Editor: Linh Đang
Trừ bỏ đồ ăn ra, trong vali mà Quan Triệt nhờ người ta mang đến còn có một cái túi, bên trong đều là thẻ khuyến mại hoặc thẻ thành viên của các nhà hàng lân cận, Nguyễn Hâm Kiều không tưởng tượng ra nổi anh làm điều đó trong một ngày như thế nào, dù sao trừ bỏ cảm động vẫn là cảm động.
Nhưng những thẻ đó là ăn gian, bị tổ chương trình tịch thu hiên ngang lẫm liệt.
Có hai vali đồ ăn này, vấn đề khó khăn nhất là đói bụng cũng được giải quyết, hành trình về sau càng thêm thoải mái.
Những hoạt động tiếp theo, đáng giá nhắc tới chính là nhảy Bungee khiêu chiến, tuy rằng độ cao không đến m, nhưng Nguyễn Hâm Kiều có chút sợ độ cao, lúc đi thang máy cũng đã rất khẩn trương, bị cột như cục tẩy đứng trước cầu nhảy, nhìn xuống dưới, chân đã mềm nhũn muốn quỳ xuống.
"A, cứu mạng!" Cô níu lan can theo bản năng, một tay sờ phía sau, túm chặt lấy quần áo của một nhân viên công tác.
Anh chàng đó rất kiên nhẫn, nhưng không rành ngôn ngữ, luôn bảo cô relax, relax. Lôi Tiểu Dịch cùng Ban Ba đi lên cùng cô, Ban Ba không chịu được nữa, ở phía sau cố ý đùa cô: "Có cần em đá hộ chị một cái không?"
Cậu vừa nhấc chân lên, Nguyễn Hâm Kiều đã bắt đầu hoảng sợ kêu: "A cút đi cút đi %&¥..."
Đây vẫn là lần đầu tiên cô mắng chửi người, hai người đằng sau cười haha vui vẻ.
Lôi Tiểu Dịch cười tiến lại: "Chị, nếu không em nhảy với chị nhé." Nói xong quay đầu dùng tiếng Pháp trao đổi với nhân viên công tác.
Cậu em trai này thật có lòng, Nguyễn Hâm Kiều cảm động không thôi, khóc thút thít giữ chặt cậu: "Tiểu Dịch, vẫn là em tốt nhất."
Lôi Tiểu Dịch trượng nghĩa liều mình bồi quân tử, làm Nguyễn Hâm Kiều nhanh chóng trấn định, nhưng tốt nhất vẫn không nên để cậu nhảy với mình, quyết định tự mình khiêu chiến.
Nếu cô cùng Lôi Tiểu Dịch ôm nhau nhảy xuống, rất ái muội, sẽ giống như những đôi yêu nhau, không nói đến việc trên mạng sẽ mưa gió máu tanh như nào, suy nghĩ của vị kia nhà cô mới là trên hết.
Tuy rằng người kia không nói cái gì, nhưng rõ ràng lần trước ăn dấm chua của cô cùng Tùng Hạo, anh chẳng vân đạm phong khinh, cái gì cũng không thèm để ý như bề ngoài.
Cô đứng ở bên cạnh cầu nhảy, nhắm mắt lại làm ba lần hít sâu, vốn muốn giảm bớt khẩn trương một chút, kết quả ngược lại chân càng run hơn. Ban Ba ở phía sau cười nhạo cô: "Chị nhảy Bungee còn bị Parkinson sao?" Sau đó đã bị Lôi Tiểu Dịch chính nghĩa quở trách.
Bệnh Parkinson là một bệnh do thoái hóa hệ thần kinh gây ra, bệnh biểu hiện đặc trưng bằng các cử động bị chậm chạp, cứng đờ, run và rối loạn về thăng bằng.... Người ta bị bệnh Parkinson là do bị mất các tế bào não có khả năng sản sinh chất dopamine
Nguyễn Hâm Kiều không quan tâm đến cậu, ngắm nhìn không gian rộng rãi vô ngần trước mắt, nói thầm hai câu không có người nghe được, cuối cùng nghĩ thông, mở hai tay ra, nhắm hai mắt lại.
Nhân viên công tác thấy cô đã chuẩn bị tốt, đưa tay đặt lên lưng cô, chậm rãi đẩy cô về phía trước, người Nguyễn Hâm Kiều ngã xuống, thân thể nhanh chóng không còn trọng lượng, cô thất thanh hét rầm lên, thân thể tăng tốc rơi xuống, hoảng sợ ngắn ngủi qua đi, bắt đầu sinh ra một loại cảm giác vô cùng thống khoái. dienndanleequydon^^
Bên tai là tiếng gió gào thét phần phật, cảm thấy chính mình như một mũi tên đen, cấp tốc bắn về phía vùng đất kiên cố.
Khi cú rơi đã đạt đến giới hạn thì bị dây thừng giữ lại, sau đó nhảy lên mấy cái, lắc phải lắc trái, cuối cùng thì từ từ khôi phục trạng thái đứng yên.
Nhân viên công tác kéo Nguyễn Hâm Kiều lên, bàn tay mạnh mẽ nâng cô, hai chị gái đang chờ phía sau cũng tiến lại đỡ cô, vươn tay nâng cô lên. Hai chân Nguyễn Hâm Kiều đã mềm nhũn đến mức không thể đứng được nữa, khi nhân viên công tác vừa buông tay, cả người lại giống như sợi mì, mềm nhũn úp sấp xuống mặt đất.
"Ôi ôi ôi!" Mấy chị gái luống cuống tay chân kéo cô lại, đỡ tới một bên ngồi nghỉ ngơi.
Nguyễn Hâm Kiều mềm nhũn dựa vào người chị cả mượn lực, khuôn mặt dại ra, trái tim còn nhảy lên bùm bùm kịch liệt.
"Đánh mất linh hồn nhỏ bé rồi sao?" Y Tuyết buồn cười xoa bóp khuôn mặt của cô, cảm thấy có chút mát, liền dùng hai tay ôm cô, cười nói với chị cả: "Ai, đứa nhỏ này bị dọa choáng váng rồi."
Chị hai đã đi lên khiêu chiến, dưới sự an ủi nhẹ nhàng của Y Tuyết cùng chị cả, rốt cuộc linh hồn nhỏ bé của Nguyễn Hâm Kiều cũng dần quay về, lòng còn sợ hãi vuốt ngực.
Từ sau lần này, có vẻ lá gan của cô to hơn một chút, các trò chơi có liên quan đến động cơ sau đó cũng dũng cảm thử.
Khi hành trình mười lăm ngày nhanh chóng kết thúc, mấy thành viên phải đi những nơi khác nhau. Trước khi sắp chia tay, tổ chương trình đều trả hết đồ lại, Nguyễn Hâm Kiều hưng trí bừng bừng lấy thẻ mà Quan Triệt đưa mời thành viên cùng nhân viên công tác ăn một bữa đại tiệc.
Khoảng cách đến lần quay chụp tiếp theo còn một tháng, trong thời gian này hiệu suất của Phó Hiểu đã cao hơn giúp cô sắp xếp lịch trình kế tiếp, kế hoạch tuyên truyền của [ người yêu ] đã được lên lịch, trong khoảng thời gian này phải tới không ít thành phố tham gia sự kiện ngoài trời; trừ lần đó ra, Phó Hiểu còn giúp cô quan hệ xã hội giành được vai của một bộ phim hài trong nước, đáng giá nhắc tới là, nữ chính trong bộ phim này cũng là Mạnh Thủy Lam; không cần phải nói đến xác nhận quảng cáo cùng phỏng vấn tạp chí.
Lộ Lộ biết được cô cùng Mạnh Thủy Lam lại có hợp tác, hình như có chút mất hứng: "Hai người có đối diễn không? Nếu có diễn đánh X, nhớ phải đánh mạnh cho mình."
"Sao thế, cậu và cô ta có cừu oán?"
Lúc đó Nguyễn Hâm Kiều đã trở lại thành phố C, nhưng là gạt Quan Triệt, thừa dịp sau khi anh đi làm, chạy đến nhà trọ làm chút chuyện, giữa trưa định làm bữa cơm tình yêu đưa đến công ty cho anh —— đã tìm hiểu kĩ anh trước rồi, sau ba giờ chiều phải đi gặp khách hàng, vẫn có thời gian cùng nhau ăn một bữa cơm.
"Quả thực là huyết hải thâm cừu!" Lộ Lộ nghiến răng nghiến lợi nói, "Còn không phải đứa nhóc trọng sắc khinh bạn là cậu sao..."
Cô kể lại đơn giản chuyện công tắc ngoài cửa một lần, Nguyễn Hâm Kiều có phần im lặng, "Bởi vì như vậy, cô ta cướp đi đại ngôn của cậu? Có phải quá nhỏ nhen hay không?"
"Cô ta luôn keo kiệt mà, cậu không biết sao, lúc chúng ta quay phim cùng nhau, không phải có diễn viên nhỏ nói huyên thuyên ở sau lưng bị cô ta nghe được sao, trực tiếp đuổi người ta ra khỏi tổ kịch." Vẻ mặt Lộ Lộ căm giận, "Cái quảng cáo hỏng kia, tài năng của cô ta không hiếm lạ đâu, chính là cố ý muốn ghét bỏ mình, tự hạ giá trị con người, tổn hại tới người còn làm mình bất lợi, có gì mà hay ho."
Nguyễn Hâm Kiều vội vàng an ủi cô vài câu, nhưng báo thù thì thật sự không sức không lực, "Mình xem kịch bản vốn không có màn diễn đánh X, diễn chung cảnh một lúc, chỉ nói mấy câu."
"Không có chuyện gì, " Lộ Lộ châm chọc xong cả người đã thoải mái hơn nhiều, "Cậu diễn vai của cậu cho tốt, mình cũng không trông cậy cậu sẽ báo thù cho mình, nếu chống lại thật, cậu xem cậu tay trói gà yếu còn không chặt, chỉ có bị cô ta đánh, bản cung cũng lười đi cứu cậu."
"À, vậy xem ra túi xách nước hoa sôcôla mình đưa cho dì dọn vệ sinh thì hơn." Nguyễn Hâm Kiều nói.
"Ôi?" Lộ Lộ lập tức thay đổi giọng điệu, cười đến phát ngấy, "Ai nha, trả lại quà cho mình nha, Kiều bảo nhi của chúng ta rất ngoan, buổi tối có rảnh không cùng nhau ăn một bữa cơm?"dienn~danlê@@quy&đôn^^
Nguyễn Hâm Kiều hừ một tiếng: "Buổi tối muốn thân thiết với Tiểu Triệt Triệt nhà chúng ta, không đếm xỉa tới cậu. Lịch trình của mình dày đặc rồi, muốn tìm mình ăn cơm thì hẹn với trợ lí trước đi.”
"Ai nha mình không chậm trễ hai người, cầm đồ bước đi, miễn cho để ở chỗ hai người chiếm diện tích ảnh hưởng hai người phát huy, có phải hay không?" Lộ Lộ cười đến bỉ ổi, "Muốn mình tiện đường mang đồ tốt cho hai người không, hửm?"
"... Trước không cần." Nguyễn Hâm Kiều chần chờ một giây sau đáp.
"A!" Lộ Lộ bí hiểm cười hai tiếng, "Cái "Trước" này của cậu... Thực đáng giá cân nhắc mà."
Nguyễn Hâm Kiều bị nhìn thấu hừ hừ hai tiếng, cũng không phủ nhận. Lần trước cái giáo trình gì đó kia gần ép buộc cô tới chết, để cô trì hoãn trước, về sau lại chậm rãi nếm thử.
Hẹn xong thời gian gặp mặt buổi chiều rồi, liền cúp máy, Nguyễn Hâm Kiều tháo tai nghe xuống, chuyên tâm làm đồ ăn.
Cơm dùng khuôn đúc làm thành hình gấu nhỏ, ánh mắt cùng lỗ tai đều là dùng rong biển dán lên, miệng dùng xoài, cơm nắm bên cạnh dùng xà lách làm xiêm áo cuốn với thịt hun khói; còn có hai hộp cơm tiện lợi, một khay khác là sườn xào chua ngọt cùng chân gà teriyaki, một khay khác là salad trái cây trộn với sữa chua, cùng với bông cải xanh, súp lơ và cà rốt nấu với muối và tiêu đen.
Dinh dưỡng phối hợp, có mặn có đạm, quả thực hoàn mỹ! Nguyễn Hâm Kiều vô cùng vừa lòng với tác phẩm của mình.
Đồ ăn đều chuẩn bị phần cho hai người, sau khi làm xong tự mình đi trang điểm —— thay áo khoác jean hưu nhàn cùng quần bó dài màu đen, trên chân đi giầy thể thao, buộc tóc đuôi ngựa, đội mũ lưỡi trai, trên môi là son môi vị quýt cô không thường dùng —— phong cách ngọt ngào theo thói quen, chợt thấy mình ở trong gương, còn cảm thật soái.
Đến bản thân còn không nhịn được mà yêu thích chính mình.
Bà nội trợ nhỏ trang điểm xinh đẹp, thuận tiện đơn giản đưa cơm đến cho người đàn ông của mình.
Sau khi ra ngoài cô cố ý đeo kính râm mắt tròn, sợ bị người khác nhận ra, kết quả đánh xe đến cao ốc của Quan Ý, cô nhân viên tiếp tân vừa nhìn thấy cô đã cười chào hỏi: "Chào Nguyễn tiểu thư."
"..." Nguyễn Hâm Kiều đỡ lấy quầy, phiền muộn tháo kính râm xuống, "Như thế này rồi còn có thể nhận ra tôi sao?"
Rõ ràng cô thay đổi hoàn toàn phong cách, còn che kín như vậy, vừa mới rồi đến anh lái xe trẻ tuổi kia còn không nhận ra, còn huýt sáo nói với cô, cô gái nhỏ thật thời thượng.
Cô gái trước quầy cười cười, một bên má cũng có lúm mờ: "Cô dễ nhận ra lắm."
Nguyễn Hâm Kiều không khỏi thở dài, rốt cuộc là ánh mắt của cô gái kia quá tốt, hay là chính mình ngụy trang thất bại?
Cô tới sớm, còn chưa đến mười hai giờ, Quan Triệt đang ở trong văn phòng bàn chuyện chính sự với cấp dưới, Tào Kiến liền đưa cô vào phòng hội nghị.
"Anh Tào, có phải anh làm việc mệt mỏi quá không, nhìn sắc mặt cũng không tốt." Nguyễn Hâm Kiều đưa cho anh ta điểm tâm tiện đường mua đến, "Công việc bận cũng phải chú ý đến thân thể, đừng để chính mình mệt nhọc."
"Ngoan." Tào Kiến vỗ đầu cô cho có lệ, cầm điểm tâm vừa ăn vừa đi ra ngoài, tiếp tục làm việc.
Một mình Nguyễn Hâm Kiều chờ ở phòng nghỉ, quan sát phòng thư kí bận rộn bên ngoài, phát hiện thư kí Hướng không có ở đó.
Có chút tiếc nuối, cô nghĩ rất không phúc hậu, còn muốn diễn ân ái với Quan Triệt, kích thích kích thích thư kí Hướng mà.
Nhưng mà, cô nhanh chóng không thất vọng nữa —— cửa văn phòng mở ra, thư kí Hướng bưng một cái khay đi ra, tiến về phía phòng trà.
Nguyễn Hâm Kiều dùng tay chống cằm, nhàm chán xem đường cô ta đi vào.
Lại nói tiếp, thư kí Hướng ít nhiều cũng được coi là mỹ nữ, lại rất có khả năng, chỉ là khí thế trên người hơi sắc bén, xem bộ dáng cô ta ở chung với đồng nghiệp, cũng lén cường ngạnh, không biết có phải vì nguyên nhân cô ta được coi là ưu tú cùng với độc thân hay không —— dù sao mặc kệ ưu tú có khả năng đi chăng nữa, người phụ nữ ở trước mặt đàn ông vẫn nên mềm mại hơn chút, có tài cán mới kích thích được ý chí muốn bảo hộ của bọn họ (đàn ông).
Lúc bóng dáng của thư kí Hướng lại xuất hiện trong tầm mắt, Nguyễn Hâm Kiều nhẹ nhàng cúi xuống, cô cũng thật sự nhàm chán, tự nhiên bắt đầu quan tâm đến chung thân đại sự của người khác.
Nhưng thư kí Hướng đã sắc bén nhận ra ánh mắt của cô, quay đầu nhìn qua, lông mày không khỏi nhíu lại.
Nguyễn Hâm Kiều liền mỉm cười vẫy tay với cô ta, cô ta dừng một chút, đi tới phía này.
Nhưng không đợi cô ta đến gần, cửa văn phòng lại mở ra, ba người đàn ông trung niên đi ra, trong đó có một người đang thấp giọng chỉ đạo hai người khác.
Xa xa nhìn thấy Tào Kiến ra dấu tay cho mình, Nguyễn Hâm Kiều vội vàng đứng dậy, mang theo đồ của mình đi qua, gõ gõ cửa, ngó đầu vào trước, nhìn thấy Quan Triệt ngẩng đầu lên từ sau bàn làm việc thì hì hì cười.
Bước chân của thư kí Hướng dừng chút, đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng làm người ta chán ghét đang đẩy cửa đi vào, mãi đến khi cửa khép lại, mới thu hồi ánh mắt ẩn chứa sự không cam lòng.
Cách một cánh cửa ở bên trong, Nguyễn Hâm Kiều đặt đồ xuống, thấy Quan Triệt nhìn chằm chằm quần áo của mình, cố ý đi đến trước mặt anh dạo qua một vòng: "Em mặc như này được không?"
Quan Triệt thu hồi ánh mắt, gật đầu: "Đẹp mắt."
Khép tập văn kiện trên tay lại, anh đứng dậy, nắm tay Nguyễn Hâm Kiều đi đến sofa ngồi xuống.
"Em làm cơm tình yêu tiện lợi cho anh." Giọng Nguyễn Hâm Kiều hơi có chút đắc ý, giống như tranh công, "Nhưng nguội mất rồi, muốn hâm nóng lại rồi ăn không?" Nói xong liền đứng lên, lại bị Quan Triệt kéo đến trên đùi.
"Không sao cả." Anh ôm lấy cô, nắm tay cô vào trong lòng bàn tay, "Trở về lúc nào?"
Nguyễn Hâm Kiều mềm nhũn dựa vào người anh, cái trán dán lên cằm anh, cọ cọ."Đêm qua."
Quan Triệt rũ mắt xuống hỏi: "Vì sao gạt anh?" Rõ ràng nói với anh là hôm nay máy bay khởi hành.
"Muốn cho anh một sự ngạc nhiên." Nguyễn Hâm Kiều cười hì hì cắn nhẹ vào cằm anh, bắt tay bò lên cổ anh, ôm chặt, "Em nhớ anh mà, anh có nhớ em hay không?"
Quan Triệt không đáp, nhéo nhéo ngón tay cô,diennfdan%lequydoon^ "Lần này ở lại bao lâu?"
Nguyễn Hâm Kiều cười trộm, quả nhiên người này muốn cô thôi...
"Có thể ở một tháng, nhưng trong lúc đó phải đi tuyên truyền, còn phải làm khách mời một bộ điện ảnh." Nguyễn Hâm Kiều ngồi ở trên người anh, nhàn nhã quơ quơ chân, "Anh không đói bụng sao, ăn cơm trước đi?"
Quan Triệt "Ừ" một tiếng, lại bế một lát rồi buông tay vòng qua tay cô. Nguyễn Hâm Kiều đi xuống hôn lên miệng anh một cái, "Em biết anh nhớ em, anh không nói em cũng biết."
Quan Triệt chỉ nhẹ nhàng nhếch môi dưới, không phản bác.
Cơm nước xong ở lại với anh một lát, Nguyễn Hâm Kiều liền mang theo hộp cơm đã rửa sạch sẽ rồi, để anh đi làm việc.
Quan Triệt đi toilet một chuyến, gọi điện thoại nội bộ bảo thư kí mang nước vào.
Người vào là thư kí Hướng, đặt nước lên bàn của anh, lại không rời đi, nhìn anh muốn nói lại thôi.
"Còn có việc?"
Quan Triệt lật hai tờ văn kiện, lại ngẩng đầu, sắc mặt đã từng trầm tĩnh lạnh lùng, lại nhiều hơn chút nhu hòa so với ngày thường, có vẻ là thả lỏng cùng ôn nhu vừa rồi ở chung với Nguyễn Hâm Kiều còn chưa kịp tán đi.
Một tia hòa dịu này lại bị thư kí Hướng bắt lấy, như là đột nhiên chiếm được dũng khí, bỗng chốc thốt ra lời mà xưa nay không dám: "Quan tổng, anh thật lòng với Nguyễn Hâm Kiều sao?"
Lời kia vừa thốt ra, liền thấy ánh mắt Quan Triệt nghiêm túc, chút ôn hòa còn sót lại lập tức tiêu biến. Lúc này thư kí Hướng mới phản ứng lại, trong lòng nhảy dựng lên, có chút hoảng loạn.
Chỉ nghe anh chậm rãi mở miệng, ngữ điệu vẫn bình tĩnh như cũ, gợn sóng không sợ hãi: "Cô vi phạm."
Nháy mắt vẻ mặt thư kí Hướng không còn tia máu, thân thể phản xạ tính sẽ cung kính xin lỗi sau đó rời đi, nhưng cơ hội như vậy bỏ qua sẽ khó có lần thứ hai... Nội tâm cô ta rối rắm giãy dụa, mấy giây ngắn ngủn có vẻ dày vò mà dài dằng dặc.
Cuối cùng cô ta cắn môi, quyết tâm buông tay đánh một trận.
"Nếu có thể là cô ta, vì sao không thể là em?" Cô ta nắm chặt khay trong tay, đầy ngập dũng khí, dường như ánh mắt mang theo ánh sáng —— phẫn nộ, không cam lòng.
"Em biết anh sớm hơn cô ta, cũng yêu anh hơn cô ta, mà em luôn cẩn thận gìn giữ cảm tình của mình, không dám vượt Lôi Trì nửa bước, nhưng dựa vào cái gì cô ta có thể nhanh chân đến trước? Cô ta cũng xuất thân từ nông thôn, tham mộ hư vinh làm diễn viên hạng ba, cô ta không xứng với anh chút nào hết! Anh có thể chấp nhận cô ta, vì sao không thể là em?"
Quan Triệt thờ ơ với sự ngụy biện của cô ta, chỉ lạnh lùng liếc nhìn, một lát sau trả lời một câu: "Tôi yêu cô ấy, không phải xuất thân từ nông thôn."
Nói xong, anh rũ mắt xuống, không nhìn cô ta nữa.
"Lần sau tiến vào, mang theo đơn xin từ chức của cô."