Tử Nhuệ lắc đầu nhìn Trần Tiểu Thiên nói chắc như đinh đóng cột:- Không ạ.
Bùi ty học cực kỳ ghét đánh đàn.
Ngài quên ngày xưa khi còn bé vào mỗi ngày lễ tết có yến tiệc đều sai Bùi ty học đánh đàn góp vui cho mọi người để tôn lên uy phong nữ tử thành Hoa Viên à.
Vì vậy mà Bùi ty học..Trần Tiểu Thiên đã quên mất chuyện này nên sửng sốt hỏi lại:- Sinh oán hận ám ảnh tâm lý ư?Tử Nhuệ không đáp chỉ nhìn nàng khiến Trần Tiểu Thiên trầm tư một hồi mới đáp:- Khó trách y ghét ta đến vậy, giờ còn muốn tặng đàn cho y..Hai chủ tớ nhìn hai người vừa đi đến nơi xa có Tô Mộc đang chờ.
Hàn Thước nhìn bóng lưng dần khuất mà mặt tái đi, hắn nghiến răng nghiến lợi quay người nhìn Bạch Cập đã quỳ gối thỉnh tội từ lâu, hỏi:- Bạch Cập, vừa nãy ngươi nói là tặng đàn cho ai hả.Bạch Cập không ngờ Trần Tiểu Thiên lại tặng đàn cho người khác, trong lòng y sầu khôn tả mãi nửa ngày mới khóc không ra nước mắt mà nói:- Thiếu quân, xin cho thuộc hạ lấy công chuộc tội ạ. Trần Tiểu Thiên dẫn Tô Mộc và Tử Nhuệ đi về hướng Bùi phủ.Vừa tới cửa Bùi phủ thì Tô Mộc đã muốn xoay người đi về nhưng bị Trần Tiểu Thiên kéo lại.Tô Mộc kháng nghị:- Không được đâu công chúa, không thể như vậy đâu ạ.Trần Tiểu Thiên không chịu buông tay mà nói chắc như đinh đóng cột:- Sao lại không được chứ, cậu đi theo Bùi Hằng có thể đọc sách viết chữ tốt hơn ở chỗ của ta nhiều.Hai người đang nói chuyện thì quản gia Tô Tử Anh của Bùi phủ đã đi ra, nghe thấy lời nói của Trần Tiểu Thiên thì thấy không vui liền ngăn đón ba người ở cửa ra vào.Tô Tử Anh cung kính hành lễ với Trần Tiểu Thiên:- Tam công chúa, Tô Mộc là người Giáo ty phường, chuyện này không thể được ạ.Trên mặt Tô Mộc thoáng nét khó chịu, đáp:- Tam công chúa, tâm ý của ngài, ta xin nhận nhưng nếu cứ ép buộc chuyện này thì chỉ khiến Bùi ty học và ngài thêm mâu thuẫn, căng thẳng thôi ạ.Nhìn thấy tình cảnh này, Trần Tiểu Thiên thấy khó chịu, nhíu mày nhìn Tô Mộc mà nói:- Nếu cậu không đến đây thì ai có thể thu nhận cậu, trong phủ của ta có Hàn Thước hắn không chịu nhận cậu.Tô Tử Anh nghe xong thì sắc mặt càng xấu đi, đáp:- Tóm lại, tiểu nhân sẽ không để người này bước vào cửa của Bùi phủ ạ.Trần Tiểu Thiên nhìn tên quản gia khó ưa này cũng thấy khó chịu mà phát giận, nàng quát lớn:- Không cho vào phải không, Tô Mộc, chúng ta đến Tông học đường.Nói dứt lời thì Trần Tiểu Thiên dắt Tô Mộc rời đi.Trong khi đó quản gia Tô Tử Anh còn đang đứng ở cửa, cúi đầu trầm tư một lát rồi xoay người phân phó một gã sai vặt:- Đi Giáo phường ty mời tiểu thư Lâm Thất, cứ nói là Tam công chúa muốn gây khó dễ cho công tử chúng ta.- Vâng, Tô quản gia.Gã sai vặt đáp lời rồi chạy nhanh như bay.Còn lại Tô Tử Anh đang không vui nhìn theo phương hướng Trần Tiểu Thiên mới rời đi. Tại Tông học đường, trong thư phòng của Bùi Hằng.Có chiếc cầm đặt giữa Trần Tiểu Thiên và Bùi Hằng.
Y nhìn nàng mà nói bằng giọng lãnh đạm:- Nàng hẳn biết từ nhỏ ta đã ghét đàn nhất.- Thật à?Trần Tiểu Thiên ra vẻ vừa kinh ngạc vừa muốn lấy lòng nhìn Bùi Hằng mà nói:- Huynh gạt người khác thì thôi nhưng huynh không lừa được ta đâu.
Đánh đàn có thể giải tỏa tâm tình là thứ huynh thích nhất.
Ta tặng huynh chiếc đàn của danh sư chế tác này, đàn tốt xứng với tri âm đấy.Bùi Hằng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn Trần Tiểu Thiên, hiển nhiên không ngờ rằng nàng có thể nói như thế.Thấy y vẫn yên lặng thì Trần Tiểu Thiên gượng gạo cười nhìn y mà tiếp tục nói một cách chân thành:- Huynh nên làm những việc mà mình yêu thích, huynh vui vẻ thì ta cũng sẽ vui vẻ.Tuy rằng Trần Tiểu Thiên cố tỏ ra vui vẻ lấy lòng nhưng đáp lại là sự vô cảm của Bùi Hằng.
Nàng phát hiện ra Bùi Hằng khác lạ thì thu lại nụ cười, áy náy mà cúi đầu nói:- Ta biết, mọi người đều cho rằng chỉ có nhạc nhân mới thích gảy đàn lấy lòng nữ tử, huynh không muốn bị thế tục ràng buộc, thà rằng không đánh đàn nữa cũng không muốn trở thành công cụ lấy lòng người khác.Trần Tiểu Thiên là người hiểu những chuyện cũ này nhất, cũng hiểu Bùi Hằng không thích nàng.
Nhưng lúc đó khi viết kịch bản nàng chỉ lo lắng nhịp điệu tình tiết, nào có thể cân nhắc tâm tình của nhân vật bên trong.Đến giờ khi Trần Tiểu Thiên xuyên đến đây thì những chuyện đó đã xảy ra cả rồi nên nàng đành bất lực.Bùi Hằng bị nói đúng nỗi lòng không khỏi xúc động.
bg-ssp-{height:px}
Mà Trần Tiểu Thiên thấy vậy thì đôi mắt nàng sáng lên, nhân lúc này thừa cơ tán dương Bùi Hằng:- Giống như huynh có học thức rộng rãi, phẩm hạnh đoan chính, với tài hoa của huynh nào để trong lòng ánh mắt thế tục.
Kỳ thật Tô Mộc cũng thế, y không hề muốn ở trong Giáo phường ty.Bùi Hằng nghe vậy thì không giấu được nỗi phức tạp nơi đáy mắt.Trần Tiểu Thiên nhìn ra Bùi Hằng đang bối rối liền cầu xin tiếp:- Huynh cân nhắc một chút xem, dù huynh thu nhận Tô Mộc hay không thì ta cũng hy vọng huynh có thể lắng nghe lòng mình mà chơi đàn một lần nữa.Trần Tiểu Thiên nói xong cũng không nhìn phản ứng của Bùi Hằng nữa mà đứng dậy rời đi trong cô đơn.Tất cả những điều này đều do nàng gây ra, nàng có tư cách gì cầu người khác khoan dung độ lượng đây.Trần Tiểu Thiên bước ra từ thư phòng của Bùi Hằng, Tử Nhuệ và Tô Mộc đang chờ, thấy nàng thì vội bước đến đón.
Tử Nhuệ bước kịp Trần Tiểu Thiên vội hỏi:- Công chúa, Bùi ty học có đồng ý không ạ?Trần Tiểu Thiên nghe vậy thì hơi ngừng bước và áy náy nhìn Tô Mộc.
Người sống giữa phong trần rất giỏi nhìn sắc mặt của người khác, thấy vẻ mặt của nàng thì y thoáng cảm thấy mất mát thất vọng nhưng vẫn an ủi Trần Tiểu Thiên:- Công chúa, tâm ý của ngài khiến tiểu nhân vô cùng cảm kích, ngài có rảnh thì thường xuyên đến Giáo phường ty thăm tiểu nhân là được rồi.Khuôn mặt của Trần Tiểu Thiên tràn ngập áy náy nhưng trong chốc lát không thể làm gì khác được.Đang lúc ba người định rời đi thì đột nhiên có tiếng đàn du dương vang lên.Trần Tiểu Thiên sửng sốt.
Ba người nhìn nhau rồi cùng xoay người lại.
Cứ vậy một khúc "tri âm tri kỷ" lưu loát vui vẻ vang ra từ thư phòng của Bùi Hằng.Trong tích tắc đôi mắt Trần Tiểu Thiên hơi nhòe đi, nắm lấy tay Tô Mộc mà kích động nói:- Bùi Hằng nhận cậu rồi đấy.Nói xong liền chạy nhanh về hướng thư phòng của Bùi Hằng.
Mà lúc này Bùi Hằng vẫn khoác xiêm áo trắng tinh, nhàn nhã và thuần thục gảy đàn cổ.
Nàng đứng một bên nghe đến nhập thần.Nhưng lúc này bỗng có tiếng chân Lâm Thất vội vàng chạy theo tiếng đàn đến ngoài thư phòng Bùi Hằng, thấy y đang đánh đàn trong khi Trần Tiểu Thiên đứng ở bên cạnh nghe thì cô bỗng chốc phát nộ.- Trần Thiên Thiên, cô lại ép y đánh đàn hả.Lâm Thất nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Trần Tiểu Thiên, giận tới độ không nhịn được nữa mà rút cây roi bên hông ra quất thẳng tới chỗ nàng.- Trần Tiểu Thiên, cô còn biết xấu hổ hay không.
Cách xa Bùi ty học ra.Vừa nói thì cây roi của Lâm Thất cũng đã vung đến cuốn lấy cánh tay của Trần Tiểu Thiên mà kéo giật về.Trần Tiểu Thiên không phòng bị, cả người liền bị kéo bay ra ngoài kèm theo đó là tiếng trật khớp của cánh tay.Lúc này Trần Tiểu Thiên mới kêu lên thảm thiết:- Ôi....