Tiếng còi vang lên từ phía của chiếc tàu chiến tựa như một đám mây đen không lồ——
Có vẻ như con tàu chở những vị khách quý ngoại quốc đã cập cảng Miladriede của vương quốc Ruschia.
Tôi, Makia O'Drielle, cũng đang cưỡi trên lưng chú băng long Griminde để bay đến cảng mặc cho đám đông nhộn nhịp ở dưới.
Từ phía sau, một người đã nắm lấy tay của tôi, đó chính là Thor Bigreitz.
“Tiểu thư, có chuyện gì sao? Tại sao người lại vội vã như vậy?”
“Thor… đó là do…”
Thor đang có phần kinh ngạc trước thái độ của tôi.
Bởi vì mặt tôi lúc này hẳn là đang trắng bệch và tỏ rõ sự căng thẳng.
Nhìn xuống boong thuyền chiến của Đế quốc Frezier từ trên cao, gương mặt của một người đàn ông mà tôi chẳng thể nào quên được hiện ra.
Đó là tên tóc vàng đã giết tôi ở kiếp trước.
Nhưng Thor lại chẳng thể nào biết được việc đó, cậu ấy không thể nhớ được.
Đó chính là lý do tại sao cậu ấy phải nhíu mày khi nhận ra thay đổi trong biểu cảm của tôi mà chẳng thể nào hiểu được.
***
Tiếng hò reo vang lên khi nhiều người đang đi trên con đường trải thảm đỏ cùng hai hàng binh sĩ của vương quốc Ruschia.
“Ah…”
Vài sĩ quan quân đội của các nước đang khoác trên mình quân phục của nước họ.
Nhưng một quý cô với mái tóc màu tử đằng cũng như gã tóc vàng đang đi phía sau cô ấy lại khiến tôi phải đặc biệt chú ý.
Người dân của Miladriede đang chào mừng những vị khách bất ngờ từ đế quốc Frezier bằng những tràng pháo tay nhiệt liệt.
“Người đó…”
Quý cô với mái tóc dài màu tử đằng đặc trưng cùng đôi mắt hổ phác quyến rũ đang đứng trước tất cả mọi người một bước.
Mặc dù sở hữu khuôn mặt có phần trẻ trung nhưng nụ cười trên khuôn mặt của cô ấy lại toát ra một sự chin chắn nhất định.
Tôi từng gặp cô gái mang quân phục đó trước đây.
Đó là người đã từng tham dự vào bữa dạ tiệc ở lâu đầi. Lúc đó thì cô ấy không hề mang quân phục mà là một bộ cánh tuyệt đẹp đến mức làm lu mờ những người ở xung quanh. Cô ấy cũng chính là người là người đã ra tay giúp đỡ Beatrice và tôi khi đã cho bọn tôi mượn căn phòng của mình.
Quý cô trong bộ quân phục Frezier đang bước đi đầy kiêu hãnh trên thảm đỏ cùng với sự đồng hành của tên tóc vàng đó.
Đôi mắt của hắn ẩn sau chiếc mũ nên tôi chẳng thể nào quan sát được hắn đang như thế nào.
Thân phận của hai người này là gì?
“Người đó là quý cô Shatoma Mireya Frezier.”
Tiếng nói vang lên từ phía sau khiến tôi quay người lại cùng một cơn ớn lạnh kì lạ.
Một gã đàn ông mặc bộ lễ phục giám mục sạch sẽ nhưng lại sở hữu một khuôn mặt đáng sợ cùng đôi mắt dị sắc đang đứng ở đó.
“Ngươi là ai!”
Thor lập tức cảnh giác và đặt tay lên kiếm ngay khi thấy anh ta.
“À, không sao đâu Thor! Ngài ấy là giám mục của Thánh quốc Vabel!”
“…Thánh quốc Vabel ư?”
Thor vẫn còn chút nghi hoặc nhưng sau khi quan sát kĩ bộ trang phục của người đó thì cậu ấy cũng miễn cưỡng hạ cảnh giác.
“Hah. Đúng vậy đấy, cậu Thủ hộ. Có vẻ như một giám mục khác đáng đánh giá cậu nên cũng không bất ngờ khi cậu lại không hề biết đến ta.”
Gã giám mục cười khúc khích như muốn nói rằng “cẩn thận lời nói đấy”.
Thor vẫn nhìn anh ta đầy hoài nghi.
“Quan trọng hơn thì hãy nhìn cho kĩ. Người đó là Nữ Hoàng Điện hạ của Frezier, Nữ Đế Shatoma.”
“Huh… Cô ấy là Nữ Hoàng Điện hạ!?”
Tôi hướng mắt về phía quý cô đang mặc bộ quân phục kia một lần nữa.
Kh-Không thể nào…
Không ngờ người mà tôi đã gặp ở buổi dạ hội lại là Nữ Hoàng của Đế quốc Frezier…
Những có vẻ không chỉ có mỗi tôi mà Thor cũng đang tròn mắt kinh ngạc khi lần đầu nghe đến chuyện này.
“Này, Thor. Người mà chúng ta đã gặp ở buổi dạ hội hôm đó…”
“Vâng. Quý cô đó đúng là người đã dự dạ hội với tư cách là Đại sứ từ Frezier. Tuy nhiên, đáng lẽ cô ấy đang phải ở lâu đài mới đúng. Tại sao người đó lại bước xuống từ tàu chiến của Frezier được?”
Cả hai trở nên bối rối khi cùng có chung một câu hỏi.
Thế nhưng ở phía sau, Giám mục Eska chỉ cắn môi nín cười.
“Là do ma pháp của Công chúa Wisteria.”
Lời thì thầm đó vang lên.
“Ma pháp ư? Nữ hoàng của Frezier có thể sử dụng ma pháp sao?”
Thor nhanh chóng đặt câu hỏi cho vị giám mục.
“Không phải là vấn đề có dùng được hay không. Cô ấy là một ma pháp sư vĩ đại đến từ Frezier. Cô ta cũng là một tinh linh ma pháp sư tài giỏi như tên hoàng tử Ulysses chết tiệt của các người đấy.”
Thor và tôi chỉ biết nhìn nhau.
Nhưng tiếng hét ngày càng lớn của đám đông đã thu hút sự chú ý của bọn tôi trở lại thảm đỏ.
Đúng lúc đó, Nữ Hoàng của Đế quốc Frezier đi ngang qua trước mặt bọn tôi.
Người lính tóc vàng vẫn đang bước bên cạnh nữ hoàng của mình. Tuy nhiên từ bên dưới chiếc mũ quân đội, ánh mắt màu hồng lựu đỏ đang liếc thẳng về phía tôi ——
“...”
Tôi đã trà trộn vào đám đông nhưng vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt của hắn.
Tôi vô thức siết chặt đôi tay của mình lại.
“U-um, thưa Ngài…”
“Sao vậy, Makia O'Drielle?”
“Người tóc vàng đang đi phía sau Nữ Hoàng… là ai vậy ạ…?”
Giọng tôi đang run rẩy nhưng tôi vẫn có thể kiềm chế nó và đưa ra câu hỏi.
Giám mục Eska có vẻ như là người hiểu rất rõ về nên tôi nghĩ rằng có thể ngài ấy cũng sẽ biết.
“Oh đó là Tướng quân Kanon Pachelbel.”
“...Kanon…Pachelbel?”
“Anh ta là cánh tay phải của Nữ hoàng Shatoma cũng như là bức tường thành vững chắc của Frezier. Một vài người còn gọi anh là là ‘Tử thần’ vì thái độ không chút khoan nhượng của mình.”
Đây là lần đầu tiên tôi được biết đến cái tên đó.
Nhưng cùng lúc đó, trái tim tôi rung lên một nhịp trước cái họ nghe rất quen thuộc.
“Tiểu thư? Tiểu thư, người không sao chứ?”
“Hử? À…”
Ngay bên cạnh, Thor đang đang liên tục gọi tên và nhìn thẳng vào mặt tôi.
Hẳn là biểu cảm vừa rồi của tôi trông rất tang thương.
“Ta không sao đâu Thor. Chỉ là chút mệt mỏi do… đông người quá mà thôi.”
“...”
Nữ hoàng và tướng quân tóc vàng rời đi trên một chiếc xe ngựa màu đen. Cuối cùng thì sự căng thẳng dồn nén cũng như sự sợ hãi đang tích tụ trong người tôi cũng vơi đi.
Thế nhưng sự hào hứng của đám đông vẫn chưa hề có dấu hiệu hạ nhiệt.
Tôi vừa có linh cảm.
Rằng trái tim mình đang rung động như thể có chuyện gì đó sắp sửa bắt đầu——
“Cả hai đều ở đây nhỉ, cô Makia, cậu Thor.”
“Giáo sư Ulysses?”
Từ lúc này không hay, Giáo sư Ulysses đã đứng ở ngay bên cạnh tôi trong khi Giám mục Eska thì tỏ thái độ ra mặt “Geh.”, thế nhưng thầy ấy vẫn thoải mái và ga lăng như mọi khi.
“Hai người nên đến lâu đài ngay. Giám mục Eska, anh cũng được lệnh phải đến buổi gặp mặt đấy.”
“Im đi. Ta không cần ngươi chỉ dạy! Ta sẽ đi gặp Công chúa Wisteria ngay. Ngay bây giờ!”
Điều quan trọng không nói lại hai lần nên anh ta ngay lập tức chạy đi cùng một cử chỉ có phần thô lỗ, không giống một giám mục chút nào.
Thật đấy, gã giám mục đó cứ như một cơn bão xuất hiện từ hư không vậy. Một con người không thể nào nắm bắt được.
“Thưa Điện hạ. Nếu là cả thần và cô Makia thì lẽ nào tất cả Thủ hộ đều được triệu tập sao?”
Thor hỏi giáo sư Ulysses.
“Không. Cả Đấng Cứu thế và những Thủ hộ sẽ cùng nhau ra mắt ngày mai trong buổi gặp mặt giữa các nước đồng minh. Tuy nhiên trước đó thì ta có một chuyện cần hai người giúp đỡ.”
“…Giúp đỡ ạ?”
Tôi thực sự không thể hiểu được ý định của thầy ấy.
Thế nhưng giáo sư Ulysses lại nở một nụ cười đầy bí ẩn rồi nhẹ nhàng đưa ngón trỏ lên miệng như để nói rằng đây chính là một bí mật.
Thor và tôi nhìn nhau gật đầu rồi quyết định sẽ ngoan ngoãn làm theo.
Và ở trên cung đường chính, cũng có một cỗ xe ngựa đen khác đang đứng chờ bọn tôi…
***
Ở hoàng cung lúc này thì tôi đã thay xong quần áo, thậm chí cả tóc và lớp trang điểm cũng đã được làm xong.
Cùng với Thor, người cũng đã chải chuốt xong xuôi, thì hai người bọn tôi được đưa đến một căn phòng đợi nằm ngay kế bên căn phòng sẽ diễn ra hội nghị chính thức. Cả hai cứ thế lặng lẽ ngồi chờ một lúc cho đến khi…
“Ngài Thor Bigreitz. Cô Makia O'Drielle. Xin hãy tiến vào phòng hội nghị.”
Chúng tôi được một quan chức nhanh chóng dẫn vào phòng hội nghị.
Đó là một sảnh hội nghị tròn rộng lớn với một hàng ghế tuyệt đẹp nằm trên bậc tạo thành hình vòm và một khoảng trống rộng ở trung tâm.
Nơi này trông cứ như một phòng xử án vậy.
Tuy nhiên, lại chỉ có ba người ở trong căn phòng chứa rất nhiều chỗ ngồi này.
“Đây là Nữ Hoàng Điện hạ của Đế quốc Frezier, Shatoma Mireya Frezier.”
Giáo sư Ulysses giới thiệu vị nữ hoàng trẻ tuổi đang trị vì vương quốc đồng minh – người đang ngồi ở ghế đối diện và nhìn thẳng vào bọn tôi với phong thái đậm chất quân vương.
Cả tôi và Thor đều quỳ xuống hành lễ.
“Như vậy là được rồi. Ngẩng đầu lên đi. Hãy để ta xem khuôn mặt của các ngươi nào.”
Bọn tôi vâng lời và ngước mặt lên. Đó cũng là lúc mà ánh mắt của tôi và nữ hoàng chạm nhau.
Lần trước gặp mắt thì tôi đã hành xử có phần thô lỗ khi không hề biết rằng đó là một vị Nữ Vương, thế nhưng ánh mắt màu hổ phách đó vẫn tao nhã như ngày nào.
Ta đã nói với cô rằng chúng ta sẽ gặp lại mà——
Ánh mắt như muốn nói lên tất cả. Một vẻ mặt đầy khiêu khích và có phần quỷ dị.
“Tương tự thì đây chính là Tướng quân Kanon Pachelbel của Đế quốc Frezier.”
Tiếp đó, tôi một lần nữa được giới thiệu tên của người tóc vàng đang ngồi bên cạnh Nữ Hoàng Shatoma.
Anh ta chỉ đứng dậy, cởi mũ phục và cúi đầu.
Lúc người đó ngẩng đầu lên cũng là lúc ánh mắt sắc bén xuyên qua khiến cơ thể tôi như đông cứng lại. Dù khuôn mặt đang tươi cười đó có thể là điển trai đến cùng cực nhưng ánh mắt lại như một lưỡi dao nhắm thẳng vào tôi.
Thế nhưng chẳng có một ai biết chuyện đó cả, nó chẳng qua chỉ là một nỗi sợ của riêng mình tôi.
Dẫu cho tôi đang đổ mồ hôi lạnh trong khi thực hiện những lời chào xã giao.
“Và sau lưng Ngài ấy là Giám mục Eska của Thánh quốc Vabel. Mà chắc là cô Makia đã biết về anh ấy rồi nhỉ.”
Gã giám mục tóc xám kiêu căng kia cũng ở đây, và cũng được giới thiệu nốt.
Mới lúc nãy anh ta còn phóng như điên từ cảng về cung điện nhưng giờ đây lại thư thái ngồi trên ghế như vậy. Điều đó khiến tôi không thể nào giữ thẳng đầu nếu như suy nghĩ quá nhiều, thế nên tôi đã quyết định rằng sẽ tạm bỏ qua anh ta vào lúc này.
Giáo sư Ulysses nắm được tình hình rồi tiếp tục nói.
“Mặc dù ngày mai mới là ngày diễn ra hội nghị liên minh nhưng bọn ta muốn tổ chức một cuộc họp bí mật giữa Đế quốc Frezier, Thánh quốc Vabel và Vương quốc Ruschia về tên ‘Blue Jester’ vừa mới xuất hiện gần đây.”
“...!?”
Tôi ngước nhìn lên.
Đó là cái tên mà tôi chẳng thể nào quên được. Tên hề xanh bí ẩn đã chiếm lấy thân xác của giáo sư Batiste. Một tên ma pháp sư quái gở.
Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao mình và Thor được gọi đến đây.
Đó là do bọn tôi là những người duy nhất đối đầu trực tiếp với hắn.
“Cô Makia. Chỉ để xác nhận lại thôi nhưng tên ‘Blue Jester’ đó là người của Đế quốc Thiên đường Hermedes ở phía bắc, đúng chứ?”
Được giáo sư Ulysses hỏi, tôi chậm rãi trả lời dù cho đang rất bối rối.
“Vâng. Tên hề xanh đó… ‘Blue Jester’ đã nói rằng ‘Đế quốc Thiên Đường của bọn ta’.”
Chỉ có một quốc gia mang cái tên đó ở thế giới Maydare này.
Cường quốc nằm ở phía bắc xa xôi, Đế quốc Thiên đường Hermedes.
Trong suốt những năm qua, chế độ độc tài đó đã bành trướng dần về kích thước bằng cách sát nhập các nước nhỏ xung quanh. Thế nhưng trong 10 năm trở lại đây thì vì nhiều nguyên do mà tốc độ đó đang tăng lên một cách đáng kể đến mức đe dọa đến cả một cường quốc khác ở phía tây là Frezier. Từ đó dẫn đến việc xung đột thường xuyên xảy ra giữa hai bên.
Tại sao bọn họ lại tấn công Frezier?
Bởi vì “Thánh địa” đang nằm ở đó.
Đế quốc Thiên đường hẳn đang nghĩ rằng việc chiếm được Thánh địa – nơi có Cây Thế giới cũng tương đương với việc nắm được toàn bộ Maydare trong tay.
Để đáp lại thì Đế quốc Frezier cũng đã kêu gọi các nước đồng minh để tìm cách hợp sức lại cùng nhau chống đỡ.
“Có lẽ Đế quốc Thiên đường muốn thăm dò đến khả năng của ‘Đấng Cứu thế đến từ giới khác’ cùng các Thủ hộ của cô ấy đến mức phái đi cả ‘Blue Jester’.”
Khi Nữ Hoàng Shatoma lên tiếng cũng là lúc bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng.
“Đúng vậy,” Giáo sư Ulysses đồng tình với lời nói đó.
“Đây có thể nói là sai lầm bên phía của chúng tôi nhưng hãy cứ giả định rằng tên ‘Blue Jester’ đó đã có được thông tin của Đấng Cứu thế và những Thủ hộ bằng cách biến Eugene Batiste – đội trưởng đội ma pháp sư hoàng gia thành một con rối. Mặc dù chỉ chiếm xác của Eugene Batiste trong khoảng thời gian chỉ có hai tháng nhưng đó là một cơ hội rất tốt để tiến hành điều gì đó ở Ruschia, kể cả việc truyền thông tin mật đó về cho Đế quốc Thiên đường.”
Kể từ ngày hôm đó thì bọn họ đã lục soát khắp nơi trong lâu đài để tìm ra dấu vết mà ma pháp của Eugene Batiste có thể đã để lại. Và sự thật là đã có một vài nơi xuất hiện dấu vết của những ma pháp cực kỳ nguy hiểm.
“Chết tiệt, Ulysses, đồ khốn nhà ngươi.”
Giám mục Eska đang chống cằm trong khi nguyền hoàng tử của vương quốc bọn tôi
“Người rất thân với Eugene Batiste mà nhỉ? Tại sao ngươi lại không nhận ra điều đó cơ chứ? Nhờ thế mà giờ chúng ta gặp rắc rối này đấy. Chỉ cần ngươi nhận ra có gì đó sai khác với hắn ta thì chúng ta đã không rơi vào tình cảnh này rồi?”
“...”
Giám mục Eska cực lực chỉ trích giáo sư Ulysses.
Chẳng có mấy người ở đất nước này dám nói chuyện kiểu đó với giáo sư Ulysses nên cảnh tượng này quả thực là rất hiếm thấy. Nhưng trong thân tâm thì tôi lại đang rất lo lắng.
“Hay có lẽ nào, ngươi cố tình không nhận ra ư?”
“…Tất nhiên là không phải rồi.”
Biểu cảm của giáo sư Ulysses không hề thay đổi dù chỉ là một chút.
“Nếu như sự hiện diện của ‘Lam’ dễ nhận ra như vậy thì hẳn người cũng không phải gặp khó khăn như vậy rồi nhỉ, Giám mục Eska?”
“…Ngươi…”
Bầu không khí giữa giáo sư và gã giám mục đang nứt vỡ vì áp lực. Có vẻ như hai người họ biết nhau rất rõ dù cho quan hệ thì chẳng mấy tốt đẹp…
===========
Tuần sau thi nên tôi sủi hoàn toàn nhé... chắc vậy.