Ngày hôm đó, ngoài buổi lễ triệu hồi tinh linh ra thì chẳng còn tiết học nào nữa nên chúng có nguyên một buổi chiều rảnh rỗi.
Nhưng Lapis lại là người duy nhất phải đến một lớp học khác khi cô ấy phải tham dự buổi định hướng giành cho học sinh quốc tế hay thứ gì đó đại loại như vậy.
Trong khi tôi ngay lập tức đến cửa hàng đồ dùng học tập để mua gỗ và kính về dựng lồng cho hai chú chuột hamster lùn này bởi vì kí ức ở tiền kiếp đã mang lại cho tôi kinh nghiệm chăm sóc loài vật này.
Đàn chị Nagie – trưởng kí túc xá nữ cũng đã bảo tôi rằng có một một công xưởng ở ngoài rìa đảo để mọi người có thể tùy ý sử dụng nên tôi đã nghĩ là mình sẽ xây cái lồng ở đấy.
“Oh, Cô Makia.”
“Giáo sư Ulysses.”
Tôi tình cờ chạm mặt Giáo sư Ulysses của lớp Ma pháp Tinh linh ở cửa hàng dụng cụ.
Vì một vài lí do nào đó mà ngài ấy đang đứng ngắm nhìn những chiếc bánh quy trên kệ đồ ngọt.
“Buổi học đầu tiên thế nào? Dù triệu hồi đến tận hai tinh linh nhưng trông em vẫn năng động nhỉ.”
“Năng động… ý thầy là sao ạ?”
“Thường thì sau buổi học đầu, mọi người đều sẽ bị vắt cạn ma lực và trở nên kiệt quệ. Đây chính là lí do tại sao ngày đầu tiên đi học thì các em chỉ phải học một lớp duy nhất.”
“Ồ hóa ra là vậy. Nhưng em vẫn rất ổn ạ. Em nghĩ đó chắc hẳn là do bản thân đã uống nước ép táo muối trước khi vào lớp!”
Tôi thốt lên một cách đầy tự hào tuy nhiên có vẻ như giáo sư chẳng mấy để tâm mà thay vào đó thì ngài ấy nhìn vào đống gỗ mà tôi đang mang trên tay một cách đầy tò mò.
“Em định làm gì với những cái này vậy?”
“À vâng, em muốn làm một cái lồng cho hai ham-ch… con tinh linh chuột hamster lùn mà em đã triệu hồi hôm nay. Ngoài ra là thêm cả một cái bánh xe hamster cho chúng chơi đùa nữa ạ.”
“Fufufu. Không giống như động vật thông thường, tinh linh có thể sống theo ý muốn của chúng mà. Em là học sinh đầu tiên làm đến mức này cho một tinh linh chuột hay hamster đấy.”
“Thật vậy ạ?”
“Những người ở tuổi của em thường chỉ có thể ước lượng khả năng của một tinh linh thông qua độ hiếm hay cấp bậc. Mặc dù điều đó cũng không sai nhưng nếu chỉ cứ tập trung vào điều đó thì chúng ta sẽ chẳng thể nào nhận thức được đúng bản chất của chúng. Tinh linh cũng có trái tim nên chúng cũng sẽ cảm thấy đau đớn khi bị gọi là ‘đồ thất bại’ mà thôi. Hơn nữa thì chúng sẽ chỉ trao tặng sức mạnh của mình cho người chủ nhân mà chúng cảm thấy tin tưởng. Thế nên yêu thương hết mức cũng chẳng có hại gì cả.”
“...Vâng ạ!”
Giáo sư Ulysses chẳng hề giễu cợt tinh linh hamster của tôi như những học sinh khác.
Quả đúng là một nhân vật đi đầu trong lĩnh vực ma pháp tinh linh. Hẳn ngài ấy phải rất yêu quý chúng.
“Um, em biết là ngài rất am hiểu về tinh linh nhưng thưa giáo sư, những người bạn nhỏ này sẽ ăn gì ạ? Hạt hướng dương thì sao?”
“Hạt hướng dương? Ahahahahaha!”
Giáo sư Ulysses bật cười, một điều khá hiếm thấy.
“Em không cần phải cho tinh linh ăn uống gì cả. Tuy nhiên thì vẫn có một vài trường hợp ngoại lệ khi chúng lấy đó làm niềm vui, vậy nên điều đó rất tốt khi có thể xem đó như một cách để tiếp xúc vật lí. Ta cũng đến đây để mua loại bánh quy yêu thích của Phantrome. Anh bạn đây còn ích kỉ đến mức yêu cầu cả nhà sản xuất nữa cơ.”
“Hô hô. Là bởi Quý ngài đây bắt tôi làm việc cật lực quá mà. Đây chắc chắn là một cái giá xứng đáng với việc đó đấy, Hô hô.”
Tinh linh cú trên vai Giáo sư Ulysses vừa nói chuyện kìa…!
Ra là vậy, giáo sư đang đứng trước kệ đồ ngọt là vì ngài ấy muốn mua món ăn ưa thích của nó.
“À nhân tiện thì em có mang hai theo con hamster đi cùng không?”
“Có ạ. Chúng đang ở trong túi của em.”
2 ham-chan đang chạy nhảy trong túi của tôi nhưng ngay khi tôi gọi thì chúng ngay lập tức trèo lên vai. Mặc dù có hơi chậm chạp kèm thêm vẻ ngoài ngốc nghếch nhưng giáo sư Ulysses lại mỉm cười một cách trìu mến khi nhìn chúng.
“Mặc dù có vẻ như chẳng ai để ý, nhưng hai anh bạn này thực sự là những tinh linh hữu định danh đấy.”
“Hể, thật vậy ạ!?”
Tôi còn đang rất mong chờ việc đặt tên cho chúng nữa chứ, điều đó thực sự khiến tôi phần nào bị sốc.
Tuy nhiên những tinh linh định danh là những tinh linh đã tạo nên một kì tích vĩ đại nào đó cùng với một ai đó.
Những chú ham-chan nhỏ bé mong manh này… A, chúng đang cọ người vào tôi này. Dễ thương quá đi mất.
“Giáo sư, ngài có biết tên của chúng không ạ?”
“Có chứ. Anh bạn trắng này là Popoloactus còn anh bạn vàng kia là Dontanates.”
“Q-Quả là những cái tên đáng ngạc nhiên…”
“Đây là hai tinh linh đã phục vụ dưới trướng của “Xích Phù thủy”. Bởi vì không được ghi chép trong văn bản nào nên chẳng ai biết tới chúng cả. Nếu như hai anh bạn nhỏ này đã xuất hiện vậy thì cô Makia, em chắc hẳn đang có dòng máu của Xích Phù thủy chảy trong huyết quản rồi.”
“...”
Xích Phù thủy. Phù thủy tồi tệ nhất thế giới.
Tôi chẳng hề biết đây là những tinh linh đã phục vụ tổ tiên của mình, và việc thôi có thể làm là kinh ngạc nhìn xuống ham-chan đang ở trên vai.
“Dù cho tinh linh có xuất chúng đến đâu đi chăng nữa thì chủ nhân của chúng mới là người sẽ quyết định xem thứ sức mạnh đó sẽ được sử dụng hiệu quả đến như thế nào. Hay nói ngược lại thì đến cả những tinh linh nhỏ bé nhất cũng có thể trở thành một người bạn đồng hành quý giá nếu em có thể thiết lập được một mối quan hệ vững chắc cũng như nắm được tính cách của nó. Em không hề đánh giá tinh linh của mình qua hệ thống cấp bậc mà ngay lập tức bảo rằng bản thân sẽ thu nhận chúng. …Hãy cứ tiếp tục tự tin cố gắng trên con đường ma pháp tinh linh, ta dám chắc là hai anh bạn này sẽ đền đáp lại em thôi.”
“...Vâng ạ!”
Giáo sư Ulysses gật đầu rồi lấy một hộp bánh quy đến chỗ thu ngân.
Mặc dù là một hoàng tử những ngài ấy chẳng hề tự cao chút nào, lại còn tốt bụng nữa chứ. Đây đích thị là một người thầy sẽ để lại những lời nói vang vọng trong trái tim của học sinh.
“Huh? Thế thì sao Giáo sư Ulysses lại biết tên tinh linh của mình nếu chúng không hề được ghi lại trong các văn bản nhỉ. Chắc hẳn ngài ấy phải nghiên cứu rất nhiều thì mới có thể trở thành một giáo viên ma pháp tinh linh rồi…”
Một câu hỏi nhỏ hiện lên trong tâm trí ngay khi tôi đang điều chỉnh lại đống gỗ trên tay của mình…
******
Cụm xưởng thủ công ở cuối đảo thường được biết đến như “xưởng chai thủy tinh”.
Lí do cho cái tên này là bởi cụm xưởng này gồm những thứ cơ sở vật chất nằm rải rác như mảnh chai vỡ trên những vách đá không khác gì kệ sách cả. Ngoài ra còn một điểm thú vị khi nhìn vào nữa đó là bởi hình dáng và màu sắc đa dạng của chúng.
Học sinh có thể sử dụng nơi này một cách thoải mái nhưng có vẻ như nơi này đã chẳng còn mấy phổ biến sau khi một cụm xưởng khác được dựng lên ở ngay trung tâm đảo gần đây bởi nó tiện lợi hơn rất nhiều.
Tuy nhiên tôi cũng nghe rằng rất nhiều anh chị khóa trên đang có mặt ở cụm xưởng trung tâm nên tôi đã quyết định sẽ đến đây để làm cái lồng.
“Mặc dù có hơi bất tiện nhưng nó cứ như một công xưởng phù thủy vậy”
Đúng là dù nó không hề phổ biến, tuy nhiên lúc này lại có một nam sinh đang lặng lẽ làm gì đó ở xưởng thủy tinh màu lam nhạt nơi tôi tiến vào.
Mình nên làm gì đây, có nên đi sang xưởng khác không nhỉ…?
“Um…”
Ngay khi tôi cất tiếng gọi thì cậu trai ngay lập tức nhận ra đồng thời nâng cặp kính bảo hộ lên trán. Và nó được cài vào phần tóc màu vàng kim của cậu ta một cách gọn gàng.
“Ah.”
Một trong những con ngươi của cậu ta mang một màu đỏ rực lửa đầy sống động –
Đó cũng là lúc tôi nhận ra chàng trai này là ai. Thủ khoa năm nhất, Nero Pachelbel.
Cậu ta thực sự đã dám cúp buổi lễ triệu hồi nhưng lại đang có mặt ở đây.
“Tôi là Makia O’Drielle. Cậu là Nero Pachelbel, đúng chứ?”
“...Đúng vậy.”
Một lời phản hồi không mấy thân thiện khi cậu ta đã đeo kính vào lại rồi tiếp tục nhìn xuống.
“Tớ muốn sử dụng nơi này. Cậu thấy có sao không?”
“Tôi không quan tâm…thích làm gì thì làm. Đằng nào chỗ này cũng là không gian chung.”
“Cảm ơn.”
Chàng trai này dù ưa nhìn, mảnh khảnh nhưng lại chẳng mấy thân thiện như tôi tưởng.
Tôi đặt gỗ và mảnh kính mình vừa mua được lên một cái bàn lớn rồi tìm kiếm những dụng cụ cần thiết.
Tuy nhiên, dù gì đây vốn vẫn là một công xưởng xa lạ. Mặc dù từ bên trong có thể nhìn ra bên ngoài một cách hoàn hảo nhưng ở chiều ngược lại thì lại không. Nơi này thoáng đãng đến nỗi có thể ngắm nhìn được cả biển từ vị trí này, điều khiến tôi phải tự hỏi tại sao nơi đây lại chẳng hề nổi tiếng.
Khi tôi kiểm tra tầng hai thì hóa ra đó là một phòng dụng cụ, cả phòng toàn là dụng cụ. Và tôi cũng có thể nhìn xuống tầng một từ chỗ này.
Trần nhà mái vòm được phủ lên bằng một màu trắng sữa cao đến mức dần trở nên trong suốt từ nửa trên, có lẽ đây là một cơ chế nào đó dùng để ngăn chặn nhiệt và ánh sáng. Ngoài ra lớp ma thuật bao bọc trần nhà cũng có chức năng như điều hòa để giữ cho căn phòng luôn mát dễ chịu suốt ngày.
Và trong trường hợp ai đó cần một nơi khép kín tối tăm thì tầng hầm cũng luôn sẵn sàng. Chính vì thế nếu nói công xưởng thủy tinh lam nhạt này chẳng khác gì một ảo thuật gia cũng không sai.
Tôi nhanh chóng cột tóc, cởi áo choàng và bắt đầu làm việc. Tôi tự hỏi liệu Nero Pachelbel có phiền không khi tôi đã tạo ra vô số thứ âm thanh ồn ào kể từ khi bắt tay vào công việc. Thỉnh thoảng cậu ta cũng có ngước lên để xem tôi đang làm gì.
Và ngược lại cũng vậy. Không biết cậu ta đang làm gì thế nhỉ?
Có vẻ như cậu ta đang đính chi tiết lên một vật gì đó khá nhỏ bằng một sợi dây trong khi nó đang phát sáng ra xung quanh. Sau khi hoàn thành công việc của bản thân thì tôi lén lẻn ra phía sau và chứng kiến cậu ta đang viết một công thức ma pháp lên một thứ rất mỏng và tròn như miếng thủy tinh.
“Wow, cậu thực sự rất khéo tay đấy nhỉ.”
“!?”
Nero Pachelbel có hơi ngạc nhiên quay đầu lại cùng một ánh nhìn đầy khó chịu bởi vì bị tôi xem trộm công việc. Nhưng điều đó chẳng khiến tôi bận tâm chút nào.
“Đây là kính áp tròng ư? Lí do tại sao màu mắt của cậu lại khác biệt như vậy là do mang kính áp tròng ư?”
“...”
“Ở buổi lễ khai giảng, tớ đang tự hỏi tại sao cả hai mắt của cậu đều màu nâu trong khi trước đó lúc chúng ta gặp nhau thì mắt của cậu lại mang một màu đỏ tươi rất đẹp. Vậy ra màu đỏ này mới là màu mắt thực sự của cậu nhỉ?”
Nero Pachelbel im lặng một thoáng rồi cũng quyết định tháo kính ra.
“Màu mắt của tôi quá bắt mắt và nó còn được xem như hàng cấm ở đất nước này. Dù muốn hay không thì điều đó cũng sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý nên tôi phải đeo kính có màu nhạt và dịu hơn. Chúng đều là những ma cụ khá tiện dụng.”
“Ma cụ ư…?”
“Chúng là sản phẩm của mạch ma thuật tiên tiến. Mặc dù tôi cũng ngờ rằng nó đã bắt đầu bén rễ đến Ruschia hay chưa… Mà dù sao thì ngay từ đầu cậu cũng đã phát hiện ra chúng là kính áp tròng dùng để đeo lên mắt khá nhanh đấy.”
”Ah…”
Nghe cậu ấy nói xong nghĩ lại thì tôi mới nhận ra rằng đây có thể là lần đầu tôi thấy kính áp tròng ở thế giới này. Mặc dù đó vốn chẳng phải là thứ đồ gì xa lạ ở tiền kiếp khi ai ai cũng dùng nó như một lẽ dĩ nhiên.
“Khi đeo lên mắt thì cậu có thể làm gì với chúng?”
Tôi tò mò hỏi thử tuy nhiên cậu ta cũng thản nhiên đáp lại như mọi khi nhưng cũng rất lịch sự và kỹ lưỡng.
“…Chúng có thể nắm bắt được dòng chảy ma pháp một cách trực quan. Điều đó khiến tôi dễ dàng tìm được dấu vết của ma pháp hay lời nguyền để đảo ngược chúng. Thứ này cũng có thể dùng để thay thế nhẫn hay đũa phép, thậm chí việc niệm chú cũng có thể lược bớt một vài phần nhất định. Đây là một loại ma cụ có thể tăng tốc cho ma pháp của người dùng.”
Ngay trước khi tôi kịp sốc vì điều đó thì cậu ta chỉ đơn giản liếc nhìn sang bên cạnh và một chai nước nằm bên cửa sổ vỡ vụn ngay lập tức. Hẳn cậu ta sử dụng loại phép như vậy rồi nhỉ.
“Là như vậy đấy. Bởi vì trong tương lai thì tốc độ của ma pháp sẽ được chú trọng hơn rất nhiều.”
Tôi đang há hốc mồm nhìn vào cái chai vỡ.
Tôi chắc chắn rằng nó đã vỡ nhưng giờ thì nó lại ở đó vẹn nguyên như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhanh quá đi mất…
“Chờ đã, cái này thật tuyệt vời. Nó có thể khỏa lấp phần lớn yếu điểm của ma pháp sư đấy. Thực sự cậu là ai?”
Không giống như tôi, một người chỉ học để thi cử thì cậu ta đã vượt xa rất nhiều trên con đường trở thành một ma pháp sư rồi.
Thế nên hiển nhiên rằng Nero Pachelbel là thủ khoa của năm nhất nhưng điều cần bận tâm là cậu ta lấy thứ kĩ năng đó từ đâu thế?
Chúng tôi thăm dò nhau một lúc bằng ánh mắt.
Trên bề mặt của tấm kính áp tròng đang che đi đôi mắt của ta là một dòng công thức ma pháp rất tinh tế.
“Không thành vấn đề… Chỉ là do tôi có thời gian dài ở nước ngoài nên có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với những ma pháp tiên tiến mà thôi. Ma lực của tôi không hề mạnh mẽ và tôi cũng chẳng tài năng đến thế đâu. Nhất là khi phải so sánh với một quý cô đến từ gia đình quý tộc đây.”
“Không! Đó chính là một thứ vũ khó vĩ đại không hề có trong những ma pháp cổ đại của Ruschia! Ý tớ là điều này hoàn toàn vượt xa khỏi khả năng của một học sinh rồi.”
“Tôi cứ ngỡ rằng lĩnh vực này chẳng hề được các ma pháp sư Ruschia yêu thích chứ.”
“Không hề! Tớ thích lắm.”
“...”
Nero Pachelbel vẫn giư một biểu cảm kì lạ trên khuôn mặt mình.
Có vẻ như phản ứng quá khích của tôi đang khiến cậu ta đơ ra.
“E hèm, mà nhân tiện thì có vẻ như cậu không hề dự buổi lễ triệu hồi tinh linh nhỉ? Sao vậy? Cậu bị đau bụng hay gì à?”
Tôi cố thay đổi chủ đề bằng mọi giá.
“…Sao cô phải quan tâm đến chuyện đó?”
“Chỉ là tò mò thôi. Cậu không hề muốn sử dụng tinh linh ư.”
“Không hẳn. Tôi chỉ là không muốn đi vì đã có sẵn tinh linh rồi.”
“Hể, vậy nó đâu?!”
Thật không ngờ cậu ta cũng đã sở hữu một tinh linh như Lapis. Tôi có nên nói rằng “quả đúng là thủ khoa.” không nhỉ?
Ngay khi tôi vừa nhìn quanh thì Nero Pachelbel đã uể oải bước đến bên cửa sổ và chỉ về phía bầu trời bên ngoài tấm cửa kính.
”Ah…”
Một con chim ưng xinh đẹp đang chao lượn trên bầu trời. Hóa ra bạn đồng hành của cậu ta là chim ưng.
“Ngầu quá đi. Nhà tớ cũng có một con quạ đấy. Những tinh linh giống chim sẽ quan sát chủ nhân của chúng từ trên bầu trời cao, thật là tự do và tuyệt vời.”
“…Mà đúng là tôi cũng có hơi ghen tị bởi vì sự tự do đó, chúng có thể đến bất cứ nơi đâu chúng muốn.”
Lần này, Nero Pachelbel lại thể hiện ra một khuôn mặt thật dịu dàng.
Sau đó cậu ta tính trở lại bàn làm việc nhưng tôi đã giữ vai cậu ta lại như thể muốn nói rằng không được đi.
“Này! Cậu đã có nhóm chưa? Hiện tớ đang tuyển thành viên cho nhóm của mình đấy.”
Nero Pachelbel đột nhiên trở nên đầy lo lắng và tránh ánh mắt sang bên rồi nói. “Về chuyện đó ư?... Beatrice Asta đã mời tôi.”
“Cậu đồng ý rồi ư?!”
Hiển nhiên một người đang săn tìm những mảnh ghép tốt nhất như Beatrice sẽ chẳng thể nào bỏ qua cậu ta được.
“Không… cô ta bảo tôi một cách trịch thượng rằng ‘Dù chỉ là người thường nhưng ta sẽ cho phép ngươi trở thành một thành viên trong đội của ta nên hãy biết ơn và chấp nhận nó đi” nên tôi từ chối rồi. Tôi ghét những ma pháp sư kiêu căng như vậy.”
“À…”
Khung cảnh đó thì tôi hoàn toàn có thể dễ dàng tưởng tượng ra. Mặc dù Nero Pachelbel – thủ khoa của lớp mới là người có quyền đi chọn thành viên cho nhóm của mình.
“Tôi hiểu cậu cảm thấy thế nào mà. Tổ tiên của tôi là người cũng khá tàn nhẫn nên người ta toàn chỉ trỏ nói những điều không hay về chúng tôi. Nhưng mà ngay từ đầu thì quý tộc, người thường thậm chí là cả nô lệ thì liên quàng đến ma pháp sư cơ chứ. Đáng lẽ mọi thứ phải dựa trên khả năng chứ.”
Tôi biết có rất nhiều ma pháp sư xem huyết thống là thứ quan trọng hơn tất thảy nhưng với tôi thì điều đó thật kì cục.
Cũng có những thiên tài xuất thân là nô lệ như Thor chẳng hạn khi tôi luôn thấy họ tuyệt vời đến mức nào, thậm chí tôi còn bị đánh bại liên tục. Nếu vậy thì phả hệ hay huyết thống có ý nghĩa gì cơ chứ?
Điều tương tự cũng đúng với Nero Pachelbel. Không nghi ngờ gì cậu ta cũng là một loại thiên tài khác như Thor.
“Thế thì tại sao cậu không lập nhóm với tôi? Không, không phải như vậy.”
Tôi ngay lập tức chìa tay ra và thay đổi lời mời.
“Trước hết thì chúng ta nên làm bạn đã chứ nhỉ, Nero Pachelbel?”
“...”
Bên kia giếng trời thì hương vị mặn chát của biển cả cũng như hương chanh đang hòa quyện vào trong ngọn gió.
Một khoảng im lặng đầy sảng khoái thoáng qua và cậu ta cứ nhìn vào bàn tay đang đưa ra của tôi một cách đầy ngạc nhiên hết sức.
Tuy nhiên cậu ta không thể bắt lấy nó dễ dàng như vậy.
Bàn tay tôi đưa về phía cậu ta đang liên tục nắm vào mở ra…
“Mà… đúng là vì tôi là một kẻ bị bỏ rơi chẳng ai muốn nhận vào nhóm chỉ vì triệu hồi ra hai con hamster lùn tại buổi lễ triệu hồi. nhưng… À đúng rồi! Nhưng hamster rất dễ thương đấy!”
“...Hamsters?”
Cậu ta hướng mắt về phía không gian nơi tôi làm việc lúc nãy.
Ở đó có một cái hộp hình chữ nhật được làm bằng gỗ và kính – thứ mà tôi vừa làm trước đó không lâu.
“Cậu đã làm cái lồng hamster đó ư?”
“Đúng vậy. Tớ muốn làm một cái thật lớn để chúng có thể thoải mái hơn, thậm chí tớ còn muốn làm một cái bánh xe nữa cơ nhưng thực sự thì tớ chẳng biết làm thế nào cả… Chắc có lẽ tớ nên đục một cái lỗ trên bồn rửa rồi thử lắp nó vào.”
“...”
Hai chú ham-chan trong túi của tôi vọt ra và nhảy lên cái bàn trước mặt chúng rồi bắt đầu đấu vật với nhau trên đó.
Chúng đang lăn tròn một cách dẻo dai, ngoài ra còn dễ thương đến mức tôi chỉ muốn chạy ra ngoài lấy hạt hướng dương mà mình vừa mua để tạo ra một cái vòng đấu vật cho chúng.
Nero Pachelbel chỉ ngắm nhìn hành động của chúng tôi.
“…Tôi sẽ giúp cô.”
“…Huh?? Sao cơ?”
“Tôi sẽ àm bánh xe cho hamster.”
“Thật ư?! Không, không sao đâu. Cậu vẫn còn việc phải làm mà? Chỉ cần cậu đồng ý gia nhập đội là tớ đã rất biết ơn rồi.”
“Từ khi mà tôi đã là một thành viên trong đội của cậu vậy…? Mà thế cũng được, dù sao tôi cũng phải gia nhập một nhóm nào đó.”
“Vâng!”
Tôi giơ nắm đấm lên ăn mừng trong khi Nero Pachelbel thì trái lại chỉ thở dài ngừng công việc của mình và quay sang cái lồng mà tôi còn làm dở.
“Hể, cô dựng cái lồng khá tốt đấy chứ.”
“Dù trông không giống chút nào nhưng tôi giỏi làm việc lắm đấy nhé. Tôi sống ở nơi đồng không mông quạnh nên phải tự đi kiếm nguyên vật liệu cũng như đích thân thực hiện thôi.”
Phần lớn trong số đó đều đến từ Rừng Muối.
Tuy nhiên vì chưa có cơ hội làm bánh xe cho hamster bao giờ nên nó đã gây cho tôi không ít khó khăn.
Trong khi đó Nero Pachelbel lại rất giỏi ở khoản này khi tận dụng tối đa công cụ cũng như ma pháp của mình để tạo ra một cái bánh xe xinh xắn đến mức chẳng khác gì hàng mang đi bán ở các cửa hàng cả.
“Cảm ơn nhé, Nero Pachelbel! À mà này, gọi đầy đủ tên thế này có hơi phiền nên tớ gọi cậu là Nero được không?”
Cậu ta im lặng vài giây rồi đáp một cách cụt lủn “Sao cũng được.”
“Một cái tên hay thật. Nghe cứ như một quỷ vương vậy. Hoặc nếu cậu thích thì thêm Patrache [note53332] cũng được
“Gì cơ?”
“Không có gì, chỉ là độc thoại thôi.”
“…Còn cô thì sao.”
“Huh?”
“Tôi nên gọi cô là gì?”
Nero quay về phía tôi một lần nữa và hỏi một điều rất-hiển-nhiên tron khi nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ rực một bên ấy.
Mặc dù vẻ ngoài lạnh lùng nhưng màu sắc của nó vẫn cực kì bùng cháy khiến tôi có chút linh cảm nào đó, tuy nhiên…
“…, cứ gọi tớ là Makia!”
Tôi đáp lại và một lần nữa chìa tay ra.
Tôi có chút hạnh phúc khi cậu ta định gọi tôi bằng tên riêng.
Và lần này, Nero đã bắt tay.
****
“Lapis, nghe này! Thủ khoa sẽ chung nhóm với chúng ta đấy… oh, cô ấy không có ở đây.”
Tôi trở lại kí túc xá nữ cùng với chiếc lồng vừa làm và muốn kể hết mọi chuyện hôm nay cho Lapis nghe nhưng cô ấy vẫn chưa về phòng.
Chỉ có bạn đồng hành của cô ấy – hắc miêu Noah đang meo meo dưới chân tôi mà thôi.
“Những chú ham này là bạn cùng phòng mới đấy. Nên đừng có ăn chúng nhé?”
Khi tôi giới thiệu cả hai với Noah thì nó chỉ ngửi và liếm những người bạn mới của mình.
Nhưng ham-chan trông chẳng có tí gì gọi là sợ, thậm chí chúng còn trèo lên người Noah và bắt đầu chơi đùa bằng cách dùng bộ lông mượt mà của nó để làm cầu trượt. Dũng cảm thật…
Tôi ngay lập tức trải giấy vụn trong lồng kính làm sàn rồi đặt giường, đĩa đồ ăn, hộp cát và bánh xe cho hamster vào trong đó. Khi tôi đặt hai anh bạn ham-chan vào thì ban đầu cả hai chỉ nhìn quanh nhưng rồi chúng cũng rất nhanh lăn vào hộp cát hay nhảy lên bánh xe.
Nhìn chúng thế này thì ai mà nghĩ đây là tinh linh được cơ chứ.
“Mmm, Popoloactus và Dontanates thì dài quá, lại chẳng đáng yêu chút nào. Mình nghĩ Popotarou và Donsuke sẽ tốt hơn nhiều. Đúng vậy, thế dễ thương hơn nhiều.”
Tôi đã mặc kệ những cái tên mà tổ tiên “Xích Phù thủy” của mình đặt mà đặt cho chúng những biệt danh có phần thô thiển.
Con màu trắng béo tròn là Popotarou với thuộc tính [Thủy].
Trong khi con màu vàng có phần nhỏ nhắn và nhanh nhẹn hơn là Donsuke với thuộc tính [Hỏa].
Tôi chẳng biết chúng sẽ giúp tôi như thế nào với tư cách là tinh linh nhưng tôi rất mừng khi chúng sở hữu hai thuộc tính [Thủy] và [Hỏa] vốn là điểm yếu cũng điểm mạnh của tôi.
À, có vẻ chúng đã mệt rồi.
Hai anh bạn nằm bẹp lên nhau như thể đang tan chảy trên bánh xe hamster và ngủ một cách ngon lành.