[ Dẫn em đi] tuần sau sẽ bắt đầu quay, hành trình của ngày đầu tiên đạo diễn đã đưa cho cô, cũng đã sắp xếp trước một buổi phỏng vấn.
Chú Bằng vừa nghe nói có người đến phỏng vấn, liền hưng trí bừng bừng hỏi mình có thể xuất hiện trước ống kính được không, Cường Tử ở bên cạnh đả kích nói: "Người xem chỉ muốn thấy minh tinh thôi, ai muốn thấy một lão già đen thui như chú. Đây vốn là chương trình thời thượng, nhìn thấy mặt chú, còn tưởng rằng không cẩn thận chuyển sai đài tới kênh nông nghiệp."
Chú Bằng lấy dép lê muốn đánh đầu anh, lại bị Nguyễn Hâm Kiều đang dở khóc dở cười giữ lại: "Cường Tử cậu mau ngậm miệng lại đi, nói chuyện càng ngày càng đáng giận." Sau đó nói với chú Bằng, "Vốn là tổ chương trình muốn đến nhà con chụp, con sợ sau khi ra nước ngoài ba sẽ gặp phiền phức nên đã cự tuyệt, ngày mai chú theo con đến đài truyền hình đi."
"Ai, vẫn là quên đi." Chú Bằng khoát tay, cười cười, "Ta nghĩ gì nói đấy, lên TV rất xấu hổ."
Cuối cùng địa điểm phỏng vấn quyết định ở trong đài truyền hình, Truyền hình đại học Quảng vừa khéo nằm đối diện công ty, Nguyễn Hâm Kiều về công ty gặp người đại diện trước. Đây là lần đầu tiên cô tham gia loại chương trình này, không có nhiều kinh nghiệm, Phó Hiểu nghiêm túc dặn dò cô rất nhiều chuyện quan trọng.
"Điểm tốt của chương trình là nhìn ra phẩm cách của một người, cũng dễ dàng xuất hiện vấn đề nhất, ít nhiều sẽ dẫn đến việc xích mích giữa bạn bè và người yêu, bình thường em rất cơ trí, nhưng chút tâm kế của em trước mặt các trưởng bối, không khác gì trẻ em sáu tuổi là bao."
Lời nói này thật sự rất sắc bén, Nguyễn Hâm Kiều hổ thẹn che mặt: "Cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị sỉ nhục... vậy liền giả vờ thông minh đi, vạn vô nhất thất (không để xảy ra sơ sót)."
"Cố gắng lên, không phụ lòng khán giả theo dõi." Phó Hiểu nở nụ cười nhẹ, "Thật ra chị vẫn rất yên tâm về em, lễ phép miệng lại ngọt biết dỗ người, nam nữ già trẻ đều ăn."
Nguyễn Hâm Kiều liền cười hì hì: "Đúng vậy, em người gặp người thích như vậy, không có việc gì, yên tâm đi."
Lúc này Phó Hiểu hoàn toàn vui vẻ, trái lại nha đầu kia còn an ủi cô?
Cô buồn cười vỗ vai Nguyễn Hâm Kiều: "Trạm đầu tiên ở nước Pháp, về nhà nhớ cố gắng học tập, qua bên đó chỉ có thể dựa vào chính mình, em không biết tiếng Pháp, cố gắng chăm sóc mình cho tốt."
"Dạ dạ." Nguyễn Hâm Kiều nhu thuận gật đầu, một bên như có vẻ đăm chiêu suy nghĩ.D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
Cuộc phỏng vấn diễn ra thoải mái, trong quá trình phỏng vấn hầu hết là tiếp xúc với camera cùng PD (chắc là project director – giám đốc dự án), trừ bỏ phỏng vấn ra, cũng là để mọi người làm quen trước một chút, cho nhau sự hiểu biết.
Nguyễn Hâm Kiều tới đài truyền hình trước nửa giờ, chỉ thấy một nhân viên công tác, là cô gái trẻ tuổi, tóc ngắn gọn gàng, đeo kính đen, đang bận làm việc.
Vừa quay đầu lại nhìn thấy Nguyễn Hâm Kiều, đối phương kinh ngạc không thôi: "Xin chào Nguyễn lão sư, chúng tôi đang chuẩn bị, làm phiền cô đợi một chút."
"Vất vả cho cô rồi, cô gọi tên của tôi là được, không cần khách khí như vậy." Nguyễn Hâm Kiều cười đưa thứ trong tay qua, "Lúc đến nhân tiện mua chút hoa quả, người bán hàng nói không ngọt thì có thể trả lại, cô nếm thử xem."
Nhân viên công tác liên tục nói lời cảm ơn: "Cám ơn Nguyễn lão sư."
"Ai ai, hai chữ này liên tục là bóng ma thời thơ ấu của tôi đấy." Nguyễn Hâm Kiều khoa trương chà xát cánh tay, cười tủm tỉm nói, "Cô vẫn nên gọi tôi là Kiều Kiều đi, mọi người đều gọi như vậy."
"Thế tôi đây sẽ không khách khí. Tôi tên là Bàng Xuân, cô có thể gọi tôi là Xuân Nhi béo, đồng nghiệp đều thích gọi như vậy." Nhân viên công tác nở nụ cười, đỡ mắt kính, "Tôi là PD follow cô."
"Là thật sao?" Nguyễn Hâm Kiều có chút kinh ngạc, vươn tay về phía cô ấy, "Vậy về sau mong chiếu cố nhiều hơn."
Xuân Nhi béo vội vàng nói: "Không dám nhận không dám nhận."
[cuối tuần vui vẻ] đang thu hình ở bên cạnh, Nguyễn Hâm Kiều liền đi qua xem một lát, nhân thời gian nghỉ ngơi lên tiếng chào mấy người chủ trì, đưa quà mình mang tới.
Vừa khéo cô cũng có biết vị khách quý này, cũng là nữ diễn viên của [ phía sau tên thổ phỉ đệ nhất ], chỉ là đất diễn quá ít, chỉ diễn vài cảnh lấy cặp lồng đựng cơm. Lúc trước khi quay phim cùng nhau không nói qua mấy câu, lần này lại đối xử rất thân thiết với Nguyễn Hâm Kiều, còn hỏi WeChat của cô.
Lúc trước cô ta nói luyên thuyên sau lưng, hiện tại Nguyễn Hâm Kiều đều còn nhớ rõ, trong lòng không kiên nhẫn, trên mặt vẫn là nụ cười đúng mực.D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
"Còn có weibo của em nữa..." Đối phương còn muốn đu bám cả weibo của cô, bên kia Xuân Nhi béo đã chuẩn bị tốt, bước tới kêu Nguyễn Hâm Kiều đi.
Nữ diễn viên thu tay lại, lúc trở về bị mấy người bạn cùng tham gia tiết mục kinh ngạc hỏi: "Cô thân quen với Nguyễn Hâm Kiều sao? Gần đây cô ấy đang hồng."
"Rất quen." Nữ diễn viên cười cười, "Nhưng tôi tận mắt chứng kiến cô ta ôm đùi như thế nào."
Có lẽ vì nhận lễ của Nguyễn Hâm Kiều, Xuân Nhi béo rất chiếu cố cô, biết cô là lần đầu tiên quay chương trình thực tế, kiên nhẫn giảng giải từng chi tiết cho xô, đến bí kíp đứng ở góc kính nào để lên màn ảnh đẹp nhất cũng truyền thụ cho cô.
Cuộc phỏng vấn trôi qua vô cùng thuận lợi, Nguyễn Hâm Kiều ở chung với mọi người rất hòa hợp, còn bảo Hoa Hoa đưa trà chiều tới, mời mọi người uống.
Buổi tối lại thừa dịp sau khi ba ngủ say, chạy đến "Yêu đương vụng trộm" với Quan Triệt.
Có đôi khi chính Nguyễn Hâm Kiều cũng cảm khái, Quan Triệt đối xử với cô dung túng tỉ mỉ vô hạn, mỗi ngày anh làm việc bận rộn như vậy, còn có thể rút thời gian gọi điện thoại cho cô; bởi vì cô không bỏ ba được, lại có lòng tham muốn cùng anh thân thiết, mỗi ngày còn muốn đi sớm về tối phụ trách đón đưa.
Cô làm cho ba một chiếc vòng tay bằng gỗ tử đàn, thuận tiện cũng làm cho Quan Triệt một cái, chỉ là muốn đưa cho anh thôi, thế nhưng anh đeo trên tay thật.
Anh không tin phật, trong hoàn cảnh cả ngày giày da tây trang ra vào buôn bán, mang theo một chuỗi tràng hạt quả thực quái dị, chính anh lại không chút để ý.
Anh người này, thật là... Cái gì cũng không nói, nhưng hoàn toàn có thể cảm nhận được từ điểm nhỏ nhất, chính mình được yêu thương thật tâm.
Lộ Lộ biểu đạt sự ghen tị sâu sắc của mình, lại đưa ra chủ ý cho Nguyễn Hâm Kiều, "Nhìn cậu thành tâm như vậy, bản đại sư sẽ bày cách cho con —— đàn ông thôi mà, chỉ để ý đến phương diện kia, nếu con muốn báo đáp người ta, không bằng đi học tập chút kỹ thuật đi, đúng không, đừng để tâm đến việc bản thân hưởng thụ, cũng phải làm cho người ta thoải mái."
Nguyễn Hâm Kiều ở trong điện thoại dùng sức ghét bỏ cô, ghét bỏ xong rồi lại rầm rì mắc cỡ ngại ngùng: "Phương diện kia là cái gì, cậu dạy cho mình, lão tài xế thâm niên."
Lộ Lộ cười lạnh: "Phải trả học phí nhé, , một học kỳ hai tiết, giáo dục trọn gói, không được quỵt tiền."
"Được rồi được rồi, chờ lấy tiền đi." Nguyễn Hâm Kiều rời khỏi cuộc trò chuyện, mở WeChat ra, gửi cho cô . đồng tiền, "Học phí đã trả rồi, Lục lão sư chú ý kiểm tra và nhận."
"Quỷ hẹp hòi!" Lộ Lộ cúp điện thoại, vài phút sau quăng cho cô cái link.
—— kỹ xảo làm cho đàn ông muốn ngừng mà không được
"..."
Nguyễn Hâm Kiều mở WeChat nhắn tin cho cô ấy.
Kiều Kiều mềm mại: Bệnh thần kinh! [ giận ]
Hoa Lỗ Lỗ:.........
Kiều Kiều mềm mại: Lão sư vô lương! Rút lại học phí! [ mắng ]
Hoa Lỗ Lỗ: Bảo Bối à, con xem trước rồi hẵng nói, buổi sáng ngày mai hãy gửi lại cho ta, đến lúc đó nếu con còn không vừa lòng, lão tử sẽ trả lại cho con gấp mười:)
Kiều Kiều mềm mại: Trước tha cho cậu một cái mạng [ hừ ]
Ed: mình cũng không cố ý đâu, tại tg viết xoắn não quá, bọn mình đánh vật với cái phần này đấy T_T