Tôi rút về đến bên bức tường và uống một vài cốc nước nhỏ bởi vì cơn khác mà chẳng biết mình sau khi trở về trường sẽ như thế nào.
Kể từ lúc đó trở đi, ánh mắt của những quý tộc mà tôi còn chẳng biết là ai khiến tôi trở nên rất đau đớn, thậm chí những lời bàn tán nói xấu sau lưng tôi đều rất dễ dàng nghe thấy.
Tôi chính là ác nhân đang đe dọa đến mối liên kết giữa Đấng Cứu thế và Đấng Cứu thế khi thách thức hoàng tử và cố gắng loại trừ đi một hiệp sĩ quý tộc trung thành. Tuy nhiên nếu tất cả những lời nói xấu về Thor được đổ hết lên người tôi thì cũng được thôi.
Và những người đồng đội ở trường đã tìm thấy tôi trong tình trạng đó.
“Makia, cậu vẫn ổn chứ!?”
“Cứ như vừa đánh nhau xong vậy…”
Lapis và Nero đang lo lắng cho tôi.
“Tớ ổn, tớ vẫn ổn mà. Cảm ơn nhé, mọi người.”
Vào những lúc như thế này, tôi rất biết ơn khi có những người bạn không hề tỏ ra thù oán với mình. Dù chỉ vẫn còn là một nhóm mới nhưng có lẽ tôi đã tập hợp được những con người tốt.
“Anh chàng điển trai vừa cãi cọ với Hoàng huynh là ai vậy, Nhóm trưởng? Bạn trai cũ của em à?”
Frey hỏi chẳng nể nang gì. Mà nếu như vậy sẽ dễ giải thích hơn nhiều.
“Cậu ấy là người hầu cũ của em. Một hiệp sĩ em nhặt được trên đường về. Nhưng rồi Dấu ấn Thủ hộ xuất hiện nên cậu ấy đã không còn là người hầu của em nữa. ...Anh hiểu ý em mà nhỉ?”
“Aaah, vậy là hiệp sĩ của em đã bị cô gái dễ thương từ thế giới khác kia cướp mất. Tệ thật đấy.”
“Frey… cái cách anh nói chuyện không chút giấu diếm như vậy quả thật rất ấn tượng đấy.”
Người quan trọng với tôi bị Đấng cứu thế vừa đột nhiên xuất hiện cướp đi mất chỉ vì định mệnh của thế giới.
Nếu dám nơi như vậy thì chắc chắn tôi sẽ bị chỉ trích khắp mọi nơi.
Nhưng đây chính là cảm giác thực sự của tôi. Bởi vì tôi ghen tị.
“Hóa ra đó là người mà Makia nói luôn muốn gặp lại nhỉ.”
Lapis nhạy cảm đã xoa vai tôi.
“Chúng ta về thôi. Tớ không thích nơi này chút nào. Còn Makia… hẳn cũng đã rất mệt rồi.”
“…Đi thôi.”
“Cậu đã chịu đựng những điều họ nói về bản thân rất tốt. Đúng như mong đợi.”
Hiếm lắm mới được Nero khen nên một nụ cười nhỏ xuất hiện trên mặt tôi.
Bằng một cách nào đó mà việc này lại làm vơi đi phần nào gánh nặng trên lồng ngực tôi.
Nếu như Thor đã có những người đồng đội mới thì tôi cũng đã có những người bạn học mới.
Dù rất buồn nhưng có lẽ đây chính là cách mà bọn tôi sẽ đi trên những con đường riêng biệt. Đúng vậy, chẳng có cách nào khác ngoài việc chấp nhận cả.
Bữa tiệc vẫn đang ở hồi cao trào nhưng bọn tôi quyết định trở về trường.
The ball was still in full swing, but we decided to go back to school.
Có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ gặp lại Thor nữa.
Tôi sẽ chẳng thể nào biết được chắc chắn tôi thực sự cảm thấy như thế nào về cậu ấy.
Tuy nhiên, có lẽ như vậy lại tốt hơn…
Cùng với cảm giác đau khổ và cô đơn cũng như một chút mất mát, tôi bước qua cánh cổng vĩ đại để rời khỏi sảnh.
…Ngay lúc đó.
“Huh?”
Một quý tộc bước ngang qua tôi.
Trên vai ông ta, ngạc nhiên thay, là chú chuột hamster lùn lông vàng cũng như là tinh linh của tôi – Donsuke.
“Đang làm nhiệm vụ, dechi.”
Tôi quay đầu lại mà chẳng thốt lên lời nào.
Tại sao? Tại sao Donsuke của tôi lại ở đây? Và nó vừa nói chuyện ư? “Dechi”…??
Nhưng có vẻ như người đàn ông đó không mấy để ý rằng Donsuke đang ở trên vai mình.
Tôi quay vào đại sảnh một lần nữa để đuổi theo ông ta.
“Này, oi, Nhóm trưởng!”
“Sao thế, Makia?”
“Donsuke, Donsuke đang…!”
Tôi cố giải thích cho đồng đội bằng cử chỉ nhưng người đàn ông mang Donsuke trên vai đang nhanh chóng đi vào bên trong và tôi không thể để mất dấu ông ta được. Vậy là trong lúc suy nghĩ, Aaah jeez, tôi đã ưu tiên việc đó và theo chân ông ta.
“Ah, ông ta đây rồi!”
Đó là một người đàn ông quý tộc trung niên với mái tóc dài, lúc này ông ta đang chào hỏi thân mật với cô Airi – người đang được nhiều quý tộc thuộc phe ủng hộ Đấng Cứu thế vây quanh.
“V-về với chị ngay nào, Donsuke~~~. Chi chi chi~.”
Tôi gọi Donsuke từ khoảng cách ngắn. Sao những lúc này tôi lại không mang hạt hướng dương hay đồ ăn vặt trong người chứ.
Donsuke nhìn tôi bằng một ánh trắng trống rỗng. Liệu nó có nhớ rằng tôi mới chính là chủ nhân của mình không vậy?
“Ah…”
Đúng rồi. Giáo sư Ulysses đã nói rằng tôi hãy suy nghĩ xem tinh linh của mình lại có mặt ở đây.
Dựa vào thời điểm biến mất của Donsuke. Và tên đàn ông này là ---
Tôi từ từ tròn mắt. Khi dần dần kết nối được mọi chuyện với nhau.
Biểu cảm đanh lại, tôi lao qua dòng người để nắm lấy tay của người đàn ông đó và xé toạc găng tay của ông ta.
“!?”
Hành động ngoài lẽ thường của tôi chắc chắn đã khiến những người xung quanh kinh ngạc.
Cô Airi – người đang trò chuyện với ông ta cũng như Thor và Hoàng tử Gilbert đang đứng cạnh cũng tỏ ra ngạc nhiên.
“Đồ thô lỗ! Con nhóc này là…”
Hắn cố gắng hất tay tôi ra.
…Tuy nhiên, đúng như tôi nghĩ.
“Cô gái nhà O'Drielle, ngươi đang làm gì vậy hả!? Nhân vật là Bá tước Greigs đáng kính đấy
“O’Drielle girl, what are you doing now?! This esteemed personnage is Margrave Greigs!”
“Thưa Hoàng tử, đây chính là người đã bắt cóc cô Airi!”
Trước lời tuyên bố của tôi, tất cả ánh mắt đều dán lên Bá tước Greigs.
Ban đầu, bá tước tỏ ra rất thoải mái khi nói rằng “Dựa vào đâu chứ?”
“Đầu ngọn tay có một vết bỏng trên đó. Đây chính là kết quả khi ngài chạm vào da của tôi trên hòn đảo hoang đó. Tôi được ban phước bởi [Hỏa] nên sẽ có cơ chế để tạo ra lửa và nhiệt.”
Tôi nhìn vào hắn ta trong khi giải thích.
Ông đã chạm vào da tôi và bị bỏng rồi đúng chứ, tôi nói bằng một ánh nhìn ác ý.
“Thì…ai cũng có thể bỏng trong cuộc sống hằng ngày mà! Vết bỏng là do ta sơ ý chạm vào một cái nồi nóng hổi thôi!”
“Thế tại sao ngài lại không chữa trị vết bỏng này? Đây là một đất nước sở hữu rất nhiều độc dược xuất sắc đấy.”
“Cái đó…”
“Không phải là ngài không chữa mà là chữa không được nhỉ? Chẳng có loại thuốc nào hiệu quả với vết bỏng do chạm vào da tôi gây ra cả, và cũng rất khó để chúng tự hồi phục. Ngoài ra thì vết thương do tôi gây ra thì tôi sẽ nhận diện được. Dấu vết ma pháp của chinsg tôi vẫn còn tỏa ra từ nó.”
Đó là thứ có thể chứng minh được điều tra chi tiết hơn, thế nên ngài sẽ làm gì đây? Tôi nói.
Thor cũng bước lên trước và thêm vào “Điều cô Makia nói hoàn toàn chính xác.”
“Đồng lõa! Tất cả các ngươi đang cố dồn ta vào bẫy! Đừng nghĩ rằng chỉ là con gái của một nam tước thì có thể thoát được trừng phạt sau khi xúc phạm ta như thế này!”
Ngay lúc đó, cô Airi vỗ tay và kêu lên “Đúng rồi!”
“Dù không nhận ra bởi vì lúc đó hắn ta đang đeo mặt nạ nhưng chắc chắn hắn ta cũng cao khoảng tầm này. Kẻ bắt cóc ta đã đe dọa ta từ bỏ vai trò của một Đấng Cứu thế. Hẳn lúc đó hắn đã sử dụng để biến đổi giọng nói nhưng cách nói thì chẳng hề khác biệt mấy. Ngoài ra ta cũng vừa nghĩ rằng hắn ta quá mờ ám và quyết đoán. Bởi vì có ‘thứ gì đó’ với loại nhân vật này.”
“!?”
Những lời xôn xao vang lên sau lời nói của cô ấy, và rất nhanh chóng ai nấy đều tin.
Điều đó khiến tên bá tước không còn cơ hội nào để biện minh nữa.
“Tch…”
Hắn nhìn đi nơi khác bằng một ánh mắt sắc bén.
Tệ rồi, đồng bọn của hắn có thể đang ở đây…!
Tôi nhìn theo ánh mắt của ông ta và tên bá tước nhân cơ hội hất tay trước khi tôi kịp để ý và rồi ông ta chém bằng con dao trong tay. Dù tránh được trong suýt soát nhưng điều đó khiến tôi loạng choạng ngã xuống và rồi hắn ta chĩa súng vào mặt tôi. Cùng lúc đó, âm thanh của con dao rơi vang lên dưới chân ông ta.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Việc mang vũ khí và ma cụ vào đây hoàn toàn bị cấm
thế mà ông ta có thể đi qua cổng lớn với nhiệm vụ phát hiện những thứ đó, đó là còn chưa kể bằng cách nào mà ông ta có thể rút ra một khẩu súng sau khi vừa lấy ra một con dao vậy chứ…?
“Tiểu thư!”
“Đừng có di chuyển nếu các ngươi không muốn thấy đầu con bé này thủng một lỗ.”
Thor chùn bước trong khi tên đàn ông đưa tay ra, kích hoạt một phép dịch chuyển quen thuộc và rồi một khẩu súng nhỏ nữa xuất hiện.
Đám quý tộc la hét và bỏ chạy khỏi căn phòng trong hoảng loạn nhưng tên bá tước đã bắn một viên đạn chỉ thiên.
“Để ta hỏi ngươi điều này. Đấng Cứu thế là gì?”
Cả đại sảnh rơi vào im lặng hoàn toàn.
“Người sẽ cứu rỗi thế giới này? Quả là một lời nói dối trắng trợn… chúng chỉ là những kẻ xâm lược đến từ thế giới khác mà thôi. Với sự ảnh hưởng đó, bọn chúng sẽ tiêm nhiễm những kiến thức cũng như lí tưởng từ thế giới đó vào vùng đất này! Thế nên nếu không gọi chúng là kẻ xâm lược thì phải gọi là gì đây? Thật đáng trách khi bệ hạ cùng dân chúng lại tin tưởng chúng một cách mù quáng, thậm chí còn giao phó thế giới cho chúng nữa chứ!”
Tên bá tước nói một cách hùng hồn.
“Đứa con gái bé nhỏ từ thế giới khác này thì có thể làm gì chứ!? Trước khi tin vào mấy thứ vô nghĩa như Đấng Cứu thế thì nhà vua nên lắng nghe tiếng nói của dân chúng và chư hầu nhiều hơn! Ngay từ đầu, chúng ta không thể để đứa con gái ngăn chặn cuộc đấu tranh giành quyền thống thị thiêng liêng của thế giới này đ---“
Ngay khi hắn chưa kịp hoàn thành nốt bài phát hiểu đầy nhiệt huyết của mình thì rất nhiều binh lính đã lao thẳng vào đại sảnh.
“Đừng cử động! Ta bảo các ngươi đừng cử động! Lẽ nào các ngươi không quan tâm điều gì sẽ xảy ra với đứa con g---“
“Mặc kệ cô ta! Bắt lấy hắn!”
Hoàng tử Gilbert ra lệnh. Mặc dù Thor cũng hét lên “Xin hãy dừng lại, thưa Hoàng tử!” thì ngài ấy cũng chẳng hề để tâm, thế là hoàng loạt ma pháp bắt giữ được phóng ta. Tuy nhiên chẳng có bất cứ cái nào chạm được vào người tên bá tước khi tất cả đều biến mất trước mặt hắn ta.
Một bức tường phòng thủ ma pháp mạnh mẽ? Không, không phải. Chỉ là tất cả hiệu quả của ma pháp đã bị dịch chuyển đến một nơi khác.
Hoàng tử Gilbert đang cố bảo vệ sự an toàn của cô Airi.
“Ta sẽ ở lại đây! Ta sẽ chẳng đi đâu cả!”
Tuy nhiên cô Airi lại từ chối. “Nhưng, Airi à,” Hoàng tử Gilbert đã phải rất vất vả để thuyết phục cô ấy.
Trung tâm của tất cả mọi chuyện, tên bá tước đang nhanh chóng đảo mắt đi khắp nơi trong sảnh.
“Ngài phải ra khỏi đây ngay! Không phải chỉ có một mình hắn đâu, còn có những tên khác!”
Tôi hét lên.
Và gần như cùng lúc đó thì hàng loạt tiếng súng vang lên. Không phải từ tên bá tước mà là từ đồng bọn của hắn đang ẩn nấp trong đại sảnh.
Thor nhanh chóng lao lên và tạo ra một bức tường băng xung quanh bản thân trong khi bảo vệ cô Airi. Bức tường đã ngăn chặn toàn bộ những viên đạn.
“Quả đúng là Thor! Ta biết là cậu sẽ bảo vệ ta mà!”
Cô Airi vui mừng ôm chầm lấy Thor.
Nhưng… có điều gì đó rất kì lạ.
Những viên đạn găm vào tường từ mọi phía bắt đầu phát ra ánh sáng xanh lục rồi kết nối lại với nhau tạo thành một cái lồng giam Thor và tất cả những người khác bên trong.
Một ma pháp trói buộc ở cấp độ cực kì cao khi cần một cấu trúc rất phức tạp. Đây chắc chắn là ma pháp của quốc gia khác…
“Kyaaaa!”
Tiếng hét của cô Airi vang lên. Thứ ánh sáng lập lòe đã cản dòng ma lực của những bên trong và còn hành hạ họ nên Thor không thể sử dụng ma pháp được.
Phép troisc buộc lan ra thèo chiều dọc và còn bám cả vào chum đèn ngay phía trên.
Mục tiêu của chúng là…!
“Thor, phía trên! Nó sắp rơi rồi!”
“!?”
Thứ ánh sáng kia thậm chí còn phá vỡ mạnh ma pháp của chùm đèn khiến nó sắp sửa rơi xuống đầu Thor, cô Airi và vô tình là cả Hoàng tử Gilbert.
Tuy nhiên họ lại chẳng thể nào thoát được
“Ahahaha! Bị nghiền nát đi, Đấng Cứu thế!”
Trong khi tên bá tước vui ra mặt trước khung cảnh này thì tôi chộp lấy cơ hội nhảy về trước và nhặt con dao mà hắn đã đánh rơi.
“Đồ chuột nhắt!”
Hắn hoảng loạn khai hỏa vài phát súng. Một trong số đó xuyên qua chân phải khiến tôi mất thăng bằng và ngã xuống.
“Ow…”
Đau thật đấy. Nhưng nếu cứ như thế này thì Thor và những người sẽ bị chùm đèn nghiền nát…
Tôi nên làm gì đây khi chẳng thể nào cử động hay làm bất cứ thứ gì bằng con dao nhỏ bé này. Thậm chí đến cả nhẫn tôi còn không có.
Tôi chẳng biết bất cứ một ma pháp nào để thoát khỏi tình huống này cả…
“Maki rie lucia...”
Tuy nhiên, ta lại biết một câu chú đấy
Ai đó từ sâu trong trái tim đang đặt tay lên miệng và thì thầm điều đó với tôi.
Niệm nó đi.
Chẳng biết bản thân đang làm gì, tôi túm lấy mái tóc dài của mình và cắt nó đi bằng con dao kia. Và rồi ---
“Maki rie luci ah——Nguyên nhân đỏ rực, búp bê máu, xoay đi, xoay đi, bánh xe đỏ.”
Ở đâu đó, một âm thanh như ổ khóa mở vang lên.
Một cơn gió mạnh rít lên với tôi làm trung tâm. Mái tóc vừa tôi bị cắt bỏ đi đang tung tăng và trở thành những sợi chỉ mỏng đỏ rực kết nối sàn, cột và trần nhà tạo thành vô số đường.
Xoay đi, xoay đi ----
Đến cả chùm đèn đang ở ngay trên đầu Đấng Cứu thế cũng bị những sợi chỉ đỏ trói buộc trong khoảnh khắc và bị treo lơ lửng trên trần nhà.
Vô số mảnh kính vỡ dội xuống Thor, cô Airi và Hoàng tử Gilbert nhưng Thor đã che chắn để bảo vệ cô Airi trong khi ngươi đang dính đầy máu.
Xoay đi, xoay đi, xoay đi ---
“Đồ chết tiệt... Mày lại định ngáng đường tao nữa ư!?”
Tên bá tước giương súng và bắn vào lưng tôi.
Tuy nhiên, những sợi chỉ đỏ đã tự động tụ lại để bảo vệ rồi bằng cách cuốn chặt viên đạn lại và đẩy lùi nó không khác gì một sinh vật sống đang nhổ thứ gì đó ra khỏi miệng cả.
“Gyah!”
Viên đạn dội lại trúng vào vai phải của tên bá tước.
Tôi từ từ quay lại.
“Viên đạn đó… tìm tất cả những tên có nó, và bắt giữ --- không sót một tên nào.”
Vì một lí do nào đó mà tôi lại biết cách xử lí những sợi chỉ này.
Máu trào ra từ chân tôi đang kết thành một vòng tròn ma pháp có hình bánh xe đang xoay.
Quay nào, quay nào. Quay đi hỡi bánh xe đỏ của số phận ---
“Ah...aaah…”
Những sợi chỉ đỏ lập tức lan ra hoành hành khắp đại sảnh để rồi trước khi kịp nhận ra thì đã có rất nhiều tác phẩm điêu khắc tạo nên từ những nạn nhân bị chúng trói buộc lại ở khắp sảnh.
Tất cả những đồng bọn đều bị bắt giữ mặc cho bọn chúng có cố gắng thế nào thì đều không thể thoát khỏi những sợi chỉ đỏ.
Dĩ nhiên tên bá tước – tên cầm đầu cũng bị chúng tước đoạt sự tự do và đang bị treo lơ lửng trên không.
“Cái gì… thế này…?”
Rực rõ và đỏ thắm. Ranh mã nhưng quyến rũ. Chẳng ai có thể chớp mắt mà chăm chú nhìn trước khung cảnh đó.
Những sợi chỉ đỏ tự động luồn quanh chân tôi để bao bọc lấy vết thương.
Tôi đứng dậy trong khi nhẹ nhàng kéo một chân đi và lặng lẽ bước đến chỗ tên bá tước.
Để rồi tôi chậm rãi đưa tay về phía hắn cùng với những ngọn lửa đỏ rực lóe lên – thứ ngọn lửa mà sẽ chẳng thể nào xuất hiện trong tự nhiên được.
“Dừng lại, dừng lại, dừng lại! Biến đi… nóng, nóng!! Con phù thủy khốn kiếp!”
Tên bá tước đang gào thét với khuôn mặt tràn ngập mồ hôi và cả sự sợ hãi.
Tôi chẳng thể nào hiểu được. Lẽ nào tôi vừa định thiêu chết tên này ư…?
“Đừng làm vậy! Tiểu thư!”
Thor hét lên và giọng nói của cậu ấy như tắt đi thứ gì đó bên trong tôi.
Cùng lúc đó, vòng tròn ma pháp dưới chân tôi biến mất cũng như ngọn lửa trên tay cũng đã lụi tàn.
Ngươi tôi rất nóng. Trong khi ý thức thì mơ hồ, tôi nhìn vào đôi tay mình – chúng đang run rẩy.
Ma pháp vừa nãy là thứ gì vậy…
Tiếng bước chân ồn ào của binh lính…Tôi có thể nghe được giọng nói của Hoàng tử Gilbert từ đằng xa chỉ đạo việc đưa những kẻ bị bắt xuống và bỏ tù chúng.
“…Ma pháp thông dụng của ‘Xích Phù thủy’.”
Ở đâu đó, ai đó thốt lên.
Khi tôi ngẩng đầu lên thì Nhà vua và Giáo sư Ulysses - người đang bảo vệ ngài ấy đang nhìn tôi từ tầng hai.
Đến cả tôi cũng nhận ra rằng đây chính là ma pháp được vị phù thủy đó để lại.
“Tiểu thư, tiểu thư!”
Tôi nhảy đi. Và trước khi kịp ý thức được thì Thor đang lay tôi.
“Người có sao không!?”
Cậu ấy đang cực lo lắng dù bản thân nhuốm đầy máu.
Những mảnh thủy rơi ra từ chùm đèn đã làm Thor bị thương trong khi bảo vệ cô Airi suốt từ nãy đến giờ.
Sự căng thẳng trong tôi biến mất ngay và những giọt lệ cứ thế trào ra khi nhìn thấy cậu ấy.
“Ta xin lỗi, ta xin lỗi, Thor.”
“…Sao ạ?”
“Xin lỗi vì đã nói dối rằng không cần cậu. Ta đến đây cũng chỉ để gặp lại cậu mà thôi. Ta sẽ chẳng bao giờ không cần cậu nữa cả. Ngày cậu rời đi, ta…”
Tôi đang rất hoảng loạn. Phần vì chẳng biết chuyện gì vừa diễn ra, phần vì rất nhiều cảm xúc và mâu thuẫn đang hòa vào nhau.
“Ta chẳng thể bảo vệ được điều gì cả… Ta xin lỗi. Ta xin lỗi, Thor, aaaah~~”
Dù cho có là ma pháp đó thì Thor vẫn bị thương rất nhiều.
“Thần không, thần không sao đâu, tiểu thư. Đừng lo cho thần mà. Chúng chỉ là những vết thương nông thôi. Vết thương của người mới là thứ đáng lo đấy, tiểu thư. Chân ngài bị bắn, nó đang chảy máu… và cả mái tóc của ngài nữa…”
“Thor, Thor! Uwaaaa~~”
“...Tiểu thư. Sai lại…”
Với bàn tay nhuốm đầy máu, Thor ôm lấy một tôi đang rên rỉ mà chẳng may mảy quan tâm đến xung quanh.
“Đừng khóc nữa, tiểu thư. Người vẫn mít ước như mọi khi nhỉ. Mỗi khi người khóc thì ngực của thần đều luôn, luôn luôn nhói đau đấy…”
Lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, rất dài, tôi lại khóc như một đứa trẻ mới sinh.
Tôi cũng chẳng biết tại sao mình lại khóc đến như vậy nữa. Cứ như thể một thứ gì đó căng tràn và vỡ tung ra vậy, chẳng thể nào kiềm chế được nữa.
Ta sẽ chẳng bao giờ không cần cậu cả. Hay sự thật là tôi muốn cậu ấy luôn ở bên cạnh mình.
Em đã chờ mong anh rất nhiều.
Những giọt nước mắt tiếp tục trào ra trong khi tôi vẫn dính chặt vào Thor như thể đang muốn trút bỏ những thứ cảm xúc chẳng cách nào kìm nén được.
=======================
Còn 1 chương tầm 6k nữa là hết vol. Tôi vẫn sẽ chia ra 2 part như thường lệ nhưng lịch ra sẽ khá lâu vì sắp thi cuối kì :(