Trên đường trở về học viện sau khi rời khỏi hoàng cung, tôi đưa ra đề nghị với Frey.
“Này, Frey, sao chúng ta không đến bãi rác ma pháp nhỉ?
“Geh. Em vẫn muốn đi bới rác sao? Nhóm trưởng, em quá năng động so với con gái của một quý tộc đấy. Anh không đi đâu.”
“Nhất quyết không đi sao?”
“Nhất quyết.”
Frey hừ một tiếng rồi quay lưng trong khi cứng đầu từ chối việc phải đi đến bãi rác.
Chứng kiến phản ứng này khiến tôi nhớ lại những hành vi chẳng cách nào giải thích được mà anh ấy trưng ra ở bãi rác lúc trước.
“Có chuyện gì với cái gương tay mà em tìm được lúc trước sao? Anh rõ ràng là đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy nó.”
“...”
Ánh mắt của Frey lệch đi trong một thoáng rồi anh ấy thốt ra một điều hoàn toàn ngoài dự kiến.
“Thứ đó là của cô Alicia.”
“Eh…!?”
Điều đó khiến tôi bị sốc. Làm sao mà một thứ đồ vật thuộc về Hoàng Phi của một đất nước lại có thể bị vứt xó ở một nơi như vậy chứ?
“N-nhưng bằng cách nào chứ? Chuyện đó thật vô lý.”
“Ai mà biết chứ. Anh cũng chẳng biết vì lý do quái quỷ nào mà gương tay của bà ấy lại bị vứt ở đấy. Thế nhưng có điều mà anh dám chắc là nó thuộc về cô Alicia. Bởi vì… bà ấy lúc nào cũng trân trọng nó.”
Càng nghe chuyện thì tôi càng cảm thấy khó chịu.
Bởi vì tôi đã bỏ lại cái gương ở bãi rác vì không hề biết rằng nó thuộc về Hoàng Phi quá cố.
Tôi chẳng biết khi nào nó sẽ bị xử lí và cũng có lẽ nó sẽ bị chôn vùi dưới một núi rác khác sớm mà thôi.
“Chúng ta có nên nói với Hoàng tử Gilbert không?”
“Hả?”
“Đó là kỉ vật của mẹ ngài ấy mà? Nó không nên nằm ở đó mới đúng!”
“Ai biết thằng anh ngu ngốc đó của anh nghĩ gì chứ.”
Frey đột nhiên tỏ ra gắt gỏng.
Anh ấy dừng chân ở bên đường sau đó tặc lưỡi và gãi đầu.
“Ôi không, không thể cứ như thế này được~ Anh phải đi và nhờ một quý cô an ủi mới được, thế nên Trưởng nhóm à, em cứ tự mình đi nhặt rác nhé.”
“Gì chứ, đồ tồi!”
“Gặp lại em sau!”
Frey bước dọc trên tường của một tòa nhà rồi chuồn đi mất.
“Đúng là tên vô tâm mà. …Mình thực sự rất sốc đấy. Anh ấy thực sự là một đứa con ngỗ nghịch mà.”
Tuy nhiên có lẽ là do tôi đã biết về quá khứ của anh ấy thế nên tôi cũng có thể hiểu được rằng tại sao Frey không muốn chạm vào chiếc gương đó.
Chẳng còn cách nào khác nên tôi đành phải tự mình đi đến bãi rác ma thuật.
Nếu như cái gương đó là của Hoàng Phi Alicia thì việc quan trọng nhất chính là thu hồi rồi gửi trả nó về cung điện trước khi nó bị xử lí cùng đống rác.
“Mình nhớ là nó ở quanh đây mà nhỉ…”
Tôi một mình đã đến bãi rác dù cho vẫn đang ăn mặc như quý tộc vì vừa trở về từ hoàng cung, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Thế nhưng quyết tâm để tìm bằng được chiếc gương đó một lần nữa của tôi lớn đến mức dẫu cho quần áo có lấm lem thì tôi vẫn điên cuồng lục lọi.
Tuy nhiên tôi lại chẳng thể tìm được nó dễ dàng như vậy dẫu đã ưu tiên tìm kiếm khu vực mà tôi nhìn thấy nó lúc trước.
Có lẽ nó đã bị xử lí rồi cũng nên…
“Cứ để cho Popotarou, em giỏi tìm đồ lắm đấy, poyo!”
“Donsuke bé nhỏ có thể đi bất cứ đâu trong thế giới rác này, dechi.”
“Này, hai em!”
Popotarou và Donsuke lao ra từ túi áo trong của tôi rồi thốt lên đầy nhiệt huyết và chui tọt vào giữa những khoảng hở của núi rác.
“Các em sẽ bị đè đấy! Quay lại đây đi nào, có hạt hướng dương cho mấy đứa đấy!”
Tôi nghiêng mặt vào một lỗ hở trong bãi rác và gọi “Chi chi chi” với mấy chú chuột của mình. Thế nhưng dù cho đã dùng hạt để dụ nhưng bọn chúng vẫn chẳng chịu chạy ra. Mà dù sao ham-chan thì cũng là tinh linh nên là chắc sẽ không sao đâu, tuy nhiên…
“Này, O'Drielle. Cô đang làm gì vậy?”
Tôi ngẩng đầu khi nghe tiếng gọi từ phía sau.
Trước khi kịp nhận ra thì nhóm Garnet 3 đã đứng vây quanh tôi.
Có lẽ bọn họ đang ngờ vực khi tôi lại đến đây một mình.
Mà bỏ chuyện đó sang một bên, có lúc nào mà bọn họ không ở nơi này không?
“Nếu như cô định sử dụng nơi này thì cô cần phải đi tìm chất dẻo cho hôm nay đấy.”
Nhóm trưởng nhóm 3, Dan đang đe dọa đánh thuế tôi. Cậu ta lúc này chẳng khác gì lãnh chúa của bãi rác này cả.
“Ch-Chờ một lát! Các cậu có thấy cái gương tay nào ở quanh đây không? Đó là một cái gương tay làm bằng bạc có tay cầm. Dù khá cũ nhưng nó rất đẹp với đường viền hình những bông hoa.”
“...Gương tay?”
Nhóm 3 nhìn nhau rồi nghiêng đầu.
“Cô làm mất một cái gương đắt tiền ở đây ư?”
“Wow, thật sao? Buồn cười thật đấy~”
“Bọn tôi đã nói rằng đây không phải là nơi mà lũ quý tộc nên đến rồi mà.”
Thủ lĩnh Dan tỏ ra không mấy vui vẻ trong khi cặp chị em song sinh Mars thì đang cười khúc khích và hiểu nhầm tôi.
“Để đính chính thì cái gương đó không phải của tôi. …Hể, em tìm được rồi sao!? Em tìm ra nó rồi sao!? Uwaaaah, đúng là Donpopo của chị mà!”
Hai chú hamster của tôi đã lôi chiếc gương ra từ trong một khoảng hở giữa đống rác trong khi liên tục kêu lên “Hây dô, hây dô.”. Cái cách mà bọn chúng nỗ lực hết sức để kéo theo chiếc gương với cơ thể nhỏ nhắn đó thật đáng yêu làm sao, sự gan dạ đó khiến tôi cảm động đến mức muốn khóc. Chờ đã, tôi thực sự đã khóc mất rồi.
Chiếc gương tay vẫn ổn, nó không hề bị vỡ hay hỏng hóc gì.
May mà tôi tìm được…
Tôi lau mặt gương mờ bằng khăn tay và rồi khuôn mặt của tôi hiện ra ở trên đó.
Tôi cứ nghĩ rằng bởi vì nó bị vứt ở đây nên hẳn phải là một cái gương ma pháp, thế nhưng lại chẳng có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy điều đó cả.
“Đây là loại ma cụ gì vậy?”
“Cô cất công tự làm bẩn bộ váy áo của mình để tìm bằng được trong khi chẳng hề biết nó là gì sao?”
Chẳng biết cậu ta đang nghĩ gì nhưng Dan ngồi xổm xuống trước mặt tôi rồi giật lấy chiếc gương.
Sau đó cậu ta lắc nó, lật lại và kiểm tra phần tay cầm.
“Đây… chắc chắn là một cái gương gửi gắm từng rất phổ biến trong giới quý tộc ở Miladriede rất lâu về trước.”
“Gương gửi gắm?”
Tôi chẳng hề nhớ được điều gì khi nghe đến cái tên đó nhưng những người còn lại nhóm 3 đã thốt lên “Ồ” rồi gật đầu. Có vẻ như đây là một món ma cụ khá nổi tiếng.
“Gương gửi gắm là một trong loại gương ma thuật chính.”
Cậu bạn Francis mũm mỉm bắt đầu giải thích.
“Ví dụ nhé, cậu có thể nhìn vào hình chiếu của mình trên gương rồi nói điều gì đó đúng không? Vậy thì sau khi làm việc đó, chiếc gương có thể thu lấy hình ảnh cũng như những lời đó rồi lưu giữ chúng ở bên trong. Nếu như cậu dùng nó để tỏ tình thì sẽ hiệu quả hơn viết thư tay rất nhiều.”
“À, hóa ra là thế~.”
Tôi đã hiểu được một chút rồi. Nó đại khái cũng giống như một cái camera ngoại trừ việc nó sẽ lưu lại thứ được phản chiếu trong gương.
Tuy nhiên một cái gương tay thời thượng hẳn sẽ lãng mạn hơn nhiều so với một cái camera.
“Nhưng chức năng lưu lại lời nhắn đang không hoạt động. Hình như nó đang lưu trữ thứ gì đó thì phải.”
Dan nhìu mày rồi trao trả chiếc gương lại cho tôi.
“Nó bị hỏng rồi sao?”
“Cũng có thể. Hoặc là nó đã bị khóa. Có lẽ là đề phòng trường hợp xấu như bị trộm chẳng hạn.”
“...”
Hiển nhiên đó là một trường hợp hoàn toàn có thể xảy ra. Không loại trừ việc thứ này đã bị lấy trộm từ trong lâu đài.
Nếu như nó có ghi lại hình ảnh và lời nói của Hoàng Phi trước khi mất thì nó hoàn toàn có thể được sử dụng sai mục đích.
“Vậy thì tại sao cô lại đi tìm thứ này, O'Drielle?”
Cuối cùng bọn họ cũng đi vào trọng tâm của vấn đề.
Tôi giữ chiếc gương trên tay thật chặt rồi cúi đầu kêu gọi những người trong nhóm 3.
“Xin đừng hỏi về chuyện đó. Tớ chỉ muốn trả nó về nơi mà nó thuộc về thôi. Vì chủ cũ của nó đã mất rồi…”
“Hử?”
Ngoài ra tôi cũng đưa ra một yêu cầu khác nghiêm túc không kém.
“Về thuế của ngày hôm nay! Cậu có thể cho chờ một lúc được không!?”
“Sao…?”
“Tớ sẽ tìm 20 hay thậm chí là 30 viên chất dẻo khi mọi chuyện xong xuôi!”
Một khoảng lặng bao trùm.
Hử? Tôi nghĩ rồi ngước nhìn lên để thấy rằng toàn bộ thành viên của Nhóm 3 đều đang ngơ ngác nhìn mình.
Đến cả Dan, người thường tỏ ra nghiêm nghị cũng đang há hốc mồm khiến nếp nhăn giữa lông mày biến mất.
“Chờ đã, cô thực sự nghiêm túc về chuyện đó sao?”
“Hể?”
“Cô đúng là một tiểu thư quý tộc ngốc nghếch đấy. Dù vẻ ngoài trông rất kiêu ngạo nhưng hóa ra cô lại khá thành thực đấy.”
Tôi chớp mắt ngạc nhiên trước những lời nói của Dan.
Không, chờ đã. Lúc nãy trông bọn họ còn thù địch lắm mà? Chẳng phải bọn họ vừa đòi tôi nộp thuế sao?”
“Ahahahahahaha!”
Mọi người đều ôm bụng cười bò.
“H-Hừm. Sao chứ. Đủ rồi đấy, tớ đi đây. Các cậu thích thì cứ tiếp tục cười.”
“Ahahahahahaha!”
“...”
Tôi bĩu môi rồi quay lưng bỏ đi khỏi nhóm 3. Tôi sẽ không nộp thuế kẹo dẻo đâu. Là trốn thuế đấy.
“Này, O'Drielle! Nếu cảm thấy quá sức thì đừng có theo đuổi nó quá!”
Dù đã đi khỏi nhưng tiếng hét của Dan vẫn vang vọng đến.
Hóa ra bọn họ cũng có lo cho tôi sao? Thế nên tôi tôi đã quay lại và khẽ vẫy tay. Tất cả những thành viên trong nhóm 3 cũng vô tư vẫy lại.
Sau tất cả thì bọn họ vẫn là một nhóm táo bạo và giàu lòng tốt nhỉ.
Tôi chắc chắn sẽ nộp thuế vào lần tới. Chắc chắn là như vậy.
Và thế là với cái gương trên tay, tôi quay trở lại xưởng kính ở Học viện Ma pháp Lune Ruschia.
Vì đang giả định rằng nó thuộc về Hoàng Phi nên tôi muốn làm sạch và đánh bóng nó trước khi đến hoàng cung, và ngoài ra thì tôi cũng muốn thay bộ quần áo lấm bẩn nữa.
Hơn nữa tôi cũng muốn xác nhận lại với Frey thêm một lần nữa.
Thứ này thực sự thuộc về cô Alicia sao?
Thế nhưng ở trong xưởng kính chỉ có Nero và Lapis còn Frey thì lại chẳng thấy tăm hơi đâu.
Có vẻ như Nero và Lapis đang tháo rời thứ gì đó mà bọn họ tìm được ở bãi rác hôm trước.
“Mừng cậu trở lại, Makia.”
“Tớ về rồi đây, Lapis. Mà Frey có quay về đây không?”
Trong khi tôi bồn chồn nhìn quanh xưởng thì Nero – người đang làm việc cũng đã tháo kính.
“Frey? Tớ nhớ là cậu đến lâu đài để gọi anh ta về mà?”
“Tớ đã làm rồi, nhưng anh ta lại biến mất trên đường về rồi. Đúng là chạy trốn thì không ai bằng anh ấy mà.”
“Quả thực…” Cả Nero và Lapis đều đáp lại một cách thẳng thắn. Mà chắc là họ cũng hình dung ra được sự việc rồi.
“Nhân tiện thì Makia này, cậu đang cầm cái gì trên tay vậy?”
Lapis đã để ý đến chiếc gương mà tôi đang cầm trên tay.
“Thì tớ lại đến bãi rác một lần nữa. Có vài việc khiến tớ bận tâm nên tớ đã nhặt nó về…”
“Đó là một cái gương tay có chức năng lưu trữ lời nhắn.”
Chỉ liếc nhìn qua một lần thôi nhưng Nero cũng ngay lập tức nhận ra thứ ma cụ này.
“Đúng chứ! Quả là Nero mà.”
Tôi giải thích cho hai người họ về những chuyện đã xảy ra.
Về việc tôi đã tìm thấy thứ này ở bãi rác như thế nào.
Về việc Frey đã phản ứng kì quặc khi thấy chiếc gương này.
Và đồng thời là cả chuyện tôi chạm mặt nhóm 3 ở bãi rác và được biết rằng đây chính là một cái gương gửi gắm.
Lapis và Nero chớp mắt ngạc nhiên nhưng bọn họ vẫn lặng lẽ lắng nghe.
“Tớ nghĩ Hoàng Phi đã để lời nhắn trong này trước khi mất. Nhưng có thể nó đã bị hỏng mất rồi khi nó chẳng hề nói ra một từ nào cả. Này Nero, nó có hỏng thật không vậy?”
“…Đưa tớ xem nào.”
Nero lấy chiếc gương, xoay nó lên xuống rồi chạm nhẹ vào mặt gương như dể thử nghiệm điều gì đó.
Cậu ấy tháo toàn bộ những phụ kiện kim loại được gắn vào chiếc gương rồi nhấn ngón cái vào, sau đó cố gắng giải mã những công thức ma pháp mà chỉ có một mình cậu ấy thấy thông qua cặp kính áp tròng của bản thân.
Ồ, những công thức ma thuật đang hiển thị dày đặc bên trên mặt gương.
Nero đang làm gì vậy? Kiểu như hack sao??
“!?”
Bề mặt gương long lanh như mặt nước và rồi ngay khi tôi vừa nghĩ rằng những công thức đó sắp biến mất thì một thứ mà theo lý không thể nào xuất hiện lại hiện ra.
Đó là một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc xoăn màu be đang khoác trên mình một bộ váy màu xanh tím.
“Lẽ nào… là Hoàng Phi sao!?”
“…Tớ không phải là người Ruschia nên cũng không chắc lắm.”
Ở bên cạnh, Lapis cũng đang ngắm nhìn chiếc gương thế nhưng cũng giống như tôi, cô ấy chẳng hề biết mặt của Hoàng Phí.
“Nhưng chúng ta có thể chắc chắn rằng đây là một thành viên hoàng gia. Huy hiệu hoàng gia của Ruschia được khắc ở trên đồ nội thất phía sau bà ấy.”
Nero có lẽ cũng chẳng thể biết được liệu đây có phải là Hoàng Phi hay không nhưng cậu ấy nói chẳng sai chút nào, có một vài đồ vật hay vật dụng ở phía sau cô Alicia được khắc gia huy của Ruschia.
Người phụ nữ xinh đẹp ở trong gương đang mỉm cười duyên dáng và thỉnh thoảng lại chớp mắt. Có vẻ như nó không chỉ là ảnh tĩnh mà còn là ảnh động.
Tuy nhiên, bà ấy chẳng hề nói bất cứ điều gì cả mà chỉ ngắm nhìn tấm gương rồi bày ra tư thế như để kiểm tra lại ngoại hình của mình. Cứ như thể bà ấy chỉ đang nhìn vào gương để kiểm tra khuôn mặt và lớp trang điểm vậy.
“Một cái gương ma pháp có thể lưu trữ vẻ ngoài của người dùng hằng ngày như vậy. Hẳn lúc này nó đang phát hình ảnh một cách ngẫu nhiên.”
Ngay khi Nero vừa nói điều đó thì mặt gương lại bắt đầu dao động và một thứ khác hiện ra.
“Đây là… chuyện gì vậy.”
Trên đó hiện ra một khung cảnh phản chiếu nhỏ, xa xăm của một chiếc giường có màn che cùng một vài người đứng ở quanh nó.
“Biến đi.”
Duy chỉ có giọng nói là có thể nghe thấy rất rõ. Đó là tiếng hét khàn thể hiện rõ sự đau đớn của một người phụ nữ.
“Biến đi, Frey. Biến khỏi tầm mắt của ta… khỏi hoàng cung này.”
Frey…?
Frey, ý bà ấy là anh chàng Frey kia ư?
Một lúc sau đó, một trong số những đứa trẻ đang đứng ở bên giường bỏ chạy khỏi phòng với cánh tay đang cố lau đi những giọt nước mắt.
Và rồi tiếng cửa đóng sầm lại vang lên.
“Ta xin lỗi, Frey. Ta đã không thể… bảo vệ con nữa rồi.”
Người phụ nữ như đang bật khóc.
“Gilbert, chăm sóc đứa trẻ đó thật tốt nhé.”
“Vâng, thưa Mẫu hậu. Con sẽ bảo vệ Frey.”
Đó là một cậu bé đang nép sát vào người phụ nữ nằm trên giường trong khi cố gắng kìm nén những giọt nước mắt cũng như cố gắng trấn an người mẹ của mình.
Tôi biết ngườ này là ai.
Dù chẳng thể nhìn được vẻ ngoài một cách chi tiết nhưng giọng nói trang nghiêm đầy kiêu hãnh thể hiện rõ sự tự nhận thức về việc bản thân là một Hoàng tử đó của Hoàng tử Gilbert thì chẳng thể nhầm được.
Ngoài ra, khá chắc rằng đứa trẻ vừa bỏ chạy khỏi phòng là Frey của bọn tôi.
Thế nhưng vào lúc này, một dấu khóa màu đỏ bắt đầu xuất hiện trên mặt gương ngăn cản bọn tôi xem tiếp.
“Không được rồi. Đó là toàn bộ những gì tớ có thể bẻ khóa.”
Có vẻ như đây là giới hạn của Nero rồi.
“Để mở khóa phần còn lại thì cần phải có mật khẩu. Cụ thể là hai cái.”
“2!?”
Tôi còn chẳng biết mật khẩu là gì mà còn có đến tận hai cái, thế thì tôi phải làm gì bây giờ.
Có vẻ như chẳng còn cách nào khác ngoài việc đơn giản là đánh bóng nó rồi trả lại cho hoàng cung.
Không, đó hẳn là việc phải làm mới đúng. Sẽ không tốt một chút nào khi xem trộm gương tay của Hoàng Phi nhiều hơn nữa…
“Ta đã nghe hết rồi!”
Đột nhiên một giọng nói tinh tế vang lên trong xưởng khiến cả bọn giật mình đứng dậy.
Ở cửa xưởng là hai người đang nhìn vào bọn tôi từ lúc nào chẳng hay.
“Beatrice!?”
Cùng quản gia của cô ấy Nicholas.
Beatrice – nhóm trưởng của nhóm Garnet 1 đi xuống cầu thang trong khi nhanh chóng hất mái tóc vàng dài qua vai rồi nhìn vào chiếc gương tay đang nằm ở trên bàn.
Tôi chẳng biết tại sao cô ấy lại hiểu được nhưng có vẻ như cô ấy nắm được chuyện gì đang xảy ra.
“Chiếc gương này chắc chắn là của Hoàng Phi Alicia.”
Cô ấy, vốn là cựu hôn thê của Hoàng tử Gilbert đã khẳng định một cách dứt khoát.
“Là của bà ấy thật sao?”
“Đúng vậy. Theo như ta nhớ thì nó là thứ mà nhà vua ban cho bà ấy. Nó được trang trí bằng những bông hoa mao lương mà bà ấy rất thích đúng không?”
Beatrice nhờ tôi kiểm tra phần hàng thủ công được gắn trên chiếc gương.
Rõ ràng họa tiết hình hoa mao lương này là thứ luôn xuất hiện trên những món quà của nhà vua. Ngoài ra thì lời nói của Beatrice cũng rất thuyết phục bởi vì cô ấy vốn cũng rất thân thiết với cô Alicia.
“Này, Beatroce. Tôi cần có hai mật khẩu để mở lời nhắn được để lại trong này. Cô có suy nghĩ gì không?”
“…Hai mật khẩu ư?”
Beatrice ngồi vắt chân trên ghế sofa rồi lấy tay chống cằm và chìm trong suy tư.
Trong khi đó cậu quản gia lấy ra một bộ ấm trà từ nơi nào không hay như thể chuẩn bị có mọt bữa tiệc trà tao nhã vậy, thế nhưng cô ấy lại trầm ngâm trong khoảng 10 phút đồng hồ liền.
“Rất đơn giản. Ta chắc là hai hoàng tử sẽ biết mật khẩu đấy!”
Đột nhiên, cô ấy giơ ngón trỏ lên tuyên bố với dáng vẻ đầy tự tin.
Nhưng vì cũng mất một khaorng thời gian nên cả Nero, Lapis và tôi đều đã bỏ đi làm việc khác.
“Ý cô là Frey và hoàng tử Gilbert sao?”
Tôi dừng việc đánh bóng chiếc gương để xác nhận lại với Beatrice.
“Dĩ nhiên. Dù hiện tại quan hệ của họ rất tệ nhưng lúc còn nhỏ thì cả hai lớn lên bên nhau chẳng khác gì anh em ruột dưới vòng tay bao bọc của cô Alicia cả. Cứ mỗi khi bọn họ cãi nhau thì bà ấy sẽ luôn bày ra những “trò chơi” mà chỉ có thể hoàn thành khi Điện hạ Gilbert và Điện hạ Frey hợp sức với nhau.”
“Trờ chơi ư? Cái gì vậy…”
Tôi lại nhìn xuống chiếc gương trên tay mình đồng thời nhìn vào khuôn mặt của Hoàng Phi, người vẫn nở nụ cười cho đến tận lúc này.
“Ta dám chắc đây là ‘trò chơi cuối cùng’ mà cô Alicia đã để lại cho hai người bọn họ. Mặc dù không chắc tại sao chiếc gương bị thất lạc của bà ấy lại xuất hiện vào ngay lúc này… và còn ở một bãi rác không hơn không kém nữa chứ. Sao có thể như vậy được?”
“Đúng vậy, đó là điều mà tôi đang thắc mắc suốt đấy.”
Dù chỉ là lời nói tiêu chuẩn kiểu Beatrice nhưng cũng không thể không suy xét đến được.
Tôi chỉ có thể giả định rằng có ai đó đã cố tình để nó lại ở đấy vào thời điểm đó.
“Mà này Beatrice, hơi ngoài lề một tí nhưng cô đang làm gì ở đây vậy? Chẳng phải căn cứ của nhóm 1 nằm ở khu xưởng mới giữa trung tâm trường sao? Ngoài ra, cô còn đang nghe lén bọn tôi đấy.”
Có lẽ là do khoảng lặng bao trùm mà Lapis đã đặt cho Beatrice một câu hỏi đầy sắc bén. Mà, dù sao thì cũng do Beatrice từng nói rằng không cần cô ấy ở trong nhóm của mình mà.
“N-Nghe lén? Đừng có nói những điều để bôi nhọ người khác như thế, Lapis Twilight. Ta đến đây là để quan sát đường đi nước bước của đối thủ lớn nhất, nhóm 9.”
“‘Quan sát đường đi nước bước’ thậm chí còn tệ hơn nữa đấy…”
Nero – người giữ im lặng suốt từ nãy đến giờ cũng lên tiếng.
Beatrice giả vờ như không nghe thấy và nhấp một ngụm trà.
“Fufu. Tiểu thư Beatrice mang đồ uống đến cho nhóm 9 đấy. Bài tập nhóm cuối cùng cũng đã bắt đầu nên chúng tôi chỉ muốn gửi lời chúc may mắn. Ngoài ra thì cô ấy còn có một vài câu hỏi muốn hỏi cô đấy, cô Makia.”
Cậu quản gia Nicholas, đưa ra một chiếc giỏ với đủ các loại bánh xa xỉ.
Mặt của Beatrice đỏ lên rồi cô ấy liếc nhìn quản gia, chắc hẳn là do ý định của bản thân đã bị lộ.
Nhưng Nicholas vẫn mỉm cười mà chẳng chút bối rối.
“Không biết Beatrice muốn hỏi tôi điều gì vậy.”
Tôi hỏi trong khi lấy một cái bánh nướng madeleine hình vò sỏ ra từ trong giỏ bánh kẹo.
“À thì…” Thế nhưng Beatrice lại ậm ừ rồi đảo mắt khắp nơi.
Cô ấy đang xẩu hổ hay bối rối đấy à?
“Sao vậy, Beatrice? Vẻ tự mãn thường ngày của cô đâu mất rồi.”
“Um… Ta chỉ muốn hỏi xem cô có biết dạo này Điện Hạ Gilbert thế nào rồi không?”
Cuối cùng thì Beatrice cũng nói được nên lời.
Tôi khẽ tròn mắt.
“Ta nghe đồn rằng dạo này ngài ấy thường rất lơ là, hay mệt mỏi và còn sút cân nữa. Ta chỉ tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra thôi.”
Tôi nhớ lại hình bóng của Hoàng tử Gilbert – người mà tôi vừa thấy lúc nãy ở sân của hoàng cung.
Bộ quần áo bó sát của ngài ấy không được cài cúc ở cổ áo, ngoài ra thì ngài ấy chỉ một mình ở đó cúi đầu xuống.
“…Ngài ấy đúng là có vẻ rất mệt mỏi. Hẳn là ngài ấy đã phải chịu rất nhiều áp lực.”
Đến cả tôi cũng có thể hiểu được chuyện đó.
Vai trò của hoàng tử, vai trò của Thủ hộ cũng như trách nhiệm ở buổi hội nghị liên minh…
Nhưng trên hết là cả Airi nữa. Rất nhiều chuyện xảy ra đã quấn chặt lấy con người đó.
“Beatrice, cô có còn yêu Hoàng tử Gilbert không?”
Bởi vì có vẻ như cô ấy vẫn còn rất lo lắng cho ngài ấy dù bản thân đã bị chính người đó hủy hôn một cách công khai.
Thế nhưng Beatrice chỉ lắc đầu.
“Ta đã biết ngài ấy từ rất lâu nên vẫn yêu ngài ấy như trước đây thôi. Tuy nhiên ta đã không còn là một thiếu nữ mộng mơ nữa rồi. Ta chỉ lo lắng cho ngài ấy thôi. Dù sao thì những hoàng tử của Vương quốc Ruschia cũng phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm nặng nề mà.”
Dù cho đã là cựu hôn thê cũng như mối tình đầu, mặc cho tất cả những chuyện đã xảy ra, Beatrice vẫn chẳng hề than phiền gì về Hoàng tử Gilbert mà còn tỏ ra lo lắng cho ngài ấy. Cô ấy đúng là một con người thật phi thường.
Và tôi cũng chẳng khác gì khi rất lo cho Frey – người lớn lên khi đã bị tước bỏ toàn bộ các đặc quyền thế nhưng giờ đây người ta lại trông mong rằng anh ấy sẽ tự nhận thức được địa vị của bản thân.
“Makia. Cô có biết đã bao nhiêu lần Điện Hạ Gilbert bị đe dọa tính mạng đến mức sắp chết không?”
“Hử?”
“Nó chẳng là gì khi so với Điện hạ Frey cả. Lý do mà cô Alicia cũng như Điện hạ Gilbert đuổi ngài ấy ra khỏi hoàng cung cũng nằm ở đó.”
Mắt tôi từ từ mở ra.
Tôi nhớ lại những gì mà mình thấy lúc nãy, những lời nói mà cô Alicia đã để lại bên trong chiếc gương tay.
“Ta đã không còn ở một vị trí có thể tác động đến Hoàng tử Gilbert nữa rồi. Nhưng trước cô Alicia qua đời thì bà ấy đã bí mật nhờ ta chăm sóc ngài ấy.…Và luôn ở bên cạnh ngài ấy dù cho phải đối mặt với ai đi chăng nữa.”
Cô Alicia đã tin tưởng giao Frey cho Hoàng tử Gilbert.
Đồng thời bà ấy cũng tin tưởng giao Hoàng tử Gilbert cho Beatrice.
“Nhưng có vẻ như ta không thể giữ được lời hứa đó nữa rồi.”
Beatrice gượng cười.
“Thế nên làm ơn, xin cô hãy đưa chiếc gương của cô Alicia cho Điện hạ. Ta dám chắc là ngài ấy sẽ cảm thấy được khích lệ khi được thấy hình ảnh của mẹ mình như trước đây cũng như được nghe những lời nói cuối cùng trước khi bà ấy mất.”
“…Được chứ. Rất sẵn lòng. Cảm ơn nhé, Beatrice. Cô đã giúp tôi liên kết rất nhiều chuyện lại với nhau đấy.”
Beatrice mỉm cười đầy duyên dáng và tự hào khi nghe những lời đó.
“Chẳng phải ta đã nói với cô rồi sao, Makia. Ta ở bên phe của cô mà. Nếu như cô cần bất cứ thứ gì khác thì cứ dựa dẫm vào ta.”
“Chắc chắn rồi, Beatrice à, cô đúng là địch thủ đáng tin cậy của tôi mà.”
Sau đó chúng tôi len lén nắm lấy tay nhau và bắt tay thật chặt.
Dù thường xuyên đối đầu nhưng cả hai lại rất tin tưởng lẫn nhau, và ánh mắt của bọn tôi luôn hướng đến người kia.
Nhờ có Beatrice mà giờ tôi đã có dũng khí để mang chiếc gương này đến hoàng cung.
Thú thực thì tôi đã có chút lo lắng. Tôi sợ rằng khi một kẻ ngoại lai như mình mang chiếc gương này vào lâu đài thì sẽ khơi ra những chuyện mà hai chàng hoàng tử không muốn nhắc đến nhất.
Vậy nhưng tôi lại là người đã tìm ra chiếc gương tay này.
Lúc đó nó đã tỏa sáng như muốn được tôi tìm thấy vậy.
Và hình ảnh mà tôi vừa thấy ở trong gương lúc nãy…
Những lời nói của Beatrice cũng đã thuyết phục được tôi rằng lý do mà Frey bị ném ra khỏi hoàng cung là do cô Alicia và Hoàng tử Gilbert muốn bảo vệ ngài ấy.
“Biến đi, Frey. Biến khỏi tầm mắt của ta… khỏi lâu đài này.”
Nhưng Frey lại chẳng hề biết được ý nghĩa ẩn sau những lời nói đó.
Anh ấy cần phải biết. Nếu không thì sẽ chẳng có ai có thể tiến bước về phía trước được…