Vào đến phòng Tiểu Nguyệt rất nhanh đã biến mất như một cơn gió. Trời vừa nhá nhem tối xung quanh biệt phủ rất yên tỉnh, Vĩnh Hy từ khi vào nhà đến giờ vẫn không nói câu nào.
" Hy Nhi sao vậy, sao nàng cứ nhìn ta như vậy? "
Vĩnh Hy vẫn nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.
" Hy Nhi". Vương Tử Ngọc đặt tay lên vai nàng nhẹ lay, Vĩnh Hy nhẹ mỉm cười " Chàng làm gì? "
" Sao lại nhìn ta như vậy? "
Vĩnh Hy nhẹ thở dài " Vừa rồi Tử Ngọc nói gì, sao lại nói vố họ ta là con dâu Cao gia. Chàng đã cưới thϊếp vào nhà chưa? "
Vương Tử Ngọc hơi sửng sốt một chút. Vừa rồi là nàng chit thuận miệng đáp trả, chỉ muốn cắt đứt hai cái đuôi kia. Nào ngờ lại ra cớ sự này, nàng càng biết danh tiết với nữ tử rất quan trọng lỡ như.
" Tử Ngọc là không muốn cưới thϊếp sao? ". Vĩnh Hy nói trong giọng nói càng lộ rõ vẻ u buồn, ánh mắt như có ngân ngấn nước.
Vương Tử Ngọc càng thêm lúng túng, nàng muốn đương nhiên rất muốn cưới nàng ấy, nhưng làm sao cưới, cưới làm sao khi nàng cũng là nữ nhân đây?
" Hy Nhi đừng nghĩ lung tung, ta đương nhiên là muốn nàn glàm thuê tử rồi "
" Vậy sao chàng lại không trả lời ta? "
" Ta, ta. Ta còn phải chính thức đến nhà cầu thân cùng phụ mẫu nàng. Ta đâu thể tự ý quyết định đúng không? "
Vĩnh Hy nghe nàng nói có chút dịu xuống, nhưng muốn cầu thân với phụ mẫu nàng. Để Tử Ngọc đứng trước mặt phụ hoàng mẫu hậu nói muốn cưới mình làm thê, vậy người có đồng ý không? Nàng quên mất mình là công chúa không thể thành thân như bá tánh thường dân được.
Thấy nàng đâm chiêu suy tư, Vương Tử Ngọc cứ nghĩ mình nói sai gì đó " Hy Nhi, ta nói gì không đúng sao? "
" Không, là ta không nghĩ Tử Ngọc lại suy nghĩ cho ta đến vậy"
Vương Tử Ngọc thở phào một hơi, nàng chưa từng hóng người, ngoại trừ nịn nọt mẫu thân thì nàng luôn là tính tình ngang ngược.
" Là ta vì nàng mà suy nghĩ "
Một câu nói khiến cả hai ngơ ngác cùng im lặng, Vương Tử Ngọc kéo nàng vào lòng sau đó không biết là ai bắt đầu trước nụ hôn, lần này hôn mang theo du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt.
Tay Vương Tử Ngọc ấn sau ót vừa kéo gần khoảng cách hai người vừa đỡ tránh cho nàng không ngã, Vĩnh Hy hai tay ôm cổ nàng cả người nhào vào lòng Vương Tử Ngọc.
Đẩy nhẹ nàng nằm xuống giường, Vương Tử Ngọc nằm lên người Vĩnh Hy. Môi vẫn còn dây dưa
Hô hấp cả hai ngày một dồn dập, Vương Tử Ngọc hôn dần xuống cổ Vĩnh Hy, Vĩnh Hy khẽ run lên hơi thở càng thêm gấp rút. Nàng cảm thấy giữa hai chân có cảm giác rất lạ, cảm giác này nàng chưa từng có được.
Vương Tử Ngọc cũng không khác nàng, tay hai người sờ loạn lung tung. Đến khi tay Vương Tử Ngọc chạm tới nơi mềm mại trên ngực Vĩnh Hy, cả hai đồng loạt run lên.
Vĩnh Hy lần đầu bị người khác chạm vào mình, tuy ở trong cung nàng dù là tắm rửa hay dùng cơm đều có nha hoàng hầu hạ, nhưng cũng không được phép chạm vào người nàng. Hơn nữa lần này người chạm vào nàng lại là người trong lòng nàng, còn trong tình thế hơi thở hỗn loạn như thế này.
Vương Tử Ngọc cũng là lần đầu chạm vào điểm nhạy cảm của người khác ngoài mình. Xa lạ, hoàn toàn xa lạ.
Đến khi người trong lòng chịu không nổi nữa phát ra một âm thanh rên nhỏ, tay Vương Tử Ngọc đột ngột đình chỉ. Tâm nàng đang lơ lửng, vừa nghe tiếng rên kia như một ráo nước lạnh dội thẳng từ đỉnh đầu làm ướt toàn thân khiến nàng rét run.
Vĩnh Hy cảm nhận sự bất thường của nàng, tâm nàng chợt bừng tĩnh. Nàng vừa rồi cũng là quá xúc động đi.
Vương Tử Ngọc từ trên người nàng ngồi dậy, nâng người Vĩnh Hy cùng ngồi. Nàng đưa tay sửa sang lại y phục hỗn loạn cho Vĩnh Hy, đồng thời cũng sửa lại y phục chính mình.
Một phen lúng túng " Hy Nhi, là ta hồ đồ. Nàng đừng tức giận "
Vĩnh Hy nắm lấy tay nàng mỉm cười lắc đầu, trong giọng nói có chút mất mát " Ta không trách chàng, ta cũng là có chút mất kiểm soát "
" Không còn sớm Hy Nhi nàng nghĩ ngơi sớm đi. Ta về phòng trước"
Vĩnh Hy gật đầu, không nói thêm. Vương Tử Ngọc vội vã rời phòng nàng, dưới chân như dẫm phải gai chạy một mạch về phòng mình.
Vĩnh Hy vẫn ngồi thất thần nhìn cánh cửa đã được đóng chặt, nàng vô thức rơi nước mắt. Tử Ngọc là không muốn nàng sao, nàng có thể quên đi danh tiết nữ tử, có thể vì chàng mà gánh tất cả chê bai. Nhưng Tử Ngọc chàng dường như không muốn nàng.
Là vì sao, Tử Ngọc là không yêu nàng sao. Nghĩ nghĩ nàng đã ngồi ngốc trên giường hết một đêm.
Vương Tử Ngọc chạy về phòng đóng chặt cửa. Trên người vẫn còn nóng rang, đây là cảm giác động tình như đã nghe đi. Nàng trực tiếp nhãy xuống nhục thủy y phục vẫn còn trên người. Nàng để toàn thân người chìm vào trong nước để mình nhanh chóng bình tĩnh lại.
Nhục thủy khá lớn, có thể tắm , người chung một lần. Nước trong đó lúc nào cũng âm ấm. Đây là Cao lão phu nhân cho người làm riêng cho nàng. Thật tiện dụng.
Nàng xém chút chết ngợp liền chồi lên mặt nước. Hỏa trong người đã vơi vài phần. Vừa rồi nếu không kiềm chế được nàng đã làm ra một chuyện trời đất bất dung rồi. Làm sao có thể cần thú đến mức lươn nàng ấy kia chứ, trinh tiết mất đi nàng lấy mạng cũng không đền nổi cho nàng ấy.
Nàng trong lòng thầm mắng mình cần thú, lần nữa ngụp lặn toàn thân dưới nước. Nàng quyết định sau này phải cách xa nàng ấy một chút, tránh cho bản thân kiềm lòng không đặn.
Ngâm tới ngâm lui nàng liền ngủ gật trên thành hồ, sáng sớm hôm sau nha hoàng đến gõ cửa liền đánh thức nàng. Tay chân bủn rủn vô lực, trong người nóng bừng. Thôi xong, nàng nhiễm thương hàn rồi, cũng đúng ở trong nước một đêm không nhiễm bệnh mới lạ.
Nàng cho nha hoàng gọi Vương Hằng đến, sau đó đi mời đại phu. Phòng bên cạnh Vĩnh Hy vẫn thất thần ngồi trước bàn ăn cơm, Tiểu Nguyệt nhìn lòng không yên.
Bình thường từ sáng sớm Vương công tử đã có mặt ở phòng chủ tử, nếu hai người họ không ra phủ công tử ấy sẽ ở lì bên người chủ tử nhà nàng. Hết đi dạo hoa viên cùng nhau đến ăn trưa hoặc là ngồi một bên xem chủ tử đánh đàn.
Nói chung là một bộ dáng si mê chủ tử nhà nàng. Nhưng bây giờ đã là giữa trưa vẫn còn không thấy mặt người nọ đâu. Còn công chúa lại vừa dùng bữa vừa thất thần. Tối quá không phải còn khá tốt sao, hai người họ lại cãi nhau.
Tiểu Nguyệt đứng một bên suy đông nghĩ tây, chợt nàng giật mình một cái, sao nàng lại có thể quên chuyện quan trọng kia chứ. Tiểu Nguyệt đem từ trong ngực ra một lá thư kính cẩn dâng lên Vĩnh Hy.
Vĩnh Hy nhìn lá thư trên tay Tiểu Nguyệt. Nàng cầm lấy nghi hoặc mở ra, nội dung cực kỳ đơn giản.
" Công chúa, có chuyện gì sao? "
Vĩnh Hy gấp thư lại, nhẹ thở dài " Phụ hoàng đã biết ta trốn khỏi phủ công chúa, người bảo ta nhanh chóng trở về. Đại nội mật thám đang chờ hộ tống ta".
Tiểu Nguyệt có chút lo lắng " Vậy công chúa người định khi nào sẽ khởi hành? "
Trầm tư một lúc Vĩnh Hy mới lên tiếng đáp trả nàng " Muội nói với đại nội đang chờ, vài ngày nữa ta sẽ khởi hành"
Tiểu Nguyệt tuân lệnh, nàng đi ra khỏi phủ tìm người cần tìm.