Giữa tháng Bảy.
Đầu giờ chiều tại trường Đại học Quốc gia S.
Căng tin trường chật kín những sinh viên rỗng bụng chen chúc mua bữa trưa. Tôi cũng đang ăn một tô bún bò để lót dạ.
Cùng bàn với tôi là Hoshino và Tokunaga, hai sinh viên cũng cùng khoa sư phạm, và họ cũng chọn ăn bún bò giống tôi.
「Tôi bị bạn gái đá rồi mấy ông ạ.」
Hoshino đột nhiên nói với vẻ nghiêm túc.
「Tôi cuối cùng cũng xây dựng được một mối quan hệ yêu đương lành mạnh với một bé JK đáng yêu và đang nâng cao điểm hấp dẫn của mình, vậy mà bé ấy giận tôi vì tội lỡ tia bạn bè bé và đá tôi luôn mới chán.」
「Ông hẹn hò với con nhà người ta đàng hoàng đấy, đừng có nhắc cái điểm hấp dẫn như là đang chơi game không bằng nữa. Ý tôi là, nếu ông đi liếc mắt đưa tình với gái khác thì em ấy đá ông là đúng rồi còn gì.」
Tôi vặn lại Hoshino triệt để. Trông mặt cậu ta lúc này kiểu vẫn đang thắc mắc rằng bản thân mình có làm gì sai à. Sao mặt mũi đẹp trai, học hành thì giỏi giang mà cái cậu Hoshino này lại ngu dễ sợ vậy không biết nữa?
Rồi Hoshino nhanh tay dùng ngón trỏ chỉnh lại kính.
「Chết tiệt…nếu tôi mà biết chuyện nó sẽ thành ra như thế này thì tôi sẽ lập tức thịt con bé trước luôn cho rồi…」
「Ra ngoài đài phun nước và rửa hết mấy suy nghĩ bẩn thỉu đó giùm.」
Giá mà ông đừng có phát biểu câu nói khốn nạn đó bằng cái vẻ mặt lạnh tanh như vậy.
Tôi cảm thấy thương thay cho Hoshino. Nếu cậu ta mà tư duy như người bình thường được thì giờ chắc cũng nổi tiếng lắm rồi đấy.
「Liệu tôi có nên thôi kiếm bạn gái và sống một cuộc đời héo hon như Kamijou không nhể…」
Nói xong, Hoshino chống tay lên má và bắt đầu ăn bát bún bò.
「Ông đừng có nên vừa dựa đầu vừa ăn vậy chứ. Và cuộc đời tôi không có héo hon, tôi đây chỉ là đang ngủ đông thôi nhé…ít nhất thì đã từng là như thế.」
Trong lúc đang la rầy Hoshino vì sự vô duyên của cậu ta, tôi rốt cục lại ríu lưỡi lại. Tôi nhớ tới cảnh Erika cầu hôn mình.
Tokunaga nãy giờ chỉ mải mê với bát bún bò, dường như đã cảm thấy được cảm xúc phức tạp của tôi và cất tiếng hỏi.
「Nn? Có chuyện gì vậy? Ông nói nghe như có chuyện gì đó đã xảy ra rồi ấy. Chắc có đối tượng rồi phải không?」
「Ưm…dù tôi không phải bên phát sinh tình cảm…」
「Cái gì đấy!? Có người thích Kamijou thật luôn hả!? 」
Hoshino thét lên để đáp lại lời thú nhận của tôi. Tôi muốn cậu ta thôi cái kiểu phản ứng thái quá đó đi vì nó thô lỗ chết đi được, nhưng quan trọng hơn, tôi không muốn cậu ta gây ồn ào trong căng tin. Mấy bạn nữ ở những bàn ăn xung quanh bắt đầu liếc qua đám chúng tôi rồi.
「Gì đấy? Thế ai thích ông vậy?」
Tokunaga vươn người tới trước và tra hỏi.
Khi tôi trả lời là “Bạn của em gái”, Hoshino lại hét lên tập hai “Vậy là một bé cấp ba!?”
「Hoshino, coi như tôi xin ông, ngậm miệng lại và tập trung ăn bún bò giùm tôi với.」
Tôi dùng đũa của mình nhặt một miếng thịt từ trong bát bún của Hoshino và nhét nó vào mồm cậu ta. Hoshino nhai trong im lặng.
「Ái chà chà? Vậy thì, giờ thế nào rồi? Ông có muốn hẹn hò với ẻm không?」
Tokunaga nhếch mép nói.
「Thật lòng đấy, tôi chỉ coi em ấy như em gái mình thôi, nên tôi từ chối rồi. Thế là giờ em ấy quay qua tấn công dữ dội luôn…」
Vì không muốn Hoshino tiếp tục xé to mọi chuyện nữa nên tôi phải cắt xén đi cái phần em ấy ngỏ lời cầu hôn mình.
「Ể? Dữ dội như nào cơ?」
Hình như Tokunaga rất tò mò về cụm ‘tấn công dữ dội’ nên càng chúi người về phía tôi để hóng.
「Đầu tiên thì…em ấy viết thư tình cho tôi…cả một tệp luôn.」
Tôi quyết định kể cho hai người họ nghe về ngày hôm sau sau buổi cầu hôn.
Hôm đó, Erika vác tới một tập những thư tình là thư tình. Chắc em ấy đã dùng hết sạch cả những tờ giấy viết dễ thương nên một số bức thư được viết ở mặt sau tài liệu học được phát trên trường, thậm chí cả phía sau tờ bướm quảng cáo. Tôi rất đỗi ngạc nhiên khi biết được tình cảm của Erika dành cho mình sâu sắc nhường nào, có điều…
「Lúc đọc chỗ thư đấy, tôi bị bật ngửa luôn. Nội dung thì sơ sài, nhưng lại được cái nhiều lỗi chính tả và dấu tẩy xoá. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi thấy một người có thể nhầm từ ‘yêu’ trong ‘em đã biết yêu’ thành từ ‘lạ’ đấy, còn chưa kể nét phẩy của từ ‘yêu’ trong ‘Em yêu anh’ quá cao, kéo theo các dấu khác cũng bị viết lộn xộn theo để lấp liếm lỗi.」[note37919]
Trong lúc tôi đang nói về chỗ thư tình được Erika gửi cho, Tokunaga cau mày.
「Đừng có nói là ông…Ông không chỉ thẳng những lỗi đó trước mặt bé ấy đâu đó chứ?」
「Ể? Tôi có, nhưng mà làm sao? Tôi dùng bút đỏ để sửa lại chúng mà.」
「Ông ngu đíu thể chịu được!!! Ông thực sự chả hiểu tẹo nào về trái tim của phụ nữ hết! Đó là lí do mà mấy con gà ái tình mới ế hoài ế mãi đấy!」
Lần này tới lượt Tokunaga phải la lên. Bị hét thẳng mặt là ‘đồ gà ái tình’ giữa căng tin trường thực sự khá là đau.
「Biết sao được giờ! Tham vọng đời tôi là thành giáo viên Quốc ngữ mà! Tôi yêu vẻ đẹp của tiếng Nhật lắm! Vậy nên khi chúng bị sai như vậy làm sao mà tôi ngó lơ được!」
Khi tôi vẫn còn đang cố biện minh cho hành động của mình, thì Hoshino đã nhai xong miếng thịt ban nãy và nhảy vào cuộc hội thoại.
「Thế, bé JK phản ứng lại như nào?」
「Ể? À, thì em ấy luyện viết lại kanji và rất hạnh phúc khi viết được từ ‘愛’ một cách chính xác thôi?」
Khi tôi cẩn thận kèm em ấy luyện chữ, Erika rất ngoan ngoãn luyện tập. Em ấy nộp lại cho tôi tờ giấy, trên đó cụm ‘Em yêu anh’ được viết một cách chỉnh tề và thủ thỉ “Lần này là thật nhé ạ”.
「Mẫu JK lạc quan đơn thuần tưởng như đã tuyệt chủng đó ở đâu ra vậy…Nếu tôi mà là ông thì tôi sẽ khiến em ấy hạnh phúc thay vì bắt ẻm làm chuyện ngu ngốc kiểu đó…」
Hoshino ôm trán ca cẩm.
Tokunaga gật đầu đồng tình với Hoshino.
「Thế, tạm bỏ qua vụ dạy Quốc ngữ đi, ông đã trả lời thư tình của bé ấy đàng hoàng chưa?」
Tokunaga hỏi tôi với vẻ nghiêm túc.
「Chưa…tôi mới chỉ nhận hết chỗ đó và cảm ơn em ấy thôi…?」
Nghe câu trả lởi của tôi, Hoshino mở to mắt.
「Sao nó lại thành ra như thế? Ông chỉ biết dạy con nhà người ta mỗi cái sửa thư từ hay gì thôi à? Hồi đáp bé nó đàng hoàng coi!」
「Tôi đã nói từ chối hẹn hò với em ấy rồi mà, tại tôi chỉ coi em ấy như em gái mình thôi. Vậy giờ tôi phải hồi đáp thư tình của người mình đã từ chối rồi kiểu gì giờ?」
Erika ngây thơ tới mức bản thân em ấy nếu không được tôi chỉ dẫn thì hầu như không thể làm được bất cứ việc gì. Những điều tôi làm vì em ấy đều xuất phát từ trái tim của người anh trai này.
Tưởng tượng tới cảnh hẹn hò với Erika, ôm em ấy, thậm chí hôn…tôi cảm thấy đầy tội lỗi.
Tokunaga có vẻ đã nhận ra biểu cảm thầm kín qua nét mặt tôi. Cậu ta nhìn thẳng vào tôi và cười hiền hoà.
「Chà chà, tại Kamijou nghiêm túc quá đó. Mối lo âu lớn nhất trong lòng ông là tại vì bé ấy vẫn còn là JK đúng chứ? Nếu vậy thì đợi bao giờ bé ấy tốt nghiệp thì ông có thể bắt đầu hẹn hò là được rồi. Nếu làm vậy, thì chắc Kamijou có thể coi bé ấy như một đối tượng lãng mạn khác giới được rồi đó.」
Quả thực điều khiến tôi bận lòng nhất chính là vì Erika vẫn còn đang học cấp ba. Liệu có ổn không khi mình khẳng định lại là chuyện hẹn hò là không được cho tới khi em ấy tốt nghiệp?
Đúng là Tokunaga, chuyên gia tình ái có khác. Nhờ có cậu ta, giờ tôi nghĩ mình đã có câu trả lời xác đáng cho Erika.
Trái tim tôi phần nào nhẹ nhõm hẳn.
Tuy nhiên, Hoshino chau mày.
「Mà khá lạ khi ông không muốn con bé là JK đấy…」
「Còn ông thì biết đường mà kiềm chế đi.」
Sau khi vặn lại câu bình phẩm sặc mùi ẩn ý của Hoshino, tôi bắt đầu ăn nốt cho xong bát bún bò.
*
Tối hôm đó.
Khi về nhà và vào phòng, tôi thấy Erika không hiểu sao lại đang nằm ườn trên giường của mình. Em ấy đắp chăn hững hờ và trông rất chi là thư thái.
「Mừng anh về. Onii-san.」
Erika trông hạnh phúc hơn thường lệ. Thấy vậy, tôi nhẹ nhõm phần nào.
Lòng tôi cứ lo về Erika mãi từ lúc mà hội Hoshino chỉ trích hành động xử lí chỗ thư tình của em ấy ngày hôm trước. Tôi cứ tự hỏi chuyện sẽ ra sao nếu Erika thực sự bị sốc vì chuyện đó…nhưng dường như những lo lắng đó là thừa thãi rồi.
Tôi gãi đầu đáp Erika.
「Ừ anh về rồi. Ưm…Erika này. Đó là giường anh mà…」
「Nếu anh muốn nằm thì nằm với em luôn nè? Đây anh…」
Nói tới đó, Erika ấy lật chăn ra. Ẻm đang dụ khị tôi lên giường với em ấy. Chiếc áo phông của em ấy bị tháo nhiều cúc hơn thông thường. Khe ngực và chiếc áo bra màu tím nhạt bị lộ ra chút đỉnh.
Chắc chắn em ấy cố tình làm vậy…
Não tôi lập tức ra lệnh “Không được phép nhìn! Là do em ấy chưa nhận thức được!”
「Nn? Sao vậy ạ? Onii-san. Mặt anh đang đỏ lắm đó. Nếu bị dính cảm rồi thì lên ngủ với em đi.」
「Cảm ơn em đã quan tâm. Nhưng anh còn phải hoàn thành bài báo cáo trên trường nữa, nên anh không có thời gian để ngủ đâu.」
「Ể~? Không phải anh đang cưỡng ép bản thân mình quá sức rồi sao ạ?」
「Không đáng lo tới vậy đâu.」
Nếu tôi cứ ở cùng Erika một mình lúc này nữa thì tôi sẽ làm cái chuyện mà em ấy muốn mất.
Tôi đi ra phía bàn học để bắt đầu làm báo cáo. Nhưng khi vừa mới chuẩn bị bật máy tính lên, tôi thấy bóng dáng của Erika từ từ tiến về phía sau lưng mình phản chiếu trên chiếc màn hình tối đen.
Erika nép chặt vào lưng tôi và gác cằm em ấy lên vai tôi để nhìn vào máy tính. Một cảm giác mềm và ấm đang áp chặt vào lưng tôi. Dĩ nhiên tôi không thể nào lại không cảm nhận được chúng rồi.
「Anh viết báo cáo trên máy tính à?」
「Đúng rồi.」
「Tuyệt quá…anh ngầu y như người lớn í.」
Nếu ai đó thì thầm ngay bên tai tôi khen tôi ngầu, thì chuyện nhiệt độ cơ thể tôi tăng dần là điều hết sức bình thường. Nó chỉ là phản ứng sinh lí học thôi, ý chí không quyết định được.
「Hửm? Onii-san có biết tai mình đang đỏ lắm rồi không? Tốt hơn hết anh nên lên giường nghỉ ngơi với em đi ạ?」
「Nếu thực sự lo lắng về chuyện tai anh bị đỏ như vậy thì đừng thì thầm vào tai anh nữa được không vậy? Mà nhân thể nói luôn, thì anh sẽ rất biết ơn nếu em chịu buông anh ra đấy…」
Tôi vô thức dùng giọng điệu lịch sự để đáp lại.
「Em hông muốn đâu. Chẳng hiểu sao mà ôm Onii-san vừa ấm vừa dễ chịu í. Em hông muốn buông đâu…」
Lần này, Erika vòng tay qua người tôi từ phía sau và ôm chặt.
Sự gần kề lại càng gia tăng.「Ưm, Erika cứ bám như vậy thì anh không thể đánh máy được.」
「Nếu anh chịu cưới em thì em sẽ thả anh ra.」
「À Erika, về chuyện đó, cho tới khi em tốt nghiệp cấp ba thì anh sẽ không hẹn hò với em đâu.」
「Tại sao ạ? Sao còn học cấp ba thì không được ạ?」
Erika phụng phịu.
「Thì bởi vì…học sinh cấp ba thì vẫn còn được tính là trẻ em. Mà có nhiều thứ mà trẻ em không làm được lắm…」
「‘Nhiều thứ’ là những thứ gì ạ?」
「T-thì như…hôn chẳng hạn…」
Vừa dứt lời, một cảm giác mềm mại lập tức chạm vào má tôi.
Tôi bàng hoàng không nói nên lời.
「Gì cơ ạ? Học sinh cấp ba cũng có thể hôn như thường mà?」
Đôi môi vừa mới hôn má tôi đã nở một nụ cười tinh nghịch.
Trước cảnh này, một thứ gì đó bén lên trong tôi.
Tôi cộc cằn bật người khỏi ghế, khiến Erika ngước nhìn đầy ngơ ngác. Tôi im lặng nhìn xuống Erika và ập về phía em ấy. Bị bất ngờ trước hành động ngoài dự tính của tôi, Erika giật lùi lại và phải tựa lưng vào tường.
Tôi giam Erika lại bằng cơ thể mình và bức tường, áp mặt sát tới khuôn mặt của em ấy.
「Đừng có chọc ghẹo người lớn quá trớn nghe chưa. Có thể em cho rằng anh chưa có kinh nghiệm yêu đương nên chưa biết gì nhiều, nhưng một thằng đàn ông hoàn toàn có thể hành động theo bản năng nếu muốn đó.」
Những lời thì thầm của tôi khiến mặt Erika ửng hồng. Phần cổ và làn da vùng ngực bị lộ ra dưới chiếc áo phông hững hờ kia hoá sắc đỏ đầy quyến rũ. Vì nước da của em ấy vốn dĩ trắng trẻo, nên tôi có thể dễ dàng nhìn thấy được sự thay đổi.
Gương mặt đỏ hây hây và đôi mắt ướt của Erika lúc này thực sự quá khó để tôi có thể rời mắt. Nhưng đây chỉ là diễn thôi. Tôi không hề có ý định làm thật tý nào.
Tôi lập tức rời ra khỏi Erika và vỗ đầu em ấy.
「Với anh thì em như là em gái vậy, nên anh vẫn sẽ ở bên em miễn là em còn cần ông anh này. Vì thế cứ bình tĩnh lại ha.」
Tôi nói, và Erika mím môi tỏ vẻ phản đối. Mặt em ấy vẫn còn hồng đậm và đôi mắt vẫn còn ẩm ướt.
Hình như mình lỡ làm hơi quá rồi.
Khi tôi còn đang suy nghĩ lại xem liệu có phải mình đã doạ em ấy quá tay rồi không, thì Erika đột nhiên nắm lấy cổ áo tôi.
Erika kéo tôi về phía em ấy, và đôi môi của em ấy chạm môi tôi.
「Ngốc. Làm thế nào em có thể bình tĩnh sau chuyện vừa xong chứ. Đúng hơn thì…em phát sốt luôn rồi đây này.」
Ánh mắt em ấy loé lên sắc bén.
Không ổn rồi. Đây không phải ánh mắt của một người đã bỏ cuộc.
Erika nhanh chóng buông tay tôi ra và rời căn phòng.
「Giờ thì, hẹn gặp lại anh sau.」
Erika chào tạm biệt như thường lệ, và rồi ra về. Vì em ấy không ngoảnh lại nên tôi không thể biết được biểu cảm lúc đó của em ấy.
「Mình thua rồi…」
Tôi lầm bầm một mình trong căn phòng.
Tôi cố gắng ép em ấy phải bỏ cuộc, nhưng dường như thay vào đó, tôi lại vừa thổi bùng lên một ngọn lửa bên trong cô gái nhỏ bé đó.
Dù sự việc đã quá trễ, nhưng giờ đây tôi lại đang hồi tưởng về cảm giác từ đôi môi Erika ban nãy, và cứ thế mặt tôi nóng dần lên.
「Anh coi em là em gái thôi mà, nên là…đừng làm tim anh đập nhanh như vậy nữa chứ…」
Một cảm giác khó chịu râm ran trong lòng khi mà tôi giờ đây đã dần để ý tới Erika.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Ỏ...ước gì có illu hôn nhề.
Trong thời cơm chó hiện đại thì bộ này lại chọn lối lãng mạn cổ điển, cơ mà mình thích!