Khi tôi cùng với Erika đi tới cửa hàng lưu niệm của thuỷ cung, chúng tôi tìm thấy Mana và mấy đứa kia đã ở sẵn đó. Tụi nhỏ đang cười điên loạn, vẫy vẫy những con cá chình nhồi bông.
「Này! Mấy đứa đừng có gây ồn ào coi!」
Tôi tới nơi và cảnh cáo lũ nhỏ.
Khi cả lũ nghe thấy tiếng nạt nộ của tôi cũng là lúc những con lươn nhồi bông kia lập tức dừng chuyển động.
Thế rồi mấy đứa đó liền đồng loạt phi về phía Erika và tôi.
「Á à!」
Mana, Runa và Arisa rú lên đồng thanh.
「Im đê. Và đừng có dùng cá chình nhồi bông để đi dí vào mặt người khác như thế.」
Tôi buông tay Erika ra và tịch thu ba con cá đáng thương bị ba con nhóc du côn vung vẩy nãy giờ. Xong xuôi, tôi nhẹ nhàng đặt chúng trở lại góc để cá chình nhồi bông.
Trong lúc tôi đang dở tay thì Mana và đám kia đã vây quanh Erika.
「Ồ hố? Gạo cuối cùng cũng nấu thành cơm rồi hả? Có phải Erika lại là người tỏ tình không đấy?」
Nghe Mana hỏi, Erika lắc đầu và thẹn thùng khai “Không phải.”
「Là Onii-san, anh ấy hỏi tớ ‘Liệu em sẽ làm bạn gái của anh chứ?’…」
「Ểểểểểể?」
Đám con gái du côn kia la lên thất thanh. Điều đó khiến tất cả mọi người trong cửa hàng quay qua nhìn về phía chúng tôi để xem xem chuyện gì đang diễn ra.
Đứa nào đứa nấy y nhau…Sao mấy con người xung quanh mình chẳng bao giờ ý thức được ‘đúng lúc, đúng nơi, đúng thời điểm’ là gì thế nhỉ…
Mấy thằng bạn đại học, con em gái, và bạn bè con bé nữa, chẳng hiểu sao đều rất ư thiếu nhã nhặn.
Cảm thấy giờ mà nhập hội với tụi nhỏ thì sẽ rất mất mặt nên tôi quay qua xem xét chiếc bút bi nhặt từ kệ đồ bên cạnh. Tôi giả bộ như mình chỉ là một khách hàng bình thường chỉ tình cờ đứng gần đó, tuyệt nhiên không quen biết gì mấy con giời du côn phía kia.
Nhưng đám nhõi du côn này chẳng hề có chút năng lực đọc vị không khí gì cả, chăm chăm chĩa ngón tay chỉ tôi và hét ầm ĩ.
「Rồi sao nữa!? Anh còn nói gì với bả nữa thế hả Tsukacchi!?」
Runa gay gắt hỏi tôi.
「Chuyện này…bí mật.」
Erika bẽn lẽn đáp.
「Ôi chu choa mạ ơi ~ Erika đã hoàn toàn biến thành thiếu nữ yểu điệu mất rồi!!」
Arisa rít lên đầy thống khổ.
「Quá thất vọng, Aniki nhà tớ đúng là đồ đầu đất thiếu quyết đoán mà. Tớ xin lỗi vì ảnh đã khiến cậu phải đợi lâu tới vậy.」
Mana chẳng hiểu sao lại nói xin lỗi.
「Sao em lại xin lỗi vậy hả Mana?」
Tôi không lờ chuyện này đi được nên đành hỏi.
Mana thấy vậy, thở dài thườn thượt.
「Dễ hiểu mà ha. Dù anh đã nghĩ ngợi rất nhiều nhưng chẳng tìm được lí do chính đáng nào để có thể bắt đầu hẹn hò với cậu ấy được, em nói có đúng không? Anh mất quá lâu để đưa ra quyết định, tốn quá trời thời gian để có thể hồi đáp cậu ấy. Nếu không phải Erika mà là một người khác thì chắc chắn giờ này Aniki đã bị đá ra chuồng gà rồi. May cho đồ ngốc nhà anh là Erika đã đổ anh đứ đừ rồi đấy nhé.」
「Đúng…đúng thật. Anh cũng nghĩ hệt như em vừa nói.」
Nếu Erika bỏ cuộc ngay sau lần đầu tiên tôi từ chối em ấy thì giờ đây chúng tôi đã không thể đứng đây với nhau như thế này được rồi. Kể cả tình cảm của tôi dành cho Erika có đâm mầm thì lúc đó chuyện cũng đã là quá trễ.
Lòng tôi mừng rơn vì mọi thứ vẫn chưa quá muộn màng.
Khi mà tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn thì Arisa ưỡn ngực lên và khoe khoang.
「Tụi này cũng đã phải quan sát ông anh nhát cáy của Mana một cách tử tế đấy nhé. Anh không nghĩ nên cảm thấy biết ơn tụi này hở?」
Tôi không tài nào nhịn cười nổi trước những lời lẽ khoác lác không biết xấu hổ của Arisa.
「Thật…vậy nhỉ. Rồi, anh biết ơn mấy đứa lắm.」
Tôi quay sang phía Mana, Runa và Arisa và cảm ơn các em ấy.
Rồi, như thể chỉ đợi những lời tôi vừa mới nói xong đó, Mana đột ngột giơ tay lên. Con bé tiếp theo gọi ba đồng chí du côn của mình.
「Mấy bà ei! Để bày tỏ lòng biết ơn của mình, Aniki đây sẽ mua mỗi đứa tụi mình một món lưu niệm nhé, nên thích gì cứ thoải mái mà hốt nghe chưa!」
「Hả!? Sao người đưa ra quyết định lại là Mana!?」
Chẳng đứa nào thèm nghe tôi biểu tình cả.
Runa và Arisa lập tức ù té chạy biến, reo lên một tiếng “Yaay~!”
Rồi tới lượt Mana chộp lấy tay của Erika và bắt đầu đuổi theo hai đứa kia.
「Này! Erika nữa, đi thôi!」
「À, ừ!」
Chỉ trong chớp mắt, đám nữ sinh du côn đã xới tung cả cửa hàng lưu niệm lên. Đó quả là một tốc độ đáng nể.
「Thiệt tình…Không biết thiệt hại sẽ là bao nhiêu đây…」
Dù nói như vậy, nhưng tôi chẳng thể nào ngăn mình nở một nụ cười trên khuôn mặt.
Tôi dõi theo Erika. Em ấy trông đầy vẻ hạnh phúc khi đưa mắt nhìn quanh cửa hàng. Thi thoảng em ấy sẽ lại bông đùa qua lại cùng với hội Mana và cười thật vui vẻ. Nhìn theo em ấy, tôi nở một nụ cười thật trìu mến.
Chỉ nội việc thấy được gương mặt vui vẻ của người mình yêu thôi đã đủ sưởi ấm con tim tôi. Và lời thì thầm “Anh thực sự, thực sự rất là vui” cứ vang lên mãi trong tâm trí tôi.
Chẳng mấy khi có dịp. Chắc mình cũng nên mua món gì đó…
Sau khi cảm thấy đủ thoả mãn vì được ngắm Erika suốt lúc lâu, tôi cũng dạo quanh cửa hàng để tìm mua một món đồ thú vị nào đó.
Văn phòng phẩm. Thú nhồi bông. Kẹo bánh. Áo phông. Mũ nón. Khăn tay.
Chẳng có món nào trong số chúng mà tôi cần cả, nhưng để làm kỷ niệm cho chuyến đi này thì tôi nên mua món đồ lưu niệm nào đây? Tôi cảm thấy tương đối bối rối.
Sau một hồi dạo quanh, tôi tới khu bán sách. Thế rồi tôi bắt gặp Erika đang ôm một chú cánh cụt nhồi bông trong tay. Coi bộ em ấy đã chọn mua một chú cánh cụt nhồi bông hệt như bé lần trước.
「…Lần này em vẫn mua hệt như lần trước à?」
Khi tôi gọi em ấy, Erika quay người lại.
「À…vâng anh. Em xem qua hết rồi, nhưng bé cánh cụt này vẫn khiến em thích nhất.」
「Anh biết rồi. May mà vẫn hệt như lần trước nhỉ.」
「Cơ mà á, mặt bé này hơi khác bé trước một xíu đấy ạ. Bé lần trước…cứ bị giống Onii-san í.」
「Ể? Em chọn một con thú nhồi bông trông giống anh sao?」
Khi tôi thốt lên, Erika lập tức đỏ mặt.
Tôi nhìn chằm chằm vào chú cánh cụt nhồi bông mà Erika đang ôm. Cơ mà rốt cục vẫn chẳng hiểu nổi nó giống tôi ở chỗ quái nào cả.
Khi tôi và con cánh cụt kia đang thi trừng mắt với nhau thì Erika không ngừng lật dở từng trang của cuốn sách tranh về loài chim cánh cụt.
Thấy vậy, tôi nói với Erika.
「Nào, nói anh nghe thử xem. Đây là loài cánh cụt gì?」
「Ể? Loài này…ưm…là gì ta?」
Thứ Erika đang tra cứu có vẻ như là danh sách các loài chim cánh cụt. Tôi cũng ngó vào từ phía bên cạnh để có thể nhìn rõ bên trong cuốn sách tranh đó hơn.
「Cho anh xem với?」
「Vâng…ạ?」
「Phải đây không nhỉ? Chim cánh cụt hoàng đế.」
「A, đúng rồi đó anh! Hoàng đế…em có cảm giác mình từng nghe qua từ này trước đây rồi sao í.」
「Nó có nghĩa là hoàng đế đó. 」[note39065]
「Fufufu. Nghe mạnh dữ luôn anh nhờ.」
Khi tôi đang hết ngó lên con cánh cụt nhồi bông rồi lại nhìn trở lại cuốn sách thì chợt có cảm giác cái gì đó đang chọc chọc thúc thúc phía sau lưng mình.
「Nn?」
Erika và tôi quay đầu lại gần như đồng thời.
Đập vào mắt tôi chính là ba con cánh cụt nhồi bông bự chảng. Erika reo lên khi em ấy thấy chúng.
「A! Mấy cậu cũng chọn chim cánh cụt à?」
Những người đứng sau lưng chúng tôi vừa xong chính là hội Mana. Đứa nào đứa nấy trên tay đều ôm một chú cánh cụt nhồi bông. Té ra vật thể mềm mềm vừa chọc lưng tôi chính là mỏ của chim cánh cụt nhôi bông.
「Ồ! Anh vừa thấy mấy loài cánh cụt này trong cuốn sách tranh xong.」
Việc ba đứa chọn ba loài cánh cụt khác hoàn toàn nhau khá là thú vị, và tôi cảm thấy đầy phấn khởi khi có thể dựa vào những tấm hình minh hoạ trong cuốn sách để so sánh và nhận diện chúng.
「Con của Mana là chim cánh cụt Adélie. Con Runa đang cầm là loài cánh cụt Rockhopper. Còn của Arisa là cánh cụt Humboldt.」
Nghe cái tên tôi nói ra, Arisa liền làm mặt ghê tởm.
「Humboldt? Nghe chẳng đáng yêu tẹo nào.」
Erika nghe thấy vậy, lập tức năng nổ chen vào.
「Không phải đâu! Chim cánh cụt Humboldt cũng đáng yêu lắm chứ bộ! Mà dù gì thì Arisa có thể gọi tên tuỳ thích mà ha?」
「Hửm?」, Arisa ngẫm nghĩ.
「Thế thì…Nii-san đi.」
「Ể?」
Arisa đã chốt cách em ấy sẽ gọi chú chim cánh cụt kia. Cơ mà đó cũng chính là cách mà em ấy hay dùng để gọi tôi…Tôi cảm thấy có mùi cố tình ở đây.
「Cứ vậy đi ha! Nii-san ơi! Kể từ hôm nay mày sẽ ngủ với tao ha?」
Arisa siết chặt lấy con thú nhồi bông đó, như thể đang cố tình vùi mặt nó vào sâu trong khe ngực mình. Chính bởi cách mà em ấy gọi, tôi có cảm giác hệt như chính mình mới là người đang bị ôm vùi vào bộ ngực kia.
Khi tôi vẫn còn đang hoang mang không biết nên phản ứng sao thì tới lượt Runa lên tiếng.
「Thế thì tớ sẽ gọi bé cánh cụt của mình là Tsukacchi~.」
「Ờm, vậy của tớ sẽ là Aniki!」
Mana bắt chước theo Arisa và Runa và tính dùng cách mà con bé vẫn hay gọi tôi để đặt tên cho chú cánh cụt nhồi bông.
Erika tỏ ra vô cùng phẫn nộ trước ý tưởng này.
「Khoan đã! Sao mấy cậu cứ đặt tên cho mấy bé ấy y như cách mấy cậu gọi Onii-san của tớ thế! Onii-san là của riêng tớ thôi!」
Thế rồi cả Mana, Arisa và Runa đồng loạt bật cười khúc khích. Sau đó, Mana nói đầy thâm hiểm.
「Có sao đâu kìa? Chẳng phải Aniki đều giống như anh hai của cả bọn hay sao nhờ?」
「T-thế là không có được! B-bởi vì Onii-san là bạn trai của tớ!」
Mana dùng ngón tay chọc nhẹ vào mũi một Erika đang dỗi hờn.
「Thế anh ấy là bạn trai cậu rồi đúng không? Vậy sao vẫn cứ gọi người ta là Onii-san mãi thế?」
Đôi mắt to tròn của Erika chợt rung động.
Sau đó em ấy liếc tôi, má hây đỏ như cà chua cuối vụ.
「Anh Tsukasa…」
Hình ảnh em ấy bẽn lẽn khiến con tim tôi siết lại và tôi cảm thấy như bị rút sạch hơi thở khỏi lồng ngực. Cảm giác như tôi có thể nghe thấy rõ mồn một tiếng con tim đang rộn rã đập vang khắp cơ thể.
Sức công phá tuyệt đối này, chỉ vì được bạn gái mình gọi bằng tên riêng…Mấy con người có người yêu tim phải khoẻ cỡ nào vậy? Phải có một trái tim bằng thép thì may ra mới sống sót mấy đòn tấn công này nổi.
Nhưng may là tôi có thể nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, nhờ có mấy đứa du côn xung quanh cứ “Hú hú” không dứt.
Giờ không phải lúc để đắm chìm trong khoảnh khắc ‘Bạn gái tôi hết mực đáng yêu’…Nếu không bắt đầu về thì chuyến du ngoạn của những cô gái du côn này sẽ không có điểm dừng mất.
Không biết trên đường về thì tụi nhỏ còn chúc mừng hay chòng ghẹo tụi tôi nữa hay thôi. Chậc…Có khi là cả hai.
Dù đã làm một pha kiến tạo đẹp, gián tiếp khiến Erika thay đổi cách em ấy gọi tôi, nhưng khó mà có thể nói cảm ơn với mấy con tiểu quỷ này được.
Nhiều khi tôi cảm thấy nếu cứ mềm mỏng với lũ nhỏ thì sẽ chỉ tổ thiệt thân.
Tôi thở hắt, đổi ý, xong rồi đi về phía quầy thanh toán.
「Thôi được rồi, anh đi tính tiền đây. Đứa nào không theo anh thì ráng mà tự túc nhé.」
「Á, đợi em chút đi Aniki! Em muốn lấy thêm vài gói bim bim nữa!」
「Tsukacchi từ từ! Cho em mua bim bim đi mờ!」
「Nii-san tậu thêm mấy chú cá chình đi.」
「Mỗi đứa một món thôi! Đứa nào thất hứa là anh cho nhịn đấy nhé!」
「Anh có phải má tụi em đâu?」, Đám Mana chen ngang.
Tôi liền bơ cả ba. Xong tôi đưa trả Erika chú cánh cụt nhồi bông.
「Anh sẽ mua món này cho em.」
「A, cảm ơn anh! Anh Tsukasa!」
Erika lại bẽn lẽn gọi tên tôi thêm một lần nữa.
Em ấy cứ bồn chồn bồn chồn. Tôi muốn thay chỗ con cánh cụt nhồi bông kia để mà ôm thật chặt lấy em ấy quá đi.
Nhưng tại đây thì…tôi không thể làm vậy được.
Nếu như tôi mất kiểm soát thì ai sẽ quản đám nhỏ đây? Tôi xếp hàng, lòng tự nhủ rằng mình chính là chốt chặn cuối cùng.
Thế rồi, Erika chạy về phía tôi. Em ấy ôm chặt lấy cánh tay tôi.
「Fufufu. Từ giờ em không phải kiềm chế làm mấy chuyện này nữa rồi.」
Với một gương mặt tràn ngập hạnh phúc, em ấy ghì chặt lấy tôi.
Tôi có thể cảm thấy sự mềm mại từ bộ ngực của em ấy đang tỳ vào cánh tay mình. Những đầu ngón tay của em ấy víu chặt lấy áo tôi. Sức nóng truyền từ điểm tiếp xúc của cả hai, lan đi khắp cơ thể.
Từ lúc chính thức thành bạn gái mình thì em ấy cứ thế này mãi thôi…Liệu mình sẽ ổn với con tim cứ rộn ràng phấn khích này chứ?
Tiếng “bíp” của thiết bị điện tử phát ra từ máy tính tiền cứ vang lên từng nhịp, như đang đếm ngược cho tới thời điểm khi mà tôi đạt tới giới hạn của bản thân.