Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 37: đại hôn (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ta vội vàng cười nói:

“Túc vương thiên tuế ngài cũng tới rồi sao!”

Kỳ thực ta cùng Túc vương chỉ mới gặp mặt trong tang lễ của Tuyên long hoàng đế, chứ chưa bao giờ nói chuyện với nhau.

Túc vương cười nói:

“Đại hôn của hoàng thượng, ta đương nhiên phải đến sớm rồi!”

Ánh mắt của hắn tràn ngập mập mờ nhìn Tư Hầu nói:

“Hai nữ nhi của Bạch đại tướng quân này đúng là tuyệt phẩm nhân gian, nghe nói tiểu nữ nhi đã cùng Bình vương đính hôn, đúng là gần lại càng gần hơn!”

Ta cười nói:

“Túc vương thiên tuế từ đâu nghe được lời đồn đãi như vậy, sao ta còn chưa nghe qua?”

Túc vương cười hắc hắc nói:

“Ngài chớ khách sáo với ta, nếu có thể gọi ta một tiếng Hoàng thúc là được!”

Ta gật đầu cười, trong lòng tính toán, Yến Hưng Khải tại sao lại chủ động nói chuyện với ta? Lẽ nào Tinh Hậu đã đem việc chuẩn bị đưa hắn lên làm tướng quốc nói cho hắn biết rồi? Nhưng nghĩ lại thì việc này chỉ mới định ra trong đêm qua, Tinh Hậu không có khả năng nhanh như vậy đã cho hắn biết, nên trong lòng tôi tràn ngập nghi vấn.

Chủ trì điển lễ là Phụng thường quan Khúc Tĩnh, ta và Yến Hưng Khải thừa dịp này đem lễ vật dâng lên.

Yến Hưng Khải xem ra là muốn kết giao với ta, nhìn ta nói:

“Ta đối với thư pháp của Bình vương điện hạ ngưỡng mộ đã lâu, chẳng hay Bình vương điện hạ có bằng lòng tặng ta một bức hay không?”

Ta vui vẻ gật đầu nói:

“Khi Dận Không viết xong, nhất định sẽ tự mình mang tới quý phủ!”

Yến Hưng Khải ha ha cười nói:

“Bình vương quả nhiên sảng khoái! Bản vương cám ơn trước vậy!”

Lúc này nghi thức đã cử hành hoàn tất, Yến Hưng Khải và ta nắm tay nhau đi tới đại diện, ta và hắn ngồi cùng bàn với một số hoàng tử khác.

Yến Hưng Khải lại chẳng hề chú ý tới nơi này, chuyên mang chuyện phong nguyệt ra nói, làm cho đám hoàng tử cười ầm lên.

Ta nói thầm: “Yến Hưng Khải quả nhiên là không có năng lực, Trầm Trì đưa hắn lên làm tướng quốc, cũng chỉ là một người chịu tội mà thôi.”

Yến Hưng Khải tửu lượng vô cùng tốt, hắn mời mỗi người ngồi cùng bàn hai chén, hạ giọng nhìn ta nói:

“Hoàng chất... Nói cho ngươi biết một bí mật...”

Hắn tựa hồ có chút men say, nên cũng chẳng cố kỵ nữa, bám vào người ta, kề vào tai ta, nói:

“Nguyên Tông không thích... Nữ nhân, chức hoàng hậu này... Sợ rằng chỉ là hữu danh vô thực...”

Trong lòng ta rùng mình, ta vốn tưởng chỉ có mấy người biết bí mật này, tại sao Yến Hưng Khải lại biết? Sau khi tin chắc những người quanh đây đang ăn uống trò chuyện, không chú ý tới bên ta.

Ta mới tỏ ra nửa tin nửa ngờ, thấp giọng nói:

“Hoàng thúc không có chứng cứ, không được nói bậy!”

Yến Hưng Khải hắc hắc cười cười, nhỏ giọng nói:

“Trong lúc lễ mừng tân xuân năm ngoài, khi đám hoàng tử và ta dự tiệc, ta đã an bàn cho họ mỗi người một ca kỹ...”

Hắn dừng lại một chút, nhìn những người khác một lượt, mới thấp giọng nói:

“Hắn cư nhiên... Lại đem ca kỹ mà ta an bài cho hắn...”

Hắn xòe bàn tay ra hung hăng chém một cái.

Ta nhìn thấy vậy thì hít một hơi lạnh, do nghi vấn được giải đáp nên ta ôm lấy vai hắn, nói:

“Hoàng thúc! Chuyện này ngàn vạn lần không được nói với người khác, nói ra sợ rằng gặp tai họa!”

Yến Hưng Khải thấy ta khẩn trương, cảm giác say nhất thời bay đi mất , phần, hắn ha hả cười gượng một tiếng.

Lúc này Huệ An hoàng đế Yến Nguyên Tông đi tới bàn tiệc của chúng ta mời rượu, chúng ta đám cuống quít đứng dậy, Yến Nguyên Tông có vẻ không vui, mời rượu cũng chỉ là xuất phát từ lễ nghi và hình thức, chỉ ứng phó một chén, sau đó chuyển sang bàn khác.

Yến Hưng Khải giỏi về tạo bầu không khí, không lâu lại uống với mỗi người chúng ta một chén, trong miệng lẩm bẩm:

“Vui vẻ... Thật là cao hứng...”

Khi tiệc gần tàn, ta mới thấy Tinh Hậu hướng tới bàn chúng ta mời rượu.

Yến Hưng Khải lại bắt đầu nói bậy:

“Ta thấy mỹ nữ đông đảo... Thế nhưng hắn chẳng khác gì thái...”

Ta cuống quít che cái miệng của hắn lại, Yến Hưng Khải này không hề cố kỵ gì cả, chuyện gì cũng dám nói. May mà lúc này mọi người tập trung lên người Tinh Hậu, nên không chú ý tới chúng ta.

Ta rất sợ hắn làm loạn, gọi một tiểu thái giám tới, đỡ hắn vào một phòng trong thiên điện nghỉ ngơi.

Sau khi khép cửa phòng lại, thì thấy Yến Lâm và Hứa công công đi tới, Yến Lâm thấy ta trong đôi mắt đẹp nhất thời giận dữ, may mà có Hứa công công ở đây, nàng không dám phát tác.

Hứa công công cười nói:

“Bình Vương điện hạ, ta và Cửu công chúa đang chuẩn bị đi tìm người!”

Ta mỉm cười nói:

“Tìm ta có chuyện gì?”

Hứa công công nói:

“Đêm nay ở phủ của Bạch đại tướng quân sẽ tổ chức yến hội, Thái hậu bảo ta nói với ngài cùng Túc vương tới.”

Ta gật đầu nói:

“Khi ta nhận được thiệp mời của Bạch đại tướng quân, đêm nay sẽ tới.”

Ta chỉ tay vào cửa phòng nói:

“Túc vương uống nhiều quá, cho hắn ở bên trong nghỉ ngơi.”

“Lão nô chuẩn bị một chén giải rượu tới!”

Hứa công công xoay người rời đi, tạo cơ hội cho ta và Yến Lâm ở một mình, nàng cắn răng nghiến lợi nói:

“Dận Không thật giỏi! Dám vô thanh vô tức tới Tế Châu...”

Ta cuống quít nhìn nàng nháy mắt, thấp giọng nói: “Ở đây nhiều người phức tạp, Cửu công chúa ngàn vạn lần không thể nói bậy...”

Trong đôi mắt đẹp của nàng bốc lửa, nàng cố sức dậm chân, uy hiếp nói:

“Ta đi tới ngự hoa viên chờ ngươi! Nếu ngươi dám không tới, ta đem chuyện của chúng ta bẩm báo cho mẫu hậu!”

Nói xong nàng nổi giận đùng đùng đi tới Ngự hoa viên.

Trong lòng ta không ngừng kêu khổ, không thể làm gì khác hơn là đi cách Yến Lâm một khoảng xa xa tới ngự hoa viên.

Cũng may yến hội chưa kết thúc, đa số mọi người trong cung đều tập trung ở quảng trường trong Chính Đức điện, nên nơi này im ắng không có người qua lại.

Khi đi qua một hành lang gấp khúc, tới một cái tiểu cầu bắc qua một ngọn giả sơn, nhất thời ta cảm giác được việc Di bộ hoán hình, nhất bộ nhất cảnh (cất bước biến hình, một bước một cảnh).

Thế nhưng khi ta bước vào trong Ngự hoa viên lại biến mất, ta đoán chắc không có người ở đây, mới thấp giọng hô: “Cửu công chúa...”

Đột nhiên có một cái ngọc thủ thon dài từ trong bụi hoa vươn ra, kéo tai của ta lôi vào trong bụi hoa.

Ta còn chưa nói gì, thì đã nhận ngay một bạt tai của nàng, trên má lập tức nóng lên, cảm thấy đau nhức.

“Cái tên dâm tặc này, lại nhẫn tâm vứt ta ở lại nơi này...”

Trong đôi mắt đẹp của nàng hiện lên hai dòng lệ, bỗng nhiên nàng nhào vào trong lòng của ta, ôm chặt lấy người ta, nói:

“Ngươi... Có biết... Ngày nào... Đêm nào ta cũng nhớ tới ngươi hay không?”

Trong lòng ta cảm động, Yến Lâm kiễng chân lên, tới tấp hôn ta. Cái lưỡi thơm tho khuấy động, đúng là mềm mại vô cùng. Ta cố gắng giữ mình, vì trong lý trí vẫn biết nơi này còn đang ở trong cung, bèn nói vào tai nàng, nói:

“Lâm nhi... Đây là ngự hoa viên...”

Yến Lâm cố sức kéo áo ta, làm cho cả hai mất cân bằng ngã xuống trong bụi hoa, chút lý trí cuối cùng trong đầu ta biến mất, ta nhẹ nhàng cởi áo của nàng, cơ thể mềm mại lập tức hiện ra, ta mạnh mẽ xâm nhập, Yến Lâm khẽ kêu lên một tiếng.

Đám cỏ xanh dưới thân chúng ta khẽ lay động, nhưng cánh hoa hồng nhạt rơi xuống, mà chúng ta cũng đang chìm đắm trong một bầu trời đầy hoa...

Truyện Chữ Hay