Vương đô Miladriede.
Nơi đây được gọi là “thành phố của nước” tọa lạc ở cực nam của vùng bở biển Ruschia với hằng hà sa số những con tàu ma thuật đến và đi trên những kênh đào chạy ngang dọc khắp thành phố.
“Wow, kia là Lâu đài Miladriede ư? Trông nó còn lộng lẫy hơn cả trong ảnh nữa.”
Chúng tôi cũng đang ngồi trên một con tàu ở kênh đào trung tâm – nơi có thể phóng tầm mắt ra và chiêm ngưỡng vẻ đẹp của lâu đài hoàng gia.
Được bao quanh bởi nhiều đường nước và một cột trụ làm bằng pha lê, lâu đài đó chính là trung tâm của Miladriede.
Đặc trưng của nó chính là những bức tường trắng tinh khiết và phần mái mang một màu sắc xanh rất riêng được gọi là xanh Miladriede. Ngoài ra còn có những món đồ trang trí rực rỡ trông giống như những vương miện làm bằng vàng được đặt ở trên đỉnh. Và trí tưởng tượng của một cô gái đã khiến tôi nghĩ rằng hẳn bên trong kia chắc hẳn là những căn phòng xa hoa và không biết họ tổ chức những bữa tiệc như thế nào nhỉ?
“Này, Makia. Nếu cháu cứ ngó ra ngoài như vậy thì sẽ bị ngã đấy. Ta đã chứng kiến không ít vụ tương tự đâu.”
Cậu – người đang ngồi ở phía đối diện cất tiếng trong khi đang phì phèo điếu xì gà của mình.
“Cậu có vào lâu đài lần nào chưa?”
“Cũng đôi khi, và ta cũng đôi khi thấy Thor ở đó.”
“...Là vậy nhỉ.”
Thor đang sống trong tòa cung điện đó cùng với cô gái đến từ thế giới khác và cả những người đồng đội của cậu ấy – những người được kết nối với nhau qua Huy hiệu Tứ Quang. Chắc hẳn giờ này cậu ấy đã là một trai phố chính hiệu rồi.
“Ý ta là con hãy quên thằng nhãi ranh đó đi Makia.”
“Cậu luôn có ác cảm với Thor như vậy nhỉ?”
“Ta ghét cay ghét đắng lũ mấy con chuột vừa có cả tài năng lẫn ngoại hình. Thậm chí khi ta định mang cho con một món quà bất ngờ thì cũng chính nó là người đã khiến ta gãy xương.”
“Con cũng là kẻ đồng lõa trong vụ đó mà. Ai mà ngờ cậu lại có thể ngã vào cái hố mà bọn con tạo ra khi thực hành ma pháp cứ. A, cậu nhìn kìa, một cây chanh trông thật dễ thương. Và cả một cửa hàng kẹo chanh nữa!”
Những chiếc thuyền tiếp tục trôi dọc khắp các đường mương nước như một thú vui tiêu khiển của đường phố Miladriede.
Trong khi đó những hòn đảo xung quanh lại nổi tiếng về việc trồng các loại chanh, chính vì thế ở đó có thể dễ dàng bắt gặp được cảnh vô số cửa hàng buôn bán đồ ngọt, thực phẩm và cả những thứ được làm từ chanh khác đứng nối tiếp nhau.
Khi đến gần khu trung tâm nhộn nhịp của thành phố thì hiện ra trước mặt chúng tôi là những nghệ sĩ đường phố đang chơi nhạc và thể hiện khả năng nghệ thuật của mình.
Các căn nhà ở đây cũng đều rất cá tính với bức tường trắng, mái và khung cửa sổ xanh y hệt như lâu đài. Những con đường lát gạch màu trắng sữa được tô điểm thêm bởi những ngọn đèn đường ma pháp làm từ kính màu. Và đang đi trên đó là những quý bà đang khoác những bộ trang phục tay phồng thời thượng cũng như các quý ông trong bộ vest của riêng mình.
Ngoài ra cũng phải nhắc đến trung tâm thương mại khi nó sở hữu một mái vòm kính rất đặc trưng với vô số khu mua sắm cũng như điểm thu hút khách du lịch, đó là còn chưa kể đến việc nó cũng có một đường nước riêng để các loại thuyền ma pháp cũng có thể đi vào. Tôi đã phải há hốc mồm khi ngước nhìn lên phần trần nhà được làm hoàn toàn bằng thủy tinh ấy.
Rời khỏi trung tâm thành phố đi về phía nam khiến khung cảnh có chút thay đổi.
Những căn nhà riêng nằm dọc theo đường mương mang đủ các loại màu sắc từ đỏ vàng cho đến lục lam. Cây chanh, cam, ô liu cũng đang rủ xuống ở bên vệ đường với những chiếc lá xinh đẹp đang tắm mình trong ánh nắng ban mai với quả chính là những viên đá quý nằm bên trong đó. Người lớn thì mang thường phục đi làm trong khi trẻ con nô đùa đầy hạnh phúc. Và có vẻ như ma cụ đã ăn sâu vào sinh hoạt của dân cứ nơi đây khi họ cắt tỉa cây bằng một cây kéo có thể kéo dài ngắn túy ý, sử dụng phương tiện di chuyển ma thuật, thậm chí đến những đứa trẻ cũng đang cầm trên tay những trái bóng có thể trở về dù lăn đến bất kì đâu.
Vương đô Miladriede – nơi kiến trúc lịch sử lẫn hiện đại cũng như văn hóa và ma pháp đã hòa vào nhau từ đó ăn sâu bén rễ vào cuộc sống thường nhật khiến cuộc sống sinh hoạt thường ngày cũng trở nên thú vị hơn rất nhiều.
“Cháu nghĩ là mình sẽ thích nơi này đấy.”
“Ta mừng là cháu thích. Thế còn trường học thì sẽ thế nào nhỉ?”
Con thuyền băng qua gầm một cây cầu lớn và khi đến được bên kia thì tôi có thể ngửi được mùi của biển cả.
Quang cảnh trở nên bùng sáng hơn khi cả bầu trời và biển xanh đồng thời xuất hiện. Và rồi đúng lúc đó…
“Chào mừng đến với Học viên Ma pháp Hoàng gia Lune Ruschia.”
Một hòn đảo được nối với đất liền cụ thể là vùng bở biển của Miladriede bằng một cây cầu dài.
Nổi lên giữa mặt biển xanh này khiến nó trông giống là một lâu đào hơn là một hòn đảo, hay nói đúng hơn là một tòa pháo đài.
Những tòa nhà hùng vĩ nằm lơ lửng bên vách đá là một tập hợp gồm những thiết kế kiến trúc đến từ nhiều thời đại khác nhau, ngoài ra nó còn có một ngọn hải đăng làm từ pha lê hẹp dài vươn ra từ trên đỉnh. Và ở vị trí cao nhất chính là một khối pha lê ma thuật được gọi là lacrima – thứ đang tỏa ra một loại ánh sáng kì lạ dù bây giờ vẫn là ban ngày.
“Wow…! Đây chính là học viện ma pháp danh giá nhất thế giới Lune Ruschia ư?!”
Được tận mắt chứng kiến nơi mà bản thân đã luôn hằng mơ tưởng đến khiến tôi còn náo loạn hơn cả lúc nhìn thấy lâu đài Miladriede nữa và đã bất giác thốt lên.
Sau khi xuống khỏi thuyền, chúng tôi cất bước dọc theo cây cầu dài dẫn vào đảo để thẳng tiến đến học viện ma pháp đang tọa lạc giữa biển khơi.
Một bức tưởng khổng lồ của một con dê và những những cây chanh sai trĩu quả lặng lẽ yên vị trước cánh cổng uy nghi của trường như dự đoán. Kiềm chế lại nỗi lo của mình, tôi đi thẳng vào sân trường.
“Học viện Ma pháp Lune Ruschia cũng chẳng khác gì một thị trấn nhỏ cả và lớp học được tổ chức ở mọi nơi trên hòn đảo này. Ngoài ra ở đây còn có nhà thờ, giảng đường, ký túc xá cho học sinh, viện nghiên cứu, vô số xưởng sản xuất, khu tập thể dành cho giáo viên và nhân viên, một vài phong ăn và gian hàng, cửa hàng chuyên về ma cụ dùng trong học tập và còn có cả một cửa hàng lưu niệm nho nhỏ. Thậm chí nếu được cho phép thì học sinh cũng có thể tự mở cửa hàng nữa đấy. À mà cháu có thể hái bao nhiêu chanh tùy ý đấy nhưng hãy cẩn thận với đám gai sắc nhọn của chúng.”
“Ở đây thoải mái hơn cháu nghĩ nhiều.”
“Dù gì thì ma pháp sư cũng là những người tự do tự tại mà. Tuy nhiên sẽ có những trường hợp mà cháu cần phải chịu trách nhiệm cho hành động của bản thân đấy, đến cả trường cũng đôi lúc không thể nào bảo vệ được học sinh của mình đâu. Đây chính là một nơi như thế đấy.”
“…Vâng. Cháu hiểu mà.”
Xuyên qua giữa khoảng hở của những tòa nhà cổ kính chồng lên nhau là ánh nắng dịu nhẹ của đầu giờ chiều.
Lồng ngực tôi nhói lên như thể mình đã lạc vào một thế giới vô định vậy.
Thứ hương thơm từ những trái chanh chín muồi đang lan khắp trường từ nay sẽ là thứ đồng hành cùng tôi trong cuộc sống thường nhật của mình.
Bước lên dọc theo những bậc thang trắng sữa, thứ đập vào mắt tôi là một đài phun nước cổ
nằm ở một nơi có vẻ như là quảng trường trung tâm.
Có một cậu bé đang lặng lẽ ngắm nhìn nó.
Cậu trai với màu tóc bạch kim đang khoác trên mình một bộ trang phục cũ kĩ và có phần hơi quá khổ so với cwo thể.
Không biết cậu ta có phải là học sinh của trường không khi bầu không khí xung quanh cậu ấy có đôi phần kì lạ. Và khi tôi lén dõi theo cậu ấy thì có lẽ ánh mắt chúng tôi đã chạm nhau khi những tia nước đang phóng lên từ đài phun.
Một đôi mắt màu đỏ sẫm như được trộn lẫn giữa hai màu tím và đỏ, là thứ rất hiếm thấy…
“Này Makia, bên này này!”
“À, cháu đây ạ!”
Nghe theo tiếng gọi của cậu, tôi tiếp tục leo lên một nơi còn cao hơn.
Từ nơi này tôi có thể ngắm nhìn được màu xanh nhạt của bầu trời cũng như màu xanh lam của biển cả, đường phố ở Miladriede và cả những hòn đảo khác nằm rải rác ở xung quanh nữa. Ngoài ra còn cả những rặng chanh bậc thang trải dài trên những mỏm đá của đảo và cả những đang hải âu đang bay lượn nữa.
“Kí túc xã nữ nằm ở bên này.”
Dĩ nhiên nam nữ sẽ phải ở riêng và đối với kí túc xá nữ thì nó được bao quanh bởi một bức tường vĩ đại rất dễ để nhận ra khiến người khác phải tự hỏi liệu nơi đây có phải là một pháo đài thực sự hay không?
Cậu lấy một thứ gì đó từ trong túi ra và đưa cho tôi.
Nó là sổ tay hướng dẫn của Học viện Ma pháp Hoàng gia Lune Ruschia.
“Cảm ơn cậu.”
“Và một điều cuối cùng. Ở trường thì gọi ta là “Giáo sư Medite” chứ không là “Cậu”.”
“Cháu hiểu rồi. …Vậy thì, giáo sư Medite.”
“Tốt, tốt! Ta đã luôn mong chờ ngày cháu gọi ta như vậy. Hãy đợi đến lớp Độc dược nhé?”
“...”
Từ giờ trở đi thì tôi sẽ được học rất nhiều thứ từ Giáo sư Medite chứ không phải là từ Cậu, điều đó khiến tôi có phần nào cảm thấy phức tạp.
“Thế thì, Makia. Ta thường sẽ ở phòng làm việc riêng ở Tòa 5 nên nếu cần gì thì cứ tự nhiên đến đấy. Ví dụ như khi có điều gì có con cần biết hay nếu chẳng may con không thích người bạn cùng phòng của mình.”
“Con ở chung phòng với người khác ư!?”
“Ồ, ta chưa bảo ư? Thường thì sẽ hai người một phòng và con cũng vậy, Makia ạ. Nếu ta nhớ không nhầm thì, err…”
“Cháu hiểu rồi! Cháu sẽ mình kiểm chứng chuyện đó!”
Không thể kiềm chế lâu hơn nữa, tôi lao qua cánh cửa vĩ đại của kí túc xá.
“Giáo sư Medite, hẹn gặp lại thầy ở lớp học.”
Và rồi tôi bắt đầu đi tìm phòng mình trong khi kiểm tra số trên giấy nhập học.
***************
Phòng kí túc xã nữ 2020. Lúc này tôi đang đứng trước một cánh của gỗ màu trắng cũ kĩ.
Số phòng được viết trên một tấm để tên màu đen kiểu cũ, và ngoài ra cũng có một mẩu giấy dùng để viết tên ở bên cạnh cửa. Và ở dưới tên tôi là…
“Lapis Twilight?”
Một cái tên có phần kì lạ, chẳng mấy khi nghe đến được viết trên đó khiến tôi vuốt nhẹ mái tóc của mình.
“Ấn tượng đầu sẽ rất quan trọng, ấn tượng đầu sẽ rất quan trọng.”
Nhẩm đi nhẩm lại câu nói như một câu chú, tôi tiến vào phòng.
Dù sao thì thường tôi cũng chẳng để lại ấn tượng đầu một cách tốt đẹp lắm nhưng ít nhất tôi cũng sẽ nở một nụ cười hòa nhã.
“...”
Bức tường trắng muốt cùng với sàn được lát bằng gỗ sồi. Chẳng có ai ở phòng này – nơi chỉ gồm một bộ bàn ghế làm từ gồ sỗi kèm thêm một cái đèn ma pháp kiểu cũ cả dù cho cửa sổ vẫn đang mở toang.
Mặt trời đang lặn nhưng vẫn chiếu những tia nắng vàng xuyên qua tấm rèm cửa màu lam đang đung đưa.
Ở đây còn có một cái ban công hình bán nguyệt và điều khiến tôi rất vui là ở đây đã có sắn một cây ô liu và một chậu cây bạc hà. Nếu rộng như thế này thì hẳn tôi có thể trồng thêm được nhiều thứ nữa.
“Hmm…?”
Tiếng kim loại cọt kẹt vang lên ở phòng bên cạnh – nơi có vẻ là phòng ngủ nên tôi đã lén nhìn vào.
Ở đó có hai chiếc giường và một cô gái đang đứng ở ngay giữa chúng.
Có vẻ như cô ấy là người đã mở cửa sổ ra khi mái tóc đen dài của cô ấy cũng tung bay
“Ah…”
Trời đã chập tối rồi khi tôi có thể cảm nhận được điều đó.
Khuôn mặt tôi từ nở một nụ cười tươi tắn nhất ngay lập tức chuyển thành ngạc nhiên.
Khoảnh khắc cô ấy nhìn tôi cũng là lúc những suy nghĩ về việc cô ấy trông giống Thor đến mức nào khi như thể tôi bị ánh mắt tím đậm kia đâm xuyên qua.
Màu mắt không rực rỡ hẳn như Thor nhưng mái tóc đen và tổng thể vẻ ngoài lại khiến tôi liên tưởng đến cậu ấy.
“Xin chào.”
Cô gái thì thầm cất tiếng.
“Xi-xin chào!”
Tôi cũng đáp lại lời chào cùng với chiếc rương trên tay.
Quan sát kĩ hơn một chút, tôi nhận ra cô ấy đang mang trên mình một chiếc đầm dài có tay màu đen ngay cả trong một ngày ấm áp như thế này.
Mái tóc dài nghang eo chỉ được buộc một cách cho có để rồi khi cô ấy bước đi thì những sợi tóc xõa ra hai bên chạm vào làn da trắng nõn nà càng khiến cô ấy trở nên quyến rũ và bí ẩn hơn. Tuy nhiên, có một điều kì lạ là cứ mỗi khi cô ấy cất bước thì sàn nhà lại phát ra tiếng kim lại như âm thanh lúc nãy mà tôi vừa nghe. Lẽ nào cô ấy đi giày kim loại ư?
“Tên tớ là Lapis Twilight.”
“Tớ, tớ là Makia O'Drielle.”
Tôi đưa tay ra trong khi bản thân đang hồi hộp một cách bất thường còn cô ấy thì trợn tròn mắt có vẻ bối rối nhưng cũng chậm rãi nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
Tay của cô ấy khá lạnh và nó đang run rẩy.
Có lẽ nào cô ấy cũng đang rất lo lắng mặc cho vẻ ngoài điềm tĩnh suốt từ nãy đến giờ?
“Cậu đến từ đâu thế? Tớ thì xuất thân từ Deliafield.”
“Tớ…đến từ Đế quốc Frezier. Tớ là một du học sinh.”
“Wow, Frezier!”
Đế quốc Frezier là một đất nước rộng lớn nằm ở phía tây và là một đồng minh thân cận của Ruschia
Đó là một cường quốc quân sự sở hữu vô số phi thuyền bay. Nếu tôi nhớ không nhầm thì hiện nơi đó đang được một vị nữ hoàng trẻ tuổi trị vì thay cho vị vua đang nằm liệt giường vì bệnh tật.
“Tớ biết một người cũng rất giống cậu đấy. Cậu ấy cũng có mái tóc đen, đôi mắt tím và cũng xuất thân từ Frezier. Ở đấy thì điều đó có lạ không?”
“…Người trông giống như tớ ư?”
Cô ấy nghiêng đầu.
“Đúng vậy. Nó là một câu chuyện rất thú vị.”
Cô ấy nở ra một nụ cười nhỏ nhắn cùng với ánh mắt đầy trưởng thành của mình. Và ngay lúc đó, một chú mèo mun nhảy ra từ chân cô ấy khiến tôi giật bắn lên “Wah!”
“Oh, nó làm cậu giật mình ư? Tớ xin lỗi.”
“Đây là…?”
“Người bạn của tớ, một con dạ miêu tên là Noah. Nó ngoan lắm đấy, à nguyên tố linh hồn của nó là【Bóng tối】.
“Không thể nào, cậu đã có thể sử dụng tinh linh rồi ư?”
“Đúng vậy, đây là việc cần thiết vì công việc của gia đình nên tớ biết cách để triệu hồi tinh linh.”
Ở học viện ma pháp thì người ta thường sẽ triệu hồi tinh linh thân thuộc với mình vào buổi học đầu tiên, nhưng cô gái này thậm chí còn làm điều đó trước để rồi có hẳn có một tinh linh đồng hành… Tuyệt thật đấy!
Dạ miêu Noah với đôi mắt màu tím nhạt pha chút sắc xám đang an tọa bên cạnh chân của Lapis với vẻ điềm tĩnh. Tuy khác loài nhưng nếu xét về tổng thể màu sắc thì trông cặp đôi này chẳng khác gì chị em cả.
Lapis bế Noah lên để tôi xem khuôn mặt của nó.
Khi tôi vuốt ve bộ long bóng loáng vài gãi cằm thì chú mèo tỏ ra rất thích thú. Dễ thương quá đi mất.
“Đa phần những người bạn đồng hành của tộc Twilight đều là mèo.”
“Họ bảo rằng những người đồng hành thường bị huyết thống thu hút một cách mạnh mẽ. Cha tớ là một chú quạ, mẹ tớ thì là rắn nên tớ cũng đã nghĩ rằng bản thân mình sẽ sở hữu một con quạ hay rắn, tuy nhiên…”
Nhưng cũng có khả năng rằng nó sẽ hoàn toàn khác. Tôi cũng chẳng thể biết được loại tinh linh nào sẽ đến với mình nhưng tôi hi vọng có thể triệu hồi và sử dụng một tinh linh càng sớm càng tốt.
Dù là rắn hay quạ thì tôi đều sẽ yêu thương hết mực miễn là chúng đã chịu đến với tôi
“Um, Makia.”
Tôi khá ngạc nhiên khi có người gọi tên của mình một cách tự nhiên như vậy.
“Tớ đã được dặn là nên đi lấy đồng phục của mình ngay trong hôm nay nên cậu có muốn đi cùng không Maki? Có vẻ như quản giáo kí túc xá sẽ phát đấy.”
“Thế thì đi thôi!”
Thứ cảm giác có bạn bè khi đi học này thật khiến tôi hoài niệm.
Ngay cả tiền kiếp của tôi cũng có những người bạn ở trường. Thậm chí còn rất thân thiết và luôn bên cạnh nhau là đằng khác nhưng hóa ra cả hai đứa đều thích cùng một người. Điều đó phần nào khiến tôi cảm thấy khá rối bời.