Phần 1
Sau lễ Giáng sinh vào tháng 12, trước thất bại trong cuộc hộ tống Kusanagi Kiseki, một phần của thị trấn đã bị nuốt chửng bởi Hyakki Yakou và chịu thiệt hại nghiêm trọng. Phần bị ô nhiễm vẫn đang đóng cửa, và chỉ có các quan chức của Ban Thanh Trừng và một số nhân vật trong Giả Kim Thuật Sư là biết được tình hình bên trong.
Không rõ thương vong, nhưng chắc chắn rằng khoảng ba ngàn người đã mất tích. Trong số đó có anh trai của Kiseki, Kusanagi Takeru.
Chịu trách nhiệm cho Ouka bị ngất đi, Ikaruga và Usagi đã tránh những làn sóng của Hyakki Yakou và tới bức tường ngăn cách. Và khi họ sắp bị nuốt chửng bởi đám thịt tăng đột ngột, thì bất ngờ chúng không còn cựa quậy nữa. Chúng sụp đổ như đống tàn tro, nhờ đó mà các thành viên của tiểu đội bằng cách nào đó đã sống sót.
Nhưng Ouka đã bị giam giữ và bị canh chừng bởi Ban Thanh Trừng, còn Usagi và Ikaruga bị thẩm vấn trong khi bị quản thúc tại nhà tại Seelie.
Họ đã được tại ngoại trong một tuần sau khi Takeru biến mất.
Và, hai ngày sau khi có quyết định rằng Tiểu đội 35 sẽ tham gia vào chiến lược chống lại Phe Dòng Máu Thuần Chủng.
Ouka và những người khác đang ở phía đông bắc của Thành phố Grey, trong căn lều ở trạm dự phòng của đại đội thứ bảy, trên hàng phòng thủ thứ năm.
Mặc dù Thành phố Grey không được sử dụng bởi nó gần với Thánh địa, thì giờ nó còn bị tàn phá hơn trước. Các tòa nhà sụp đổ ngày càng nhiều, và tiếng súng thì vang lên hết lần này đến lần khác.
Nơi này đã biến thành một chiến trường.
“Lực lượng ‘hit-and-run’… sao?”
Ouka đã tham gia cuộc họp được và được báo lại vai trò của Tiểu đội 35 trong chiến lược.
Chỉ huy là một người được đại đội thứ bảy giao phó.
“Đúng vậy. Cô không cần phải nghe lệnh của ta. Cô có thể di chuyển tự do.”
“Tôi đã nghe rằng chúng tôi sẽ dưới sự chỉ huy từ chỉ huy của đại đội nhưng mà… có ý gì khi để chúng tôi là lực lượng ‘hit-and-run’ không vậy?”
“Mục tiêu của chúng ta là phá hủy kẻ địch. Với mục tiêu đó, chỉ cần hành động hợp với lệnh. Nhưng hãy đảm bảo không được lao ra phía trước. Cô sẽ cản trở đại đội.”
“…nhưng.”
“Đó là tất cả.”
Chỉ huy đại đội cắm mặt vào đống tài liệu trên bàn, và chỉ liếc nhìn Ouka đúng một lần trước khi ông rời khỏi lều. Bị bỏ lại phía sau, Ouka nhìn vào tấm bảng trắng mà bản tóm tắt chiến lược được viết lên, và thở dài.
“…đừng có cản trở bọn ta, đó là ý của ông ấy sao.”
Tóm lại, đó là điều mà chỉ huy đại đội nói.”
Vì đó là lệnh của Chủ tịch nên ông ta miễn cưỡng thêm Tiểu đội 35 vào, nhưng không có gì lạ khi ông ta không biết phải làm gì với họ. Và không có lí do gì một quân đội cấp cao lại chấp nhận sinh viên được Chủ tịch gửi đến.
Họ không có cách nào ngoài việc thể hiện khả năng của mình cho dù có bất lợi và được chỉ huy thửa nhận.
“………”
Kế hoạch xâm lược biên giới của kẻ địch đã được bắt đầu, Ban Thanh Trừng đã bị mất cảnh giác và bị chúng chiếm mất Thành phố Grey.
Nhưng từ đó, hướng chuyển động của Ban Thanh Trừng rất nhanh, như thể sự đoán được nó, Spriggans đã xuất kích, và tạo ra một hàng phòng thủ. Họ đã thành công trong việc ngăn chặn cuộc xâm lược lên thành phố và cơ sở vật chất.
Dù cư dân đã được sơ tán, thì hầu như không có thiệt hại cho thành phố. Do các biên giới khác không bị tấn công, nên dường như chiến lược của kẻ địch bị giới hạn ở vùng Kantō.
Không có nhiều thông tin về kẻ địch. Khi cố gắng bắt làm tù nhân, chúng sẽ tự tử ngay lập tức.
Nhưng, tình trạng bất thường này không gây ra khủng hoảng.
Không có bất cứ thông báo chính thức nào, nhưng thế giới đã hiểu.
Rằng… chiến tranh đã bắt đầu.
──Một viên ma đạn phát nổ ngay trước mặt cô, và Saionji Usagi ngay lập tức giấu mình vào trong bóng râm của tòa nhà.
Ngay sau đó, một khối ma thuật đập vào tòa nhà, những mảnh vỡ sượt qua má cô, cơ thể cô bị bao phủ bởi đống đổ nát.
Ý thức cô mờ dần trong một lúc. Cô không cảm thấy cơ thể đau đớn, mà bởi vì tiếng gào thét và tiếng chuông vang dữ dội trong tai cô.
‹‹“──ji! Saionji! Cậu có ổn không?!”››
Usagi tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng của Ouka qua bộ đàm, và trong lúc ráng vật lộn, cô ấy bò ra khỏi đống đổ nát. Sau khi thò đầu từ trong ra, cô hít một hơi thật sâu và ho sặc sụa khi bụi bay vào phổi mình.
“Geho… T-tớ vẫn ổn.”
‹‹“Thật tốt quá…!”››
“Có quá nhiều lớp giáp nên tớ không thế ngắm được, tớ đã tới quá gần… Lần sau tớ sẽ cẩn thận hơn.”
‹‹“Sau trận bom thì kẻ thù đã bắt đầu rút lui. Nếu chúng di chuyển, Saionji, cậu sẽ yểm trợ cho Spriggans. Tớ sẽ tiếp tục quét sạch chúng từ trên không!”››
Usagi dồn sức và lấy vạt áo lau mặt trắng vì bụi, sau khi xác nhận tình trạng của khẩu súng trường, cô ngắm về phía trước.
Rồi, cô bị sốc.
Trên con đường trắng xóa phía trước, có hàng tá các chấm đỏ.
Đó là tàn dư của quân Spriggans mà họ đang yểm trợ. Chỉ còn đống thịt đỏ rải rác tạo nên những đốm đỏ trên đường phủ đầy bụi bê tông. Các chấm lan rộng khắp nơi, và cả vùng trắng bị nhuốm đỏ.
“…uuu…!!”
Nhìn thấy mạng sống bị lấy mất ngay trước mặt, khuôn mặt Usagi cứng đờ, cô ôm khẩu súng và cuộn người lại.
“Ổ-ổn t…hôi… M-mình k-không còn… yếu nữa…!! Cái này chả có gì cả!”
Ngay cả khi cô cố khích lệ bản thân, thì cơ thể của cô lại không di chuyển được và tầm nhìn của cô bị nhòe bởi nước mắt.
Dù bằng cách nào đó cô đã xoay xở để kiềm chế chứng thở nhanh, thì cô vẫn không thể đứng dậy được.
“Tại sao… mình đáng lẽ phải vượt qua được nó…!!”
Usagi nghiến môi và nhắm chặt mắt.
“Kusa…nagi…!!”
Trong tình huống khiến cô phải khóc thế này, Usagi lặng lẽ nói tên của người đã cứu cô.
Phần 2
Trong dạng Thợ Săn Phù Thủy, Ouka mở tấm áo choàng đỏ thẫm như đôi cánh và bay. Cô nhận thấy Usagi trông rất lạ và đáp xuống mái nhà của một tòa nhà đổ nát.
“Saionji…? Cậu bị thương à?!”
Nghe thấy tiếng nức nở của cô ấy qua điện đàm, Ouka nuốt nước bọt.
Usagi không trả lời lại. Ouka cố gắng tới chỗ cô ấy để giải cứu, nhưng một giọng nói vang lên trong tai.
‹‹“Cứ để Usagi như vậy đi. Hãy cố nhìn xung quanh và phục hồi lại quân đội nếu có thể đi. Cậu sẽ chỉ làm xấu đi tình trạng của cô ấy thôi.”››
“Ý cậu là gì, Suginami. Saionji có thể bị thương đấy!”
‹‹“Bởi cậu không hiểu ý tớ nói, nó có nghĩa là không đấy. Loại bỏ lực định còn lại đi.”››
“Nhưng mà!”
Khi Ouka hét vào bộ đàm, Ikaruga thở dài.
‹‹“Họ vẫn chưa liên lạc lại với chúng ta, nhưng Đại đội số 4 và trung đội số 5 đã gần như bị phá hủy bởi làn mưa ma đạn từ một lúc trước. Giờ có lẽ sẽ không còn bất cứ trận bom nào nữa. Ưu tiên của tổng bộ là xây dựng lại quân đội mà, đúng không.”››
“……!!”
Ouka thở hổn, trung đội số năm là đội mà Usagi đang yểm trợ. Thật may mắn làm sao khi cô ấy đã sống sót sau vụ oanh tạc, còn chính quân đội lại bị hủy diệt.
Với một lượng lớn người chết, Usagi chắc hẳn đã phải hi sinh.
Nó không thể không xảy ra. Cho dù có tham gia vào bao nhiêu cuộc tàn sát đi chăng nữa, thì kinh nghiệm thực chiến duy nhất mà Usagi có là trong sự kiện với phòng thí nghiệm thứ năm của Giả Kim Thuật Sư.
Lúc đó, cả kẻ địch và đồng minh đều lái Long Kỵ Binh, nhưng lần này là một lượng lớn binh lính bằng xương bằng thịt trong một không gian hạn chế. Chắc chắn đây là lần đầu tiên của cô ấy khi nhìn thấy xác chết nhiều đến vậy.
Cũng không có gì lạ khi cô ấy sợ hãi.
Bọn mình nên đi cùng nhau ngay từ đầu. Mình đã quá thiếu kiên nhẫn để được các quân nhân công nhận. Mình đã cố sử dụng tối đa tiềm năng từ mỗi người bọn mình nhưng…
Dù họ có thể tin tưởng kĩ năng của cô ấy, thì Usagi không có sức mạnh tinh thần cần cho những hành động độc lập trên chiến trường. Ngay cả Ouka, đây cũng là lần đầu tiên cô chiến đấu trong hoàn cảnh như vậy.
Cô thậm chí còn có ít kinh nghiệm làm đội trưởng hơn. Tiểu đội thử nghiệm ban đầu bao gồm sáu người và đội Ban Thanh Trừng gồm mười người. Nó không thể nào tạo nên những chiến binh chỉ với bốn người được.
Ngay cả vậy, nó không phải là cái cớ để đặt tính mạng của thành viên vào nguy hiểm.
Nếu đó là Kusanagi… mình tự hỏi cậu ta liệu sẽ làm tốt hơn không.
Cô nhớ lại những khả năng của Kusanagi, người ban đầu là đội trưởng.
Ngoài cận chiến thì kĩ năng của cậu ta thật tệ hại, và cậu ta hiếm khi có thể được gọi là một chỉ huy xuất sắc, nhưng cậu ta làm rất tốt trong việc hỗ trợ tinh thần cho mọi người. Những khả năng của từng cá nhân trong đội rất hoàn hảo, điều quan trọng là mang được những tiềm năng đó ra, không phải vào trận chiến mà là vào sự hợp tác và hỗ trợ tinh thần.
Nếu đó là cậu ta, thì cho dù tình hình có như thế nào thì cậu ta vẫn sẽ động viên Usagi.
“Thật xấu hổ… mình thật ngượng khi nói rằng Kusanagi đã bị tước mất chức đội trưởng.
Mình là người bị loại, cô chán nản nghĩ.
Vào lúc đó, một thanh âm vang lên trong vùng lân cận của con phố và khói bốc lên.
Ouka tự trách bản thân vì đã rơi vào sầu muộn, cô mở đôi cánh và giơ súng.
“Vlad, ông có thể tìm kiếm không?”
‹‹“Ta không phải là dạng tìm kiếm…fhh, nhưng đừng có coi thường ta. Ta có thể cảm nhận được mùi máu.”››
“Dừng khoe khoang đi! Nhanh lên và làm thôi nào!”
‹‹“Cho dù đã hoàn toàn khế ước mà ngươi vẫn còn có lời nói thô tục thế sao, ngươi không…”››
Vlad càu nhàu trong khi thực hiện quá trình tìm kiếm.
Khứu giác của Ouka cảm nhận được múi máu trong bán kính một ki-lô-mét.
‹‹“Mùi máu của phù thủy thật khác biệt. Ma thuật hòa lẫn trong máu của chúng tạo mùi vị khác hẳn. Ngươi có thể gọi nó là bóng tối… tất nhiên, đó là khi kẻ địch đang chảy máu.”››
Đúng như lời kể, cô hít vào và mùi máu ngột ngạt kích thích mũi cô.
Đó là bằng chứng cho lượng máu đã chảy qua Thành phố Grey. Cho dù là phù thủy hay điều tra viên, thì cái chết vẫn tràn ngập.
Ouka phân tách mùi của người chết và sống, rồi phân tích chất lượng mùi của kẻ địch còn sống.
Trong những tên ở vùng lân cận, cô nhận thấy một mùi lạ.Đó không phải là một phù thủy với ma pháp bình thường.
“Pháp Sư Cổ Đại…!”
‹‹“Chúng đã phá hủy doanh trại và giữ vị trí để làm chậm chúng ta trong khi chúng trốn thoát. Chúng đã chuẩn bị tự sát cùng với thẩm tra viên… đại loại như vậy.”››
Trong khi Vlad nói dự đoán của mình vào trong tai cô, Ouka liên lạc với Ikaruga.
“Cậu có thể dùng một UAV trinh sát không? Tớ muốn biết vị trí chính xác của bọn phù thủy.”
‹‹“Nó đã bị phá hủy từ lâu rồi. Nó chỉ là đồ dự phòng nên hiệu suất của nó khá kém và không thể bay quá cao, chậm chạp và vô dụng.”››
“Nó chẳng giống cậu…”
‹‹“Chúng ta chỉ có hai ngày để xuất kích nên tha lỗi cho tớ. Tớ còn không thể cung cấp vũ khí cho Usagi. Tớ không thể làm nhanh như thế được.”››
Điều đó có thể hiểu được, Ouka nghĩ.
Ngay cả cô chỉ có thể dùng quân nhu vì cô hài lòng, chứ cô cũng không thể nào cải thiện nó trong hai ngày.
Ouka từ bỏ trinh sát và bay đến địa điểm phát nổ.
Ngay sau khi cô bay khỏi mái nhà, một viên ma đạn sượt qua má cô từ phía bên cạnh.
Một phù thủy cưỡi chổi đang ngắm đũa bắn tỉa vào cô từ xa.
Ouka bay lắc lư bên này sang bên khác và ngắm nòng súng vào tên phù thủy. Một phát bắn khác, ngay khi viên ma đạn sượt qua đầu cô, Ouka hợp cây cọc thành một với loại chuyên dụng và bắn nó. Dù quỹ đạo bị thay đổi do đang bay, thì cô đã dự đoán được độ lệch.
Cây cọc ma thuật bắn vào cây chổi và tên phù thủy bị ném xuống đất.
Khi cô nhìn xung quanh, cô thấy tàn quân của kẻ địch đang tập trung theo hướng Phù Thủy Cổ Đại chiến đấu.
Đó là sự kháng cự cuối cùng của chúng. Cô cảm thấy chúng đang thực hiện đòn tấn công tự sát.
“Vlad! Có phải kẻ địch đang truyền ma lực không?!”
‹‹“Có một rào cản được dựng lên. Không thể giải mã quá trình niệm phép.”››
“Khh.”
‹‹“Không có cách nào nghe lén được. Và từ bỏ việc yêu cầu chúng đầu hàng đi. Không cần phải thương xót cho bọn có ý định chết.”››
Bản thân Ouka đã biết điều đó.
Nhưng cô tự hỏi tại sao chúng lại không hiểu rằng thật vô nghĩa khi chiến đấu nếu như lực lượng chủ chốt lại đã rút lui.
Nhiều tên hi sinh ở đây sẽ không có lợi cho cả hai bên.
Cô đã trở nên sốt ruột. Nạp ma thuật vào, Ouka bắn hạ những tên phù thủy đang tập trung ở giữa. Những người Spriggan ở dưới mặt đất đa bắt đầu đánh chặn bằng súng chống máy bay và trận đánh trở thành một cuộc hỗn chiến.
“Thế còn hắn ta? Hắn ta đâu rồi và đang làm gì?!”
Ouka hét lên, và hỏi Ikaruga.
‹‹“Ai biết. Hắn tắt bộ đàm khi chiến dịch bắt đầu. Hắn tự làm theo ý mình. Như cậu đã từng ấy.”››
Khi cô ấy bị nhắc lại về con người cũ của mình, Ouka không thể bác bỏ.
Một vụ nổ khác lại xuất hiện. Cô lao xuống, xông vào kẻ địch.
“URRaaaaaaahhhhhhhhh!”
Trên đường phố với những quầy chợ đen xếp dài, một người đàn ông trong áo choàng đỏ có một mắt bị nghiền nát gầm lên. Vòng tròn ma pháp màu xanh da trời xoay mạnh mẽ dưới chân ông ta, và ma thuật được kích hoạt. Hai người Spriggan đang đứng trong bóng râm của quầy hàng bắn vào người đó, nhưng lại bị bao phủ bởi một lớp màng bán trong. Người Spriggan bên trong lớp màng đã mất tinh thần, và bắn về phía nó. Những viên đạn bị bắn thia lia vào bên trong và xuyên qua cơ thể của người Spriggan.
Hơi thở của họ yếu dần bên trong màng, người Spriggan cố chống trả lại bằng súng ngắn, nhưng Phù Thủy Cổ Đại đã mở lòng bàn tay trong giận dữ, rồi nắm chặt lại, như thể bóp nát thứ gì đó.
Ngay sau đó, màng bao hai người bị ép và người Spriggan bên trong đã bị thu nhỏ lại bằng kích thước của một quả bóng gôn ngay tức khắc.
Khi ma thuật được giải phóng, màng bao vỡ vụn và làm văng thịt và máu ra khắp nơi.
“Thuộc tính “Nén”…!”
Một trong những người Spriggan hiểu được tình hình khi đang nhìn trộm từ phía sau tòa nhà và cố báo lại thuộc tính của kẻ địch cho toàn bộ quân đội qua bộ đàm.
Tuy nhiên sau đó, màng bao xuất hiện ở trên tòa nhà mà tên đó đang trốn bên trong.
Màng bao ngay lập tức nén cả tòa nhà. Chính tòa nhà đã bị cô đặc lại và trở nên rất nhỏ.
Người Spriggan mất chỗ trốn bèn cố trốn thoát khỏi nơi đó, nhưng vô ích.
Khi Phù Thủy Cổ Đại mở nắm tay, tòa nhà bị nén nổ tung ngay tức khắc bởi áp lực.
Đám bụi từ mảnh vỡ của tòa nhà đã bị thổi bay với vận tốc của một viên đạn đại bác và phá hủy tất cả các chướng ngại vật xung quanh người Spriggan. Như thể bị nổ tung bởi trận bom, vùng xung quanh đã biến trành đống đổ nát.
Chỉ có một người sống sót khỏi vụ nổ đó. Đó là một người Spriggan đã chảy máu từ bộ giáp bị hư hại.
Tên Phù Thủy Cổ Đại lướt về phía hắn ta khi tên này đang với tay tìm kiếm sự giúp đỡ.
“Haa… haa… vị trí tổng bộ của đại đội ngươi ở đâu…!”
Hơi thở của hắn thật thô kệch, đôi mắt đỏ ngầu, hắn hỏi tên người Spriggan.
“Cứ…u…”
“Ta hỏi ở đâu!”
“…tôi không muốn…chết…”
Nhìn thấy tên Spriggan cầu cứu, Phù Thủy Cổ Đại tặc lưỡi và bao cơ thể tên đó bởi lớp màng một cách không thương tiếc, rồi nghiền nát hắn ta.
Thậm chí còn không lau vết máu bị bắn lên mặt, hắn bước xuống đường.
Ở đó, đang đáp xuống là Ouka trong bộ giáp đỏ thẫm cùng với áo choàng.
Cùng lúc khi đáp xuống, cô ngắm Vlad và đối mặt với kẻ địch.
“Dừng chiến đấu ngay lập tức! Chẳng có ai trong chúng ta sẽ được lợi từ chuyện này!”
“………”
“Ngươi không hiểu sao?! Ngươi đã bị bọn ta bao vây! Chỉ là vấn đề thời gian cho đến khi quân tàn dư bị áp đảo! Không có ích gì để hi sinh nhiều mạng sống ở đây đâu!”
“……vừa nãy, ngươi nói “không có ích” sao?” Khi Ouka tuyệt vọng cố gắng thuyết phục hắn ta, thì cơ thể tên Phù Thủy Cổ Đại rung lên trong giận dữ.
“Cuộc đấu tranh của bọn ta, nỗi đau đớn của bọn ta… sao ngươi dám nói là cuộc trả thù của bọn ta không có ích gì hả!”
Khi đôi mắt của hắn mờ đi bởi thù hận, Ouka cảm thấy ớn lạnh.
Cô không sợ hắn tức giận. Nhìn thấy điều tương tự ở mắt của hắn ta, cô cảm thấy như thể cô đang nhìn vào gương vậy.
“! Bỏ vòng tròn ma pháp ngay! Relic Eater của ta có thể xuyên qua mọi ma thuật! Ta sẽ không trượt ở khoảng cách này đâu!” “Ta không sợ một Thánh Bảo Ma Thuật giả mạo! Ta hoàn toàn ổn với một thành viên EXE cơ mà! Ta sẽ cho ngươi thấy cuộc đấu tranh của bọn ta không phải vô nghĩa!”
Vòng trong ma thuật màu xanh da trời xoay mạnh mẽ để đáp lại tiếng thét của hắn ta và trở nên khổng lồ.
Rõ ràng hắn đang cố dùng một loại ma pháp diện rộng.
Ouka chần chừ một lúc, nhưng thay vì ngắm Vlad vào đầu hắn, cô bắn vào chân.
Dù được lớp rào chắn bảo vệ, hắn ngã xuống đất.
Nhưng vòng tròn ma pháp không biến mất. Hắn đã nén cơn đau và tiếp tục chuẩn bị niệm phép.
Không có cách nào khác ngoài giết hắn ta…!
Ngay cả khi cô đã biến mình thành một con quỷ và hướng nòng súng về phía hắn ta, tầm nhìn của cô vẫn bị mờ đi.
Đừng có hèn nhát thể Ootori Ouka! Đây là chiến tranh. Trước giờ mày đã làm những điều còn tồi tệ hơn cơ mà!
Cô tự mắng mình và đặt một ngón tay lên có súng.
Đó là lúc trên đỉnh đầu tên đó rơi xuống một bóng hình màu xanh lá cây và bám vào hắn.
Cái bóng ôm ghì tên đó và nâng lên, rồi quay mặt lại chỗ Ouka với vẻ mặt buồn chán.
“Do dự trước kẻ thù sao? Chẳng khác những điều mà bọn EXE nói với tôi. Cô đã trở nên mềm mỏng rồi, Ootori.”
“Kirigaya… cậu đã ở đâu đến tận bây giờ.”
“Tại sao tôi phải nói cho cô mọi thứ chứ. Cô không phải chủ của tôi.”
“…Tôi là đội trưởng.”
“Tạm thời, phải không? Ngoài ra, tôi không có ý định vào cái tiểu đội trẻ trâu này.”
“Theo lệnh của Chủ tịch, cậu dưới quyền tôi. Tôi sẽ không cho phép cậu tự ý hành động.”
Bỏ ngoài tai lời của Ouka, Kirigaya Kyoya siết chặt đầu của tên đó cho đến khi một âm thanh ‘cạch’ phát ra.
Tên đó cất giọng đau đớn tận xương tủy và vòng tròn ma thuật dưới chân hắn biến mất.
“Niệm phép là thứ mà ngươi có thể tạo trong đầu phải không? Vậy thì làm ngươi cảm thấy đau đầu sẽ có tác dụng.”
Đáp lại tiếng la hét của tên đó, Kyouya cười vang.
“Không có lí do gì để giết tên này bây giờ… sẽ ổn thôi nếu kiếm chế được hắn ta.”
Khi Ouka bước tới chỗ cậu ta để cố ngăn lại trong tuyệt vọng, Kyouya nhìn như thể không hiểu cô ta đang nói cái gì.
“…cái quái gì vậy? Bọn này đã đến chỗ chúng ta để tự sát. Chúng muốn chết còn hơn là bị bắt giam còn gì.”
“Giết tù nhân bị cấm nếu không cần thiết. Nhan lên và hắn ra đi.”
“………ha. Được thôi, này.”
Với một cái nhìn trống rỗng, Kyouya cầm đầu tên đó ném đi.
Tên đó ngã gục xuống. Ouka hủy dạng Thợ Săn Phù Thủy và chạy đến chỗ hắn ta, cô ngay lập tức cố bắt hắn bằng Gleipnir, nhưng ngay lúc đó.
Hắn ta đã có một tấm bùa được chuẩn bị từ trước.
“──Ta sẽ thanh tẩy dòng máu ô uế của ngươi!”
Ouka vội vã ngắm vào đầu hắn, nhưng trước khi cô có thể làm vậy thì khẩu shotgun của Kyouaya, Nero, đã bắn ra lửa. Trước mặt cô ta, tên đó chỉ còn là một vũng máu sau tiếng súng. Ouka ngồi xuống và ngẩng lên nhìn mặt Kyouya.
Kyouya đặt khẩu súng lên vai và nhìn xuống Ouka với khuôn mặt kinh ngạc.
“…thật đáng thương. Ngươi sa sút vậy là bởi Kusanagi phải không? Đâu rồi, cái người với biệt danh Calamity, ta tự hỏi vậy.”
“………”
“…thật nực cười. Ta là một thằng ngu khi kì vọng vậy.”
Nhìn cô với vẻ khinh bỉ, Kyouya quay đi trong khi lấy súng đập đập vào vai.
Đôi mắt của Ouka run rẩy chán nản, và cô nhìn lên trời rồi hít một hơi thật sâu.
Bầu trời xanh ngắt và không có mây. Số phát bắn lên trời giảm dần qua từng phút, và chúng lại biến mất.
Chỉ cần nhìn vào các chiến binh, ai cũng có thể hiểu đó là chiến thắng của Ban Thanh Trừng. Trong trận chiến này tiền tuyến của Ban Thanh Trừng đã đẩy được một chút về phía trước và chiếm được cứ điểm với khu chợ đen. Không nghi ngờ gì nữa họ đang đuổi kẻ thù đi ngày này qua ngày khác.
Tuy nhiên, phe bên kia đang có lợi thế về địa lí. Biên Giới và Thành phố Grey không chỉ có ở mặt đất, mà còn ở dưới lòng đất. Họ không còn dùng tàu điện ngầm và hầm chui, đường đi ngầm được xây trước chiến tranh. Ngay cả Ban Thanh Trừng cũng không thể nắm bắt được khu đã bị bỏ hoang một khoảng thời gian dài.
Các cuộc tấn công bất ngờ từ dưới đất đã khiến phe Ban Thanh Trừng mất 100 binh lính. Ban đầu Ban Thanh Trừng có 5000, nhưng nó đã giảm còn 3000.
Phần 3
Sau vài giờ, tổng bộ của đại đội đã đến điểm trung gian giữa Biên Giới và Thành phố Grey. Doanh trại của Ban Thanh Trừng được lập ở lân cận khu chợ đen.
Ouka bước qua chỗ doanh trại trong khi ôm thùng các tông đầy đồ viện trợ. Cô nghe thấy tiếng hét của người bên Ban Thanh Trừng đang được phẫu thuật ở lán quân y, và đôi mắt cô di chuyển theo hướng đó.
Bên trong lán là đầy những người của Ban Thanh Trừng đang được chữa trị. Bệnh nhân được băng bó và nằm trong những chiếc giường đẫm máu, còn những người bị thương nhẹ đang ngồi trên mặt đất. Vì không có đủ người Seelie nên người Spriggan giúp mấy thứ như đặt bệnh nhân xuống và cắt băng.
…Mình tự hỏi khi nào thì quân tiếp viện đến.
Dù mới chỉ có ba ngày từ khi họ đến đây, nhưng họ không những đang làm tăng số cựu binh, mà tình hình còn đang xấu đi.
Cô nghe được rằng tuyến phòng thủ thứ năm vẫn ổn. Ở tuyến thứ hai và ba, có các báo cáo về Long Kỵ Binh Ma Đạo… Einherjars đang tấn công. Chúng đã bị hủy diệt bởi thành viên của EXE, nhưng ngay cả mẫu mới nhất của Long Kỵ Binh cũng không phải là đối thủ xứng tầm với họ, hoặc là do cô nghe được vậy.
Ouka kinh hoàng khi nghĩ đến cuộc tấn công của Einherjars vào họ khi ở tình trạng hiện tại.
Tuyến phòng thủ thứ năm không có thành viên của EXE. Có những chủ nhân Relic Eater, nhưng sau khi bị Mistilteinn, Vlad không còn ở thể trạng tốt nhất và không thể dựa dẫm được.
Nói đến một chủ nhân khác, thì có Kirigana Kyouya, người đang có thiên hướng tự ý hành động.
Cậu ta phải chịu trách nhiệm vì vi phạm chỉ thị trong chiến dịch hộ tống trước đó, rồi bị hạ cấp, bị xử lí và giao cho Tiểu đội 35. Có nghĩa là hoàn cảnh của cậu ta giống y hệt như Ouka khi cô lần đầu tiên đến tiểu đội 35.
Mình tự hỏi liệu mình đã từng giống như cậu ta lúc này không…
Cô nhớ lại thời gian cô không ngừng đuổi theo kẻ thù. Lúc đó, cô sẽ không cho kẻ thù đầu hàng mà ngay lập tức bắn chúng. Hiện tại, cô đã thay đổi cách nghĩ và cố hết sức để bắt kẻ thù. Không phải vì đạo đức, mà là do cô đã có được nhiều thứ.
Giết chóc, nghĩa là tự cướp đi tất cả các lựa chọn khác. Đó là điều mà cô học được ở tiểu đội 35.
…thật rắc rối mà. Mình có hợp làm đội trưởng không vậy…?
Ngoài việc không thể để khả năng của các thành viên lộ ra trên chiến trường mà cô không biết, thì một tên côn đồ lại được đưa vào trong đội.
Trên hết, vấn đề chính là Takeru không ở đây.
Ouka cũng, cảm thấy như thể có một lỗ hổng ngay giữa ngực.
“…Kusanagi…”
Nhận thấy mình vô tình nói tên cậu, Ouka nhắm mắt và rũ bỏ do dự.
Hiện giờ mình cần phải nghĩ đến việc sống sót. Cho đến khi Kusanagi trở lại, mình sẽ bảo vệ tiểu đội này.
Tự khích lệ bản thân, Ouka bước tới chỗ đồng đội của mình.
Khi đồ tiếp tế tới, tình hình đã được ổn định.
Ban Thanh Trừng đã tiến được một bước về phía trước, nhưng người ta đồn đoán rằng kẻ địch đã tiến đến các công sự để cướp lại nó, may mắn là kẻ địch không đến. Cả hai phe chắc hẳn đã kiệt sức rồi. Không rõ phe kia có được tiếp viện hay không, nhưng phe địch đã ở xa đất nước của mình và được cho là đang ở tình trạng khó khăn.
“Haa…”
Trong khi ở dưới vòi nước nóng, Usagi rũ người xuống thay vì tự tắm. Bởi trong những đồ tiếp viện có một chiếc xe với một vòi hoa sen, nên cô đánh giá rất cao khi dùng nó.
Usagi xấu hổ vì đã sợ hãi trước cái chết của đồng minh. Đối với một người giữ vị trí lính bắn tỉa, đây là lần đầu tiên cô chạm vào cái chết ở một cự li gần.
Đây là một thất bại của cô khi nghĩ rằng cô đã vượt qua được nó. Thật thảm hại. Như thế này thì mình sẽ một lần nữa thành gánh nặng cho đội. Tất nhiên, Usagi nhận thức được rằng cái chết không phải là nguyên nhân duy nhất cho những gì đã xảy ra.
“…Kusanagi…”
Trong khi những giọt nước nóng làm ướt mặt, cô mơ ngày cậu trở về. Đã một tháng kể từ khi cậu xoa đầu cô lần cuối. Cô cô đơn đến nỗi muốn bật khóc.
Đó là lúc.
“Thiếu nữ đa cảm cơ à!”
Bất ngờ một bàn tay xuất hiện ở phía sau và chạm vào ngực cô.
“Whuaah?!”
“Vậy ra đây là sự thay đổi của một cô thỏ sẽ chết vì cô đơn sao. Tốt lắm, tớ sẽ xoa ngực cậu cho đến khi cậu thấy vui.”
“Suginami! Nghĩ đến cảm xúc của người khác chút──hiiaaaa! Sao cậu lại ép hả?!”
Trong khi ép ngực mình vào lưng Usagi, Ikaruga xoa và ép ngực của Usagi, đùa nghịch với cô cho đến khi cô ấy mệt mỏi.
Má Usagi ửng đỏ, và cô bắt đầu rên với giọng đáng yêu, đó là lúc Ikaruga nhắm mắt và thì thầm vào tai cô.
“Nhiều hay ít nào, tớ có thể biết cậu cảm thấy thế nào… không, tớ hiểu cảm xúc của cậu. Cậu cô đơn khi không có Kusanagi, đúng chứ?”
“K-không phải…!”
“Ngay cà khi cậu cố tỏ ra mạnh mẽ, thì trong tình huống thế này cũng chẳng có ích gì phải không? Tớ cũng cô đơn mà.”
Bên cạnh việc cô đang xoa bóp ngực Usagi, thì giọng Ikaruga thật dịu dàng.
“Ổn rồi. Cậu ấy chắc chắn vẫn còn sống. Tớ đảm bảo với cậu vì tớ là người biết cậu ấy lâu nhất mà.”
Khi Ikaruga vuốt mái tóc ướt của mình, nước mắt xuất hiện trên đôi mắt của Usagi.
“Nhưng… cậu không biết mà phải không.”
Tớ biết. Nikaido cũng đi cùng với cậu ấy mà, tên đó sẽ không chết một mình ở nơi bị chia cắt với chúng ta và em gái cậu ta đâu. Cậu ta chắc chắn sẽ trở lại.”
Không hề có lo lắng trong giọng của cô ấy.
“Việc chúng ta cần làm bây giờ, là sống sót cho đến khi cậu ấy trở về. Hãy bảo vệ bản thân mình. Nếu cậu chết ở một nơi thế này, cậu ấy sẽ nghĩ đó là lỗi của chính cậu ta. Nên là ngay cả khi cậu đang bò trên mặt đất. thì hãy sống sót đấy.”
Nghe vậy Usagi gật đầu, Ikaruga nở một nụ cười.
“Chà, chúng ta không cần thiết với đại đội và được bảo rằng có thể di chuyền như ý, nên ngay cả khi chúng ta không tham gia vào trận chiến──”
“──Không có tác dụng đâu.”
Một giọng nói cất lên từ bên cạnh phòng tắm, nơi Ikaruga và Usagi đang ôm lấy nhau.
Cả hai có thể thấy Ouka vô tình xuất hiện và đặt cả hai tay lên tường với cùng chiều cao của ngực cô ấy, và đang tắm. “Tch.” Ikaruga tặc lưỡi đáp lại.
“… có giới hạn về việc không đọc được tâm trạng đó nha.”
“Tớ không muốn bị nói bởi người đang quấy rối người khác ở trên chiến trường… đó là tính của tớ. Xin lỗi.”
“Cậu đang định bảo bọn tớ phải hoàn thành trách nhiệm của mình với tư cách là Điều tra viên trong suốt thời gian này chứ gì? Cho dù tất cả những bất đồng mà ông ta đã làm với em gái của Kusanagi, mà cậu lại định tiếp tục làm tay sai cho Chủ Tịch sao?”
Đáp lại những lời nói đầy tức giận của Ikaruga, Ouka cúi mặt buồn bã.
“Tớ không có ý như vậy. Tớ biết rằng chẳng có ích gì khi thề trung thành với Ban Thanh Trừng. Nhưng bọn mình đang bị theo dõi và không thể di chuyển như ý muốn.”
“…cậu đang nói đến Kirigaya phải không.”
“Ừ. Cậu ta là người quen của Kusanagi, Suginami, cậu có biết gì về cậu ta không?” Khi Ouka hỏi, Ikaruga lướt ngón tay qua mái tóc ướt và thở dài.
“Bọn tớ cũng lớp từ trung học. Kusanagi cũng thế. Tính cách của cậu ta… à thì, tớ muốn nói rằng cậu ta chỉ là một tên bình thường chỉ có nói chuyện thôi, nhưng tớ đoán cậu ta là người kiểu người nỗ lực siêng năng để mạnh lên. Cậu ta bị mù quáng bởi nỗ lực đó và không thể thấy khuyết điểm của mình, nhưng cậu ta khá nỗi bật.”
“…vậy ra cậu ta đã thay đổi từ giải đấu trận giả đó, à.”
“Đó là thời điểm quan trọng. Ít nhất cậu ta không có thù địch và không làm thương người khác. Cậu ta đang liên can dần đến trường hợp của của Kusanagi mà chả có lí do gì hết, nhưng ngay từ đầu họ chơi rất thân với nhau mà, hai người đó.”
“Vậy sao…? Tớ không thể tưởng tượng được đấy.”
Nhớ lại cái cách mà cậu ta xúc phạm Takeru ở vòng hai trong giải đấu đánh trận giả, Ouka nói.
“Kusanagi là một thiên tài không may, người đã bám lấy kiếm thuật của mình. Kusanagi là người biết rất nhiều thứ, cố gắng vượt qua sự thật là cậu chỉ là người bình thường. Dù tốt hay xấu, thì cả hai người đều là những kẻ liều lĩnh và hiểu nhau. Nhưng từ khi tính cách của Kusanagi thay đổi, Kirigaya bắt đầu đơn phương ghét cậu ta. Tớ đoán cậu ta không thể chấp nhận việc Kusanagi cúi đầu trước người khác. Thì, nó vẫn không phải là một lí do để trở thành người cố giết em gái bạn mình như vậy.”
Thấy Ikaruga nhìn chằm chằm ra xa trong hoài niệm, Ouka nheo mắt và xõa tóc.
“Vậy, kẻ thù của Tiểu đội 15 là…”
“Đó là trường hợp của Yoshimizu Akira, bạn thủa nhỏ của cậu ta, người muốn trở thành một Seelie. Tớ tự hỏi liệu có thật là cậu ta đã khế ước với một Relic Eater và truyền khả năng chữa bệnh cho cô ấy.”
Ouka nhớ lại ánh mắt thù hận của Kyouya và tắt vòi hoa sen.
“Tớ tự hỏi nếu chúng ta để Kyouya vào phe mình…”
“…cậu nghiêm túc đấy à?”
Ikaruga mở tròn mắt ngạc nhiên và nhìn Ouka, người vừa giải thích ý tưởng bằng cách để tay lên cằm.
“Vì cậu ta là một giám sát viên được Chủ Tịch gửi đến, nên nếu chúng ta xoa dịu cậu ta, thì chúng ta có thể di chuyển được. Nếu mục đích của cậu ta là trả thù, thì chả có gì mà cậu ta phải cần bên cạnh Chủ Tịch. Giống như trường hợp của tớ vậy.”
“………”
“…Đôi mắt của Kirigaya giống như tớ hồi nửa năm trước.”
Ouka cũng như vậy, ám ảnh bởi trả thù và dành trọn cuộc đời cho nó. Người đã làm tan chảy trái tim băng giá của cô là Takeru. Vì cô có thể tự mình dừng bản thân lại, nên cô nghĩ rằng không có chuyện Kyouya không thể làm được.
Usagi đang bị Ikaruga ôm, hăng hái lắc đầu sang hai bên.
“Tên đã giết Kiseki-san phải không? Nếu không phải vì hắn ta mà bọn mình đã không bị thế này…! Ootori, cậu có muốn một người như vậy thành đồng đội của mình không?”
Điều cô ấy nói thật chính xác. Ouka cũng nghĩ vậy.
Nhưng nó không giải quyết được gì cả.
“Tớ không nghĩ đến việc để cậu ta làm đồng đội, nhưng chúng ta có thể hợp tác nếu lợi ích của chúng ta hợp nhau.”
Ouka thêm vào.
“Nếu Kusanagi ở đây, tớ nghĩ đó là điều cậu ấy sẽ làm.”
“…Tớ không tin…!!” Không thể chối bỏ câu nói của Ouka, Usagi rời xe. Ikaruga mỉm cười ái ngại tới Ouka.
“Thực lòng thì tớ cũng phản đối nó. Chả có gì tốt đẹp sẽ tới nếu liên quan đến một tên nhỏ mọn như thế.”
“…Tớ cũng đoán vậy.”
“Nhưng giờ cậu là đội trưởng mà. Tớ sẽ theo chỉ thị của cậu.”
Ouka ngạc nhiên nghe lời Ikaruga nói. Ikaruga nhún vai và vắt khăn tắm lên cổ.
“Nhưng hãy đảm bảo rằng ít nhất hãy củng cố chiến lược của cậu. Hướng đi và biện pháp đối phó là những thứ căn bản của làm việc nhóm. Tớ sẽ bảo cậu cái này, từ bỏ việc cố gắng để tớ thuyết phục cậu ta đi, điều đó là không thể. Ngay cả khi tớ có thể phá hủy mối quan hệ giữa người với người, thì tớ không thể xây dựng nó được.”
“Uuu… ở khía cạnh đó thì tớ cũng vậy.”
Trong đội, Ouka là người có kĩ năng giao tiếp kém nhất và thuyết phục là một thử thách đối với cô.
“Cậu là người đã đưa ra ý tưởng đó, nên cậu làm đi. Tự nghĩ một cách thuyết phục cậu ta đi nhé~.”
Ikaruga theo sau Usagi và rời chiếc xe. Thay thế họ là những người xếp hàng ở sau.
Thay đổi suy nghĩ để cố gắng và thư giãn trong thời gian này, Ouka bắt đầu tắm rửa cơ thể mình. Vì cô không biết khi nào chiếc xe này sẽ trở lại lần nữa, cô quyết định sẽ trân trọng khoảnh khắc xa xỉ này.
Sau cùng thì Ouka cũng chỉ là một cô gái. Cô muốn cơ thể mình lúc nào cũng sạch sẽ và nhạy cảm với mùi cơ thể.
Đặc biệt là từ khi cô vào tiểu đội.
Cô rửa tay, rồi hai bên, và bắt đầu xoa bọt lên ngực, thì đột nhiên──
“Thật tuyệt… là người trẻ thật tuyệt… đầy đặn ở đúng chỗ đó.”
Sau khi Ikaruga và Usagi rời phòng tắm, một phụ nữ bí ẩn xuất hiện ở bên trong và nói với vẻ mặt ghen tị. Ouka bất ngờ.
Cô tỏ ra vẻ cảnh giác với người phụ nữ lén nhìn vào trong phòng tắm và đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người này.
Tóc đen nhanh được cắt ngắn. Đôi mắt to tròn, người phụ nữ có những nét trẻ trung.
Ouka không hề quen người phụ nữ này. Cô ta là ai vậy.
“C-có chuyện gì vậy?!”
“Haa… chúng cũng to đấy. Tóc cô thật đẹp, sự hoàn hảo này thật đáng ghen tị. Chết tiệt… Nếu trẻ hơn chút, mình có thể đã thách thức được nó. Mà, cho dù đàn ông có cứng rắn thế nào, thì tôi nghĩ họ đều thích ngực to… thật tồi tệ mà.”
Ngay cả khi Ouka đặt câu hỏi, thì người phụ nữ chỉ bĩu môi và tiếp tục lặp lại “Thật ghen tị mà” hay “Tôi thật ghen tị đấy”. Sau đó cô ta chỉ quay đi và bắt đầu tắm rửa.
“Ừm… cô từ đại đội à? Chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa nhỉ…?” Người phụ nữ không trả lời, chỉ phủ mình trong bọt, lờ cô đi.
Có chuyện gì với người phụ nữ này vậy… trên cả việc trở nên quá gần gũi, thì cũng phái có một giới hạn trong việc cư xử theo ý mình chứ.
Cho dù cô bị nói thể nào, thì Ouka không thể không nghĩ như vậy. Cô quyết định khẩn trương tắm, tập trung vào vòi hoa sen.
Thì cô nhận ra không có ai ở những vòi hoa sen xung quanh.
Một mình với người phụ nữ này làm cô cảm thấy khó xử.
Ouka muốn rời chỗ tắm càng nhanh càng tốt.
“──Này, mối quan hệ của cô với đội trưởng Kurogane là gì?”
Cô giật mình vì bất chợt bị hỏi một câu như vậy. Người phụ nữ không quay lại mà chỉ có tiếng tắm rửa cơ thể.
“…hả? Đội trưởng Kurogane? Sao cô lại hỏi một câu… chẳng lẽ cô đến từ EXE à..?”
“Xin hãy trả lời câu hỏi của tôi, Ootori Ouka-san.”
“Kể cả khi cô hỏi về mối quan hệ của chúng tôi… tôi đã được ông ấy chăm sóc lúc còn ở EXE, hay đúng hơn, ông ấy là sĩ quan tiền bối của tôi…”
Sau khi nói vậy, Ouka nhận ra người phụ nữ đã nói tên mình và căng thẳng.
“Đừng lo, tôi không phải là con tốt của Chủ Tịch. Chỉ là tôi không hiểu được. Tại sao Ngài Mặt Sưng Sỉa lại quan tâm đến cô nếu cô chỉ là cấp dưới của ông ấy.”
Trong khi nói những điều mà Ouka không thể hiểu được, người phụ nữ liếc nhìn cô.
“Tôi là Oonogi Kanata. Tôi thay thế cô và tham gia EXE, trước đây tôi là một Banshee và giờ là một Dullahan.”
“Vậy rốt cuộc là cô đến từ EXE… tại sao lại ở đây? Tiếp viện cho đại đội số 7 sao?”
“Tôi đã được Đội trưởng yêu cầu đến xem tình trạng Tiểu đội 35 thế nào. Vì ông ấy đang bay lượn trên chiến trường nên không thể tự mình đến thăm và bảo tôi thay thế.”
Ngay cả đó là sự thật, Ouka cũng không thể tin được.
Kuroganr Hayato lo lắng cho sự an toàn của tiểu đội ư? Tại sao?
“Kể cả nếu cô hỏi tôi tại sao, tôi cũng không thể nói cho cô vì tôi chẳng được bảo gì hết. Với cá nhân mình, thì tôi không đến kiểm tra tiểu đội, mà muốn xem cô trông thế nào cơ.”
Bị nhìn chằm chằm, Ouka ấp úng.
“…tôi không hiểu ý của cô, mối quan hệ giữa tôi và đội trưởng Kuronage là giữa một cựu chỉ huy và cấp dưới. Trong khi ông ấy có thể trân trọng đồng đội mình như đội trưởng của họ, thì chả có lí do gì để ông ấy lại để tâm đến tôi cả.”
Khi cô qua lại nhìn, Kanata dường như nhận ra rằng cô ấy không nói dối và lùi lại.
“Vậy thì tốt thôi. Đó là để xác nhận xem cô có an toàn hay không.”
“…cô đến đây chỉ vì điều đó sao?”
“Không. Tôi đã được giao phó một thông điệp mà tôi sẽ nói cho cô ngay bây giờ.”
Cô ta nói vậy và quay sang Ouka.
Lí do không có ai ở phòng tắm có thể là vì cô ta đã dùng quyền lực ủa một thành viên EXE.
Kanata khẽ hắng giọng và nói thông điệp mà Hayato giao phó.
“ ⸀ “Không còn lí do gì mà Ban Thanh Trừng phải giữ cô làm con tin để sử dụng Kusanagi Takeru nữa. Cắt đuôi Kirigaya Kyouya đi và chạy đến một vị trí được chỉ định. Rồi từ đó chạy đi. Sau đó thì làm bất cứ điều gì cô muốn. ”⸥ ”
“………”
“…ông ấy nói vậy đấy.”
Đi xa đến thế chỉ để bắt chước giọng nói của Hayato, Kanata kết thúc thông điệp.
Nhân tiện thì đó chẳng giống ông ấy chút nào cả.
“Ừmm… tôi không hiểu gì hết. Xin hãy giải thích sự việc với. Nó có nghĩa là gì vậy?”
“ ⸀Chạy đi⸥ , mọi thứ đều ổn cả, miễn là cô hiểu điều đó. Ngoài ra thì, này. Bản ghi nhớ với vị trí được chỉ định. Giờ thì, tất cả là vậy đấy.”
Kanata giơ tay lên trong khi giữ khăn tăm, cô cố gắng rời đi.
Ouka vội vã cố ngăn cô ấy lại, nhưng trước đó, bàn thân Kanata đã đứng lại.
“Sẽ ồn thôi nếu cô không can dự vào trong trận chiến này hơn nữa… là một người lớn, tôi nghĩ vậy. Miễn là cô còn sống, thì hiệp ước sẽ đến vào một ngày không xa. Dù Ban Thanh Trừng hay Valhalla thắng thì sau đó vẫn chưa biết được, nhưng cô nên trốn cho đến khi thế giới ổn định trở lại.”
“………”
“Nếu cô mong muốn bảo vệ đông đội mình, hay hơn vậy. Chiến đấu là công việc của người lớn.”
Sau khi nói xong, Kanata biến mất.
Đúng nghĩa đen là cô ấy đã biến mất ngay lúc Ouka chớp mắt. Bị bỏ lại, Ouka nắm chặt tay và cúi mặt, nghĩ về những điều cần làm với đồng đội mình như là một đội trưởng.”
Phần 4
Ouka rời khỏi chiếc xe, mái tóc ướt của cô phơi trong gió khô khi cô bước qua doanh trại.
Khi cô dừng ở quảng trường nơi đang thực hiện phân phát thức ăn, cuộc trò chuyện giữa những người Spriggan xung quanh đống lửa lọt tai cô và cô dừng lại.
“Kẻ thù đang kháng cự mạnh mẽ… nhưng với lực lượng mà ta đang có thì chúng ta sẽ áp đảo chúng chỉ trong năm phút.”
“Không, Einherjar chưa xuất hiện và Phù Thủy Cổ Đại vẫn đang ở phía sau. Giống như tên “Nén” ấy… nếu chúng đến với tất cả những gì chúng có, thì thua ngay.”
“Cấp trên sẽ không cho chúng ta bất cứ tiếp viện nào hết. Bởi vì họ sợ ma pháp dịch chuyển không phải là lí do cho chuyện này đúng chứ…! Chúng ta đã quá quen chuyện này rồi…!”
Ouka lấy khăn lau tóc và nghe những người Spriggan nói.
Nỗi lo đã lan khắp đại đội. Đây không phải là một hướng tốt. Động lực trên chiến trường đã ảnh hưởng trực tiếp đến thế cuộc. Khi ba người Spriggan chửi thề, một người cầm khẩu súng trường cuộn người với giọng run rẩy.
“…tôi đã nghe một tin đồn khó chịu từ thành viên của Banshee. Những tên do thám kẻ thù ở lãnh thổ địch tối qua đã bị xóa xổ…”
“? Toàn bộ đội bị xóa xổ chẳng có gì lạ cả. Ngay cả nếu là quân của Banshee.”
“Không, đợi đã. Tôi cũng đã nghe điều đó. Chắc chắn tên sống sót đã nói gì đó phải không…?” Khi hai người Spriggan nói rất khó hiểu, thì người đang cuộn trong với khẩu súng càng mạnh bạo.
“Nơi đó là ở trong cảnh ngộ khiến cậu phải ngoảnh mặt đi. Máu me và xác thịt, mùi kính khủng tỏa khắp nơi. Người sống sót nói rằng họ bị bọn kẻ thù phục kích.”
Thì sao? Những tên xung quanh nhìn hắn ngạc nhiên.
Lực lượng địch dường như đã giết tất cả một cách bừa bãi dù là bạn hay thù.
“Có phải chúng bị nhầm lẫn trên chiến trường không vậy? Đó là một câu chuyện khá khó chịu…”
“Sai rồi. Không phải đâu, có lẽ vậy. Kẻ địch xuất hiện từ dưới lòng đất, nơi không có ánh đèn, và tất cả bọn chúng đang khóc trong khi mỉm cười.”
“………”
“Không…tôi không muốn chết… chúng nói vậy trong khi cười và khóc cùng lúc. Ngay cả chúng bị tắm trong làn đạn, thì chúng vẫn nhảy về phía trước như những con thú. Móng tay bị bật, cánh tay bị gãy và chúng cắn cho đến khi răng bị vỡ.”
Tất cả người Spriggan nghe câu chuyện đến quên cả thở.
“Cả kẻ địch và đồng minh đều chết, và người cuối cùng sống sót đã đúng ở trung tâm của thảm kịch… hắn nói rằng đã thấy một phụ nữ như một bóng ma. Người phụ nữ đó tiến tới người sống sót và thì thầm vào tai hắn.”
“…Bà ta nói cái gì…?”
Khi những người xung quanh hổn hển hỏi, người cầm khẩu súng ngẩng mặt và đau đớn nói.
“ “Cười” ”
Ouka nhận ra vài điều khi nghe câu chuyện, và biểu cảm trên mặt cô biến mất.
“Người sống sót đã kể câu chuyện với quân đội đã giải cứu hắn trong khi cười điên loạn, hắn cắn lưỡi và chết. Như kẻ địch vậy, hắn đã “Khônggg” “Tôi không muốn chết” và…”
Người đàn ông cầm khẩu súng kết thúc câu chuyện trong khi run rẩy và cắn môi.
Tất cả Thẩm tra viên nghe xong đều thở dài và cười để che giấu sự thật rằng họ đang sợ hãi.
‘…C-có rất nhiều những truyền thuyết đô thị như vậy ở đây mà?”
“Tin đồn như vậy xuất hiện khá phổ biến trên chiến trường thôi.”
Họ nhanh chóng cố thay đổi chủ đề, nhưng có một người trong đó nheo mắt với vẻ hiền lành.
“…Tôi đã nghe về nó trước đây. Chắc chắn trong dữ liệu của Ban Thanh Trừng có một bản ghi chép về sự tồn tại của phù thủy. Một kẻ giết người kì quái đã gây ra sự kiện mười năm về trước…”
Hắn tiếp tục nói tên của kẻ giết người.
“Biệt danh là Kẻ Pha Trò. Tên phù thủy sử dụng ma pháp kiểm soát tâm trí và được xác định là mối nguy hiểm cấp A… chắc chắn cũng giống như trường hợp mà quân đội đã đối mặt.”
“Khi đó tên phù thủy… chưa bị bắt à?”
“Không, cô ta đã bị bắt một lần rồi… nhưng đã trốn khỏi tù dù bị đưa vào trong Iron Maiden. Sau đó Dullahan tiếp tục truy đuổi Kẻ Pha Trò──”
Đó là lúc Ouka nắm vai của tên Spriggan từ đằng sau.
“──Nói cho tôi chi tiết hơn đi.”
“C-có chuyện gì với ngươi vậy?!”
“Cứ nói đi. Đội đã gặp cô ta ở đâu? Nói.”
“…có phải cô từ tiểu đội thử nghiệm tham gia dưới lệnh của Chủ Tịch không? Con khốn, sao ngươi dám hành động với cấp cao hơn──”
Sau khi anh ta làm biểu hiện khó chịu, Ouka liếc nhìn thẳng vào mặt hắn. Không có giận dữ trong mắt cô, mà chỉ có một ngọn lửa như hỏa ngục mà cái chết từ đó đi ra.
Người Spriggan đã trải qua nhiều cuộc tàn sát hàng tá lần trong bao nhiêu năm, nhìn thấy đôi mắt này rất nhiều rồi.
Những người đã mất đồng đội của họ. Một phù thủy đã đánh bom tự sát. Những người đang ôm trẻ con và chịu đựng ở Biên giới.
Chúng là đôi mắt của người đã mất thứ gì đó, con ngươi với sự giao phó ở bên trong. Trả thù. Nó là sự quyết tâm để sống chỉ vì lí do duy nhất.