Tôi cẩn thận lau chùi chiếc gương của Hoàng Phi rồi bọc nó lại bằng mảnh vải lụa xanh thẫm mà mẹ đã đưa cho tôi lúc khởi hành đến hoàng cung.
Màn đêm cũng đã buông xuống.
Tôi đã cố gắng đi tìm Frey cho đến phút cuối cùng nhưng rồi cũng chẳng thấy tăm hơi đâu.
Nero cũng bảo rằng anh ấy không hề trở về kí túc xá nam, và cũng chẳng có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy Frey sẽ xuất hiện ở bãi biển nơi từng xảy ra vụ ẩu đả giữa những đàn chị khóa trên.
“Không biết anh ấy chạy đi đâu mất rồi nhỉ.”
Mà sao cũng được. Hãy đưa cái này cho Hoàng tử Gilbert trước nào.
Và rồi chúng tôi sẽ nói chuyện.
Với tư cách là một Thủ hộ nên tôi được phép tiến vào hoàng cung.
Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên tôi yêu cầu một cuộc diện kiến với Hoàng tử Gilbert.
Hẳn là ngài ấy cũng sẽ chẳng thể ngờ được có một ngày tôi lại đòi gặp như vậy. Thế nên sau một khoảng thời gian chờ thì tôi đã được dẫn vào phòng làm việc của Hoàng tử Gilbert – nơi mà trước đây bản thân chưa hề đặt chân đến.
Chỉnh đốn lại trang phục, tôi gõ cửa và một giọng nói trầm vang lên “Mời vào”
“Cảm ơn ngài vì đã giành ra một khoảng thời gian dù cho lịch trình rất bận rộn.”
Tôi cúi chào đầy kiểu cách thế nhưng khi ngước nhìn lên thì tôi lại rất bất ngờ.
Hoàng tử Gilbert đang ngồi ở một chiếc bàn lớn trong trừng mắt nhìn tôi với những ngón tay đan ở trước mặt.
“Cô cũng có đủ tự tin để xuất hiện trước mặt ta đấy nhỉ, Makia O'Drielle.”
À, đây rồi~
Dù thái độ thể hiện rõ sự thù ghét nhưng tôi không thể không để ý đến những vệt thâm rõ ràng ở dưới quầng mắt của ngài ấy được, có lẽ nó được gây ra bởi sự mệt mỏi hoặc một loại vấn đề về tinh thần nào đó.
“Cô là người đã khiến Airi bị sốc tinh thần cũng như khiến cô ấy mất đi sự tự tin của bản thân…”
Quả đúng như dự tính khi tôi là người bị đổ lỗi cho việc đó.
Nhưng mặt chẳng hề biến sắc
“Thần chỉ nói với cô Airi sự thật mà thôi. Nếu như thần không làm vậy thì cô ấy hẳn sẽ bị nghiền nát bởi thực tại khi nó hoàn toàn khác xa lý tưởng của cô ấy.”, tôi đáp lại.
Có lẽ do những lời phản bác của tôi nhưng sự u tối và căng thẳng trên khuôn mặt của Hoàng tử Gilbert đang ngày càng trở nên đáng sợ hơn.
“T-Tôi biết là ngài khó chịu với tôi! Nhưng tôi đến đây là để xin Điện Hạ hãy xem qua thứ này.”
Tôi mở miếng vải lụa được dùng để bọc chiếc gương ra ngay trước mặt Hoàng tử Gilbert.
Ban đầu ngài ấy vẫn tỏ ra dè dặt nhưng khoảnh khắc mà chiếc gương tay bạc hiện ra từ bên dưới tấm vải thì thái độ của ngài ấy cũng đã thay đổi.
“Cái…này…”
Từ phản ứng đó thì tôi có thể đoán được rằng ngài ấy đã nhận ra thứ này.
“Thần tìm thấy nó ở bãi rác ma thuật. Và thần được bảo rằng thứ này thuộc về Hoàng Phi Alicia…”
Nhưng trước tôi có thể giải thích nốt thì hoàng tử Gilbert đã đập bàn rồi tuôn ra hàng đống những lời lẽ chứa đầy sự tức giận.
“Không thể nào! Không thể có chuyện đó được! Gương tay của Hoàng phi Alicia đúng là đã mất tích nhưng không thể nào có chuyện nó bị… vứt ở bãi rác ma thuật được! Cô đang xúc phạm đến thành viên của gia đình hoàng gia cũng như niềm kiêu hãnh của Hoàng Phi sao!?”
Ngài ấy chẳng hề tin tôi hay nói đúng hơn là chẳng hề muốn tin.
Hoàng tử Gilbert nhanh chóng gạt chiếc gương khỏi bàn như thể đó là một thứ đồ lừa đảo vậy
“Ah…!”
Ôi không. Nó sẽ rơi xuống sàn và vỡ mất-
Tôi ngay lập tức hình dung ra viễn cảnh tồi tệ nhất thế nhưng chiếc gương chỉ dừng lại ở giữa không trung ngay trước khi kịp chạm xuống đất.
Đó là một ma pháp trọng lực vô niệm.
“Thưa Điện hạ. Xin người hãy bình tĩnh lại.”
Cánh cửa phòng bật mở trong khi Thor đã đứng ở đó tử lúc nào không hay.
Cậu ấy sử dụng ma pháp trọng lực kéo chiếc gương về phía mình rồi cầm lấy nó trên tay và đưa cho Hoàng tử Gilbert.
“Sửa chữa một thứ gì đã vỡ tan là điều rất khó, thậm chí có là ma pháp đi chăng nữa. Ngài sẽ… hối hận về việc đó đấy.”
“…Ngươi…!”
Thế nhưng Hoàng tử Gilbert chẳng nói được gì thêm cả mà chỉ siết chặt tay rồi cúi gằm mặt xuống.
Khuôn mặt của ngài ấy đang có phần tái đi.
Có vẻ như ngài ấy rất nhẹ nhõm khi biết rằng chiếc gương vẫn chưa bị vỡ.
Một thứ biểu cảm phức tạp đang hiện ra trên khuôn mặt của ngài ấy.
Một thứ biểu cảm phức tạp đang hiện ra và như thể ngài ấy biết rất rõ mình đang bối rối. Hoàng tử Gilbert thở dài và vuốt tóc lên.
“…Xin thứ lỗi. Là ta hành động quá lỗ mãng rồi. Đó là sai lầm của ta.”
Oh. Hiếm khi được thấy ngài ấy xin lỗi tôi và Thor như vậy. Chắc là ngài ấy vẫn còn đang bối rối theo một nghĩa nào đó.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ về vấn đề đó thì hoàng tử đã lấy chiếc gương từ tay Thor và kiểm tra lại nó một lần nữa.
Nỗi buồn và sự hoài niệm dần dần hiện lên trong ánh mắt của ngài ấy.
Khoảng lặng vẫn kéo dài cho đến khi Hoàng tử Gilbert khẽ thở dài.
“Một chiếc gương cầm tay ma pháp với chi tiết hoa mao lương được chế tác bởi xưởng thủ công Roland – nơi chuyên cung cấp vật dụng cho gia đình hoàng gia… phải rồi, thứ này chắc chắn là của mẹ ta, Hoàng Phi Alicia. Ta có thể dám chắc điều đó.”
Ngài ấy mở lời một cách điềm tĩnh.
Dù vẫn chưa thể giấu đi toàn bộ sự kinh ngạc nhưng từ âm điệu nói chuyện và biểu cảm thì tôi có thể nói rằng chiếc gương này đã gợi lại cho ngài ấy rất nhiều kỉ niệm.
Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến một Hoàng tử Gilbert như thế này.
“Nó đã biến mất vào cái ngày mà Hoàng Phi… mẹ ta qua đời. Đó là một món quà của nhà vua mà bà ấy đã luôn trân quý. Bà ấy luôn đặt nó ở trong phòng của mình, trên một cái kệ ở bàn trang điểm cũng như luôn dùng nó mỗi khi có cơ hội như để khẳng định lại dòng dõi hoàng gia của mình.”
Hoàng tử Gilbert ngẩng mặt lên rồi nhìn sang phía tôi đặt câu hỏi mà chẳng hề la lối hay tỏ ra nghi ngờ gì.
“Makia O'Drielle. Cô bảo là mình tìm được thứ này ở bãi rác ma thuật nhỉ. Làm thế nào mà nó lại có xuất hiện ở đó?”
Tôi cũng đáp lại.
“Nó đã ở đó, bị chôn vùi dưới hàng đống rác ma thuật khác. Thậm chí nó còn tỏa sáng để khiến thần phải chú ý nên thần đã kéo nó ra. Và rồi… Frey…”
Tôi do dự một lúc khi nhắc đến tên của Frey nhưng vẫn quyết định là sẽ tiếp tục nói.
“Điện Hạ Frey đã nói với thần rằng nó thuộc về Hoàng Phi Alicia. Việc đó đã khiến thần rất bận tâm nên đã mang nó đến đây.”
“…Frey sao?”
Hoàng tử Gilbert khẽ nhướn mày.
Đây là thứ tình hình dai dẳng mà cả hai bên đều thấy khó chịu sau trận chiến đó.
“Um, thưa Hoàng tử Gilbert, chiếc gương này có chứa một số lời nhắn được Hoàng Phi để lại trước khi qua đời. Và hẳn là cần có hai mật khẩu để có thể mở nó ra…”
“…Cô nói là hai mật khẩu sao?”
“Người có suy nghĩ nào không, thưa Điện Hạ?”
Hoàng tử Gilbert rơi vào trầm tư một lúc rồi chống tay lên cằm và trưng ra một thứ biểu cảm đầy ẩn ý.
Tôi dám cá là đến cả ngài ấy cũng muốn nghe những lời cuối cùng mà mẹ mình đã để lại.
Chắc chắn ngài ấy rất muốn được ngắm nhìn lại bóng hình thân thương đó mỉm cười thêm một lần nữa.
Thor và tôi giữ yên lặng một lúc để chờ đợi phản hồi của Hoàng tử Gilbert.
Và rồi, đột nhiên.
“…’Ngọn đồi nơi hoa mao lương bung nở’.”
Ngài ấy niệm chú như thể đang thì thầm vậy.
Hoa mao lượng là loài hoa yêu thích của Hoàng Phi Alicia…
Và như để đáp lại những lời đó, mặt gương tỏa sáng nhẹ rồi hiện lên câu nói của Hoàng tử Gilbert. Đó quả thực là một trong số những mật khẩu cần tìm.
“Vừa rồi là…”
“Đó là một ma pháp mà Mẹ đã dạy cho ta, bà ấy nói rằng rồi sẽ có một ngày mà ta có thể dùng đến nó, dù cho thể chất của ta không thể nào sử dụng được ma pháp. Ta chưa hề quên nó dù chỉ một giây, nhưng… không ngờ nó lại là mật khẩu để mở ra lời nhắn trong một chiếc gương.”
Nhưng rồi đột nhiên, một tiếng bíp đáng ngại vang lên khiến mọi người giật mình.
Trên mặt gương lúc này là một hàng chữ cảnh báo màu đỏ: “Nhập mã khóa thứ hai.”
Nhưng đó chưa phải là tất cả khi một đồng hồ đếm ngược khổng lồ hiện lên khiến tôi giật bắn người.
“C-Cái gì thế này!?”
Nó hiện 5 giờ đồng hồ và đang đếm ngược từng giây một.
“Không thể nào, một lời nhắn giới hạn thời gian sao…?!”
“Giới hạn thời gian!?”
Có vẻ như một khi mật khẩu đầu tiên được nhập vào thì một bộ đếm giờ sẽ tự động xuất hiện. Và nếu như mật khẩu thứ hai không được đưa ra trong khoảng thời gian đó thì lời nhắn được lưu trữ trong gương có thể sẽ bị xóa bỏ.
Bởi vì đó là thông tin liên quan đến hoàng gia nên cũng chẳng có gì bất ngờ khi nó lại được bảo quản nghiêm ngặt như vậy…
“S-Sao lại thế này! Ta chỉ biết mỗi mật khẩu đó.”
Hoàng tử Gilbert tái mặt đi vì hoảng loạn.
“Bằng tất cả sự kính trọng của thần, thưa Điện Hạ, người có chắc rằng chiếc gương này là di vật của Hoàng Phi để lại không? Nó có thể là một quả bom hẹn giờ bằng cách lợi dụng việc đó đấy?”
“Hử!? Một quả bom hẹn giờ sao!?”
Duy chỉ có Thor là e ngại bức thư theo một cách thức khác, thế nhưng Hoàng tử Gilbert lại lắc đầu.
“Không… không đâu, đây chính là phong cách của Mẹ. Bà ấy rất thích bày ra những trò chơi giới hạn thời gian như vậy.”
Tôi đã nghĩ rằng Hoàng Phi là một người tao nhã và duyên dáng, tuy nhiên không ngờ bà ấy lại thích những trò đánh đố như vậy.
Và từ biểu cảm của Hoàng tử Gilbert cũng như cách mà ngài ấy cầm chiếc gương thì tôi cũng có thể cảm nhận được sự nóng vội ở trong đó.
Mà cũng chẳng thể nào trách được. Kỉ niệm về mẹ của ngài ấy đột nhiên ùa về cũng như khả năng rằng những lời cuối cùng mà bà ấy để lại có thể bị mất đi mà còn chẳng kịp được mở ra,
Tôi cũng đanh mặt lại rồi nói với ngài ấy.
“Thần dám chắc là Frey biết mật khẩu còn lại!”
“…Gì cơ?”
Hoàng tử Gilbert tỏ ra ngạc nhiên nhưng cũng chẳng hề phủ nhận việc đó.
Ngài ấy nhìn tôi như thể đó là một lẽ dĩ nhiên. Thậm chí đến tận lúc này mà ngài ấy vẫn có thể biết được chính xác rằng mẹ mình đã làm gì.
Nghĩ về việc mà mình nên làm ngay lúc này, tôi đặt câu hỏi cho Hoàng tử Gilbert.
“Thưa Điện hạ. Xin hãy để thần làm rõ một điều. Người đuổi Frey ra khỏi lâu đài là để bảo vệ anh ấy, đúng chứ? Đó là di nguyện cuối cùng mà cô Alicia để lại cho người.”
“...”
Hoàng tử Gilbert nhíu mày.
“Cô nghe chuyện đó từ đâu…”
Thế nhưng phản ứng đó là tất cả những gì mà tôi tìm kiếm.
Bởi vì nếu như điều đó sai thì ngài ấy sẽ không nói như vậy.
Tôi cũng chẳng hỏi chi tiết hơn mà nhanh chóng lao ra cửa.
Bọn tôi phải tìm ra Frey trước khi đếm ngược kết thúc. Bọn tôi phải mang anh ấy đến đây.
“Tiểu thư?”
“Cô định đi đâu vậy, Makia O'Drielle!”
Thor và Gilbert đã khiến tôi dừng bước ở cửa và xoay người lại.
“Beatrice đã nói với thần rằng cứ mỗi khi ngài và Điện Hạ Frey xảy ra cãi vã thì cô Alicia sẽ luôn bày ra những trò chơi mà chỉ có hai người giải được.”
“...”
“Ngài vừa ẩu đả với Frey mà? Dù nghe đồn rằng đó là một trận tay bo nhưng thần dám chắc là cô Alicia đã biết rất rõ về chuyện đó.”
Hoàng tử Gilbert như đột nhiên nhớ ra điều gì đó đã được chôn sâu trong tiềm thức của bản thân.
Tôi chẳng hề nghĩ rằng việc chiếc gương xuất hiện vào lúc này là một sự trùng hợp.
Đó là một cái gương ma pháp. Nó chứa đựng những cảm xúc mạnh liệt của Hoàng Phi nên cũng chẳng gì đáng ngạc nhiên khi nó đã thấm nhuần sức mạnh ma pháp.
Chắc hẳn ma lực do cô Alicia để lại chính là để Hoàng tử Gilbert và Frey có cơ hội để đối mặt với nhau.
Bởi vì trước đó, Giám mục Eska cũng đã nói với tôi rằng ma lực chính là sức mạnh của những “ước muốn” mạnh mẽ…
“Nếu là như vậy thì… ta sẽ đi.”
Hoàng tử Gilbert có vẻ như đang nghĩ ngợi điều gì đó khi dự định rời khỏi văn phòng.
Nhưng Thor đã cản ngài ấy lại.
“Xin hãy chờ đã, thưa Điện Hạ. Người cần phải dùng bữa với đại sứ của Frezier. Nếu như người định đi tìm Hoàng tử Frey thì chúng thần sẽ đảm nhận việc đó.”
“Không, ta phải đi và hỏi nó. Frey sẽ chẳng hề muốn đến nơi này đâu. Dù cho cậu có miễn cưỡng kéo nó về đây thì ta tin là nó cũng sẽ chẳng nói ra mật khẩu đâu. Bởi vì… nó hoàn toàn coi khinh ta.”
“Điện Hạ…”
Tuy nhiên, Hoàng tử Gilbert lại có một nghĩa vụ rất quan trọng nên không thể có đủ thì giờ để rời khỏi lâu đài và đi tìm Frey. Ngoài ra…
“Thật nhảm nhí.”
Tôi thẳng thừng tuyên bố.
“Người sẽ không thể bắt được Frey đâu, thưa Điện Hạ. Anh ấy được ban phước bởi [Thổ] nên khả năng chạy trốn là không cần phải bàn.”
Hoàng tử Gilbert không thể dùng được ma thuật.
Nên sẽ rất khó khăn để bắt được Frey.
“Điện Hạ, xin hãy giao việc này cho thần và Thor. Chúng thần nhất định sẽ tìm Frey và đưa anh ấy về kịp lúc. Thần ở cùng nhóm với Frey nên đã giành rất nhiều thời gian bên cạnh nhau lúc ở trường. Thần nghĩ là mình cũng khá hiểu rõ Frey.”
“...Makia O’Drielle.”
Hoàng tử Gilbert cất tiếng có chút do dự.
“Tại sao? Tại sao cô lại đi xa đến mức này? Dù cho ta đã chối bỏ cô rất nhiều lần. Thậm chí ngay lúc này ta vẫn nghĩ rằng sự tồn tại của cô lại nguyên nhân khiến Airi tổn thương. Chính cô cũng biết điều đó mà, nên là tại sao?”
Nhắc đến như vậy mới khiến tôi sực nhận ra.
Rõ ràng là tôi chẳng có bất cứ lý do nào để cố gắng đến thế này cả.
Chính tôi cũng chẳng biết rằng tại sao bản thân lại nỗ lực hết mình để giải quyết chuyện này như vậy…
Sau khi ngẫm nghĩ một lúc, tôi cố gắng nói ra thành lời.
“Năm học đầu tiên ở Lune Ruschia của thần sắp kết thúc. Cuộc sống ở trường mà thần hằng mơ ước đã luôn rất thú vị. Mà được như vậy chính là do Frey đã ở cùng với tư cách là một thành viên trong nhóm cũng như là một người bạn.”
Tôi vừa nói vừa tự nghĩ rằng. À, phải rồi.
“Thần dám chắc không chỉ có mỗi mình mà những người còn lại trong nhóm cũng cảm thấy như vậy. Đó chính là lý do tại sao mà thần cảng biết ơn ngài hơn, thưa Điện Hạ.”
Hoàng tử Gilbert dần dần tròn mắt.
Tôi quay về phía ngài ấy và bày tỏ lòng biết ơn đã được thắp sáng sau khi thoáng chứng kiến đoạn phim nọ.
“Cảm ơn ngài vì đã giữ Frey tránh xa khỏi cung điện và bảo vệ ngài ấy suốt khoảng thời gian vừa rồi.”
“...”
Sự biết ơn này cũng được giành cho Hoàng Phi Alicia – chủ nhân của chiếc gương này.
Giờ thì không để mất thêm thời gian nữa.
Tôi mở cửa và lao ra khỏi văn phòng mà chẳng kịp quan sát phản ứng của Hoàng tử Gilbert.
Thor cũng đi cùng tôi.
“Vậy mà thần cứ nghĩ rằng người ghét Hoàng tử Gilbert chứ, thưa Tiểu thư.”
Thor bước đến bên cạnh tôi và đi thẳng vào trọng tâm.
“Hử? Ể, thì… đúng là ta không thích ngài ấy khi lúc nào ngài ấy cũng nói mấy thứ khó nghe. Thế nhưng cậu cũng vậy mà Thor. Cậu không có thời gian rảnh để can dự vào mớ hỗn độn này đâu?”
“Hoàn toàn không được. Thần sẽ không bao giờ để người đi một mình ở Miladriede vào ban đêm. Quá nguy hiểm!”
“Oh. oh, hóa ra là vậy. Ta rất mừng vì việc đó, nhưng…”
Có vẻ như tính cách bao bọc quá mức của Thor vẫn còn đang sống rất tốt.
Nhưng còn tôi thì lại khó lo lắng khi đưa Thor đi cùng mình lần đầu sau một khoảng thời gian dài như vậy.
“Mà này, thưa Tiểu thư, người có biết rằng Điện Hạ Frey sẽ đi đâu không?”
Tôi dừng bước. “Ummm, ummm,” và lên tiếng “Một nơi mà Frey có thể đến… bất cứ nơi nào có phụ nữ lớn tuổi hơn chẳng?”
“...”
Ah, Thor, lại là ánh mắt vô hồn đấy…
Hôm nay tôi chẳng thể nào tìm được anh ấy ở trường dù đã lục khắp các ngóc ngách bởi vì Frey luôn lang thang khắp nơi như vậy.
“Chúng ta nên làm gì đâu? Ta không thể đi hỏi tất cả phụ nữ lớn tuổi hơn ở Miladriede được.”
“Tại sao chúng ta không thử nhỉ? Chúng ta sẽ hỏi mọi người theo hệ thống.”
“Nếu cậu là người hỏi thì ta dám chắc là tất cả phụ nữ lớn tuổi đều sẽ đáp lời đấy!”
“...”
Có lẽ là do tôi tỏ ra quá tự tin hay sao nhưng đôi mắt của Thor lại trống rỗng thêm một lần nữa.
Dẫu cho sau đó cả hai đã phải vòng quanh thủ đô về đêm để lần theo dấu vết của chàng hoảng tử du côn nọ.
===========
Khai xuân năm mới, xin nhẹ ĐầnKing 2 ván