Chúng tôi đã trì hoãn khá nhiều rồi khi mục đích ban đầu chỉ là đi giúp bà tôi - người đang sống trong khu rừng này vài công việc lặt vặt.
Dù đã đi chệch khỏi con đường ban đầu nhưng chúng tôi vẫn cố gắng đi bộ ở những nơi có thể vào lúc này.
Nếu nhận thấy rõ rằng mình đang gặp nạn thì chúng tôi sẽ có cách đối phó khác nay nên hiện tại chúng tôi cũng chẳng lo lắng lắm và tiếp tục bị phong cảnh có chút khác thường so với lúc trước hút hồn.
Cây cối xung quanh đã có nguồn gốc từ lâu đời nên cây nào cây nấy đều cao một cách khó tin với phần thân rất dày. Và trên đó có rất nhiều vết xước như thể bị một sợi dây kim loại bọc xung quanh vậy….
“Nhìn kìa, hoa hải quỳ đỏ đấy.”
“Tuyệt thật….chúng đang nở rộ hết và nhiều đến mức hơi đáng sợ luôn rồi nhỉ.”
Hẳn rồi….bởi đây chính xác là một khu rừng trắng muốt nên màu đỏ trông càng nổi bật hơn và biến khung cảnh xung quanh có phẩn trở nên kì lạ.
Một màu đỏ đang bao trùm này gợi cho tôi một điều gì đó….
“Người có muốn hái một ít không?”
“Hẳn….rồi nhỉ. Chúng ta sẽ dùng nó làm quà tặng Bà vậy.”
Tôi bước vào cánh đồng đang nhuộm màu đỏ rực hoa hải quỳ và cẩn thận hái từng bông một.
Phần trung của hoa hải quỳ chỉ là một màu đen thuần khiết tựa như một con mắt vậy.
Giờ nghĩ lại thì tôi mới nhớ rằng hoa hải quỳ chính là biểu tượng của “Xích Phù thủy’....chúng là gì trong ngôn ngữ của các loài hoa ấy nhỉ?
“Wah!”
Đột nhiên, có thứ gì đó phóng ra từ phần gốc.
Chúng là những con ếch có kích thước to bằng quả bóng mang màu đỏ trên mình và đang bám liên tục vào má, chân tôi.
Là ếch Ribito - một loài sinh vật đặc hữu của Rừng Muối. Nước bọt của chúng chính là một trong những nguyên liệu của “Thuốc mỡ Ribito”. Nếu chỉ có một con thì chẳng thành vấn đề nhưng hàng loạt như vậy thì khá là rắc rối đấy nhất là khi chúng cứ lần lượt đâm thẳng vào tôi mà chẳng biết lí do là gì.
“Tiểu thư!”
Thor rút thanh đoản kiếm của mình ra và chém rụng một ít trong số đó.
Tuy nhiên, ngay khi cậu ấy đang phải khốn đốn vì có quá nhiều thì một âm thanh chói tai - thứ bọn ếch rất ghét vang lên đã khiến chúng nhảy đi mất.
“Makia, con đấy ư?”
Tôi nhìn lên khi một giọng nói quen thuộc vang lên.
Một phù thủy tay cầm chiếc trượng có treo một ngọn đèn
đang đứng ở phía bên kia của đồng hoa cùng với một chú bồ câu. Và trên cổ bà ấy là một chiếc còi nhỏ gọn được làm từ giọt lệ của Rừng Muối.
“Bà!”
Tôi chạy đến bên và ôm lấy người đó. Dù đã lên đến chức “Bà” rồi nhưng bà ấy vẫn là một phù thủy thời thượng với mái tóc ngắn có màu lanh và những món trang sức làm từ lông bồ câu trông vẫn trẻ trung như vậy.
“Ngay khi ta nghĩ sẽ chẳng bao giờ đến nữa thì sao lại thấy con lảng vảng ở một nơi như thế này thế? Mấy cú húc đầu của ếch Ribito cũng khá là đau đấy. Chúng là những sinh vật mang thuộc tính【Hỏa】nên sẽ có xu hướng tìm đến những thứ ấm áp. Và thân nhiệt cao của con đã thu hút chúng đấy, Makia.”
“Bà, người biết con ở đây mà!”
“Rừng Muối này chính là vườn của ta mà, và những bé bồ câu trung thành này đã nói cho ta biết rằng hai con đang ở đâu.”
Từng đàn bồ câu - những người bảo vệ tuần tra khắp rừng Muối này đang vỗ cánh xung quanh Bà.
“Ta đang đợi con với rất nhiều món bánh quy nướng vừa ra lò đây. Giờ thì đi theo ta nào, cả cậu trai đằng kia nữa nhé.”
Chúng tôi cứ thế băng qua cánh đồng hoa hải quỳ theo chỉ dẫn của Bà. Sau khi đi sâu hơn vào rừng nơi chỉ toàn những cây đại thụ cao lớn đến nỗi ánh nắng mặt trời không thể chiếu xuống được, chúng tôi bắt gặp một căn nhà gạch cũ kĩ.
Tên bà của tôi - người đang sống trong căn nhà nhỏ này thay vì dinh thự O’Dreille là Camellia.
Bà ấy là phủ thủy đã kết duyên cùng với trưởng tộc tiền nhiệm của gia đình chúng tôi. Rõ ràng người ông đã mất của tôi và bà ấy gặp nhau khi họ còn học chung ở học viện ma pháp và rồi sau khi hoàn thành công việc gia sư hoàng gia, bà ấy đã được gả vào gia tộc O’Drielle.
Tiện đây thì đây cũng chính là người đã đặt tên cho tôi. Khi cái tên “Makia” xuất hiện, cha mẹ tôi nhảy cẫng lên vì sung sướng và phải thốt lên rằng “Thật tuyệt vời!” và tôi cũng rất quý cái tên này thế nên cũng rất yêu quý Bà.
Dù bên ngoài se lạnh nhưng bên trong căn lều lại rất ấm áp và tràn ngập mùi hương của những miếng bánh quy.
“Tản bộ trong rừng có vui không?”
“Tất nhiên rồi ạ! Bọn con đang dùng đặc quyền của nhà O’Dreille để thu thập những nguyên liệu ma pháp đáng giá một cách miễn phí. À đây là quà từ vương đô của Cha, gia vị và một lá thư từ Mẹ con.”
“Ôi trời, vui quá đi mất. Đây là quyển sách ta đang đợi và đống gia vị ta bảo rằng mình đang muốn nữa chứ.”
Bà sống ở khu vực hoang vu hẻo lánh này nên thường sẽ dùng bồ câu đưa thư để báo cho Cha Mẹ tôi về những thứ bà ấy cần nhưng lại không thể kiếm được. Để rồi Cha sẽ mua chúng khi đi công tác ở vương đô, Mẹ đặt chúng lại cùng nhau và cuối cùng tôi sẽ là người đưa đến đây.
“Cũng đã lâu lắm ta không gặp cậu rồi nhỉ, chàng trai. Đã quen với cuộc sống ở dinh thự O’Drielle chưa?”
“Rồi ạ, thưa Bà,” Thor đứng dậy và cúi đầu.
“Lần trước chúng ta gặp nhau thì cậu vẫn còn nhỏ xíu mà giờ đã bắt đầu nhìn nam tính hơn rồi đấy. Giờ thì ta sẽ đi làm ít cà phê sữa nhé. Makia, bánh kia yêu thích của con đều ở trên bàn đấy.”
“Yay!” tôi hét lên rồi ngồi vào bàn và với tay đến một miếng bánh.
Tôi rất thích những món bánh mà Bà tự tay làm. Những chiếc cô ca dày cuộn xoáy có hương vị tối giản với từng lớp đường nâu bám vào. Đặc biệt chúng còn được nướng rất kĩ nên độ giòn của đường nâu là thứ không thể chống lại được.
“Fufu, con đúng là thích đồ ngọt nhỉ, Makia? Từ bé đến giờ vẫn vậy.”
“Vì con là một phù thủy mà.”
“Đúng là vậy nhỉ. Tất cả những ma pháp sư lừng danh trong lịch sử đều là những người cuồng đồ ngọt mà. Còn lí do thì chắc là bởi nạp đường là cách hiệu quả nhất để hồi phục sau khi sử dụng ma pháp rồi.”
Tôi nhấp một ngụm cà phê sữa pha nhiều mật ông rồi thở dài.
Đúng như dự đoán, việc các pháp sư hạnh phúc khi thưởng thức đồ ngọt đã gần như là bản năng rồi.
“Nhưng Thor thì lại không như vậy nhỉ?”
“....Tôi thì rất vui vẻ vì chỉ ăn một lượng rất ít. Còn tiểu thư thì nói sao nhỉ, người ăn quá nhiều rồi đấy.”
Cậu ấy lại nói đúng mất rồi và bởi vì như vậy khiến tôi có hơi kích động còn Bà thì bật cười.
“Đúng vậy,” tôi nói rồi lấy ra quyển sách dày cộp từ cái giỏ rồi mở ra trang sách đã được đánh dấu từ trước.
“Bà, con không hiểu ma pháp này lắm….Khi niệm thì phần “lãng quên đi trái tim của con cái trong 10 giây’ nghĩa là gì vậy ạ?”
“Ah, cái này là….”
Bà là một người giáo viên rất giỏi giang đến mức có thể làm gia sư hoàng gia cơ mà,
Những phần nào tôi còn vướng mắc thì đều sẽ được giải thích một cách cặn kẽ nên cứ mỗi khi đến đây thì tôi đều sẽ tổng hợp những thứ muốn hỏi trước.
Trong khi đó, Thor lại ngó nghiêng xung quanh căn phòng trong sự hiếu kì khi đang thưởng thức tách cà phê sữa.
Bên trong ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn ma thuật, từng hạt giống hoa hồng dại, những cây hoa mimosa đã khô quắt queo đang lủng lẳng trên tường; ngoài ra còn vài thứ khác như những nguyên liệu của thuốc đóng chai, đậu, lạc, trái cây khô, những mẩu quặng lấp lánh, xương động vật, la bàn, chổi và một cái bình đất nung cũ kĩ to đến mức có thể chứa cả một con người. Dù ở nhà O’Drielle cũng rất nhiều thứ nhưng bầu không khí ở đây lại khiến người ta gợi nhớ đến những vị pháp sư theo hướng cổ điển hơn.
“Đang tò mò sao, chàng trai?”
“Vâng, thưa Bà, không biết căn nhà này có từ thời nào nhỉ? Tôi thấy nó rất cũ rồi.”
Thor hẳn đang tự hỏi sao Bà lại một mình sống ở đây suốt một khoảng thời gian dài như vậy dù nhà O’Drielle đã có hẳn một căn biệt thự
tráng lệ.
“Đây là căn nhà nơi “Xích Phù thủy” từng sống 500 năm trước mà dĩ nhiên thì nó cũng đã được chỉnh sửa lại một vài lần rồi.”
“....Xích Phù thủy sinh ra trong khu Rừng Muối này ư?”
“Chính xác, nên ta ở đây cũng chỉ vì muốn hiểu thêm về bà ấy mà thôi.”
Đúng vậy, nhà O’Drielle ban đầu chẳng hề là quý tộc hay gì cả nhưng nhờ có một cô gái trẻ - người sau này tự gọi mình “Xích Phù thủy,” gặt hái hết vinh quang này đến vinh quang khác thậm chí còn trở thành ác nhân vĩ đại nhất mà chúng tôi đã được ban danh hiệu và từ đó phát triển rực rỡ nhưng đồng thời tai tiếng cũng truyền đi ngày càng xa.
Bà là người có tố chất của một nhà nghiên cứu đồng thời cũng là một kẻ hâm mộ Xích Phù thủy nên đã chọn cách quản lí căn nhà này để đồng thời nghiên cứu thần tượng của mình và cả khu rừng Muối.
“....Um, vậy sao Xích phù thủy lại thiêu rụi trung tâm thế giới vậy? Tất cả những quyển sách mà tôi đọc đều nói rằng cô ấy đã dụ Anh hùng Fraxinus đến và rồi tự nổ tung. Đó chính là điều duy nhất mà tôi không hiểu, liệu có cần phải đi xa đến mức đó không?”
“Đúng vậy. Những quyển sách lịch sử chỉ đề cập đến những chi tiết của sự kiện nhưng lại không hề kể lại về những điều mà người trong cuộc đã suy nghĩ vào lúc đó. Mà dù sao thì cuối cùng Xích Phù thủy cũng được gọi là “Phù thủy tồi tệ nhất thế giới” rồi....”
Bà nhắm mắt, cho một lượng lớn mật ong và li cà phê sữa rồi khuấy nó và thì thầm như thể đang kể về một bí mật nào đó vậy.
“Có vẻ như cô ấy đã trải qua một mối tình mà lại không thể nào chạm đến.”
Lần đầu tiên nghe được chuyện này và khiến tôi - người đang chất đầy miệng mình bằng bánh quy cũng phải dừng tay.
Xích Phù thủy là người sẽ có được mọi điều mình muốn nhưng không ngờ lại có thứ mà cô ấy không thể sở hữu được ư?
Và ngay lúc đó tôi nhớ ra ý nghĩa của loài hoa hải quỳ mà lúc nãy tôi hái được mà giờ đang được trưng bày trong chiếc lọ ngay giữa bàn kia trong ngôn ngữ của loài hoa là….
“Giờ thì con cũng nên quay về rồi đấy. Có thể Cha mẹ con không chú ý lắm nhưng Godwin sẽ bắt đầu lo lắng nếu con về trễ đấy. Dù gì cậu ta cũng là người thuộc hạ trung thành đã phục vụ gia tộc O’Drielle từ tận đời trước. Hãy đối xử tốt với cậu ta. Còn chàng trai, cố mà lớn nhanh để ông già đó có thể về hưu nhé.”
“....Như ý người, thưa Bà.”
“Makia, đây là thảo dược và kem muối để đánh răng. Đối với một phát sư thì hàm răng chính là mạng sống đấy. Và nếu có chuyện gì liên quan đến ma thuật mà con không hiểu thì cứ đến đây hỏi ta nhé.”
“Vâng! Cảm ơn Bà rất nhiều!”
“Còn nữa….giữ gìn chiếc giỏ đó cẩn thận đấy. Dù gì nó cũng là di sản mà ‘Xích Phù thủy’ đã để lại.”
Bà thì thầm những lời đó vào tai như thể kể thêm một bí mật khác nữa vậy, mà bà lúc nào cũng thơm mùi muối và thảo dược nhỉ.
Trong khi trở về theo chỉ dẫn của đàn bồ câu, tôi tiếp tục suy nghĩ một cách lo lắng.
“Có chuyện gì sao, tiểu thư? Khuôn mặt người trông đánh sợ hơn mọi khi đấy.”
“Này, Thor. Cậu đã từng yêu một ai đó chưa?”
“Xin thứ lỗi??”
Thor đang rất bối rối trước câu hỏi đột ngột của tôi.
“Tình yêu không phải là thứ mà một nô lệ được phép nghĩ đến nên dĩ nhiên là tôi chưa có rồi. À nhưng có khá nhiều phụ nữ sẵn lòng vì tôi đấy.”
….Con quỷ nhỏ 12 tuổi này
“Này, Thor. Khi về hãy làm một ma pháp cụ với những thứ chúng ta có được hôm nay nhé? Chúng ta sẽ làm một chiếc nhẫn từ giọt lệ của Rừng Muối cho cậu, rồi cả áo choàng từ cánh chuồn chuồn xanh nữa.”
“Với người thì tình yêu vẫn còn là một thứ khá xa vời đấy, thưa tiểu thư.”
Đối với chúng tôi thì ma thuật vẫn vượt trên tình yêu.
Nhưng giờ tôi đã nhớ lại hoàn toàn rồi, rằng trong ngôn ngữ của các loài hoa thì hoa hải quỳ đỏ có ý nghĩ là:
Em yêu anh.
Nhưng lại “em yêu anh” của một tình yêu không thể nào với đến….