Thật không ngờ, cái thời cơ mà thị Trân nói kia lại đến chỉ sau đó ba ngày.Giữa giờ thân ngày hôm đó, trời xanh trong bỗng chốc tối xẩm xuống, sấm chớp từng đợt, từng đợt nổi lên liền hồi như cố ý gõ xuống.
Đến cuối giờ Thân, trời thực sự đổ mưa, cơn mưa đổ như trút nước xuống, cuốn trôi đi đất cát, sỏi đá, cũng cuốn đi cả những sinh vật yếu đuối không có sức chống chọi.
Đến giờ dậu, mưa vẫn không ngớt, đám canh giữ ở ngoài đã đến giờ đổi ca, thế nhưng trời lại mưa, với tình trạng lúc đó dù mưa có nhỏ lại chúng cũng không thể di chuyển, lực nước cuốn đi thực sự rất lớn, tất cả chúng chỉ có thể đưa mắt nhìn dòng nước cuốn trôi gần như mọi thứ đi.Thị Trân ở trong gian nhà, mở cửa, thò đầu ra ngoài, tốt bụng ngỏ lời mời đám canh đang đứng dưới mái che bên ngoài ăn ít cơm canh nấu sẵn.
Đám canh cửa ban đầu có phần hơi dè dặt khi nghe lời đề nghị của thị, sau cũng vì nhìn trời không có dấu hiệu nào khả quan nên đành đồng ý.Trân nhờ hai trong số bọn chúng vào trong nhà bê cái bàn gỗ kê ra ngoài cùng bốn cái ghế cho chúng ngồi, dù sao Cám vẫn là người bệnh, cô ta hôn mê sâu càng cần phải yên tĩnh để tĩnh dưỡng nên chỉ đành cho họ ngồi ngoài mái che ăn cơm.
Từ lúc kê bàn đến lúc đem đồ ăn ra ngoài đều đi qua phản Cám nằm, đến lúc kê xong, có kẻ vào lấy ghê ngồi còn thận trọng đứng lại bên phải, cẩn thận quan sát một lúc mới dời ra.Cánh cửa khép lại, thị Trân bước vào cũng là lúc Cám thở hắt ra, vừa sợ vừa lo nhưng vẫn phải điều chỉnh hơi thở cho thật đều và thật nhẹ.
Cám tưởng chừng như chỉ cần kẻ kia nán lại thêm một giây nữa thôi mọi truyện sẽ bại lộ hết."Chúng nó xong chưa?"Gật đầu hai cái, Trân vơ lấy mấy cái chen nhỏ trên tủ cầm ra, cùng với một bình rượu trắng khá nhỏ rồi liền trở ra.
Đặt bình rượu giữa mặt bàn, thị ta khe khẽ cất tiếng nói với đám canh cửa, nửa giây cũng không dám ngước lên nhìn đám chúng nó, nom như e thẹn, ngại ngùng.
Ai mà biết được, thị như vậy nào có phải do ngại gì, thị Trân vẫn nhớ trước đây khi còn ở thôn nhà có nghe một bà đồng nói truyện.
Rằng nếu như nhìn thẳng vào ánh mắt của một kẻ sắp chết, kẻ đó sau khi hồn lìa ra khỏi thân thể nhất định sẽ đeo bám kẻ nhìn vào mắt hắn cuối cùng.
Thị không quá tin nhưng cũng rất sợ điều đó, fân ở thôn cũ toàn kẻ mê tín dị đoan, tất nhiên không loại trừ đứa trẻ nhẹ dạ cả tin như thị lúc đó.."Trời mưa lạnh thế này, em rót chút rượu nếp, mọi người uống rồi ăn cơm cho ấm bụng.""Cứ để đó, cô vào trong đi, nếu cô gái kia tỉnh phải báo ngay với chúng tôi!"Thị nghe xong ngoan ngoãn đi vào, cửa mở hờ không đóng chặt, bước chân đặt xuống đất vừa bước vào phòng liền quay ngược lại, Trân nép mình sau cánh cửa cần trọng quan sát người ở ngoài, sau lại nhìn trời.Cám từ ban nãy đã trốn vào trong góc, gỡ lấy hai thân tre làm khung nhà, dùng dao chặt thành thành đầu nhọn."Chị làm gì vậy?""Chúng ta không thể di chuyển một cách dễ dàng khi thế này được, không chừng sẽ bị nước cuốn trôi, dùng thứ này để đi, cắm đầu nhọn xuống đất lấy đó làm điểm tựa mà di chuyển."Trân gật đầu, khẽ vâng lên một tiếng rồi lại hướng tầm mắt ra bên ngoài.
Giọt rượu cuối cùng trong bình được rót xuống, gã đàn ông đứng dậy cùng lúc Cám nằm lại xuống phản.
Thị Trân mở hé cửa ra chỉ để cho cái đầu và một phần thân lộ ra ngoài nói chuyện với gã ta."Bên này hết rượu rồi, không biết bên trong cô có còn không?""Dạ vẫn còn, để em rót thêm cho.
Anh đưa em."Thị đỡ lấy bình từ tay gã, quay trở vào trong nhà, lát sau lại trở ra với bình rượu đã đầy, lần này gã chẳng có chút nghi ngờ gì, nhanh chóng nhận rượu rồi trở về bàn.
Bốn chén rượu được rót ra đầy đến nỗi tràn xuống bàn gỗ.
Có ba thứ mà đàn ông thích nhất trên đời, tiền, tửu và sắc, không chỉ thích mà đám ngu ngốc đó sẵn sàng mê muội vì chính.
Tất cả chúng đều sẵn sàng đắm chìm trong cảm giác đê mê mà ba thứ kia đem lại, dù biết hay không kết cục sau đó ra sao hoàn toàn cũng không để trong thâm tâm.Những gã đó là thế, mãi mãi vẫn thế.
Chúng nâng chén, ngửa cổ, một hơi uống cạn đến một giọt cũng chẳng đọng lại.
Thứ nước ca nồng kia sẽ dần dần lan tỏa khắp cơ thể chúng, đầu tiên sẽ là thực quản, rồi dạ dày.
Và sẽ rất nhanh thôi nó bắt đầu ngấm vào cơ thể từng người trong chúng.
kẻ đầu tiên phát giác, hắn níu lưỡi, hắn nóinhư một đứa trẻ tập nói, tới mức gần như chẳng kẻ nào hiểu hắn đang nói gì.
Những kẻ còn lại cười hả hê, chê hắn tửu lượng kém, à thì hắn chỉ đơn thuần là say thôi mà.
Chẳng lâu sau đó, hắn đổ gục xuống bàn, lần này chẳng còn tiếng cười hay tiếng lè nhè không rõ câu của những gã đàn ông say xỉn.
Chúng lần lượt ngã gục xuống bất tỉnh trên nền đất.Nắm nhanh lấy hai túi đồ đã gói ghém sẵn cùng với hai cây sào để di chuyển, Cám hấp tấp chạy phắt đi, ngoảnh lại đằng sau lại chẳng có bóng người.
Trân đứng sững trước mấy kẻ bất tỉnh kia, mở nắp bình lên quán sát, rượu chỉ vơi đi một nửa chứng tỏ mỗi người chúng chỉ mới uống không qua một chén."Em còn là gì vậy, chúng ta mau đi thôi.""Chúng chỉ mối uống một chén, rất nhanh thôi sẽ tỉnh lại.
Ít nhất cũng phải ép chúng thêm một chén nữa, may ra mới đủ thời gian cho chúng ta chạy thoát."Rót đầy chén rượu, thị Trân dùng cánh tay đỡ lấy cái đầu một kẻ, bàn tay bóp cho miệng mở ra, tay còn lại đổ hết chén đầy rượu vào miệng hắn."Chị tới giúp em một tay với."Trân vừa nói vừa đặt kẻ đầu tiên xuống, tay rót rượu đưa cho Cám rồi lại rót thêm chén nữa.
Tay vừa nâng đầu kẻ thứ hai lên, cánh tay liền bị bóp chặt tới đau nhức."Thì ra là mày! Mày bỏ độc vào rượu."Gã đàn ông mở bừng đôi mắt trợn trừng lên nhìn thị Trân, miệng gằn lên từng chữ.
Hắn chồm dậy đè thị xuống mặt đất, hai tay ghì lấy cổ thị, bóp nghẹt đến mức gần như không thở nổi.
Đầu óc thị quay cuồng, miệng há hốc, cố rắng duy trì sự sống mỏng manh trước mắt.
Cho tới khi trước mắt chỉ còn thấy một mảng đen sâu thẳm, bên tai thị lại nghe được một âm thanh lớn.
Tiếng gỗ vỡ nứt ra rồi rơi lả tả từng thanh xuống đất, gã đổ rạp xuống đè lên người thị ta."Trân!"Cám ném mảnh ghế vỡ trên tay xuống đất, vội đẩy kẻ kia ra, tay đỡ lấy thị Trân đứng dậy."Em không sao chứ?""Em không sao.""Chúng ta mau rời khỏi đây thôi.".