Tháng , phương Bắc bước vào đầu mùa đông.
Đây là thời điểm mà Thẩm Du Ninh ghét nhất trong năm, nhiệt độ giảm mạnh, trời âm u, trong nhà không ấm, ngoài trời bức bối đến hoảng, cơ thể cũng như thời tiết uể oải không thôi.
Hôm nay là thứ hai, tàu điện ngầm sáng sớm chật kín người, Thẩm Du Ninh đến sớm, may mắn chiếm được một chỗ tốt.
Kể cũng hay, Thẩm Du Ninh là phó phòng bộ phận kỹ thuật của công ty kiến trúc R.A, có bất động sản cạnh công ty, hai chiếc xe bốn bánh, chuẩn thành phần trí thức cấp cao, thế nhưng lại muốn tranh chỗ ngồi với nhân viên làm công ăn lương bình thường.
Nhưng cũng không thể trách được anh, ba mẹ Thẩm Du Ninh ở phía Đông thành phố, mỗi tháng anh sẽ về nhà một lần vào ngày cuối tuần, thứ hai sẽ đi thẳng đến công ty, nếu muốn đi đến công ty ở tít phía Tây thành phố thì tàu điện ngầm là lựa chọn tốt nhất.
Tại sao không lái xe ư? Một chiếc xe của Thẩm Du Ninh là quà sinh nhật được người ta tặng, người tặng là bạn tốt nhất của anh, ông chủ nhỏ của tập đoàn An Giang, Giang Dực.
Không phải không muốn trân trọng tâm ý của đối phương, mà là...
Chạy Lamborghini Aventador đi làm, thật sự có hơi khoa trương?
Thẩm Du Ninh khiêm tốn quen, thà rằng chen chúc trên tàu điện ngầm cũng không lái xe thể thao rêu rao ngoài đường, nhưng giờ phút này khuôn mặt anh ngập tràn hối hận, cực kỳ nhung nhớ ghế dựa mềm mại của Lamborghini.
Đến trạm thứ ba, người lục tục lên tàu nhiều hơn, Thẩm Du Ninh tựa người vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, tự hỏi lát nữa phải đối phó với bên hợp tác khó nhằn kia thế nào.
Trong lúc hỗn loạn chóp mũi anh đột nhiên ngửi thấy một mùi hương thơm ngát, ngọt ngào xen lẫn sần sùi, không biết là hương hoa gì.
Thẩm Du Ninh chưa kịp mở mắt đã hắt xì một cái.
"Xin lỗi..." Giọng nói lanh lảnh như chuông bạc của thiếu niên.
Thẩm Du Ninh theo bản năng xua tay, còn chưa nhìn rõ người trước mặt, đối phương đã xoay người đi tới một chỗ cách anh rất xa.
Cậu đưa lưng về phía Thẩm Du Ninh, bộ đồ đen khiến cậu trông càng thêm gầy gò, bàn tay nắm cột đỡ rất trắng, đốt ngón tay hồng hồng, giống như bị lạnh, lên trên một chút là mái tóc màu nâu hơi xoăn ướt đẫm sương đông.
Thẩm Du Ninh từng yêu đương hai lần, một lần cấp ba một lần đại học, mặc dù tính đến hiện tại là đã - năm không yêu ai, nhưng hình mẫu lý tưởng của anh vẫn không thay đổi, thanh tú, nhỏ nhắn, mỏng manh.
Giống như người trước mặt.
Mặc dù chưa nhìn thấy mặt, chỉ nghe được giọng nói, nhìn bóng lưng, nhưng bầu không khí đã tô đậm tình cảm, đàn ông - tuổi sẽ không dễ động lòng nhưng bắt gặp người hợp ý sẽ không khỏi nhìn thêm mấy lần.
Ngáp một cái, Thẩm Du Ninh sửa sang lại chiếc mũ phía sau của áo hoodie, ngồi thẳng người lên.
Trạm tiếp theo là khu trung tâm thương mại, nhóm nhân viên văn phòng cứ vậy đến đích đầu tiên, mở đầu một tuần bận rộn bôn ba.
Khoang xe trở bên vắng vẻ hơn, thiếu niên vừa vặn ngồi xuống đối diện, Thẩm Du Ninh giờ mới được nhìn thấy bó hoa tươi chọc ngứa mũi mình, hoa trắng lá xanh, nụ hoa bé xíu, rất nhiều nụ hoa xếp lại chen chúc thành một đóa, giống như cẩm tú cầu.
Cũng giống như hoa cưới cô dâu.
Thẩm Du Ninh bị suy nghĩ của mình khiến cả người tê rần, anh giả vờ lơ đãng vội vàng liếc nhìn mặt đối phương.
Mi như xuân sơn, mắt như thu thủy, mặt như cánh đào, môi như đồ chu (Mi như núi mùa xuân, mắt như nước mùa thu, mặt như cánh hoa đào, môi đỏ thắm như son) lại kết hợp với làn tóc nâu hơi xoăn, tinh tế đến mức không giống người thật.
Cậu ngẩng đầu nhìn bản đồ, môi mấp máy như đang đếm số trạm, bó hoa để giữa hai chân cậu, mùi hương vẫn không giảm.
Thẩm Du Ninh thừa nhận bản thân không có tiền đồ, cũng rút lại lời nói đàn ông - không dễ động lòng, anh đã từng gặp qua không ít thiếu niên xinh đẹp, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có xúc động muốn xin wechat.
Xin Wechat cũng phải chú ý chừng mực, quá đường đột rất dễ khiến người ta thấy phản cảm, huống chi giữa hai người đàn ông với nhau mà xin phương thức liên lạc thì cũng có chút kỳ quái.
Thẩm Du Ninh tổng kết những kinh nghiệm tiếp cận và bị tiếp cận, nghĩ ra một biện pháp phù hợp toàn diện.
Anh lấy Ipad ra, bấm vào phần mềm vẽ, mở một project mới, ngòi bút chạm khẽ màn hình.
Hồi học cấp ba gia đình vốn hướng Thẩm Du Ninh đi học hội họa, nhưng bất đắc dĩ mấy môn văn hóa anh cũng rất tranh đua, thi đại học bình thường mà có thể lọt top toàn quốc.
Có nền tảng mỹ thuật vững chắc rồi, Thẩm Du Ninh cũng không muốn lãng phí, sinh viên với nghiên cứu sinh đều học khoa kiến trúc đại học A, sau khi tốt nghiệp thì làm kiến trúc sư cho R.A.
Máy tính bảng như một cuốn sổ làm việc của anh, trong đó lưu trữ đủ các loại sơ đồ phác thảo, nhưng chưa bao giờ có hình người, có lẽ đây là bức chân dung đầu tiên.
Anh dùng ánh mắt miêu tả hình dáng đối phương, hình người sống động hiện lên trên tờ giấy, cần cổ thon dài, eo nhỏ, chân gầy, mười ngón tay thỉnh thoảng siết chặt bó hoa, đôi mắt đôi khi liếc nhìn về phía đối diện.
Bác gái bên cạnh phỏng chừng chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, hơi nghiêng người lén nhìn Thẩm Du Ninh vẽ tranh, bác gái không hiểu nghệ thuật, chỉ đơn giản cảm thấy chàng trai này vẽ thật giỏi, vẽ giống như chụp vậy.
"Chàng trai, cậu là họa sĩ truyện tranh hả?" Bác gái không kìm được tò mò mở miệng hỏi.
"Không phải, chỉ là sở thích mà thôi." Thẩm Du Ninh hết sức hào phóng khéo léo, thấy bác gái nghiêng người nhìn chăm chú bức tranh mình vẽ thì nghiêng Ipad sang bên bà.
"Chà, thế thì cậu vẽ giỏi thật đấy." Bác gái dừng một chút, nhỏ giọng chỉ về phía đối diện: "Có phải...!vẽ cậu bé kia không?"
"Vẽ giống thật đó..." Bác gái giơ tay tặng Thẩm Du Ninh một ngón tay cái, Thẩm Du Ninh mỉm cười với phía đối diện.
Tàu điện ngầm chạy đến trung tâm thành phố, khoang tàu vừa mới yên tĩnh một chút lại bắt đầu ầm ĩ, người lên không ngớt, trong khoang chỉ còn trống một lối đi nhỏ.
Một người đàn ông vạm vỡ đứng trước mặt Thẩm Du Ninh, mấy lần chắn tầm nhìn của anh, bức vẽ chỉ cần tô màu nữa là xong, Thẩm Du Ninh cảm thấy cứ nghiêng người nhìn mãi thì không thích hợp, định chụp một tấm ở giữa khe hở tham khảo.
Đây cũng không tính là chụp lén đúng không? Thẩm Du Ninh tự an ủi mình, tất cả đều là vì nghệ thuật.
Anh giả vờ nghiêm túc nghĩ, thực tế là đang cầm điện thoại điều chỉnh góc độ, trông hết sức giấu đầu lòi đuôi.
Thẩm Du Ninh chưa từng làm chuyện kiểu này, bàn tay ấn nút chụp hình còn run run.
"Tách".
Âm thanh không lớn cũng chẳng nhỏ, nhưng cùng lúc đó, phía sau điện thoại lóe lên ánh sáng chói mắt.
???
Thẩm Du Ninh nứt ra(), cái này là đèn flash đúng không?
Cơn buồn ngủ bao trùm khoang xe như bị ánh sáng chói lòa này đánh thức, ngay lập tức, ánh mắt xung quanh không hẹn mà cùng tập trung lên người Thẩm Du Ninh.
Lúc này anh hẳn phải giả ngu giả vờ như chụp lung tung gì đó, nhưng Thẩm Du Ninh thật sự rất chột dạ vậy nên theo bản năng mà nhìn về phía ánh mắt anh để ý nhất, kết quả, hai người bốn mắt nhìn nhau, rành rành kiểu chưa đánh đã khai.
Vẻ mặt đối phương cực kỳ phức tạp, bởi vì nhìn bề ngoài Thẩm Du Ninh hệt như một sinh viên thanh xuân dạt dào, khuôn mặt đẹp trai khôn xiết, cả người viết hai chữ Người tốt, hoàn toàn không dính dáng gì đến hành vi hiện tại.
Chụp ảnh, cười không rõ ý, ánh mắt liên tục nhìn về phía bên này...
Cậu trai cẩn thận đánh giá Thẩm Du Ninh, phát hiện ánh mắt đối phương vẫn luôn dừng trên người mình, đáng sợ quá.
Cậu phớt lờ dáng vẻ muốn nói lại thôi của Thẩm Du Ninh, nhanh chóng chạy sang khoang tàu khác.
Thẩm Du Ninh tắt Ipad với điện thoại, mỉm cười bất lực.
Ý tưởng ban đầu của anh rất đẹp, sáng sớm vẽ một bức tranh trên tàu điện ngầm, dùng tác phẩm của mình để gây ấn tượng với đối phương sau đó lấy cớ gửi ảnh mà nước chảy thành sông xin Wechat của người đó.
Thẩm Du Ninh vốn định để đối phương cảm thấy mình chỉ đơn thuần là một nghệ thuật gia, nhưng bây giờ...!anh hình như biến thành một tên biến thái rồi.
Ban nãy anh muốn giải thích lắm nhưng căn bản người ta chưa cho anh cơ hội, lúc quay đi còn viết bốn chữ to người sống chớ lại gần.
Hơn hai mươi năm qua, lần đầu tiên chủ động, ai ngờ bị lật xe.
—
Thẩm Du Ninh đầu đầy u oán đi xuống tàu điện ngầm, có lẽ vì thiếu chú ý mà anh đã đi nhầm cửa.
Từ cửa D tới chỗ làm còn phải đi bộ hơn m nữa, Thẩm Du Ninh hôm nay gần sát giờ mới đi làm, chỉ hi vọng không đến trễ, đành phải bước nhanh hơn.
Bất đắc dĩ lại gặp phải đèn đỏ, đứng ở giữa ngã tư đường bực bội đếm từng giây.
, , ...
Cứ trực tiếp xin wechat thì tốt rồi, còn vòng vèo, giả vờ thanh lịch cái gì không biết.
, , ...
Sao lại quên tắt đèn flash chứ, năm mới mở một lần, đúng lúc mấu chốt này lại quên.
, , ...
Lúc nãy đáng ra nên xin lỗi, mình như vậy hình như không lịch sự cho lắm.
, , .
"Chào anh, xin hỏi cao ốc Hoa Khang..."
Thẩm Du Ninh vừa mới chuẩn bị sải chân, phía sau đột nhiên vang lên tiếng nói.
Bước chân anh ngừng lại, quay đầu nhìn.
Này...
Này không phải là...
Người trong suy nghĩ đột nhiên từ trên trời giáng xuống, mùi hoa kia lại lần nữa quẩn quanh nơi chóp mũi.
Đối mặt với gương mặt quen thuộc, biểu cảm hai người lại hoàn toàn khác nhau, Thẩm Du Ninh hai mắt tỏa sáng, vừa hưng phấn vừa vui vẻ, cậu trai thì lùi về sau một bước cảnh giác trốn tránh.
"Xin chờ một chút!" Thẩm Du Ninh nhìn thấy đối phương lại muốn chạy, miệng nhanh chóng đi trước một bước: "Thật sự xin lỗi, nhưng tôi không hề có ý xấu."
Anh nói rất nhanh, chỉ sợ chậm một chút người lại chạy mất: "Tôi không phải cố ý chụp lén cậu, bình thường tôi thích vẽ tranh, lúc nãy trên tàu điện ngầm tôi cũng chỉ đang vẽ, nhưng sau đó người lên tàu đông, để tiện vẽ nên tôi mới chụp một tấm ảnh, bây giờ tôi sẽ xoá..."
Thẩm Du Ninh vội vàng xóa hình, còn đưa điện thoại để đối phương kiểm tra, cậu trai không nhận, dùng khóe mắt nhìn màn hình điện thoại.
Đúng là xóa rồi.
Vẻ mặt cậu trai thả lỏng hơn, khẽ gật đầu.
"Cái kia...!Bức tranh lúc nãy tôi vẽ, cậu có muốn xem thử một chút không?"
Cậu trai lại lần nữa đánh giá Thẩm Du Ninh, nhìn hình dáng, thân cao chân dài, lưng thẳng tắp, nhìn khuôn mặt, môi vuông mũi cao, quan trọng nhất lông mày và vẻ mặt rất ấm áp, mặc dù nói nhanh nhưng đôi mắt lại tĩnh lặng như nước.
Không giống người xấu.
Cậu trai không di chuyển, Thẩm Du Ninh ngẩm hiểu đối phương đã đồng ý, anh lấy Ipad ra, ngại ngùng nói: "Chưa kịp tô màu, nhìn có thể có hơi nguệch ngoạc."
Mắt Thẩm Du Ninh là mắt một mí, lúc cúi đầu rũ mắt nhìn hết sức điềm tĩnh điển trai, lúc giương mắt cười lại như nhân vật chính trong phim truyền hình Hàn Quốc, khí chất quanh người dịu dàng ôn hòa.
Anh đưa Ipad tới trước mặt đối phương, cậu trai ngập ngừng mấy giây cuối cùng cầm lấy.
Người trong hình vừa quen thuộc lại xa lạ, chỉ nhìn qua đã biết là mình, nhưng bầu không khí chính thể trông ấm áp hơn, ngập tràn ánh nắng mặt trời.
Thẩm Du Ninh nín thở, lực chú ý tập trung hết lên vẻ mặt người đối diện.
Chỉ thấy đôi mắt kia sáng lên chớp chớp mấy cái, cánh hoa trong ngực cũng run rẩy theo.
"Vẽ đẹp thật đấy..." Cậu trai lẩm bẩm nói, lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Du Ninh, có chút thẹn thùng: "Hóa ra anh thật sự là họa sĩ, tôi...!lúc nãy hiểu lầm anh."
Thẩm Du Ninh nhẹ thở ra một hơi, cười ha ha mấy tiếng, nói: "Tôi chỉ là dân nghiệp dư thôi, không phải là họa sĩ gì đâu, cũng tại tôi bất lịch sự trước, tôi phải xin lỗi cậu mới phải."
Cậu trai lại nhìn bức tranh, Thẩm Du Ninh thừa thắng xông lên: "Nếu cậu thích, tôi...!sẽ gửi qua cho cậu?"
"Có thể gửi cho tôi được sao?" Giọng nói cậu trai rất nhẹ: "Vậy cảm ơn anh, tôi..
anh gửi qua Bluetooth được không?"
"Ồ...!Bluetooth hả, Bluetooth....!được chứ." Vất vả lắm mới lấy lại được hình tượng, Thẩm Du Ninh không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, anh không đề nghị thêm Wechat, bình tĩnh gửi bức hình qua cho đối phương.
"Lúc nãy cậu hỏi đường đúng không?"
"Đúng vậy, tôi muốn tới cao ốc Hoa Khang, xin hỏi anh có biết đường từ đây đến chỗ đó không?"
Thẩm Du Ninh hết sức vui vẻ: "Tôi làm việc ở cao ốc Hoa Khang đó, công ty kiến trúc R.A." Anh lấy thẻ nhân viên ra chứng minh thân phận: "Hay là...!chúng ta đi cùng nhau đi?"
"Tôi là kiến trúc sư nên bình thường cũng hay vẽ." Thẩm Du Ninh bổ sung thêm.
Cậu trai lần nữa nói cảm ơn, đi theo Thẩm Du Ninh, cậu bước đi rất chậm, lúc nào cũng lỡ mất nửa nhịp so với Thẩm Du Ninh.
Thẩm Du Ninh thả chậm tốc độ chờ cậu, lại phát hiện nửa bước chân này là cậu cố ý không muốn đi song song cùng anh.
Thẩm Du Ninh chủ động kéo dãn khoảng cách, rất ga lăng mà đi phía bên trái, suốt một đường hai người không nói gì, lúc đi ngang qua lối ra tàu điện ngầm anh chỉ cho đối phương nói đi từ đây đến sẽ gần hơn.
"Cậu có mật khẩu ra vào tạm thời không? Hay tôi quẹt thẻ giúp cậu cho?" Lúc đi tới cao ốc Hoa Khang, Thẩm Du Ninh hỏi.
"Không cần đâu, cảm ơn anh." Cậu trai dừng một chút lại nói: "Tôi không vào đó, tôi tới cửa hàng kia."
Cậu chỉ về phía bên trái, Thẩm Du Ninh lúc này mới để ý thấy một bảng hiệu màu đỏ cam hỏi: "Quán này bán gì vậy? Sao trước đây tôi chưa từng thấy..."
"Là tiệm bánh ngọt." Cậu trai trả lời: "Mới khai trương hôm cuối tuần."
"Chỉ bán bánh ngọt thôi sao? Có cà phê hay trà gì không?"
"Đều có hết, có cà phê trà pha thủ công, đồ ngọt cũng làm thủ công, có bánh kem, bánh mì nướng, chocolate,..." Cậu trai nói một tràng, lời nói rõ ràng nhiều hơn trước.
"Thật đúng lúc, tôi cũng chán ngấy với cà phê của công ty rồi." Thẩm Du Ninh nghĩ dù sao cũng đến muộn rồi, anh nói: "Tôi muốn mua một ly nếm thử."
"Hiện tại...!hiện tại thì có thể sẽ phải đợi hơi lâu." Cậu trai khó xử nói: "Tiệm chỉ có một mình tôi làm, hay là...!tôi làm xong rồi đưa lên cho anh."
Thẩm Du Ninh ngẩn ra nhanh chóng phản ứng lại nói: "Hóa ra cậu làm việc ở đây? Tôi còn tưởng cậu là khách chứ."
"Không cần đưa lên đâu phiền lắm, chiều khoảng , giờ gì đó tôi sẽ đến? Lúc đó tiệm còn mở chứ?"
"Còn mở." Cậu trai nói.
"Vậy chiều gặp lại, tôi tên là Thẩm Du Ninh, làm việc bên này."
"Tôi..." Cậu trai ngập ngừng một lúc chớp mắt, nói: "Tôi tên Đường Nặc."
Đường Nặc, Thẩm Du Ninh nhẹ nhàng lặp lại một tiếng, tiếng nói vang vọng nơi cổ họng khiến anh cảm thấy tê ngứa..