Ngày hôm sau, thứ Sáu, 7 giờ tối.
Tôi đang yên vị tại bàn học của mình.
Ngày mai là ngày đầu tiên của công việc gia sư bán thời gian. Hiện giờ tôi đang soạn tài liệu học tập cho buổi học trên laptop.
Có một điều may mắn là, bữa nay đám nhóc du côn kia không có ở đây. Và cũng không có Erika nào ở trong chăn hết.
Tôi được ở một mình đúng nghĩa.
Dù cho đây là phòng riêng của mình, có điều nó hơi kì kì bởi đã lâu lắm rồi tôi mới được tận hưởng bầu không khí này.
「Ahhh-Thoải mái quá đi! Có thể tập trung vào học hành đúng là tuyệt nhất mà!」
Tôi không kiềm nổi mà phải thốt lên, cảm giác tự do tự tại khiến cả người thư thái.
Nhưng vừa dứt lời thì cánh cửa phòng bật mở.
「Anh đang độc thoại to quá mức rồi đấy!」
「Oaaaaaa!!」
Erika không hiểu từ đâu xuất hiện.
Việc một người nằm ngoài dự tính đột ngột xuất hiện khiến tôi bị bất ngờ, đồng thời cũng mất mặt nữa khi bị phát giác đang tự lảm nhảm với bản thân, nên tôi ngậm chặt miệng ngay tức khắc.
Erika nhếch mép nhìn tôi.
「Onii-san nè, có phải anh là mẫu người hay tự nói chuyện một mình lắm không? Cô đơn tới vậy rồi cơ à? Hỏi thật nhá, anh cảm thấy vậy do qua nay tụi này không có ở đây chơi cùng phải hơm?」
「Làm gì có! Vớ va vớ vẩn!! Mà gượm hãy nhắc vấn đề đó, trước hết tự dưng em đang làm gì ở phòng anh vậy hở!?」
「Thì dĩ nhiên là có công chuyện rồi.」
Dứt lời, Erika bước vào trong phòng và…nhảy lên giường tôi.
「Giờ thì, chúc ngủ ngon.」
「Ê, không được, đợi chút đã.」
Tôi vội vàng cản Erika đang tính trùm chăn kín người để đánh một giấc lại.
「Qua em đã bảo anh em đang đến tháng rồi còn gì. Hôm nay mới là ngày thứ hai thôi. Vẫn đau chết đi được.」
「Thế sao lại vào phòng anh để ngủ?」
「Tại hôm qua là giấc ngủ ấm áp nhất mà em từng có. Đổi lại, em sẽ để hơi ấm của mình lại trong chăn của anh, nên buông em ra cái coi.」
「Anh không cần cái kiểu trả ơn đó!! Em không được ngủ trong phòng anh nữa!!」
Việc em ấy không hề nhận thức được nguy hiểm tiềm tàng thật sự khiến mình đau đầu quá mà. Hay sự thực là em ấy không hề coi mình là một thằng đàn ông đích thực? Mà nếu là vậy thì cũng đau chẳng kém gì…
「Thế Mana và mấy đứa kia lại đâu rồi!?」
Không hề có một dấu hiệu nào cho thấy con bé hay bất kì đứa nào còn lại trong nhóm có mặt ở nhà lúc này. Nếu có thì tôi sẽ nhận ra tức khắc nhờ sự ồn ào đặc trưng.
「Hội Mana đang ở ngoài cửa hàng tiện lợi gần đây. Em bị đau bụng nên về đây trước.」
「Thế sao em không qua phòng Mana mà đợi? Đừng có nhắm giường anh để ngủ nữa!」
「Xì. Không cho ngủ thì em lăn vậy.」
「Cấm cả ngủ lẫn lăn lộn trên giường! Em không được làm gì hết!」
「Một tý thôi cũng không cho à? A, nếu Onii-san muốn ngủ thì có thể ngủ cùng em nè~」
Erika dùng chất giọng trẻ hư ngọt xớt mời gọi. Em ấy lăn ngửa ra, hai tay dang rộng nhìn tôi. Cảnh tượng mà em ấy đang làm kia, nó hệt như một cô bạn gái đang đợi tôi cùng nhau đi ngủ vậy.
—Không đúng. Em ấy không phải bạn gái mày. Sao mày lại có thể “phấn khích” được vậy!!?
Tôi vội thanh tẩy mọi suy nghĩ đen tối ra khỏi đầu óc.
Rồi một lát sau, tôi cất lời đáp lại Erika.
「Ít nhất thì…đừng có lăn lộn khi đang mặc đồng phục chứ!」
Tôi vô thức thốt ra câu nói này trong nỗ lực tìm cách đuổi Erika xuống khỏi giường.
Erika phụng phịu.
「Ể? Như vậy thì có vấn đề gì sao?」
「Vấn đề gì à…」
‘Đừng lăn lộn khi đang mặc đồng phục’ là điều mà má từng nhắc nhở Mana, và nó cũng do đó mặc nhiên thấm nhuần vào tâm trí tôi. Vậy nên khi mà em ấy thắc mắc tại sao không nên làm vậy, tôi thực sự bí từ.
「Ờ…thì váy sẽ bị nhăn nè, đúng không? Rồi như vậy thì chẳng phải mình sẽ tốn thêm thời gian và tiền của mang ra tiệm giặt là để xử lí mấy nếp nhăn đó hay sao?」
Nghĩ xong, tôi đưa ra câu trả lời, còn Erika tỏ vẻ ngờ vực sau khi nghe nó.
「Quần áo nhăn nghiêm trọng vậy sao?」
「Vì em sẽ phải mặc chúng thường xuyên, nên theo anh thì giữ quần áo sạch đẹp và phẳng phiu sẽ tốt hơn nhiều.」
「…Onii-san này, anh cảm thấy thích một nữ sinh cấp ba quần áo chỉnh tề hơn à?」
「Tất nhiên rồi. Nếu đồng phục của một người vừa nhăn nheo vừa nhem nhuốc thì anh sẽ cảm thấy rằng đó là một người luộm thuộm.」
「…Em hiểu rồi.」
Vẻ mặt của Erika khá thờ ơ. Tuy nhiên, em ấy cũng nghe theo lời tôi và vươn người dậy rồi ngồi ra mép giường.
「Onii-san nè, anh thấy em còn điểm gì cần sửa nữa không?」
Erika hỏi, hai chân đu đưa.
「Để anh nghĩ coi…À, cửa ra vào! Anh đã luôn nghĩ về vụ này mà. Em nên sắp xếp giày dép nghiêm chỉnh trước khi vào nhà!」
「Tại sao phải làm thế?」
「Thì bởi vì…」
Ở tầm tuổi của em ấy thì đáng lẽ ra chuyện này phải là thường thức rồi, nhưng phản ứng này nó kì quá. Nó khiến tôi cảm thấy mình như một bà mẹ đang dạy đứa con học mẫu giáo của mình vậy.
「…Anh đoán làm vậy là để mọi người không bị lạc mất giày dép của mình, những người đến sau cũng sẽ không gặp khó trong việc tìm chỗ để giày.」
「Anh còn thường quan tâm tới cả những người đến sau mình nữa cơ hả?」
Erika nghiêng đầu thắc mắc.
Tôi thở dài và giải thích bằng ví dụ cho Erika.
「Thế này đi, em thử tưởng tượng nhé. Có một nơi mà em đã rất muốn đi từ lâu, nhưng khi tới nơi thì những người đến trước đã vứt giày dép của họ bừa bãi lộn xộn, lúc đó em sẽ muốn làm gì?」
「Em muốn sút cho họ vài phát. Ai mượn họ làm vướng lối em cơ.」
「Tuỳ vào mỗi người mà họ sẽ cảm thấy tức giận, buồn phiền hoặc chán ghét, nhưng dù thế nào cũng sẽ là cảm xúc tiêu cực. Thế nên, sắp xếp giày dép gọn gàng sẽ giúp người khác không phải trải qua những cảm xúc tiêu cực như em vừa cảm thấy ban nãy đó.」
「Hừm…ra là thế. Từ giờ em sẽ chú ý hơn. Cơ mà trí nhớ em kém lắm nên chắc sẽ có bữa em quên béng mất cho coi.」
Đáng ngạc nhiên khi em ấy thành thật nghe lời tôi như này. Tôi thực sự cảm thấy khá vui.
「Sẽ hơi khó để thực hiện đều đặn ngay lập tức, nhưng có thể nghĩ được như vậy đã là một khác biệt lớn rồi. Anh tin chắc rằng sẽ tới lúc mà việc này trở thành một điều quen thuộc đối với em.」
Tôi cười đáp lại Erika. Em ấy vội ngoảnh qua chỗ khác, trông có chút ngượng ngùng.
Vốn thường thức sống của Erika không nhiều, nhưng em ấy lại có thừa tử tế khi tới bắt chuyện với Mana vào lúc con bé đang cô đơn tột cùng. Em ấy cũng rất thành thực và lại còn đáng yêu một cách đáng ngạc nhiên nữa chứ.
「Còn gì nữa không?」
Em ấy cất tiếng hỏi thẳng thừng.
「Ừm…À phải rồi. Có một điều nhưng không phải là thứ em cần khắc phục, mà la một điều anh đã luôn rất muốn nói với em, nhưng lại chưa từng làm được.」
「Ể? Là chuyện gì cơ?」
「Cảm ơn Erika rất nhiều vì đã luôn là người bạn tốt của Mana nhé.」
Tôi nói ra điều mà mình đã luôn cảm thấy ở em ấy.
Thế rồi Erika đột ngột bật dậy khỏi giường. Em ấy bặm chặt môi, vẻ mặt rất khác thường. Chiếc gối rơi xuống đất khi mà em ấy giật mình đứng dậy.
「Aaaa—Quá đủ rồi! Em nghỉ ngơi xong rồi! Em đi chơi với hội Mana đây!」
「Ê này! Quay lại nhặt cái gối lên đi đã chứ!」
To tiếng với người khác không phải là việc tôi muốn làm, nhưng mỗi khi phải để mắt tới đám con gái du côn kia thì tôi có quá trời thứ muốn kêu ca. Đặc biệt là Erika.
Tôi nhìn Erika, cảm thấy nuối tiếc cho công sức giáo huấn nãy giờ của mình, và không ngoài dự kiến, vẻ mặt em ấy đầy khinh bỉ.
「….Onii-san này, anh quá nhạy cảm về mọi thứ rồi đó… Nào là váy vóc, nào là giày dép, rồi lại cả chăn gối… Cứ thế nên anh mới không có nổi bạn gái đấy, okay?」
Thứ gì đó vừa đâm trái tim tôi một phát thật sâu. Và dường như thứ chảy ra từ vết thương kia là nỗi sầu…
「Chỉ là anh mày đang nỗ lực học tập thôi nhá! Đợi tới lúc đi làm rồi thì anh đây mới tính chuyện yêu đương. Thế nên giờ có cố kiếm bạn gái đâu thì chả độc thân!」
「Rõ ràng là nguỵ biện mà. Anh đang tự lừa dối bản thân rằng không muốn có bạn gái chỉ vì không kiếm nổi một cô nào dù đã làm đủ cách rồi, chuẩn chưa?」
Erika khúc khích.
Người con gái xinh đẹp với ngoại hình thiên thần kia lại đang toát ra dáng vẻ của một tiểu quỷ.
Nhưng tôi không để em ấy thoát dễ dàng vậy đâu.
「Ừ thì anh thừa nhận đó là nguỵ biện đấy, cơ mà…」
Tôi nói tiếp với vẻ nghiêm túc.
「…Kể cả như vậy, dù cho có thể Erika nghĩ chuyện này chỉ là tiểu tiết, nhưng anh vẫn sẽ cho em lời khuyên thế này. Em có thể cảm thấy muộn phiền nếu không thể làm điều gì, nhưng có khả năng mà lại không làm thì còn tệ hơn. Và nếu em bỏ cuộc khi thậm chí còn chưa thử cố gắng, thì có lẽ em sẽ không nhận ra chứ với anh, nó là một sự thất bại rồi.」
Nếu tôi không có chút tình cảm nào với Erika thì tôi cũng chẳng phải nhọc công lo lắng cho em ấy làm gì. Đó là một điều rất hiển nhiên. Bỏ cuộc và cho rằng việc này là vô ích sẽ dễ hơn rất nhiều.
Nhưng tôi cảm thấy muốn truyền đạt lại cho em ấy.
Rằng…những gì tôi đang làm là bằng chứng cho việc tôi thực lòng quan tâm tới Erika.
Nghe những lời nói đó, Erika nhìn tôi mơ hồ.
「Vậy ý anh là em nên biết thêm nhiều thứ hơn nữa?」
「Kiểu như vậy đó…Sau này khi em ra ngoài xã hội rồi, mọi thứ đều phải dựa trên thường thức, nên nếu không biết những kiến thức cơ bản đó thì em sẽ rất dễ bị người khác khinh thường. Em không muốn bị như vậy, đúng không Erika?」
「Em không thích…bị người ta coi khinh tẹo nào.」
Thực sự rất khó để có thể giao tiếp một cách rõ ràng với một cô bé du côn. Nhưng Erika vẫn miễn cưỡng quay đầu và nhặt chiếc gối dưới đất lên, đặt nó ngay ngắn lại trên giường.
Tôi cảm thấy rất mừng khi mà thông điệp của mình được truyền tải thành công. Nhưng ngay khi vừa được nhẹ nhõm đôi chút, tôi lại bị nụ cười ranh mãnh của Erika nhắm tới.
「Cơ mà Onii-san nhá, có phải anh đang quan tâm tới tương lai của em đó không?」
Đúng là Erika có khác. Em ấy chỉ mất một lát để hết trầm mặc và lại bắt đầu châm chọc tôi ngay được rồi.
Tâm tình thay đổi còn nhanh hơn thời tiết của em ấy khiến tôi cảm thấy buồn cười.
Vẫn chưa khỏi ngưỡng mộ tài năng có phần kì quặc này của Erika, tôi đáp lời.
「Tất nhiên là anh quan tâm rồi. Erika đã là khách quen của nhà anh từ rất lâu, và anh coi em như là em gái ruột của mình vậy.」
「Hể? Em gái à. Thế là hiện giờ do anh không có hứng thú yêu đương nên không coi em là đối tượng tình ái hả?」
「Erika ấy hở? Dĩ nhiên là không đời nào rồi!」
Thắc mắc của Erika khiến tôi không khỏi phải bật cười.
「Hửm? Thế anh sẽ làm gì nếu giờ em nói rằng em muốn làm bạn gái anh?」
「Ế?」
Tràng cười của tôi tắt lịm.
Erika nhìn tôi bằng thái độ nghiêm túc khác xa thường ngày.
—Chả có nhẽ, Erika thích mình…?
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới cái viễn cảnh bạn gái của em gái sẽ thích mình.
Ý tôi là, đó là chuyện không thể nào…
Khi tôi vẫn còn đang chết đứng trong bối rối, Erika đột nhiên cười lớn.
「Ahahaha! Nom mặt của Onii-san hài quá xá!」
「Ơ! NÀY! Nhóc dám giỡn anh mày hả!」
「Sao vậy? Anh bối rối vì tưởng em nghiêm túc hở? Anh thực sự nghĩ rằng sẽ có người yêu là bạn của em gái mình hả?」
「Chém là giỏi! Anh đây chẳng qua bị bối rối khi nghe thấy một chuyện bất khả thi thôi!」
「Ỏ? ‘Bất khả thi’ luôn cơ?」
Erika rời đi, và trước khi ra tới cửa, em ấy vỗ vai tôi một phát.
「Onii-san nè, trong phòng anh có một cuốn manga, nói là “Chẳng có cái gì gọi là ‘bất khả thi’ cả” đó.」
「Vậy chứng tỏ việc Erika có thể bỗng chốc trở thành một nữ sinh gọn gàng và ngăn nắp cũng không hề ‘bất khả thi’, đúng không nào?」
「Hả? Chuyện đó sao mà khả thi được!」
Cuối cùng thì Erika phải đỏ mặt chạy khỏi căn phòng trước câu trêu chọc của tôi.
Bị bỏ lại một mình trong căn phòng, tôi bật cười.
「Thiệt tình…em ấy đáng yêu quá.」
Câu lầm bầm vô thức được bật ra.
Tôi thực sự coi Erika như em gái của mình.
Tôi lo lắng cho tương lai của em ấy, một cô bé không có chút thường thức sống. Tôi không thể giương mắt nhìn em ấy rơi vào nguy hiểm vì chuyện này được.
Có rất nhiều điều mà tôi muốn dạy cho em ấy từ bây giờ.
Tôi tiến về phía chiếc giường hồi ban nãy Erika khiến cho chăn nệm lộn xộn. Chiếc chăn mà em ấy ngồi bên trên lát trước vẫn còn lưu hơi ấm, khiến tôi phải rất cố gắng để không chạm vào nơi đó.
…Cảm thấy “phấn khích” trước Erika, người tôi vẫn luôn thầm coi là em gái mình, là thứ tôi cần phải gạt bỏ ra khỏi đầu.