Anh ta còn đang tỏ ra khó chịu nữa chứ. Thực ra thì tên giám mục này là ai vậy…?
“Ah.”
Đầu của con máy hệ [Quang] lăn đến chân tôi. Mặc dù phần đầu bị bắn văng ra ngoài nhưng nó vẫn còn một nửa nguyên vẹn với khuôn miệng vẫn đang mở. Chắc chẳn nó được chế tác từ một loại vật liệu rất cứng chắc.
Thế nên tôi đã dẫm mạnh lên và kết liễu nó bằng ma thuật nung chảy kim loại đặc trưng của bản thân.
“Um, thưa Ngài.”
“Cô vừa làm chuyện gì dơ bẩn phải không?”
“Tôi muốn lên lại tầng trên. Tôi phải về lại với nhóm của mình. Xin hãy chỉ cho tôi cách để làm việc đó, thưa Ngài.”
Tôi mặc kệ việc chấm điểm của gã giám mục và trưng ra bộ dạng của “một chú cừu non cần cứu vớt”.
Giả dụ rằng họ đã hoàn thành được việc thu thập nhãn cầu nhưng tôi lại sẽ chẳng thể nào hoàn thành bài tập nếu không hội ngộ được với những người đồng đội của mình.
“Cô đúng là đồ không biết xấu hổ nhỉ. Quả đúng là phù thủy xấu xa nhất thế giới… mà cũng chẳng sao. Đi theo ta.”
Giám mục Eska băng qua vùng đất hẻo lánh trong khi bỏ mặc những mảnh vỡ máy đang bốc cháy lại phía sau.
Tôi ngoan ngoãn đi theo anh ta.
Ở vùng hoang vu này có rất nhiều vết nứt trên mặt đất, tuy nhiên khi nhìn vào trong đó thì khung cảnh hiện ra kì lạ thay lại là một bầu trời xanh thẳm. Một bầu trời xanh ở phía dưới những vết nứt??
“Này, đó là ‘vết nứt không gian’ đấy. Nếu cô rơi xuống một cái bất kì thì nó sẽ kéo cô xuống tầng 3 của mê cung.”
Ra là vậy. Bầu trời xanh đó là của tầng mê cung tiếp theo.
Điều đó khiến tôi nhớ ra rằng, tầng 3 được gọi là “Ngọn tháp cô độc giữa trời xanh” hay thứ gì đó đại loại như vậy. Nơi đó cũng sẽ là một nơi kì quặc nữa cho mà xem.
“Ah.”
Và rồi từ đầu xuất hiện một bóng hình lẻ loi xuất hiện ở phía xa.
Đó là một cánh cửa đá cũ kĩ. đơn sơ.
Đây không phải là cửa gắn vào tường mà cả trái phải trước sau của nó đều chỉ là những khoảng không, thế mà cánh cửa đá vẫn sừng sững ở đấy.
Tôi nhớ lại tiền kiếp của mình… về một cánh cửa rất nổi tiếng nằm trong túi của một chú mèo máy có thể đưa bạn đi đến bất cứ nơi đâu.[note54801]
“Để trở lại tầng 1 thì cô chỉ cần đi thang máy vòng ở tầng bên kia cánh cửa. Nhưng trước đó…”
Giám mục Eska với đôi mắt dị sắc mở to tiến gần đến tôi hơn mà không chút do dự và hỏi rằng.
“Makia O'Drielle. Cô có thấy kẻ thù không?”
Mặt tôi đanh lại trước câu hỏi đó.
“Ngài bảo là kẻ thù ư? Có rất nhiều điều về chuyện đó mà tôi đang thắc mắc. Ví dụ như liệu kẻ thù có thực sự là Đứa trẻ được [Thủy] ban phước lành?”
Nicholas Harbury – quản gia của Beatrice là một người như vậy nhưng cũng đã bị thương khi chạm vào tôi. Ấy vậy mà tên hề xanh lúc đó lại chẳng bị ảnh hưởng gì.
Không, hay có lẽ… tên hề xong đó là một người hoàn toàn khác với kẻ đã tấn công Airi ở lâu đài?
Hay là Nicholas cố tình diễn như thể bản thân đã bị bỏng?
Giờ nghĩ lại thì Beatrice cũng có mặt ở cung điện vào ngày Airi bị tấn công…
“Kukuku. Nếu như kẻ thù nhắm vào Đấng Cứu thế và các Thủ hộ thì cô sẽ là đối tượng dễ xơi nhất. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc chỉ duy có cô là người có thể tìm ra manh mối dẫn đến bọn chúng.”
“...”
Tôi ngước lên vị giám mục.
“Thưa Ngài, lẽ nào ngài không phải là hung thủ đã gây ra việc đó để kiểm tra tôi ư?”
“Hah. Suy nghĩ táo bạo đấy, nhưng tiếc rằng đó không phải là ta. Ta là một giám khảo nhưng đồng thời cũng là người ngoài cuộc. Ta chỉ đang xem xét ‘năng lực’ của một Thủ hộ giữa những sự việc như vậy thôi.”
Gã giám mục nhe hàm răng lởm chởm của mình ra thành hình dạng trăng khuyết rồi bật cười.
“Nếu như cô bỏ mạng ở đây thì những điều ở tương lai cũng sẽ không cho phép cô sống sót đâu.”
Cứ như thể anh ta biết rất rõ mức độ nghiêm trọng của cuộc chiến sắp tới vậy.
“M-Mà nhân tiện thì hiện tại tôi đang có bao nhiêu điểm vậy…”
“Ah? Ồ, tệ thật, nó chẳng tốt chút nào.”
Gã giám mục đan tay tạo ra dấu ‘x’ trước mắt tôi như để nhấn mạnh rằng chuyện đó không hề ổn một chút nào.
“Lần này ta chỉ giết cục rác đó để vận động một lát rồi tiện tay cứu cô luôn. Nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra lần 2 đâu, Makia O'Drielle.”
Tôi đón nhận những lời nói nghiêm túc đó của anh ta bằng cách riêng của mình rồi gật đầu.
“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn ngài rất nhiều. Cảm ơn Ngài vì đã cứu mạng tôi.”
“Mm. Tốt. Cộng 10 điểm vì lời cảm ơn.”
“Tôi có phải là trẻ lên ba đâu…?”
Dù khuôn mặt hơi đáng sợ cộng thêm miệng mồm chơi đanh đá nhưng có vẻ như vị giám mục này vẫn biết cách khen ngợi những đứa trẻ ngoan.
“Được rồi, đi đi.”
“Oái!”
Ngay khi tôi vừa có chút tôn trọng anh ta thì ngay lập tức bị đá thẳng vào cánh cửa.
Thẳng chân đá một thiếu nữ, tên này có phải là giám mục thật không vậy…
“Ngài không đi lên sao?”
“Ta vẫn còn việc ở tầng 4 – ‘Phòng Gương’. Đừng lo, có một tên pháp sư tinh linh tâm địa đen tối đang đứng ở ngay bên cánh cửa. Từ đây mà ta cũng có thể ngửi được cái mùi hôi thối nồng nặc trong không khí do ma lực của hắn tỏa ra. Hah, tệ thật.”
“Vâng…?”
“Cứ đi đi. Xùy xùy. Đừng có rơi xuống lại nhé, đồ chuột nhắt.”
Gì vậy chứ. Nhưng tôi vẫn làm theo những gì được bảo và mở cánh cửa đá trước mặt mình.
Một lối đi lờ mờ sáng xuất hiện.
Khi tôi nhìn lại vì một lí do nào đó thì gã giám mục đã đi mất.
“Ooh, oooh—”
“Hmm?”
Tuy nhiên, con ma trơi nhợt nhạt lại đang ở dưới chân và đang giật mạnh áo choàng của tôi.
Tại sao gã Giám mục Eska đó lại để nó ở đây nhỉ. Lẽ nào anh ta muốn tôi mang nó theo cùng ư?
“Được rồi. Đi với ta nào, ma trơi. Mà tên của mày dài quá, nên ta sẽ gọi mày là Wisp [note54802] nhé?”
“Oh well. Come with me, will-o’-th-wisp. That name’s too long, so can I just call you Wisp?”
“Gii gii, ugah!”
“Oái!”
Vì là một loài vật hung dữ nên có cắn vào chân tôi. Quả đúng là quỷ nhỉ, nó sẽ không chịu nghe lời tôi đâu.
Tuy nhiên, vì tôi được [Hỏa] ban phước mà. Tôi mạnh dạn nhấc bổng Wisp lên và bước qua cánh cửa mở. Khi đóng cửa lại, mọi thứ xung quanh lập tức trở nên tối đen nhưng nhờ có ánh lửa của Wisp mà tôi vẫn có thể đi lại được. Thế là tôi nhanh chóng tiến về phía trước và bắt gặp…
“Chào mừng em trở lại, cô Makia.”
“Giáo sư Ulyssess…!”
Ở phía cuối con đường là giáo sư Ulyesses của lớp Tinh linh Ma pháp khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm thở phào.
“Ta muốn đưa ra lời xin lỗi sâu sắc nhất cho em, Makia. Bởi vì một lần nữa lỗi lầm từ phía trường đã đẩy em vào nguy hiểm.”
“Kh-không. Có một vị giám mục đã ở đấy và cứu em.”
“Ah. Vậy là em đã gặp Giám mục Eska rồi nhỉ.”
“…Vâng ạ. Thầy có biết ngài ấy không ạ?”
“Tất nhiên rồi. Ta biết người đó rất rõ. Khi còn trẻ thì ta từng đến Thánh quốc Vabel rất nhiều lần. Và cũng có những lần trao đổi riêng với Giám mục Eska.”
Giáo sư Ulysses mỉm cười. Tuy nhiên nó lại mang đến một cảm giác ẩn ý phía sau nụ cười đó.
“À vâng ạ. Vậy, Giám mục Eska…”
Anh ta đã nói rằng có ai đó đang ở bên kia của cánh cửa.
Một tinh linh ma pháp sư tâm địa đen tôi, ma lực bốc mùi hôi thối và hàng đống từ ngữ thô lỗ khác.
Thầy ấy là một giáo viên tuyệt vời sở hữu nụ cười tràn đầy sức sống, một mùi hương thoang thoảng dễ chịu và thậm chí ngay từ đầu còn là đệ nhị hoàng tử của vương quốc này… có đúng là anh ta đang nói về Giáo sư Ulysses không vậy?
“Em đã chia tay với Giám mục Eska ở bên kia cánh cửa. Như vậy có được khong ạ, thưa thầy?”
“Không sao đâu. Em không cần lo lắng. Ngài giám mục cần phải tưới nước thánh cho nhánh của Cây Thế giới Vabilophos đang được cất giữ ở tầng 4 của mê cung – Phòng Gương.”
“Là nhánh Cây Thế giới mà bọn em được thấy ở buổi lễ khai giảng ạ?”
“Chính xác là nó. Nhánh của Cây Thế giới dù chỉ là một nhánh cây thì cũng có năng lực ban phước rất mạnh mẽ. Tuy nhiên, nếu nó không được tưới thường xuyên bằng nước thánh từ Thánh địa thì sẽ khô héo ngay lập tức. Dù trong Giám mục Eska là thế nhưng người đó là một tổng giám mục cao cấp. Cậu ấy chịu trách nhiệm cho việc tưới nước thánh cho nhánh Cây Thế giới.”
Cây Thế giới Vabliophos.
Đó là vật thể được đạo Vabel thờ cúng từ tận thời đại thần thoại của Maydare.
Tôi vẫn chưa được tận mắt chứng kiến nó nhưng với tư cách là một Thủ hộ thì mùa xuân năm sau tôi cũng sẽ được thấy dù có muốn hay không.
“Mà tiện đây, trò Makia, em đã thấy bức vẽ này bao giờ chưa?”
Giáo sư Ulysses gọi tôi đến chỗ một bức tranh đang trên tường ở cuối con đường.
Đó là một bức tranh sơn dầu cổ. Giáo sư Ulysses giương cao cây trượng của bản thân và chiếu sáng bức tranh bằng một ánh sáng ấm áp.
Mắt tôi từ từ mở to.
Bức vẽ này mô tả ba ma pháp sư đang sắp xếp một thứ gì đó trên một cái khay lớn như thể họ đang chơi xếp gỗ vậy. Đây là…
“Bức tranh này mang hình ảnh của những người đã lập nên Học viện Ma pháp Lune Ruschia. Mặc dù mọi người vẫn nói trường được Bạch Hiền nhân lập ra vào 500 năm trước nhưng trên thực tế thì nó là một pháo đài được xây dựng bởi ba ma pháp vĩ đại dựa trên kế hoạch của Bạch Hiền nhân.”
“3 ma pháp sư vĩ đại… Ý thầy là ‘Hắc Ma vương’, ‘Bạch Hiền nhân’ và ‘Xích Phù thủy’ ạ?”
“Đúng vậy. Hắc Ma vương cung cấp bản thiết kế cũng như ma pháp không gian để dựng nên pháo đài. Xích Phù thủy đã cung cấp đá từ Rừng Muối – thứ đã trở thành một vật liệu quan trọng trong quá trình xây dựng pháo đài. Trong khi Bạch Hiền nhân đã cho các tinh linh quản lí pháo đài này. Ngoài ra cả ba người họ còn sử dụng cả máu và nhãn cầu của mình.”
Trên tranh gồm có một người đàn ông mang áo choàng đen, một người đàn khác với mái tóc dài cùng chiếc áo choàng màu trắng. Và người cuối cùng chính là một phù thủy mang bộ đầm dài và đội một chiếc mũ nhọn đỉnh.
Họ là những ma pháp sư vĩ đại đã tồn tại vào 500 năm trước.
Ý tôi là khi nói rằng họ đã hiến cả máu và nhãn cầu của bản thân…chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến tôi nổi cả da gà.
“Mà nhân tiện thì ‘Trò chơi Mê cung’ lần này yêu cầu học sinh thu thập nhãn cầu của máy tự động, tuy nhiên ý tưởng cho lớp học này bắt nguồn từ chính Hiệu trưởng Pan từ giai thoại về việc tam đại pháp sư vĩ đại đã dâng hiến nhẫn cầu của mình cho Lune Ruschia.”
“H-Hóa ra là vậy ạ…”
Giáo sư Ulysses có vẻ như cũng rất hứng thú khi kể về chuyện đó.
Tôi chẳng biết những nhãn cầu thu thập được đến từ đâu. Thế nhưng…
“Em nghe nói rằng quan hệ giữa ba ma pháp sư vĩ đại không được tốt nhưng họ lại cùng nhau tạo nên một thứ gì đó ạ?”
“Đúng vậy. Dù có nói này nói kia nhưng mỗi người trong số họ đều công nhận lẫn nhau. Bởi vì sức mạnh to lớn của bản thân mà tất cả đều trở nên cô độc. Rốt cuộc thì chắc hẳn cũng chỉ còn lại ba người họ có thể đứng vai kề vai trên cùng một sân khấu cũng như thấu hiểu lẫn nhau.”
Đôi mắt của giáo sư như thể đang nhìn vào một cõi xa xăm nào đó vượt khỏi bức tranh.
“Họ đã tạo ra Lune Ruschia bởi vì muốn tin rằng… bản thân có thể tạo ra thứ gì đó bằng thứ sức mạnh khổng lồ mà họ đã nhận được khi sinh ra thay vì chỉ sử dụng nó để hủy diệt.”
“...Thưa thầy?”
“Đó là những điều mà ta nghĩ. Ngôi trường này cũng tràn ngập những cảm xúc của bọn họ mà.”
Sau đó giáo sư chạm vào bức tranh như thể đang vuốt ve nó một cách đầy nhẹ nhàng.
Tôi cũng phần nào cảm nhận được sự lãng mạn khi nghĩ về quá khứ xa xăm.
Mà cũng có lẽ là bởi vì tôi mang trong mình dòng máu của Xích Phù thủy – một trong những người đã lập nên Lune Ruschia, chảy trong huyết quản.
“Nhưng tại sao một chuyện quan trọng như vậy lại không được viết vào trong sách giáo khoa lịch sử thế giới ma pháp ạ?”
“À chuyện này. …Dù gì thì ‘Đấng Cứu thế’ được triệu hồi từ thế giới khác để tiêu diệt tam đại pháp sư, kẻ thắng sẽ viết nên lịch sử mà.”
Rồi giáo sư đặt ngón trỏ lên miệng mình và nhắm mắt.
“Với lịch sử thì những chuyện càng quan trọng sẽ càng ẩn chứa nhiều bí mật.”
Cách nói của thầy ấy như đang muốn nói rằng chuyện đó cũng là một bí mật.
“Ôi trời. Có vẻ như chỗ này sắp thành lớp học lịch sử ma pháp mất rồi. Chúng ta nên đi lên thôi. Thầy cá là những người còn lại trong Nhóm 9 đang lo cho em lắm đấy.”
Giáo sư chọc cây trượng của mình vào vòng tròn ma pháp ngay dưới chân.
Nó bắt đầu lờ mờ phát sáng rồi khiến mặt đấy bay lên theo hình dạng một khối lập phương trong khi mang theo cả chúng tôi. Giáo sư Ulysses cũng nói với tôi rằng có rất nhiều thang máy như thế này ở Mê cung trên Đảo học viện.
“A, Nhóm trưởng đây rồi!”
“Makia, cậu có sao không?”
“Cậu bị thương sao!?”
Khi tôi trở lại tầng một của mê cung thì Frey, Nero và Lapis đã chờ sẵn ở đó.
Họ đã rất lo lắng và kể cho tôi nghe nhiều chuyện xảy ra kể từ khi tôi rơi xuống.
Rằng sau đó, học sinh bị khí độc của mê cung tấn công và mọi thứ rơi vào hỗn loạn khi các nhóm bắt đầu đánh nhau để giành lấy nhãn cầu. Nhóm 9 cũng cố gắng chạy trốn trong khi nỗ lực bảo vệ những nhãn cầu đã thu thập được.
Gì vậy chứ. Sao sự kiện thú vị như vậy lại diễn ra lúc tôi không có mặt chứ…
“À đúng rồi. Đây là nhãn cầu của máy tự động hệ [Phong].”
Tôi lôi viên nhãn cầu trắng ra từ trong túi. Mặc dù rất nhiều chuyện xảy ra nhưng may là tôi không làm mất nó.
“Uga, ugaga!”
“Này, nó là cái quái gì vậy Trưởng nhóm?”
Có vẻ như Frey đã để ý đến con hỏa quỷ trong túi của tôi.
“À, gã giám mục em gặp ở tầng hai của mê cung đã mang nó theo bên cạnh~”
“...Hah?”
“Mà nó là một câu chuyện dài nên em sẽ kể sau. Giờ thì rời khỏi đây đã.”
Mọi người đều đã kiệt sức và muốn rồi khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Tôi có thể nghe được tiếng máy móc của bọn máy tự động cũng như những tiếng la ó giận dữ của đám học sinh, tuy nhiên tôi chỉ muốn được ăn đồ ăn ngon, tắm rửa và đánh một giấc trên giường của mình.
Những ham muốn đó đã chiếm ưu thế khi bọn tôi tiến thẳng về phía lối ra với sự hướng dẫn của bản đồ.
Và rồi đúng như những gì được viết trong giấy hướng dẫn, bọn tôi đã trốn thoát thành công bằng cách nhét bốn 4 nhãn cầu vào 4 ô trống trên tường để mở cánh cửa đá ra.
“Nhóm Garnet 9 đã trốn thoát. Vị trí thứ 2!”
Ngay khi bọn tôi vừa đi ra, giọng nói quả quyết của Giáo sư Lila vang lên.
Hmm? Chờ một chút, hạng 2…?
“Ôi trời, Makia O'Drielle. Ra là cô vẫn còn sống nhỉ. Thế nhưng xin lỗi nhé, cô chỉ chậm một bước mà thôi.”
“...B-Beatrice.”
Beatrice hất mái tóc vàng đầy kiêu hãnh trong khi tiến về phía nhóm người đang kiệt quệ là bọn tôi.
“Bọn ta là những người đầu tiên trốn thoát thành công. Đúng vậy, là bọn ta, nhóm Garnet 1. Chính vì vậy mà đây là chiến thắng của ta!”
“Grrr. Bớt nhấn mạnh cái ‘bọn ta’ đó đi!”
Rốt cuộc thì người khiến tôi phải thốt lên “grrr” lại là nhóm Garnet 1 do Beatrice dẫn đầu.
“Ugh, bực quá đi mất. Chúng ta lại thua rồi!”
“Chứng kiến sự bức tực của cô, nói như thế nào nhỉ, nó luôn khiến ta cảm thấy dễ chịu vô cùng…”
Beatrice và những người còn lại trong nhóm nhìn tôi đang đấm mạnh xuống sàn.
“Cô Makia O'Drielle, thật mừng khi thấy cô vẫn an toàn.”
Người vừa gọi tên một cách tốt bụng và đưa tay ra là quản gia của Beatrice – Nicholas Harbury.
Bàn tay chìa ra đó đã được chữa trị. “Có đau lắm không?” tôi hỏi khiến cậu ta cuối cùng cũng nhận ra rằng mình đang chìa tay bị bỏng ra.
“Xin lỗi nhé, Nicholas Harbury, là tôi khiến cậu bị bỏng.”
Cuối cùng thì tôi cũng có thể xin lỗi cậu ấy.
“Cô không cần phải làm vậy đâu. Tôi cũng dùng năng lực [Thủy] của mình mà, thế nên là có qua có lại thôi. Nhưng cho dù là vậy thì tôi cũng đã rất kinh hãi khi không ngờ rằng mặt đất lại sụp đổ.”
“...”
Những lời nói không chút ẩn ý.
Cậu ấy là một quản gia đáng khen ngợi với ý thức tinh tế, luôn rèn luyện và cân nhắc mọi chuyện. Beatrice hẳn phải tự hào về cậu ấy lắm.
Thực ra thì cô ta đang đứng ngay cạnh tôi trong khi lấy tay chống hông với vẻ mặt rất đỗi tự hào.
“Nicholas! Chúng ta sẽ đến bệnh xá ngay. Chữa trị tạm thời như vậy sẽ để lại sẹo đấy.”
“Vâng thưa cô chủ. Nhưng người không cần phải lo về việc đó đâu.”
“Ta không có lo lắng! Ta chỉ bực mình vì quản gia của mình bị thương thôi.”
“Fufu, vâng, thưa cô chủ.”
Thế là Beatrice nhanh chóng kéo tay cậu ta đến bệnh xá.
Cô ấy là người luôn hành động theo kiểu quyền quý rồi còn hay nói chuyện như thế, nhưng chắc chắn cô ấy rất trân trọng quản gia của mình.
Thấy hai người họ vai kề vai như vai như vậy khiến tôi nhớ đến mình và Thor trong quá khứ.
Hơn bất cứ thứ hết là bầu không khí tin tưởng lẫn nhau giữa hai người họ.
Tiểu thư và người hầu của cô ấy là bất khả chiến bại miễn là họ còn ở cạnh nhau.
=======================
Chiều thi về muộn nên đăng giờ sớm vậy