Ba người dừng cách đám người một khoảng cách vừa đủ. Đủ để nghe rõ toàn bộ câu chuyện. Những âm thanh chí chóe không ngừng, làm người đứng ngoài không thể phân biệt được là ai đang nói.
" Tỉ, nữ nhân là như vậy sao? Lỡ như sau này ta cưới phải nữ nhân như vậy ". Vừa nói hắn vừa rùng mình xoa xoa hai cánh tay.
Vương Tử Ngọc liếc nhìn hắn " Những lời này đệ đừng để mẫu thân nghe được, nếu không,,,,,, "
Một trận lạnh toát mồ hôi giữa trời thu, Vương Hằng nghĩ sau này chọn nương tử phải thật nhu mì mới được.
" Tương Như quận chúa tôi không nghĩ cô chỉ là có được bộ dạng xinh đẹp thôi ".
" Triệu Hoành Yến cô là có ý gì? ". Tương Như quận chúa mặt mũi đỏ bừng chất vấn người trước mặt.
" Ta nói rõ như vậy mà quận chúa còn không hiểu, hoiwzz"
" Bỏ đi Hoành Yến, với người đầu óc đơn giản như cô ta có nói đến khô cổ cũng không thể nào hiểu". Hoàng Anh Kỳ đứng một bên phụ họa.
Quân Như quận chúa nhàn nhạt nhìn bọn họ cải nhau. Tuy Tương Như quận chúa cùng là hoàng thất, nhưng đầu óc đơn giản lại còn đứng cùng phe với Vương Tử Ngọc, kẻ không đội trời chung với nàng.
Cho nên dù nhìn Tương Như đang bị ức hϊếp trước mắt nàng cũng xem như không. Nàng không xen vào, nếu có Vương Tử Ngọc thì khác.
Vương Tử Ngọc nghe thấy thì nhíu mày, trên môi vẫn nở nụ cười thật tươi. Nàng sờ lên môi mình cảm thấy nơi đó hơi ngứa, đã lâu không đấu khẩu với các bông hoa biết đi này rồi.
Vương Tử Ngọc vỗ vỗ tay, nàng vừa cười vừa đi đến đám đông " Nói thật là hay, bao lâu không gặp miệng vẫn tiện như vậy "
Tràn vỗ tay cùng lời nói thu hút sự chú ý của đám người, tất cả đều kinh ngạc khi nhìn thấy Vương Tử Ngọc. Tiểu bá vương này đã có hơn tháng không xuất hiện, bọn họ vừa được yên ổn không lâu.
Quân Như quận chúa vừa nhìn thấy nàng mày liền nhíu lại, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn.
" Vương Tử Ngọc, cô vừa nói gì? ". Triệu Hoành Yến giọng nói thiếu tự tin hơn hẳn.
" Chật chật,,,,,, không nghĩ vẻ ngoài cô đã không xinh đẹp lại còn mắt mờ tai kém". Vương Tử Ngọc cười thật khoái chí.
Tương Như quận chúa nhìn thấy là tỉ muội tốt của mình thì hai mắt sáng rực. Một miệng của cô đấu không lại họ, nhưng Tử Ngọc lại khác một mình tỉ ấy có thể chấp hết tất cả các cô nương của kinh thành.
Nàng hào hứng lên hẳn, tay trái vòng qua ôm vai Vương Tử Ngọc, tay phải chóng vào bên hong của mình. Thật là bộ dáng có tỉ muội là hổ báo, xem các người làm được gì ta.
" Haha, xem ra đầu óc của ngươi cũng không tốt, chật chật. Thật là đáng thương ". Tương Như quận chúa trêu chọc nói.
Tay Vương Tử Ngọc thuận thế vòng qua ôm lấy eo Tương Như quận chúa, tư thế cực kỳ thân mật.
" Vậy thì thế nào, ít ra muội ấy và ta cũng là tiểu thư đại quan. Gia thế hơn người". Hoàng Kỳ Anh thấy Triệu Hoành Yến yếu thế liền thay nàng đáp trả.
Vương Tử Ngọc và Tương Như quận chúa quay nhìn nhau, cùng cười cười. Con mồi mắc bẫy, bọn họ chờ chính là câu nói này.
Vương Tử Ngọc đi đến dùng tay bóp bóp mặt Hoàng Anh Kỳ, còn ra vẻ tiết nuối nói " Chỉ mấy tháng không gặp, xem ra ngươi ăn uống thoải mái, ngủ nghỉ thật kĩ. Mặt,,,,, à không, cả thân người mập lên rồi nè".
Hoàng Anh Kỳ hất tay nàng ra, trừng mắt với nàng " Ngươi nói ai mập "
Nữ nhân sợ nhất là bị người khác nói bản thân mập, đặt biệt là kẻ thù của mình. Vương Tử Ngọc cười cười lui về sau đứng cạnh Tương Như quận chúa, nàng đưa ra bàn tay vừa chạm vào mặt Hoàng Anh Kỳ trước Tương Như quận chúa, nàng ấy lấy khăn tay ra lau lau bàn tay ngọc trước mắt, như bàn tay ấy vừa chạm vào thứ gì đó dơ bẩn.
Triệu Hoàng Yến và Hoàng Anh Kỳ tức giận dậm chân. Hai người cùng nhìn về phía Quân Như quận chúa ánh mắt như cầu cứu nàng ấy.
" Vương Tử Ngọc,,,,,,,,, cô cũng chỉ là ỷ vào phụ thân là Vương tướng quân mà hóng hách".
Quân Như quận chúa từ đầu một mực không lên tiếng, đến bây giờ mới nói với giọng khinh miệt. Ả ta nếu không phải nhờ vào phụ thân là công thần nắm trong tay trọng binh, nhà ngoại lại là phú thương giàu nhất Giang Nam thì ả cũng chẳng là gì.
Nụ cười trên môi Vương Tử Ngọc vẫn không đổi, bàn tay đặt lên vai Tương Như quận chúa khẽ nhịp nhàng.
" Đa tạ quận chúa nhắc nhở"
Thấy nàng có chút nhượng bộ Triệu Hoành Yến liền được nước tiến tới " Đúng đó, ỷ vào phụ thân thì có gì hay"
Vương Hằng đứng sau cũng nóng lòng thay tỉ tỉ, nhưng đây là chuyện của nữ nhân, nam nhân như hắn không tiện xen vào.
Vừa rồi Vương Tử Ngọc là nhượng một lần cho Quân Như quận chúa, lúc nàng ta thốt nên câu đó nàng đã muốn phản bác. Chợt câu nói và gương mặt mẫu thân hiện lên trước khi đến đây " Nữ nhi bảo bối, ta cảnh cáo con không đực gây chuyện, nếu không sẽ không đơn thuần là phạt con đứng tấn nữa ".
Ánh mắt lẫn nụ cười lạnh đó khiến nàng rùng mình, vẫn là nên nhượng bộ một chút đi. Dù sao nơi này cũng là phủ công chúa.
Nhưng nàng chỉ nguyện ý nhường một lần, còn lần nữa thì nàng không nghĩ sẽ quản được tính của mình.
Đúng lúc Triệu Hoành Yến mở miệng, nàng thuận thế đáp trả " Làm sao, ta ỷ vào phụ thân đó thì sao. Có giỏi thì ngươi cũng sinh ra là nữ nhi nhà tướng đi, nhưng ta nghĩ dù có kiếp sau ngươi cũng không có phúc phần này đâu"
" Đúng đó, trên trán ngươi đang hiện lên hai chữ kìa". Tương Như quận chúa vừa lên tiếng ánh mắt tất cả mọi người đều dồn ánh mắt vào trán Triệu Hoành Yến.
Tương Như quận chúa nhìn sang Vương Tử Ngọc ánh mắt giảo hoạt. Nàng nhướng mày, giọng mềm nhũng hỏi " Ngọc Ngọc có nhìn thấy là chữ gì không? ".
Vương Tử Ngọc nhịn xuống cảm xúc nổi da gà, nàng phối hợp cười cười, bàn tay từ vai trượt xuống eo Tương Như quận chúa thuận tay vuốt ve eo muội ấy.
" Ta thấy, trên đó viết là hai chữ GANH TỴ". Nói xong nàng và Tương Như phối hợp cười to.
" Ngươi nói lung tung gì đó? ". Triệu Hoành Yến vô thức sờ sờ lên trán mình.
" Đúng, ngươi nói nhăn cuội gì vậy. Thật không ra sao ". Hoàng Anh Kỳ tiến lên nói đỡ nàng.
Tương Như quận chúa chỉ vào trán Hoàng Anh Kỳ kinh ngạc nói " Ây da ngươi cũng có nè. Là hai chữ xấu xí".
Hai người tức đến đỏ tròng mắt. Vội nhìn sang Quân Như quận chúa cầu cứu lần nữa. Quân Như quận chúa vừa định tiến lên thì bị ánh mắt lạnh cửa Vương Tử Ngọc ngăn lại.
Vương Tử Ngọc nhếch môi cười " Quận chúa đây là muốn nói thêm gì sao? "
Quân Như quận chúa vô thức bị ánh mắt đó bức lội về sau một bước " Ta chỉ là muốn nhắc nhở mọi người nơ đây là phủ tam công chúa, đừng nên gây sự".
" Quận Như hoàng tỉ đây là vừa ăn cướp vừa la làng sao. Là ai vừa rồi kiếm chuyện trước". Tương Như cũng phản bác nói.
" Ta.,,,,,,, ". Quân Như quận chúa không biết phải nói gì.
Vương Hằng nhắm chuẩn thời cơ xong lên " Tỉ, mẫu thân tìm tỉ. Chúng ta đi thôi". Một mình hắn đứng giữa dàn nữ nhân thật khó chịu.
Đám đông theo thế mà giải tán, Tương Như quận chúa cũng đi theo hai người. Phía sau vẫn còn ba ánh mắt oán giận giỏi theo.
" Hù chết ta". Vương Hằng vừa nói vừa vuốt vuốt ngực mình, Vương Tử Ngọc nhìn hắn mỉm cười " Sợ ta cải nhau không lại bọn họ, hay sợ sẽ có chuyện đánh nhau?! "
" Đúng đó, Tử Ngọc tỉ cải nhau có khi nào chịu thua"
Vương Tử Ngọc lại nhìn nàng " Muội đoa cũng bớt trạm mặt họ đi"
" Là bọn họ chặn đường muội trước"
" Ta không sợ, nhưng đây là phủ công chúa. Nếu để tam công chúa nhìn thấy sẽ không nên"
Vương Tử Ngọc cười cười " Ta không sợ nàng ấy nhìn thấy, người ta sợ là mẫu thân đại nhân ".
Vương Hằng đồng thời rùng mình trong lòng, ánh mắt lẫn nụ cười kia hắn cũng chứng kiến. Hẳn là nếu tỉ tỉ chịu phạt sẽ không phải là hạt một mình đi.