Phần 1
Hơn một tuần đã trôi qua kể từ khi cậu ghi danh vào Học Viện Ma Thuật.
Lúc đầu cậu tiếp tục cảm thấy khó chịu, cậu bối rối bởi cái nơi không thể tin được này được gọi là Học Viện Ma Thuật, nhưng Takeru dần dần quen với nó.
Dù cậu vẫn không hiểu được các bài giảng, nhưng cuộc sống ở nơi này không đến nỗi tệ với Takeru. Ít ra người ở Phía Đông rất tốt với Takeru, người không có ma pháp nào trong người. Dù cậu bị nói một cách mỉa mai, thì nó là một vấn đề về suy nghĩ kiêu căng rằng họ đúng, và họ vẫn giao tiếp với bất cứ ai ngang hàng.
Rõ ràng môi trường ở đây tốt hơn bất cứ nơi nào khác.
“Kusanagi~, muốn cùng bọn tớ đến cửa hàng mới mở bán Thánh Bảo Ma Thuật không?”
Sau giờ học, một trong hai nam sinh viên gọi Takeru trong vui vẻ.
Takeru ngẩng mặt lên giữa một đống ghi chú ở trong túi.
“Ể… họ đang bán Thánh Bảo Ma Thuật sao?!”
“Ồ, vậy ra cậu không thể có chúng ở bên ngoài sao? Chà, cứ đến đi, họ chỉ đang sản xuất hàng loạt thứ không có nhân cách thôi, nhưng có hàng tá các loại với tính năng kì lạ, nên nó khá thú vị đấy.”
“Nếu vậy thì… ở bên ngoài thì cậu có thể bị bắt giam trong nhiều năm chỉ vì có một con…”
Khi Takeru trả lời trong ngạc nhiên, người còn lại, tên cứng cười vào mũi cậu.
“Hmph, đám ở bên ngoài không thể hiểu được sự tuyệt vời của ma thuật. Nikaido-san lại là ngoại lệ khác. Này, Kusanagi, kể cả khi cậu đến, thì chẳng có gì thú vị đâu. Hơn nữa, nó sẽ chẳng có gì thú vị nên đừng đi.”
Với từng nhát đâm trong câu nói, tên đó thẳng thắn nói và giơ cả hai tay lên kinh hãi.
“Đừng nghĩ xấu về tên này. Cậu ta khó tính, nhưng không phải kẻ xấu Thực ra, cậu ấy đã phải lòng Nikaido-san, người đến từ bên ngoài, ngay từ cái nhìn đầu tiên, và khi cậu, bạn trai của cô ấy xuất hiện, cậu ta đã bị nuốt chửng bởi làn sóng ghen tị.”
“C-c-cậu! Tớ đã nói là đừng có──đừng có hiểu nhầm Kusanagi! Tôi chưa có từ bỏ Nikaido-san đâu! Cô gái đáng yêu đó đang nắm giữ thuộc tính “Aurora” mà không có phù hợp với tên đầu đất như cậu!”
Trông thấy giọt nước mắt xuất hiện trên đôi mắt của tên sinh viên cứng rắn đang ửng đỏ, Takeru cười gượng gạo.
“Không…tôi không thực sự là bạn trai của cô ấy đâu.”
“Gạt tên đại ngốc này sang một bên, thế về chuyện đó, đi không? Ngoài đũa thần thì họ cũng có cả những thanh kiếm sắc bén đó.”
Khi cậu nghe thấy vậy, màu sắc trong ánh mắt Takeru thay đổi.
“──Thật không?!”
“U-ừ. Chuyện gì với cái cảm xúc mạnh mẽ đó vậy, thật không ngờ… ở thế giới bên trong có nhiều thợ rèn kiếm Thánh Bảo Ma Thuật mà. Kể cả giờ cũng có cả một kiệt tác với một dòng chữ được tạo ra.”
“Có katana không?! Kiếm Nhật ý!”
“? Có, chúng khá phổ biến mà. Quá trình sản xuất kiếm Nhật đặt trọng tâm vào nước, nên chúng dường như có phép thuật tốt. Thời nay chúng được đánh giá rất cao.”
“…Tuyệt! Tớ sẽ đi!”
Takeru nắm chặt tay và cố nói “Tớ chắc chắn sẽ đi!”
Thế nhưng, đột nhiên chỗ áo ở khuỷu tay trái bị kéo và cậu nhìn sang bên cạnh,
Dù không có cảm xúc gì trên khuôn mặt, Lapis đang được bao bọ bởi một hào quang đen nhánh.
‹‹“…Ngoại tình?”››
Một giọng nói đủ đáng sợ để khiến cậu ớn lạnh vang lên trong đầu cậu.
Với một tràng ho rũ rưỡi, Takeru lịch sự từ chối lời mời của hai người kia. Tất nhiên, hai sinh viên kia cũng nhận ra hào quang của Lapis và rời đi cùng câu “Lần sau nhé.”.
Sau khi cố gắng giữ khoảng cách với Takeru trong toàn bộ thời gian, Lapis giờ đã hoàn toàn dính chặt với cậu. Chiếc ghế được đặt ngay cạnh ghế của cậu và ngay sát, cô sẽ không bỏ tay cậu ra dù chỉ một phút.
“Tôi đã nói với cô là ở cạnh tôi… nhưng thế này có quá gần không?” “Cậu không muốn tôi làm thế sao?”
“Không phải là tôi không muốn…”
“Vậy thì ổn thôi mà phải không.”
Dù cậu hạnh phúc với chuyện này, thì có một vấn đề nhỏ với dáng vẻ này.
Những sinh viên xung quanh bắt đầu “Kia là hào quang màu hồng phát ra từ đó phải không?” hay “Họ đã qua đêm cùng nhau đấy.”
, và những lời phỏng đoán thật khó để phân loại là nghiêm túc hay mỉa mai đang bay loạn xạ.
Cậu không thấy tệ, mà lại thoải mái.
Mỉm cười gượng gạo trong khi giã má mình, một câu hỏi xuất hiện trong đầu cậu.
“… Nhắc lại cho tôi, tại sao cô lại chọn tôi?”
“?”
“Ý tôi là, tại sao cô lại chọn tôi làm chủ nhân ngay từ đầu. Với thứ như là bản khế ước với Thánh Bảo Ma Thuật cấp cao… thì cần tăng sự ưa thích của cô hay thứ gì đó, tôi đã nghe được nó khi đến nơi này.”
“Hóa ra ý cậu là vậy. Lí do đơn giản thôi. Đầu tiên, thể lực của cậu, cơ bắp của cậu và vết chai sần trong lòng bàn tay cậu cho phép tôi thấy rõ năng lực kiếm thuật đáng kể của cậu. Hơn nữa, tôi đã được nói từ trước rằng cậu là một chàng trai đến từ nhà Kusanagi bởi Ootori Sougetsu-sama.”
“Ồ, tôi hiểu rồi. Vậy ra cô đã có các tài liệu để đánh giá liệu tôi có phù hợp không ngay từ đầu.”
“Tất nhiên, đó chỉ là một trong những lí do thôi. Nên để nói thì, bước sóng của linh hồn chúng ra khớp nhau… nếu tôi phải diễn tả nó theo cách của con người để cho dễ hiểu──”
Sau khi Lapis nói đến đó, Takeru nghiêng đầu bối rối. Cô nhìn lên khuôn mặt cậu và nói.
“──Yêu từ cái nhìn đầu tiên, nó gọi là vậy.”
Khuôn mặt cô ấy vẫn vậy. Cô chẳng có ngữ điệu gì lẫn biểu cảm trong câu nói. Thế nhưng, khuôn mặt của Takeru chợt đỏ bừng.
Nó quả là xấu hổ khi nói một cách trực tiếp như vậy. Tại sao suy nghĩ của Thánh Bảo Ma Thuật lại nghe nguy hiểm thế khi diễn tả theo cách của con người vậy. Những ánh mắt ngờ vực xuất hiện quanh cậu do bị thu hút bởi hành vi đáng ngờ của cậu.
“Cậu bị sốt rồi. Cậu ổn chứ?”
“…không có gì đâu.”
Cảm thấy bẽn lẽn, cậu muốn quay sang bên, nhưng Lapis đột nhiên nhoài người lên và chạm trán mình với cậu. Trán mát lạnh của cô ấy thật thoải mái, và từ đôi môi mềm mại phía trước cậu, một mùi hương tựa hoa oải hương tỏa ra.
“Cậu chắc chắn bị sốt rồi. Cậu cần được chăm sóc và nghỉ ngơi──hãy ngủ cùng nhau thôi. Vì tôi có thể thay đổi được nhiệt độ cơ thể, nên tôi có thể sưởi ấm hoặc làm mát cho cậu. Hãy sử dụng tôi đi.”
“~ ~ ~ ~ ……côô, từ lúc chúng ta tạo khế ước, cô có thể đọc được tình trạng của tôi mà không cần làm như vậy phải không?! Tôi khỏe mà, khỏe mạnh thế này!”
“Ồ, tôi đã bị phát hiện. Thật là xấu hổ.”
“Bằng cách nào đó cô đã trở thành Suginami à?!”
“Tôi không hiểu điều Chủ nhân nói. Tôi chỉ thông báo lỗi mà nhân cách tôi tạo ra thôi.”
Cái kiểu lỗi gì thế. Liệu có thể nào là trong suốt toàn bộ thời gian, cô ấy luôn giữ những thứ cô cảm nhận suy nghĩ ở bên trong mà không bao giờ để lộ nó ra ngoài, và chỉ có vậy thôi nhỉ?
Mặc dù Takeru có thể tượng tưởng ra nhiều vấn đề, thì cậu cũng chả quan tâm đến chúng và cười. Cuộc sống ở Học Viện Ma Thuật thật thoải mái, và sau khi hòa giải với Lapis, không còn vấn đề gì nữa.
“………”
Thế nhưng, trái tim cậu không hề thay đổi.
Chắc chắn, đó là một nơi tuyệt vời, nhưng thực tế là Phía Tây đang hung hăng dần. Nếu một cuộc chiến xảy ra lần nữa, cả Valhalla và Ban Thanh Trừng sẽ bị hủy diệt hoàn toàn.
Nếu nó xảy ra, sẽ có một lượng lớn người hi sinh. Chắc chắn sẽ không còn nơi nào an toàn trên thế giới.
Cho dù có là Học Viện Phòng Chống Ma Pháp hay Học Viện Ma Thuật, cũng không có gì khác biệt.
Nhưng, nơi mà cậu sẽ sử dụng sức mạnh của mình không phải ở đây, mà ở bên ngoài. Nơi cậu thuộc về không phải ở nơi này.
Thứ đầu tiên cậu phải làm, là cứu lấy người cậu cần cứu.
Takeru nắm tay mình với tay của Lapis, người đang bám dính lấy cậu.
Với Takeru──Mistilteinn, Lapis đã ở đây.
Cậu đã quyết định trong lòng mình.
“…tại sao hai người lại âu yếm nhau…?”
Nghe thấy một giọng nói từ đằng sau, Takeru quay lại.
Đó là Mari với vẻ tuyệt vọng trên khuôn mặt khi cô nhìn thấy Lapis và Takeru tán tỉnh nhau.
“…trong khi tôi đang làm hết sức để hoàn thành nhiệm vụ mà cậu giao phó, thì tại sao hai người lại âu yếm nhau…?” “Cậu nói là âu yếm sao… đừng có hiểu lầm, cô ấy thực sự không phải──”
“Cái gì mà ‘hiểu lầmmm’ chứ! Tránh xa khỏi Takeru điii!!”
Mari tức giận cố đẩy Lapis ra.
Thế nhưng, Lapis di chuyển cơ thể mình gần Takeru hơn và nghiêng đầu.
“Chúng tôi âu yếm nhau, thì sao?”
“?!”
Không nói lên lời, Mari lấy tay bóp lấy cổ Takeru.
“Tạiiiii Saoooooooo?!”
“Tớ đ-đã hòa giải với cô ấy mà, tại sao tớ lại bị đổ lỗi cho việc đó chứ…?!”
“Tớ đang hỏi là tại sao ai người lại trông như một cặp đôi vậy! “Âu yếm” cô ấy nói, “âu yếm”! Tại sao cậu lại để cho một Thánh Bảo Ma Thuật đắm chìm trong tình yêu chứ!”
“Tớ chỉ nói với cô ấy, và bảo cô ấy rằng đối với tớ và cậu, cô ấy rất quan trọng…!”
“Vậy thì cái ánh hào quang mới mẻ này là gì đây?! Biểu hiện của cô ấy đã hoàn toàn trở thành một người phụ nữ, hay đúng hơn là thành một con bitch hứng tình!”
“Đừng có gọi một cô gái là “bitch”! Tớ không hiểu, nhưng chả phải cô ấy vô cảm sao!”
“Tôi cũng đang hứng tình nên tớ có thể biếttt!!”
Khi Takeru sắp sửa ngất lịm khi cổ cậu bị lắc lư sang hai bên, và cậu tập trung sức mạnh rồi nắm lấy vai Mari.
“Bình tĩnh nào. Cho đến giờ, với thứ này, chúng ta có các thánh phần cần thiết để kết thúc thành công đàm phán với Mẹ và Orochi để nhận được cách cứu lấy Kiseki…! Mà chúng tớ cũng thực sự không tán tỉnh nhau đâu…!”
Có thể Takeru đã lẩm bẩm bên trong đầu mình. Và Mari, nó đã có tác động tạm thời,
“Nh…! Bây giờ, tớ sẽ rút lui, nhưng tớ sẽ truy hỏi về vấn đề này sao…!”
“Cậu có quyền gì mà… à tốt thôi. Có kết quả gì từ bên cậu không…?”
Khi cậu hỏi cô ấy, Mari ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Takeru với một biểu cảm buồn bã. Ngoài ra, cô còn bám lấy Takeru như Lapis đã làm.
Cậu đang trong tình trạng bánh mì kẹp lần đầu tiên.
“…thực sự, có chuyện gì với hai người vậy.”
“Giờ thì, đây này. Đối với loại thiết bị ma pháp dịch chuyển, thì có khá nhiều loại có thể kiếm được công khai.”
Trong khi ôm lấy Takeru, Mari báo cáo kết quả công việc của mình.
Trong ngày thứ hai và ba ở đây, Takeru đã giao phó một nhiệm vụ cho Mari.
Nội dung của nhiệm vụ là tìm kiếm một cách để rời khỏi Học Viện Ma Thuật nếu có tình huống khẩn cấp xảy ra, và thu thập thông tin về ma pháp dịch chuyển. Cậu được Mari nói cho rằng họ dịch chuyển đến đây bằng cách sử dụng một bùa phép có công hiệu ngay lập tức, trong trường hợp đó cách thức để dịch chuyển từ bên trong ra bên ngoài chắc phải tồn tại.
Do Takeru không thể tự mình đi xung quanh thành phố, cậu đã đề nghị Mari làm việc này.
“Nhưng những loại công khai thông thường thì có nghĩa là chỉ dịch chuyển giữa các nơi trú ẩn thôi. Chúng là những mảnh thiết bị đồ sộ và cần bảy tiếng để nạp ma pháp sau một lần dịch chuyển. Tớ biết bùa phép đó giá trị thế nào… bởi vì nguyên liệu cần thiết để hấp thụ một lượng ma thuật như vậy là vô giá.”
“Vậy nên cậu không thể tìm được tọa độ của bên ngoài à?” “Tọa độ của tất cả nơi trú ẩn đều được công khai. Bùa phép được lưu trữ ở cả hai phía Đông và Tây, nhưng chúng có thể có một lớp bảo mật chặt chẽ khá đáng kể đấy.”
“… khi nói rằng có một kết quả, thì ý cậu là có một cách khác sao?”
Khi Takeru hỏi vậy, Mari gật đầu nhún nhường.
Sau khi chắc chắn sinh viên cuối cùng đã lời khỏi lớp học, cô thì thầm vào tai Takeru.
“Tớ đang nói đến một nguyên mẫu của một thiết bị dịch chuyển thu nhỏ đã được chính thức phát triển và chưa được áp dụng… nguyên mẫu của chúng được cho là lưu hành trong một số những người điều hành.”
“Để sử dụng tư à…?”
“Thay vào đó, có vẻ như một số phe phái nhất định có nó. Ở đây một số nhân vật cấp cao có những đội quân riêng. Họ có thể dùng nó để gửi quân cho các vấn đề cá nhân của mình.”
“…thay vì tiến vào trung tâm học viện, thì tốt hơn hết là nhắm vào nơi có lớp bảo vệ mỏng sao.”
“Đúng vậy. Tớ biết đại khái nơi để có được nó nhưng… tất cả những người tớ có thể đoán là có nó đều đáng nghi. Mặc dù thiết bị ma pháp dịch chuyển được cho là được chuẩn bị bởi bộ phận phát triển của học viện… thì cái mà họ đang sử dụng là hàng từ Giả Kim Thuật Sư.”
Giả Kim Thuật Sư. Nó khá rõ ràng rằng họ đang làm việc với Valhalla, nhưng cậu không biết nó còn tiến sâu đến thế.
“Không nghi ngờ gì nữa, thê giới bên trong đã phát triển ngờ vào những lợi ích từ thuật giả kim và khoa học của Giả Kim Thuật Sư, nhưng tên của họ không được truyền bá trong thế giới này. Do chúng là cặn bã, nên Valhalla đã dấu mối quan hệ với chúng. Nhưng có ai đó không cố gắng dấu danh tính của họ, một người mà có mối quan hệ vững chắc với Giả Kim Thuật Sư tồn tại… ở Phía Tây.”
“Phía Tây à… phiền phức thật.”
“Có một Pháp Sư Cổ Đại tên là Elizabeth. Có vẻ như bà ta là một phù thủy từ thời cổ đại theo đúng nghĩa đen luôn. Họ nói rằng bà ta đang là Chủ tịch của Phía Tây.”
“…vậy thì, cơ sở đó nằm trong học viện ở Phía Tây à?”
“Không. Vì Phía Đông và Tây thường xuyên kiểm tra lẫn nhau, nên không thể nào nó ở đó được. Nếu ở đâu thì sẽ phải ở nhà bà ta.”
Takeru im lặng, đặt tay lên miệng nghĩ ngợi.
Sử dụng thiết bị là một kế hoạch trong trường hợp khẩn cấp. Cậu không nghĩ Orochi và những người khác sẽ dễ dàng gửi cậu đến thế giới bên ngoài, nên cần phải tự chuẩn bị hết sức.
Cậu biết cậu đang là một người vô ơn bạc nghĩa, nhưng không phải là do họ không thể nói cho ông ấy tình hình bên ngoài, Takeru đã quyết định trở về để bảo vệ nơi mà cậu thuộc về. Cậu không thực sự nghĩ đến việc phản bội Orochi và những người khác ở Phía Đông.
Cậu chỉ muốn nói chuyện với họ, và học hỏi.
Và nếu cậu không được nói, thì cậu sẽ thực thi kế hoạch này.
“Không có cách nào khác để trốn thoát… nếu có chuyện khẩn cấp xảy ra, đừng chần chừ.”
“Ừ… nhân tiện thì, Mari, cậu có thực sự ổn với lựa chọn hợp tác với tớ không?”
“Ổn mà. Mục tiêu của tớ là chuộc lỗi. Với những mạng sống đã bị tớ cướp đi, tớ sẽ cứu lại những người khác. Nếu một cuộc chiến xảy ra ngay bây giờ, nhiều người ở ngoài kia sẽ chết trước.”
“…Ở đây sẽ không sao mà cậu biết chứ? Cậu đã kết thân nhiều bạn bè ở đây mà.”
Khi Takeru nói vậy, Mari ngước nhìn khuôn mặt Takeru với một biểu cảm cô đơn.
“Đừng để tớ lặp lại nữa. Tớ rất vui vì cậu lo lắng cho tớ, nhưng nơi tớ muốn ở nhất là ở đó.”
“………xin lỗi. Và, cảm ơn. Tớ rất vui vì cậu nói vậy.”
“Còn nữa, nếu tớ đạt được mục tiêu của mình, tớ sẽ có thể gặp lại Ananda và Inia bất cứ lúc nào. Đó là kiểu thế giới mà tớ đang muốn tạo ra.”
Mari nói vậy trong khi nhìn ra xa.
Có một núi các vấn đề trước mắt, nhưng nó phải được thực hiện.
Khi Takeru nắm bắt được ý nghĩa của nhiệm vụ, cánh cửa lớp học mở tung ra.
Có chút giật mình, Mari và Takeru quay mặt về phía cánh cửa.
“………”
Đó là Kanaria. Cô nhìn Takeru một cách nghiêm túc.
Vì cô ấy khác so với bình thường, Takeru khá căng thẳng.
“…Kusanagi Takeru.”
Kanaria gọi tên cậu.
Trong tay cô ấy, là hai thanh kiếm trong bao đựng.
“Đi với tôi một lúc.”
Cô ta nói vậy, và quay đi.
Phần 2
Kanaria đưa Takeru thẳng đến một nơi vắng người.
Đó là một tòa nhà được cho là đã thành một đấu trường và trôi nổi sau đó. Cho đến giờ, cả hai phe đang sử dụng những bãi tập riêng biệt, nhưng bởi vì sau này họ sẽ có kế hoạch phối hợp huấn luyện, nên tòa nhà này được xây dựng.
“Gọi tôi đến một chỗ thế này, cô muốn gì vậy.”
“………”
Kanaria không trả lời, mà cô chỉ đứng đó quay lưng lại với Takeru.
Mari và Lapis bị bỏ lại phía sau. Cậu không muốn họ liên quan đến các vấn đề của phái Double-Edged.
Khi cậu thấy Kanaria cầm song đao, cậu có thể biết được mức độ của chuyện đang xảy ra.
Từ hai thanh kiếm cô đang cầm, Kanaria ném một chiếc cho Takeru.
Cậu bắt lấy nó bằng tay phải và căng thẳng.
Kanaria hít một hơi thật sâu, rồi trong khi thở, cô từ từ rút thanh kiếm ra. Cô chĩa thẳng nó đến chỗ Takeru.
“──Được chứng nhận từ phái Double-Edged nhà Kusanagi, Kanaria. Ngay bây giờ, thỉnh cầu một trận đọ kiếm với tiền bối Kusanagi Takeru.”
Cơn gió thổi đống cát bụi giữa hai người, và căng thẳng dần leo thang.
Takeru nắm chặt thanh kiếm trong tay và không chuyển động.
“…đọ kiếm giữa hai sinh viên là bị cấm.”
“Tôi đã sẵn sàng bị vạ tuyệt thông[note12441].”
“…tại sao chứ?”
“Lí do cá nhân. Cũng là sở thích cá nhân luôn.”
“………”
“Hãy tìm hiểu xem ai là người mạnh hơn, Takeru.”
Cơn gió tạt má họ.
Takeru hít một hơi, và nhìn lên bầu trời bao quanh bởi khung thép.
Khi thở ra, cậu đưa chân trái về phía sau, hạ thấp trọng tâm và giữ chuôi kiếm.
Và rồi, lưỡi kiếm phát ra âm thanh ồn ào khi cậu từ từ rút nó ra khỏi bao.
Thanh kiếm của cậu──chỉ thẳng vào Kanaria.
“Đệ tử đầu của phái Double-Edged nhà Kusanagi, Kusanagi Takeru. Trận đấu này──Tôi chấp nhận nó.”
Khoảng 10 mét giữa hai người. Kanaria đứng cao hơn, và Takeru tỏ thái độ trong bóng tối.
Như thể tượng trưng cho cách làm của riêng họ, cả hai con quỷ sẵn sàng chiến đấu.
Và khoảnh khắc cơn gió ngừng thổi, hai cơn bão nhảy khỏi mặt đất và lao vào nhau.
Với tốc độ thì──Kanaria nhanh hơn.
“──Shh!!”
Kanaria giơ thanh kiếm của mình về phía trước và đặt sức mạnh vào đòn tấn công của mình, cô vung thanh kiếm xuống.
Đoán vậy, Takeru ngừng cú đâm của mình, và nhảy sang hướng đối diện.
Mặt đất tách rời.
Sức mạnh hủy diệt được giải phóng ra là thứ mà không thể tưởng tượng rằng lại có được bởi một thanh katana. Nó như thể một vụ nổ từ đinamit.
Takeru thành công trong việc tránh bị đánh trúng bằng cách bình tĩnh phân tích cách di chuyển của Kanaria trong các mảnh vụn đang lơ lửng.
Không có ai sử dụng Soumatou. Khoảnh khắc Kanaria rút thanh kiếm ra khỏi mặt đất, Takeru nhảy lên và tấn công cô.
Cú đánh của cậu, dễ dàng bị chặn bởi lưỡi kiếm của Kanaria.
“…!”
“………” Cho dù cậu có đẩy về phía trước thế nào, thanh kiếm của Kanaria vẫn không nhúc nhích. Với sự khác nhau to lớn về thể lực, không thể nào có thể gạt được nó. Kanaria sẽ không cho phép cậu chém thanh kiếm vào cô và trốn thoát.
Ép mạnh nhau, hai người đứng yên bất động.
“Takeru, tại sao cậu chiến đấu.”
“…ngh, sao cô lại có nhiều thời gian ở giữa trận đến thế để hỏi nhỉ…!”
“………tại sao cậu chiến đấu.”
“Để bảo vệ mọi thứ mà tôi muốn bảo vệ! Hay nói cách khác, là cho bản thân tôi…!”
Trước câu trả lời của Takeru, Kanaria cúi mặt.
“Tôi hiểu rồi… Kana đang làm nó vì mẹ cô ấy.”
Với giọng nói ảm đạm, cô giải thích lí do mình cầm thanh kiếm.
Nhưng sau khi Kanaria dễ dàng đẩy lùi thanh kiếm của Takeru, ngọn lửa hận thù xuất hiện ở trong con ngươi của cô.
“Mẹ đã bị giết bởi Giả Kim Thuật Sư và Ban Thanh Trừng… chúng phải trả giá cho điều đó…!”
“Nh… vậy ra bà ấy đã bị giết, mẹ cô…!”
“Đúng vậy! Mẹ đã được sinh ra, mà lại bị họ lợi dụng, và sau khi vắt kiệt sức của mẹ, chúng đã trừ khử mẹ… thậm chí Mama rất dịu dàng với Kana, thì Giả Kim Thuật Sư vẫn bắt mẹ tiếp tục làm những thứ kinh khủng!”
“……!!”
Khi cô cố gắng đẩy thanh kiếm trở lại, Takeru tì tay trái lên lưỡi kiếm để hứng chịu đòn đó.
Kanaria với đôi mắt mơ hồ và sự điên rồ bên trong đang thêm lực vào đòn đánh.
“Mama đã bảo vệ Kana…! Mẹ đã liều mạng bảo vệ Kana…! Có thể mẹ không phải là một người tốt… không có gì lạ khi mẹ bị giết… nhưng mẹ là Mama dịu dàng duy nhất của Kana!”
“…Kanaria… cô!!”
“Kana sẽ làm mọi thứ vì Mama, người đã chết mà không được trả công gì hết…! Đó là lí do tôi theo học môn phái Double-Edged! Kana sẽ giết bất cứ ai vì lợi ích của Mama! Ngay cả khi họ không liên quan đến con người… hay cậu, Takeru!”
Phòng thủ của Takeru cuối cùng cũng đạt đến giới hạn.
Soumatou!
Cậu ngay lập tức khai triển nó, và theo dòng chuyển động của thanh kiếm mà Kanaria đè mạnh xuống.
Thay vì chống lại dòng chuyển động, cậu xuôi theo nó.
Bất ngờ, Kanaria nhìn chằm chằm vào Takeru.
Cậu đáp xuống đất sau khi bị thổi bay, và một lần nữa nhặt lại thanh kiếm bị bám bụi.
Nhưng, cậu không bắt đầu tấn công ngay lập tức.
Đáp lại sự bối rối trong Kanaria, Takeru mở miệng.
“… hóa ra sau tất cả, nó lại như vậy.”
“………?”
“Tôi đã nghĩ có thể là… bán tinh linh rừng, Giả Kim Thuật Sư… mọi thứ đều khớp. Tôi biết cô, Kanaria.”
Đứng trước Kanaria đang bối rối, Takeru thở một hơi ngắn.
Và, buồn bã hỏi cô.
“Cô──có biết Guginami Ikaruga không?”
Tia sáng biết mất khỏi đôi mắt của Kanaria.
Nó như thể nguồn gốc của sự giận dữ trong cô đè mạnh, cô mất đi vẻ mặt kiệt sức của mình.
“…t-tại sao… Takeru biết… về cái tên đó…?”
“Một vài tháng trước, chúng tôi đã tham gia ngăn chặn Giả Kim Thuật Sư tiến hành một cuộc thử nghiệm khôi phục tinh linh. Trong lúc đó, tôi đã nghe Ikaruga kể về cô.”
“………”
“Về một tinh linh rừng tên Kanaria mà cô ấy đã tạo ra cung với một Suginami kia…”
“…──”
“Tôi nghĩ tên cô ấy là…Isuka. Suginami Isuka, là── (của Ikaruga)”
Ngay sau đó.
Kanaria, người đang bộc lộ sự yếu đuối của mình, hạ thấp cơ thể xuống đất và ngay lập tức tấn công Takeru. Chỉ trong khoảnh khắc cậu đã đỡ được đòn tấn công tuyệt vọng của Kanaria. Dù không cần thiết phải chặn nó, thì Takeru vẫn đỡ cú đó.
Để nói chuyện với Kanaria.
“Ttại sao──tại sao cậu lại biết tên của cô taAAA!”
“Nh, Ikaruga là đồng đội của tôi! Một đồng đội trong cùng tiểu đội!”
“Đó chính là cô taaaa!!! Cô ta đã bỏ Mama và tôi rồi bỏ chạy MỘT MÌNH! ĐỒ PHẢN BỘI!! Và cậu là đồng đội CÔ TA!!”
“Sai rồi!! Đó là một sự hiểu nhầm! Cô ấy đã cố gắng cứu cô và Isuka──”
“Đừng có nhảm nhí nữa!! Vậy thì tại sao Mama lại chết một mình?! Tại sao cô ta không mang Mama cùng! Mama đã luôn liên tục gọi tên cô ta! Trong khi đau khổ và khóc lóc, mẹ đã gọi tên cô ta! Chúng tôi chỉ ở cùng nhau được một chút, nhưng Kana biết rõ! Rằng Mama đã chịu đau khổ đến nhường nào!”
“Cô ấy đã cố gắng…! Cứu cả hai người…!”
“Nh, ĐÓ LÀ MỘT LỜI DỐI TRÁ!!”
Cô ép Takeru ngày càng mạnh hơn trong giận dữ.
Chân cậu trượt xuống và bị kéo lê đi.
Nói chuyện với cô ấy sẽ không có tác dụng gì! ── Vậy thì!
Takeru khai triển Soumatou toàn lực trong tức khắc.
“Phái Double-Edged nhà Kusanagi──Ghost Light Firefly!”
Và sử dụng một chiêu thức mà cậu vừa học.
Cậu không chặn đòn đánh của Kanaria nữa mà xuôi theo nó.
Xuôi theo đòn đánh, cậu di chuyển về sau và gạt đòn tấn công vào giây phút cuối cùng. Cậu xoay người thay đổi hướng tấn công, và theo đòn tấn công đó cậu vung kiếm xuống đầu Kanaria.
“──Khh!”
Kanaria đỡ nó bằng một nhát chém ngang. Kiếm của Takeru bị gạt đi, nhưng cậu không chống lại dòng chuyển động. Không dừng kiếm lại, cậu vẫn theo dòng chuyển động khi xoay người và chém ngang kiếm theo hướng đối diện.
Cậu không để cô ấy có thời gian tấn công. Cậu kích hoạt Soumatou chỉ ở thời điểm ban đầu để thay đổi dòng chuyển động một cách dữ dội. Không có thời gian để nghỉ ngơi. Không có thời gian để nghĩ ngợi. Cậu theo dòng chuyển động và tăng tốc.
Chẳng bao lâu sau, nhát chém của Takeru xoay với tốc độ như lưỡi cưa máy chém, và tiếp tục tấn công Kanaria.
Trước chiêu thức dường như là vũ kiếm, Kanaria rõ ràng rất rối loạn.
Sự khác biệt giữa khả năng thể chất của một con người và một tinh kinh rừng là không thể đo đếm được. Ngay cả chống lại một kẻ thù ở dạng Thợ Săn Phù Thủy, Kanaria vẫn có thể đứng vững chỉ với cơ thể của mình. Nhưng giờ, cô rõ ràng đang bị đàn áp. Ác quỷ mang tên Kusanagi Takeru, người đáng lẽ ra có một cơ thể của một con người, lại đang áp đảo cô.
“Nh, phái Double-Edged──Gyuuki!!”
Với kế sách cuối cùng, Kanaria xoay vòng thanh kiếm và triển khai một nhát chém hất lên với lực tương đương một con rồng đang bay lên trời, tấn công người Takeru với tốc độ nhanh kinh khủng.
Dù nó đã được Takeru chặn lại, nhưng cơ thể cậu bị thổi bay lên trời. Cậu tiếp tục bay lên tới tận khung thép trong khi xoay tròn.
Kanaria một lần nữa cầm thanh kiếm ngắm vào chỗ Takeru sắp sửa rơi xuống.
Nhưng, ngay cả khi đó Takeru cũng không dừng theo dòng chuyển động.
Đang xuôi theo đòn đánh Guyuki của Kanaria, cậu bay lên cao và tăng tốc xoay trên trời.
“Phái Double-Edged nhà Kusanagi──”
Ngay lúc cậu bắt đầu rơi, tiếng Takeru vang vọng.
Kanaria tự nhủ ‘chết tiệt!’ trong đầu. Độ cao lớn, tốc quay, vận tốc rơi. Chiêu thức được triển khai khi ba thứ đó kết hợp với nhau.
Điều kiện để triển khai đang trong tình trạng tốt nhất. Đòn đánh này, ngay cả khi đó là Kanaria thì cô cũng sẽ không thể không bị tổn thương.
Nhưng, vì có một giới hạn trong cách mà người ta có thể thay đổi quỹ đạo trên không, nên đây là một chiêu thức khá khó khăn để đáp xuống cùng với đòn tấn công.
Đó là chiêu thức mà sẽ không tấn công được nếu người đỡ nhận ra nó.
Kanaria nhảy ra ngoài vị trí mà cô dự đoán Takeru sẽ ngã xuống.
Thế nhưng ở khoảnh khắc tiếp theo──cô thấy thứ mà không thể tin được.
Ở giữa vòng xoay, Takeru nhảy từ một trong những khung thép xoắn xuống.
“C-cậu ta thay đổi bằng cách nhảy từ thanh sắ──!”
Takeru nhảy thẳng xuống chỗ Kanaria và tấn công cô.
Cô cố chạy ra xa hơn, nhưng Takeru đã đoán được và lao đến đó. Và,
“──Mantis Slope!!!”
Nó chém vào cô ấy, nhát chém của ác quỷ.
Dù Kanaria cố chặn nó, thì cô vẫn không thể hoàn thiện được với một tư thế gượng gạo.
Thanh kiếm của cô bị gãy, và bỉ văng đi bởi tác động.
Tất nhiên Takeru ngã theo đường chéo và đập xuống đất, nhưng cậu đã dùng sức mạnh từ cơ thể để khai triển Soumatou. Cậu đặt hai chân xuống đất, gập hai tay sau đầu như thể cố bảo vệ nó, và cong đầu gối hìnhく, chạm đất khi hạ thấp chân, đùi, lưng và xoay tròn quá vai mình.
Không thể dừng được đà lao xuống, cơ thể Takeru bị văng đi.
Tuy nhiên, cậu có thể phân tán được phần lớn sát thương qua nhiều phần khác nhau của cơ thể.
Sau khi bị thổi bay bởi đà rơi lần thứ hai, cậu đáp xuống đất một cách bình thường.
Cơ bắp cậu kêu gào, nhưng cậu bằng cách nào đó có thể giảm lượng sát thương khi rơi xuống.
Takeru xác nhận tình trạng của thanh kiếm đang cầm, và bước đến chỗ Kanaria.
Kanaria đang nằm trên chỗ cô đã ngã, và những cơn co giật chạy qua cơ thể cô. Nó không phải là do cô bị chém, mà cô không thể chặn được đòn đánh mạnh khủng khiếp đến vậy, và sự dội lại đã lan sang khắp cơ thể cô.
Tuy nhiên, đôi mắt đầy thù hận của cô nhìn thẳng vào Takeru.
Takeru nhắm mắt lại và cho kiếm vào bao.
“Kết thúc rồi. Tôi không đánh với cô nữa.”
“…kf…fuu…uu…”
“Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra giữa Ikaruga và Isuka, và kết quả ra sao. Isuka có thể thực sự đã chết một mình, có thể Ikaruga đã giết Isuka… Ikaruga là người duy nhất biết được sự thật. Đó không phải là gánh nặng tôi nên chịu đựng.”
“…uUuu…uu…”
“Đó là lí do, đi và tự mình kiểm chứng đi.”
“……nh……!”
“Đi và gặp Ikaruga đi, Kanaria.”
Không nghe những lời nói của Takeru, Kanaria lôi ra con dao dắt ở hông và đứng dậy run rẩy. Takeru không rút lui hay tấn công.
Kanaria đặt con dao sang bên và đối đầu với cậu.
“…Kana sẽ không tin…! Cô ta đã bỏ rơi Mama…điều đó không hề thay đổi…!”
“………”
“Rút kiếm ra…Takeru!”
“………”
“Rút nó raaa!”
Cho dù Kanaria hét vào mặt cậu, thì Takeru không hề rút kiếm ra.
Cậu nhìn chằm chằm vào cô, bất động.
Răng của Kanaria phát ra tiếng rít. Cô đã đánh mất mình trong tức giận, sợ hãi, và đau đớn.
“WAAaAAAaaaAAaaaaaAaaa!!”
Cô nhắm mắt lại, và bắt đầu chạy đến chỗ Takeru và nhắm lưỡi dao vào bụng cậu.
Nhưng trước khi lưỡi dao có thể chạm vào cậu, có ai đó đã bước đến giữa hai người.
Một âm thanh ảm đạm của thanh kiếm xuyên qua thứ gì đó vang lên.
Khi Kanaria mở mắt… một cô gái màu thiên thanh đứng trước mặt cô.
“…Lapis…!!”
Takeru không nói nên lời, cậu ôm lấy vai Lapis.
Nhưng, Lapis nhìn Takeru với vẻ mặt ngây dại.
“Không cần phải lo. Vết thương này sẽ không giết nổi một người, thì một vết rách thế này sẽ không phá hủy được tôi.”
“…đồ ngốc…kể cả vậy thì, cô…”
“Xin đừng ném cho tôi từ đó chứ. Ai là tên ngốc ở đây. Cậu là chủ nhân của tôi. Cái kiểu hành động vô trách nhiệm gì mà cậu đang làm ở đây vậy?”
“………”
“Chẳng nhẽ lời hứa ở cùng nhau là lời nói dối sao?”
Lapis quay lưng lại với Takeru và nghiêm túc hỏi cậu. Cậu nuốt lời giải thích định nói, và “Xin lỗi.” cậu xin lỗi.
“Tôi sẽ không tha thứ cho cậu.”
“…xin lỗi.”
“Tôi sẽ không tha thứ cho cậu.”
“Tôi xin lỗi mà.”
“Tôi không định tha thứ cho cậu.”
“Tôi nói tôi xin lỗi rồi mà…”
“Tôi chắc chắn không tha thứ cho cậu.”
Cậu nhìn cô với ánh mắt bối rối, nhưng Lapis vẫn kiên quyết.
Takeru nhìn chằm chằm cô ấy, và trong khi gãi má, cậu tìm lời nói mà Lapis muốn nghe từ mình.
“Tôi sẽ ở cùng với cô mãi mãi. Tôi sẽ không bao giờ phá vỡ lời hứa nữa.”
“……rất tốt. Tôi sẽ tha thứ cho cậu.”
Cô xoay người quay lại, rút dao từ bụng ra và đối diện với cậu.
Cô không hề cười. Cô dường như không hạnh phúc. Nhưng, sự hài lòng có thể cảm nhận được trong cô ấy. Takeru lấy con dao từ Lapis.
Đằng sau Lapis, Kanaria đã sụp đổ.
“……nh”
“…Kanaria, cô nên đi cùng với bọn tôi. Chúng tôi sẽ đến Học Viện Phòng Chống Ma Pháp… bọn tôi sẽ trở lại bên ngoài.
“………”
“Đi với bọn tôi. Đi và gặp Ikaruga.”
Takeru quỳ gối và chạm tay vào Kanaria.
Bối rối, cô nhìn chằm chằm vào tay Takeru. Dù cô chần chừ một lúc, thì cô vẫn do dự với tới Takeru.
Tuy nhiên, khoảnh khắc tay của họ sắp chạm nhau,
“──Ara, Kanaria? Tôi tự hỏi liệu cô định phản bội bọn tôi sao?”
Nghe một giọng nói từ trên không, Takeru vội vã quay người lại.
Nhưng rồi đột nhiên có gì đó bay vào cậu, phá vỡ tư thế của cậu.
Lapis đẩy cơ thể của Takeru. Khoảnh khắc cậu cố hiểu chuyện gì dã xảy ra, thì thứ gì đó như dòng điện bao lấy cơ thể Lapis.
“──Lapis!!!”
‹‹“Đừng──chạm vào tôi.”››
Dù cậu đã cố với tay đến chỗ cô, Lapis truyền trực tiếp lời nói tới đầu cậu.
Nếu cậu chạm vào dòng diện, cơ thể của Takeru sẽ không thể chịu được nó. Thật bực mình, nhưng cậu chẳng thể làm được gì.
Cậu nghiến răng và liếc nhìn lên trời.
Một phụ nữ màu đỏ tía đang nhìn xuống Takeru trong khi đang ngồi trên ngai vàng lơ lửng giữa trời.
“Bà…bà là ai thế hả…!”
“Ara ara, chỉ là một tên trống rỗng đang hỏi tên ta sao, thật là một thằng nhãi không biết điều.”
Trong khi che mặt bằng một chiếc quạt tây phương, người phụ nữ giới thiệu bản thân.
“Tên ta là Elizabeth… một lãnh đạo của Valhalla và là Chủ tịch của Học Viện Ma Thuật Phía Tây. Mọi người gọi ta là “Phù Thủy Toàn Năng”… hân hạnh được gặp ngươi.”
Eliza chậm rãi nâng quạt lên.
Và khi bà ta làm vậy, dòng điện đang giam cầm Lapis dần bay lên.
“Lapis!”
“Xin lỗi, nhưng ta sẽ lấy Thánh Bảo Ma Thuật này. Nó quá nặng nề cho một sinh vật thấp kém như ngươi nắm giữ… chỉ có một phù thủy dòng máu thuần chủng như ta mới phù hợp với nó.”
Bà ta mang Lapis ngay bên cạnh mình, rồi vuốt ve má Lapis với móng tay dài của mình.
Cùng lúc đó Kanaria đứng dậy và hét to.
“Eliza, bà đang đang theo dõi tôi! Điều này khác với những gì đã được quyết định! Nhiệm vụ của tôi chưa kết thúc! Đừng có mà cản đường tôi!”
“Ara? Đó là bởi một tinh linh rừng bẩn thỉu như ngươi chậm chạp đến nỗi ta phải tự mình làm theo cách này đấy chứ? Hơn nữa, vì ngươi định hòa giải với kẻ thù… nên đó là lí do ngươi không thể tin tưởng được cái đám bán nhân hỗn tạp ấy được.”
“…Tôi không hề phản bội và hay bất cứ thứ gì, kẻ thù của Kana là Ban Thanh Trừng và Giả Kim Thuật Sư!”
Kanaria cố hết sức bào chữa với Eliza, nhưng Eliza chỉ thở dài trong khi phe phẩy cái quạt.
“Thật là một đứa nhóc ngây thơ…một khi một bán nhân đánh mất niềm tin của bọn ta thì chúng sẽ không được sống ở Phía Tây được nữa. Cho dù ngươi có lặp lại bao nhiêu lời bào chữa đi nữa, rõ chưa?”
“Từ từ đã! Nghe──”
“Đáng tiếc là ta không có ý định nghe lời ngươi nói. Ta sẽ chém đầu ngươi.”
Khi Eliza gấp quạt, vòng tròn ma thuật xuất hiện dưới chân Kanaria.
Trước khi Kanaria có thể nhảy ra ngoài, ma thuật được kích hoạt.
“ ‹‹Phalaris Bull›› ”
Cùng với tên gọi ma thuật, một bức tường đã xuất hiện dưới chân Kanaria với vô số cái hố bao quanh cô.
Khi Kanaria không còn nhìn thấy được nữa, tiếng thét chói tai vang lên. Nhiệt độ cao và hơi nước bốc lên từ các hố đỏ trên tường.
“Đó là giọng nói khá hay. Nó nóng quá nhỉ? Đó là ma thuật ta tạo ra dựa trên công cụ tra tấn nguyên thủy đấy.”
“ELIZA! ELIZAAAaaa!”
“Đừng có lo lắng. Điểm đến tiếp theo ngươi sẽ bị chuyển tới đã được xác định rồi đấy. Vui mừng đi, có những người có sở thích kỳ lạ là hành hạ bán nhân… trở thành một trò tiêu khiển cho dòng máu thuần chủng cấp cao sẽ là công việc tiếp theo của ngươi.”
Tiếng cười khúc khích của Eliza vang vọng.
Khi Takeru chạy đến giúp Kanaria, ngăn chặn cậu là vô số người mặc áo choàng đỏ từ dưới đất chui lên.
“…bitch…!”
“Một tên nhãi trống rỗng sao… nếu ngươi được Kho Báu Thánh Thần lựa chọn, khả năng của ngươi phải rất cao đúng chứ? Đây là một trò giải trí tuyệt hay đây, cho ta thấy trình độ của ngươi xem nào. Ta sẽ xem ngươi có thể đi bao xa khi kẻ địch là dòng máu thuần chủng.”
Khi Eliza vung quạt trong khi nhìn khinh bỉ cậu, Lapis và Kanaria bị nuốt chửng và biến mất vào trong không gian.
Takeru giữ thanh kiếm bất động, và lắc đầu với vẻ mặt chán nản.
“Nào mọi người, đến lúc cho một trận thực chiến rồi! Không có thứ như thất bại cho sinh viên tài năng nhất của chúng ta! Người mà nghiền nát được con gián này sẽ được ban cho chức vị và thanh thế cao hơn!”
Cùng với giọng nói của Eliza, người đang ngồi trên ngai vàng, nhóm người áo choàng đỏ vây quanh Takeru. Khuôn mặt chúng đều còn trẻ. Có thể chúng là sinh viên của Phía Tây.
Khi cậu nhìn quanh, cậu thấy hàng tá bọn chúng. Cũng có vài tên đứng ở khung thép đang ngắm đũa phép vào cậu.
Kanaria chắc chắn đã báo cáo với Phía Tây và đã được sử dụng như một con mồi để dụ Takeru để họ có thể có được Mistilteinn. Hay nói cách khác, Takeru đã bị lừa vào bẫy.
“Các người, đáng nhẽ ra phải là đồng đội của Kanaria chứ…”
Khi cậu nói với kẻ thù, một giọng cười khúc khích đáp lại.
“Chỉ có các anh em ở đây mới là thành viên của Phe Dòng Máu Thuần Chủng.”
“Những quái thú không thuần chủng phải bị hủy diệt.”
“Chỉ có những người nếm mùi lịch sử đau buồn mới là đồng đội của chúng ta.”
Nghe những giọng nói nặng nề của chúng, Takeru bác bẻ.
“Giá trị của một người không nằm ở dòng máu của họ hay ma pháp… nếu có thì người đã bỏ mặc đồng đội của mình như ngươi đơn giản chỉ là cặn bã…! Chẳng phải ngươi cũng chỉ là con người giống như cô ấy hay sao!”
“Nó xứng đáng phải chết. Cô ta sẽ bị tế để xua đuổi lời nguyền vĩnh cửu lên loài người.”
“Đừng có chọn mục tiêu để ghét bỏ một cách thuận lợi như vậy…! Đó là lí do tất cả những gì ngươi có trong đầu chỉ có chiến tranh mà thôi!”
Takery gào lên. Nhưng Phe Dòng Máu Thuần Chủng chỉ cười vang. Chúng cười vào mặt cậu.
“Cái tên Trống Rỗng Máu Dơ Bẩn kia.” “Đứng có nói như thể ngươi biết hết mọi thứ như thế.” “Sự quyết tâm của bọn ta tiếp tục kể từ khi loài người được tạo ra.” “Đau khổ.” “Đau đớn.” “Hấp hối.” “Khóc lóc.” “Lạc lối.” “Dòng máu của bọn ta ghi nhớ mọi thứ.” “Dòng máu này nhớ rõ.” “Sự căm thù của bọn ta!” “Sự oán giận của bọn ta!” “Cảm nhận nỗi sầu khổ của bọn ta đi!”
Chiếc đũa của Phe dòng máu thuần chủng nhuốm màu pháp thuật và phát sáng.
Takeru nắm lấy thanh kiếm, đôi mắt cậu rực ánh đỏ.
“Niềm hạnh phúc của bọn ta là phá hủy một mình tên trống rỗng này.” “Hận thù của bọn ta sẽ hòa làm một.” “Tham vọng của bọn ta sẽ hòa làm một.” “Bọn ta là Phe Dòng Máu Thuần Chủng.” “Bọn ta là kết tinh của nỗi đau trong giới phù thủy.”
“ “ “ “ “ “ “ “ “ “Mối thù này sẽ là của chúng ta!” ” ” ” ” ” ” ” ”
“──Tốt thôi! Vào đi! Tôi sẽ đập nát cái ảo tưởng của các người!!!”
Lần đầu tiên trong một thời gian rất dài, Takeru mới tức giận như vậy.
Cố gắng không giết nếu được. Nhưng chỉ khi có thể.
Nếu kẻ thù lao vào với ý định giết người──thì sẽ không có vấn đề gì nếu họ chết!
Cùng với sự nổi xung trong người, Takeru bật lên với toàn bộ sức mạnh.
Một tên trong Phe Dòng Máu Thuần Chủng triển khai ma đạn bị đánh bại trong tức khắc.
Tuy nhiên, đòn tấn công của kẻ địch không cho cậu nghỉ ngơi.
Ngay sau khi hàng đầu đã bắn xong, thì hàng sau bắn đạn của chúng vào các chỗ dự đoán sẽ có Takeru.
Chúng giống như quân đoàn không có kẽ hở trong phòng thủ, chúng vô cùng kỉ luật.
Sau khi hạ được ba người, Takeru trốn đằng sau một đống gỗ.
Ngay sau khi cậu thở ra, những loạt ma đạn bắn tiếp cận xung quanh đống gỗ.
“──Đạn đuổi theo mục tiêu!”
Cậu cắt các viên đạn bằng kiếm, nhưng số lượng đạn đang hiện ra nhiều hơn.
“Đừng có khinh thường tôi chỉ vì tất cả những gì tôi có chỉ là cơ thể này!”
Takeru cong đầu gối và nhảy lên tránh.
Cậu nhảy đến chỗ tên pháp sư đang cố ngắm cậu từ khung thép phía trên, cậu chém đứt cây đũa và đánh hắn ta bằng cán kiếm.
Takeru đáp xuống khung thép, và tiến về phía những tên hèn nhát đang ngắm bắn cậu ở phía trên.
“Tên này… hắn là một con quái vật!”
“Vừa nãy, đó giống như là kiếm thuật mà Kusanagi Orochi sử dụng… đừng có đánh giá thấp hắn ta, hắn có kĩ thuật đấy!”
Một phù thủy cảnh báo mọi người, nhưng,
“Quá muộn để nhận ra rồi!”
Tốc độ của Takeru vượt xa khả năng nhận biết của tên đó.
Các khung thép chỉ có một lối thoát vô cùng thuận lợi cho Takeru.
Cậu hạ một nhóm năm người cùng lúc và ngay lập tức nhìn xuống dưới.
“──Kích hoạt loạt đạn!”
Cùng với lệnh của một người, hàng tá ma đạn bắn đến chỗ Takeru.
Takeru bật nhảy khỏi khung thép và bay lên trời.
“Hắn ta đang bay! Ngắm đến chỗ hắn sẽ rơi xuống!”
Dù Phe Dòng Máu Thuần Chủng đã sử dụng một chiến thuật rất hợp lí, nhưng không có chuyện Takeru lại không đoán được đến vậy. Ở giữa lúc bay, cậu đặt một chân lên khung thép ở phía đối diện và bật nhảy.
“──Cái!!”
Trong khi kẻ địch đang ngạc nhiên, thì Takeru bật nhảy sang khung thép khác và tiếp tục hướng đến phía dưới cùng như một trò pinball. Cứ như vậy, ngay cả bọn họ đoán được chỗ cậu sẽ rơi thì cũng sẽ không thể bắn được cậu.
Và ngay khi cậu đáp xuống khung thép thấp nhất,
“Phái Double-Edged── Single Wheel!”
Sau khi bật nhảy khỏi khung thép và đáp xuống đất, Takeru triển khai chiêu thức theo mọi hướng trong khi vẫn giữ nguyên đà.
Nhát chém tạo ra từ thời điểm cậu xoay hông và cơ thể đến giới hạn đã tàn sát năm kẻ địch.
Duy trì đà rơi sau khi đáp xuống, cậu hạ gục thành công tiếp một kẻ địch như thể cậu đang lướt đi.
“Quá nhanh…! Đối với một tên trống rỗng không có lợi thế nào với một Thánh Bảo Ma Thuật──guahh!”
Takeru tiến sát ngực hắn ta, và đánh hắn bằng cán kiếm vào cằm.
Cậu hạ gục hàng chục người cùng lúc, phá vỡ hàng ngũ kẻ địch.
Rồi cậu nhận ra chỉ còn mười tên còn lại.
Sau khi dừng dòng chuyển động của mình, Takeru thở hắt. Cho dù cậu đã học từ Orochi cách sử dụng dòng chảy, thì với nhiều kẻ địch như thế này, gánh nặng lên cơ thể vẫn còn quá khủng khiếp.
Cậu vẫn chưa bị bất động, nhưng cậu phải khẩn trương và tới chỗ Lapis.
Ngay lúc này, Takeru có thể cảm thấy một chút vị trí của Lapis, nhưng cậu không thể biết được chuyện gì đã xảy ra với cô ấy ở vị trí mà cô bị dịch chuyển, nên cậu phải khẩn trương và đuổi theo cô ấy.
Takeru giữ thanh kiếm và chém vào một kẻ thù gần đó.
Một trong những tên đó sử dụng một lớp rào chắn bảo vệ, ngăn chặn thanh kiếm trong giây lát. Kẻ thù không ngu ngốc, dù rất khó để triển khai phòng thủ và tấn công một cách lần lượt, thì với một số lượng như thế này, việc hợp tác là sở trường của bọn họ. Mấy người đó có ý định bắn cậu ngay lúc đòn tấn công của cậu bị chặn.
“Đừng có nghĩ rằng các người có thể ngăn tôi với thứ như thế này!!”
Nhưng thanh kiếm của Takeru may mắn được làm từ chất liệu chống ma pháp. Cậu có thể phá hủy một lớp rào chắn chỉ với một nhát chém mạnh mẽ. Khi lớp ma thuật tan biến, Takeru hạ gục tên niệm phép.
Phe Dòng Máu Thuần Chủng nhận thấy Takeru là một mối hiểm họa, và dừng sử dụng chiến thuật chiến đấu đơn giản.
Ba người bọn họ hợp tác với nhau tạo nên một câu niệm chú.
“Đừng có đánh giá thấp pháp sư dòng máu thuần chủng…!”
Không khí bắt đầu xào xạc, và một vòng trong ma thuật lóe lên dưới chân Takeru.
Quá muộn để tránh, cảm thấy như trọng lượng mình tăng gấp năm lần, cậu quỳ xuống.
“Ma pháp tăng trọng lượng! Tầm hoạt động hẹp nhưng… hắn sẽ không chuyển động được một lúc lâu đây!”
Một trong các kẻ địch cười vô cùng tự tin trước chiến thắng của chúng.
Thế nhưng,
“Gh-uUuuUUUuuUUuoOoOo!”
Takeru ngay lập tức khôi phục lại tư thế và ép cơ thể mình đang cọt kẹt dưới sức nặng.
Trong khi nghe tiếng cơ bắp bị nứt gãy, cậu nhảy lên.
Bên ngoài phạm vi──phía trên kẻ địch.
“Hắn ta nhảy dưới sức ép như vậy sao!”
Thậm chí không để cho ba tên đó có thời gian để la hét, cậu đưa những tên niệm phép đó đi vào quên lãng.
Takeru đứng trên xác của ba tên đó, đâm kiếm xuyên đất và thở một hơi dài.
Hơi thở nóng hổi từ miệng cậu và đôi mắt đỏ rực khiến cậu trông như một ác thú.
Sáu thành viên còn lại của kẻ địch không còn muốn chiến đấu khi nhìn sự công kích của Takeru.
“…E-Eliza-sama…”
Một trong sáu tên hướng ánh nhìn tới Eliza đang ở trên không, và nhờ bà ta giúp đỡ.
Chán nản, Eliza nhìn trận chiến của các pháp sư với Takeru với ánh mắt lạnh lùng.
“Hắn ta như một con châu chấu vậy.”
Bà ta so sánh Takeru, người đã hủy diệt Phe Dòng Máu Thuần Chủng.
“Thật xấu hổ. Khoan dung với tốc độ của kẻ địch và chỉ bắn ma đạn cơ bản… các ngươi đã mất kiên nhẫn và quên đi các câu niệm phép. Dù ta đã dạy các ngươi rằng điểm yếu của pháp sư là tấn công chậm chạp, thì các ngươi vẫn làm vậy… dường như mang mấy đứa trẻ tuổi để thêm kinh nghiệm là một sai lầm.”
Eliza thất vọng than phiền về học trò của mình như một giáo viên dạy phép thuật.
“Ahh, được rồi. Cần khẩn trương và ngắt bỏ nhân tố xấu này trong khi vẫn còn thời gian thôi.”
Bà ta gấp quạt và nhẹ nhàng nâng nó lên.
Và trong lúc xoay một vòng quạt, bà ta khai triển ma thuật từ cơ thể bên ngoài.
Vòng tròn ma thuật xuất hiện trên không.
Sự dị thường xuất hiện ngay lập tức, Dù chỉ cần một vòng tròn ma thuật để sử dụng ma pháp, thì Eliza lại triệu hồi mười loại liền. Tất cả đều to lớn và có màu sắc khác nhau.
Tất cả người trong Phe Dòng Máu Thuần Chủng nhìn lên Eliza nài nỉ.
“Eliza-sama…! Xin hãy cho chúng tôi thời gian!”
Nghe thấy giọng nói thất kinh của kẻ địch, Takeru cũng nhìn lên.
Cậu đã hiểu điều bà ta đang cố làm trong nháy mắt.
Bà ta đang định quét sạch đồng minh của mình bằng ma thuật.
“Lệnh của Chủ tịch đây. Các ngươi, giữ chặt tên Trống Rỗng này bằng mọi giá. Nếu các ngươi làm vậy, trên bia mộ của các ngươi sẽ được khắc rằng các ngươi là những dòng máu thuần chủng đáng kính.”
Eliza nhìn xuống đám pháp sư phía dưới với nụ cười chế giễu và tập trung ma pháp. Nhiều các vòng tròn ma thuật chồng chất lên nhau tại một vị trí, và nơi chúng xen kẽ nhau, màu sắc thay đổi sang đỏ tía.
Takeru cảm thấy một cơn ớn lạnh trên da mình, và cơ thể cậu nổi da gà.
Thứ đó thật nguy hiểm. Bản năng sinh tồn của Takeru cảnh báo cậu.
Nhìn thấy lớp ma thuật đa sắc được kiên cố hóa, Takeru cố rút lui khỏi điểm tấn công, nhưng khi cậu cố di chuyển, ma pháp tăng trọng lượng lại tấn công cậu lần nữa.
“Bọn ta sẽ không để ngươi… thoát!”
Hơn nữa, những kẻ thù còn lại trói Takeru bằng dây ma thuật.
Bà ta sẽ giết các người cùng với tôi đấy! Tại sao lại cố đến thế làm gì cơ chứ?!”
Khi Takeru hét lên, Phe Dòng Máu Thuần Chủng không do dự, chỉ lộ vẻ căm hận đến với cậu!”
“Cha mẹ bọn ta đã bị Ban Thanh Trừng giết hại… và em gái ta đã bị thối rữa đi do bị đối xử như là vật thí nghiệm…!”
“Và cả bạn thân nhất của ta!”
“Anh của ta!”
“Bọn ta đều sinh ra ở bên ngoài… bọn ta không có lựa chọn nào ngoài việc sống ở biên giới, bị sỉ nhục bởi bọn trống rỗng, chịu đựng tủi nhục! Mong ước ấp ủ trong ta là giết càng nhiều bọn trống rỗng càng tốt…!” Nước mắt xuất hiện trong mắt họ khi họ chấp nhận cái chết.
Đối với những đứa trẻ mang trong mình trọng trách như vậy, quả là điên khùng. Trong đầu cậu trôi nổi một hình ảnh của Kyouya đầy thù hận. Cậu không phủ nhận việc bất cứ ai đều sẽ trả thù, nhưng hướng sự oán hận phi lí đến những người không có tội là vô nghĩa. Tất cả đều sai cả.
Và tên lãnh đạo đã kích động hướng trả thù sai lầm là…!
“Elizabeth…!”
Takeru hướng ánh mắt đầy giận dự về phía Eliza.
Eliza cười khúc khích và vung quạt xuống.
Các kí tự trên vòng tròn ma thuật uốn cong theo chuyển động của bà ta. Với một âm trầm nặng nề, những vòng tròn ma thuật được triệu hồi tan vỡ.
Trước cái quạt đó, một ánh sáng nhỏ vốn là khối thuộc tính ma pháp đã được củng cố.
“Thuộc tính của ta, “Toàn năng” bao gồm tất cả các thuộc tính khác hẳn những thuộc tính cổ đại. Và nếu như những thuộc tính thường đẩy nhau lại được kết hợp với nhau… ngươi có biết nó sẽ thành cái gì không?”
Miệng của Eliza bóp méo.
Môi trường xung quanh mất đi âm thanh của nó. Cát dưới chân cậu rung lên và chống lại trọng lực lơ lửng trong không khí.
“Hủy diệt── ‹‹Quietus[note12442]››.”
Tất cả những gì Takeru có thể làm là nhận đòn đánh hủy diệt bằng cả cơ thể mình.
Khối ma pháp trước đó ở trước cái quạt giờ đã rơi xuống trước mắt Takeru.
Sự cô đặc ma pháp độc hại màu đỏ tía nhanh chóng được phủ lớp điện──
──Và bị nghiền nát thành từng mảnh.
Sự hủy diệt lấp đầy tầm nhìn của Takeru. Cậu không thể nhìn hay cảm thấy gì hết.
Ma thuật xen kẽ nhau như vụ nổ tương tự như sự ô uế tàn sát mọi thứ.
Thảm họa được gọi là vụ nổ đã bao phủ toàn bộ khu đấu trường.
“Ahhahahahahahaha! Thật đẹp phải không?! Một ma cà rồng cổ đại đã nghĩ ra cách này để hủy diệt mặt trời đáng ghét đấy! Những pháp hoa mang lại sự hủy diệt đó mới đẹp làm sao!”
Trong khi Eliza bật cười, sự hủy diệt trên mặt đất tiếp tục.
Ngay từ đầu Phe Dòng Máu Thuần Chủng giữ chân Takeru lại. Đó là bởi phạm vi rộng lớn mà phép thuật của Eliza bao phủ. Cậu không có đủ thời gian để thoát ngay từ lúc đầu.
Vụ nổ còn một phút trước sau khi nó khởi động.
Cậu có thể chắc vậy cho dù tầm nhìn của mình bị cản trở bởi bụi. Khu công trình đã có một miệng núi lửa như thể một thiên thạch đã đâm vào nó.
Tất cả sinh vật sống đã chết và chất vô cơ trở thành cát bụi. Lúc này, Eliza hài lòng cố cười,
──Và thất bại.
“…cái gì…ta tự hỏi…?”
Khuôn mặt Eliza giật giật và bà ta nhìn xuống dưới đất.
Phần sâu nhất của miệng núi lửa được tạo ra có một không gian được bao bọc bởi mốt rào chắn bầu dục màu cầu vồng.
Ở giữa nó là Takeru và bốn thành viên của Phe Dòng Máu Thuần Chủng đang kiệt sức.
Cũng như──cô gái chính là nguồn gốc của ma pháp bảo vệ.
Cô gái kéo khăn quàng cổ xuống dưới vai và dùng tay đẩy mũ lên.
“Nếu đây không phải là một hành động khá hào nhoáng… thì nhân cách xấu xa của cậu khi vứt bỏ đồng đội của mình làm tớ yên lòng đấy.”
Phù Thủy Cực Quang──Nikaido Mari loại bỏ ma pháp bảo vệ và nhìn chằm chằm vào Eliza ở trên trời.
Phớt lờ Eliza với khuôn mặt nứt gãy bởi giận dữ, Mari ngay lập tức nhìn cơ thể Takeru lo lắng.
“Takeru, cậu ổn chứ?”
“Mari… cậu…”
Cậu muốn hỏi tại sao cô ấy lại đến, nhưng Mari cúi xuống che mặt sau chiếc mũ.
“Tớ không xin lỗi đâu. Đây là lỗi của Takeru, khi bỏ tớ lại phía sau…”
“………”
“…tớ đã… lo lắng…”
Nghe giọng nói vụng về của Mari, Takeu cảm thấy có lỗi.
Không đời nào cậu có thể đoán được chuyện sẽ thành ra thế này, nhưng việc cậu làm cô lo lắng là một sự thật không thể tha thứ. Cũng như là việc cậu sẽ chết nếu như cô ấy không đến.
“Tớ xin lỗi. Nhờ có cậu đến mà tớ an toàn, Mari.”
Cậu thật lòng xin lỗi và cảm ơn cô ấy.
Mari ngẩng mặt, và nhìn Takeru với khuôn mặt hạnh phúc và đỏ bừng.
“M-miễn là cậu hiểu, l-là được rồi.”
Cô xấu hổ quay lưng lại với Takeru và nhìn lên trời lần nữa.
Phản ứng với cái nhìn căm phẫn từ Eliza, Mari cũng nhìn chừng chừng lại.
“Chắn chắn ngươi là Phù Thủy Cực Quang ở bên ngoài… người được gọi là ‘Phù Thủy Vô Sát’ phải không… vậy ra ngươi chính là bonus đã đến đây bằng cách dính với Mistilteinn sao?”
Bị gọi là một ‘bonus’, mạch máu xuất hiện trên thái dương của Mari.
“Cảm ơn vì đã đặt biệt danh cho tôi. Vậy ra bà là chủ tịch của Phía Tây sao? Một bà già như thế này đang làm gì ở đây vậy?”
Do bị gọi là ‘già’, lần này các mạch máu xuất hiện trên thái dương của Eliza.
Đó là những lời lăng mạ chỉ có ở cuộc cãi vã giữa phụ nữ với nhau.
“Sau khi sử dụng loại ma pháp lớn như vậy, cả Thượng Nghị Viện lẫn Phía Đông sẽ không còn im lặng nữa đâu.”
“Miễn là Mistilteinn là của ta thì việc đấu tranh quyền lực trong thế giới này sẽ chỉ là một vấn đề tầm thường. Mà, nó sẽ khó là một vấn đề được ấy chứ… đa số Thượng Nghị Viện sẽ là đồng minh của bọn ta.”
“Mistilteinn…? Mục tiêu của bà là gì?”
“Kể cả khi ta trông thế này, thì ta vẫn là lãnh đạo của dòng máu thuần chủng, ngươi biết chứ? Ta có một mục tiêu… là tiêu diệt bọn trống rỗng. Dọn sạch thế giới này. Đó là thứ ta cần ở thanh kiếm đó.” “…Hừm, khá đơn giản. Rất dễ hiểu, hữu ích đấy.”
Nghe được mục đích của Eliza, sự bực bội trào dâng trong Mari.
“Đó là bởi vì những phù thủy như bà mà bên ngoài không chấp nhận bọn tôi.”
“Thật là trùng hợp. Ta không thể để một đứa phù thủy hèn nhát bị gọi là ‘Vô Sát’ hít thở hay tồn tại ở cái thế giới này được.
Mari và Eliza ngay lập tức nhận ra sự tồn tại và đức tin của họ hoàn toàn trái ngược nhau.
Takeru nhận ra cuộc đụng độ của họ là điều không thể tránh khỏi, và cố gắng siết chặt thanh kiếm.
“Takeru, đuổi theo Lapis-chan đi.”
“Tớ không thể làm được mà.”
“Cô ấy là thanh kiếm quý giá của cậu mà. Nên đến với cô ấy đi.”
Mari bước một bước về phía trước và quay lưng lại với Takeru.
“…một lời nhắn từ người tên Orochi. Ông ta nói rằng vòng cổ của cậu ngay từ đầu đã không có chức năng phát nổ rồi.”
“?! Sư Phụ nói vậy sao?”
“Ừa. Mà còn nữa, ‘Ta không đến giúp ngươi đâu đây’ , ông ta nói vậy.”
Takeru chạm vào vòng cổ, nghĩ ngợi.”
Cậu không biết mục đích của Orochi là gì. Nhưng nếu người đã nói không có chất nổ nào trong vòng cổ, thì nó chắc chắn là vậy vì Orochi tin tưởng cậu.
Cậu mạnh mẽ cầm chuôi kiếm.
“Tớ hiểu rồi. Nhưng cậu không có đủ khả năng để chống lại bà ta một mình được. Bà ta khá mạnh… ít nhất tớ có thể hành động như một con mồi nếu tớ ở lại đây mà.”
Đứng cánh Mari, Takeru giơ thanh kiếm của mình lên.
Có một đồng minh là Mari thật vô cùng yên tâm. Ngay cả khi cậu không thể làm nó một mình, thì họ có thể chiến đấu cùng nhau.
“Hãy cùng nhau đánh bại bà ta đi, Mari!”
“Takeru, tớ có thể nói thật lòng được không?”
“Ừ, chuyện gì thế.”
“Nói ngắn gọn thì cậu đang cản trở tớ đấy.”
Takeru ngạc nhiên suýt thì đánh rơi thanh kiếm.
“──Nó khó chịu thế sao?!”
“Xin lỗi. Nhưng cậu thực sự đang cản trở tớ. Nếu cậu ở đây, tớ không thể nghiêm túc chiến đấu được.”
Đó không phải là một lời nói đùa. Khuôn mặt của Mari rất nghiêm túc.
Nghĩ đến nó, thì Takeru chưa bao giờ thấy Mari khi cô ấy nghiêm túc. Cậu không biết chắc loại sức mạnh mà cô gái được gọi là Phù Thủy Cực Quang này nắm giữ.
Thế nhưng, một lần trong lần đánh trận giả cậu đã chứng kiến ma thuật của Mari. Nó là niềm kiêu hãnh với sức mạnh đáng kinh ngạc. Cậu tin rằng cô ấy có thể không có khả năng chiến đấu khi cậu ấy ở đó mà chả có gì ngoài cơ thể này.
“Tớ sẽ lo chỗ này, giải quyết xong tớ sẽ theo sau cậu ngay.”
Mari nháy mắt và cười với Takeru.
Dù cảm thấy vô giá trị, Takeru vẫn chấp nhận lời đề nghị của Mari và chuẩn bị đuổi theo Lapis.
“À Takeru, đợi một chút.”
“──Tớ có thể giúp được gì à?!”
Có chút hạnh phúc, Takeru quay lại.
“Không, đứng đây và nhảy đi.”
“…hả?”
“Nhảy tới đây, nhảy đi. Pyon. Tớ sẽ không kiểm tra tiếng chiếc ví của cậu đâu nên nhanh lên.”
Dù cậu không hiểu yêu cầu của cô ấy, cậu bối rối đứng cạnh Mari và nhảy.
“ ‹‹White Rabbit[note12443]›› ”
Khi một ma pháp tự được cất lên từ miệng của Mari, thì một vòng tròn ma thuật xuất hiện ở dưới chân Takeru.
Takeru chắc chắn đáp xuống vòng tròn đó.
“Hể?”
Khi cậu nhìn xuống, vòng tròn ma thuật phát ra ánh sáng cực độ.
Cậu có một cảm giác không ổn kì lạ.
“Này, không phải cậu đang──”
“Thượng lộ bình an nhé──chắc chắn không được chết đấy!”
Ngay sau khi Mari động viên cậu, ma thuật kích hoạt. Đã có lúc Takeru nghĩ cơ thể cậu được nâng lên, nhưng rồi cậu bị thổi bay với vận tốc của một tên lửa.
“NàynàynàynàynàynàyNÀYNÀYNÀYNÀY AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!”
Mari quan sát Takeru bị thổi bay đi cho đến khi cậu mất dạng.
Sau khi xác nhận rằng Takeru đã đáp xuống một cửa hàng bách hóa trôi nổi ở xa, Mari quay về phía trước.
Trên không, Eliza ngồi trên ngai vàng lơ lửng và tao nhã phe phẩy cái quạt tây phương.
“…trò hề này kết thúc chưa vậy?”
“Đợi cho đến khi bọn tôi nói chuyện xong, bà thật quân tử đấy chứ?”
“Phía Tây không yếu đến mức phải vật lộn với một thằng nhãi như vậy. Ngoài ra, ta không muốn trò giải trí của mình bị quấy rầy bởi tên sâu bọ đấy.”
Eliza nhếch mép, và cười lộ ra những chiếc răng nanh của mình.
“Giải trí sao? Tôi nghĩ với một bà lão như bà, thì chiến đấu với tôi sẽ quá sức chịu đựng của bà đấy ~ ?”
Mari nở nụ cười ác độc rằng sẽ không thua Eliza và kích hoạt ma thuật bay.
Vòng tròn màu cầu vồng xuất hiện ở hai chân cô, và cơ thể cô lơ lửng trên không.
Khi đạt đến độ cao tương tự nhau, Mari và Eliza mặt đối mặt.
“Thật giải trí mà, ngươi biết chứ? Một bài tập nho nhỏ. Từ khi không có một pháp sư nào có thể là đối thủ của ta, thì giờ ta nghĩ rằng ta sẽ làm ấm người lên một chút.”
“Hể, đã lâu rồi kể từ khi tôi có thể chiến đấu với toàn bộ sức lực của mình. Nếu bà nói vậy, thì tôi sẽ không nhường đâu đấy?” “Cho ta thấy đặc tính “Rạng Đông” có thể chống lại “Toàn Năng” của ta đến mức nào đi.”
“Như mong muốn của bà, tôi sẽ cho bà thấy cực hạn mà ánh sáng có thể làm được.”
Cả hai người trừng mắt nhìn nhau, và vẽ vòng tròn ma thuật lên không khí.
“Toàn Năng” của Eliza có các đặc tính với nhiều màu.
“Rạng Đông” màu cầu vồng của Mari là đặc tính ánh sáng mạnh mẽ nhất.
Những vòng tròn ma thuật của hai người với vô số màu sắc lấp đầy bầu trời.
Và──
“Lên đi, nhóc con──!”
“──Chuẩn bị đi, bà lão thúi!”
Hai người dùng ma pháp của mình lao vào nhau.