Việc chạy ngang dọc khắp các con đường của Miladriede trong bộ đồng phục đã khiến chúng tôi nhận được rất nhiều sự chú ý.
“Vạc sắt chất lượng tuyệt hảo đây! Độc dược của bạn sẽ không bao giờ thất bại!”
“Mốt mới nhất của áo choàng đang là trở về lại với những điều cơ bản và màu đen. Mặc dù một lúc trước nó vẫn còn là màu xanh đậm đấy”
“Quý khách có muốn đánh bóng đũa phép không? Ồ thời nay học sinh cũng mang nhẫn cơ à?”
Vân vân và mây mây. Bởi vì thủ đô hoàng gia là nơi rất nhiều ma pháp sư tụ họp thế nên những ngành kinh doanh cũng theo đó xuất hiện để phục vụ.
Chúng tôi đã mất dấu Frey giữa chừng.
Bởi vì trên phố có rất nhiều người qua lại cũng như vô số đường ngang ngõ tắt nên nếu như cứ đi qua lại giữa mấy cây cầu trông chẳng khác gì nhau hay những con hẻm phức tạp thì rốt cuộc lạc đường sẽ là điều khó tránh.
“Sẽ nhanh hơn nếu chúng ta chia nhau ra để tìm đấy. Ai tìm ra trước thì hãy dùng tinh linh để liên lạc.”
“Được rồi.” “Tớ hiểu rồi.”
Và như vậy chúng tôi đã chia nhau ra ở quảng trường trung tâm khi con đường tách thành 3. Tôi đi dọc theo con phố chính ở trung tâm và phát hiện ra Frey Levi đang chạy vào khu thương mại nên tôi đã theo chân anh ta. Trung tâm thương mại này sở hữu một trần kính hình vòm cao và hôm nay nó vẫn tập nập người qua lại như mọi khi.
“Thực sự đấy… sao anh ta vẫn có thể bình tĩnh đi trên tường được ở một nơi như thế này nhỉ?”
Có vẻ như đám đông chẳng mấy mặn mà với Frey Levi khi anh ta đang bỏ qua trọng lực để bước đi với đôi chân bám vào tường hay trần nhà. Vậy là thể chất đặc biệt của anh ta cũng rât hiệu quả với tất cả những thứ gì gắn chặt với mặt đất. Để rồi khi nó kết hợp với đám đông thì như tạo ra một thứ ảo ảnh khiến tôi cảm thấy bản thân không khác gì đang say rượu cả.
Ngay khi tôi vừa nghĩ rằng mình đã băng qua được khu thương mại thì Frey Levi đã đi trước rất xa để tiến vào một con hẻm chật hẹp. Và tôi cứ thế theo dấu anh ta trong sự chán nản nhưng rốt cuộc thì cũng mất dấu.
Trong lúc vẫn còn lạc lối giữa những con hẻm và nghĩ đến việc mất phương hướng thì tôi đâm vào ai đó ở góc và ngã ra sau.
“Oái…”
“Oi, cô ổn chứ, Makia?”
“Nero!?”
Thật tình cờ khi tôi lại hội ngộ với Nero ở đây. Hiển nhiên là tôi để cậu ta kéo mình dậy rồi.
“Thủ đô thật kinh khủng. Đám đông đáng sợ quá đi mất. Tớ muốn về quê…”
“Có vẻ như thành phố đang gột rửa cô đấy. Mà tôi cũng hiểu cảm giác đó mà.”
Nero lên tiếng trong khi cũng ít nhiều thông cảm với tôi.
“Tôi vừa thấy Frey Levi ở trong con hẻm này.”
“Đúng vậy! Tớ cũng vừa thấy anh ta ở đây, và rồi tớ bị lạc…”
“Tôi cũng vậy. Có vẻ như chúng ta đang bị tên đó chơi một vố thì phải.”
Quả thực là vậy khi Frey Levi hẳn đã rất quen thuộc với thủ đô hoàng gia này.
Nero nhìn lên bầu trời và lệnh cho Fugue tìm kiếm anh ta từ trên cao một lần nữa.
Nhưng trước hết bọn tôi cần băng qua con hẻm này, rất may là Nero vẫn nhớ được đường để quay về.
Chúng tôi bước đến một nơi trong có vẻ như là chợ bán đồ tươi sống của dân thường.
Ở đây có rất nhiều rau củ, ngũ cốc, thịt và cả hải sản tươi.
Trong lúc đang nhìn quanh chợ thì có một thứ hàng hóa đã khiến tôi phải dừng lại.
“Gạo…?”
“?”
“Có gạo kìa…. Nero, có gạo kìa! Là gạo đấy!”
Mặc dù tôi cũng đã ngờ rằng người ta sẽ có bán gạo bởi vì Miladriede vốn rất nổi tiếng với những món như paella hay risotto.
Tuy nhiên có một sự thật là tôi chưa hề ăn bất cứ một hạt cơm nào kể từ khi sinh ra ở Maydare cả.
Việc lấy lại kí ức đã tạo ra một thứ khiến tôi cực kì khó chịu đó là sự thèm ăn những món của tiền kiếp. Trong đó thứ đáng để kể nhất chính là cơm thế nhưng nhu cầu của về gạo chỉ thực sự xuất hiện ở vương đô nên việc tìm được nó ở một vùng xa xôi hẻo lánh như Deliafield là điều bất khả thi.
“Oi, cô đang làm gì vậy… Tôi sẽ mặc kệ cô để đi trước đấy.”
“Whoa, này này, chờ tớ một lát thôi mà!”
Quên bẫng đi mục đích ban đầu trong một thoáng, tôi bắt Nero đợi trong khi bản thân nhanh chóng mua 500g gạo. Phần lớn trong số chúng được nhập khẩu từ nước lớn nhất nằm ở phía đông khi nhãn tên ghi rất rõ rằng “Từ Vương quốc Kirin[note53469] ”. Và thế là tôi đã rất hài lòng sau khi mua được gạo, để rồi…
“Aaaah!”
“Lại gì nữa?”
“Mơ! Mơ kìa! Nếu đã có gạo thì cũng phải có chúng.”
Chắc hẳn đây chính là mùa thu hoạch của những trái mơ mọng màu cam tuyệt đẹp rồi khi ở đây có hàng núi mơ đang được bày ra để bán. “Cô định dùng chúng làm gì vậy?” Nero thắc mắc với một khuôn mặt kì lạ.
“Fufufu. Tớ sẽ làm umeboshi[note53470] . Dùng nước chanh thay cho acid citric, rồi còn có thể dùng cả loại muối đặc biệt lấy từ Rừng Muối nữa… Chắc chắn sẽ thành công thôi!”
“… Dù chẳng biết cô đang nói gì nhưng cũng chúc mừng.”
Dĩ nhiên Nero sẽ chẳng thể nào hiểu được tại sao tôi lại hạnh phúc khi có gạo và mơ như vậy, thậm chí đến cả từ umeboshi cũng chẳng khiến cậu ta rung động chút nào.
Trên tay tôi lúc này đầy ắp những món hàng vừa mua được vậy nên Nero đã lấy hết những quả mơ cùng câu nói “Tôi sẽ mang chúng”. Wow, hóa ra cậu ta cũng ga lăng phết đấy chứ.
Chính lúc đó, Fugue sà xuống và báo cho Nero một chuyện gì đó.
“Oi, có vẻ như Frey Levi đang ở trên nóc của Thánh đường Diemo đấy.”
Thánh đường Diemo là nhà thờ đạo Vabelist lớn nhất ở thủ đô tọa lạc ở một quảng trường phía đông thành phố.
Và phía trên những ngọn tháp của Thánh đường là những bức tượng vàng của Thập thần sáng thế với đôi mắt đang lặng lẽ nhìn xuống thành phố.
Chúng tôi hội quân với Lapis ở đó cùng lúc với thời điểm cánh cửa lớn của Thánh đường mở ra và rất nhiều người trong trang phục giám mục đang lần lượt bước ra. Thế là Lapis cũng nhanh chóng tham gia vào đám đông để quan sát khung cảnh đó.
“Tớ nghe rằng sẽ có một tổng giám mục đã đến đây sau chuyến hành hương từ Thánh quốc Vabel[note53471] .”
“Thật ư…”
Vị giám mục đội mũ mitra dẫn đầu đoàn đang nhìn thẳng về phía chúng tôi.
Trong một thoáng, tôi đã ngỡ như ánh mắt của chúng tôi chạm nhau dẫu cho lớp màn treo của mũ mitra vẫn còn đó…
“Makia, có cầu thang đi lên này.”
“A, tớ đến ngay!”
Tôi chạy theo tiếng gọi của Lapis và thế là chúng tôi đã lên đến phần mái bằng cây cầu thang nằm ngay bên phải Thánh đường.
Việc lên đây đã lấy đi của chúng tôi một khoản phí, tuy nhiên…
“Uwaaaah…”
Đây lại là một nơi tuyệt vời để chiêm ngưỡng cận cảnh những bức tượng trên ngọn tháp của thánh đường cũng như các bức điêu khắc trên cột và mái vòm.
Chúng tôi có thể quan sát được cả lâu đài Miladriede và những ngọn núi ở phía xa.
Và ở trên mái là một chàng trai đến từ Lune Ruschia đang nằm dài trên một chiếc ghế được lắp sẵn.
“Xin lỗi vì đã làm phiền khi anh đang ngủ ngon như vậy nhưng có thể cho bọn em xin ít phút được không?”
“Nnnagh?”
Đúng là chỉ có Frey Levi mới dám đeo băng bịt mắt để ngủ trưa ở chỗ này.
Anh ta cởi băng và ngáp dài khi nghe tiếng gọi của tôi.
Và rồi anh ta đảo mắt một lượt,
“Ồ… gì thế này? Tỏ tình à!?”
“Em cũng không biết nên gọi đây là bày tỏ hay theo đuôi nữa.”
“À, xin lỗi. Nhưng quy tắc của anh là chỉ chấp nhận những người phụ nữ lớn tuổi hơn mà thôi. Mà nhân tiện thì việc mấy đứa cứ liên tục theo dõi khiến anh khó chịu nên anh đành phải tìm cách cắt đuôi thôi.”
Frey Levi lên tiếng rồi lại ngồi phịch xuống. Thế là đôi bên cứ nhìn nhau.
“Bọn tôi đang tìm thành viên cho nhóm. Anh vẫn chưa hề tham gia một nhóm nào cả, đúng chứ?”
Mặc cho những lời nói thẳng thắn của Nero, Frey Levi vẫn chỉ nằm ườn ra cùng những ánh mắt đang hướng thẳng vào bản thân.
“Oh—chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi nhỉ. Hẳn đây là người bạn cùng phòng ít nói của anh nhỉ?”
Cuối cùng anh ta cũng nhận ra rằng Nero đang có mặt ở đây.
“Ra là vậy. Quyết định tạo nhóm của năm nhất. Nhưng nó chỉ tổ mang lại đau khổ mà thôi~.”
Tên này quá thảnh thơi không khác gì một thằng nhóc cả…
“Anh không hề có hoài bão nào ư?”
“Không, không hề. Dù có tốt nghiệp thì anh cũng sẽ chẳng có được một cuộc sống tốt đẹp đâu. Cứ làm học sinh năm nhất mãi như thế này cũng được. À mà anh không hề có hứng thú với phụ nữ nhỏ tuổi hơn đâu nhé.”
Frey Levi nhìn tôi cũng như Lapis và kèm theo một tiếng thở dài.
Chuyện này càng khiến chúng tôi tin rằng anh ta sẽ chẳng có vấn đề gì khi chúng tôi ghi tên anh ta vào danh sách thành viên nhóm.
“May thật nhỉ? Nhưng anh không hề thấy lời nói của mình chứa đầy mâu thuẫn ư? Nếu như cứ mãi là năm nhất như thế này thì đến một lúc nào đó cả học sinh năm tư cũng sẽ nhỏ tuổi hơn anh mà thôi.”
“Ah…”
Cứ như thể anh ta vừa mới nhận ra việc đó vậy. Tên này… bị ngu à?
“Dù gì thì anh cũng sẽ được đăng kí vào một nhóm nào đó trong một tháng nữa ấy mà. Việc bị ghép với những người thừa chắc cũng chẳng có vấn đề gì đâu nhỉ?”
“Anh được gì khi gia nhập nhóm của các em?”
“Bọn em sẽ luôn nhắm đến hạng nhất. Hay nói cách khác thì anh cũng sẽ có được điểm số tốt!”
Mặc dù tôi nói ra điều đó cùng một vẻ mặt đắc thắng nhưng dường như Frey Levi chẳng mấy quan tâm và quay mặt đi.
“Anh không hề bận tâm đến cái mục tiêu đó. Việc trở thành số một đồng nghĩa với sự nổi bật. Anh không hề muốn nổi bật.”
“...Tại sao?”
“Em ồn ào quá đấy. Đó là do sẽ có rất nhiều người xuất hiện để làm phiền.”
“Bây giờ anh cũng đã rất nổi bật theo hướng tiêu cực rồi đấy.” Nero lẩm bẩm.
“Ah, geez, mấy đứa phiền phức quá. Đi đi.”
Đúng như dự tính khi anh ta đã bắt đầu thấy khó chịu còn chúng tôi cảm thấy nói thêm cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì nên định sẽ rời đi. Tuy nhiên tôi không hề muốn bỏ Frey Levi như vậy, thế là tôi quay lại và hỏi ta một điều.
“Chỉ là tò mò thôi nhưng mẫu người yêu thích của anh là gì?”
“À, dĩ nhiên là một người phụ nữ lớn tuổi hơn rồi.”
Một điều quá khó khăn với nhóm toàn những học sinh năm nhất.
“Anh có thể ví dụ thử không?”
“À… có một đàn chị mà anh đang theo đuổi đấy, nhưng hẳn là học sinh năm nhất như mấy đứa sẽ không biết cô ấy đâu.”
“Tên của chị ấy là gì vậy?”
“Là đàn chị Nagie Medite. Cô ấy là trưởng kí túc xã nữ nên chắc là em biết chứ? Đó là một bông hoa trên cao mà không thể nào dễ dàng hái được nhưng chính điều đó lại kích thích bản năng của một thợ săn quý cô [note53472] như anh.”
“Ồ” Tôi nói cùng một cái gật đầu.
“Chị Nagi chắc hẳn là một cô gái tuyệt vời, dễ tính và đáng tin cậy rồi.”
“Em hiểu chuyện nhanh đấy.”
Frey Levi bật dậy một cách đầy năng lượng trong khi tôi thầm hả hê.
“Thực ra em là em họ của đàn chị Nagie.”
“...Em họ?”
Anh ta lẩm bẩm đầy thô lỗ “Em trông chẳng giống cô ấy một chút nào” và tất nhiên tôi vẫn là tôi khi phản pháo lại.
“Chị Nagi sẽ không hứng thú với loại đàn ông cợt nhả đâu.”
Chị ấy là một đàn chị đáng tin cậy đang dẫn dắt toàn bộ kí túc xá nữ nhưng có vẻ như gần đây chị ấy đã bị một tên pháp sư hoàng gia lớn tuổi hơn đùa bỡn với trái tim… nên chị ấy đã tuyên bố thẳng thừng rằng sẽ không bị lừa bởi bất cứ một tên đàn ông nào nữa.
Chính vì vậy mà một tay chơi như Frey Levi sẽ chắc chắn bị loại ngay từ vòng gửi xe.
“Nhưng nếu như đó là một chàng trai trẻ tuổi dũng cảm, nghiêm túc và ngoan ngoãn thì biết đâu lại có hi vọng đấy.”
Frey Levi đang trưng ra một thứ biểu cảm nửa thích thú, nửa thận trọng.
Anh ta ngồi bắt chéo chân rồi bắt đầu lắng nghe những lời tôi nói một cách nghiêm túc.
“Việc duy nhất cần làm ngay lúc này là đạt kết quả tốt từ chuyến thực địa môn Độc dược. Chị Nagi là con gái của nhà Medite nên chắc chắn chị ấy sẽ không hề ưa nhưng người mà tỏ ra chẳng mấy mặn mà với buổi thu thập thảo dược đâu.”
“Kuh… em định lấy điều đó ra để dụ anh ư.”
“Đây sẽ là một cơ hội hiếm có đấy nên tại sao anh không tận dụng nó đi? Em sẽ cho anh một vai trò đặc biệt.”
“Vai trò?”
“Chị Nagi đã nhờ em làm một loại nước ép hoa cơm cháy. Thế nên em có thể để anh là người trực tiếp đưa cho chị ấy. Nếu như anh bảo rằng việc đó là do em – người cùng nhóm với anh nhờ vả thì chẳng phải cuối cùng anh sẽ có cơ hội để trò chuyện sao?”
“...”
Có lẽ cách này thực sự có hiệu quả bởi vì Frey cất tiếng sau một tiếng thở dài.
“Haa, được, được rồi. Thế thì anh sẽ gia nhập nhóm của các em với điều kiện đó. Nhưng bù lại thì hãy nói với đàn chị Nagie về những chiến tích của anh trong suốt buổi thực địa.”
“‘Chiến tích của anh trong suốt buổi thực địa’ là cái gì cơ chứ?”
“Haa? Để anh nói cho mấy đứa biết nhé. Các em sẽ phải hối hận nếu đánh giá thấp buổi huấn luyện thực địa dù cho nó là mới là cái đầu tiên đấy. Giáo viên của Lune Ruschia sẽ không nhẹ tay với bất kì ai đâu. Họ đã soạn sẵn rất nhiều bẫy ở đấy rồi.”
“...”
“Tuy nhiên một người như anh thì không cần lo vì dù gì cũng đã có kinh nghiệm từ năm ngoái rồi.”
Anh ta tự hào quá mức so với một học sinh lưu ban một năm rồi đấy. Tuy nhiên vẫn sẽ yên tâm hơn nhiều nếu trong nhóm có người đã trừng trải qua lớp huấn luyện thực địa. Chính vì thế mà tôi quyết tâm sẽ không cho anh ta thoát khỏi tay mình.
“Được rồi. Em sẽ cố hết sức hoàn thành nguyện vọng của anh. Anh cũng nên tận dụng bọn em để thể hiện với chị Nagi đi. …Dù kết quả có ra sao đi chăng nữa.”
“Một thợ săn quý cô như anh thì kết quả đã rất rõ ràng mà. Chỉ là anh không có cơ hội thôi.”
“Vâng vâng. À mà dù có không hứng với bọn em thì ít nhất anh cũng nên nhớ tên của các thành viên trong nhóm đi. Em là Makia O'Drielle. Đây là Lapis Twilight. Còn đằng kia là bạn cùng phòng của anh, Nero Pachelbel. Vậy thì chúng ta sẽ cùng đăng kí nhóm một lượt luôn nhỉ.”
“Ai sẽ là trưởng nhóm?”
“Sao ạ? Trưởng nhóm?”
“Yêu cầu bắt buộc khi lập nhóm là phải có trưởng nhóm đấy. Anh không hề muốn ôm cái chức vụ rắc rối đấy vào người đâu?”
Và rồi Frey lại quăng mình xuống ghế một lần nữa để lại tôi, Lapis, Nero đứng nhìn nhau.
Cả hai người họ đều lắc đầu.
“…Thôi được rồi. Tớ sẽ là nhóm trưởng vậy.”
***
Bọn tôi trở về trường trong khi tôi đi thẳng đến chỗ Giáo sư Medite để đăng kí nhóm với tư cách nhóm trưởng.
Giáo sư Medite đang chấm bài trong phòng của mình nhưng ngay khi thấy tôi đến thì ông ấy ngay lập tức trở nên phán khích và dọn ra cho tôi một tách trà đen đặc biệt. Cậu tôi đúng là chẳng có chút phẩm giá giáo viên nào.
“Chà, chà, Makia. Ta không ngờ là cháu sẽ đến đây sớm như vậy đấy. Có chuyện gì thế? Bắt đầu nhớ nhà rồi ư? Hay là nhớ người cậu này?”
“Tất cả đều sai bét.”
Chính ông ấy bảo tôi gọi là Giáo sư trong khi bản thân lại hành động chẳng khác gì lúc ở nhà cả.
“Cậu thấy đấy, cuối cùng thì con cũng có đủ người cho nhóm rồi nên con đến để đăng kí. Thành viên bao gồm con, Lapis Twilight, Nero Pachelbel và Frey Levi.”
“Hoo, những con người rất độc đáo nhỉ. Ta không ngờ Frey Levi lại chịu gia nhập nhóm của cháu đấy.”
“…Mà anh ta thực sự là một sinh bất tai sao? Con thấy anh ta được [Thổ] ban phước, lại còn giả vờ như bị điểm kém, nhưng… Cậu có biết gì thêm không ạ?”
Giáo sư dừng chấp bài và liếc nhìn tôi qua khe hở của chiếc kính một mắt.
“Dù nhìn thì không giống nhưng ta cũng nó niềm kiêu hãnh của một giáo viên đấy. Ta không ngốc nghếc đến mức tiết lộ những chuyện riêng tư của học sinh đâu. …Nhưng cháu nói đúng, Frey Levi là một tài năng hiếm có. Cậu nhóc đó chỉ lưu ban bởi vì nó vắng học giữa chừng nên không có đủ tín chỉ thôi.
…Cậu vừa tiết lộ cho cháu đấy thôi
“Nếu nó chịu để tâm vào thì thiên phú của nó là quá đủ để đưa nó trở thành một ma pháp sư tầm cỡ. Chẳng ai có thể cứu vớt đứa trẻ đó cả, nhưng có lẽ cháu, Makia à, cháu có đủ khả năng để làm gì đó với đứa trẻ rắc rối kia đấy.”
“Cháu ư? Chắc gì cháu đã sở hữu thứ tài năng đó.”
“Cháu là người đã tìm ra Thor và kéo thằng bé trở lại thế giới này mà. Cháu là người có năng lực khám phá ra những kho báu mà không một ai có thể tìm ra cả. …Ngoài ra còn là dũng khí để vươn tay đến những thứ mà tất cả mọi người đã bỏ mặc nữa.”
“...”
Tôi không hề ngờ rằng tên của Thor sẽ xuất hiện như vậy.
Đặt tách trà và nhìn chằm chằm vào nó.
“Thưa Giáo sư, không biết Thor dạo này thế nào rồi ạ?”
“Hmm? Mmm… à thì có vẻ như bên đó cũng đang xảy ra rất nhiều vấn đề.”
“Vấn đề?”
Giáo sư đáp lại bằng một “Mmm” đầy ẩn ý khác nhưng rồi ông ấy cũng bắt đầu như thể đã nghĩ thông suốt.
“Makia, cháu có biết tại sao sự tồn tại của Đấng Cứu thế vẫn chưa được công bố không?”
“Ngài hỏi thì con mới để ý đấy…”
Đúng rồi nhỉ.
Sự thật là kể từ đêm mưa sao băng hôm đó đến nay thì sự xuất hiện của Đấng cứu thế vẫn chưa hề được tiết lộ.
“Truyền thuyết này chỉ được lưu hành bí mật nên cháu cũng không biết có luật lệ nào liên quan hay không. Tuy nhiên nơi đây lại là một trường ma pháp với rất nhiều quý tộc ở đây, thế nên cháu nghĩ những người nào biết thì đều sẽ biết.”
“Đúng vậy. Đã gần 2 năm kể từ cái đêm mưa sao băng đó và những lời đồn đang lan truyền rất nhanh dù cho bọn ta có cố gắng che giấu đến mức nào đi chăng nữa. Và điều đáng sợ nhất chính là truyền thuyết về Đấng cứu thế đang bị bóp méo và lan truyền rộng rãi trong dân gian. Thực tế thì bọn ta hoàn toàn có thể đưa ra một thông cáo chính thức từ cung điện để giải thích về Đấng cứu thế và những Thủ hộ. Tuy nhiên lúc này lại xảy ra một vấn đề nhỏ.”
“Là gì ạ?”
“…Một người vẫn đang mất tích.”
Giáo sư lấy những viên đường ra xếp trên bàn. “Đây là Đấng Cứu thế,” ông ấy chỉ vào một viên đường màu hồng sau đó xếp những viên đường màu trắng xung quanh “Và đây là những Thủ hộ bảo về Đấng Cứu thế.”
1,2,3, …nhưng chỉ có vậy mà thôi.
“Nói một cách đơn giản thì vẫn còn một Thủ hộ chưa hề được tìm thấy. Mặc dù theo lý thuyết thì phải có 4 người.”
“Tại sao cơ chứ? Thor đã bị đưa đi ngay ngày đầu tiền mà.”
Và chuyện đó đã trở thành vết sẹo trong lòng tôi.
“Trường hợp của Thor thì đó là bởi xung quanh cậu nhóc có rất nhiều người biết về truyền thuyết Đấng Cứu thế. Để nói chính xác thì đã có ba người được đưa đến lâu đài trong vòng một tuần. Bởi vì tất cả trong số đó đều là những người có địa vị. Tuy nhiên, bọn họ vẫn chẳng thể nào tìm được người còn lại. Để rồi một năm sau đêm mưa sao băng đó thì Đấng Cứu thế - gốc rễ của mọi chuyện cũng đã được tìm thấy, nhưng đó là điều đã được dự tính từ trước.”
“Tại sao lại như vậy cơ chứ? Cháu có hơi tò mò đấy. Đến mãi về sau đêm mưa sao băng đó thì cháu mới nghe được rằng Đấng cứu thế đã xuất hiện.”
“Đó là bời theo truyền thống thì Đấng Cứu thế sẽ đến ‘trong vòng một năm’ kể từ đêm mưa sao băng khi những âm thanh tốt đẹp đã vang vọng khắp thế giới. Đôi khi họ xuất hiện gần như ngay lập tức nhưng đôi khi cũng mất một khoảng thời gian. Nói một cách đơn giản thì cơn mưa sao băng đó và âm thanh điềm lành là những thứ để thông báo về những thứ cần ‘chuẩn bị’.”
“Thông báo cho ai và cái gì vậy ạ?”
“Mà có thể nói là cho toàn bộ những người sống trên thế giới này. Những Thủ hộ sẽ được các vì sao lựa chọn và họ sẽ cũng không khác gì những vị vua hay các ma pháp sư vĩ đại… bởi vì những gì sắp xảy ra sẽ là thứ để họ khắc tên mình vào bước ngoặt của lịch sử.”
“...”
Chuyện này không khác gì thế giới tự tạo nên biến cố cho thời đại cả.
Tuy nhiên tôi chỉ nuốt những lời đó xuống và tiếp tục lặng lẽ lắng nghe những lời của Cậu.
“Lần này thì Đấng Cứu thế đã đột ngột xuất hiện ở một ngôi làng phía ngoại ô nhưng rất may là bọn họ đã có thể bảo vệ được cô ấy ngay lập tức. Hẳn là cũng đã có những lần Đấng Cứu thế không được tìm thấy ngay khi họ giáng thế.”
Cậu nói như thể một Đấng cứu thế rơi xuống từ thế giới khác hoàn toàn có thể bị kẻ xấu bắt đi hay dính vào một vụ việc nào đó để rồi không bao giờ xuất hiện.
Chính vì những lí do như vậy mà truyền thuyết này hoàn toàn không được biết đến một cách rộng rãi. Bởi vì sẽ có nỗi lo rằng nó sẽ bị lạm dụng một khi Đấng Cứu thế đến với thế giới.
“Tuy nhiên, chính cái lí do này mà có khi Dấu ấn Thủ hộ đã xuất hiện trên người một ai đó không hề biết đến truyền thuyết và họ chỉ nghĩ rằng một vết bầm kì lạ. Hoặc có thể họ có biết nhưng vì một lí do nào đó lại không chịu xuất hiện.”
Giáo sư Medite quẳng đống giấy tờ lên bàn của mình rồi chống tay lên cằm để châm tẩu thuốc rồi tiếp tục.
“Phía cung điện hẳn phải khẩn trương tìm đủ 4 người và đưa Đấng Cứu thế đến “Đất Thánh” ở Thánh quốc Vabel. Ta nghe rằng Đức Tổng giám mục ở đó đang rất tức giận bởi vì Đấng Cứu thế vẫn chưa đến được Đất Thánh.”
“Cháu hiểu rồi. Theo như truyền thuyết thì một khi Đấng Cứu thế và Tứ Thủ hộ hội ngộ thì họ phải hướng đến Đất Thánh trước hết…”
Thánh quốc Vabel là một quốc gia nhỏ bé nằm gọn trong thủ đô của Frezier –một đất nước lớn nằm ở phía tây, nhưng nó lại là đầu não của đạo Vebelism – tôn giáo lớn nhất ở Maydare, đó cũng là nơi đang bảo vệ “Đất Thánh”.
Nhắc mới nhớ, đúng là tôi đã thấy tổng giám mục từ Vabel ở Thánh đường Diemo hôm nay.
Lẽ nào họ đến thăm Vương quốc Ruschia là vì việc đó ư…?
“Cung điện sẽ sớm thông báo về sự xuất hiện của Đấng Cứu thế và Tứ Thủ hộ nên họ phải khẩn trương tìm được người còn lại.”
“Chỉ là… ví dụ thôi, nhưng nếu một ai đó có Dấu ấn Thủ hộ thì họ có được quyền từ chối trở thành Thủ hộ không?”
“Không hề. Đó đã là một nghĩa vụ mang tầm quốc tế và nhà vua cũng sẽ ra thánh chỉ mà thôi. Từ chối nó cũng đồng nghĩa với việc ngồi tù. Thậm chí nếu không may thì gia đình của người đó còn có thể bị bắt làm con tin nữa.”
“...”
Tôi nhớ lại cái ngày mà Thor rời đi.
Mặc dù bị cưỡng ép rời đi. Nhưng việc cậu ấy nghĩ gì, vì sao cậu áy lại chấp nhận số phận của bản thân để đến vương đô… tôi chẳng biết bất cứ thứ gì trong đó cả.
Nhưng có lẽ tất cả đều là vì lợi ích của tôi, Cha, cũng như tất cả mọi người ở nhà O'Drielle.
“Tuy nhiên ngay từ đầu… thì tại sao Đấng Cứu thế lại đến thế giới này? Truyền thuyết nói rằng họ sẽ dẫn lối cho Maydare vượt qua hỗn loạn đi đến yên bình nhưng thế giới thực sự hỗn loạn đến vậy ạ? Mọi chuyện vẫn rất yên bình mà.”
Giáo sư Medite mỉm cười nhăn nhó trước câu hỏi của thôi.
“Đó chỉ là do Vương quốc Ruschia nằm ở phía nam – nơi xa nhất khỏi cuộc xung đột mà thôi. Còn trên phạm vi quốc tế thì một cuộc đại chiến đang manh nha bùng nổ khi Đế chế Thiên đường Hermedes ở phía bắc đang cực kì hiếu chiến, và bọn họ đang thèm muốn “Đất Thánh.”
“Nói tóm lại… nghĩa là có khả năng Hermedes ở phía bắc và Frezier bao gồm cả Đất Thánh ở phía tây sẽ xảy ra chiến tranh ạ?”
Một cuộc chiến giữa hai cường quốc để tranh giành quyền thống trị Maydare.
Nó có thể dẫn đến một thế giới hỗn loạn đủ để so sánh với cuộc Đại chiến 500 năm trước.
“Ta chẳng biết lần này vị Đấng Cứu thế hạ phàm từ thế giới khác sở hữu bao nhiêu sức mạnh hay có vai trò naò nhưng không nghi ngờ gì cô ấy sẽ phải gánh vác vận mệnh của thế giới cũng như “Đấng Cứu thế Fraxinus” đã làm 500 năm trước. Chính vì lí do này mà Thủ hộ còn lại phải được tìm thấy càng sớm càng tốt. Tuy nhiên trò chuyện như thế này chỉ tổ khiến con lo lắng về Thor hơn mà thôi.”
…Không sai chút nào.
Trái tim tôi đang đập liên hồi khi nghĩ rằng Thor sẽ phaỉ dính líu vào một cuộc đại chiến như vậy.
Trong khi tôi đang vô tư tận hưởng cuộc sống của mình ở trường học, dù cho có đôi chút khó khăn trong việc lập nhóm, thế nhưng ở ngoài kia thì họ lại đang cố tìm người đồng hành để bảo vệ thế giới.
Tôi chỉ có một mục đích đó là gặp lại Thor nhưng sau khi gặp cậu ấy và xác nhận thứ cảm xúc bên trong mình thì… Mình có thể làm gì hơn?
Cũng có thể Thor đã yêu vị Đấng Cứu thế và hết lòng vì cô ấy mất rồi…
***
Nỗi phiền muộn theo chân tôi rời khỏi văn phòng Giáo sư Medite về đến kí túc xá nữ.
Tôi khử trùng những quả mơ vừa mua bằng một mảnh bông đã ngâm qua trong rượu.
“Ah, geez. Sao mày lại rụt rè thế hả, Makia O'Drielle! Thứ duy nhất đáng giá của mày là sự tự tin vô căn cứ, thái độ tự cao đầy vô nghĩa cùng với thứ miệng lưới sắc bén mà thôi. Dù cho kiếp trước cũng chỉ toàn là những nuối tiếc khi mày đã nghĩ quá nhiều về mấy thứ kì quặc.”
“Cậu bị sao thế, Makia?”
“Kh-không… chỉ là độc thoại nội tâm thôi Lapis”
Tôi hắng giọng để trông không quá đáng nghi với Lapis – người đang giúp tôi làm umeboshi.
Rốt cuộc thì những gì mà tôi ở hiện tại có thể làm chỉ làm cố gắng kiếm điểm thật cao ở trường cũng như đạt được kết quả tốt cùng những người đồng đội tại buổi huấn luyện thực địa.
Vì vậy tối nay tối sẽ đóng chai thứ quả này, thêm nước chanh vào để tạo độ acid cũng như muối lấy từ Rừng Muối để ngâm đống mơ này…
=====
Mừng Quốc khánh ~