Về tới nhà sau khi tan học, tôi hít một hơi thật sâu trước khi mở cánh cửa chính.
Bậc thềm lại bừa bãi giày dép. Có vẻ như đám bạn du côn của con em bữa nay lại tụ tập ở nhà tôi.
Tôi lại ngồi xếp gọn lại đống giày dép của tụi nhỏ như hôm qua trước khi lên tầng.
Việc bạn bè của em tôi tới nhà vốn dĩ không có vấn đề gì cả. Con bé có bạn có bè như vậy thì tôi càng mừng, nên tôi cũng chẳng mảy may ý định đuổi cổ cả đám ra khỏi nhà chỉ vì không xếp gọn giày dép hay là gây ồn ào chút đỉnh. Thực sự đấy, xưa giờ tôi vẫn luôn như vậy cả, có điều…
Vệ sinh cá nhân xong, tôi đứng trước cánh cửa căn phòng của chính mình.
Lấy hơi thêm một lần nữa nào.
Sau khi đảm bảo từng tế bào trong cơ thể mình đã được nạp đủ oxy, tôi lập tức mở tung cánh cửa phòng.
—*kèèẹẹtt*
「A, Aniki, mừng anh trở về.」
Ngay khi tôi mở cửa, Mana là người cất tiếng trước tiên và hơi giơ tay lên chào tôi.
Rồi tới lượt Runa-chan và Arisa-chan đồng thanh “Mừng anh trở về”.
…Erika-chan vẫn lại đang ngồi một góc đọc manga, nhưng cũng ngưng lại và ngước lên liếc tôi một cái, sau đó tiếp tục cúi xuống đọc tiếp, không nói lời nào.
「Ừ anh về rồi…」
Bất cứ khi nào ai đó nói với tôi “Mừng trở về”, thì tôi sẽ đáp lại “Về rồi đây”. Đó là phép lịch sự tối thiểu đối với người đã chào hỏi tôi, vậy nên lời đáp kia vọt khỏi miệng tôi như một phản xạ trước khi kịp nghĩ ngợi…Và rốt cục việc này khiến tôi quên béng mất những lời tôi đã chuẩn bị trước khi mở cánh cửa ra.
「Rồi sao nữa…」
Mana và đám còn lại lại quay qua tiếp tục buôn dưa với nhau, như thể chưa từng có sự gián đoạn.
Mọi thứ diễn ra vô cùng tự nhiên, và bầu không khí quay trở về hệt như trước khi tôi bước vào căn phòng này.
Mất một lúc tôi mới định hình lại được.
「Không đúng, sao mấy đứa hôm nay vẫn thản nhiên thư giãn trong phòng của anh vậy hả!?」
Đây đáng ra là những lời tôi cần phải nói ngay từ khoảnh khắc mở cửa mới phải. Có điều, khi nghe tụi nhỏ nói “Mừng anh trở về”, tôi đã vô thức đánh mất mạch suy nghĩ của mình trong giây lát.
Mana tặc lưỡi.
「Chậc. Tớ cứ nghĩ nếu chào “Mừng anh trở về” thì ổng sẽ chấp thuận cơ, ai dè được có vài giây bọ.」
Hoá ra là một cái bẫy có tính toán. Không hổ danh cô em gái bé nhỏ của tôi. Con bé quá hiểu tôi đi…Gượm đã, đây không phải lúc để mà ngưỡng mộ.
Mình phải nạt Mana một trận mới đúng.
「Tất nhiên rồi!! Anh mày bị sao nhãng một tý vậy thôi, chứ rõ ràng đây là phòng anh cơ mà! Người duy nhất ở trong căn phòng này đáng ra phải là anh đây này!」
Đám gái du côn mà tôi cố gắng mãi mới đuổi ra được bữa trước, hôm nay đã quay lại tụ tập như không. Tôi không thể để chuyện này tiếp tục tái diễn.
Trong khi tôi vẫn đang quạo quọ, Mana nhún vai.
「Chẳng phải đây là một dịp hiếm khi có tới tận bốn nữ sinh cấp ba xinh đẹp ‘mừng anh về’ hay sao? Sao anh không thể tỏ ra biết điều một chút được nhỉ? Bốn lận đó, anh có hiểu không? Bốn! Không phải chỉ một hay là hai, mà có tận bốn em gái cấp ba xinh tươi vây quanh và nói “Mừng anh đã về”. Đây là ‘dịch vụ’ mà không phải thích là có đâu, trừ khi anh mò tới tiệm cafe nữ sinh ở Akihabara lận kìa.」
「Mấy đứa làm ơn đừng có tự tiện ép anh vào mấy cái ‘dịch vụ’ kiểu này được không? Và nếu muốn anh đây chỉ ra tiểu tiết nhá, thứ nhất, anh không hề được ‘vây quanh’, tiếp theo, Erika-chan không hề nói “Mừng anh trở về”, vậy nên tính ra chỉ có ba đứa thôi.」
「Hả? Erika, cậu phải nói đi chứ. Ôi Aniki, có phải anh cảm thấy buồn vì không được Erika chào “Mừng anh trở về” đó không?」
Mana than phiền với Erika.
Erika-chan ngẩng mặt khỏi cuốn manga, nghiêng đầu tò mò nhìn về phía tôi.
「Anh thực sự muốn em chào “Mừng anh trở về” lắm à?」
「Không, anh không hề nói vậy nhé.」
「Thế thì không có vấn đề gì hết nhỉ? Em có chào “Mừng anh về” hay không thì cũng đâu có khác gì đâu?」
Nói nghe dễ vậy.
Ừ thì cũng không phải là sai, nhưng…cái cách em ấy nói, nó có chút gì đó hơi lấn cấn.
Dường như cảm nhận được tâm trạng kì lạ của cả hai bọn tôi, Mana cố ý cất to giọng vui vẻ
「Thôi được rồi!! Kể từ lúc này Aniki được thoải mái thích làm gì thì làm, khỏi cần lo tụi này!」
Cái kiểu kết luận không cho người khác có cơ hội chen vào đó là sao?
「Đây rõ ràng là phòng anh, tại sao lại tới lượt Mana cho phép anh thích làm gì thì làm?」
Bình thường phải là ngược lại chứ. Tôi mới là người nói những lời đó chứ…À không, còn khuya tôi mới nói như vậy.
「Anh lại tính đuổi tụi em đi đấy à? Tsukacchi hẹp hòi quá đấy. Thảo nào anh vẫn ế chỏng ế chơ là phải.」
Runa-chan thở dài thật to.
「ANH-ĐÃ-NÓI-RỒI-CƠ-MÀ! Sao mấy đứa không chơi ở bên phòng Mana ấy?」
「Tsukacchi, anh chưa từng thấy qua phòng Mana à? Bọn em không thể ở trong căn phòng đó được.」
Tới bạn bè con bé còn phải gọi là “căn phòng đó”, phải chăng phòng của Mana bừa bộn lắm sao? Con bé từng là người ngăn nắp, nhưng giờ lại để căn phòng của mình bừa bộn…Liệu đây có phải một hệ quả khác từ việc trở thành du côn hay không?
Trong khi tôi nhìn Mana một cách đầy lo âu, Arisa-chan chỉ tay qua hướng phòng của em ấy và nói.
「Phòng cậu ấy tràn ngập toàn những thú nhồi bông dễ thương chết đi được, nhiều tới nỗi không có chỗ để đứng luôn. Nên ông anh thử tưởng tượng coi Mana sẽ giận cỡ nào nếu nhỡ em đánh đổ nước quả hay đánh rơi vụn bim bim lên những bé thú nhồi bông đó và khiến chúng bị bẩn xem. Phòng cậu ấy rất êm ái và đáng yêu, nhưng chẳng thể nào mà thư giãn nổi á.」
「Thế quái nào. Sao mấy đứa không dồn thú nhồi bông vào một góc để lấy chỗ?」
Nếu không phải do căn phòng bừa bãi thì đâu có vấn đề gì đâu?
Tuy tôi nghĩ vậy, nhưng không hiểu sao tụi nhóc nhìn tôi bằng ánh mắt trống rỗng.
Là sao vậy? Chẳng có nhẽ căn phòng thực sự ngập trong thú nhồi bông tới độ không còn có thể gom ra được tý khoảng trống nào à?
「D-dù sao thì, bọn em thích đập phá trong phòng này hơn! Trước giờ đều như vậy rồi! Anh không thể cứ thể đuổi bọn em đi được.」
Mana tuyệt vọng cất lời.
「Trước đây lúc bọn em làm vậy thì anh vắng nhà, nhưng giờ thì khác rồi. Bây giờ anh sẽ luôn về nhà sớm, mấy đứa phải tính cách khác đi chứ.」
「Chán chết đi được…đúng là đồ hẹp hòi!」
「Anh không có hẹp hòi! Mana mới là đồ hẹp hòi khi không chịu dọn phòng!」
Cuối cùng cuộc chiến giữa anh em ruột cũng bùng nổ.
Sau một hồi Mana và tôi cãi nhau qua lại, Erika-chan chen vào để giảng hoà.
「Được rồi, được rồi, bình tĩnh lại nào. Đây không phải vấn đề mà chỉ nói mồm là giải quyết được.」
「Không, chúng ta cần phải ngồi bàn lại và tìm ra giải pháp…」
Rõ ràng em từ bỏ ý định chỉ đứng ngoài nhìn rồi…nhưng có vẻ như em không có ý định giải quyết vấn đề thông qua thảo luận đúng không?
「Vậy cách nào là tốt nhất?」
Mana quay qua hỏi. Erika-chan đáp.
「Để tớ coi…chơi một trò chơi, người thắng cuộc sẽ được phép ở lại phòng thì sao nhỉ?」
「Khoan đã, tại sao? Tại sao anh, chủ nhân đích thực của căn phòng, lại có nguy cơ bị đá khỏi chính nơi mình sở hữu chỉ vì thua một trò chơi? Ít nhất thì nếu mấy đứa thắng, anh sẽ cho mấy đứa dùng chung phòng, được chứ?」
「À, thế cũng được. Chơi nào. Onii-san.」
Erika-chan nở nụ cười thật lớn với tôi. Tôi cảm thấy có mùi bị gài…
「Hầy…được rồi, anh đây chấp hết. Không nhì nhằng nữa, nhưng chúng ta sẽ chơi trò gì giờ? Có muốn thử chơi thi giải nhanh toán trình độ học sinh cấp hai không?」
「Hả?? Sao anh ác thế?」
Ý tưởng của tôi bị gạt phăng bởi Mana.
“Fufufu”, Erika-chan bắt đầu cười thành tiếng.
「Sau đây em xin đề xuất trò chơi tuyệt nhất trước giờ. Tên trò chơi là ‘Nào cùng đoán cỡ ngực’!」
「Em có thể nhắc lại thêm lần nữa được không?」
Những dự cảm không lành khiến cơ mặt tôi căng cứng.
「Luật chơi là anh sẽ phải đoán cỡ ngực của bốn bọn em theo chuẩn ABC. Nếu anh đoán đúng cả bốn, anh thắng. Căn phòng này chính thức là của riêng anh.」
「Khônggg, sao em ác thế?」
Sao lại bắt một thằng zê rô kinh nghiệm với phụ nữ chơi cái trò chơi này? Tôi làm sao mà có thể đoán được cỡ ngực của tụi nhóc khi mà cả đám chúng nó vẫn đang bận đồng phục kia chứ. Không đúng, kể cả có thấy hàng nguyên bản thì tôi cũng có hiểu gì đâu mà đoán.
「Thôi được rồi! Tính ra thì không có gợi ý cũng khó để mà chơi nhỉ? Cũng tại Aniki là trai tân mà.」
Mana lại bắt đầu chọc ngoáy.
「Ừm, nếu là gợi ý thì, em sẽ cho phép anh được sờ của em! Anh có thể sờ bao nhiêu tuỳ thích rồi đoán thử xem đó là cỡ gì!」
Erika-chan trưng ra vẻ tự mãn khi cho phép tôi sờ soạng. Trông như thể con bé muốn hành quyết công khai thằng anh này vậy.
Tôi thở dài gãi đầu.
「Đời nào anh làm thế được…Nhưng trò chơi kiểu này, em cảm thấy ổn chứ? Runa-chan, cả Arisa-chan nữa, hai đứa có ổn không khi để anh đoán cái đó?」
Nghe câu hỏi xác nhận của tôi, Runa-chan cười táo bạo và khẳng định chắc nịch “Nếu anh có thể thì cứ thử đoán coi nào”, còn Arisa-chan thì “Đừng lo, nếu ông anh đoán đúng thì đằng này sẽ thành thật xác nhận cho ông anh.”
Chắc chắn cách duy nhất để có thể đuổi triệt để đám nhóc du côn này là phải thắng trò chơi.
Tôi nghe nói rằng đại đa ngực phụ nữ Nhật Bản nằm ở cúp B, C và D. Và có một điều tôi nhớ rất rõ. Hoshino có chỉ cho tôi, cỡ ngực được tính theo sự chênh giữa đỉnh và phần dưới cùng của ngực. Nói cách khác, nếu như phần dưới ngực gầy thì cỡ ngực thực sự sẽ lớn hơn đám con trai tưởng. Cả bốn đứa tụi nhỏ đều khá mảnh mai, nên phần dưới ngực chắc chắn cũng sẽ gầy. Suy ra cỡ ngực thực sự của mấy đứa tụi nó sẽ lớn hơn so với những gì tôi thấy bằng mắt thường.
Vì không thể sờ rồi, nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài suy đoán sơ bộ.
Có điều, thực ra không cần phải cất công đoán cỡ của cả bốn.
「Của Mana là cúp C.」
「Hả!? Sao anh biết hay vậy, Aniki đúng là đồ ngốc mà!」
Nghe câu trả lời của tôi, mặt Mana chuyển sắc đỏ rực. Có vẻ là tín hiệu tôi đã đúng.
「Đừng có nói…là anh lục quần áo của em đấy nhá…」
「Anh không có làm vậy nhé. Do hôm bữa lúc mẹ sắp ra ngoài mua đồ thì vừa hay anh về, lúc đó em đang có nhắc với mẹ về cỡ ngực bằng cái giọng to và ngu ngốc của mình mà! Em có nói rằng nó to hơn đợt trước rồi.」
「Đừng có nghe em nói chứ!! Ít nhất anh phải giả vờ là không nghe thấy em nói chứ!!」
「Thì anh chả giả bộ rằng mình không nghe thấy gì hết tới tận hôm nay rồi còn gì!」
「Đừng có quên rằng, không phải ai khác, mà chính em là nguyên nhân khiến anh phải mở miệng đấy nhé.」
「Sao Mana lại là cúp C…Chết tiệt, tao vẫn cứ đinh ninh bọn mình là đồng loại chứ…!」
Runa-chan ôm đầu thất vọng. Dựa vào phản ứng này, người tiếp theo tôi sẽ đoán là…
「Vậy thì của Runa-chan là cúp B.」
「Khôôôôông! Tao không muốn là đứa bé nhất trong nhóm đâuuuuuu!」
Runa-chan gục xuống sàn trong nước mắt.
Nếu đã dễ mặc cảm như vậy thì sao lại đồng ý chơi trò chơi này không biết nữa? Hỏi thật đấy.
「Thế còn đây thì sao?」
Arisa tiến ra trước mặt tôi với vẻ bình tĩnh.
Ngực con bé trông nhỉnh hơn của Mana, nhưng tôi không biết hơn là hơn bao nhiêu. Có thể bằng hoặc hơn Mana, vậy suy ra sẽ là cỡ C đổ lên.
Không đúng, dựa trên sự điềm tĩnh này, con bé phải rất tự tin về kích cỡ của bản thân. Nói cách khác, chắc chắn là hơn Mana, phải là cúp D hoặc hơn…
「Ông anh muốn thử hàng không?」
Arisa lấy tay nâng ngực của mình lên. Qua hành động vừa rồi, tôi có thể thấy rõ rằng chúng có kích cỡ khá đáng kể.
Nghe nói là cỡ lớn thường sẽ được tính từ cúp E trở đi. Như vậy có nghĩa là…
Tôi đã tìm được đáp án rồi.
「Cúp E?」
「Uầy, đúng thật luôn! Ông anh giỏi dữ vậy!」
Tôi mừng là mình đã đoán đúng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy đầy phức tạp khi không biết chiến thắng vừa rồi có xứng đáng hay không.
「Em là người cuối cùng nhỉ.」
Trùm cuối, Erika-chan, đứng ra trước mặt tôi.
Không rõ vì sao, nhưng tôi cảm giác rằng của Erika là cỡ lớn. Nhưng cụ thể lớn như thế nào thì vẫn còn là một ẩn số.
Khi tôi chăm chú nhìn vào Erika-chan, em ấy mỉm cười với tôi.
「Nếu anh không đủ can đảm để sờ chúng, hay là em cởi ra cho anh nhìn luôn nhé?」
「Khỏi cần, anh ổn.」
Tôi lập tức trả lời để ngăn em ấy lại.
Kể cả có thêm gợi ý cũng không có gì đảm bảo rằng tôi có thể đoán đúng thêm lần nữa. Vậy nên kế sách tốt nhất là đưa ra một câu trả lời bừa ít rủi ro nhất.
Êyy, liều ăn nhiều nào!
「…F?」
Khi tôi nói xong, Mana-chan, Runa-chan và cả Arisa-chan lập tức biến sắc. Và rồi Arisa-chan chộp lấy tay của Erika-chan.
「Ể? Khoan đã. Của Erika là cúp E thôi đúng không?」
「Ơ…phải không nhỉ? Tớ nhớ là lên F rồi mà ta?」
「Không thể nào! Nhìn kiểu gì thì nó cũng lớn nhanh quá mức quy định! Gần đây bà mới có cúp E thôi cơ mà! Chúng ta vẫn ngang nhau mà, phải không?」
「Ể…? Lúc tớ mua cái mới, tớ nhớ là mình mua cúp F mà nhỉ…?」
「Cố tình! Chắc chắn là bà cố tình!」
Nói rồi Arisa-chan bắt đầu lột đồng phục của Erika-chan.
「M..mâ..mấy đứa đang làm cái gì vậy!?」
Tôi hoảng loạn, còn Arisa-chan thản nhiên đáp.
「Xác nhận cỡ ngực! Em phải lột áo ngực của bả ra để kiểm tra cỡ áo trên phần tem!」
「Không, đừng có làm vậy trước mặt anhhhhh!」
Tôi hốt hoảng chạy ra khỏi phòng.
Đứng ngoài hành lang thở dài, tôi vẫn nghe được tiếng nhốn nháo của đám JK từ phía bên trong.
「F thật bọn mày ạ…Mấy câu trả lời đều đúng tất kìa.」
Vậy là tôi đã chiến thắng trò ‘Nào cùng đoán cỡ ngực’ rồi. Nhưng rốt cục tôi mới là người “bị đá” khỏi phòng.
Tôi quyết định bỏ cuộc và lặng lẽ hướng về phía phòng khách để không phải nghe thêm bất kì chữ “ngực” nào phát ra từ phòng mình nữa.
Có cảm giác rằng bữa nay tôi sẽ không thể về lại phòng mình cho tới khi đám du côn kia chịu về nhà…