Bọn tôi đã kiệt quệ ngay khi chỉ vừa nhảy xong một điệu.
Thế nên tất cả đều háo hức đi đến khu đồ ăn nhẹ ở góc và thoải mái uống nước ép nho ở đó. Bọn tôi đều là những đứa trẻ ngoan nên dĩ nhiên sẽ uống những loại không có cồn, mặc dù tôi đã phải vỗ và tay của Frey khi anh ta định vươn đến mấy chai rượu. … Haa~~, sống lại rồi.
“Ah…”
Tôi phát hiện ra Hoàng tử Gilbert – tam hoàng tử xuất hiện lúc nãy đang đứng ở lầu hai.
Nhắc mới nhớ, hình như hoàng tử nhanh chóng quay về là vì ngài ấy được bảo rằng “Airi gọi em kìa.”
Tầng hai là chỗ ngồi đặc biệt chỉ dành cho hoàng gai. Không biết Thor có ở đó không nhỉ…
“!?”
Đột nhiên, ánh đèn trong sảnh mờ đi và những bông hoa tuyết trắng bung nở rộ dưới chân tạo nên một màn trình diễn ma pháp khiến ai nấy đều đề ngạc nhiên.
Đó là những bông hoa chi diễn vĩ trắng muốt – quốc hoa của Ruschia.
Trước khi kịp nhận ra thì có ai đó đã đứng ở cổng vòm nhô ra trên tầng hai.
“Là nhà vua.”
“Vua của Ruschia…”
Đúng vậy. Đó là người đứng đầu vương quốc này. Ông ấy đang đội vương miện, cầm quyền trượng trong tay trong khi nhìn xuống bọn tôi bằng một ánh mắt trang nghiêm. Bầu không khí vương giả không khác những gì tôi thấy khi đọc báo cả, thậm chí được tận mắt chứng kiến còn căng thẳng hơn rất nhiều. Ông ấy khoác một chiếc áo dài càng khiến sự hiện diện của bản thân trở nên nổi bật hơn.
Tất cả mọi người cúi đầu trước nhà vua.
“Ngẩng mặt lên đi, hỡi những thần dân của Ruschia.”
Nhà vua bắt đầu bài phát biểu bằng một chất giọng sâu lắng.
“Các ngươi có nhớ trận mưa sao băng 2 năm trước không? Đáng lẽ chúng ta phải nhận ra điều này vào ngày hôm đó rằng thế giới sẽ một lần nữa chìm trong sự hỗn loạn như 500 năm trước vậy. Những ngôi sao đã tiên đoán được điều này và ban cho Maydare một vị Đấng Cứu thế đến từ thế giới khác.”
Với những lời giới thiệu đó, nhà vua kể lại truyền thuyết về Đấng Cứu thế và kêu gọi họ.
Một phóng viên ở bên cạnh tôi đang liên tục viết một cách nguệch ngoạc. Có lẽ chuyện này sẽ xuất hiện khắp các mặt báo vào sáng mai mà thôi.
“Cô gái đến từ thế giới khác đó đang ở đây.”
Nhà vua xoay người và kéo tay một cô gái đang chờ đợi ở sau lưng lên đứng bên cạnh.
Trong bộ đầm xanh nhạt, người bạn thân nhất ở tiền kiếp của tôi – Tanaka-san xuất hiện.
Không. Tôi đã xem cô ấy như là “Cô Airi” rồi. Với tư cách là vị Đấng Cứu thế hạ phàm xuống thế giới này.
“Cô ấy là Đấng Cứu thế cho thời đại của chúng ta. Người được Maydare ban phước – Airi.”
Sau một thoáng yên tĩnh đến chết người, tất cả đều cúi đầu trước cô ấy. Và tôi cũng không phải ngoại lệ.
Đó là người mà tất cả quý tộc đều phải thể hiện sự tôn trọng.
“Hôm nay, ta tuyến bố sự hiện diện của vị Đấng Cứu thế mới cùng với những Thủ hộ của cô ấy! Và lịch sử sẽ ghi lại rằng cô ấy – người đã đến thơi đại này như vị ‘Đấng Cứu thế Iris[note53909] ’”
Và lần này là một sự hưởng ứng nhiệt liệt. Đấng Cứu thế vạn tuế, Bệ hạ vạn tuế.
Cô Airi nâng váy và khẽ cúi chào thể hiện một thái độ trang nhã.
Cô ấy quá tự tin đến mức thật khó để tin rằng đó chính là Tanaka-san của trước kia.
“Đấng Cứu thế và Tứ Thủ hộ đã được những vì sao lựa chọn. Mang trên mình Huy hiệu Tứ Quang, họ chính là những “Thủ hộ” – người sẽ là tấm khiên của Đấng Cứu thế.”
Một tiếng hét nhiệt liệt nữa vang lên từ dưới sảnh khi ba Thủ hộ xuất hiện bên cạnh cô ấy.
Đê tam hoàng tử của Vương quốc Ruschia - Gilbert Dieke Roi Ruschia.
Phó chỉ huy Binh đoàn Hoàng gia – Lionel Fabray.
Và cuối cùng là một hiệp sĩ ma pháp đến từ Binh đoàn Hoàng gia – Thor Bigreitz.
“Thor…”
Cậu ấy ở đó – vị hiệp sĩ tóc tối màu mà tôi đã hết sức quen thuộc.
Cậu ấy khoác trên mình một bộ trang phục sang trọng cùng một biểu cảm mềm mại trên khuôn mặt. Phong thái trưởng thành và nghiêm trang đó khiến tôi nhớ rằng chúng tôi đã xa cách nhau 2 năm rồi.
“Tất cả mọi người, xin hãy trật tự.”
Nam đại thần đứng bên cạnh nhà vua đã làm dịu đại sảnh ồn ào xuống.
Đó là bởi nhà vua vẫn chưa hoàn thành bài phát biểu của mình khi ngài ấy hắng giọng một lần nữa.
“Vị Thủ hộ cuối cùng vẫn chưa được tìm thấy. Đây chính là một vấn đề tầm cỡ đang lay chuyển vương quốc của chúng ta.”
Nhà vua chống quyền trượng xuống sàn và tuyên bố một việc hết sức quan trọng.
“Nhân danh cái tên vua của Ruschia, Lorentz Roeg Le Ruschia, ta ra lệnh! Vị Thủ hộ cuối cùng hãy bước lên ngay lập tức. Từ bỏ nghĩa vụ của một Thủ hộ là việc tuyệt đối không chấp nhận được! Toàn bộ vương quốc phải cùng chung sức tìm ra người đó, bằng toàn bộ khả năng!”
Đại sảnh lại bùng nổ một lần nữa. Đó là bởi một thông báo cũng đã được ra rằng ai tim được Thủ hộ kia sẽ được thưởng một khoản rất lớn.
Tôi chắc chắn rằng mệnh lệnh này sẽ lan ra toàn bộ vương quốc chỉ trong đêm nay hay sáng mai mà thôi, và rồi tất cả mọi người sẽ lùng sục cho bằng được Thủ hộ cuối cùng. Không nghi ngờ gì khi cả nước sẽ rối tung lên.
Bài phát biểu của nhà vua dừng lại ở đó và ánh sáng đã trở lại với đại sảnh một lần nữa.
Những quý tộc đã trở đầy sức sống hơn nhiều khi mọi người bắt đầu bàn tán về Đấng Cứu và những vị Thủ hộ mà hoàn toàn bỏ quên việc khiêu vũ.
“Makia…? Có chuyện gì sao?”
Lapis đang gọi nhưng ánh mắt của tôi đang dán chặt vào người đang đứng ở tầng hai.
Giữa tất cả sự ồn ào này, Cô Airi đang làm phiền Thor vì việc gì đó.
Thor cũng mỉm cười rồi nắm lấy bàn tay cô ấy và hôn lên đó, sau đó hộ tống cô ấy xuống lầu. Trong khi Hoàng tử Gilbert phẫn uất tiễn họ đi… [note53910]
“Ôi trời, Đấng Cứu thế - cô Airi đang khiêu vũ đấy!”
“Người kia là Thủ hộ của cô ấy, Ngài Thor Bigreitz”
“Họ hợp với nhau quá đi. Tất cả Thủ hộ đều điển trai đến mức khiến tôi ghen tị với Cô Airi đấy.”
“Cả Hoàng tử Gilbert và phó chỉ huy Lionel đều tận tụy với cô gái đến từ thế giới này, không biết ai trong số họ sẽ có được trái tim của Cô Airi nhỉ?”
“Có khi cô gái đó sẽ là ứng viên cho vị trí nữ hoàng kế tiếp đấy!”
Các quý cô thay vì bàn luận về trách nhiệm của Đấng Cứu thế và Thủ hộ đang mang trên mình thì lại sôi nổi bàn luận về những tin đồn vô căn cứ liên quan đến chuyện tình trường. Thế nên dù không muốn thì tôi cũng phải nghe về những vấn đề đó.
Airi và Thor đi xuống lầu và một lần nữa màn trình diễn hoa iris bùng nở dưới chân chúng tôi. Tất cả mọi người trong sảnh đều lùi bước để nhường chỗ cho hai người họ.
Trung tâm của mọi chuyện, Thor và Cô Airi đang duyên dáng khiêu vũ giữa nền nhạc êm dịu.
Hai người họ mỉm cười với nhau chẳng khác nào một cặp tình nhân.
Đôi mắt tinh ranh một thời đã nheo lại trong khi dẫn dắt một cô gái không có nhiều kinh nghiệm với khiêu vũ. Một Thor mà tôi không hề biết đang ở đó.
Mặc dù đã biết ngay từ đầu, tuy nhiên… thấy họ như thế này khiến lồng ngực tôi nhói đau.
Sẽ thật kì lạ khi họ chỉ trông giống như tình nhân mà không thực sự có mối quan hệ đó.
Nhưng tôi mới là người tìm ra Thor trước.
Tôi là người đã dạy cho Thor cách khiêu vũ.
Cậu nói rằng sẽ luôn ớ bên cạnh tớ cơ mà---
Thứ cảm xúc gọi là “ghen tị” đang ngập tràn trước khi tôi kịp nhận thức được nó.
“...Ugh...:”
Vì một lí do nào đó, đầu tôi đang đau cực khiến tôi cảm thấy chóng mặt.
Tôi nhớ lại Tanaka-san và Saitou cảu tiền kiếp. Và rồi, ở một khía cạnh khác…
——Dừng lại.
——Đừng có cướp nó ta nữa!
Một phù thủy với mái tóc đỏ rực khoác trên mình một chiến áo choàng và một chiếc mũ nhọn màu đen.
Trong một thoáng, tôi chứng kiến người đó sầu khổ rên rỉ.
Tôi rung mình khi một cảm giác đen tối nổi lên từ phía dưới.
“Ah…”
Tôi ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của mình trong khi chẳng biết chuyện gì đang xảy ra như một cách để tự bảo vệ.
Vì một lí do nào đó mà tôi cực kì sợ hãi. Đó là nỗi sợ của sự đố kỵ.
Cảm xúc tiêu cực sâu thẳm đó khiến tôi ghê tởm bản thân mình. Tuy nhiên, nó không chỉ thuộc về một mình tôi.
“Oi, cậu sao vậy, Makia?”
Nero kéo vai tôi. Lapis và Frey cũng ở đó bối rối và lo lắng vì thái độ kì lạ của tôi. Tuy nhiên tôi vẫn rất đau đớn, tôi sợ hãi, tôi ghét bỏ họ, tôi ghét bỏ họ ----
“Tớ không biết nữa…tớ, tớ…”
Và không chút suy nghĩ, tôi chạy ra khỏi sảnh như trốn chạy khỏi thực tại.
Điều đó đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Thậm chí trên đường tôi còn làm rơi cả giày trên những bậc thang cẩm thạch nhưng tôi mặc kệ nó và trốn vào trong khu vườn của cung điện. Đúng vậy, chắc hẳn tôi đang trốn tránh.
Khỏi cái gì chứ?
Tôi cũng chẳng biết nữa. Bóng tôi bên trong mình ư?
Chuyện gì sẽ xảy ra một khi tôi chắc chắn về những cảm xúc mà mình giành cho Thor?
Trước đây, tôi đã nghe một vài chuyện từ bà.
Bà bảo rằng tổ tiên của tôi – Xích Phù thủy đã có một mối tính không được hồi đáp.
“Lúc nãy là cái gì vậy…”
Tôi đang ở khu vườn cung điện hoang vắng – nơi có thể nghe được tiếng nhạc tao nhã vang lên từ vũ hội.
Dựa người vào đài phun cũng làm bằng đá cẩm thạch – thứ có vẻ như đã bị quên lãng, tôi ngắm nhìn những bông hồng ước đẫm sương đêm, lắng nghe âm thanh tĩnh lặng của dòng nước đang trôi.
“Giày của mình rơi mất rồi… gì đây, Lọ Lem chắc?”
Tôi lẩm bẩm rồi mỉm cười chua chát khi những lời của mình tan biến vào trong không khí.
Tôi rời khỏi nơi đó như một cách trốn tránh.
Một phần là do cảm xúc mạnh mẽ và những suy nghĩ đặc biệt trong tôi, nhưng cũng là do tôi không muốn thấy cảnh Thor nhìn cô gái khác mà không phải là tôi nữa.
Tôi nhỏ mọn như thể chẳng còn là chính mình nữa.
Một tôi nhút nhát. Một tôi thấy ghen tị khi chứng kiến hai người họ.
Tôi chắc rằng mình đã khiến Lapis, Nero và Frey sốc. Tôi đã gây náo loạn khi chạy ra ngoài nên hẳn bây giờ đã có những tin đồn về việc con gái của nhà O'Drielle là một đứa vô lễ.
Tôi đã nghĩ rằng nếu mình đến cung điện thì có thể sẽ gặp được Thor.
Tôi muốn nhìn thấy cậu ấy, tìm hiểu về kiếp trước của cậu ấy để có cho mình một câu trả lời về những cảm xúc của bản thân.
Tuy nhiên nếu tôi tiếp cận một cách bất cẩn thì chắc chắn sẽ khiến bản thân bị tổn thương. Tôi sẽ bị xé vụn thành từng mảnh. Đó là điều mà tôi cảm nhận.
Cậu ấy đã là một Thủ hộ nên chắc hẳn đã quên tôi rồi và nhìn vào Cô Airi mà thôi.
Giờ tôi đã biết mình cảm thấy như thế nào về Thor và cả thứ cảm xúc đố kỵ này nữa, nhưng tôi có thể làm gì đây?
Đã quá muộn rồi, tốt hơn hết nên từ bỏ thôi.
Một khi tôi đã chắc chắn thì chẳng còn đường lui nào cả.
“...Tiểu thư...?”
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên giữa vườn hoa hồng.
Một giọng nói mà tôi đã muốn nghe từ rất lâu.
Tôi lặng lẽ nhảy lẽ lên và nhận ra rằng trái tim mình đang đập rộn ràng để rồi vô thức đặt tay lên ngực.
Sau đó, tôi từ từ quay lại. Một vị hiệp sĩ tóc đen đang đứng ở đó.
“Thor…?”
Chúng tôi nhìn nhau một lúc, đôi mắt màu xanh và màu tím violet chạm nhau. Chẳng khác gì lần đầu hai đứa gặp nhau cả.
Tuy nhiên, khuôn mặt nam tính đã hoàn toàn khác so với cậu bé gầy gò ăn mặc rách rưới năm đó.
Có lẽ tôi cũng chẳng còn là cô bé lúc đó nữa rồi.
Đó là một đêm hè và một gió ấm áp đang mạnh mẽ thổi qua.
Nó khiến mái tóc đỏ rực cùng những cánh hoa hồng tung bay…
Dưới ánh trăng đang soi xuống, chúng tôi đã gặp lại nhau.