Ngày hôm sau, kết quả của buổi huấn luyện thực địa được thông báo.
“Sao chứ!”
Điều khiến bọn tôi ngạc nhiên là Nhóm 9 chỉ xếp thứ 2 trong khi hạng nhất thuộc về Nhóm 1 do Beatrice dẫn dắt.
“S-Sao có thể chứ… Chúng ta đã chế được thuốc nhỏ mắt một cách tuyệt hảo. Tuyệt hảo đến mức chỉ dùng ánh nhìn thôi cũng có thể làm tê liệt kẻ địch đấy!”
Bọn tôi sốc đến mức sững người một lúc. Và rồi Frey nhanh chóng kéo áo choàng của Nero – người đang định âm thầm nhảy ra ngoài cửa sổ.
Hiển nhiên thuốc của bọn tôi được điều chế một cách hoàn hảo nhưng vấn đề ở đây lại là hành động. Bọn tôi đã bị chấm điểm thấp nhất vì hành động bất cẩn lúc ở hang phía sau thác nước.
Buổi huấn luyện này không phải chỉ là của môn Độc dược mà còn là Thể thao Ma pháp nên Giáo sư Lila chấm điểm cực kì nghiêm khắc.
“Ta đã nghe được chuyện xảy ra lần này rồi.”
Tiếng bước chân lạch cạch vang lên và Beatrice xuất hiện với khuôn mặt đắc thắng trong khi những thành viên khác trong đội lẽo đẽo theo sau.
“...B-Beatrice.”
Bọn tôi lập tức trở nên căng thẳng.
Beatrice mỉm cười đầy cao ngạo nhìn qua bọn tôi - những người đang bị thương khắp nơi.
“Hẳn là việc dính vào ma thuật dịch chuyển do kẻ địch thiết lập phải rắc rối lắm nhỉ. Và kết quả là bọn ta lại đứng ở vị trí thứ nhất. Hẳn là các ngươi đang thất vọng lắm.”
“Grr…”
Trong khi đang nghĩ về việc bản thân thất vọng như thế nào thì tôi vô tình bật tiếng “Grr” ra.
“Tuy nhiên, hẳn mọi người cũng đã trải qua rất nhiều rồi. Việc các ngươi sống sót trở về đúng là một phép màu mà. Thậm chí theo vài lời đồn thì các ngươi còn giải cứu một cô gái bị kẻ xấu bắt cóc nữa. Và như một cách để thể hiện sự tôn trọng thì ta sẽ tạm thời để cậu Nero lại nhóm các ngươi. Mà nếu ta không làm vậy thì sẽ chẳng có đối thủ nào xứng tầm nhỉ? Ohohohoohoh!”
“...”
Rồi cô ta rời đi bằng một nụ cười còn tự cao hơn cả mọi khi.
Dù thái độ có phần kiêu ngạo cũng như cách nói năng rất khó chịu nhưng khả năng phán đoán của cô ta rất giống một ma pháp sư, và kết quả là Nero vẫn sẽ ở lại đội của bọn tôi. …Và cái người được nhắc đến kia đang trông chẳng khác gì nhìn thấy thiên đường cả.
***
Sau khi tôi về trở phòng…
“Sao thế, Makia?”
Lapis cuối cùng cũng lên tiếng hỏi khi tôi đi loanh quanh khắp phòng, lật tung từng cái gối và soi mói khắp bàn học.
“Donsuke không có ở đây!”
“Đó là… tinh linh hamster lùn màu vàng nhỉ?”
“Đúng vậy.”
Chúng là những tinh linh với tính tự do rất lớn khi sẵn lòng trở về lồng, chui vào mũ trùm đầu của tôi cũng như bò vào trong giỏ, tuy nhiên tôi cứ mặc kệ chúng làm những gì mình muốn và đến lúc nhận thì Donsuke đã mất tích rồi.
Chỉ có Popotarou đang ở trong lòng… Dù tôi có tìm ở khắp nơi thì Donsuke vẫn không hề xuất hiện.
“Có khi nào tớ để lại nó trên đảo hoang rồi không nhỉ. Tớ đã cho nó vào trong túi áo nên hẳn là thiết bị dịch chuyển đã gửi nó đi đâu đó mất rồi. Tớ nên làm gì đây, hay là tớ quay lại đấy để tìm nó…”
“Bình tĩnh nào Makia. Cậu có thể triệu hồi những tinh linh đã kí khế ước mà.”
“À, đúng rồi, cậu nói đúng.”
Bọn tôi đã học trong môn Ma pháp Tinh linh rằng một khi tinh linh đã kí khết ước thì nó có thể được triệu hồi trở về bằng một câu thần chú tái triệu hồi đơn giản. Thế nên tôi vẽ một vòng triệu hồi ngay dưới chân mình.
“Myr vis makia——Trở lại với ta, Dontanates.”
Tất cả những gì tôi cần làm ra lệnh cho nó bằng tên riêng.
Nhưng thứ hiện ra từ vòng không phải là Donsuke mà là một tấm bảng đen viền hoa, trên đó là những dòng chữ được viết bằng phấn.
“...’Đang làm nhiệm vụ’[A1] ...?”*
Lapis và tôi nhìn vào và kiểm tra nó hết lần này đến lần khác.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi có giao cho Donsuke làm gì ư?
Dù sao thì vì lo lắng nên tôi đã đến gặp Giáo sư Ulysses của môn Ma pháp Tinh linh/
Giáo sư đang ngồi ở bên hồ nhân tạo nằm trong một nhà kính tọa lạc trong khuôn viên trường
với cái Cung điện Thủy tinh. Trên mặt nước là những bông hoa sen trắng đang nổi trên đó.
Hoàng hôn đang hiện ra ở bên phía lớp kính và mặt nước cũng trở nên diễm lệ hơn khi phản chiếu lại nó. Và giáo sư cũng đang được bao bọc bằng một loại ma pháp kì bí nào đó.
Biểu cảm của thầy ấy lộ rõ sự đau buồn, và dường như ngài ấy đang lẩm bẩm điều gì đó. Lẽ nào dưới nước có gì ư?
Những con cá bay đầy màu sắc đang lượn quanh thầy ấy, chúng liên tục bay lên khỏi mặt nước rồi lại trở về hồ.
Tôi nuốt bọt trước khung cảnh tuyệt đẹp đầy thư giãn này.
“Ồ?”
Giáo sư ngay lập tức trở về trạng thái của một giáo viên khi nhận ra tôi – trạng thái như khi thầy ấy đứng lớp.
“Có chuyện gì sao, cô Makia?”
“Um, Giáo sư Ulysses. …Em đến có đúng lúc không ạ?”
Tôi cứ ngỡ rằng thầy ấy đang nói chuyện với ai đó ở dưới nước, tuy nhiên…
“Ah, fufu. Vừa nãy ta đang nói chuyện với Hiệu trưởng Pan mà thôi.”
“Ể, hiệu trưởng ạ?”
“Ta vẫn còn ở đây nhé.”
Khuôn mặt hình dê của hiệu trưởng Pan xuất hiện từ mặt nước khiến tôi hét lên “Gyah!”
“Em vẫn khỏe chứ, cô Makia O'Drielle. Hẳn đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện trực tiếp như thế này nhỉ.”
“…V-Vâng ạ. Thầy có khỏe không ạ, thưa Hiệu trưởng Pan.”
Tôi nắm lấy áo choàng mình và chào hỏi với một chút lo lắng.
“Ta rất khỏe, cảm ơn em. Hôm nọ em đã đâm đầu vào một chuyện khá rắc rối đấy nhỉ. Tất cả là do sự giám sát của bọn ta khi để một thiết bị như vậy được lắp đặt trên chính đảo dược thảo do trường quản lí. Để ngăn những vụ việc như vậy tái diễn thì trường đã quyết định sẽ điều tra nguyên nhân và thực hiện mọi biện pháp phòng ngừa. Thế nên hãy yên tâm và chăm chỉ học tập nhé.”
“Vâng ạ. Cảm ơn thầy rất nhiều.”
Đó là những gì mà thầy hiệu trưởng nói trước khi nhanh chóng trở lại mặt nước.
Đó chính là cái gương ở buổi lễ khai giảng, vậy chính xác thì… cơ thể của hiệu trưởng Pan đang ở đâu?
“Mà có vẻ như em muốn gặp ta nhỉ?”
Giáo sư Ulysses vẩy tay áo choàng trắng rộng thùng thình của mình như để mời tôi ngôi xuống bên cạnh mình rồi cất tiếng hỏi tôi. Thế nên tôi đã ngồi xuống bên cạnh thầy ấy để nói rõ tình hình.
“Vâng, một trong số những tinh linh của em đã biến đi đâu mất rồi ạ. Em đã cố tái triệu hồi nó nhưng thứ hiện ra là một tin nhắn nói rằng nó đang ‘ở trong một nhiệm vụ nào đó’”
Tôi kể lại rằng hai tinh linh của mình đã ở trong giỏ của mình như thế nào cho đến giữa buổi huấn luyện thực địa. Sau đó khi trở về trường thì chú chuột hamster lùn lông vàng Dontanates đã biến mất. Tôi cũng kể lại việc mình đã cố hỏi Popoloactus như thế nào nhưng nó chỉ tỏ ra thờ ở mà chẳng thèm trả lời.
“Hmm,” Giáo sư Ulysses đặt tay lên cằm và suy nghĩ một lúc.
“Tinh linh cũng có khả năng để tự đưa ra quyết định của mình. Có lẽ nó cảm thấy có thứ gì đó mà nó nghĩ là em sẽ cần nên đang cố để thực hiện việc đó.”
Một thứ gì đó mà tôi cần ư? Tôi còn chẳng biết đó là gì nữa cơ.
“Có những tinh linh thường rời bỏ chủ nhân để thực hiện những việc lâu dài. Ví dụ như Hiệu trưởng Pan – người mà khuôn mặt đang trôi nổi như một người chết đuối lúc nãy, được “Bạch Hiền nhân” ra lệnh để bảo vệ trường học ma pháp này từ 500 năm trước. Ngài ấy vân tin rằng vị ma pháp sư đó sẽ trở lại một ngày nào đó.”
“...”
Chết đuối?
“Tinh linh sẽ không thể nào quên được chủ nhân mà chúng từng phục vụ và chúng cũng sẽ trung thành với những mệnh lệnh được gia. Thậm chí nếu không có mệnh lệnh thì khi chúng cảm thấy cần thiết, tinh linh vẫn sẽ cố để hoàn thành vai trò của mình. Đến mức bi thảm…”
Giáo sư Ulysses ngước nhìn trần nhà lấp lánh của Cung điện Thủy tinh, nhưng rồi ngài ấy nhíu mày và mỉm cười cay đắng.
“Um, liệu Donsuke… Dontanates có trở về với em không ạ?”
“Dĩ nhiên rồi. Sau khi nó hoàn thành nghĩa vụ của mình.”
Giáo sư mỉm cười dịu dàng và nhẹ nhàng khuyên nhỉ tôi khi đang cực kì lo lắng.
“Dontanates và Popoloactus là một cặp song sinh, chúng sẽ luôn ở cạnh nhau. Dù cho con kia có ở đâu thì chúng cũng sẽ hút vào nhau như nam châm vậy. Thế nên một khi tìm ra Dontanates thì em nên cẩn thận suy nghĩ xem tại sao nó lại ‘ở đó’. Ta chắc rằng việc đó sẽ rất quan trọng đấy.”
“…Vâng ạ
“Cả hai người bạn hỗ trợ của em đều rất xuất sắc. Ta có thể khẳng định điều đó.”
“...?”
“Ý ta là em có thể yên tâm được rồi.”
Những lời của Giáo sư Ulysses mang đầy ẩn ý nhưng cũng dễ chịu một cách kì lạ.
Tôi chẳng biết Donsuke đang làm gì ở đâu, nhưng hi vọng nó sẽ sớm trở về với tôi.
Sau đó, mỗi ngày tôi đều hoàn thành những lớp học khó nhằn, những buổi huấn luyện thực địa cũng như thí nghiệm cùng với nhóm của mình, và bọn tôi đã hoàn thành bài thi cuối kì của mình.
Nhưng Donsuke vẫn chưa hề quay lại, tuy nhiên một người trong có vẻ như là sứ giả từ cung điện đã đến. Người đó nói rằng toàn bộ thành viên Nhóm 9 đã được mời đến lễ hội bóng mùa hè ở lâu đài.
Tôi cứ ngỡ rằng mình sẽ chẳng thể nào tiến vào cung điện hoàng gia cho đến khi trở thành một học sinh danh dự, nhưng không ngờ điều đó lại xảy ra khi tôi lại được mời vì đã giải cứu Đấng Cứu thế.