Bữa cơm này của bốn người trôi qua, Đường Nặc chính thức chuyển vào nhà mới.
Rõ ràng là nhà của Thẩm Du Ninh nhưng sau khi bắt đầu cuộc sống ở chung anh lại càng căng thẳng.
Bởi vì lo lắng đối phương không được tự nhiên nên anh cho cậu luôn phòng ngủ chính, phòng ngủ chính có ban công, nhà vệ sinh riêng, đảm bảo không gian riêng.
Nếu Đường Nặc đi làm về mệt mỏi chỉ cần trốn vào phòng là được, không cần phải lo lắng chạm mặt người chung nhà.
Nhưng Thẩm Du Ninh không ngờ được Đường Nặc lại thích ứng hoàn cảnh mới nhanh như vậy, trình độ tiếp nhận cao trước giờ chưa từng có.
Ngoại trừ lúc đi ngủ Đường Nặc gần như không ở trong phòng mình, cậu có khi ngồi bên bàn trà đọc sách, có khi lại chơi trò piano trên điện thoại với mèo con, cậu đặt tên cho mèo con là An An, còn cực kỳ lễ phép trưng cầu ý kiến Thẩm Du Ninh, "Gọi nó là An An được không? Hay là gọi Thẩm An An hơn?"
Khoảng cách gần gũi khiến Thẩm Du Ninh tăng thêm niềm tin, anh dọn máy chiếu trong phòng ngủ cho khách ra phòng khách, quả nhiên thời gian Đường Nặc về phòng mình càng ngắn.
Những lúc Thẩm Du Ninh không tăng ca bọn họ sẽ cùng nhau về nhà, Thẩm Du Ninh sẽ lấy đồ ăn từ nhà ăn hoặc gọi cơm hộp bên ngoài, tối thứ sáu hai người sẽ làm lẩu, chờ cuối tuần thì ra ngoài đi ăn một bữa ngon.
Bọn họ cùng xem một bộ phim điện ảnh, cùng đọc chung một cuốn sách, Đường Nặc sẽ kể với Thẩm Du Ninh những vị khách thú vị hôm nay gặp được, Thẩm Du Ninh sẽ nói cho Đường Nặc Triệu Tường đang theo đuổi một cô nàng trong công ty.
Những lúc không làm gì bọn họ sẽ ngồi sóng vai trên sô pha, mở máy chiếu, ngẩn người, có khi nói về những dự định nhỏ trong tương lai, chờ lúc Thẩm Du Ninh về phòng tăng ca Đường Nặc sẽ một mình yên lặng xem phim, ôm An An, dặn dò nhóc ngoan ngoãn đợi, không được làm phiền anh trai làm việc.
Tính ra thời gian hai người ở chung còn chưa tới một tháng nhưng cực kỳ hợp nhau, giống như hàng xóm ở chung đã lâu, giống như người thân dưới một mái nhà, mỗi ngày đều ấm áp tự tại.
Từ sau khi sống chung với Đường Nặc ngày tháng dường như trôi qua rất nhanh, chớp mắt là ngày mới, đảo mắt đã cuối tuần.
Đây là tuần cuối cùng của năm cũ, Thẩm Du Ninh bị mẹ gọi điện giục về nhà, lý do là muốn kiểm tra cuộc sống riêng tư của anh.
"Du Ninh này, con có phải lại bị hoa hoa cỏ cỏ nào mê hoặc thần trí rồi không? Mẹ không gọi là gần hai tháng không về nhà?"
Thẩm Du Ninh hồi cấp ba đã come out với người trong nhà, đáng tiếc mối tình đầu không phải người tốt, mối tình thứ hai hồi đại học cũng vậy, chính vì thế mà Lâm Hoàn rất không tin tưởng mắt nhìn người của con trai, hơn nữa Thẩm Du Ninh lại là người dễ tính, cho nên mỗi lần nghe phong thanh anh có ai đó phản ứng đầu tiên của bà là phát sầu.
"Hinh Ninh không nói với mẹ hả?" Thẩm Du Ninh biết nỗi băn khoăn của mẹ, an ủi bà: "Mẹ, con không còn như năm năm trước nữa rồi, người lần này, đương nhiên cũng không giống như trước kia."
"Hinh Ninh có nói với mẹ, nhưng mà nó lúc nào chẳng về phe con," Lâm Hoàn vẫn nhíu mày, lại dặn dò lần nữa: "Tóm lại phải tự bảo vệ mình, đừng có để người ta chơi đùa cho xoay vòng."
Thẩm Du Ninh gật đầu đáp ứng, chỉ là khoảnh khắc kia trong đầu anh hiện ra dáng vẻ của Đường Nặc, sườn mặt yên tĩnh hàng lông mi cong dài, lúc nào cũng dịu dàng gọi anh Du Ninh, nhìn thế nào cũng thấy giống một người sẽ bị lừa gạt tổn thương hơn.
"Anh dâu tốt lắm," Thẩm Hinh Ninh xuất hiện kịp thời, kể lại chuyện ngày đó phát sinh ở tiệm bánh ngọt với Lâm Hoàn, "Xinh đẹp, dịu dàng, tính cách tốt, quan trọng nhất là cực kỳ để ý anh trai, mẹ, mẹ có rảnh thì đi xem một cái sẽ biết, có được anh dâu xinh đẹp như vậy nhà ta thật sự có phúc lắm."
Thẩm Du Ninh bật cười, lời này phỏng chừng là học theo Hoan Hoan, nghe không giống như Thẩm Hinh Ninh sẽ nói vậy.
"Sao lại nói em ấy cực kỳ để ý anh?" Thẩm Du Ninh hỏi.
"Rõ ràng quá rồi còn gì," Thẩm Du Ninh trêu chọc, "Sau khi phát hiện anh bị phỏng, ngoại trừ em gái ruột là em lo lắng cho anh thì anh dâu chính là người sốt ruột nhất đấy thôi."
Quản anh ăn uống, bôi thuốc cho anh, thúc giục anh đi ngủ sớm, đúng thật là rất để bụng.
Thấy con gái đã nói vậy rồi Lâm Hoàn cũng không phàn nàn gì thêm ngược lại hỏi thăm về Đường Nặc, lại hỏi có ảnh chụp không muốn nhìn thử một chút con dâu nam nhà mình xinh đẹp thế nào.
Nhớ đến tấm ảnh chụp lén trên tàu điện ngầm kia Thẩm Du Ninh cảm thấy vẫn không nên đưa, Đường Nặc ngoài đời còn xinh đẹp gấp vạn lần so với bức ảnh ấy.
"Có cơ hội chụp cho mẹ xem một tấp, nhưng em ấy thật sự rất xinh đẹp, hai mươi mấy năm qua con chưa từng gặp ai đẹp như vậy cả."
Lâm Hoàn nghe con trai nói mà chua ê hết cả răng, bà hỏi: "Gia đình làm gì, cha mẹ đều là người bản địa sao?"
Thẩm Du Ninh ngừng mấy giây, một lát sau mới đáp, "Em ấy...!hoàn cảnh gia đình em ấy không tốt lắm, không có cha, còn mẹ thì...!đã qua đời năm ngoái."
Ngay khoảnh khắc này Thẩm Du Ninh đột nhiên hiểu ra, lúc trước trong xe anh hỏi Đường Nặc về gia đình, đối phương rất lâu sau đó mới trả lời.
Không biết cậu phải làm sao mới có thể trả lời bình tĩnh như gió thoảng mây trôi như vậy, còn lo lắng người nghe sẽ thương hại mình, vô số nỗi lòng phức tạp ngưng kết trước môi hóa thành cái tạm dừng ngập ngừng ấy.
Thẩm Hinh Ninh phản ứng nhanh nói trước Lâm Hoàn: "Vậy ăn tết sao? Hay là đi chung với gia đình ta đi."
Sở dĩ có cái đề nghị này là vì bạn trai Thẩm Hinh Ninh - Phương Thiều Viêm từ nhỏ sống ở cô nhi viện, một mình tới thành phố này học, cũng không có ai quen biết.
Lúc ấy Lâm Hoàn với Thẩm Công Chính biết hoàn cảnh đối phương ngày lễ tết đều mời cậu đến nhà làm khách, hai năm gần đây bọn họ đều đón tết cùng nhau.
"Cũng được, đúng lúc mẹ với ba con bàn nhau tết năm này đi du lịch trấn cổ ngoại thành, con kêu bạn nhỏ xinh đẹp của con đi cùng đi."
Lâm Hoàn là người mềm lòng không nghe nổi chuyện như này, vốn là ngày cả ngày đoàn viên sum họp, một đứa trẻ hai mươi tuổi đầu lại chỉ một mình ăn sủi cảo đông lạnh, lên giường đi ngủ sớm, tết nhất cũng chỉ trải qua như ngày bình thường, một mình cô đơn, thật sự khiến người ta thương cảm.
Thẩm Du Ninh suy xét nhiều hơn Lâm Hoàn, anh đã sớm nghĩ đến chuyện dẫn Đường Nặc về nhà đón năm mới, với thân phận bạn bè có thể sẽ khiến cậu câu nệ không thoải mái, cảnh tết nhất người một nhà quây quầy có khi nào sẽ khiến cậu tủi thân.
Sau cùng Thẩm Du Ninh cân nhắc, vẫn là thôi, Đường Nặc chỉ mới gặp Giang Dực với Đô Ân Vũ mà đã rụt rè lo lắng vậy rồi, càng đừng nói là dẫn người về nhà.
Nhưng để cậu một mình ở đây thì lại càng không nỡ, Thẩm Du Ninh nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo.
"Tiểu Nặc, tết năm nay em có dự định gì không? Nếu không có thì chúng ta đi chơi cùng nhau đi?"
"Hả?" Đường Nặc vừa mới tỉnh ngủ, ngơ ngác nhìn Thẩm Du Ninh còn tưởng mình nghe nhầm, "Tết...!là tết âm lịch sao?"
"Đúng vậy, tuần sau là tết rồi." Thẩm Du Ninh đi tới gần giúp cậu vuốt lại mấy lọn tóc rối.
"Anh Du Ninh không về nhà sao? Tết phải về nhà chứ." Đường Nặc ngáp một cái, lười biếng nói.
"Phải về, nhưng ba mẹ anh năm này định ra ngoài du lịch, anh không thể xin nghỉ được nên bọn họ đi trước rồi, không dẫn anh theo."
Nghe còn rất đáng thương, Thẩm Du Ninh thừa thắng xông lên, "Bọn họ ngày mùng mới về, từ đến mùng chỉ có một mình anh."
Đường Nặc nhíu mày, đau lòng vỗ vỗ bả vai Thẩm Du Ninh, "Không sao đâu anh Du Ninh, anh còn có em đây, em ở cạnh anh."
Cậu mặc một bộ đồ ngủ nhung màu sữa bò, mang theo mùi hương ngọt ngào nóng ấm trong ổ chăn chưa tán, trịnh trọng hứa hẹn với Thẩm Du Ninh, "Anh Du Ninh, chúng ta cũng đi du lịch, có lẽ không kịp chọn nơi xa, chúng ta tìm một trấn cổ ngoại thành đi."
Lời tác giả:
Mở khóa phó bản du lịch (?′ω?)