Trans: wiee
Edit: Tamm
Trả kèo như đã hứa...
-----------------------------------------------
Người dân Kamimura[note61653] luôn có một nỗi bất hạnh, đó là lễ hội lớn Kamimura hàng năm luôn trở thành 'lễ hội mưa'.
Đầu tiên, hãy để tôi giải thích vài điều về lễ hội lớn Kamimura.
Lễ hội Kamimura là một lễ hội truyền thống uy nghiêm đã tồn tại gần 400 năm kể từ thời Kan'ei, khi Kamimura còn là
joukamachi.[note61654]
Lễ hội được tổ chức trong 3 ngày từ mùng 6 tới hết mùng 8 tháng 7.
Vô số quầy hàng nằm dọc các con phố và cảnh tượng những chiếc xe kiệu "Oshagiri"[note61655] diễu hành qua thị trấn thực sự là một cảnh tượng rất đáng chiêm ngưỡng.
Và hôm nay là ngày 7 tháng 7, ngày chính của lễ hội.
Là ngày huyên náo nhất trong năm ở thị trấn này.
...Tuy nhiên, vào thời điểm này của năm, Kamimura đang trong mùa mưa.
Và đó là lý do lễ hội lớn Kamimura còn được gọi là 'lễ hội mưa'.
Tuy là vậy nhưng hôm nay trời lại trong xanh và có nắng đến lạ thường.
Đến mức người dân Kamimura lúc chào hỏi nhau hôm nay đều nhắc đến thời tiết, và đó cũng là chủ đề bàn tán của các học sinh trong trường.
Tuy nhiên, trái ngược với bầu trời trong xanh, tôi thì,...
"Này─────, Kengo ───!"
Tôi đang ngồi tựa cằm vào bàn thì giật mình khi nghe thấy tiếng Arakawa gọi bên tai. Tôi nhìn ra và thấy cả Iwasawa cũng đang bên cạnh cậu ta.
"Oh, ah... mấy cậu đấy à? Còn tiết học thì sao? Sao các cậu lại ở đây?"
"Hả?"
"Majima-kun, ông đang nói gì thế? Giờ sinh hoạt kết thúc rồi mà."
Tôi bất ngờ và nhìn xung quanh.
Chỉ còn lại vài người... xung quanh. Đồng hồ trên tay đã chỉ 15:30.
"Ừ nhỉ, đã hết giờ học rồi..."
Tôi nói vậy làm Arakawa và Iwasawa khó hiểu nhìn nhau.
"...Kengo, ông mơ màng như vậy cả tháng rồi đó."
"Hình như là từ hôm đi mua sắm với Takane-san hay đại loại thế... nhỉ? Kể cả ở lễ hội thể thao, tâm trí ông như thể đang ở chỗ khác vậy, đã có chuyện gì à?"
Khi cậu ta nhắc đến cái tên Takane Saki, tôi cảm giác như tim mình bị chạm vào ngay trực tiếp.
"Không... không có gì."
"Chà, đây là lần thứ 5 cậu nói câu này rồi đấy."
"Hôm nay bọn tôi có nhiệm vụ siêu quan trọng, đó là phải tuần tra vòng quanh lễ hội."
Lễ hội lớn Kamimura thu hút rất đông người tham gia hàng năm. Không chỉ có
mỗi học sinh Kamimura, mà còn có những học sinh từ các trường trong và ngoài tỉnh như trường Nakayama hay Shimokawa chẳng hạn...
Với độ hoành tráng như vậy của lễ hội nên luôn có vài rắc rối sẽ xảy ra hàng năm.
Và nhiệm vụ quan trọng của thành viên Ủy ban kỷ luật là đảm bảo học sinh trường ta không dính vào bất kỳ rắc rối nào.
"Hôm nay là ngày đẹp trời và chắc chắn sẽ còn có thêm rất nhiều người nữa, tôi không thích cách hành xử của các cậu tí nào."
"Từ bỏ và nói hết với bọn này đi, được chứ?"
"Không, nhưng mà..."
Không đời nào mà tôi sẽ nói hết ra cho người khác được, vì nó sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô ấy.
Bên cạnh đó, vấn đề này tôi phải tự giải quyết một mình...
"Tôi biết Kengo đang nghĩ gì đấy."
"Sao mà cậu biết được!?"
"Tại Kengo quá dễ đoán mà."
"...Ý tôi là, ông không thể giải quyết vấn đề một mình nên giờ mới thế này phải chứ?"
"Ugh..."
Thật đau đớn khi nghe vậy.
"Tâm sự với bạn bè và nhờ sự trợ giúp là hai chuyện rất khác nhau đấy, nên cậu hãy cứ tin tưởng mà nói với bọn này đi."
"Ừ, phải đấy, tin bọn tôi đi, bọn này không nói với ai đâu."
"Nếu Tatsuki kể cho ai, tôi sẽ đánh hắn, được chứ?"
"...Haha."
"Mấy cậu..."
Tin tưởng và nhờ giúp đỡ ư?
Xin lỗi Takane Saki, xin lỗi vì nhiều thứ.
"...Qua chỗ khác thôi."
Lần này tôi sẽ nhờ sự giúp đỡ của họ...
Trong góc tối của bãi đậu xe đạp.
Khi đàn ve sầu kêu và những đám mây trắng đang trôi trên bầu trời, tôi kể lại cho họ chi tiết về việc tôi đã ăn trưa cùng Takane Saki, chuyện xảy ra ở "Leo" và những gì đã xảy ra khi trên đường về vào hồi một tháng trước.
"Thật vậy luôn...?"
"Ông nói thật đấy à...?"
Cả hai câu đầu tiên phát ra từ hai người họ đều giống nhau.
Họ ôm đầu, bắt đầu nói gì đó rồi dừng lại và thở dài.
"Wow── thật sự thì──, khá phức tạp đây..."
"Saki tuyệt thật... sao cậu ấy có thể làm được vậy trước Kengo nhỉ?"
"...Chỉ để chắc là tôi không nhầm thôi, đây đều là lỗi của tôi nhỉ?"
"Ờ..m.. Cậu nghĩ thế nào... Arakawa?"
"Về mặt cá nhân, tôi sẽ nói tốt Saki-chan với mọi người, nhưng... Kengo là Kengo, cậu biết đấy."
Tôi chẳng hiểu nổi câu nói của cậu ta, và nó cũng không hề trả lời câu hỏi của tôi, nhưng Iwasawa có vẻ bị thuyết phục.
"Chà, dù sao đi nữa, cuối cùng Kengo cũng có lỗi khi làm một cô gái khóc."
"...Phải rồi."
Ngay cả tôi cũng biết điều đó.
"Thế? Ông đã đáp lại lời tỏ tình của cô ấy chưa?"
"..Chưa."
"Hả!? Đã cả tháng trôi qua rồi đấy! Vậy mà ông vẫn chưa nói lại với cô ấy sao!?"
"Tôi biết là tôi phải nói với cô ấy... Nhưng từ hôm đó cậu ấy cứ tránh mặt tôi. Takane Saki chạy đi ngay khi thấy mặt tôi."
"Tớ hiểu cảm giác của cậu mà, Saki-chan."
"...Và kể cả khi tôi có thể nói chuyện được với cô ấy, tôi cũng không biết phải nói gì."
Tôi cũng tự thấy mình không giống với bản thân thường ngày.
"...Tôi không có nhiều kinh nghiệm nên chỉ biết nói thẳng ra thôi."
Nhưng một khi tôi bắt đầu nói, phần yếu đuối mà tôi luôn giấu kín trong lòng sẽ không thể không lộ ra.
“Tôi là một con người không hoàn hảo, không thể đưa ra bất kỳ quyết định nào mà không chia mình thành phải và trái, trắng và đen, thiện và ác. ...Đó là lý do tại sao tôi nghĩ rằng tôi đã chọn chỉ làm những điều đúng đắn.”
Nhưng sự thật là tôi biết rõ rằng....
Đây không phải là thế giới kỹ thuật số chỉ có ký tự 0 và 1, mà nó là một thế giới đầy sự mơ hồ và không rõ ràng.
Có rất nhiều thứ xen lẫn trong đó, xám, đen, và đạo đức giả. Chúng tràn ngập khắp nơi...
Tôi biết rất nhiều người trong số này hơn bất kỳ ai khác.
Tôi biết điều đó, và tôi nghĩ đó sẽ là sự kiêu ngạo nếu tự mình phán xét chuyện đó.
Nhưng mà...
"..Có vẻ tôi lại phạm sai lầm nữa rồi, tôi đã làm tổn thương Takane Saki."
"..."
"..."
Arakawa và Iwasawa im lặng nhìn nhau.
Và... Arakawa nhìn qua tôi rồi nói.
"...Thôi thì, cứ để những thứ phức tạp đó qua một bên đã nhé?"
"Để sang một bên?!"
Tôi không thể không cao giọng.
Tôi cứ tưởng mình đã thực sự nói chuyện rất nghiêm túc, nhưng có vẻ không phải vậy.
"Cứ để nó qua một bên đã."
"Điều quan trọng lúc này là Kengo muốn làm gì, không phải đúng hay sai, được chứ?"
Hai người họ thở dài và tiếp tục cố gắng khuyên nhủ tôi.
"Hửm? Nếu nhớ không lầm thì, Majima-kun cũng thích Takane-san mà... Ah, Arakawa, tao tìm được giải pháp cho vấn đề này rồi."
"Trùng hợp nhỉ, tao cũng nghĩ vậy..."
"Ah... Tôi có một câu thần chú có thể hàn gắn mối quan hệ của ông với Takane-san chỉ bằng một câu nói đó..."
"Làm sao giờ Tatsuki? Có nên nói không, nên nói không?"
"...Rất xin lỗi, nhưng bọn tôi không thể giúp ông."
"Làm ơn, tôi không biết phải làm gì nữa, xin cậu hãy nói ra đi."
Sau khi tôi giương cờ trắng với vở kịch ngắn của hai người, Iwasawa nhường lại quyền trả lời cho Awasawa. Awasawa chỉ ngón trỏ vào tôi và nói.
"Ông vẫn chưa nói gì với Saki-chan, nên mọi chuyện vẫn chưa bắt đầu."
Tôi chưa nói gì với Takane Saki...?
"...Quả thật."
Những từ này thực sự, thực sự như phép màu vậy.
"...Phải rồi, có lẽ thế..."
Tôi lặp đi lặp lại câu nói.
...Đúng vậy, phải rồi.
Tôi nên nói gì với cô ấy đây?
Takane Saki đã tự mình truyền tải bản thân với tôi một cách rất rõ ràng bằng vô vàn từ ngữ.
Còn tôi lại chưa truyền đạt nổi một lời nào tới cô ấy.
"Tôi có nên nói ra... cảm xúc của mình?"
Nếu lo lắng thì càng phải bắt đầu từ nó.
Như thể có một tia sáng dẫn đường trong bóng tối nơi tôi đang lạc hướng.
Arakawa và Iwasawa đều mỉm cười hài lòng trước tôi.
...Chà, tin tưởng và giúp đỡ, cũng không tệ nhỉ!
"Arakawa, Iwasawa! Cảm ơn hai cậu! Sau khi kết thúc tuần tra hôm nay, tôi sẽ làm mọi thứ cần thiết để truyền đạt cảm xúc của mình tới Takane Saki!"
"Ah... ơn chúa, Majima-kun cuối cùng cũng trở lại như thường rồi."
"Được rồi, hôm nay trước hết hãy nhanh chóng tuần tra xong thôi. Sau đó chúng ta sẽ đến các quầy hàng và tìm nơi để Kengo và Saki nói chuyện."
"Mày nói đúng, đi thôi. Tao muốn mua kẹo táo."
"Chuối phủ socola mới phải."
"Hả?"
"Hả?"
Trong khi Arakawa và Iwasawa đang đắm chìm trong những món đồ ăn đường phố yêu thích của họ, thì tôi vẫn run lên không ngừng vì những cảm xúc rối bời này.
...Đúng vậy, đó là điều đơn giản thôi.
Tôi chỉ cần thật lòng nói ra cảm xúc chân thành của mình với cô ấy là được.
"Thật đơn giản... Tại sao? Tôi chẳng thể tin nổi rằng mình đã phải lòng ai đó suốt 3 năm mà không hề nhận ra."
"Bánh castella...[note61656] Hửm?"
"Hmm?"
"Hmm?"
Hai người họ quay sang khi nghe thấy tôi lẩm bẩm.
Sao thế?
"...3 năm? Ông đang nói về Saki-chan?"
"Đúng vậy."
"Hả?"
"...Không! Tôi có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi ông đấy! Trước hết, hai người biết nhau lâu vậy rồi sao?"
"Hmmm?"
Tôi không khỏi nhướng mày.
"Cậu đang nói vớ vẩn gì thế? Tôi, Iwasawa, Arakawa, và cả Takane Saki đều từng học chung trường sơ trung mà?"
"Hả?"
"Hả?"
"Các cậu không nhớ... thật à? Chúng ta đã học cùng nhau suốt 3 năm, và mấy người là lũ vô tâm. Hãy nhớ lại mùa hè năm thứ ba khi mà tôi bị đình chỉ học đi. Cô gái lúc đó chính là Takane Saki đấy."
"..."
"...?"
Hai người với vẻ mặt như bồ câu vừa bị bắn rụng, im lặng suốt một lúc.
Và sau đó...
""Oh──────────!?!?!?""
Cả hai tên đồng thời hét lên.
"Takane-san là cô gái đó ư!? Không đời nào?! Sao tao không biết, nhưng nếu hỏi tao, cô gái đó chắc chỉ có cái tên giống nhau thôi...!?"
"Tao không biết, tao chẳng có tí ấn tượng nào! Tao còn tưởng cô gái đó học trường khác..."
"...Các người đúng là một lũ vô tâm, ít nhất cũng phải nhớ đến những học sinh cùng trường chứ, dù có khác lớp đi nữa."
“Không, nhưng lúc đó chúng ta... đúng không?”
"Hồi đó bọn tôi không quan tâm đến... Ông biết đấy, bọn tôi có quan tâm đến trường học bao giờ đâu..? Bọn tôi là một lũ quậy phá mà...?"
"Có chuyện gì với cậu vậy? Đừng tỏ ra ngầu lòi nữa."
"Không, nhưng mà...! Nghe xong chuyện này, tôi thấy mọi thứ đều hợp lý! Lý do tại sao Takane-san thích Mashima-kun và mọi thứ khác nữa...!”
“Dù sao thì cũng đến lúc phải đi một vòng rồi, hãy ngừng nói chuyện phiếm và bắt đầu sự kiện thôi.”
""Cậu nghiêm túc quá đấy───!""
Iwasawa và Arakawa trông như thể sắp lên cơn đau tim.
Như tôi đã đề cập trước đó, họ là một cặp đôi không đồng đều, nhưng họ luôn đồng điệu với nhau vào những thời điểm như thế này.