Trên bàn trước mặt là đống tranh chữ kia.
Trần Tiểu Thiên cau mày nhìn Tô Mộc mà chậm rãi hỏi:- Lâm Thất đánh cậu nữa à?Tô Mộc cúi đầu gượng cười khổ, tựa như không sao cả mà đáp lời Trần Tiểu Thiên:- Do tiểu nhân chọc giận tiểu thư.
Tiểu thư mới lệnh cho tiểu nhân đem đồ được thưởng trả lại cho Tam công chúa.- Ta thấy Lâm Thất muốn cậu đưa trả cho ta để thị uy đấy.Trần Tiểu Thiên vừa đau lòng vì Tô Mộc vô tội bị liên lụy, vừa tức Lâm Thất ngang ngược làm càn tới độ này.
Nàng cất giọng lạnh lẽo trách cứ:- Lâm Thất quá kiêu ngạo, cô ta không vừa mắt ta nên mới trút giận vào cậu, nào phải muốn đánh cậu, rõ ràng là đang đánh ta đấy.Tô Mộc nghe vậy thì vội vàng vươn tay kéo Trần Tiểu Thiên, chủ động khuyên nhủ:- Tam công chúa đừng để tâm, roi đánh vào người không đau nhưng nếu khiến Tam công chúa tức giận thì Tô Mộc sẽ đau lòng.Tô Mộc nói xong thì cầm lấy tay của nàng đặt lên ngực của mình.Nghe lời Tô Mộc an ủi khiến lửa giận trong lòng Trần Tiểu Thiên hơi nguôi ngoai, hơn nữa lúc này có mỹ nam gần trước mắt làm cho nàng không khỏi hơi choáng váng.Trần Tiểu Thiên hơi dừng một lúc, bàn tay đặt trên ngực Tô Mộc theo bản năng gãi gãi để thử xúc cảm, nhưng nàng nhanh chóng kịp tỉnh táo lại mà rút tay về nhanh.Trần Tiểu Thiên vội vàng lắc đầu đáp:- Đừng như vậy.
Ta biết cậu bất đắc dĩ mới ở lại Giáo phường ty, cậu cũng không muốn mỗi ngày bán tiếng cười qua ngày.
Từ nay về sau trước mặt ta cậu không cần nịnh nọt lấy lòng, cứ coi ta là bạn bè là được.Trần Tiểu Thiên nói dứt lời còn không nhịn được mà khẽ lẩm bẩm:- Cứ trêu ghẹo ta hoài thì ta cũng không chịu được á.Tuy bản thân Trần Tiểu Thiên nói xong những lời này thì không thấy sao cả nhưng Tô Mộc nghe vào tai lại cảm thấy sững sờ đến ngây ngẩn cả người.Y khiếp sợ nhìn nàng, sau đó chỉnh trang lại y phục rồi cung kính ngồi đối diện Trần Tiểu Thiên mà nghiêm túc đáp:- Tiểu nhân là nhạc nhân có thân phận thấp kém, sao xứng làm bạn bè với công chúa.- Cũng không phải do cậu lựa chọn làm nhạc nhân.
Nếu như có thể được thì có ai không muốn được giống như Bùi Hằng, sinh ra trong danh môn vọng tộc, không cần lo âu sầu muộn vì kế sinh nhai.
Nói cho cùng đây cũng là lỗi của ta..- Công chúa đừng tự trách, đây chỉ là vết thương nhỏ không đáng ngại đâu ạ.
Chỉ là đồ được ban thưởng này, Tô Mộc không dám giữ nữa..Thấy vẻ mặt áy náy của Trần Tiểu Thiên, Tô Mộc liền vội vàng khuyên nhủ.
Mà lúc này Tử Nhuệ định thu lại tranh chữ trên bàn thì bị Trần Tiểu Thiên cản lại, nàng quay đầu nói với Tô Mộc:- Cậu về đi, chắc chắn Lâm Thất sẽ còn gây khó dễ cho cậu.Tô Mộc do dự một hồi liền đáp:- Tiểu nhân dù sao cũng là người của Giáo phường ty.Trần Tiểu Thiên đập bàn một cái, thẳng thắn đáp:- Lễ vật bổn công chúa ban ra ngoài thì có lý nào lại nhận về.
Ta muốn nói rõ ràng cho Lâm Thất.- Không nên đâu công chúa.Tử Nhuệ nghe được thì vội vàng bước đến khuyên bảo.
Y nói tiếp:- Công chúa, sắp đến kỳ thi Thiếu thành chủ rồi, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, tránh cho đỡ bị thành chủ trách cứ ạ.Trần Tiểu Thiên thoáng sửng sốt nhưng nhanh chóng hồi phục tinh thần, chẳng để tâm mà đáp:- Ta không quan tâm thi với cử Thiếu thành chủ gì cả, đi thôi!Nói dứt lời thì Trần Tiểu Thiên nghênh ngang đi ra ngoài, Tô Mộc và Tử Nhuệ nhìn nhau một cái liền chạy theo. Cùng lúc này ở bên kia, Hàn Thước và Bạch Cập vừa bước vào cửa.
Trong tay Bạch Cập cầm theo một que kẹo đường lớn hình con ngựa.
bg-ssp-{height:px}
Hàn Thước nhìn que kẹo này thấy không vui nên hỏi lại:- Trần Tiểu Thiên sẽ thích mấy thứ này à?Bạch Cập đáp:- Dù gì thì hai người nên duyên bởi vì ngựa mà.Hàn Thước nghe vậy mới nhớ ra mà gật đầu, chậm rãi đáp:- Nếu như trong lòng thích ta thì ta tặng gì nàng cũng sẽ thích.Vừa nói dứt lời thì có một tùy tùng đi đến trước mặt.
Gã tùy tùng kia nhìn thấy Hàn Thước liền vội vàng hành lễ:- Hàn thiếu quân.Hàn Thước mở miệng hỏi:- Công chúa ở trong phủ không?Gã tùy tùng do dự một lúc mới đáp:- Hồi bẩm Hàn thiếu quân, vừa rồi công tử Tô Mộc đã đến, sau đó công chúa vội vã theo y đi Giáo phường ty rồi ạ.- Giáo phường ty à?Hàn Thước nhíu mày hỏi lại.- Vâng, đúng vậy ạ.Bạch Cập thấy vậy không nhịn được mà đổ dầu vào lửa, nói:- Thiếu quân, không phải ngài nói ngài ấy thương yêu ngài sâu đậm ạ, vì sao còn có thể đi Giáo phường ty chứ.Chưa đợi Bạch Cập nói hết thì chiếc kẹo đường hình con ngựa đã nát vụn, vẻ mặt Hàn Thước cũng trở nên âm trầm.Bạch Cập thấy vậy thì lập tức ngậm miệng.
Vẻ mặt Hàn Thước từ vui vẻ chuyển thành âm trầm, một hồi sau mới gằn thành lời:- Nữ nhân không nghe lời thì phải quản chế nhiều hơn mới được.Thấy mặt Hàn Thước đằng đằng sát khí mà đi thẳng đến Giáo phường ty thì Bạch Cập cũng vội vàng chạy theo.Sau ba khắc đồng hồ thì rốt cuộc Hàn Thước và Bạch Cập cũng đến nơi.
Hàn Thước nổi giận đùng đùng đi thẳng tới ngoài phòng khách.Ngay tại cửa vào Hàn Thước có thể dễ dàng thấy được tình huống bên trong, Tiểu Thiên đang quay lưng về phía cửa ra vào trong khi Lâm Thất lại đối diện nhìn ra cửa.Trong phòng, Lâm Thất không vui nhìn Trần Tiểu Thiên mà hỏi:- Cô muốn mua Tô Mộc hả?Trần Tiểu Thiên không nghĩ ngợi mà đáp luôn rằng:- Không sai.Hàn Thước ở bên ngoài nghe được thì giận đen mặt.
Lâm Thất thoáng nhìn Hàn Thước ở ngoài cửa, con ngươi của cô đảo một vòng mới mở miệng cố ý chọc ngoáy.Theo ánh mắt nhìn Hàn Thước đứng ở cửa ra vào không xa, Lâm Thất cố ý kéo dài giọng mà nói rõ ràng từ chữ:- Ồ, vậy vì sao không phải Tô Mộc thì cô không mua, cứ năm ba ngày lại đến Giáo phường ty vì y, giờ còn muốn mua y về phủ để ngày ngày gặp nhau à? Trong phủ của cô chẳng phải đã có Hàn Thước rồi hay sao, do hắn không tốt hay là hắn "không thể" hả?Trần Tiểu Thiên nghiêm túc đáp:- Ta muốn mua Tô Mộc không phải để đem y về phủ mua vui.
Tô Mộc không muốn ở lại Giáo phường ty nữa, ta chuộc thân cho y để trả tự do cho y.
Còn về Hàn Thước thì cô cũng đừng vì ta mà đối nghịch với hắn, hắn không phải người dễ bắt nạt như cô nghĩ đâu.
Hắn võ nghệ siêu quần, mưu lược đầy mình, chỉ bởi bị bệnh tim cuốn thân mới nhanh mệt mỏi, cô đừng có xem thường hắn.Nếu Hàn Thước thật là một con ma ốm bệnh tật thì vấn đề lúc này của nàng cũng chẳng phức tạp đến thế.Nhưng Hàn Thước vẫn cứ luôn là kẻ sát phạt quyết đoán, sơ ý một chút mình sẽ bị khử ngay.Cho nên Trần Tiểu Thiên không muốn cẩn thận cũng không được.
Mà nghe lời nàng vừa nói thì Lâm Thất, Hàn Thước và Bạch Cập đều vô cùng bất ngờ.Lâm Thất nghe lời Trần Tiểu Thiên nói có hơi buồn cười, không nhịn được mà cười xùy một tiếng rồi nói tiếp:- Cô hỏi xem trong phòng này có ai muốn làm nhạc nhân không.
Cô giả bộ Bồ tát sống để làm gì, với thanh danh của Tô Mộc thì có thể đi đâu được.
Rời xa cô thì ai cũng có thể bắt nạt y, y có thể đi đâu mới yên thân đây hả?Vẻ mặt Trần Tiểu Thiên không vui, không nghĩ ngợi liền nói:- Ta đã sắp xếp nơi chốn cho y rồi, dù sao cũng không phải như cô đang nghĩ.Ngoài cửa, vẻ mặt của Hàn Thước bỗng trở nên dịu dàng, hắn xoay người rời đi còn Bạch Cập thì chạy đuổi theo.
Còn trong phòng lúc này, Lâm Thất thấy Hàn Thước đã rời đi, biết quỷ kế của mình không thành thì nổi nóng. Ở bên kia, Bạch Cập theo Hàn Thước rời khỏi Giáo phường ty, y nhịn không được mà hỏi Hàn Thước:- Thiếu quân, Tô Mộc cũng chỉ là một tên nhạc nhân, vì sao Tam công chúa bất chấp vì y mà đối nghịch với Lâm gia vậy ạ ?.