…!?
Một giọng nữ vui tươi bất thường vang lên.
Có vẻ như ở trên mặt gương thì Hoàng Phi Alicia đã xuất hiện, chuyển động và bắt đầu trò chuyện.
Giờ thì khi cả hai mật khẩu đều đã được nhập vào thì lời nhắn cũng đã được mở khóa.
“Gil và Frey, giờ cả hai đứa đã trưởng thành hết chưa nhỉ? Có trở thành những chàng trai tốt không thế? Hay là cả hai đứa đã trở thành ông cụ cả rồi nhỉ? Các con đã thành công giải mã được trò chơi này rồi đấy~. Đúng thế, đúng thế, quả là những đứa trẻ ngoan mà. Đúng là con của mẹ mà~~ Ngầu quá, ngầu quá đi mất~”
“...”
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Cô Alicia đáng lẽ phải nở một nụ cười tao nhã, lại đang trò chuyện và cư xử một cách tràn đầy nhiệt huyết đến mức khó tin, thậm chí bà ấy còn đang cười lớn từ bên kia chiếc gương.
Hử, chờ đã, sao cơ? Chờ một chút.
Chẳng phải thế này thì ấn tượng của tôi về Hoàng Phi đều sai hết sao?
“Aah… Mẹ, người vẫn rạng rỡ và vui tính như mọi khi…”
“Bà ấy cứ như nắng mùa hạ vậy…”
Hoàng tử Gilbert và Frey đều đã rơi lệ sau khi được nhìn thấy Hoàng Phi khiến bọn tôi cũng phải ngạc nhiên theo.
Nhưng có lẽ đối với hai người bọn họ thì cô Alicia chắc chắn là một người mẹ hoàn toàn bình thường và chẳng bao giờ thay đổi.
Thor và tôi chỉ biết đứng lặng nhìn nhau.
Mm, đúng vậy. Cứ âm thầm đứng xem mọi chuyện thôi.
“MM, nhưng mà vì lời nhắn được mở ra nên hẳn là hai đứa đã cãi vã rất nhiều~~. Thật khó để làm lành sau những lần cãi vã khi cả hai đều đã trưởng thành nhỉ? Mẹ đã nhờ chuyển lời nhắn này đến vào lúc như vậy. Mẹ của mấy đứa có thể dễ dàng đoán ra mọi chuyện đấy, bởi vì dù sao ta cũng là Hoàng Phi mà. Đừng có xem thường mẹ đấy!”
V-Vâng. Hoan hô Hoàng Phi.
“Nhưng, các con vẫn nhớ được mật khẩu nhỉ.”
Đột nhiên, tông giọng của cô Alicia trở nên mềm mại và điềm tĩnh hơn.
“Vậy thì mấy đứa vẫn sẽ ổn thôi. Các con đều đã lớn lên trở thành những đứa trẻ ngoan ngoãn và trung thực——Chính vì vậy mà các con sẽ ổn thôi.”
Hoàng Phi Alicia nở một nụ cười dịu dàng và trưởng thành, chất giọng của bà ấy cũng thay đổi để phù hợp với khí chất đã tạo nên một Hoàng Phi.
Đây hẳn có lẽ là tưởng tượng của mọi người về Hoàng Phi của đất nước này.
Chắc chắn bà ấy đã trình diễn cả hai vai là người mẹ lý tưởng và vai Hoàng Phi một cách đáng ngưỡng mộ.
Và ngay lúc này thì bà ấy đang nói với tư cách là một Hoàng Phi.
“Gilbert, từ lúc còn rất nhỏ thì con đã rất gan dạ, kiên định, chăm chỉ và cũng có chút cứng đầu nữa. Có rất thích câu chuyện về Đấng Cứu thế mà ta hay kể cho con nghe. Thế nhưng ta cũng biết rằng con đã lén khóc vì không thể sử dụng ma thuật được như những anh em của mình. Con nghĩa rằng dù cho Đấng Cứu thế có thực sự giáng thế đến thế giới của chúng ta thì con cũng sẽ chẳng được chọn để trở thành Thủ hộ của họ. Tuy nhiên, Mẹ lại có một linh cảm khác. Giờ con đã là Thủ hộ rồi nhỉ? Vì trực giác của mẹ con thường không sai nên hãy tiếp tục với những khao khát và quyết tâm từ thuở còn bé nhé.”
Dù là nói qua chiếc gương như cứ như thể như ánh mắt của bà ấy đang dính chặt trên người Hoàng tử Gilbert vậy. Mặc cho đây là một lời nhắn đã được để lại từ cách đây 7 năm.
“Và Frey. Ta chắc hẳn là mình đã tổn thương con sâu sắc trước khi qua đời. Con là một đứa trẻ rất tài năng, tốt bụng, quả cảm những cũng rất mong manh và nhạy cảm. Con cũng rất cô đơn và khao khát tình thương của mẹ. Cảnh tượng con chui vào trốn sau lưng cũng như rụt rè trước lòng tốt của chúng ta quả là rất đáng yêu nhưng cũng rất đau lòng. Đó chính là lý do tại sao mà ta phải bảo vệ con… Ta không hề muốn con bị những kẻ xấu xa lợi dụng nên đành phải ngăn ra một bức tường giữa chúng ta.”
Cô Alicia nhắm mắt rồi từ từ mở lại.
“Nhưng kể từ hôm nay, mọi lời nói và lời hứa của ta đều sẽ bị vô hiệu.”
Bộp——
Bà ấy vỗ tay từ bên kia tấm gương tạo nên một thứ âm thanh như để xua đi những gợi ý hay đề nghị khác.
“Không biết khi các con đọc bức thư này thì Vương quốc Ruschia trông như thế nào rồi nhỉ?”
Tôi cũng tự hỏi bản thân rằng không biết Hoàng Phi đã suy nghĩ điều gì vào lúc mà bà ấy để lại những lời này.
Nhìn vẻ mặt u sầu đó còn khiến tôi phải nghĩ rằng có lẽ bà ấy thạm chí còn mường tượng được khung cảnh đen tối đang bao trùm thế giới lúc này.
“Dù cho thế giới có trở nên như thế nào đi chăng nữa thì từ giờ trở đi, các con cũng phải chọn con đường của riêng mình. Hãy trở thành người mà các con muốn mình trở thành mặc cho cái danh hiệu hoàng tử đang gánh trên vai.”
Cô Alicia nở một nụ cười ấm áp.
“Miễn là vẫn còn sống, hãy tiếp tục rung chuông. Cho đến khi cơ thể các con mục rữa.”
Đúng lúc đó, tiếng chuông của Thánh đường Diemo vang lên báo hiệu một ngày mới đã sang.
Tiếng chuông của số phận đã ngân lên như thể nó được chính Hoàng Phi rung vậy——
Chắc chắn tiếng chuông này đã ngân vang vào tận sâu trong trái tim của hai chàng hoàng tử, đến tận linh hồn của họ.
Những giọt lệ cũng dần dần lăn xuống…
“Và này, đây chính là trò chơi cuối cùng. Có 5 chàng hoàng tử thì bọn họ sẽ bảo vệ vương quốc này như thế nào? Cả hai con sẽ phải hợp tác với nhau để giải được câu đố đó——”
Ngọn đồi nơi hoa mao lương bung nở
Hãy rung chuông bằng tất cả sức mạnh. Cho đến khi nó vụn vỡ
Gần đây tôi được biết rằng ở thị trấn nơi cô Alicia sinh ra có một nhà thờ nằm ở trên đỉnh đồi nơi hoa mao lương bung nở.
Cô Alicia là một con chiên Vabel ngoan đạo, bà ấy luôn đến cầu nguyện và lắng nghe tiếng chuông ngân của nhà thờ cho đến khi hạ quyết tâm đến vương đô và sống như một vị hoàng phi. Bởi vì ngay từ khi sinh ra thì bà ấy đã được định sẵn là sẽ trở thành Hoàng Phi của Vương quốc Ruschia này.
Vị Hoàng Phi không ngừng rung chuông bằng toàn bộ sức mạnh khi vẫn còn sống.
Bà ấy vẫn tiếp tục suy nghĩ cho đất nước này cũng như các vị hoàng tử cho đến khi sinh mệnh của bản thân vụn vỡ.
Giờ thì tôi đã hiểu tại sao Hoàng Phi Alicia lại được mọi người kính trọng đến vậy.
Bà ấy luôn là một vị Hoàng Phi mẫu mực theo nhiều cách và ở mọi lúc.
Bất cứ ai cũng sẽ bị bà ấy mê hoặc. Tôi cũng đã hiểu tại sao Frey lại xem bà ấy như một mặt trời khác.
Quả là một con người vĩ đại. Có lẽ chính vì vậy là Hoàng Phi Lara đã tỏ ra đố kỵ nhỉ.
Thậm chí người ta còn nói rằng dù bà là người được nhà vua yêu quý thế nhưng ngài ấy cũng chưa bao giờ có thể sánh được.
“......Hể?”
Đột nhiên ánh mắt cỉa tôi và Hoàng Phi ở bên kia tấm gương chạm nhau.
Cứ như thể bà ấy đang nhìn tôi vậy.
Chẳng khác nào cả hai đang ngồi đối mặt trực tiếp với nhau… thật là một cảm giác kỳ lạ.
Đó là điều hoàn toàn phi lý.
Bởi vì chính lời nhắn này cũng đã là từ 7 năm trước. Đây chính là một đoạn phim lưu trữ trong tấm gương mà thôi.
Tuy nhiên tôi lại cảm thấy như bản thân hiện tại đang bị nhìn thấu và quan sát vậy.
Tôi nhớ lại cảm giác khó chịu kì lạ này.
Nó cũng giống như lúc mà cô thủ thư đã nhìn tôi lúc trước…
“Ah…”
Ra là vậy Tôi chợt nhận ra một điều
Ngoài chức năng lưu trữ thì một ma pháp tinh linh đặc biệt khác đã được niệm lên chiếc gương này. Đó chắc hẳn là tác phẩm của ma pháp đã giúp cô Alicia lưu lại hình ảnh và lời nói.
Tôi đại khái đã đoán ra được người đó là ai.
Và rồi khi chỉ ra điều đó thì tất cả mọi chuyện đã được kết nối.
Bởi vì có một điều đã luôn khiến tôi tò mò.
Về việc chiếc gương bị vứt ở bãi rác ma pháp một cách bí ẩn.
Và rồi chuyện này xảy ra ngay sau đó.
Khi khám phá sâu hơn thì chiếc gương còn tiết lộ ra không chỉ lời nhắn của Hoàng Phi Alicia mà còn rất nhiều thông tin về vô số di tích khác mà các hoàng tử không thể nào xử lí được vào thời điểm đó.
Đây chính là thể loại trò chơi yêu thích của cô Alicia, những tấm bản đồ được vẽ tay và có rất nhiều gợi ý bằng chính giọng nói của bà ấy. Tất cả những vật dụng, nhật kì, trang phục cũng như trang sức được nhà vua ban cho đều được giấu ở đâu đó trong hoàng cung cũng như dinh thự riêng.
Hoàng tử Gilbert và Frey đã phải đi tìm chúng suốt đêm dựa trên những thông tin được để lại trong tấm gương như một trò chơi đi tìm kho báu vậy, nhưng có lẽ đây cũng chính là một trong những ý định của cô Alicia.
Cả hai hoàng tử phải hợp tác với nhau để hoàn thành một điều gì đó.
Hẳn Hoàng Phi ở trên thiên đường cũng đang mỉm cười hạnh phúc khi dõi theo hai người bọn họ như thế này.
Tôi dám chắc là bà ấy đã đợi cho đến tận giây phút này. Khoảnh khắc mà hai hoàng tử đủ trưởng thành để tự mình đưa ra quyết định chứ không còn bị phụ thuộc vào ai cả, khi mà Hoàng tử Gilbert đã đứng vững trên đôi chân của mình còn Frey sẽ trở lại hoàng cung.
Mối quan hệ giữa hai người bọn họ nói thẳng ra thì vẫn có phần căng thẳng và rất khó để hòa giải thực sự, nhưng có lẽ đây sẽ là động lực cho sự thay đổi dần dần. Và rồi thời gian sẽ xóa nhòa tất cả.
Đến cuối cùng, bọn họ cũng đã rung lên chiếc chuông.
Bây giờ thì những chuyện khác đều là của các vị hoàng tử mà thôi.
***
Buổi trưa ngày hôm sau là lúc tôi và Frey trở về Học viện Ma pháp Lune Ruschia.
Bước dọc trên bãi biển của đảo học viện, chúng tôi hướng đến xưởng kính của cả bọn như thường lệ.
Tôi đã đồng hành cùng anh ấy trong trò chơi săn kho báu của Hoàng Phi Alicia suốt cả đêm nhưng chẳng biết tại sao mà tôi lại không cảm thấy buồn ngủ lắm.
“Giờ thì anh định sẽ làm gì, Frey?”
“Mà, anh cũng chưa chắc lắm. Nhưng… trở thành người mà mình muốn trở thành ư?”
Frey nheo mắt lại vởi vẻ mặt đầy nghiêm túc,
Anh ấy thực sự đã khắc ghi những lời của cô Alicia vào trong trái tim của mình.
“Anh nghĩ là mình cũng hiểu được suy nghĩa của cô Alicia. Chắc chắn là anh không thể thoát được số phận của bản thân khi là một hoàng tử được nữa.…Thế nhưng, anh không muốn trở lại hoàng cung ngay, thậm chí chuyện kết hôn cũng chưa. Anh không hề muốn nghỉ học một chút nào.”
“Oh, ngạc nhiên thật đấy, anh mà lại không muốn bỏ học sao.”
“Hả? Tất nhiên là không rồi. Chúng ta đã luôn giành được điểm tốt ở mọi bài tập nhóm mà…”
Sau khi nói vậy, Frey tặc lưỡi rồi đỏ mặt vì ngượng.
Rồi anh ấy tiếp tục lẩm bẩm trong khi vòng tay ra sau cổ. Cảnh tượng này quả thực có chút buồn cười đấy.
“Fufu, vậy thì tốt quá nhỉ? Nếu như trường học quan trọng với anh như vậy thì cũng tốt thôi.”
Tôi nghĩ đây chính là nơi mà một Hoàng tử Frey “trở thành người mà mình muốn” đang rình rập.
Chắc chắn là anh ấy sẽ tím được điều mà chỉ duy nhất anh ấy có thể làm trước khi tốt nghiệp mà thôi…
Ngoài ra, tôi cũng chẳng nghĩ rằng sẽ có bất cứ vấn đề nào với việc Frey tiếp tục đi học cả.
Người đã tạo ra vấn đề này cũng sẽ chấp nhận mà thôi.
Frey gãi đầu.
“Cảm ơn em nhé, Trưởng nhóm. Vì đã giúp anh tất cả mọi chuyện.”
Anh ấy đang xấu hổ nhưng cũng cảm ơn một tôi một cách thật lòng.
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi nhận được lời cảm ơn từ miệng anh ấy.
Vì vậy tôi cũng mỉm cười và vuốt tóc qua vai rồi nói “Không có gì. Em sẽ luôn chăm sóc anh mà.”
Nhưng vì cả hai đã thức trắng đêm và còn chẳng ăn tối nên bụng tôi lúc này đang kêu gào ầm ĩ còn tôi thì trông chẳng khác gì một mớ hỗn độn cả.
“Oh, Frey, Makia. Mừng hai người trở về.”
“Mừng trở lại, anh Frey. Và Makia, cảm ơn vì đã cố gắng.”
“...”
Khi chúng tôi về đến xưởng kính thì Nero và Lapis vẫn ở đó như mọi khi, và vẫn chào mừng như thường lệ.
Tôi vỗ nhẹ vào tấm lưng gù cả Frey đang há hốc miệng.
“Đừng lo, Frey. Nếu như làm một hoàng tử mệt mỏi quá thì anh có thể trò chuyện với mọi người trong nhóm Garnet 9 mà. Dù cho không co ai ủng hộ đi chăng nữa thì anh vẫn còn những người bạn tốt. Nero, Lapis và tất nhiên là cả em nữa. Anh cứ dựa dẫm vào bọn em thoải mái!”
Frey nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc rồi nhìn mọi người trong xưởng sau đó bật cười.
“Mà hẳn rồi. Có lẽ vẫn tốt hơn là không có ai.”
Trái với giọng điệu chán chường đó thì Frey trông cực kì hạnh phúc. Điều đó khiến tôi chẳng thể ghét con người này được.
Thật mừng khi Frey đã trở lại nơi đây.
Đúng là cả bốn người chúng tôi phải ở bên nhau. Đó chính là nhóm Garnet 9 quý giá của tôi.
***
“Xin thứ lỗi, thưa Giáo sư Ulysses!”
Tôi bắt gặp Giáo sư Ulysses ở sảnh của trường nên đã cất tiếng gọi thầy ấy.
Thầy ấy quay lại nhìn tôi với nụ cười như thường lệ.
“Ah, Makia. Cảm ơn em vì chuyện hôm trước nhé. Có vẻ như em đã hòa giải được Gilbert và Frey rồi nhỉ.”
“Em gần như chẳng làm gì cả. Tất cả là nhờ sự vĩ đại của Hoàng Phi thôi ạ.”
“Thầy hiểu rồi. Cô Alicia quả đúng là một Hoàng Phi vĩ đại. Cô ấy là một người bạn rất tốt của mẹ thầy – người xuất thân từ Viện Ma pháp Hoàng gia. Cô ấy cũng luôn lo lắng cho anh… Quả là một con người rạng rỡ và thông thái.”
Giáo sư Ulysses trông có chút hoài niệm như thể đang nhớ về vị Hoàng Phi quá cố.
“Ưm, thưa Giáo sư.”
Tôi ngước nhìn lên và đặt câu hỏi.
“Thưa Giáo sư, thầy là người đã đặt chiếc gương của cô Alicia ở bãi rác ma thuật đúng không ạ?”
“...”
Vẻ mặt của thầy ấy lập tức thay đổi.
Tôi cảm thấy có chút sắc bén trong nụ cười dịu dàng đó.
“Tại sao em lại nghĩ như vậy?”
“Em đã luôn nghi ngờ chuyện chiếc gương bị vứt ở một nơi như vậy. Ngoài ra cũng có một lời nhắn của Hoàng Phi Alicia khiến em bận tâm.”
Thật khó để làm lành sau những lần cãi vả khi cả hai đều đã trưởng thành nhỉ?
Mẹ đã nhờ chuyển lời nhắn này đến vào lúc như vậy
“Em nhớ là chiếc gương đó đã thất lạc sau khi Hoàng Phi qua đời nhưng có lẽ là bà ấy đã tin tưởng giao nó cho ai đó. Em nghĩ rằng có lẽ người mà cô Alicia tin tưởng giao phó những việc đó chính là thầy, Giáo sư Ulysses.”
Thật khó để tin rằng Hoàng Phi Alicia – vị Hoàng Phi đã nuôi lớn Frey lại không có bất cứ mối liên hệ nào với những hoàng tử còn lại.
Ngoài ra, chính thầy ấy là người đã thông báo cho tôi về vụ ẩu đả của hai hoàng tử trước.
Một người nằm ở vị trí có thể phát hiện ra những dấu hiệu của xung đột giữa các hoàng tử và trên hết là có thể khiến tôi bắt tay vào hành động.
Ngoài Giáo sư Ulysses ra thì tôi chẳng nghĩ ra được ai nữa cả.
Và hơn nữa…
“Chiếc gương này được yểm một ma pháp tinh linh đặc biệt. Đây chỉ là suy đoán của em, nhưng có lẽ nó là tác phẩm của Rieracoton – tinh linh hoa bông của thầy.”
Tôi từng gặp cô ấy ở trong thư viện nên có thể cảm nhận được điều đó.
Sự hiện hiện của tinh linh hoa bông với tư cách là thủ thư của thư viện Lune Ruschia.
“Fufu, chính xác. Quý cô Alicia và thầy chính là đồng phạm. Thầy là người đã đặt chiếc gương và bãi rác ma thuật.”
Thầy ấy không ngần ngại thừa nhận việc đó.
“Khi Gilbert nói cho Frey về việc đính hôn thì ta đã nghĩ rằng ‘Ah, đây có lẽ là cuộc xung đột lớn mà quý cô Alicia đã e ngại’. Nhưng ta thực không ngờ được khi em lại truy ra đó là thầy, Makia ạ.”
Dù cho được thầy ấy khen ngợi đi chăng nữa thì tôi vẫn còn rất nhiều câu hỏi.
“Em đã nhận ra rằng tinh linh của ta, Rieracoton có dính líu đến chuyện này. Tinh linh hoa bông – Rieracoton có sức mạnh gìn giữ cổ vật lịch sử và văn vật đã được lưu lại. Chúng ta đâu thể chiếc gương gửi gắm của quý cô Alicia bị hư hỏng vì những tai nạn không đáng có nhỉ.”
“Hóa ra là vậy. Vậy ra đó là lý do mà cô ấy đang bảo vệ ‘thư viện’ khi nơi đó lưu giữ rất nhiều tài liệu quan trọng.”
“Không sai chút nào.”
Lời giải thích của Giáo sư Ulysses càng khiến mọi chuyện ăn khớp với nhau hơn.
Thế nhưng vẫn có một điều một tôi không thể hình dung được.
Tại sao Giáo sư Ulysses lại phải mất công đi đường vòng như vậy?
“Sao thầy lại không trực tiếp đưa chiếc gương cho Hoàng tử Gilbert và Frey mà lại để nó ở một nơi như bãi rác ma thuật ạ? Sẽ có khả năng mà bọn em không tìm được nó, ngoài ra ở đó còn có nhóm Garnet 3 nữa.”
Có rất nhiều thông tin ẩn chứa bên trong chiếc gương tay đó. Dù cho có yêu cầu mật khẩu đi chăng nữa thì vẫn có rủi ro rất lớn rằng nó sẽ bị sử dụng sai cách một khi bị tìm ra bởi người khác.
Thế nhưng Giáo sư Ulysses chỉ nheo mắt và nói một cách đầy ấn tượng.
“Không. Ta tin là chỉ có em mới có thể dấn thân vào và lần theo sợi chỉ của ma thuật.”
Những lời nói đó đã giải đáp tất cả.
Giáo sư Ulysses đã dùng chiếc gương tay đó để tạo ra thêm một trò chơi nữa với ý định kiểm tra khả năng của tôi.
“Mà này, Makia. Em có nhận ra rằng quý cô Alicia có khả năng nhìn trước tương lai dù rất yếu không?”
“Nhìn trước tương lai ạ?”
Tôi lắc đầu. Nhìn trước tương lai là năng lực mà chỉ có phụ nữ có thể sở hữu nhưng đó lại là một một năng lực rất hiếm có. Thế nhưng tôi đã không nhận ra rằng cô Alicia sở hữu nó.
“Năng lực của cô Alicia không được chính xác như ‘Lục Tư tế’ của Thánh địa, và cũng chẳng hơn gì một điềm báo hay linh cả cả, tuy nhiên… nhờ thứ sức mạnh đó mà cô ấy đã biết về cái kết trong căn bệnh của bản thân, tương lai của Frey cũng như tương lai của Vương quốc Ruschia.”
“...”
Đó chính là lý do mà bà ấy đã cố gắng giữ cho Frey sống sót ư…?
“Và chính chiếc gương tay đó đã đóng vai trò như phương tiện để cô Alicia nhìn trước tương lai. Makia, lần này em đã được tiếp xúc với một vật phẩm ma pháp nguyên thủy được gọi là ‘gương’.”
“Gương…”
“Những tấm gương là ‘những cánh cửa’ của thế giới ma pháp. Nếu như mở chúng ra thì em có thể gặp không chỉ người ở hiện tại và còn có quả trong quá khứ lẫn tương lai. Đôi khi, nó cũng kết nối đến những nơi khác. Cả những ma pháp sư ở bên kia cánh cửa cũng đang ở đó.”
——Những ma pháp sư bên kia cánh cửa.
Tôi khá chắc là mình đã từng nghe về những từ này trong một bài hát dân ca cổ xưa.
Giáo sư Ulysses đang cố ám chỉ điều gì?
Có lẽ thầy ấy muốn tôi biết điều gì đó thông qua sự việc liên quan đến chiếc gương cầm tay của Hoàng Phi?
“Giờ thì, Makia này, thầy phải lên lớp tiếp theo rồi nên là hãy thứ lỗi cho thầy.”
Vậy nhưng Giáo sư Ulysses chẳng bao giờ cho tôi đáp án cả.
Thay vào đó là thời gian để tôi tự mình suy nghĩ về việc đó. Quả là một hình mẫu giáo viên mẫu mực, tốt bụng nhưng cũng rất nghiêm khắc mà.
=================
Spoil chap sau chưa biết khi nào có cho ae