đệ!”

Yến Hưng Khải từ trong cửa bước nhanh tới, ta cuống quít tiến ra nhìn hắn hành lễ:

“Túc Vương thiên tuế...”

Yến Hưng Khải nói:

“Dận Không, chẳng lẽ đệ đã quên chuyện kết bái giữa hai chúng ta?”

Ta cười nói:

“Đại ca chớ trách, có nhiều người như vậy, đệ sao có thể xưng huynh gọi đệ với Túc vương được!”

Yến Hưng Khải vừa là một tiếng cười to:

“Được, đệ còn nhớ là ta yên tâm rồi!”

Hắn chỉ vào một vị khách quý ở phía sau, ta nhìn lại, người này đúng là Đại tướng quân Bạch Quỹ.

Yến Hưng Khải lập tức để ta qua một bên, mỉm cười tiến lên nghênh đón.

Đại Tần tông chính quan Lưu Nghệ, Thái Phó Chu Vô Mặc hiển nhiên là bạn của Yến Hưng Khải, hôm nay họ đảm nhận vị trí tiếp khách.

Thái Phó Chu Vô Mặc dẫn ta vào trong vương phủ, tòa vương phủ này dựa vào núi mà xây, sơn thế thủy vận (Thế sơn vận núi, ý nói là phong thủy) được lồng vào trong, ven đường cây mọc thành hàng, hoa thơm đua nở.

Trong lòng ta thầm khen:

“Yến Hưng Khải này thật biết hưởng thụ, ở đây còn hơn Ngự Hoa viên trong Tần cung, khó trách hắn không chịu chuyển vào trong thành.”

Tòa Quan Cảnh Thai này chính là nơi tổ chức yến hội đêm nay.

Vị trí của ta là ở hàng ghế khách quý, ngồi cùng bàn với Đại Tướng quân Bạch Quỹ, Phụng Thường quan Khúc Tĩnh, cho thấy Yến Hưng Khải đối với ta rất là coi trọng, nhưng mà loại an bài này làm cho ta có chút khó xử, sợ hắn ngay ở trên bàn tiệc làm mất mặt ta.

Cũng may Bạch Quỹ quyền cao chức trọng, quan viên như ruồi bu tới nịnh hót hắn, cho nên hắn không bận tam tới sự tồn tài của ta, cho tới khi khách nhân ngồi xuống hết, hắn mới nhìn ta mỉm cười gật đầu. Xem ra là ta nghĩ nhiều, lấy quyền thế của Bạch Quỹ, thì hắn sẽ không để ý tới một tên nhỏ nhoi như ta.

Bởi vì có Bạch Quỹ ở đây, từ lúc tiệc rượu bắt đầu là ta bắt đầu thu mình, mọi người thì chỉ quây quanh người của Bạch Quỹ và Yến Hưng Khải. Từ nhỏ ta đã thấy cảnh này, đối với việc này cứ coi như là cưỡi ngựa xem hoa.

Rượu cũng vừa đủ, Yến Hưng Khải đứng dậy lớn tiếng nói:

“Hôm nay mọi người có thể tới nơi này, làm cho bản vương vô cùng cảm kích, được thánh thượng yêu mến, để cho ta nhậm chức Tướng quốc. Hôm nay ta ở trước mặt các vị xin thề, lấy thân phận của tướng quốc Đại Tần, ta sẽ đặt quyền lợi chung lên trên lợi ích cá nhân, đối với dân chúng đại Tần mà chịu khổ, cúc cung tận tụy đối với xã tắc Đại Tần!”

Hắn cầm chén rượu, ngửa đầu uống cạn, mọi người ở đây ai cũng kêu vỗ tay hoan hô ầm ầm.

Ta lưu ý đến trong ánh mắt Bạch Quỹ lúc này toát ra một vẻ trào phúng.

Yến Hưng Khải lại nói:

“Hiện giờ Nam bộ Đại Tần xảy ra nạn châu chấu, bản vương thân là tướng quốc đương nhiên phải làm gương!”

Hắn xoay người ra hiểu cho người hầu, người hầu này vội bưng lên một cái mâm phủ khăn đỏ.

Yến Hưng Khải lớn tiếng nói:

“Bản vương mặc dù không có nhiều gia tư, nhưng cũng nguyện vì quốc gia nỗ lực, ở đây là lượng vàng ròng, được ta nhiều năm tích cóp, nay lại nguyện dâng hết cho dân chúng!”

Lời nói hùng hồn của hắn đã được mọi người vỗ tay nhiệt liệt.

Hắn phất tay ra hiệu, lập tức từ bên dưới truyền ra tiếng đàn sáo. Từ trong lầu các tinh tế ở phía trước, có hơn mười thiếu nữ uyển chuyển đi ra. Những thiếu nữ này đều dùng lụa mỏng che mặt, nhưng nhìn từ vóc người cũng đoán ra, họ đều là những mỹ nữ tuyệt sắc khuynh thành.

Yến Hưng Khải mỉm cười nói:

“Mười lăm mỹ nữ này chính là những tuyệt sắc mỹ nữ ở Trung Sơn quốc, hơn nữa điều quan trọng nhất chính là..”

Hắn nở nụ cười mập mờ, nói:

“Các nàng đều còn bảo trì được tấm thân xử nữ.”

Một câu nói này làm cho mọi người đều trợn mắt há mồm.

Yến Hưng Khải lớn tiếng nói:

“Đêm nay các nàng sẽ thuộc về người cống hiến tối đa cho Đại Tần!”

Mọi người cùng nhau hoan hô, tâm tình kích động tới cực điểm.

Trong lòng ta không khỏi ngầm cười khổ, Yến Hưng Khải này thật sự là hoang đường tới cực điểm, lại có thể nghĩ ra phương pháp này để quyên tiền giúp nạn dân, nhưng mà nghĩ lại, chiêu thức này của hắn , phần mười là muốn tạo cơ hội tặng lễ, dụng tâm của hắn kín đáo, trong chuyện này thì có thể thành hiện thực.

Bạch Quỹ thản nhiên nở nụ cười, ung dung cầm chén trà lên thưởng thức, đa số đại thần đều ý thức được Yến Hưng Khải đang tự biên tự diễn, đều ngồi im đợi sự tình diễn biến.

Mười lăm thiếu nữ này trên mình đều có một tấm thẻ đánh số, uyển chuyển đi lại giữa sân, để cho mọi người thưởng thức và bình phẩm.

Tông Chính Quan Lưu Nghệ dẫn đầu kêu lên:

“Số ! Ta ra giá một nghìn lượng bạc!”

Đa số mọi người đều đang khoanh tay đứng nhìn, thấy Lưu Nghệ ra giá, thì toàn bộ mọi người đều im lặng như tờ.

Yến Hưng Khải cười nói:

“Còn có nào vị đại nhân nào ra giá nữa không?”

Sau khi nhìn bốn phía, không thấy ai đáp lại. Yến Hưng Khải gật đầu:

“Được, thiếu nữ số thuộc về Lưu đại nhân với giá lượng bạc!”

Hắn nói xong thì mọi người ồ cả lên, có người nuối tiếc, lúc nãy không ra giá để cho Lưu nghệ chiếm tiện nghi lớn.

Lúc này mới là bắt đầu náo nhiệt, các quan viên đại thần tranh nhau ra giá, cho nên giá bị mọi người đẩy lên cao, giá của một vị thiếu nữ bây giờ ít nhất cũng phải lượng bạc mới có được.

Yến Hưng Khải ha hả cười to, giao việc lại cho quản gia của mình, xoay người đi tới bên người Bạch Quỹ ngồi xuống, mỉm cười nói: “Bạch đại tướng quân hình như đối với chuyện này không có hứng thú?”

Bạch Quỹ thản nhiên cười nói:

“Bạch mỗ tài sản gia đình có ít, lo cho bản thân mình còn không đủ, muốn lo cho nạn dân cũng chỉ có lòng mà không có sức.”

Hắn lấy thanh Loan đao được mang theo bên hông, đặt lên trên bàn nói:

“Thanh loan đao này có được từ trong tay Đại tướng quân Đông Hồ là Hoàn Nhan Ô Tư, nay mượn việc Vương qua quyên tiền, để biểu thị tấm lòng!”

Yến Hưng Khải có vẻ kích động cực kỳ, tiếp nhận loan đao, rút đao ra khỏi vỏ, thưởng thức nói:

“Đao này chính là đao của Đông Hồ đệ nhất dũng sĩ Hoàn Nhan Ô Tư!”

Ta thấy đây chỉ là một thanh đao bình thường, cho dù có tinh xảo, nhưng cũng chỉ như một thứ đồ chơi, tối đa cũng chỉ có giá mấy trăm lượng bạc.

Không nghĩ tới Yến Hưng Khải nói:

“Bạch đại tướng quân quả nhiên hào phòng, một bảo vật như vậy mà lại mang ra hiến tặng, được, bản vương mua đao này với giá vạn lượng bạc!”

Những người đang ngồi ở đây đều biến sắc, Yến Hưng Khải này không phải là hồ đồ đấy chứ, lại dùng cả vạn lượng bạc mua một thanh đao bình thường.

Bạch Quỹ ha ha cười nói:

“Túc vương quả nhiên sảng khoái, Được! Cây đao này sẽ là của ngài rồi, tám vạn lượng bạc trắng coi như là một chút tâm ý của Bạch mỗ với dân chúng vậy.”

Yến Hưng Khải vui mừng cầm loan đao treo ở bên hông, nếu như ai không hiểu, thì sẽ cho Yến Hưng Khải là người ngu nhất thiên hạ.

Bạch Quỹ đứng lên nói:

“Thời gian không còn sớm, Bạch mỗ còn có quân vụ phải xử lý, xin được cáo lui trước!”

“Thời gian còn sớm, đại tướng quân vì sao không đối ẩm thêm mấy chén.” Yến Hưng Khải giữ lại nói.

Bạch Quỹ mỉm cười nói:

“Bạch mỗ tửu lượng không tốt hơn nữa gần đây quân Đông Hồ luôn quấy nhiễu biên giới phía bắc của Đại Tần, ta cần mau chóng nghĩ ra kế sách ứng phó, nếu ở chỗ này chỉ tổ làm cho yến tiệc mất vui!”

Yến Hưng Khải khen ngợi nói:

“Bạch tướng quân yêu nước thương dân, quả nhiên là trụ cột của nước nhà, bản vương kính phục vô cùng.”

Hắn muốn tự mình đưa tiễn, nhưng Bạch Quỹ phất phất tay nói:

“Không cần, ngàn vạn lần không phải phiền tới đại nhân.”

Ánh mắt của hắn rơi vào trên người của ta, nói:

“Bình Vương điện hạ xin mời đi theo ta, Bạch mỗ có nói mấy câu muốn hỏi ngài!”

Trong lòng ta ngẩn ra, vạn lần cũng không ngờ tới việc Bạch Quỹ lại chủ động tìm ta nói chuyện.

Yến Hưng Khải cười nói:

“Cũng trùng hợp, Bình vương điện hạ cũng đang muốn như vậy!”

Ta và Bạch Quỹ sóng vai rời khỏi Quan Cảnh Thai, trên đường không ai nói chuyện, cho tới khi ra khỏi hẳn Vương phủ, Bạch Quỹ thấy bốn phía vắng lặng, mới nhìn ta nói:

“Bình vương có nghĩ tới chuyện trở lại Đại Khang hay không?”

Trong lúc nhất thời ta không biết trả lời như thế nào, nếu như nói muốn trở lại, có khi Bạch Quỹ lại nghi ta là muốn rời khỏi Đại Tần, nếu nói là không muốn trở lại, thì hắn nhất định hoài nghi ta có động cơ với Đại Tần.

Bạch Quỹ cười lạnh nói:

“Xem ra Bình vương đối với Đại Tần quả thực là rất lưu luyến!”

Ta cố ý thở dài nói:

“Thực không dám dấu diếm, thái hậu đối đãi với Dận Không như con mình sinh ra, hoàng thượng lại đối với ta tình như thủ túc, đúng là ta có chút luyến tiếc khi rời khỏi Tần đô...”

Bạch Quỹ lạnh lùng nói:

“Lẽ nào Bình Vương điện hạ đối với cố thổ không có lưu luyến chút nào?”

Trên mặt ta hiện lên sự phức tạp, hồi lâu mới nói:

“Dận Không sao lại không muốn trở về nhà cơ chứ, chỉ là...”

“Được, ta sẽ bẩm báo với hoàng thượng, trong một ngày gần đây sẽ trả ngươi về Đại Khang!”

Bạch Quỹ trực tiếp nói thẳng, không cho ta có sự phản kháng nào.

Trong lòng ta thầm mắng hắn ngang ngược, Bạch Quỹ sở dĩ muốn đuổi ta đi, tám phần mười là nhận thấy Tư Hầu có tình ý với ta, nếu như để tiếp tục phát triển, thì chuyện lớn đúng là không xong.

Nếu đã làm trò, thì phải diễn cho cùng, ta quỳ gối quỳ xuống nói:

“Đa tạ Bạch đại tướng quân thành toàn!”

Nhưng trong lòng nói:

“Việc này còn cần báo cáo Tinh Hậu, lúc đó ta sẽ bảo nàng ngăn lại.”

“Đứng lên đi! Ngươi cũng là vương tử một quốc gia, há có thể nói quỳ thì quỳ!”

Bạch Quỹ không thèm liếc mắt nói.

Ta làm ra vẻ xấu hổ, đứng lên.

Lúc này có hai người hầu mang dây cương tới cho Bạch Quỹ, hắn nhận lấy, nhảy lên ngựa, thân thể hắn còn chưa chạm đến yên ngựa, thì con ngựa kia đã hí lên một tiếng, một màn sương mù màu trắng đã bao phủ lấy Bạch Quỹ.

Hai người hầu dắt ngựa bỗng nhiên rút đao ra, đâm tới ngực của Bạch Quỹ.

Ta kinh hãi, liều lĩnh đấm tới một người ở gần nhất, nhưng lại bị hắn dùng khửu tay, thúc thẳng vào ngực. Ta bật lại vài bước, rồi mới ổn định lại được.

Chỉ cần tận dụng được thời gian ngắn này, thân hình Bạch Quỹ lập tức bay vọt lên, rơi ra bên ngoài cách khoảng trượng, màn sương mù kia hiển nhiên đã bay vào mắt của hắn.

Hai gã người hầu vung đao dùng tốc độ cao nhất hướng Bạch Quỹ phóng đi, ta không kịp lo lắng, nhanh chóng rút trường đao ra, hét lớn một tiếng ngăn cản lối đi của hai người.

Người bên trái hừ lạnh một tiếng, xoay đao toàn lực bổ tới ta, ta cũng cử đao nghênh đón, keng một tiếng, hai đao va chạm, cánh tay của ta tê rần, lập tức chuyển thành hai tay cầm đao.

Đối thủ lập tức nghiêng đao, trượt dọc theo thanh đao của ta. Tiếp thành công được của hắn một đao, làm cho lòng tin của ta tăng lên, chuyển đao sang một tay, lập tức đâm vào vai trái của hắn.

Một người khác thành công tránh qua người của ta phóng đi, Bạch Quỹ gầm lên giận dữ, trường bào lập tức rách tan, những bụi phấn màu trắng từ trên người của hắn bay tứ tán, ngón tay của hắn nắm chặt, vung quyền đấm về phía tên sát thủ kia.

Trường đao sắc bén nhưng khi va chạm với bàn tay của Bạch Quỹ thì lại gẫy vụn, tên sát thủ kia kinh hãi không hiểu nhìn thanh đao vỡ vụn ngay trước mặt mình, thì đột nhiên có một âm thanh rắc rắc vang lên trong đêm yên tĩnh, hóa ra là Bạch Quỹ đã đấm vỡ đầu tên sát thủ này.

Tên sát thủ kia đúng là bị uy phong của Bạch Quỹ uy hiếp, sợ hãi kêu lên một tiếng bỏ chạy, ta đang muốn truy kích, Bạch Quỹ lớn tiếng nói:

“Giặc cùng đường chớ đuổi!”

Ta thu đao vào vỏ, đi tới trước mặt Bạch Quỹ.

Lúc này hộ vệ trong vương phủ nghe thấy động tĩnh vội vàng lao ra, trên mặt Yến Hưng Khải đầy sự kinh hoàng, phủ những bột vôi trên người Bạch Quỹ.

Bạch Quỹ phản ứng kịp thời, hai mắt không bị dính nhiều vôi, nên trong chốc lát liền thổi sạch, Yến Hưng Khải luôn miệng nói lời áy náy.

Bạch Quỹ thản nhiên cười nói:

“Việc này không có liên quan tới ngài, ai cũng biết ta tới Vương phủ dự tiệc, hơn nữa việc giả mạo người hầu tới ám sát cũng không mang lại cho ta tổn thương gì.”

Hắn xoay người hướng ta gật đầu nói:

“Lần này nhờ có Bình vương tương trợ, ta mới có thể tránh thoát một kiếp.”

Ta cười nói:

“Bạch đại tướng quân cát nhân thiên tương, Dận Không không giúp được gì cả!”

Yến Hưng Khải vốn định giữ Bạch Quỹ ở đây nghỉ tạm, thế nhưng Bạch Quỹ cự tuyệt hảo ý của hắn, lên ngựa rời đi. Yến Hưng Khải vẫn còn lo lắng, cho thị vệ vương phủ bảo hộ hắn về phủ Tướng quốc.

Xảy ra chuyện này, làm mọi người mất đi hưng phấn, ai cũng thi nhau cáo từ rời đi. Yến Hưng Khải cũng không giữ lại, đem nữ tử đấu giá tặng cho chủ nhân mới của các nàng.

Ta cũng muốn rời đi, thế nhưng Yến Hưng Khải lại gọi ta ở lại nói:

“Bình vương dừng chân, ta có lời muốn nói với ngài.”

Đợi khi mọi người rời đi, hắn mới đi tới trước mặt của ta cười khổ nói:

“Mấy tên thích khách chết tiệt này lại dám ở trước Vương phủ gây rối, nếu như Bạch tướng quân có bất kỳ tổn thương gì, thì sợ rằng ta có nhảy xuống sông hoàng hà cũng không hết tội.”

Ta ha hả nở nụ cười:

“Bạch tướng quân võ công trác tuyệt, mấy tên sát thủ này không làm tổn thương ngài ấy được.”

Yến Hưng Khải móc khăn lụa xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, lại nói:

“Dận Không, hôm nay đệ ở lại đây với ca ca, sáng mai chúng ta lên núi săn bắn, thuận tiện giải sầu, làm tiêu tan một chút phiền muộn trong lòng.”

Ta còn muốn chối từ, Yến Hưng Khải không nói nữa mà cầm cánh tay của ta:

“Cứ quyết định như vậy, để ta bảo thủ hạ an bài chỗ cho đệ.”

Yến Hưng Khải sắp xếp cho ta ở Lưu Vân lâu, phía Đông Nam vương phủ, ta thấy hắn tiện tay quăng thanh đao của Bạch Quỹ ở một bên, nên nhắc nhở:

“Đại ca, đao này...”

Yến Hưng Khải cười nói:

“Cái thứ không đáng tiền này lưu lại có ích gì? Nếu như đệ thích thì tặng cho đệ đấy!”

Ta kỳ quái nói:

“Đại ca nếu biết đao này không đáng tiền, vì sao còn bỏ một số tiền lớn mua nó?”

Yến Hưng Khải quỷ bí nhìn ta cười cười:

“Lẽ nào huynh đệ không nhận ra dụng ý của Bạch Quỹ kia hiến đao này? Thật ra chỉ là muốn thị uy với ta, một thanh đao rách, vạn lượng bạc, ta mất tiền, nhưng hắn được tiếng thơm.”

Trong lòng ta cười thầm, Bạch Quỹ này đúng là muốn thị uy với Yến Hưng Khải thật.

Yến Hưng Khải ở lại Lưu Vân lâu tới nửa đêm mới rời đi.

Bốn mỹ tỳ đã chuẩn bị nước nóng cho ta từ lâu rồi, những... Mỹ tỳ này tuy dung mạo rất khá, nhưng so với Diệu Phù và Diệu Dung thì kém xa, chỉ là không biết vì sao Yến Hưng Khải không cho các nàng tới tắm cho ta.

Hai mỹ tỳ phụ trách tắm rửa cho ta, hai mỹ tỳ khác không ngừng đổ thêm nước nóng, không để cho nước bị lạnh đi. Ta thích ý đích nhắm hai mắt lại, những thủ pháp của bốn mỹ tỳ này đúng là đã được huấn luyện, xoa bóp cực kỳ thoải mái.

Khi tắm rửa sắp kết thúc, cửa phòng khẽ mở, hai mỹ tỳ bước vào, đó chính là Diệu Phù và Diệu Dung, công phu ôn nhu của hai nàng với ta hiện giờ vẫn còn như mới. Khi mới nhìn thấy các nàng ta đã kìm lòng không nổi, bốn mỹ tỳ thấy biến hóa của ta, trên mặt đỏ hồng lên.

Dưới ánh nến chớp động, thân thể Diệu Phù và Diệu Dung tỏa ra mùi hương thơm nhè nhẹ. Ta nâng cằm của Diệu Phù lên nói:

“Vì sao lúc này mới đến?”

Diệu Phù mềm mại nói:

“Tỷ muội nô tỳ biết Bình Vương điện hạ tới đây, nên phải trang điểm cẩn thận, hơn nữa có nàng xoa bóp cũng rất thoải mái mà.”

Ta ha hả cười to, ôm hai người vào lòng:

“Trong lòng các nàng, ta có phải là người quan trọng nhất không?”

“Điện hạ!”

Nhị nữ e thẹn vô hạn.

Diệu Phù nói:

“Để chúng tỷ muội hầu hạ điện hạ thay y phục!” Nói xong nàng xoay người đi lấy một cái khăn và trường bào bằng lụa mỏng.

Ánh nến lóe lên một cái, đột nhiên tắt đi.

Diệu Phù kinh ngạc kêu lên một tiếng nói:

“Ngọn nến thế tại sao lại tắt!”

Diệu Dung nói:

“Để nô tỳ đi thắp nến!”

Ta cầm lấy bàn tay của Diệu Dung, nhân cơ hội mò lên ngực của một cái, Diệu Dung hổn hển gắt giọng:

“Bình Vương điện hạ thật xấu!”

Ta ha hả nở nụ cười, lúc này mới thả Diệu Dung ra.

Nhớ tới sắp được đại chiến với hai mỹ nữ này, trong lòng ta không khỏi sung sướng kích thích.

Đợi cả buổi không thấy Diệu Dung thắp đèn, Diệu Phù đi lấy khăn mặt cũng không trở về. Ta không nhịn được nói:

“Thế nào? Nhìn không thấy ư?”

Nhưng hai nàng không ai trả lời ta.

Ta có chút kỳ quái, mở miệng nói:

“Diệu Phù! Diệu Dung!”

Một bàn tay trắng mịn mềm mại đặt lên vai của ta, ta không phân biệt được là ai, nên nắm bàn tay nhỏ nhắn cười nói:

“Kỳ thực làm loại chuyện này trong bóng tối đúng là rất có tình thú.”

Phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười duyên:

“Quả thực như vậy ư?”

Truyện Chữ Hay