Tam Công Chúa - Đại Tiểu Thư

chương 17

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

" Tỉ, làm sao bây giờ?". Về tới cổng sau Cao phủ, hai người ngờ ngàng vì Cao phủ hôm nay giăng đèn kết hoa chuẩn bị cho tiệc mừng thọ.

" Ây da, sao ta lại quên mất trước ngày mừng thọ sẽ có rất đông thân bằng quyến thuộc đến ở ". Vương Tử Ngọc gãy gãy đầu, nàng thật quá sơ xuất mà.

Bọn họ ngồi xuống bật thêm bên hong cửa, sầu não mà nhìn nhau.

" Nếu đệ vào trong chắc chắn sẽ bị phát hiện Cao gia canh phòng còn nghiêm ngặt hơn Vương phủ chúng ta, tỉ nên làm thế nào đây?"

" Khổ nổi ta còn đang mặc y phục tân nương, quá thu hút ánh mắt người "

Vương Hằng đi tới đi lui không yên, bỗng hắn quay lại hô lên " A... Hay chúng ta đến khách điếm của Lý đại ca mượn y phục huynh ấy "

Nhắc đến Lý Vĩnh Hy nàng mới sực nhớ ra sau khi đáp ứng sẽ tìm người nọ đến nay vẫn chưa thực hiện. Nàng vội đứng dậy " Đi thôi ".

" Vương Hằng, đệ trở về phủ đi. Ta vào một mình được rồi "

" Tỉ nhớ cẩn thận, sáng mai ta sẽ đến đón tỉ về ".

Vương Tử Ngọc đi đến cửa phòng Lý Vĩnh Hy, trong phòng đã tắt đèn. Có lẽ người nọ đã đi ngủ, nàng do dự không biết có nên làm phiền hay không?

Từ khi có người đứng trước cửa phòng Vĩnh Hy đã nhanh chóng phát hiện, nàng là người tập võ từ nhỏ nên rất thính tai và ngủ rất cạn.

Nàng chú ý động tĩnh xem người nọ có ý đồ gì, nhưng đã qua vài khắc tên kia vẫn chỉ đứng trước cửa đi tới đi luôi. Nàng ngồi dậy mặc vào trung y bước ra mở cửa.

Vương Tử Ngọc do dự một lát, lúc nàng xoay lưng chuẩn bị rời đi thì cửa phòng sau lưng đột nhiên mở ra. Nàng bối rối xoay người, cả ngỡ ngàng đối mặt nhau.

Vĩnh Hy phản ứng đầu tiên, nàng đưa tay kéo tay người nọ vào phòng " Vào trong đi, vên ngoài lạnh "

Vương Tử Ngọc hơi ngượng ngùng " Thật có lỗi, đã khuya còn làm phiền ngươi ".

Vĩnh Hy đánh giá nàng từ đầu đến chân. Nếu nàng bây giờ không búi tóc cao nam nhân thì nàng sẽ lầm tưởng Vương Tử Ngọc là nữ nhân mất, người này quá xinh đẹp.

" Không phiền, đã khuya thế này Tử Ngọc là có chuyện gì?" sao lại mặc hỷ phục?"

Cứ mỗi lần nghe đến tên mình từ miệng Lý Vĩnh Hy tim Vương Tử Ngọc lại run lên một nhịp. Nàng không biết là do tên mình thật hay hay do âm thanh kia quá kiều mị.

" Trước tiên Hy Nhi có thể cho ta mượn một bộ y phục không?"

Vĩnh Hy mỉm cười, nàng đi đến từ tay nải đêm ra một bộ y phục trắng, nàng nghĩ chỉ cần người kia mặc màu trắng sẽ rất đẹp.

Nàng bước đến trước mặt đưa cho Vương Tử Ngọc " Đây, Tử Ngọc vào thay đi ".

Quả như dự đoán, Vương Tử Ngọc rất hợp với màu trắng. Một tuấn mỉ công tử làm lóa mắt người nhìn. Hương thơm trên y phục làm Vương Tử Ngọc mê mẩn, tên nam tử này cũng quá thơm đi.

" Bây giờ có thể nói được rồi". Vĩnh Hy đưa cho nàng tách trà ý bảo nàng uống. Vương Tử Ngọc ngoan ngoãn cầm lấy uống một ngụm.

Sau đó từ từ kể lại mọi chuyện cho Vĩnh Hy nghe, Vĩnh Hy nghe xong chợt nhíu mi " Nếu như hắn phát hiện, nếu hắn làm chuyện không hay. Ngươi định sẽ thế nào?"

Nàng không dám tưởng tượng để tên kia phát hiện trò chọc phá của nàng thì sẽ như thế nào. Tên này thật quá gan mà, đá hứa với nàng không tùy ý gây họa.

" Yên tâm, võ công mèo quào của ta đủ đối phó với tên mập đi không nổi kia ". Vương Tử Ngọc đắc ý nói.

Vĩnh Hy nhàn nhã ngồi trên giường, khóe môi cong cong " Xem ra Tử Ngọc rất tự tin?!"

" Đương nhiên".

" Không còn sớm, nên đi ngủ rồi ". Vĩnh Hy nhìn nàng chăm chú nói. Lúc này Vương Tử Ngọc hơi ngại ngùng, tuy bề ngoài nàng và Vĩnh Hy đều là nam nhân nhưng nàng biết rõ bàn thân là nữ nhân, làm sao có thể ngủ chung một giường.

Vương Tử Ngọc cười cười " Ta sẽ xuống bảo tiểu nhị chuẩn bị thêm căn phòng mới ".

Vĩnh Hy vẫn yên tĩnh ngồi trên giường, môi aacn nở nụ cười " Tử Ngọc là sợ ngủ cùng ta sao, cùng là nam nhân sao phải sợ ". Tuy nàng cố tỏ ra trấn tĩnh nói như vậy nhưng vẫn là biết nam nữ khác biệt.

Huống chi nàng còn là công chúa, nếu đồn ra danh dự hoàng thất sẽ mất hết. Lúc đó phụ hoàng dù có thương nàng đến đâu cũng khó có thể dung thứ.

Nhưng nàng vẫn muốn trêu con người trước mặt này một chút. Trông người nọ xấu hổ mà vui vẻ trong lòng " A... Hay là Tử Ngọc chê ngủ cùng ta?". Nàng giả vờ ra vẻ thương tâm.

Vương Tử Ngọc bối rối vô cùng, nàng làm sao có thể chê người nọ.

Tuy ngày thường nàng phóng khoáng như nam nhân nhưng cũng không thể tùy tiện, danh tiết nữ nhân không thể mất đi.

" Ta nào dám chê Hy Nhi, chỉ là ta không có thói quen chung giường với người khác, Hy Nhi đừng hiểu lầm"

" À... Vậy sao???"

" Hay là ta ngủ dưới đất. Hy Nhi cứ ngủ trên giường ". Nàng không còn cách nào khác.

Vĩnh Hy nghe vậy thì mỉm cười, con người này cũng quá trung thực đi. Nàng không đành lòng trêu tiếp nên gật đầu đồng ý.

Cả đêm Vương Tử Ngọc cứ lăn qua lăn lại, nàng từ nhỏ sống trong nhung lụa đã quen nằm ở nêm ấm chăn êm, bây giờ nằm cười mặt đất thật cứng, dĩ nhiên có chút khó ngủ. Hơn nữa người trên giường kia còn là Hy Nhi người nàng rất có hảo cảm.

Vĩnh Hy cũng không tài nào ngủ được. Người kia dù đã cố tình làm nhỏ động tác nhưng nàng vẫn nghe thấy. Có lẽ là do lạ chỗ đi, đã vậy nàng dứt khoát không ngủ vậy.

Truyện Chữ Hay