Tên tôi là Thor.
5 năm trước, tại chợ đen Karrtedt ngày hôm đó.
Tôi gặp được Tiểu thư, người đã đến giải thoát tôi khỏi thân phận nô lệ cũng như ban cho tôi cái tên Thor.
Và kể từ hôm đó trở đi, tôi đã vứt bỏ đi con người cũ của mình.
Không chỉ là cái tên, quá khứ bị cha mẹ bán đi, mà còn là cả một tôi ghê tởm, bẩn thỉu đã giành nhiều năm làm mọi thứ chỉ để sống sót được với thân phận nô lệ.
Đó chính là cơ hội của tôi. Tôi sẽ quyến rũ nàng tiểu thư quý tộc ngây thơ này một chút rồi chen chân vào nhà O'Drielle để từ từ leo lên.
Tôi chính là một thứ độc dược. Cả khuôn mặt, cơ thể và giọng nói này đều là một thứ độc tố ngọt ngào tràn ngập những sự dối trá.
Tôi chính là kẻ xa rời nhất khỏi định nghĩa về người tốt cùng với một thứ đen tối đang vặn vẹo ở tận sâu trong đáy lòng.
Tôi là kẻ mà có thể thuần thục một thứ gì đó rất nhanh và miễn là chịu cố gắng một chút thì chẳng có mà tôi không thể làm được cả.
Dù là ma thuật hay kiếm thuật.
Ngay cả cách hành xử để thể hiện bản thân là một người có liên quan đến giới quý tộc.
Đó chính là lý do tại sao tôi tiếp thu toàn bộ những thứ học được ở nhà O'Drielle và khắc ghi chúng và sâu trong tâm trí mình.
Thế nhưng cô Makia O'Drielle - người đã mua tôi về đó, hóa ra lại là một thứ chất độc còn mạnh hơn cả tôi.
Chính vì thế mà cô ấy có thể trung hòa thứ độc tố bên trong tôi để rồi khiến nó hoàn toàn biến mất.
Cô ấy luôn kéo tôi đi khắp nơi trong khi liên tục gọi tôi bằng cái tên mà cô ấy đã đặt cho “Thor, Thor.”
Cô ấy tiếp tục thuyết giảng tôi về tiềm năng của chính bản thân mình. Bởi vì ngay từ đầu, cô ấy đã thừa nhận sự tồn tại cũng như tài năng ma thuật của tôi mà chẳng có chút ngờ vực nào.
Tôi cũng gọi cô ấy là “Tiểu thư”. Ban đầu, đó chỉ là cách để tôi trêu chọc nhưng không ngờ cô ấy lại chẳng hề bận tâm về việc đó…
Ma pháp chính là cầu nối giữa chúng tôi.
Cả hai học ma pháp, đối chọi với nhau và cũng chăm chỉ cùng nhau,
Mặc dù với tiểu thư thì tương lai của của cô ấy đã được đảm bảo nên không cần thiết phải gắng sức như vậy, thế nhưng cô ấy vẫn luôn luôn cố gắng tiến lên phía trước.
Tiểu thư là một người táo bạo nhưng cũng rất nhạy cảm, giàu lòng trắc ẩn, và cũng là một đứa trẻ mít ướt…
Chứng kiến Tiểu thư như vậy khiến tham vọng và thứ chất độc vặn vẹo trong tôi dần dần tan biến đi.
Tại sao cô ấy lại cố gắng đến nhường đó?
Tại sao cô ấy lại vì tôi nhiều đến như vậy?
Tại sao cô ấy lại giữ tôi bên cạnh?
Có lẽ điều đó thể hiện cô ấy quan tâm đến tôi như thế nào…
Trong những tháng ngày yên bình ở Deliafield, những câu hỏi đó luôn hiện hữu trong tâm trí tôi.
Bởi vì tôi vốn chỉ là một tên nô lệ.
Lẽ nào là do ngoại hình của tôi, hay chỉ đơn giản là do đôi mắt có màu kì lạ này?
Số người ham muốn khuôn mặt hay muốn tôi phục vụ cho họ cũng nhiều như số vì sao trên trời vậy, tuy nhiên số người nhìn ra tài năng ma thuật của tôi và dẫn dắt tôi đến với ánh mặt trời thì chỉ có một.
Cô ấy là hậu duệ của phù thủy xấu xa nhất thế giới, thế nhưng đó lại là một người rất trong sáng, thẳng thắn và kiên định hơn bất cứ ai.
Thế nên chẳng biết từ bao giờ, tất cả chất độc đều đã bị rút ra khỏi cơ thể để giờ đây tôi chỉ có một mong ước duy nhất là được ở bên cạnh tiểu thư mãi mãi.
Tôi muốn cô ấy luôn luôn cần đến mình.
Dẫu cho Tiểu thư có kết hôn với con thứ của một nhà quý tộc, yêu một chàng trai nào đó ở trường hay tóm lại là chẳng phải tôi đi chăng nữa.
“Lẽ nào không thể là cậu sao, Thor, thay vì một tên con thứ nào đó?”
Thế nhưng Tiểu thư lại muốn tôi. Cô ấy muốn tôi trở thành gia đình của mình.
Tôi sẽ chẳng bao giờ quên được sự kinh ngạc và khấn phích của bản thân vào thời điểm đó.
Có vẻ như Chủ nhân O'Drielle cũng có ý định nhận nuôi tôi để trở thành chồng tương lai của Makia.
Điều đó khiến tôi hoảng loạn và tôi đã từ chối ngay khi có thể.
Lý do cực kì đơn giản. Không thể để một kẻ như tôi làm hủy hoại gia tộc O'Drielle được.
Hay cụ thể hơn thì việc một kẻ như tôi trở thành chồng của Tiểu thư là điều hết sức vô lý. Tôi không có đủ tư cách để làm chuyện đó.
Tôi biết chất độc của bản thân. Tôi nhớ được sự bẩn thỉu của chính mình.
Và hơn hết, Tiểu thư thực sự không hề yêu tôi mặc cho cả hai lúc nào cũng dính lấy nhau. Cô ấy chỉ là một nàng tiểu thư quen được bao bọc và không hề quen biết bất cứ người khác giới cùng tuổi nào ngoài tôi cả.
Nếu như còn chút tham vọng vươn lên đỉnh cao nào như lúc ban đầu thì tôi hẳn đã chấp nhận nó cùng với một nụ cười.
Tuy nhiên, gia tộc O'Drielle đã trở thành một nơi rất quan trọng đối với tôi.
Với tôi, Tiểu thư đã trở thành người quan trọng nhất trên thế giới này.
Lúc tôi chấp nhận vị trí con rể của nhà O'Drielle là lúc mà tôi cảm thấy bản thân đã gột rửa được sự ô uế cũng như đáp ứng được toàn bộ các tiêu chí. Và cũng chỉ khi lựa chọn của Tiểu thư vẫn là tôi sau khi cô ấy tự mình khám phá ra được sự bao la của thế giới.
Nếu không thì dù cho bọn họ có muốn đi chăng nữa thì tôi cũng chẳng thể nào dễ dãi với bản thân được.
Người đàn ông xứng đáng đứng bên cạnh Tiểu thư – nữ nam tước tương lai, không thể nào là một tên xuất thân làm nô lệ được.
Bởi vì đó cũng là lúc mà gia tộc O'Drielle nổi tiếng lụi tàn.
Tôi không được phép mong mỏi những thứ vượt khỏi tầm của bản thân.
Tôi không được phép vọng ước. …Ví dụ như Tiểu thư.
Để rồi vào cái đêm sao sa đó.
Dấu ấn xuất hiện trên ngực tôi.
Khi tôi quằn quại trong đau đớn và giọng nói của Tiểu thư cũng dần trở nên xa xăm, một cảm giác ràng buộc kì lạ xuất hiện, như thể… trái tim tôi đang bị buộc lại vậy.
Đấng Cứu thế giáng trần và các Thủ hộ đã được chọn ra.
Ai đã tạo ra thứ gánh nặng này cho thế giới của chúng tôi vậy?
Nói thẳng ra thì tôi chẳng hề quan tâm đến định mệnh hay gì cả. Tôi chẳng cần những thứ đó.
Tuy nhiên, truyền thuyết về Đấng cứu thế của Maydare là thật, và tôi đã được chọn để trở thành Thủ hộ của vị Đấng Cứu thế đến từ thế giới khác đó.
Ban đầu, tôi đã chối bỏ vị trí này.
Bình thường đây sẽ là một vinh dự lớn lao khi được giao trọng trách, thế nhưng về cơ bản thì tôi không nghĩ là bản thân có thể rời bỏ nhà O'Drielle để tuyên thệ trung thành với một con người xa lạ đến từ thế giới khác. Tuy nhiên…
“Nếu như cậu chối bỏ vị trí này, gia tộc O'Drielle có thể phải nhận trừng phạt từ hoàng gia. Vấn đề là như thế đấy.”
Công tước Bigreitz đã thì thầm những điều đó vào tai của tôi.
Tên cáo già đó biết rằng nếu nói ra như thế thì tôi sẽ chẳng thể nào từ chối được.
——Tôi không thể nào trốn tránh được số phận.
Chính vì thế mà vào ngày hôm đó, vào thời khắc đó, tôi đã đưa ra quyết định cho bản thân.
“Chủ nhân, khi thần trở thần một Thủ hộ và có được thành công, liệu người có còn chào đón thần trở về với gia tộc O'Drielle không?”
Liệu người có ban cho thần thêm một cơ hội khác để đứng bên cạnh Tiểu thư không?
Tôi đã hỏi ngài O'Drielle như vậy.
Sẽ rất đau đớn nếu tôi phải rời bỏ cô ấy.
Nhưng dẫu cho có mất bao nhiêu thời gian đi chăng nữa, tôi cũng sẽ trở về Deliafield với tư cách là người xứng đáng cho vị trí con rể của nhà O'Drielle.
“…Dĩ nhiên rồi, Thor. Cậu luôn là một thành viên của gia tộc O'Drielle. Deliafield là nơi cậu thuộc về. Cả ta và Makia đều sẽ luôn chờ cậu trở về.”
Cho đến tận bây giờ, những lời nói của Chủ nhân vẫn khắc sâu vào trong trái tim của tôi.
Mặc dù là một quý tộc, nhưng ngài ấy vẫn không hề phân biệt đối xử với một tên nô lệ mà thay vào đó là sự công nhân chân thành trước nỗ lực và năng lực của tôi. Có lẽ, ngài ấy đã thực sự xem tôi như là một đứa con của mình.
Đó chính là lý do tại sao tôi ngoan ngoãn chấp nhận vị trí Thủ hộ.
Khi tôi hoàn thành nghĩa vụ của mình và quay thì có lẽ đã có một người đàn ông khác đứng bên cạnh Tiểu thư. Hay nói đúng hơn thì xác suất việc đó xảy ra là cực kì cao.
Thế nhưng chỉ nghĩ đến việc đó thôi cũng đã khiến tôi cảm thấy một sự mất mát, tuyệt vọng mà bản thân chưa từng cảm thấy trước đây, để rồi thứ chất độc kia lại một lần nữa trào ra đến mức đáng lo ngại, tuy nhiên tôi chỉ nghiến răng và tiếp tục chịu đựng.
Tôi phải đạt được thành tựu với tư cách là một Thủ hộ.
Đó chắc chắn là cách tốt nhất để tôi trả ơn cho nhà O'Drielle.
Thậm chí ngay cả khi đã gia nhập đoàn kị sỹ hoàng gia, thỉnh thoảng tôi vẫn ngước nhìn lên bầu trời về phía Deliafield và tự hỏi với lòng mình rằng.
Không biết Tiểu thư đang làm gì nhỉ…
Kể cả là đang phục vụ cho cô Airi đi chăng nữa, suy nghĩ của tôi vẫn chỉ hướng về Tiểu thư dẫu cho đường xa cách trở.
Quý cô Airi lại là một người hoàn toàn trái ngược với Tiểu thư.
Cô ấy là một cô gái đặc biệt đến từ thế giới khác.
Sở hữu tính cách hòa đồng, sức mạnh to lớn, thậm chí lời nói và hành động của cô ấy cũng tỏ ra cực kì bí ẩn đối với những người xung quanh.
Cô gái này chính là kiểu Đấng Cứu thế lý tưởng mà mọi người mong mỏi.
Tuy nhiên, cảm nhận của tôi lại có một chút khác biệt.
Mặc dù bề ngoài cực kì chói lóa thế nhưng bên trong thì cô ấy lại có phần mong manh dễ vỡ hệt như một món đồ thủy tinh tinh xảo vậy.
Đúng vậy… tôi cảm nhận được một thứ bóng đen y hệt như với bản thân mình.
Dù đột nhiên bị triệu hồi đến thế giới khác và phải gánh trên vai gánh nặng của Đấng Cứu thế, vậy nhưng cô ấy vẫn có thể hoàn thành được nghĩa vụ của mình một cách chăm chỉ, điều khiến tôi cực kì ngưỡng mộ.
Tôi cảm thấy mình cần phải bảo vệ cô ấy. Nhưng chỉ đơn giản là công việc chứ không hề là lòng trung thành tuyệt đối.
Chẳng phải là cô Airi làm gì sao. Tuy nhiên, tôi…
Tôi chẳng thể nào quên được cảm xúc và sự trung thành của mình đối với tiểu thư Makia.
Đã có rất nhiều người trở thành ‘chủ nhân’ của tôi, nhưng duy chỉ có một trong số là khiến tôi chẳng thể nào quên được.
Vậy nên tôi sẽ tiếp tục đeo chiếc mặt nạ mang tên Thủ hộ này và tiếp tục mơ đến ngày trở về O'Drielle cùng những chiến công hiển hách.
“Ồ, cậu từng phục vụ dưới trướng con gái của Nam tước Deliafield sao? Hóa ra một tên lạnh lùng như cậu cũng đã hiến dâng lòng trung thành của mình cho một nàng công chúa sao.”
“…Thay vì nói là công chúa thì cô ấy giống một phù thủy đầy táo bạo hơn.”
“Ahahaha! Thật thú vị khi cậu xem nàng công chúa của mình là phù thủy đấy.”
Tôi đã kể cho ngài Lionel – phó chỉ huy binh đoàn hoàng gia, nghe về Tiểu thư bởi vì cả hai thường làm việc cùng nhau cả dưới tư cách Thủ hộ và cả tư cách cấp trên cấp dưới.
“Thực ra, ta cũng có một ước hẹn trăm năm với người bạn thuở nhỏ. Lúc mà ta được chọn trở thành một Thủ hộ, cô ấy đã nói rằng mình sẽ chờ đợi, thế nhưng bố mẹ cô ấy lại phản đối điều đó. Mà cũng đúng thôi, họ chẳng biết khi nào thì nghĩa vụ này sẽ hoàn thành. Và có vẻ như cô ấy sắp cưới một người đàn ông khác vì lợi ích gia đình rồi… Một người bạn từ quê lên đã kể cho ta…”
Ngài Lionel, người luôn tỏ ra cứng rắn và mạnh mẽ, lại đang trông có vẻ buồn rầu với đôi vai buông thõng khi nói về vấn đề này.
Những Thủ hộ phải hiến dâng tất cả vì lợi ích của Đấng Cứu thế, cả cơ thể lẫn trái tim.
Tuy nhiên, thật khó để khiến những người bị tổn thương chấp nhận việc mối liên kết mà họ đã vun đắp lại bị cắt đứt chỉ vì sự xuất hiện của Đấng Cứu thế. Bọn họ có thể phân chia vai trò nhưng đó cũng là tất cả những gì có thể làm được.
Tôi đã luôn cảm thấy rằng tất cả những người ở hoàng cung, kể cả chính quý cô Airi dường như đang hiểu lầm về vấn đề này.
Và rồi, hai năm trôi qua kể từ ngày tôi rời khỏi gia tộc O'Drielle.
Tiểu thư và tôi đã tái ngộ sớm hơn tôi dự kiến rất nhiều.
Vào đêm tổ chức vũ hội mùa hè, hình ảnh một Tiểu thư đã trưởng thành xuất hiện trước mắt tôi.
Không đời nào tôi có thể nhận nhầm mái tóc đỏ rực đó được.
Thế nhưng cô ấy lại bỏ chạy khỏi sảnh như thể đang trốn tránh tôi.
Tôi cũng đuổi theo cô ấy, trong tuyệt vọng. Nhặt cả chiếc giày mà cô ấy đánh rơi giữa đường để rồi cả hai gặp nhau ở vườn hoa hồng. Tôi đã rất hốt hoảng khi không muốn để cô ấy rời đi.
“Cậu biết không, Thor. Ta đến đây là để gặp cậu đấy.”
Cô ấy kể về việc bản thân đã cố gắng đến mức nào chỉ để có thể gặp tôi với đôi mắt xanh biếc lúc đó đã lấp lánh những giọt lệ.
Vẫn mít ước như này nào.
Thế nhưng, aah… Cô ấy giờ đây đã là một nàng thiếu nữ xinh đẹp và đáng yêu.
Lồng ngực tôi thắt lại và ngay lập tức, cái thứ đen tối mà bản thân đã cố giấu xuất hiện.
Một thứ đen tối được gọi là dục vọng.
Điều khiến tôi càng hạnh phúc hơn chính là việc Tiểu thư đã đến tận đây để gặp tôi.
Và cũng chính lúc đó, chiếc mặt nạ Thủ hộ của tôi dần bị xé bỏ.
Cho đến tận bây giờ, tôi đã làm mọi thứ một cách hoàn hảo, thế nhưng trước sự hiện diện của Tiểu thư, ngay cả việc tiếp tục hành xử như vậy cũng đã là cả một cuộc đấu tranh. Như thể những thứ cảm xúc mà tôi kìm nén trong suốt hai năm qua sắp sửa bùng nổ vậy, những thứ xúc cảm chẳng cách nào kiểm soát được đó bắt đầu trào ra.
Cũng trong khi đó, Tiểu thư đã hoàn toàn trở nên tự lập hơn mà không cần đến tôi,
Lúc tôi rời đi cũng là lúc mà cô ấy trở thành một cô gái mạnh mẽ và kiên cường.
Tôi sẽ chẳng thể nào quên được buổi dạ tiệc hôm đó khi Tiểu thư đã sử dụng thứ ma thuật vĩ đại của tổ tiên mình – ‘Xích Phù thủy’, để bảo vệ tôi, quý cô Airi và tất cả mọi người.
Tiểu thư lúc đó là một người mà tôi chẳng hề hay biết.
Điều đó khiến tôi tự hỏi chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian mà tôi không ở bên cạnh cô ấy.
Đúng vậy, Tiểu thư đang xây dựng một thế giới khác bên trong môi trường của học viện ma pháp với rất nhiều mối quan hệ từ bạn bè cho đến đối thủ.
Thỉnh thoảng, tôi cùng với Griminde sẽ bay trên bầu trời của Lune Ruschia. Và những lúc như vậy, tôi luôn thấy Tiểu thư mỉm cười hạnh phúc bên cạnh những người đồng đội của mình.
Mặc dù điều đó khiến tôi nhẹ nhõm nhưng cũng khiến tôi cảm thấy thất vọng.
Cứ như vậy thì biết đâu một ngày nào đó…
Tiểu thư sẽ không cần đến tôi nữa.
Dẫu cho không có tôi bên cạnh, Tiểu thư vẫn có thể xoay sở được.
Cô ấy có bạn bè, có đối thủ. Ở một môi trường như học viện, cô ấy đang giành thời gian cho những người khác mà chẳng phải là tôi. Hay nói đúng hơn là bởi vì chẳng có ai như tôi ở đó nên cô ấy mới thể phát triển năng lực của bản thân với tốc độ ngang bằng những người bạn đồng trang lứa khác.
Tôi biết Tiểu thư vẫn còn trân trọng tôi.
Tuy nhiên, cứ như thể tôi là người duy nhất muốn lấy lại vị trí và mối quan hệ như trước kia.
Tôi đã ngỡ rằng chỉ cần bản thân chăm chỉ làm một Thủ hộ thì sẽ có một ngày mình có thể đứng bên cạnh Tiểu thư thêm lần nữa. Và rồi cô ấy sẽ lại gọi tôi là Thor như trước kia, như cái cái cách mà cô ấy đã từng làm mỗi ngày…
Thế nhưng trong suy nghĩ của tôi, Tiểu thư đã tiến rất xa về phía trước và chẳng muốn điều đó nữa rồi.
Cô ấy đã đạt được mục đích là gặp lại tôi và rồi lại tiếp tục tiến về phía trước.
Mà ngay từ đầu thì tôi biết được gì về Tiểu thư?
Ngày hôm đó, ở Thánh đường Diemo, cô ấy đã nói với cô Airi.
Về “kiếp trước” của bản thân.
Để rồi như thể đã được dự báo từ trước, tên đó xuất hiện trước mặt tôi
——Tướng quân Kanon Pachelbel.
Tên tóc vàng đã giết Tiểu thư ở kiếp trước. Nỗi sợ mà hắn để lại đã khiến cô ấy đau đớn rất nhiều.
Hắn ta rốt cuộc là gì?
Đôi mắt đỏ rực toát ra một thứ ánh sáng mờ ảo như thể đã nhìn thấy cái chết vô số lần.
Mà kiếp trước của Tiểu thư là gì? Nếu hắn đã giết cô ấy ở thế giới khác vậy thì tại sao hắn lại trở thành một tướng quân dưới trướng Nữ hoàng Frezier ngay lúc này?
Tại sao hắn lại xuất hiện trước mặt cô ấy một lần nữa?
Lẽ nào cô ấy có một “bí mật” mà chính bản thân cũng không nhận ra ư?
Hậu duệ của Xích Phù thủy – một người chuyển sinh từ thế giới khác – cô bé mít ướt Makia…
Yếu tố nào đang hành hạ cô ấy?
Hay tất cả chúng đã được gắn kết với nhau bởi một sợi chỉ vô hình nào đó?
Đằng sau sự chú ý của thế giới với Đấng Cứu thế - quý cô Airi…
Tôi cảm thấy rằng có thứ gì đó đang lặng lẽ chuyển động.
Ngay như việc Lam hề muốn lôi kéo Tiểu thư về phía Đế quốc Thiên đường cũng đã thể hiện rằng có điều gì đó quan trọng với cô ấy hơn cả việc trở thành một Thủ hộ.
Nhưng dù cho cô ấy có là ai đi chăng nữa, thứ trân quý nhất đối với tôi mãi mãi vẫn chỉ là Tiểu thư.
Nếu như cô ấy bị tổn thương thì cho dù đó có là ma pháp sư kẻ thù hay một nhân vật cốt cán nào đó trong liên minh đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không tha thứ cho chúng.
Để bảo vệ được Tiểu thư, tôi buộc phải học về những thứ điềm báo kỳ lạ xoay xung quanh cô ấy.
Thế nên tôi đã tham khảo ý kiến của Hoàng tử Ulysses – người được cho là ma pháp sư mạnh nhất vương quốc Ruschia.
“Ta hiểu rồi. Vậy là cậu muốn có nhiều sức mạnh hơn nữa sao? Vậy thì hãy chắc chắn rằng cậu sẽ thuần thục ‘bí kĩ’ mà bản thân đang học. Chắc chắn cậu có tài năng đối với ma pháp không gian.”
Theo lệnh của Hoàng tử Ulysses, tôi đang học một loại ma pháp cụ thể.
Chẳng biết tại sao, thế nhưng ngài ấy lại tin rằng tôi có năng khiếu với “ma pháp không gian”.
Có một gia tộc tên là Twilight đang kiếm sống bằng ma pháp không gian, và tôi cũng có một vài đặc điểm tương tự với gia tộc đó.
Mái tóc đen, đôi mắt tím sẫm, lượng ma lực cao…
Có lẽ Hoàng tử Ulysses cho rằng huyết quản của gia tộc Twilight đang chảy trong người tôi.
Gia tộc Twilight được biết đến như hậu duệ của “Hắc Ma vương” – một trong tam đại pháp sự, tuy nhiên…
Thật kì lạ làm sao khi tôi chắc chắn rằng bản thân xuất thân từ tầng lớp thấp kém ở những khu ổ chuột của đế quốc Frezier.
Không thể có chuyện tôi có liên quan đến một gia tộc ma pháp như vậy được.
Tuy nhiên, gia sư Lapis Twilight – người giáo viên đang dạy ma pháp không gian lại có những đường nét và bầu không khí có phần hoài niệm với tôi, giống đến mức không khó để tin rằng Hoàng tử Ulysses sẽ nghĩ như vậy.
“Bí kĩ” của tộc Twilight là một sự kết hợp giữa ma pháp không gian và giả kim thuật.
Đó là một loại phép cực kì khó nhằn, thế nhưng tôi vẫn tin rằng nó sẽ trở thành thứ sức mạnh giúp tôi bảo vệ Tiểu thư vào một ngày nào đó, chính điều đó đã thúc đẩy tôi chịu đựng những buổi huấn luyện khắc nghiệp của cô Lapis.
Cô Lapis và Tiểu thư lại là bạn cùng phòng ở Học viện Ma pháp Lune Ruschia.
Cô ấy là một người kiệm lời nhưng thi thoảng cũng kể về Tiểu thư. Có vẻ như mối quan hệ giữa hai người họ khá tốt khi mỗi lần nhắc đến Tiểu thư là biểu cảm của cô ấy lại trở nên dịu dàng hơn hẳn, thế nhưng mỗi khi liên quan đến ma pháp không gian thì cô ấy ngay lập tức trở nên cực kì nghiêm khắc. Đã không ít lần tôi ngã gục ngay giữa buổi huẩn luyện.
Nhưng chẳng biết tại sao, cứ mỗi khi bất tỉnh do sử dụng bí kĩ, tôi lại mơ về cùng một giấc mơ.
Giấc mơ về một tòa lâu đài giữa những ngọn núi tuyết.
Một con rồng đang ở trên đỉnh của tòa lâu đài.
Đó là Griminde sao…?
Không, mặc dù trông rất giống Griminde, nhưng nó lại to lớn hơn, hoang dã hơn rất nhiều.
Và ở phía bên kia của tòa lâu đài đó——
Một người đàn ông mang áo choàng đen đang đứng trên một ngọn đồi phủ đầy tuyết.
Con rồng bay xuống hạ cánh trước mặt ông ta rồi cúi đầu.
Người này là ai?
Hắn luôn nhìn tôi và nói một điều gì đó.
Tuy nhiên… tôi lúc nào cũng tỉnh giấc vào đúng thời điểm đó.
Cùng với câu nói “Quay về đi. Đây không phải là nơi giành cho cậu.”
***
Trong khoảng thời gian bị cấm liên lạc với quý cô Airi, tôi đã nỗ lực hết sức để thuần thục bí kĩ.
Suốt khoảng thời gian đó, Tiểu thư đã hóa giải mối bất hòa giữa hai anh em, Hoàng tử Gilbert và Hoàng tử Frey. Tuy nhiên, cô Airi vẫn luôn nhốt mình ở trong phòng.
Có vẻ như câu chuyện của Tiểu thư đã để lại cho cô ấy một cú sốc nặng nề, và nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy thì rất có thể, cô Airi sẽ không thể hoàn thành được nghĩa vụ của một Đấng Cứu thế.
Tôi chắc chắn không thể nào cứu được cô ấy.
Như trong trường hợp của ngài Eugene Batiste, rốt cuộc thì lòng trung thành là thứ phải được vun đắp chứ không phải được quyết định bởi một thứ vận mệnh đầy sao.
Nếu như cô Airi không thể đối mặt với thế giới và Tiểu thư, cô ấy chắc chắn sẽ chẳng thể nào tìm được người thực sự quan tâm đến mình…
Và rồi, vào ngày tuyết đầu mùa.
Cô Airi đã biến mất khỏi hoàng cung.
Nghĩ đến khả năng Đấng Cứu thế bị bắt cóc, tôi đã đến xưởng của Tiểu thư ở học viện để cả hai có thể cùng nhau đi tìm, thế nhưng… mọi chuyện lại đơn giản đến bất ngờ.
Tinh linh chim ưng của một thành viên trong nhóm Tiểu thư đã bay đến để báo cho chúng tôi về tung tích của cô Airi.
Có vẻ như cô ấy đã đến xưởng kính nơi Tiểu thư thường giành thời gian nên cả hai đã cưỡi Griminde quay về.
Cô Airi đang ngủ ngon lành trên sofa trong căn xưởng ấm áp.
“Airi, cậu không sao chứ!?”
“Cô Airi, Cô Airi!”
Tiểu thư và tôi cố gắng đánh thức cô ấy dậy nhưng dù có nỗ lực đến thế nào đi chăng nữa thì cô Airi cũng không hề tỉnh lại.
“Xin lỗi nhé Makia. Cô gái này đã ăn hết đống cơm mà cậu giấu đi rồi.”
Theo như lời của Nero Pachelbel – một nam sinh có mặt tại xưởng kính thì cô Airi đã ăn rất nhiều cơm trước khi chìm vào giấc ngủ.
Dù tôi rất lo lắng nhưng có vẻ như đó chỉ là do cô ấy đang ngủ sâu mà thôi.
“Tiểu thư, thần sẽ đưa cô Airi trở về hoàng cung.”
“Được. Nhờ cậu nhé, Thor.”
Tôi rời khỏi xưởng kính với cô Airi trên tay.
Khi xuống đến bãi biển nơi Griminde đang chờ đợi…
“Thor…”
Cô Airi thì thầm tên tôi.
“Cô Airi, cuối cùng người cũng tỉnh lại rồi.”
“...Mm.”
Dù vừa mới tỉnh giấc nhưng ánh mắt của cô ấy trông hết sức chăm chú.
Có lẽ cô ấy đã tỉnh giấc từ lúc nãy.
“Này, Thor… cậu không nhớ gì đâu nhỉ?”
“Vâng…?”
Cô ấy đang nói gì vậy?
Tôi chẳng thể đáp lại khi không hiểu được ý nghĩa đằng sau câu hỏi đó.
“Này, Thor, cậu có yêu Makia không?”
Cô Airi lại hỏi một câu khác trong khi nhìn chằm chằm vào tôi.
Không biết tại sao cô ấy lại hỏi như vậy. Tuy nhiên…
“Vâng, Tiểu thư là người quan trọng nhất trên thế giới này đối với thần. Thần nghĩ… là mình đã yêu cô ấy, mặc cho địa vị xã hội của bản thân.”
Tôi chằng hề giấu diếm gì cả.
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi bộc lộ cảm xúc của mình bằng lời nói.
Nhưng đáng lẽ tôi nên nói điều với cô Airi sớm hơn.
“…Ra là vậy. Tốt nhất là cậu nên nói với Makia càng sớm càng tốt. Trước khi tớ lại chen vào như lần đó.”
Cô Airi chẳng hề tỏ ra giận dữ, cũng chẳng hề buồn bã hay kinh ngạc mà chỉ thản nhiên nói ra một điều khó hiểu.
Và rồi, cô ấy nhìn về phía xa xăm với ánh mắt sáng rực.
Bầu không khí xung quanh cô Airi đã thay đổi một chút rồi…
======
Chương này thiên về cảm xúc và miêu tả khá nhiều nên nếu anh em thấy khó hiểu chỗ nào thì báo cho tôi với nhé :(