Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 24: họa hổ (thượng+trung+hạ)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dận Không cùng Tinh hậu ngồi trong đại sảnh, hạ nhân trong phủ tướng quân dâng trà lên, hắn đưa ánh mắt nhìn lên vách tường giữa sảnh, liền bị hấp dẫn bởi bức họa con hổ treo trên vách

Bức hoạ dài gần hai trượng, cao khoảng bảy thước, họa con mãnh hổ đang nằm phục trong bụi rậm chờ con mồi, nhưng mắt hổ không hề có sát khí, ngược lại toàn thân lại toát lên khí sắc ôn hòa đáng yêu, Dận Không tò mò đi lại gần, nét bút người họa bực tranh quả nhiên lưu thủy hành vân nhưng lại không làm cho mãnh hổ trong tranh có khí thế uy mãnh

Bạch Quỹ thấy hắn quan sát bức tranh liền nói:

- Bạch mỗ sớm nghe nói, Bình vương điện hạ văn họa song tuyệt, nay có thể vì ta bình phẩm bức họa này một chút?

Dận Không lạnh nhạt cười nói:

- Nếu Dận Không đoán không sai, họa bức tranh này được họa bởi hai người

Bạch Quỹ ngạc nhiên nói:

- Sao Bình vương biết được?

Dận Không đưa tay chi bức tranh nói:

- Nhìn kỹ thì không khó đoán ra điều đó, nét bút họa bụi rậm cùng với nét bút họa mãnh hổ rõ ràng là hai thủ bút bất đồng. Nét bút họa bụi rậm tỉ mĩ cẩn thận nhưng lại vô cùng nhu mĩ, mượt mà, trong khi đó nét bút họa mãnh hổ lại phóng bút túy ý toát lên vẻ phóng khoáng, nhưng lại không kém phần tinh tế. Một người không thể vẽ hai phong cách bất đồng trên một bức tranh như thế, hơn nữa cách dùng màu lại càng chứng tỏ điều đó. Mãnh hổ dùng màu thanh đạm mộc mạc, màu họa họa trên bụi rậm lại rực rỡ chói mắt. Nếu Dận Không đoán không sai, hoa và bụi rậm là do một người vẽ, còn mãnh hổ là người thứ hai

Bạch Quỹ khen:

- Bình vương quả nhiên là hảo nhãn lực!

Bạch Quỹ nói tiếp:

- Bình vương thấy bức tranh này có khuyết điểm gì không?

Dận Không cười nói:

- Dận Không cả gan bình phẩm vài câu, bàn về nét bút bức tranh này xứng đáng xếp vào hạng nhất lưu, nhưng nếu xét về bố cục thì có thề xếp hàng nhị lưu, còn nếu nói về ẩn ý bên trong, bức tranh này chỉ xếp hạng tam lưu

Bạch Quỹ nghe Dận Không nói, tựa hồ có hứng thú, lớn tiếng nói:

- Bạch mỗ xin rửa tai lắng nghe!

- Bức tranh này vẽ hổ, đương nhiên hổ là việc chính, hổ trong tự nhiên chính là vua của muôn loài, kiêu ngạo nơi núi rừng, chấn nhiếp muôn thú, nhưng hổ trong tranh lại có vẻ ôn thuận như mèo, ánh mắt không có chút sát khí

Bạch Quỹ khẽ ừ một tiếng.

Dận Không nói tiếp:

- Hổ nằm trong bụi rậm chờ con mồi, xung quanh trăm hoa đua nở, dụng ý chính của người vẻ chính là thêm phần diễm lệ phong cảnh thiên nhiên hoang dã, nhưng lại làm người xem nhìn cái đầu tiên chỉ thấy trăm hoa, không nhìn thấy mãnh hổ, sát khí lại tìm không thấy nơi mãnh hổ, đây mới chính là bại bút lớn nhất...

Hắn còn chưa nói xong, thì liền nghe một tiếng nói vang lên:

- Miệng chỉ biết nói hưu nói vượn!

Dận Không kinh ngạc quay đầu lại, liền thấy hai nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, vóc dáng có vài phần tương tự, cả hai đều khoát trên người bộ y phục màu trắng. Nữ tử bên trái có vẻ hơi lớn tuổi hơn, khuôn mặt nghiêm trang, toát ra vẻ cao quý trời sinh, khí độ ung dung. Nữ tử nhỏ hơn lại có khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ trong trắng, từ đầu đến chân không mang một món trang sức, toàn thân thanh khiết, không nhiễm bụi trần, nàng giương đôi mắt đẹp nhìn hắn, có vẻ tức giận.

Bạch Quỹ nghe thấy liền quát lên:

- Tư Hầu! Không được vô lễ!

Thì ra đây là hai nữ nhi của Bạch Quỹ Lệ Cơ cùng Tư Hầu, trong long Dận Không thầm khen, Bạch Quỹ kiếp trước tu thành chánh quả, mới sinh ra hai nữ nhi xinh đẹp như vậy, lại có chút tiếc nuối, Lệ Cơ một vị tuyệt thế giai nhân như thế kia lại bị gả cho tên Yên Nguyên Tông biến thái kia

- Còn không mau qua bái kiến thái hậu!

Bạch Quỹ lớn tiếng nói

Lệ Cơ cười ôn nhu, hướng Tinh hậu bước tới, Tư Hầu trừng mắt Dận Không một cái, mới đi tới trước mặt Tinh hậu

- Lệ Cơ, Tư Hầu tham kiến thái hậu nương nương

Tinh hậu nhìn hai nàng chăm chú, mở miệng khen:

- Nữ nhi của Bạch khanh gia quả nhiên là bất phàm, aida thật sự càng nhìn càng thấy đáng yêu

Lệ Cơ đại khái biết bản thân mình sắp gả vào trong cung, nên nhất cử nhất động đều nghiêm trang đoan chính, Tư Hầu thì không như tỷ tỷ của mình, đứng bên cạnh Tinh hậu nhưng đôi mắt len lén nhìn về phía Dận Không nhiều lần

Bạch Quỹ hướng Dận Không giới thiệu với tỷ muội hai nàng, Tư Hầu nghe xong liền nói:

- Ta tưởng là ai, thì ra là ngươi là chất tử đến từ Khang quốc!

Bạch Quỹ cả giận nói:

- Hầu nhi! Chớ có nói bậy!

Dận Không cười nói:

đọc truyệncùng Ruyencuatui.net

- Đai tướng quân chớ có trách nàng, Tư Hầu tiểu thư chỉ nói lời thật lòng mà thôi.

Lệ Cơ ôn nhu nói:

- Bình vương điện hạ chớ trách, muội tử của ta bình thường không có ai quản, nên không hiểu lễ nghi. Thanh âm của nàng như hoàng oanh đang hót, từng chữ nói ra tràn ngập mê hoặc

Tư Hậu vẫn không chịu buông tha, miệng nói:

- Ngươi dựa vào cái gì mà nói, bức tranh này ngay cả xếp hạng tam lưu cũng không xứng hả?

Dận Không âm thầm cười, hắn đã nhìn ra bức tranh này tám chin phần là do tỷ muội nàng họa ra, vừa rồi hắn chê bức tranh, tự nhiên làm nàng bực tức

Lệ Cơ nói nhỏ:

- Hầu nhi! Bình vương điện hạ nói không sai!

- Cái gì không sai? Ta xem ngươi chỉ được cái miệng nói, chứ thật ra không có tài cán gì cả

Tinh hậu cười nói:

- Hầu nhi này, quả là có tính tình đáng yêu

Dận Không tự nhiên trong lòng cảm thấy hứng thú với hai nữ nhi của Bạch Quỹ, lời nói của Tư Hầu đối với hắn mà nói chính là một cơ hội, có thể trước mặt hai nàng tỏ chút tài nghệ, nếu may mắn chiếm được cảm tình của hai nàng cũng chính là điều tốt sau này

Dận Không mỉm cười nói:

- Tại hạ bất tài, nguyện vì Bạch đại tướng quân họa một bức hổ đồ

Bạch Quỹ cười nói:

- Như thế quá tốt, phải làm cho tiểu nha đẩu này biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên

Nói xong, Bạch Quỹ sai ngưởi mang tới giấy mực, bày giấy lến án sách

Tinh hậu nhìn Dận Không, nàng đối với hắn tràn ngập tin tưởng, Dận Không chậm rãi bước tới trước án thư, không nóng lòng hạ bút, hắn xoay người hướng Tư Hầu nói:

- Tư Hầu tiểu thư có thể mài mực cho tại hạ được không?

Tư Hầu mím đôi môi anh đào lại, sau đó thốt lên:

- Họa thì họa đi còn bầy vẻ nhiều chuyện

Dận Không mỉm cười nói:

- Tiểu thư nói lời ấy là sai rồi! Muốn hoàn thành một bức tranh, việc đầu tiên là mực phải mài thật đều, ta thấy Tư Hầu tiểu thư sử dụng nét vẽ bằng mực cao siêu, cho nên mới có yêu cầu này

Tư Hầu tỏ vẻ miễn cưỡng đi tới giúp hắn mài mực, Dận Không hướng Lệ Cơ nói:

- Mời Lệ Cơ tiểu thư mài mực màu giùm tại hạ

Lệ Cơ ôn nhu gật đầu đi tới bên kia thư án

Dận Không kêu người đem tới một chậu nước sạch, rửa sạch hai tay thật kỹ, sau đó mới lửng thững đi lại thư án, Tư Hầu nhỏ giọng nói:

- Làm ra vẻ cao thâm!

Dận Không hướng nàng chớp mắt vài cái, sau đo vung bút

Một khi đã chuyên tâm, cả thiên địa chỉ có một mình hắn tồn tại

Hắn vung bút như rồng bay phượng múa, nhìn như tùy ý, nhưng lại vô cùng chính xác, giây lát trôi qua, bố cục bức tranh dần hình thành

Ánh mắt Tư Hầu từ khinh thường dần dần chuyển sang thưởng thức, lát sau lại toát lên vẻ khâm phục. Đôi mắt đẹp của Lệ Cơ thì ánh lên sự sùng bái

- Tốt lắm!

Dận Không dừng bút lại thốt lên

Bạch Quỹ gật đầu thưởng thức nói

- Hảo họa! Mãnh hỗ nằm phục trên vách núi, ánh mắt lấp lánh, đầy sát khí, phong vân ảm đạm, tựa như có sắp có mưa gió. Vô luận là bút thế, bút lực, bút ý đều tuyệt hảo

Bạch Quỹ khen xong, nói tiếp:

- Bình vương quả nhiên danh bất hư truyền

Dận Không mỉm cười nói:

- Nếu không cảm nhận được nét hổ uy của Bạch đại tướng quân, Dận Không không thể nào họa ra được khí thế cho mãnh hổ trong tranh

Bạch Quỹ ha hả cười to

Lệ Cơ cùng Tư Hầu vẫn chăm chú nhìn bức tranh, ánh mắt hai nàng đều toát lên vẻ thưởng thức

Tinh hậu mỉm cười nói:

- Bạch tướng quân, qua hai ngày nữa, ta sẽ cho người đem sính lễ tới

Bạch Quỹ cung kính nói:

- Thần tưởng rằng việc Lệ Cơ vào cung sẽ tạm hoãn lại một chút?

Tinh hậu nhíu hang chân mày thanh tú lại nói:

- Là như thế nào? Bạch tướng quân nghĩ rằng Nguyên Tông không xứng với nữ nhi ngươi sao?

Bạch Quỹ cuốn quit quỳ rạp trên mặt đất nói:

- Thái hậu nương nương xin bớt giận, xin cho vi thần giãi thích

Lệ Cơ cùng Tư Hầu thấy phụ thân đột nhiên quỳ xuống, chẳng biết chuyện gì xảy ra, cũng vội vả quỳ xuống theo

Tinh hậu thở dài một hơi nói:

- Bạch tướng quân, mau mau đứng lên, không nên hù dọa hai nữ nhi nhu thuận này

Bạch Quỹ lúc này mới đứng dậy nói:

- Tiên hoàng vừa mới an tang xong, bây giờ nếu bệ hạ cử hành hôn lễ, sợ rằng sẽ khiến cho người khác đàm tiếu

Tinh hậu nói:

- Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ta sẽ giãi thích với đại thần trong triều. Đại Tần không thể một ngày không vua, cũng như bên cạnh hoàng thượng không thể không có hoàng hậu, chuyện này cứ như đã định mà tiến hành

Bạch Quỹ cuốn quit gật đầu

Dận Không đứng cạnh, trong bụng thầm mắng, tên Bạch Quỹ làm quốc trượng, trong lòng chắc đang vô cùng cáo hứng, nhưng bên ngoại lại bày đặt tỏ vẻ băn khoăn, thật sự là tên ngụy quân tử

Tinh hậu nói:

- Bạch tướng quân, ta còn có một chuyện

- Mời thái hậu nói!

Tinh hậu nhìn Dận Không một chút, nói:

- Ngươi xem đứa hài tử này của ta như thế nào?

Bạch Quỹ bối rối thấp giọng nói:

- Bình vương điện hạ thông minh tuyệt đỉnh, tài nghệ hơn người, thật sự là thanh niên hiếm có

- Nếu như ngươi thưởng thức hắn như vậy, ta cũng thấy an tâm

Tinh hậu cười, nhìn về phía Tư Hầu nói:

- Nhi nữ Tư Hầu này chân thật đáng yêu, ta xem nàng cùng Dận Không quả là xứng đôi vừa lứa, ý của Bạch tướng quân như thế nào?

- Chuyện này...

Trong lúc nhất thời, Bạch Quỹ không biết làm sao phản ứng, Tinh hậu đã ban cho hắn một chuyện quả là vô cùng khó xử, Dận Không mặc dù có tước hiệu vương gia, nhưng mặc ngoài vẫn là mang thân phận chất tử tại Đại Tần, chính là một kẽ tù đồ, nào có ai nguyện đem nữ nhi gả cho một người như hắn

Trên trán Bạch Quỹ toát ra mồ hôi lạnh, một hồi lâu mới nói:

- Hầu nhi... Còn nhỏ...

Tinh hậu cười nói:

- Bạch tướng quân nói lời ấy sai rồi, ta chỉ muốn đính ước hai bọn nó, chứ không phải lập tức thành hôn

Tinh hậu nói ra lời này, Bạch Quỹ không nghĩ ra lời gì để từ chối

Dận Không thầm mừng rỡ, không nghĩ tới hắn trong lúc vô tình lại chiếm được tiện nghi, bỏ qua tên nhạc trượng Bạch Quỹ xảo trá, nét xinh đẹp tuyệt mĩ của Tư Hầu quả thật đã làm hắn động lòng

Tinh hậu nói:

- Tư Hầu, nếu như người không phản đối, ta liền coi như ngươi đồng ý chuyện này

Tư Hầu mặt đỏ bừng, không nói ra lời phản đối cũng như đồng ý, chắc do vừa rồi lúc hắn trổ tài, nàng đã có chút động tâm, hơn nữa vẻ ngoài của Dận Không cũng vô cùng anh tuấn phi phàm, làm sao một cô gai vốn mê thích họa, thư lại không động lòng cơ chứ

Đôi mắt đẹp của Lê Cơ lộ ra nét u buồn, nàng đột nhiên mở miệng nói:

- Phụ thân hình như đã quên, Tư Hầu thuở nhỏ đã có hôn sự, một nữ nhi không thể gả cho hai nhà

Bạch Quỹ chợt hiểu ra, liền nói

- Đúng vậy! Ta suýt chút nữa thì quên mất chuyện này, Tư Hầu lúc trước đã có đính ước

Tinh hậu không lộ ra vẻ hơn giận, lạnh lùng nói:

- Là gả cho nhà nào?

Bạch Quỹ do dự một chút mới nói:

- Là công tử của một lão bằng hữu ngày xưa

Rõ ràng Bạch Quỹ đang nói dối

- Vậy chuyện đính ước này hoãn lại, đợi chuyện này sau hãy tính

Tinh hậu tức giận thốt lên, không nhìn Bạch Quỹ xoay ngưởi bước ra cửa, Dận Không cuốn quit đi theo

Đi ra tới cửa lớn, Dận Không nhịn không được quay đầu lại nhìn, liền thấy Bạch thị nhị nữ vẫn đang đứng nơi đó, Tư Hầu thấy hắn quay lại nhìn, tỏ vẻ xấu hỗ cúi đầu xuống, nét mặt Lệ Cơ lại tràn ngập vẻ mất mác

Dận Không thấy vậy liền thầm nghĩ, Lệ Cơ rõ ràng là mến mộ tài năng cùng phong thái của hắn, vừa rồi nói lời biện hộ từ chối hôn sự của muội muội không biết là vì muội muội của mình hay là vì lòng đố kị, suy nghĩ của hắn thiên về ý thứ hai hơn một chút

Rời tướng quân phủ, Tinh hậu không kìm hảm được, trên môi lộ ra nụ cười, Dận Không biết nàng đêm này rốt cục đã nhả ra một chút oán khí trong lỏng

Dận Không thầm đắc ý, Tinh hậu cùng Bạch Quỹ vừa mới bắt đầu tranh đấu, liền rơi xuống cái đại tiện nghi trúng hắn, nhưng bất quá tên Bạch Quỹ kia nhất định sẽ không dễ dàng gả đi nữ nhi bảo bối cho hắn, phải mau nghĩ cách nắm Tư Hầu trong tay

Tinh hậu nhẹ giọng nói:

- Ngươi chắc là đang rất đắc ý?

Dận Không bối rối, cuốn quít nói:

- Thần nhi nào có chuyện gì đắc ý

- Chẳng những lấy được lòng một tuyệt thế mỹ nữ, còn có sự ủng hộ của một nhạc trượng quyền lực, không khiến ngươi vui vẻ sao?

Tinh hậu vừa nói vừa mỉm cười đầy thâm ý

Dận Không đột nhiên tỉnh ngộ, Tinh hậu ban cho hắn hôn sự này không chỉ đả kích Bạch Quỹ mà còn muốn hắn nhân cơ hội này đến gần Bạch Quỹ hơn, chiếm lấy sự tín nhiệm của Bạch Quỹ

Dận Không lớn mật cầm lấy bàn tay Tinh hậu, ôn nhu nói:

- Trong lòng Dận Không trên đời này địa vị của Tinh hậu không ai có thể so sánh được

Tinh hậu nhẹ nhàng thoát khỏi tay hắn, sau đó đầu nàng chậm rãi tựa lên vai Dận Không, tay hắn luồn phía sau, ôn nhu ôm gọn vòng eo thon của nàng

Nằm lên trên người nàng, Tinh hậu thân thể hoàn toàn buông thỏng, nhẹ giọng bên tai hắn nói nhỏ:

- Ngươi không sợ ta trảm cái đầu ngươi sao?

- Mất đầu dưới tay mẫu hậu, Dận Không kiếp này không hối tiếc

Hắn tự nhiên không chết dưới ống quần nàng, mà ngược lại, Tinh hậu sau cơn hưng phấn, ngây ngất chết lịm trong vòng tay siết chặt của hắn, miệng nàng thốt lên tiêng rên rỉ thật dài

Ánh trăng soi vào cửa sổ bên trong Phượng Dương cung, Tinh hậu giúp Dận Không mặc lại y phục, hôn nhẹ hắn một cái. Dận Không ôm siết cái eo thon của nàng từ phía sau, Tinh hậu nhẹ giọng nói:

- Ngươi đã ở chổ này ngây ngươi hơn một canh giờ rồi, chẳng lẻ không còn mau chóng rời đi...

Dận Không nhẹ nhàng nói:

- Dận Không muốn lưu lại bầu bạn với mẫu hậu

Tinh hậu xoay người lại ôm hắn, nói:

- Lúc rãnh rổi, ta sẽ tuyên triệu ngươi

Lời Tinh hậu nói làm cho hắn hoai nghi vị trí của hắn trong lòng nàng, chẳng lẻ Tinh hậu không có một chút cảm tình, chỉ coi hắn như là một nam sủng

Chuyện hôn sự của Yên Nguyên Tông nhanh chóng được loan ra, Tinh hậu tuyên chỉ ba tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ

Sự chèn ép thanh trừng đối với đám triều thần của Bạch Quỹ đã giảm xuống, Tần đô sau cơn rung chuyển vì địa chấn quyền lực, cuối cùng đã trở lại yên tĩnh

Tinh hậu có lẽ do sợ lời đàm tiếu, nên khoảng thời gian này không tuyên triệu Dận Không vào cung, hắn suốt ngày ở Phong Lâm Các cùng Trần Tử Tô đàm luận việc thiên hạ, lúc nhàn hạ thì Tôn Tam Phân chỉ bảo cách luyện công thoe đồ phổ từ bức Xuân Cung đồ, có lẽ hắn không có căn cơ với luyện võ, mặc dù cố gắng nhưng vẫn không một chút tiến triển gì

Thấm thoát, tiết thanh minh đến, mưa phùn rơi nhè nhẹ trên bầu trời. Sáng sớm, Dận Không cùng Dao Như và Thái Tuyết đi đến Yên Chi hồ dự hội đạp thanh (ai đọc truyện kiều thì biết hội này). Đang muốn khởi hành, thì thấy Tiền Tứ Hải cùng Quản Thư Hành bước vào cửa

Dận Không thấy vậy cười nói:

- Hôm nay là ngày gì, mà hai vị đại phú thương lại ghé ngôi miếu mục nát của tại hạ thế?

Tiền Tứ Hải a a cười nói:

- Vô sự không đăng tam bảo điện, Tiền mỗ tới đây tìm điện hạ chính là có việc cần bàn luận.

Dận Không mời hai người vào sảnh đường, Dao Như liền dâng trà lên

Quản Thư Hành trông thấy Dao Như liền cười nói:

- Khó trách Bình vương điện hạ lúc này nhất nhật thâm cư không ra ngoài, thì ra là nơi này chính là kim ốc tang kiều!

Dao Như cười xấu hỗ, khuôn mặt ửng đỏ lui ra ngoài

Dận Không hướng Tiền Tứ Hải nói:

- Tiền lão bản không phải đi tế châu tiếp quản việc chăm nom diêm trường sao? Như thế nào lại vẫn còn ờ Tần đô?

Dận Không vừa nói vừa suy nghĩ, tám chin phần Tiền Tứ Hải chưa rời đi là do ngôi hoàng vị lúc đó chưa xác định, nên trong lòng chưa hạ quyết tâm sẽ ngã về bên nào

Tiền Tứ Hải làm ra vẻ mặt chịu ủy khuất nói:

- Bình vương điện hạ hình như đã quên chuyện đáp ứng mỗ?

Lúc này Dận Không mới nhớ đến chuyện Tiền Tứ Hải nhờ hắn miễn xá cho nguyên tổng quản diêm trường Từ Đạt Trì, việc này hắn cũng đã hướng Tinh hậu nói qua, nàng cũng đã đáp ứng, nhưng xem vẻ mặt của Tiền Tứ Hải, chắc văn kiện xá tội chưa đến tay, Tinh hậu mấy ngày nay trăm bề bận rộn, chắc cái việc nho nhỏ này sớm đã quên

Dận Không áy náy nói:

- Tiền lão bản yên tâm, chuyện đó nhất định phải làm cho xong.

Tiền Tứ Hải a a nở nụ cười:

- Bình vương ngàn vạn lần không nên áy náy, Tiền mỗ không có ý thúc giục ngài, gần đây trong cung xảy ra nhiều chuyện, thái hậu tự nhiên không nhớ đến việc nhỏ nhặt này

Quản Thu Hành nói:

- Hôm nay chúng ta lại đây, một là muốn trò chuyền cùng Bình vương, hai là muốn mời Bình vương dự tiệc

Dận Không cười nói:

- Quản lão bản như thế nào mà lại khách khí vậy, người từ Tê quốc xa xôi đến, theo lý thì Dận Không phải là chủ đãi khách mới đúng, làm sao lại để ngài chiêu đãi hoài như vậy được

Quản Thư Hành cười nói:

- Bình vương hiểu lầm rồi, lần này mời chính là nghĩa nữ của mỗ, Yên Yên, mỗ chỉ là truyền lời mời mà thôi

Dận Không khẽ cau mày, Mộ Dung Yên Yên mời hắn chính là để cảm ơn việc nhà Hoàn thị, nhưng nếu nàng muốn cảm ơn chân thành, thì phải tự mình đi đến, không biết sao nàng lại nhờ Quản Thư Hành

Quản Thư Hành cười thâm ý nói:

- Nghe nói Bình vương điện hạ đã cùng nữ nhi của Bạch đại tướng quân đính hạ hôn sự, chẳng biết việc đó có thật hay không?

Dận Không lắc đầu nói:

- Đồn đại mà thôi...

Tinh hậu mặc dù đưa ra chủ ý này, nhưng chính Bạch Quỷ cũng chưa chấp nhận, hắn tự nhiên không thể thừa nhận chuyện này

Hai mắt của Tiền Tứ Hải vo tròn lại, cười giảo hoạt nói:

- Nghe nói nữ nhi Tư Hầu của Bạch tướng quân thanh tú diễm lệ, nếu Bình vương có thề cưới nàng làm thê tử, chính là đại hĩ sự à

Hai người nói qua nói lại chính là muốn từ Dận Không moi một chút thông tin trong cung, Dận Không tránh nặng tìm nhẹ ứng phó vài câu, thấy bọn họ hai người không có ý cáo từ ra về, xem ra kế hoạch tảo mộ đạp thanh tan thành mây khói

Lúc này Thái Tuyết đi đến, nói nhỏ vào tai hắn

- Trong cung sai người đến...

Dận Không cuốn quit đứng dậy đi ra ngoài đón, liền thấy cung nữ Vân Nhi người thường xuyên hầu cận Yên Lâm đang đứng bên ngoài, hắn tưởng Tinh hậu sai người tuyên triệu, không nghĩ tới người trong cung là Yên Lâm

Vân Nhi hướng hắn thi lễ nói:

- Bình vương điện hạ, công chúa có việc gấp mời người vào cung

Dận Không gật đầu nói:

- Ngươi về trước đi, ta chuẩn bị một chút rồi sẽ lập tức xuất hành

Nói xong vẫn thấy Vân Nhi đứng yên tại chổ, không di chuyển nói:

- Công chúa dặn dò, phải đem điện hạ quay về, nếu không Vân Nhi sẽ bị trách phạt

Nha đầu Yên Lâm kia xưa nay làm việc đều như thế, Dận Không không thể khác hơn, gật đầu nói:

- Ngươi ở chổ này chờ, ta quay lại giãi thích cho mấy vị khách nhân một chút

Đi tới Ninh Tú cung, Dận Không mới biết được, Yên Lâm nhiễm phong hàn mấy ngày nay, hiện vẫn đang nằm dưỡng bệnh

Dận Không theo cung nữ Vân Nhi tới cửa Ninh Tú cung, Vân Nhi nhẹ giọng nói:

- Trong cung chỉ có công chúa, không có ai quấy rầy...

Lúc Vân Nhi nói chuyện, ánh mắt thủy chung không dám nhìn hắn, lúc này Dận Không mới nhớ ra, đêm yến tiệc tại thái tử phủ, hắn mượn rượu giả say đùa giỡn quá trớn với nàng. Yên Lâm từ khi bị hắn chinh phục, tính tình đã hoàn toàn thay đổi, Vân Nhi là cung nữ thân cận của nàng, sợ rằng đã biết chuyện hắn cùng Yên Lâm. Dận Không thầm than không ổn

Yên Lâm nằm trên giường, tựa hồ như đã ngủ say

Dận Không nhẹ giọng nói:

- Công chúa!

Yên Lâm không phản ứng, hắn đi đến bên giường, nắm nhẹ tay nàng, đột nhiên Yên Lâm xoay người, cầm tay hắn, hung hăng cắn một phát. Dận Không đau đớn hét to lên, lúc này nàng mới thả tay hắn ra, giương đôi mắt u oán nhìn hắn.

Nhìn sâu vào đôi mắt đẹp của Yên Lâm, Dận Không nói nhỏ:

- Công chúa như thế nào lại đối đãi nhẫn tâm với Dận Không như vậy

Yên Lâm cả giận nói:

- Ta hận không thể đem ngươi chém thành nhiều mảnh

Chiếc áo ngủ mỏng manh lộ ra bờ vai trần trắng như tuyết của nàng, Dận Không động lòng, ngồi xuống mép giường, ôm Yên Lâm vào lòng, ôn nhu nói:

- Không có lúc nào, ta không nhớ đến nàng, nhưng bất quá ta ngại trong cung có nhiều người có thể phát hiện ra, nên không dám tới đây

Yên Lâm thoát ra khỏi vòng tay hắn, một tay nhéo lổ tai, nói:

- Ngươi dám lừa gạt ta. Bây giờ cả Tần đô này ai không biết người sắp trở thành hiền tế của Bạch đại tướng quân, ngươi nhớ ta ở chổ nào?

Dận Không cười khổ nói:

- Công chúa từ chổ nào nghe lời đồn này vậy?

Yên Lâm bán tín bán nghi nói:

- Chính miệng hoàng huynh nói cho ta biết, chẳng lẻ là không đúng?

Dận Không ôm lấy cơ thể nàng, khẽ hôn lên má đào một cái, ôn nhu nói:

- Chính xác có việc mẫu hậu hướng Bạch Quỹ nhắc tới hôn sự này, nhưng bất quá nữ nhi của Bạch Quỹ có đính ước từ nhỏ, nên làm gì có đạo lí một nữ nhi gả cho hai nhà?

Yên Lâm cười, đôi mắt lung linh nhìn hắn nói:

- Ngươi nói có thật không?

Dận Không gật đầu, đối phó với nha đầu Yên Lâm này phương pháp tốt nhất là có thể lừa gạt thì phải lừa gạt, cái gì không thể lừa thì phải nói thật

- Ta thử tin ngươi lần này

Hai tay Dận Không thò vào bên trong lớp áo ngủ, phát hiện ra, ngoài trừ cái yếm, trên người nàng không mặc gì hết, Yên Lâm nhắm chặt đôi mắt lại, nhẹ giọng nói:

- Cái tên dâm tặc này, ngươi muốn làm gì?

Nàng rõ ràng là đã chuẩn bị sẳn sang, lại đổ chuyện lên trên đầu của hắn

- Dận Không vì công chúa mà hảo hảo an ủi

Nói xong, hắn đưa tay cởi áo nàng ra... Trong bóng tối, tiếng hô hấp dồn dập của nàng vang lên thật mê người

Thân thể mềm mại của nàng quấn chặt hắn, miệng ôn nhu nói:

- Dậm tặc! Ngươi làm cho ta thật khổ

Dục hỏa trong bong tối nhanh chóng thiêu đốt hai người

Sau hồi triền miên, Yên Lâm như con mèo nhỏ nhu thuận, nằm trên ngực Dận Không, ngón tay vân về khuôn ngực rắn chắc của hắn, nhẹ giọng nói:

- Ngươi định khi nào nói với mẫu hậu xin cưới ta?

Dận Không bối rối thấp giọng nói:

- Phụ hoàng mới giá băng, bây giờ đề cập với người chuyện này, hình nhu không thích hợp..

Yên Lâm hung hăng nhéo ngực hắn nói:

- Đến tột cùng là ngươi muốn an bài xử trí ta như thế nào?

Dận Không thấp giọng nói:

- Công chúa là thiên kim ngọc thể, xinh đẹp tuyệt trần, biện pháp xử trí chỉ có một

Nói xong, hắn xoay nguời đè lên thân thể nàng, Yên Lâm cười duyên dáng, ánh mắt toát lên vẻ chờ mòng, thì ngoài cửa Vân Nhi lớn tiếng nói:

- Bệ hạ giá lâm!

Nhất thời bị hù dọa, toàn thân Dạn Không toát ra mồ hôi lạnh, Yên Nguyên Tông sớm không đên, muộn không đến, lại đến ngay lúc này, nghe khẩu khí của Vân Nhi thì chắc hắn đã đứng ngoài cửa, bây giờ mặc quần áo còn không kịp, lấy đâu thời gian chạy trốn

Yên Lâm cuốn quit ném quần áo của Dận Không xuống dưới giường. Dưới giường khe hở quá nhỏ, hắn không thể trốn vào trong đó, không thể làm gì khác hơn là đắp tấm chăn lại trốn trong góc, cũng may chiếc giường rộng lớn, bên trong lại thập phần u tối, rất khó phát giác ra

Không bao lâu sau thì nghe tiếng Nguyên Tông vang lên:

- Lâm nhi! Muội đã khỏe chưa?

Yên Lâm nằm trên giường, thân thể hoàn toàn trần truồng, chỉ đắp trên mình tấm chăn, đương nhiên không thể bước xuống trả lời, giả vờ mệt nhọc nói:

- Muội đã đở nhiều rồi, nhưng bây giờ trong người vẫn còn hơi mệt

Trong lòng Dận Không thầm mắng Nguyên Tông vô sĩ, khuê phòng của muội muội mà hắn lại tùy tiện xông vào

Yên Nguyên Tông nói:

- Ta đã cho thái y nấu thuốc, muội nên uống ngay bây giờ đi

Dận Không vỗ nhẹ nhẹ lên bàn chân Yên Lâm, nàng liền nói:

- Bệ hạ đặt lên bàn được rồi, lúc này muội không muốn uống cái gì hết

Yên Nguyên Tông thở dài một hơi, có chút mất mác nói:

- Lâm nhi! Ta muốn muội gọi ta bằng thất ca hơn

Yên Nguyên Tông thở dài một hơi, có chút mất mác nói:

- Lâm nhi! Ta muốn muội gọi ta bằng thất ca hơn

Yên Nguyên Tông lớn tiếng nói:

- Lâm Nhi! Muội cũng biết ta không muốn làm cái gì vua một nước, nếu không phải mẫu hậu ép ta, ta muốn cùng muội quy ẩn nơi rừng sâu...

Nguyên Tông rõ ràng đang kích động, ngay cả lời tỏ tình cũng nói ra

Yên Lâm không biết Nguyên Tông đối với mình luyến ái, nghe hắn nói chỉ tưởng hăn nhất thời bộc lộ cảm xúc chán ghét quân quyền, nên nhẹ giọng khuyên nhủ

- Hoang huynh là cửu ngũ chí tôn, sau này phải lo lắng cho an nguy của dân chúng đại Tần, sao lại nghĩ đến quy ẩn nới núi rừng

Yên Nguyên Tông tiến lên phía trước, lớn tiếng nói:

- Ta bây giờ cái cơ bản nhất là tự do còn không có, làm gì có tinh lực lo chuyện người khác

Dận Không thấy Nguyên Tông tiến tới, hoảng sợ vô cùng, tay nắm chặt bàn chân của Yên Lâm, một cử động cũng không dám bộc lộ ra

Yên Lâm lấy chân ngọc còn lại mơn trơn vai hắn, giờ phút này hắn hoàn toàn không có cảm hứng thụ hưởng cái hương diễm này, nếu Yên Nguyên Tông phát hiện hắn trốn bên trong, chỉ sợ cái mạng nhỏ nay không còn giữ đượ

Yên Nguyên Tông buồn bả nói:

- Mẫu hậu đã hạ hôn sự cho ta, sau ba tháng phải cưới nữ nhi Lệ Cơ của Bạch Quỹ

Yên Lâm cười nói:

- Như thế rất tốt, Lâm nhi sẽ được thêm một tẩu tẩu tốt rồi

Yên Nguyên Tông thấy Yên Lâm không có phản ứng gì khi nghe hắn nói, lòng càng thêm buồn bực, thở dài một hơi nói:

- Ta không quấy rầy muội nghĩ ngơi, ngày mai ta sẽ quay lại thăm

Nghe tiếng đóng cửa, Dận Không lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, ngoài cửa vang lên tiếng của Vân Nhi:

- Cung tống bệ hạ!

Qua một hồi lâu, xác thực Nguyên Tông đã rời đi, Yên Lâm mới nở nụ cười, hai chân nàng đặt trên vai hắn, dịu dàng nói:

- Ngươi mà dám lừa dối ta, ta sẽ gọi hoàng huynh chém cái đầu của ngươi, à không! Đem ngươi hoạn đi cho vào cung hầu hạ ta

Dận Không làm ra bộ dáng hung ác, hung hăng đặt nạng xuống dưới nói:

- Cho nàng biết sự lợi hại của ta...

Dận Không ở Ninh Tú cung cùng với Yên Lâm triền miên hơn hai canh giờ, tới gần lúc hoàng hôn, nhớ tới cái hẹn với Tiền Tứ Hải và Quản Thư Hành, liền nói lời từ biệt với Yên Lâm

Vừa mới rời cửa Ninh Tú cung, liền gặp phải Hứa công công, vốn muốn trốn, không ngờ Hứa công công lại nhìn thấy, lớn tiếng gọi:

- Bình vương điện hạ! Ta đang muốn đi tìm ngài

Không thể làm gì khác hơn, Dận Không đành cười nói:

- Công công tìm ta có chuyện gì?

Quan sát thấy Hứa công công nhìn hướng Ninh Tú cung một chút, khẳng định hắn nhìn thấy Vân Nhi mình ra cửa, Dận Không cuốn quit giãi thích:

- Cửu công chúa mời ta đến họa một bức tranh

Hứa công công “nga” lên một tiếng, lúc này mới nói:

- Thái hậu truyền chỉ bảo nô tài đến Phong Lâm Các tìm điện hạ mời ngài vào cung, nếu không gặp ngài tại đây, e rằng chuyến đi này tay không về rồi

Dận Không hắc hắc cười, trong lòng lại khổ tâm. Suốt buổi chiều hôm nay, hắn cùng Yên Lâm đại chiến mấy hiệp. Tinh hậu hết lần này đến lần khác không tuyên triệu, lại ngay lúc này mời hắn vào cung, không biết còn đủ tinh lực để ứng phó với nàng hay không

Truyện Chữ Hay