Sau mấy chuyện này nọ thì cuối cùng buổi lễ khai giảng cũng kết thúc và chúng tôi rời khỏi thánh đường.
Và chỉ ngay sau đó là một bữa tiệc trà chào mừng khổng lồ đã được tổ chức ở đại sảnh ăn ngay bên cạnh.
Nếu như buổi lễ khai giảng được tổ chức bởi hội nhà giáo thì có vẻ như bữa tiệc chào mừng này lại được chính học sinh tự mình đứng ra chuẩn bị, và ngoài ra còn có những tiết mục biểu diễn của các anh chị khóa trên cũng như những hướng dẫn về nội qua kí túc xá và sân trường cũng như các hoạt động diễn ra trong năm.
Đại sảnh ăn của Học viện Ma pháp Lune Ruschia là một nơi rất ấm cúng không khác gì một nhà hàng với những khung cửa kính lớn được bao quanh bởi cây cớn. Hơn nữa còn có rất nhiều chỗ ngồi ở trên sân thượng.
Giờ là lúc trà chiều nên rất nhiều món ăn vặt nhẹ đang được bày ra khắp những căn bàn trắng như những cái bánh với vẻ ngoài bắt mắt, thạch và cả bánh sandwich nướng, …. Học sinh ngồi ở bất cứ đâu mình muốn, ăn bất cứ thứ gì muốn ăn và bắt đầu hướng về sân khâu trung tâm nơi có các anh chị khóa trên.
“Này, Lapis! Đây là bánh chanh này, đây là bánh chanh đấy!”
Ở bàn chúng tôi đang ngồi có một chiếc bánh được gọi là meringue – thứ tôi nhận ra ngay lập tức khi đó là loại bánh kem chanh nổi tiếng ở vương đô. Bởi vì…
“Trước đây Thor nói rằng cậu ấy đã từng thử một cái như thế này ở vương đô. Cậu ấy bảo nó mang một trắng thuần khiết cũng như rất mềm mịn và hơn nữa còn có hương vị chua ngọt hòa quyện lại. Hẳn đây chính là nó rồi!”
“Cậu Thor đó…Là người trông giống tớ ư?”
“Đúng vậy. Cậu ấy là một chàng trai lớn hơn tớ một tuổi và có thể làm bất cứ chuyện gì đến mức khiến tớ bực mình. À cậu ấy còn là hiệp sĩ của tớ nữa.
“Vậy là giờ cậu ấy đang ở nhà O'Drielle ư?”
“…Không…Giờ cậu ấy đang ở vương đô.”
“Thế thì cậu có thể gặp cậu ấy rồi.”
Một đàn anh mang đồ uống đến nên tôi mỉm cười gượng gạo và lấy một li.
“Tớ rất muốn gặp nhưng cậu ấy giờ đã rất xa xôi rồi… Tớ cũng chẳng biết liệu có được gặp lại cậu ấy không nữa.”
Thor đang ở hoàng cung để bảo vệ cho cô gái là Đấng cứu thế.
Hiển nhiên cậu ấy không thể rời khỏi cô ta cũng như tôi chỉ có một lượng thời gian hạn chế để ra khỏi trường đến vương đô. Nên có lẽ việc tôi vô tình chạm mặt cậu ấy ở đâu đó…chỉ là những chuyện trong mơ…
Và phải nói rằng tôi cũng chẳng thể đến hoàng cung để gặp cậu ấy bởi vì một đứa con gái của quý tộc vùng hẻo lánh như tôi có khi còn chẳng qua được cổng.
Tuy nhiên tôi vẫn đến đây để gặp Thor bởi vì mình không thể cứ bình chân như vại mãi được.
Với căn cứ là học viện ma thuật này, tôi nhất định sẽ lên kế hoạch gặp Thor sớm thôi.
“Đột nhập vào ư? Không, quá phi thực tế. Đợi cậu ấy ở cổng? Cũng không được, họ hẳn sẽ bắt giữ mình như một kẻ bị tình nghi…Quả đúng là mình phải làm gì đó mới có cơ hội vào cung điện một cách đường đường chính chính nhỉ…”
Tôi cắt miếng bánh kem chanh trong khi tự lẩm bẩm với bản thân.
“Nhìn kìa, đó là hội học sinh đấy.”
Tất cả mọi người bắt đầu rộn rang lên khi một số anh chị mang băng đeo tay xuất hiện trên sân khấu trung tâm.
Họ bắt đầu lên tiếng giải thích về những thứ được và không được làm ở trong trường cũng như những hoạt động sắp tới bằng cách sử dụng một chiếc bảng đen lớn đang lơ lửng trong không khí, tuy nhiên điều duy nhất ở trong tâm trí tôi lúc này là chiếc bánh.
Lớp vỏ bánh xốp được phủ bằng lớp kem chanh chua ngọt béo ngậy. Và quan trọng nhất là có rất nhiều miếng bánh mềm mịnh này có vết cháy. Chỉ cắn một miếng thôi mà hương vị chua xen lẫn ngọt đã hòa quyện vào nhau một cách hoàn hảo như thể muốn tan chảy ngay trong miệng. Mình sắp nghiện nó mất…
“Ahem. Thế thì tiếp theo anh xin phép về hệ thống ưu tiên dành cho học sinh danh dự của Lune Ruschia. Hệ thống này sẽ có chút khác biệt.
Một nam sinh với mái tóc ngắn tự nhiên (có vẻ là hội trưởng hội sinh học sinh) đang tự hào giải thích về hệ thống đó. Và có lẽ đây là một chủ đề rất thú vị khi tất cả mọi người, kể cả những người nãy giờ chỉ tập trung vào đồ ngọt cũng đều giỏng tai lắng nghe.
“Những học sinh có điểm số đứng đầu trong năm sẽ được tặng danh hiệu ‘học sinh danh dự.’. Những người đó sẽ được miễn học phí cũng như được tham gia điều hành các sự kiện của trường với tư cách là thành viên của hội học sinh đại diện cho học sinh trong trường. Và không chỉ vậy, họ có thể được tiến vào hoàng cung với lời mời đến những buổi hội họp hào nhoáng.”
Tất cả mọi người xung quanh tôi đều đang bàn tán trong khi tôi vô thức dừng ăn bánh và ngẩng nhìn lên.
Anh ta vừa nói…rằng có thể được vào hoàng cung thậm chí còn được mời đến những buổi hội ư?
Tôi có biết qua về hệ thống học sinh danh dự của Lune Ruschia khi nghe cậu kể về nó nhưng việc có thể vào hoàng cung này thì lại nằm ngoài hiểu biết đó.
“Việc được mời vào hoàng cung cũng đồng nghĩa với việc bạn có thể làm quen được với đủ các thể loại nhân vật tầm cỡ, được tuyển dụng sau khi tốt nghiệp. Thậm chí trong quá khứ thì đã có những cô gái sau này trở thành nữ hoàng vì hoàng tử trúng tiếng sét ái tình….”
“Kyaaa!” Vì một lí do nào đó các cô gái lại hét lên.
Ugh, ồn quá đi mất!
Tôi không quan tâm hoàng tử hay gì cả. Nhanh nói thêm về hệ thống học sinh danh dự đi!
“Nói ngắn gọn thì bạn sẽ có nhiều cơ hội lui tới hoàng cung cũng như nhiều cơ hội khác nhau. Ví dụ như thành viên của hội học sinh chúng tôi bây giờ cũng đã được mời đến lễ hội bóng mùa hè.”
“Aah~~”
Những cái nhìn đầy ghen tỵ về phía các thành viên của hội nổi lên trong khi tôi vẫn chưa hết run rẩy vì hệ thống này.
Siết chặt đôi tay đang run lẩy bẩy của mình, khóe miệng tôi nhếch lên.
Đây rồi. Thật không ngờ cơ hội vào hoàng cung lại rơi vào trong tay như vậy…
“Như hội trưởng đã nói trước đó, thì các bạn phải lọt vào nhóm đứng đầu về điểm số trong năm để trở thành học sinh danh dự. TUy nhiên bên cạnh những bài kiểm tra định kì thì điểm đánh giá trong kì dã ngoại thực hành cũng sẽ đóng một vai trò quan trọng. Hay nói ngắn gọn thì hoạt động nhóm cùng với đội của mình là điều hết sức cần thiết.
Một nữ sinh đeo kính trông có vẻ là phó hội trưởng lên tiếng và chỉ vào chiếc băng tay của mình với một biểu cảm cứng rắn.
“Đội viên? Hoạt động nhóm?”
Mọi người đều nghiêng đầu khó hiểu.
“Có rất nhiều ‘hoạt động nhóm’ trong kì thực hành. Một nhóm sẽ bao gồm 4 đến 6 người. Và tất cả các nhóm đều phải có cả nam và nữ nếu không thì sẽ bị tính là không hợp lệ. Tất cá các bạn sẽ có một tháng để thương lượng với nhau và lập nhóm. Hãy nộp đơn cho chủ nhiệm khối, giáo sư Medite và nếu được thầy ấy đồng ý thì nhóm của các bạn sẽ được chính thức hóa.
Hội trưởng hội học ính nhìn vào những khuôn mặt đang tái xanh của năm nhất với vẻ thỏa mãn và tiếp tục nói.
“Dĩ nhiên việc chọn nhóm nhanh cũng chẳng sao cả nhưng các bạn cần phải biết rằng ai có sức mạnh như thế nào, tính cách ra sao cũng, chưa kể đến tính tương thích với bản thân. Nếu các hoạt động nhóm không diễn ra trơn chu thì nó sẽ ảnh hưởng đến điểm số của các bạn. Ngắn gọn thì các bạn sẽ phải cạnh tranh nhau để có được những thành viên xuất sắc cho đội.
Chúng tôi đã bị ném cho một nhiệm vụ hết sức khó khan.
Họ để cho học sinh tự quyết định nhóm chứ không phải giáo viên hay rút thăm.
Dù cho lớp học còn chưa bắt đầu nhưng những cuộc chiến do thám đã bắt đầu giữa các học sinh để tạo được một đội ưu tú.
“Cố lên nhé, người mới. Anh rất mong chờ người sẽ có được danh hiệu “Học sinh danh dự Garnet” đấy”.
Và hội học sinh cứ thế rút lui khỏi sân khấu trung tâm.
Trong khi vẫn đang quan sát những học sinh năm nhất đang hoang mang.
“Học sinh danh dự ư?”
Nếu tôi trở thành học sinh danh dự vào có thể thường xuyên đến hoàng cung thì cũng có nghĩa là tôi sẽ được gặp lại Thor. Thế nên dù bài thi đầu vào đã kết thúc nhưng giờ một mục tiêu mới đã xuất hiện trước mắt tôi.
Ngay khi hội học sinh hoàn thành bài phát biểu vả rời khỏi thì những học sinh khác cũng đã bắt đầu rời khỏi ghế và bắt đầu đi thu thập thông tin về việc lập nhóm trong khi thậm chí họ còn chẳng hề quen biết nhau.
“Này cô gái kia.”
Một bạn nữ cất tiếng gọi và tôi ngẩng mặt lên vì ngạc nhiên.
Một cô gái với mái tóc óng mượt được chải chuốt kĩ càng đang nhìn tôi với ngón tay trên miệng. Cô ấy là một một mĩ nhân với đôi mắt xanh đậm. Và phía sau lưng là đoàn tùy tùng của cô.
“Cô gái tóc đỏ kia. Ta thấy cô đến trường cùng với Giáo sư Medite nên hẳn phải là người nhà Medite nhỉ. Có muốn lập nhóm cùng ta không?”
“Trước đó thì cô tự giới thiệu được chứ?”
Cô ta nhíu mày khi bị tôi đáp trả bằng một biểu cảm điềm tĩnh.
Không chút chần chừ, đoàn tùy tùng của cô ta bước lên la ó tôi mấy câu kiểu “Sao ngươi lại có thể không biết đến Quý cô Beatrice chứ?” hay “Thật là một con nhà quê xấc xược” và đại loại vậy. Mà họ nói cũng đâu có sai, tôi đúng là một con nhà quê xấc xược mà.
“E hèm. Hẳn là mọi chuyện vẫn ổn nhỉ. Ta là Beatrice Asta, cháu gái của Aurelio Asta – người đứng đầu của Hiệp hội Ma pháp Hoàng gia.”
Oh, ra là vậy, cô ấy là người của tộc Asta. Đó là một gia tộc đã sản sinh ra rất nhiều ma pháp sư hoàng gia và ôi cũng nghe rằng hiện tại thì Hiệp hội Ma pháp Hoàng gia đang nằm dưới quyền kiểm soát của họ.
“Ta có nghĩa vụ trở thành học sinh danh dự dưới cái tên Asta. Thế nên ta đang tìm kiếu những học sinh danh giá và tài năng để lập nhóm. Dĩ nhiên ta sẽ không bạc đãi cô đâu. Tương lai của cô sẽ được nhà Asta hậu thuẫn.”
Tóm lại thì cô ta đang tìm những người có thể giúp bản thân trở thành học sinh danh dự.
Chắc hẳn việc lập nhóm với người là học sinh dạnh dự cũng sẽ giúp ai đó có được điểm số tốt nên chắc hẳn là sẽ có vài người muốn đi theo cô gái này đây. Ngoài ra sau khi mọi chuyện xong xuôi thì còn có thể quan hệ với Hiệp hội Ma pháp Hoàng gia nữa chứ.
“Ôi trời, mái tóc đen đó…cô là học sinh ngoại quốc sao?”
Tuy nhiên khi cô Beatrice này nhìn thấy Lapis thì lại nhướn mày lên.
“Ta nghe rằng sinh viên ngoại quốc có chương trình học khác nhau nên chắc cô sẽ khá vô dụng. Thế nên ta chẳng cần cô trong đội của mình.”
“…Xin thứ lỗi.”
Tôi đứng dậy sau những lời nói đầy xúc phạm của cô ta. Dĩ nhiên tôi không có ý phủ nhận đi thái độ về việc tìm đồng đội ưu và việc hành động nhanh như thế này, tuy nhiên tôi không thể nào tha thứ được cho việc cô ta dám bảo Lapis như vậy chỉ vì cô ấy là học sinh ngoại quốc.
Ngay lúc này thì tôi chẳng còn chút hứng thú nào để gia nhập và làm chung với cô ta nữa.
“Tôi không nghĩ cô có thể tùy tiện nói ra mấy thứ kiểu ‘Tôi sẽ cho cô gia nhập nhóm của mình’ hay ‘Tôi không muốn cô’ khi chưa ai hỏi đâu.”
“Ôi trời, đồ xấc xược…Ta sẽ không cho cô gia nhập đội nữa!”
“Tôi chẳng có ý kiến gì. Tôi từ chối việc là cái kiệu cho cô cưỡi. Tôi cũng có lí do riêng để trở thành học sinh danh dự dù điều đó đồng nghĩa với việc đẩy cô sang một bên.”
Tôi nói một cách rõ rang. Đó cũng như là một cách nhắc nhở bản thân rằng hãy cẩn thận việc này.
“V-vô lí! Sao cô dám khinh thường ta và trở thành học sinh danh dự được! Ta sẽ coi như cô đang âm mưu sử dụng những mối quan hẹ với nhà Medite!”
Beatrice chọc tay vào khiến mặt tôi đỏ bừng.
Cái ý tưởng đó thì có lũ hay lạm dụng nó mới nghĩ đến mà thôi.
“Hẳn là cô đang hiểu nhầm rồi nhỉ, tôi không đến từ nhà Medite.”
“Huh?”
Tôi từ từ khoanh tay và nhíu mắt lại.
“Tôi là Makia O'Drielle”
Tôi đọc tên mình một cách chính xác. Và ngay khi làm vậy thì bầy không khi xung quanh lặng đi một thoáng. Và rồi…
“O’Drielle... O’Drielle đó ư?”
“Năm nay có người đến từ nhà O'Drielle ư!?”
Một loạt âm thanh bùng nổ y như một quả bong bóng bị vỡ vậy khi không phải chỉ mỗi năm nhất mà còn là những anh chị khóa trên.
Bởi vì cái tên này còn nổi tiếng hơn Tộc Asta theo một vài nghĩa.
“Tôi là hậu duệ của phù thủy xấu xa nhất thế giới. Rất vui được gặp cô.”
Tôi chào cô ta bằng một điệu bộ đầy khoa trương.
Nếu cô định mượn sức mạnh từ gia tộc thế thì để tôi mượn tổ tiên mình sự khét tiếng.
“Gi-gì cơ… Không phải O'Drielle là một gia tộc chư hầu đã suy tàn ư?”
Có vẻ như việc này đã giáng một đòn mạnh vào tinh thần của Beatrice Astra khi cô ta hất mái tóc của mình và bỏ đi khỏi sản ăn cùng đám tùy tùng.
“Hah, mình làm mất rồi. Cứ nghĩ sẽ cố làm bạn một cách khiêm nhường nhất có thể thì hóa ra mình lại gây thù chuốc oán với một kẻ rắc rối ngay ngày đầu đi học mất rồi.”
Tôi ngồi xuống ghế một lần nữa và ngước nhìn lên bầu trời. Chắc hẳn đây không phải là một cách mở đầu cuộc sống học đường thông minh cho lắm.
“Makia, cảm ơn cậu rất nhiều. Là do tớ…”
Lapis ngồi cạnh đang tỏ ra hối lỗi nhưng tôi chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.
“Mmm, không sao đâu, Lapis. Nếu cứ để cậu bị cái cô xuất thân danh giá đó sỉ nhục sau khi đã rất cố gắng đến đất nước này thì tớ sẽ chết vì nhục nhã mất. Giờ tớ thấy thực sự rất sảng khoái.”
“…Makia. Cậu…quả đúng là hậu duệ của vị phù thủy đó nhỉ…”
Tôi chẳng hề hiểu tại sao Lapis lại nói câu đó trong khi bản thân đã biết rất rõ.
“Lapis à! Lập nhóm với tớ đi. Tớ sắp bị bỏ rơi đến nơi rồi!”
Tôi – người vừa tỏ ra xấc xược, lúc này đang rơm rớm nước mắt như một chú chó con và nắm lấy tay Lapis.
“Tớ, tớ thì ổn thôi…nhưng cậu có chắc là muốn làm chung với tớ không?”
“Dĩ nhiên rồi. Bởi vì cậu đã đã dùng ma pháp triệu hồi để triệu hồi ra tinh linh Noah cơ mà. Chỉ với cái đó thì cậu đã đi trước tất cả học sinh ở đây rồi. Và tớ cũng muốn bọn mình thân thiết hơn nữa…”
“...”
“Huh? Nếu thế thì không phải mình là mới đứa vô dụng ư?”
Tôi bắt đầu lo lắng về chuyện này. Mặc dù là phù thủy của nhà O'Drielle nhưng tôi chỉ được ban cho thiên phú với hỏa ma pháp và một nhiệt độ cơ thể cao mà thôi. Nếu Lapis từ chối thì sao?
“Makia, cậu có muốn trở thành học sinh danh dự không?”
“Huh? Ah, có chứ… Tớ muốn trở thành học sinh danh dự bởi vì tớ muốn gặp một người.”
Dĩ nhiên một người nhạy cảm như Lapis có thể dễ dàng nhận ra đó là Thor.
Mặc dù vẫn chưa biết hoàn cảnh cụ thể nhưng cô ấy vẫn gật đầu với một biểu cảm bình tĩnh trên khuôn mặt đồng thời nắm lấy tay tôi.
“Nếu là vậy thì tớ sẽ giúp cậu hết sức có thể. Với tư cách là một thành viên trong nhóm của cậu, Makia.”
“Hể? Nhưng không phải cậu cũng muốn trở thành họ…”
“Không, tớ là học sinh ngoại quốc nên hệ thống ưu tiên không hề áp dụng với tớ.”
Tôi đã nghĩ rằng điều đó thật bất công nhưng Lapis chỉ nói rằng học sinh ngoại quốc sẽ cần những chứng chỉ và chương trình dạy khác nên cũng chẳng còn cách nào khác. Tuy nhiên, bởi vì cần điểm cao cho kì thực hành nên chúng tôi chỉ có một lựa chọn là tạo thành một đội mạnh hơn.
“Đầu tiên thì có lẽ chúng ta sẽ đánh giá khả năng của các học sinh khác vào buổi triệu hồi tinh linh ngày mai.”
“Đúng thế. Như vậy chúng ta sẽ biết được ai triệu hồi loại tinh linh nào. Mà có khi những học sinh khác đã lập nhóm trước khi triệu hồi đấy. Cùng cố hết sức nhé, Lapis.”
“Tất nhiên rồi, Makia.”
Bắt đầu rồi. Trong vòng một tháng nữa, chúng tôi cạnh tranh lẫn nhau cho vị trí học sinh xuất sắc nhất.
Trận chiến tranh giành vị trí học sinh danh dự đã sớm khai màn rồi…
======================
Cảm ơn Tê liệt, cảm ơn.