Taimadou Gakuen 35 Shiken Shoutai

chương 3: lapis lazuli

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Không giống như Học Viện Phòng Chống Ma Pháp, Học Viện Ma Thuật có cả lớp học buổi chiều.

Dù không cần kiếm điểm như là ở tiểu đội, thì mọi người được cho là thường xuyên công bố thành quả trong việc phát triển ma thuật của họ. Dù bạn sẽ không bị đuổi nếu không làm vậy, thì bạn vẫn sẽ bị giữ lại nếu kết quả không được công nhận. Vì Takeru hiện tại là một học sinh của Học Viện Ma Thuật, nên cậu được yêu cầu nộp một bài viết về ma pháp ở bài thi cuối kì. Tất nhiên, vì cậu không có ý định ở lại đây lâu như thế, nên cậu chỉ phải bằng cách này hay cách khác chịu đựng đi học.

Hiện giờ, đang là lúc sau giờ học.

Takeru, không quen với cái bàn học kéo dài đến tận vai, đang xoay tay mình.

“Taa~keru~.”

Mari lại gần Takeru trong tâm trạng tốt khác lạ. Sau cô ấy là Inia và Ananda.

“Ồ, có chuyện gì vậy?”

“Vì đây cũng là một cơ hội, nên bọn tớ nghĩ sẽ dẫn cậu đi quanh khắp thành phố của Phía Đông. Sẽ tốt hơn nếu cậu biết về nó nhỉ?”

Cô đặt tay lên bàn và đề nghị.

Takeru có chút không chắc chắn, nhưng sẽ khó để lấy thêm thông tin từ Mẹ hay Orochi, và cũng chả có vấn đề gì khi biết nhiều hơn về Học Viện Ma Thuật.

Cậu hỏi thầm vào tai Mari.

“Lapis có thể đi cùng bọn mình được không?”

Trong khi nói vậy, cậu liếc nhìn chỗ ngồi bên cạnh mình. Lapis đang nhìn về phía trước và không cử động.

“Tớ thực sự không phiền đâu… đã có chuyện gì xảy ra với hai người vậy? Chẳng phải cậu khá lạnh lùng từ khi đến đây sao?”

“À… không.”

Takeru tỏ ra lúng túng, và nhìn Mari hối lỗi.

Sau khi nhận được sự đồng ý của Mari, họ đã ngay lập tức ra ngoài, nhưng ngay lúc đó,

“Không được. Cậu tuyệt đối không được ra ngoài. Kana sẽ không cho phép.”

Kanaria khoanh tay trước ngực, di chuyển ra sau họ và lườm Takeru.

Cô đã báo cáo chuyện xảy ra ở trên mái nhà cho Mẹ và cố tước quyền tự do của Takeru, nhưng đã bị bác bỏ và giờ cô đang hành một cách bướng bỉnh.

Mari phớt lờ Kanaria, giơ tay hét to “Đi thôi!” và rời lớp học.

“Đừng có phớt lờ tôi! Nghe tôi nói đi chứ!”

Kanaria nắm lấy vai Mari với một khuôn mặt nghiêm túc. Takeru nghĩ rằng là cấp dưới của Mẹ, chắc chắn là cô ấy không cho phép mọi người ra ngoài.

Bị cô ấy làm phiền, Mari quay lại.

“A, trật tự đê. Đem cô theo là được chứ gì? Cứ nói rõ là cô không muốn bị bỏ lại là được.”

“Không như cô, Kana khá bận bịu! Không phải là tôi muốn chơi với các──”

“Rồi rồi, tôi hiểu rồi, ừ. Tôi sẽ đãi cô một túi đầy kẹo mà cô thích.”

“──Không còn cách nào khác nếu cô đã khăng khăng như vậy. Kana sẽ đồng ý và đi cùng mấy người.”

Giờ Kanaria cũng giơ tay hét to “đi thôi!”

Yếu đuối vậy!

Takeru tự hỏi liệu Kanarua có thực sự ổn không khi bị đánh bại nhanh đến vậy, và quay sang Lapis.

“Lapis, đi thôi.”

“………”

Cậu với tay đến chỗ cô.

Lapis từ từ ngẩng mặt, và nhìn tay Takeru.

Nhưng cô ấy không nắm tay cậu mà ra đứng bên cạnh họ mà không gây ra tiếng động nào.

Chả biết làm gì, Takeru đưa tay lên má và theo cô ấy.

Mặt trời đang lặn khi Takeru và mọi người nhìn lên thế giới ma thuật từ dưới mặt đất.

“…tuyệt thật.”

Dù các tòa nhà đang trôi nổi trên trời nhìn cực kỳ ấn tượng, thì thứ đập vào mắt họ là cảnh những phù thủy bay trên không. Bay trên những thứ như chiếc đũa nhanh như những vì sao rơi, sự xuất hiện của họ hấp dẫn hơn bất cứ một chương trình nào.

Cậu ấn tượng với việc không có ai va chạm vào nhau.

“Mari, cậu có thể bay được như vậy không?”

“ “Aurora” rất linh hoạt nên tớ sẽ bay dễ thôi. Miễn là có chất xúc tác dạng dải băng, thì tớ nghĩ bất cứ phù thủy nào cũng sẽ làm được. Đối với tớ thì bay không có nó cũng dễ ợt à.”

“… Tuyệt. Tuyệt thật đấy.” Mắt Takeru lấp lánh đến bất thường. Cậu là kiểu người luôn ao ước được bay trên một tiêm kích hay trực thăng.

Mari nhìn vẻ mặt phấn khích của Takeru.

“…có muốn thử bay cùng nhau không? Nếu cậu ngồi sau tớ thì sẽ được đấy.”

“Hai người có thể ngồi lên được ư?!”

“Thường thì hai người không cùng ngồi lên nó… à thì phần lớn là cặp đôi làm…”

Trong khi gãi gãi má, Mari tiếp tục liếc nhìn Takeru. Ananda và Inia kế bên họ bắt đầu cười toe toét.

“Ananda và tớ sẽ theo sau các cậu, chúng tớ sẽ chắc chắn không cản trở các cậu đâu~.”

“Mhm. Bay cùng nhau à. Uầy uầy .”

“T-tớ thực sự không có ý gì đâu đấy!”

Mari bực bội đuổi theo hai người kia. Người ở trong câu hỏi, Takeru, đang hạnh phúc nhìn lên bầu trời và bỏ qua cuộc nói chuyện về các cặp đôi.

Và khi mọi người đang nhẹ nhàng tán gẫu với nhau,

“Tất nhiên là cậu không thể đi được. Cậu bị cấm bay.”

Kanaria từ đằng sau bước đến và chõ mũi vào câu chuyện.

Mari phồng má và thì thầm vào tai Kanaria.

“Tại sao vậy, đồ keo kiệt.”

“Kana không có sức mạnh ma thuật. Không thể bay. Không thể theo dõi mọi người. Nên cậu ta không được.”

“|~ ~ ~ ~ …… vậy thì sao cô không ngồi ở sau Lapis-chan nhỉ.”

Mari chỉ tay đến chỗ Lapis đang đi cùng họ, theo sau Takeru và cách một đoạn nhỏ.

“Lapis, cô cũng có thể bay đúng không?”

“Có thể, nhưng tôi từ chối.”

Đó là một câu trả lời ngay lập tức. Lapis quay mặt đi.

“Tôi không muốn sử dụng sức mạnh ma thuật của tôi cho người khác ngoài chủ nhân của tôi.”

“…mm, vậy thì tôi sẽ ngồi sau cô còn Kanaria ngồi sau Mari thì không có vấn đề gì chứ?”

“Có cóoo! Có! Có một vấn đề!”

Mari giơ tay phản đối trong tuyệt vọng.

Khuôn mặt cô như muốn nói ‘Tôi sẽ là người chở Takeru’.

Trong khi ánh mắt của Mari bắn tia lửa, thì Lapis sang đứng bên cạnh Takeru.

Và, *plop*, cô ấy dính chặt lấy Takeru và đẩy tay cậu vào ngực mình, và ôm cậu ấy.

“?! C-cô…!! Tôi đã không để ý đến điều này sớm hơn, nhưng đó chẳng phải là một đòn công kích sao… từ giờ tôi sẽ bắt đầu coi cô như một người phụ nữ!!”

Chỉ tay về phía Lapis, Mari đưa ra một tuyên bố không rõ ý nghĩa.

Takeru nhìn xuống Lapis, người đang dính chặt lấy tay mình, và chọc một ngón tay lên má, cậu mỉm cười.

“Chờ đ… Takeru?! Sao cậu lại trông có chút hạnh phúc thế hả?!”

“Không… vì cô ấy có vẻ đã né tránh tớ từ lúc chúng mình đến đây, nên đúng là tớ có chút sung sướng khi giao tiếp với cô ấy như bình thường.”

“Cậu đang hạnh phúc sao?! Đ-đ-đồ lolicon!”

“Đừng có hiểu lầm, cô ấy ừm… có gì đó như một cộng sự của tớ. Nếu tớ bị cô ấy ghét, thì sẽ có nhiều vấn đề…”

“C-cộng sự…? Cộng sự tri kỷ…? Mình không thể thắng được nếu nó lại như vậy!”

“Đừng có tự thêm ‘tri kỷ’ vào chứ… Cậu đang có kiểu trận đấu gì vậy? Mà tại sao cậu lại rơm rớm nước mắt thế kia?”

“UuuuUUuuuUu! Tớ không quen biết cậu nữa!”

Mari quay nhanh người đi.

Dù cậu có ý rằng họ đang chiến đấu cùng nhau như cộng sự giống trong một cuộc đua chạy ba chân, và có vẻ như đã dẫn đến hiểu lầm tai hại rồi. Chả hiểu gì cả, Takeru đơ người.

Amanda và Inia đã lấy chất xúc tác từ chiếc hộp, và mang ra những cây chổi.

“Mari~, cậu đang ở thế bất lợi so với một Thánh Bảo Ma Thuật rồi. Sau cùng thì Thánh Bảo Ma Thuật và chủ nhân được kết nối mọi lúc mà.”

“Mhm. Thôi đừng lo lắng nữa. Thánh Bảo Ma Thuật và chủ nhân của nó là hai cá thể khác nhau. Họ không thể cưới nhau và cô ấy không thể có thai, nên cậu có thể đặt mục tiêu trở thành nàng dâu được mà.”

Inia và Ananda an ủi Mari.

“Kê-kết nối… Takeru, thật dâm mà!”

“Từ từ nào, Tại sao cậu lại đổ tội cho mình vậy?! Cả Inia và Ananda nữa, đừng có nói mấy thứ gây hiểu lầm nữa! Lapis và tớ không phải như vậy!”

“À không, chả phải nó rất đáng để trêu đùa với Mari sao? Vẻ mặt thất vọng đó thật sướng mà.”

“Mhm. Dù có ở trong nhóm dẫn đầu lớp, thì cô ấy vẫn thật dễ thương khi bị trêu đùa. Mình thích nó.”

Khi cả hai đang lộ máu S của mình, thì các mạch máu xuất hiện trên má Mari. Cú đấm của cô tạo ra cả âm thanh khi cô lao đến họ.

“Ai là người dễ bị trêu đùa hả…!”

“Ồ, nhìn kìa Ananda, Mari giận kìa. Hay bọn mình chơi đuổi bắt nhỉ.”

“Ồ, một cuộc đua à. Làm thôi. Nhưng không có chuyện Mari sẽ bắt được nguyên tố ⸀Thunder⸥ với cái khả năng lái chổi vô vọng ấy đâu.”

“Kufufu”, Ananda cười vang, và cùng một loại từ ma thuật phản lực của chất xúc tác tựa như ánh sáng phụt ra. Cô ấy bay lên trời với tốc độ rất nhanh, và bay đi như một thiên thạch vậy.

“Đợi đã! Chết tiệt, mình sẽ dùng nó để loại bỏ cái tâm trạng này! Kana-chan nhanh lên và ngồi đi!”

Mari lấy chất xúc tác ra từ chiếc hộp, và cưỡi lên nó.

“Từ từ! Kana không cho phép! Đừng có tự bay theo ý của mình!”

“Ổn thôi mà, lên đi!”

“Tôi chắc chắn sẽ không lênn… waa… uwah, đừng có chạm vào tôi… đừng có đẩy tôi… tôi sẽ bay mấtt ~ ~ ~ ~ !”

Mari tóm lấy cổ áo của Kanaria và bay đi như thế.

Takeru lo lắng nhìn hai người bay đi, nhưng rồi cậu chuyển hướng nhìn sang Lapis, người đang dính chặt lấy tay cậu. Cảm giác này thật hoài niệm. Từ lúc cô ấy luôn dính sát với cậu, dù nghe có thể kì lạ, nhưng cậu lại cảm thấy như thế này thật thoải mái.

“Sao cậu lại cười?”

“…điều tôi đã nói với Mari lúc trước là thật. Bị cô né tránh thực sự làm tôi đau đớn.”

“Đừng có hiểu lầm.”

Lapis bỏ tay cậu ra.

“Hành động của tôi từ nãy đến giờ là do tôi cảm thấy mạng sống của mình bị đe dọa.”

“Mạng sống bị đe dọa… làm sao có tình huống như thế được chứ?”

“Cậu sẽ sớm hiểu thôi.”

Trong khi nói vậy, Lapis, cũng lấy một chất xúc tác từ trong hộp.

Và bị vướng víu bởi cái váy của mình, Lapis cưỡi lên nó.

“Cậu không ngồi lên à?”

“…à, ừ. Tất nhiên rồi.”

Theo sau Lapis, cậu ngồi xuống ghế sau. Dây an toàn tự động kéo dài, bao xung quanh hông cậu.

Đó là một cảnh tượng kì lạ như là một cô gái bé nhỏ chiếm hết một chiếc xe đạp, và ngoài ra thì tên thanh niên to lớn ngồi đằng sau lại trông có chút thảm hại.

“Tôi nên bắt đầu thôi. Xin hãy bám chắc.”

Khi được bảo vậy, cậu lúng túng ôm lấy eo Lapis.

“Bay khi sử dụng chất xúc tác sẽ thiếu sự ổn định. Do nó khá nguy hiểm, nên làm ơn giữ cả hai tay như thể đang ôm tôi ấy.”

“…v-vâng…”

Sau khi bị nhắc một lần nữa, Takeru vòng tay mình quanh lưng Lapis.

Đây mới khiến hiểu lầm này…

Cho dù có ai nhìn thế nào, thì cậu cũng trông như một tên biến thái đang ôm một bé gái từ đằng sau. Khi cậu chạm cô ấy như vậy, cậu nghĩ cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, Nhiệt độ cơ thể cô không phải là của con người, và cậu cảm thấy sự mềm mại khi cậu quàng tay quanh bụng cô.

Và cậu cảm thấy một mùi hương nhẹ nhàng như hoa oải hương.

“Chúng ta đi thôi.”

“──DowAah!!”

Ngay sau câu nói, chất xúc tác bất chợt tăng tốc.

Ý thức của Takeru bị mùi hương ngọt ngào lấy mất, khiến cổ cậu bị đau khi tăng tốc đột ngột.

Cảm giác gió dữ dội này chỉ có thể tận hưởng trên một chiếc xe đạp.

Tuy nhiên, cảm giác bản thân trở thành cơn gió không thể thưởng thức dễ dàng như vậy.

Takeru tận hưởng cảnh vật vụt qua và giả vờ mình đang bay.

Họ đã đạt tốc độ đáng kể. Cậu đã quen với việc sử dụng Soumatou ở các trận đấu tốc độ cao, nên cậu không nghĩ rằng tốc độ này thật đáng kinh ngạc, nhưng vì việc sử dụng Soumato làm chậm cảnh vật xung quanh chứ không phải tăng tốc độ cậu lên, nên nó khá khác so với bay ở tốc độ cao.

Lapis lượn giữa các tòa nhà như thể nó là một đường tàu lượn, lượn lên xuống liên tục. Thế nhưng, nó không như thể cô ấy đang cố gắng để Takeru giải trí, mà thay vào đó cô ấy đang đuổi theo Mari và những người khác cũng sử dụng những lộ trình ngẫu nhiên.

Cả những người sử dụng chất xúc tác như họ, và những người đang đi ở trên mặt đất không bất ngờ về Takeru và những người đang bay khác. Đó là một phần của cuộc sống thường nhật.

Họ bay sát xuống đất, và tăng vọt khi sắp va chạm vào tòa nhà.

Và rồi họ dần bay hướng lên trời.

Sau khi họ gần như chạm đến hàng rào bảo vệ, Lapis giảm tốc độ bay.

Khi họ nhìn xuống, thế giới ma thuật tỏa ra khắp nơi bên dưới họ.

Nó là một cảnh tượng khác so với việc nhìn từ mái nhà. Các tòa nhà cũng, đều bên dưới họ.

“Kinh thật…!”

Với nụ cười rất nam tính, Takeru nhìn thế giới bên dưới.

Với Takeru không hề có sở thích và cống hiến cả đời cho kiếm thuật, những công việc bán thời gian và hoạt động ở tiểu đội, thì đây là lần đầu tiên cậu có thể thưởng thức phong cảnh một lúc lâu.

Có thể hơi rập khuôn, nhưng cậu cảm thấy thật sự hiểu việc trở thành một chú chim.

“Cho dù gọi là một nơi trú ẩn, thì nó thực sự rộng.”

Nhìn từ đầu này sang đầu kia, Takeru cất tiếng ngưỡng mộ.

Tuy vậy thì bên ngoài hàng rào là một thế giới suy tàn. Một sa mạc chết có tên Thánh địa. Dù nó vô hình, nhưng là nơi đầy những ma thuật “Void” giết người trong tích tắc.

Vết sẹo của thế giới đã bị tạo ra bởi Chiến Tranh Săn Phù Thủy.

“………”

Nếu chiến tanh nổ ra, liệu thể giới đẹp đẽ này và thế giới của mình sẽ trở thành nơi như là bên ngoài hàng rào.

Takeru đang đắm mình trong khung cảnh tuyệt vời bỗng bị kéo về thực tại.

Giờ cậu đã nghĩ về nó, thì cậu đã đi một chặng đường dài. Đầu tiên cậu chỉ là một sinh viên, và cậu chỉ đặt mục tiêu tốt nghiệp Học Viện Ma Thuật và tham gia Ban Thanh Trừng. Cậu đã trở thành một thành viên của tiểu đội, và sau nhiều lần thay đổi họ đã trở thành đồng đội. ‘Chúng ta sẽ cùng nhau cố hết sức và tham gia Ban Thanh Trừng’, đó là điều cậu đã nghĩ.

Mọi thứ đã thay đổi…

Takeru ôm chặt cơ thể Lapis hơn một chút.

“Này, cô… cô nghĩ thế nào về thế giới này!”

“Ý anh là gì?”

“Học Viện Ma Thuật. Thế giới bên trong và bên ngoài, liệu cô có thấy chúng khác biệt không?”

“Valhalla phụ thuộc vào ma thuật, và Ban Thanh Trừng phụ thuộc vào khoa học và súng đạn. Dù cách tổ chức và các nhân tố phụ thuộc là khác nhau, tôi nghĩ nó không quá khác nhau. Việc kiểm soát bên ngoài, và bên trong đó thì có an ninh tốt hơn nhiều. Sự khác biệt về sức mạnh, chưa rõ. Dù Ban Thanh Trừng có thể có lợi thế về số lượng, nhưng lực lượng của Valhalla lại có cá nhân mạnh hơn. Nếu chiến tranh xảy ra, thì nó sẽ trở nên bế tắc.”

Nhận ra khuôn mặt ngạc nhiên của Takeru, Lapis nhìn sang bên kia.

“Cái gì thế.”

“Đó không phải là ý của tôi… về người sống ở đây, và sự khác biệt so với người ở ngoài mới là điều tôi đang hỏi.”

“Nếu là sự khác biệt giữa phù thủy và người thường, thì giải thích rất đơn giản.”

“…đừng bận tâm.”

Takeru thở dài và nhìn đường phố bên dưới lần nữa.

“Cả hai chúng ta và phù thủy đều có cuộc sống bình thường. Tôi đã nghĩ về Mari, nhưng với Ananda và Inia, tôi lại nhớ lại rằng họ không khác biệt với nhóm bên ngoài.”

“………”

“…nếu là nơi này, thì ngay cả khi tôi mang đồng đội và Kiseki đến, họ sẽ có thể sống mà không bị bất tiện nào.”

Cậu nhớ lại lời mời của Orochi và Mẹ rồi nheo mắt.

Takeru chưa bao giờ nghĩ phải làm gì để cứu lấy toàn bộ nhân loại hay tại sao chiến tranh lại xảy ra, không để những chủ đề khó khăn làm cậu bực mình.

Từ tận đáy lòng, cậu không quan tâm đến những thú đó. Nếu họ muốn chiến tranh thì cứ tự đi mà làm, cậu sẽ ổn với việc bỏ mặc mấy người đó vì cậu không hiểu mấy cái phương kế của họ.

Tất cả những gì cậu muốn, là bảo vệ những người xung quanh cậu.

Cậu chả quan trọng việc sống ở thế giới bên trong hay bên ngoài. Miễn là ở đó yên bình thì Takeru cũng không bận tâm.

Nếu mình mang đồng đội và Kiseki đến đây, cùng chung sống ở đây cũng chả tệ lắm, Takeru nghĩ vậy.

“Cả Lapis nữa, sẽ có thể sống bình thường ở đây. Ở đây có một loạt các Thánh Bảo Ma Thuật dạng người, nên nó sẽ không khó chịu như thế này phải không?”

“Cho dù có là Ban Thanh Trừng hay Valhalla cũng không quan trọng. Ban Thanh Trừng là một chỗ ở tạm thời được trang bị tốt. Tôi không quan tâm mình đang ở đâu, miễn là được bên cạnh chủ nhân mà có thể sử dụng tôi.”

“…vậy là như thế sao.”

“Tất nhiên là vậy. Tôi hài lòng miễn là được chủ nhân sử dụng. Đối với chúng tôi thì sự bẽ mặt lớn nhất là khi một Thánh Bảo Ma Thuật không được sử dụng bởi chủ nhân của chúng tôi.”

…vậy là cô ấy vẫn cồn giận.

Trong khi khát vọng của Thánh Bảo Ma Thuật có thể chỉ như Lapis đã nói, nhưng cậu vẫn cảm thấy nó có chút cô đơn. Cho dù cô ấy có ở dạng người hay không, thì sẽ thật khó xử khi dùng cô như một đồ vật đơn giản.

Ngay cả nếu chúng là một thanh kiếm và người dùng nó, thì Takeru vẫn muốn nó trở thành những cộng sự tin tưởng lẫn nhau.

“Như tôi đã nói ở trên mái nhà, tôi không có ý định từ bỏ cô đâu.”

“Vậy thì tại sao, cậu lại bỏ tôi ở nơi đó?”

“Đó là… bởi vì tôi không muốn giết Kiseki. Tôi quyết định không giết, mà sẽ bảo vệ mọi thứ.”

“Liệu có ổn không khi để tôi ban cho cậu ước nguyện đó?”

“…không, đừng có đi và tự hoàn thành nó, tôi muốn chúng ta chiến đấu cùng nhau và hoàn thành nó… chúng ta là cộng sự mà phải không?” “Xin thứ lỗi, nhưng tôi không có ý định khoan ngượng cho những mong muốn thay đổi liên tục của cậu. Tôi sẽ lại bị bỏ rơi lần nữa.”

Thật bất ngờ là vết sẹo này thật sâu.

Cậu biết từ lâu rằng cô ấy có những phản ứng lạ lùng như ghen tị hay rụt rè, nhưng cậu cũng nhận ra rằng Thánh Bảo Ma Thuật quý trọng nhiều thứ khác nhau từ con người.

Và Lapis, không nghi ngờ gì nữa, là kiểu người giận hờn vì chuyện cũ. Bằng cách nào đó, với cậu thì nó có vẻ như là cuộc cãi nhau của một cặp đôi.

“Tôi đã nói là tôi sẽ không bỏ cô mà… tôi xin lỗi vì đã thay đổi quyết định, nhưng mà cũng có hiểu lầm mà.”

“Ngay cả khi đối với cậu chỉ là một sự thay đổi nhỏ, thì với tôi nó là sự từ chối hợp nhất giữa tôi và chủ nhân, và đó là đủ để tôi mất niềm tin vào cậu.”

“… dạng God Hunter đó, là hợp nhất sao? Không chỉ xói mòn?”

“Đúng. Nó là một sự hợp nhất với linh hồn của chủ nhân. Cậu sẽ từ bỏ phần người, và sau khi dung hợp với tôi thì cậu sẽ biến đổi thành một dạng sống từ chiều không gian khác. Và khi đó, cậu sẽ nhận được sức mạnh giết thần.”

“…tôi không thực sự hiểu lắm, nhưng điều đó có ý nghĩa gì với cô?”

Lapis im lặng một lúc như thể đang nghĩ về nó, và trả lời thờ ơ.

“Hừm. Nếu tôi diễn giải nó theo cách mà con người có thể hiểu được dễ dàng── thì nó sẽ đồng nghĩa với dục.”

“Nn? Hả?”

“Dục. Một hoạt động tình dục. Diễn tả nó từ quan điểm của con người, thì nó như thể chúng ta hôn nhau, cởi bỏ áo quần và ngay khi ‘nào, bắt đầu thôi’ sắp đến, thì cậu nói ⸀Cơ thể em ‘nghèo nàn’ quá nên anh không lên được, tạm biệt──⸥ ”

“Từ từ, từ từ, từ từ! Đó chẳng phải là điều mà các cặp đôi làm mà?!”

Nghe vậy, cậu đã hiểu rằng điểu mà Ananda và Inia nói là hoàn toàn chính xác, và cậu vô cùng sốc. “Đối với Thánh Bảo Ma Thuật chúng tôi, nó có ý nghĩa như vậy. Nếu với các sinh vật sống thì mục tiêu cao nhất là sinh con, thì mục tiêu cao nhất của Thánh Bảo Ma Thuật là hợp nhát với chủ nhân của họ.”

“…cô nghiêm túc à.”

Sau khi nghe vậy, tâm trạng cậu thay đổi, và cậu bắt đầu cảm thấy cảm động như một con người.

“Xin đừng để tâm đến nó. Như lời của con người thì, “Đây là lỗi của em khi chúng ta không hành sự được, em không đủ quyến rũ. Đây không phải lỗi của anh.” và đó là điều tôi nên nói.”

“…xin cô, cô có thể dừng đặt nó theo quan điểm của con người được không. Tôi xin cô.”

Nó làm cậu đau đớn khi nói rằng cậu như là thứ “bất lực”. Takeru lấy cả hai tay che mặt.

“À nhưng mà… tôi nghĩ nó cũng có chút khác biệt so với việc dung hợp. Tôi biết rằng cô đang cố hoàn thành ước nguyện của tôi, nhưng mong ước của tôi là của tôi. Tôi rất vui khi có chỉ cô chỉ giúp tôi hoàn thành nó, hay đúng hơn là, tôi muốn cùng với cô hoàn thành nó.”

“Kết quả của lời ước muốn trở thành sự thật là như nhau. Tôi không hiểu điều khác biệt ở đây. Nếu cậu chỉ để mong ước đó cho tôi, mọi thứ sẽ được giải quyết ổn thỏa. Suy nghĩ của cậu về mong ước là không cần thiết.”

“………”

“Đáng lẽ ra tôi nên nói rằng tôi là một vũ khí để hoàn thành ước nguyện của chủ nhân.”

Lapis thẳng thừng tuyên bố. Takeru nghĩ rằng câu nói đó chỉ theo có một chiều. Suy nghĩ của con người không đơn giản như vậy. Hoàn thành mong ước của ai đó mà lại chống lại chính ước nguyện của họ là một thứ rất đau đớn.

Như là cơ thể Kiseki đã làm vậy…

Tự hoàn thành mong ước nhưng không phải là hợp nhất, mà là ăn mòn.

Takeru ôm Lapis, và đặt cằm lên trên đầu cô ấy.

“Bằng cách nào đó thì cô khá giống với tôi đấy.”

“Hả?”

“… ‘hả?’ ư… này, sao cô lại trông bực bội thế kia. Đau lắm đấy.”

“Do cậu đã nói những câu mà vượt xa cả mong đợi của tôi, nên toio vô thức nói vậy. Xin thứ lỗi, nhưng tôi không thiếu quyết đoán như cậu.”

“Dù thế nào thì tôi vẫn thấy sự không tôn trọng trong đó đấy. Đó không phải là ý của tôi, trong quá khứ tôi chưa bao giờ nghĩ cho người khác và là người chỉ lao về phía trước như một tên ôm bom cảm tử vậy. Giờ khi nhìn cô, thì nó không có cảm giác như là vấn đề của ai đó khác. Con người không đơn giản đâu, cô biết chứ?”

“Tôi không có ý định sẽ hiểu con người. Tôi không có ý định sẽ hiểu cậu.”

“…đừng nói gì đó cô độc vậy chứ~.”

Takeru đặt cằm mình lên đầu Lapis.

“Xin cậu ngừng xoay xoay cằm cậu lên đầu tôi ngay lập tức. Nó thật chịu.”

“Nghĩ nó như là một cách giao tiếp đi. Uri uri. Tôi rất vui khi biết một chút về cô. Đừng có nói với tôi mấy điều như cô không muốn tôi biếtt, nhé nhé.”

Mặc dù biết Lapis đã từ chối, thì cậu vẫn tiếp tục xoay cằm trên đầu cô nhiều hơn.

Lapis vẫn im lặng, nhưng bầu không khí đang lộ rõ cô đang làm bộ mặt sưng sỉa. Takeru nghĩ về sự tương tác của cậu với Lapis cho đến giờ.

Chắc chắn là cậu yêu cô gái bé nhỏ này. Vì một vài lí do nào đó, cậu không muốn để cô một mình, hay bị cô ấy ghét bỏ bằng mọi giá. Không phải là sự khác biệt hay là một Thánh Bảo Ma Thuật, mà cậu yêu cô ấy như một “Người” khác.

Dù Lapis có nói cô chỉ quan tâm bản thân như một Thánh Bảo Ma Thuật, thì Takeru nghĩ nó không phải vậy. Cậu đã nghĩ vậy được một lúc, nhưng Lapis lại cho một cảm giác của một con người.

Với nụ cười gượng gạo, cậu đặt tay lên đầu cô.

“Cô thấy đấy, với tôi thì cho dù cô có là một Kho Báu Thánh Thần hay làm thế giới bị phá hủy, thì thực sự cũng chả có vấn đề gì. Chắc chắn là có thứ gì đó mà người ngốc nghếch như tôi không thể làm được gì. Nhưng mà kể cả vậy thì cô vẫn nên cho tôi biết nhiều hơn về bản thân mình nhé.”

“………”

“Tôi đã nói lúc ở trên mái nhà rồi, nhưng cái người tên Kusanagi Mikoto là người như thế nào? Hai người đã ở cùng nhau trong một thời gian dài phải không? Tôi không có nói vì nguyện vọng của Kiseki, mà bản thân tôi muốn biết nó. Tôi muốn coi người tiền bối đã khế ước với cô trước đó như một một sự tham khảo để thân thiết với cô tốt hơn.”

Lapis im lặng.

Dù cô luôn sẵn sàng đưa ra câu trả lời ngay lập tức, nhưng cô lại dường như bị lạc lõng.

Takeru tiếp tục chờ đợi mãi. Mình không biết chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ, nhưng chắc chắn, thứ cảm xúc con người mà Lapis có được là từ cái người tên Mikoto, cậu đã mơ hồ nghĩ vậy.

Sau một lúc, Lapis lắc nhẹ tóc.

“Tôi xin lỗi đã dừng giữa chừng, nhưng tình trạng khẩn cấp từ trước đã xảy ra.”

“Hm?”

“Nikaido Mari-sama đã gây tai nạn rồi.”

Dù cô ấy thờ ơ nói vậy, nhưng trong một khoảnh khắc cô ấy dường như đã thốt ra tiếng “hmph”, khiến cậu há hốc miệng kinh ngạc.

“Tai nạn?! Ý cô là một tai nạn trên trời sao?!”

“Vâng. Vì đường bay của cô ấy khá lộn xộn, nên dường như cô ấy đã gây tai nạn.”

Lapis nói vậy trong khi nhìn ra xa.

Vậy đó là lí do Lapis ngăn cậu không ngồi cùng Mari. Biết được lí do là vậy, Takeru vỗ nhẹ vai Lapis.

“Cô ấy có ổn không? Ý tôi là, bị thương… Kanaria cũng đang ngồi cũng cô ấy mà?”

“Không cần phải lo đâu. Các chất xúc tác bay được đảm bảo 99% an toàn. Vì câu niệm phép hấp thụ lực được kích hoạt ngay tức khắc tại thời điểm va chạm, nên họ sẽ không bị tổn thương.”

Takeru nhẹ nhõm hít một hơi thật sâu.

Nhưng, Lapis tiếp tục.

“Tuy nhiên, bên mà họ va chạm lại có vẻ như gặp một vấn đề. Tôi có thể xác định họ là sinh viên Phía Tây. Hiện tại, nó đang trên bờ vực của một vụ xung đột.”

“…không ổn rồi… nhanh lên!”

Một lát sau, Takeru đã phải thay đổi nhận thức và suy nghĩ rằng sống ở thế giới bên trong sẽ an toàn.

Phía Đông và Phía Tây.

Takeru vẫn chưa biết được sự khác biệt giữa hai lực lượng.

Họ từ trên không đáp xuống, giảm tốc độ giữa tòa nhà mà họ chuẩn bị hạ cánh.

Thậm chí từ một khoảng cách xa, họ cũng có thể thấy được sự hỗn loạn bên dưới. Bởi vì có rất nhiều người đang tập trung lại để xem vụ hỗn loạn, nên họ chưa thể tìm được một nơi để dễ dàng đáp xuống.

Trong không gian trống ở trung tâm, đứng đó là Mari đang khoanh tay trước ngực. Đằng sau cô, họ có thể thấy Ananda và Inia đang hành động nhút nhát. Kanaria nhìn nó từ đằng xa như thể nó không phải làm cô phải quan tâm.

Đứng trước Mari là bốn sinh viên mặc quân phục khác hẳn so với bộ trang phục màu xanh biếc của bên Phía Đông, và họ là các nam thanh niên mặc đồng phục đỏ.

Khi Lapis đáp xuống mép đường, Takeru chen qua đám đông để tới chỗ của Mari. Khi họ lọt vào tầm nhìn của cậu, thì cậu thấy tình cảnh đã lên cao trào.

“Tại sao bọn khốn Phía Đông chúng mày lại ở đây? Đây là Phía Tây, là lãnh địa của bọn tao. Hơn nữa, chúng mày đã cản đường huấn luyện của bọn tao… thì chúng mày phải chuẩn bị cho những gì sắp diễn ra rồi chứ?”

“Cho nên tôi mới xin lỗi còn gì? Không có ai trong chúng ta bị thương, nên hãy để tôi nói lời xin lỗi…! Tôi đã nói rằng những cô gái này không làm gì cả!”

Trước cảnh tượng sắp xảy ra cuộc cãi vã, các sinh viên Phía Tây đã giữ cây gậy phép và chất xúc tác dạng đũa thần.

“Không, cho dù thế nào, tao cũng sẽ bắt mày chịu trách nhiệm.”

“Tất nhiên. Chúng tao sẽ báo cáo mày lên cấp trên và tha thứ cho mày. Nên im lặng và nghe đây.”

Người sinh viên trông như là một chỉ huy nói điều gì đó với mấy đứa bạn của hắn ta và khuấy động họ.

Trong khi Mari tỏ vẻ thất vọng, cô vẫn cố hết sức để giải quyết ổn thỏa cho lợi ích của Ananda và Inia đang đứng sợ hãi đằng sau cô.

“…tốt thôi. Tôi sẽ làm như những gì cậu nói nếu cậu tha thứ cho bọn tôi. Nhưng những cô gái này không liên quan. Tôi sẽ làm bất cứ gì cậu muốn, miễn là bỏ qua cho bọn tôi chuyện này.”

Khi Mari lặng lẽ lùi lại, tên đeo kính đặt tay lên cằm đắc thắng.

“Tốt lắm… đứa con gái tóc ngắn, tôi sẽ bỏ qua cho cô.”

Kính Cận chỉ vào Inia, và bảo cô đi.

“Tuy nhiên, tôi sẽ không để hai đứa bán nhân kia đi. Cùng với cô, họ sẽ trở thành nô lệ của bọn tôi.”

“Hả?! Cái quái gì!”

“Đám quái thú đó đã làm ô uế Phía Tây chỉ vì bước trên đó… chúng đáng phải chết. Đống tạp chủng không được phép phản đối bọn tao, dòng máu thuần chủng.”

Khi Kính Cận nói vậy, đám tay sai bắt đầu cười.

“Thứ nhất… à đúng rồi, hay là cô cởi quần áo trước. Khoe cơ thể tục tĩu của cô cho mọi người nhìn xem nào. Nếu cô làm thỏa mãn trí tò mò của mọi người, sẽ có người mang cô đi, cô biết chứ? À dù vậy thì, tôi đoán chuyện này sẽ không xảy ra ở Phía Tây này!”

“…!! Các người…!”

Mari tức giận đánh mất mình, và một luồng ma thuật màu cầu vồng được phát ra từ cơ thể cô.

Rồi thật bất ngờ, Ananda nắm lấy vai cô.

Với những giọt nước mắt đang rơi, Ananda lắc đầu nhìn Mari.

“Mari, cậu không thể dùng ma thuật…”

“Tại sao…?! Tớ có thể dễ dàng đánh bay bọn này!”

“Nếu cậu dùng ma pháp công kích ở giữa thành phố, nó sẽ trở thành một vấn đề cho toàn bộ Phía Đông… bán nhân vẫn chưa được chấp nhận ở đây… Tớ không muốn đồng đội mình phải chịu đựng hơn những gì cậu đã phải gánh chịu.”

“…kể cả vậy thì…!”

“Xin cậu… đừng làm gì hết. Tớ sẽ ổn thôi.”

Trong khi cam chịu trong nước mắt, Ananda nắm mạnh đằng trước áo khoác, và cởi ra, Rồi theo sau Ananda, Inia cũng bắt đầu cởi áo khoác của cô.

“Tớ sẽ làm cùng cậu. Nguyên do cũng là do chúng mình đã trêu đùa Mari. Lùi lại đi Mari.”

“…đó là…!”

“Mọi người xung quanh đây hầu hết là từ Phía Tây. Bởi đây là ranh giới giữa đông và tây, nên mọi người sẽ hành hung cậu nếu cậu tấn công. Đây là nơi bọn tớ phải chịu đựng nó.”

Mari không tin, cúi gầm mặt và cắn chặt môi.

“Đừng có làm mặt như vậy. Cởi bỏ quần áo không có gì đâu. Nhìn này, tớ khá tự tin vào bản thân mình mà?”

Dù Inia cười để làm trấn an cô, Mari không hề bỏ qua sự thật là bàn tay cô ấy đang run rẩy.

Sinh viên Phía Tây vẫn đang tiếp tục cười.

“Nhân tiện thì, cô cũng cởi đồ lót ra luôn đi! Hãy để mọi người chiêm ngưỡng cái thân thể đáng thương mà không có gì cản trở nào!”

Khi Kính Cận nói vậy, những tiếng cười khúc khích và tiếng cười vang cất lên ở xung quanh.

Mari cúi mặt tủi nhục, và nắm chặt tay.

Vậy là cho dù ở bên trong hay ngoài… thì cũng chả khác gì nhau…!

Đối với Mari, người đang cô gắng chứng tỏ rằng người ở đây có thể được cứu nhờ có pháp thuật, và chiến đấu chống lại việc bức hại các phù thủy, thì đây quả là một thực tế tàn nhẫn và lố bịch.

Ngay cả trong số những người có pháp thuật, thì vẫn có phân biệt đối xử. Thứ khác biệt so với bên ngoài, chỉ là bên trong có sự ảo tưởng hòa bình. Phần tối của Học Viện Ma Thuật đã ở ngay trước mắt cô.

Những người bạn đầu tiên bên ngoài tiểu đội của cô đang sắp bị sỉ nhục, và bởi vì cô cố gắng bảo vệ bản thân nên không thể làm gì cho họ.

Thất vọng vì tình hình hiện tại, Mari nghiến răng…

“Yo, tớ đến muộn.”

Ai đó nắm vai cô.

Khi cô quay lại, cô thấy Takeru đang đứng đó với khuôn mặt rạng ngời. Cảm xúc nhẹ nhõm dâng trào trong Mari.

Cô cuối cùng cũng không còn chịu đựng nữa, và bắt đầu khóc ngon lành.

Thực sự, mình không hiểu sao tên này luôn xuất hiện với biểu hiện dịu dàng như thế này cho dù họ có ở tình cảnh hiểm nghèo thế nào.

Mari vùi mặt vào ngực Takeru khóc lóc.

“Takeruu ~ ~ ! Fuee ~ ~ ~ ~”

“Này này, đừng khó──này, nước mũi cậu đang chảy đấy!”

Khi cậu chỉ ra rằng cô ấy đã làm bộ quần áo của cậu dấp dính, Mari buông ra và đã vào ống chân cậu.

“OUUuchhh!”

“Cậu…! Tỏ ra tháo vát và dịu dàng ôm tớ đi chứ đồ ngốc~ ! Và đừng có nói gì về nước mũi của một thiếu nữ chảy vào cái áo bẩn của cậu chứ ~ ! Còn nữa, cậu đến muốn, đồ ngốc ~ !”

“ ~ ~ ~, tớ mất một lúc lâu để tìm được một vũ khí. Ngoài ra thì, Ananda và Inia, các cậu không cần phải làm gì hết. Tớ sẽ giải quyết việc này.”

“Cậu sẽ làm, như thế nào…? Ể, Takeru… áo khoác của cậu?” Vì vài lí do nào đó, Takeru đang không mặc áo khoác của Học Viện Ma Thuật.

“Ổn thôi, lùi lại đi. Sẽ nguy hiểm đấy.”

Khi Mari định hỏi, Takeru đặt ngón tay lên môi cô.

“…giờ thì.”

Takeru lôi cái tuýp sắt tìm được ở đâu đó, và đứng trước các sinh viên Phía Tây để bảo vệ mọi người.

Một thiếu niên rạng rỡ và dịu dàng không còn nữa.

Mà thay vào đó là một người đang mang trong mình cơn tức giận.

“Môn đệ kiếm pháp Kusanagi Double-Edged, Kusanagi Takeru. Mấy người, chuẩn bị hết chưa? Vì mấy người đã rút đũa phép ra, nên có nghĩa là tôi có thể rút vũ khí của mình ra.”

“…mày là thằng quái nào vậy. Phe của mày là gì.”

“Như tôi đã nói. Tôi là Kusanagi Takeru. Còn về phe thì, tôi không chắc lắm.” “Tao hỏi mày từ phe phía tây hay đông.”

“Xin lỗi, nhưng tôi chỉ vừa đến đây được một tháng. Tôi không ở phe nào hết, và tôi cũng chả đên từ phía bắc lẫn nam luôn.”

Dù tên thủ lĩnh ở Phía Tấy gặng xác minh phe của Takeru, thì Takeru cũng không mặc áo khoác.

Đồng phục của Học Viện Ma Thuật ngoài áo khác ra thì đều được đồng bộ, nên hắn không thể xác định được chỉ bởi áo hay quần.

“Hmph… vung cái thứ man rợ đó, hẳn mày phải là một trong số bọn ở phía đông. Mày biết chứ? Nếu mày cố tấn công tao bằng ma thuật, thì toàn bộ các địa điểm của Phía Đông sẽ chịu ảnh hưởng hết.”

“Ma thuật, nhỉ? Đáng tiếc là, tôi khó có thể dùng được nó và không thể làm được… nên là, tôi sẽ dùng anh chàng này.”

Takeru lấy tuýp sắt gõ gõ lên vai.

Kính Cận nheo mắt.

“…thằng khốn, trống rỗng…!”

Nghe thấy từ ngữ mà mình không hiểu, Takeru chớp mắt mấy lần. Lapis đang đứng cạnh kéo kéo quần áo cậu. Khi cậu nghiêng người, cô thì thầm vào tai cậu.

“Trống rỗng, nghĩa là không có gì bên trong. Là một từ để chỉ người không có sức mạnh ma thuật.”

“Ồ ~, tôi hiểu rồi… đúng như mong đợi từ cộng sự của mình, thật hiểu biết.”

“Hiện giờ, tôi không được cậu sử dụng, nên việc gọi tôi là cộng sự là không thích hợp.”

“…cô vẫn còn giận à, Lapis-san.”

“Vậy cậu sẽ làm gì nào. Sẽ rất khó để cậu có thể vượt qua tình huống này. Tôi sẽ khuyên cậu nên bỏ chạy.”

“Cô sẽ không biết cho đến khi tôi thử, nên cô cũng nên lùi lại đi.”

Takeru một lần nữa đối mặt với kẻ thù.

Tên từ phía tây đã sẵn sàng cho trận chiến, và chỉ cây đũa hướng đến Takeru.

“Không có chỗ cho những tên trống rỗng ở cái Học Viện này! Không có chuyện bọn tao có thể cho phép tên rác rưởi như mày được hít thở ở nơi thuộc Phía Tây!──Giết hắn! Ta sẽ chịu trách nhiệm!”

Kính Cận, với mạch máu nổi trên khuôn mặt đỏ bừng giận dữ, cho ba tên thân cận ra.

Với thao tác đầy kỉ luật, những tên đó phóng một tia sáng từ cây đũa đến chỗ Takeru.

“ “ “── ‹‹Bullet›› ! ” ” ”

Một số quang đạn được phóng ra.

Takeru ngay lập tức khai triển Soumatou và lao theo những viên quang đạn bằng mắt mình.

──Chậm thật, mình có thể làm được!

Tốc độ của chúng thấp hơn nhiều hơn so với đạn thường, và Takeru dễ dàng xoay người né chúng.

Ngay sau khi cậu né chúng, những viên quang đạn bắn vào tường và nổ tung như một viên đạn shotgun.

! Sát thương của chúng khá cao đấy──!

Takeru trở nên thận trọng hơn. Thật không may, ống tuýp cậu đang cầm không làm từ chất liệu chống ma pháp, và không có kháng phép. Sau khi đỡ hai, ba lần, nó trở nên vô dụng.

Cậu cần kết thúc nhanh nó.

“Hắn ta tránh nó sao?!”

“Những chuyển động đó… ma pháp né tránh sao?!”

“Thật phiền toái mà…!”

Takeru bạo dạn cười ba tên đã mất bình tĩnh.

“Không phải ma thuật── mà là kiếm pháp!”

Cậu hạ thấp eo và nhảy lên.

Một lần nữa cậu kích hoạt Soumatou khi tiếp cận, và ngay lập tứcdi chuyển ra sau ba tên đó. Họ đứng đờ ra với chiếc đũa trong tay, không thể cảm nhận được chuyển động của Takeru. Cậu nhẹ nhàng đánh vào sau gáy tên thứ nhất, tàn nhẫn đập cánh tay phải của tên thứ hai đến vỡ ống tuýp, gửi đến tên thứ ba một cú đấm vào thắt lưng.

Sau đó, Takeru khai triển Soumatou và giảm tốc độ lướt trên mặt đất.

Ngay lúc tốc độ trở lại bình thường, ba tên thân cận ngã gục xuống đất.

Tên khốn Kính Cận không hiểu chuyện gì đã xảy ra, và chỉ có thể nhìn thấy lưng của mấy tên thân cận khi ngã xuống.

Takeru chuyển mục tiêu sang Kính Cận, và xoay ống theo chiều ngang.

Mắt cậu rực đỏ, khiến cậu trông như một ác quỷ.

“Chuyện gì vậy, Kính Cận khốn kiếp… sợ cái gì vậy. Người khiêu khích trước là mày cơ mà. Hay là mày dùng toàn lực để bảo vệ danh dự của bạn bè của mày đi.”

“Không thể nào… vô lí…! Chỉ trong khoảnh khắc như vậy..!”

“Mày, mày là pháp sư dòng máu thuần chủng đúng không. Như vậy thì có vẻ dòng máu cao quý đấy đã ra lệnh cho mày còn gì. Và để bình đẳng với mày, tao sẽ cho mày thấy mày tầm thường thế nào.”

Bị áp đảo bởi tinh thần chiến đấu của Takeru, Kính Cận lùi lại và hét một tiếng ngắn.

“M-m-mấy người! Mấy người đang nhìn cái gì thế! Mấy người cũng đến từ Phía Tây mà?! Đừng chỉ có đứng nhìn và giúp tôi đi chứ!”

Tên khốn Kính Cận yêu cầu mấy người xem giúp đỡ. Đa số những người xem là sinh viên từ Phía Tây. Từng người một giơ đũa phép hướng đến chỗ Takeru.

…số lượng này, không ổn rồi.

Cậu không thể dễ dàng với họ được nữa. Cơ bắp của cậu đã rên rỉ sau đợt chuyển động lần trước. Khá dễ để né những viên đạn đó, nên cậu đã giữ tốc độ của Soumatou ở mức tối thiểu, nhưng giờ lại có quá nhiều người.

Không có thời gian để thua cuộc được. Mình cần phải hạ càng nhiều người càng tốt.

“UUOooohh!!”

Cậu hét lên rồi lao vào nhóm người Phía Tây.

Nó đã trở thành một trận đánh gần. Năm, sáu, hàng tá người. Trong loạt đạn, Takeru tiếp tục hạ gục kẻ thù bằng cách kích hoạt Soumatou.

Thế nhưng,

“──Khhh!!”

Ngay lúc cậu cố hạ gục người thứ mười một, một cơn đau đã nhói lên trong cơ bắp ở chân phải của cậu.

“?! Hắn ta đã ngừng lại! Giết hắn!”

Người thứ mười một ngắm chiếc đũa về phía Takeru, và bắt đầu tập trung ma pháp. Hắn ta ngắm vào đầu của Takeru. Nếu nó trúng, thì cậu chắc chắn sẽ chết.

Takeru ép cơ thể đang loạng choạng của mình và cố cúi người xuống để né tránh bằng cách nào đó.

“Gahh──?!”

Đột nhiên, cơ thể của người thứ mười một lắc lư và ngã xuống đất.

Đó không phải do Takeru làm. Khi cậu ngẩng mặt lên và nhìn thì ở đó,

“…hmph.”

Kanaria đứng đó cầm thanh kiếm không mới.

Dù cô chỉ đứng đó xem với ánh nhìn bất mãn trong suốt thời gian, thì có vẻ như cô ấy đến giúp cậu.

Không mất cảnh giác, Takeru đứng lưng kề lưng với Kanaria.

“Đó là lí do tôi bảo cậu không được bay. Đây là cậu vì đã không dừng lại. Gieo gió thì gặt bão thôi.”

“Cô nói đúng… nhưng, có ổn không vậy? Cô là sinh viên của Phía Đông mà?”

“Tinh linh rừng không thể dùng ma thuật. Không sao đâu.”

“Nếu vậy thì──nhanh lên và kết thúc chuyện này thôi.”

“Đừng có ngán đường tôi đấy, Takeru.”

“Cái này mới đó, hậu bối!”

“Đừng có ra vẻ như là một tiền bối nữa!”

Cả hai đối mặt với những bóng hình kẻ thù hiện ra cùng lúc.

Ngay cả khi một cơn bão không thể hạ gục tất cả mọi người, thì hai cơn bão có thể đánh bại kẻ thù dù có bao nhiêu tên đi chăng nữa. Tấn công trước sẽ đem lại chiến thắng, đánh bại họ trước khi bị bắn. Vì bọn họ đang dùng chất xúc tác, nên rõ ràng là hầu hết bọn họ dựa dẫm vào đũa thần và gậy phép để thực hiện ma pháp. Nên hai người ưu tiên tấn công chất xúc tác của bọn họ.

Cậu lao vào giữa làn ma đạn, và đánh vào thượng bộ của đối phương đang dùng gậy phép. Mặc dù cậu đã tăng tốc một chút, nhưng cậu không hề lo lắng khi đập vỡ một hai chiếc xương.

Không giống như súng, ma thuật cần phải nạp một lúc, khiến hai người có đủ thời gian để giải quyết nó.

Chỉ vì hai người là những người dùng kiếm kĩ Double-Edged, nên họ hợp tác với nhau trong vô thức. Thật bất ngờ khi khả năng tương thích của họ rất hoàn hảo. Từ nhịp thở cho đến chuyển động đều hoàn toàn khớp nhau.

Trong khoảng ba mươi phút, Takeru và Kanaria đánh bại hầu hết bốn mươi pháp sư ở đó.

Hai ác quỷ đứng trên đường chính đầy những tiếng rên rỉ của sinh viên Phía Tây.

“Đó quả là sự giúp đỡ lớn lao đó, Kanaria.”

“Hmph.”

Khi Takeru buông tuýp sắt và hả giận, Kanaria khoanh tay và ngoảnh mặt đi.

Đúng như mong đợi của một tinh linh rừng mạnh mẽ, cô ấy hầu như không kiệt sức và hình như cơ thể cô ấy không bị làm sao. Mặt khác, cơ thể Takeru đang sắp sửa quá nóng.

Một lần nữa cậu nhận ra lợi ích khi có Lapis. Nếu không phải vì dạng Witch Hunter, thì Takeru sẽ không sống sót nổi qua trận chiến cho đến bây giờ.

Cho dù cậu thất vọng vì sự yếu đuối của mình, thì cậu vẫn đứng thẳng lưng và đặt tay lên đầu Kanaria.

Vai cô ấy rung lên vì ngạc nhiên.

“Cô thực sự là một thứ gì đó đấy. Như thế này thì tôi không thể ra vẻ là một tiền bối được rồi.”

Khi cậu khen ngợi cô ấy, ánh mắt Kanaria thơ thẩn, nhưng cô không hề gạt bỏ cái tay đang xoa đầu cô. Cô hơi đỏ mặt, nhưng vẫn đứng như thế.

“…đừng có xoa đầu tôi. Ngứa ngáy lắm.”

“Ồ, tôi không thấy cú đấm đang đến. Vậy ra cô sẽ thân mật hơn sau khi cùng nhau chiến đấu à.”

Dù có cú đấm phóng đến sau khi cậu nói vậy, thì Takeru đã đoán được và né nó.

“Đừng có tự phụ như thế!”

“Xin lỗi xin lỗi, lỗi của tôi! Tôi đã quá tự phụ!”

“Khh──!”

“Có chuyện gì với cô vậy, cô là một con quái thú hay cái gì à? Tôi nói xin lỗi rồi mà!”

Với nụ cười gượng gạo, cậu đối phó với Kanaria, người đang lao đến cậu và vung vung thanh kiếm.

Khi cậu chơi đùa với hậu bối của mình, một giọng nói méo mó vang lên.

“──M-mấy tên khốn bọn mày đừng có mà di chuyển! Chúng mày có biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu đối đầu với bọn tao không?!”

Takeru và Kanaria hướng ánh nhìn thẳng tới tên Kính Cận-kun đã bị lãng quên.

Lúc Kanaria nhìn ngoại hình của hắn ta, cô ngạc nhiên vì sự ngu ngốc trước mắt.

Kính Cận đang bắt giữ Lapis, và ấn chiếc đũa vào thái dương của cô.

“Nếu chúng mày di chuyển tao sẽ giết con bé…! Nếu không muốn đồng đội mình bị giết thì thả vũ khí xuống!”

Nghe thấy từng từ của tên nhỏ mọn này, Kanaria hoàn toàn mất đi động lực.

Còn Takeru thì tiến một bước và vô cảm nhìn chằm chằm tên Kính Cận.

Thấy Takeru khác so với bình thường, Lapis gọi cậu.

“Tôi là một Thánh Bảo Ma Thuật. Tôi sẽ không bị tiêu diệt bởi một pháp sư ở tầm này đâu.”

Cô nói vậy để trấn an cậu, nhưng tên Kính Cận đã bắt được cái gì đó và mỉm cười.

“Ha-haha! Tao hiểu rồi, một Thánh Bảo Ma Thuật! Đặc tính của tao có ảnh hưởng lớn nhất tới những đứa vô tri như mày! Một Thánh Bảo Ma Thuật hạng ba có thể dễ dàng bị hủy diệt bởi cái này!”

Dù Lapis đã nheo mắt lại khi bị gọi là hạng ba, nhưng cô vẫn không bỏ nhìn Takeru.

“Không sao đâu. Rút lui đi. Tao có thể trốn thoát bất cứ lúc nào.” “………”

“…mày có nghe tao nói không thế?”

Dù Lapis có gọi cậu như thế nào, thì Takeru sẽ không dừng lại.

“Đ-đừng có đến đây! T-tên khốn, mày không quan tâm con bé sẽ ea sao à?!”

Lờ đi tiếng la hét của Kính Cận, Takeru đứng trước mặt hắn và chuẩn bị tư thế đâm tuýp sắt trong tay.

Sau đó sẵn sàng tích lũy sức mạnh từ toàn bộ cơ thể mình,

“…n-này, Takeru.” Kanaria cố tiến gần chỗ cậu, nhưng sau khi thấy tư thế của Takeru, cô nga lập tức hiểu cậu đang cố làm gì. Takeru tập trung sức mạnh đến mức giới hạn và hướng ánh nhìn sắc lẹm đến Kính Cận.

“Kiếm kĩ Kusanagi Double-Edged──Unicorn's Destructive Lance!”

Giải phóng sức mạnh của mình, Takeru lao đến đâm Kính Cận.

Không khí phát ra tiếng động như một vụ nổ, và phần cuối tuýp sắt chạm vào Kính Cận. Thế nhưng, ngay trước mặt hắn ta, cú đâm của Takeru đã đâm vào thứ gì đó và dừng lại.

Một bức tường đỏ bán trong suốt đứng trước Takeru. Thanh sắt đâm xuyên qua một phần của bức tường và dừng lại.

“Ha…hahaha! Tao đã kéo căng ma pháp bảo vệ từ trước rồi! Tên ngốc, ma pháp bảo vệ rất dày và nó sẽ không vỡ cho dù có bắn bao nhiêu viên đạn vào nó! Đó là kết quả tập luyện cho trận chiến với Ban Thanh Trừng đấy!”

Takeru dồn cơ thể lại và đâm lần nữa.

Một vết nứt xuất hiện trên bức tường ma pháp, nhưng nó không vỡ.

Vì một vài lí do, cậu có thể cảm nhận sức nóng khủng khiếp đến từ thanh sắt cậu đang cầm. Khi cậu nhìn vào phần cuối của nó, cậu có thể thấy phần tiếp xúc đang sáng rực. Nó như thể đang bị tan chảy bởi sức nóng.

“Đặc tính của tao là “Heat Transfer”! Cho dù là loại chất nào thì ma thuật của tao sẽ cho phép tao chuyền nhiệt cho nó! Một ma pháp bảo vệ đơn giản có thể cung cấp hiệu ứng “Heat Transfer”! Giờ mày rút cái vũ khí đó đi! Nếu không, tao sẽ phân hủy con Thánh Bảo Ma Thuật này!”

Làm ngơ lời nói của Kính Cận, Takeru tiếp tục đâm hết lần này đến lần khác.

Ống tuýp mất hình dáng và tan chảy thành chất lỏng, và dâng không thể cầm được nữa. Nhưng, Takeu──

“──HAAaaa!!”

Lần này là một đòn tấn công vào bức tường mà không có vũ khí nào, bằng bàn tay trần trụi cậu.

“Cá… mày bị điên à?!”

Với Soumatou được kích hoạt và sử dụng tối đa cơ bắp của mình, Takeru phóng ra một cú đấm.

Đương nhiên là sức nóng của bức tường đốt cháy da cậu và xương cậu vỡ vụn do sự ảnh hưởng và tăng tốc.

Tuy nói là vậy nhưng cú đấm đó có thể sánh với viên đạn bắn ra từ một khẩu súng.

Dần dần, Takeru tiếp tục đấm vào cùng một điểm với tốc độ cao.

“K-không thể nào… điều này…”

Chỗ nứt bắt đầu lan dần sang khắp bức tường.

Sau khi một lượng lớn các vết nứt đã hiện ra, Takeru dừng lại khi cú đấm vẫn chạm vào tường.

Và ngay khi cảm nhận được mùi thịt cháy của chính mình, cậu cúi xuống.

“Cậu là người đầu tiên chọn cách chiến đấu… trận đánh có thể nằm ngoài chuyên môn của cậu, nhưng cậu sẽ phải trả giá bằng cách ăn trọn nắm đấm của tôi.”

“…hihh!!”

“Cùng với cả cái niềm kiêu hãnh vô dụng của cậu──”

Takeru ghìm cú đấm bằng toàn bộ sức lực, và liếc nhìn Kính Cận với đôi mắt của một ác quỷ ở đằng sau.

Và,

“──Bay tới tận cùng trái đất đi!”

Đòn tấn công mạnh nhất của cậu không dừng ở việc phá vỡ bức tường bảo vệ, mà còn đánh vào má của Kính Cận ở sau nó.

Một cú đấm tàn nhẫn. Nó đập vỡ hàm và xương gò má của Kính Cận, và thồi bay cơ thể hắn ra xa phía sau.

Kính Cận trượt dài trên mặt đất, đập vào bức tường, và hắn dừng lại sau khi co dật.

Takeru thở hắt ra. Đánh giá từ cảm nhận cậu có được khi đấm Kính Cận, cổ của hắn sẽ không bị gãy. Không nghi ngờ gì nữa, nó đã gây ra một chấn thương nghiêm trọng, nhưng mạng sống của Kính Cận không ở trong tình trạng nguy hiểm.

Sau khi trấn tĩnh lại, cậu nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lapis, người đang đứng nhìn sửng sốt.

Lapis liếc nhìn bàn tay của Takeru ở trên vai cô.

Da cậu đã tan chảy, và các mảnh xương vỡ đâm qua lớp thịt và lòi ra ngoài.

“…Lapis, cô có bị thương không?”

Khi cậu nhẹ nhàng nói vậy, Lapis quay sang nhìn cậu.

Takeru lộ vẻ nhẹ nhõm.

“Cậu là một tên ngốc à?”

“Thật kinh khủng…”

“Tôi đã nói với cậu là không cần phải lo mà. Tôi không thể bị phá hủy bỏi thứ ma thuật chỉ ở cấp độ “Heat Transfer”.”

“…thì, tôi không thực sự không lo lắng về cái đó mà.”

“Vậy thì tại sao. Tôi không thể hiểu được, chuyện gì đã xảy ra nếu nó không được và cậu mất cách tay của mình? Trong khi tôi không thể đánh bại hắn ta, thì hắn không thể hủy diệt tôi. Chúng ta chỉ cần đợi cho đến khi hắn bỏ cuộc thôi mà.”

Dù Lapis nói là cô không thể hiểu được, thì Takeru chỉ mỉm cười gượng gạo.

Cậu trả lời câu hỏi của cô trong khi đang chịu đựng nỗi đau từ cánh tay của mình.

“Đơn giản thì, tôi không thể chịu được việc cô sẽ bị thương bởi tên cặn bã đó, hay kể cả việc bị hắn ta chạm vào.”

Takeru ấn mu bàn tay trái của cậu lên mà Lapis.

“Cô là thanh kiếm của tôi. Không… chỉ là của tôi thôi, nhé? Tôi muốn chiếm hữu cô và rất khó chịu.”

“……… đó… ý cậu là…”

“Có nghĩa là tôi yêu cô. Đó là lí do, tôi sẽ không để tên nào làm vấy bẩn cô.”

Ngay lúc cậu nói vậy, Lapis mở to mắt, và sửng sốt.

Tôi không có nói theo cách kì lạ mà cô biết nhé? Takeru bồi thêm trong khi cười.

“Mà cả cô nữa, sẽ đến giúp tôi khi tôi trong tình trạng hiểm nghèo chứ? Tôi đã luôn được bảo vệ bởi cô. Nên là tôi đôi lúc mong sẽ trở thành người bảo vệ cô.”

Có vẻ như khuôn mặt của Lapis không hề thay đổi chút nào.

Thế nhưng, khi Takeru chạm vào má cô, cậu có thể cảm thấy thứ gì đó đập rộn ràng. Cô ấy nhìn thẳng vào cậu.

Dù nó có vẻ như thể thời gian đã ngừng trôi trong khoảng khắc, sau khi chân cô run lên một lúc thì miệng cô mở ra.

“………là…vậy sao.”Lần này, cô không còn nói là mình không hiểu nữa.

Takeru mỉm cười hài lòng. Cuối cùng cảm giác khó chịu đã bắt đầu tan chảy. Vì cô đã hiểu lầm rằng cậu từ bỏ cô, thì cậu đáng lẽ phải nói với cô rằng cậu đã yêu cô ngay từ đầu.

Nhưng nó ổn thôi nếu cái tính thành thật vụng về của cậu có tác dụng.

Tình yêu, có vẻ như nó là một cảm xúc mà Lapis có thể hiểu được.

Và trong khi hai người nói chuyện với nhau một cách tinh tế,

“Ừm, đây không phải là nơi hợp để tán tỉnh… thôi nào, nhanh lên và chú ý đến tớ đi chứ…!”

Mari đứng ở sau trông như một con quỷ. Đằng sau cô, là Inia và Ananda.

“Ồ, Mari. Ananda và Inia có ổn không chứ?”

“Ngh, tôi đã bảo vệ họ nên họ ổn thôi… nhưng thay vào đó, cho tôi xem đi!”

“Ừ… nó đau thật…! Tệ quá, tớ phải làm gì nếu nó không hồi phục bây giờ?”

“Nó hầu như là xương đúng không… thực sự cậu là tên ngốc à? Tôi không giỏi ở ma pháp phục hồi nên tớ chỉ có thể thực hiện việc điều trị khẩn cấp… À, phòng chữa trị của Phía Dông thực sự rất tuyệt vời, nên họ có thể tái tạo tế bào. Nó sẽ hồi phục thôi, có thể lắm.”

Takeru xin lỗi trong khi nhận sự sơ cứu từ Mari. Mọi thứ xung quanh đã chậm lại và mọi việc đã diễn ra ổn thỏa.

Để chắc chắn không có ai chết, họ đã gọi điện nặc danh đến phòng cấp cứu và sắp xếp một đội sơ cứu.

Có lẽ nhóm Phía Tây sẽ không báo cáo lại vụ việc này. Họ sẽ không tiết lộ việc đã bị đánh bại bởi một tên trống rỗng, cho dù có bị móc cả miệng ra.

Nhưng với sự việc này, Takeru đã thay đổi cách nhìn nhận của mình về hòa bình của Học Viện Ma Thuật.

Nơi có hòa bình chỉ ở Phía Đông, và sự phân biệt đối xử không ngừng diễn ra tràn lan ở Phía Tây. An toàn ở nơi này chỉ là một ảo tưởng.

Sau khi sơ cứu xong, Takeru đứng dậy và ngoái nhìn lại.

Các đường phố ở Phía Tây, yên ắng không như Phía Đông. Dù cảnh vật cũ kĩ và không hề có rác thải trên phố, thì nó vô cùng thiếu sức sống.

Những người đứng ở trong bóng râm của tòa nhà nhìn Takeru và những người khác như thể họ rất khác nhau.

Họ không thể phớt lờ những lời lăng mạ trong tiếng thì thầm, không gì có thể được thực hiện ngay cả nếu họ giả vờ không có nói gì.

Nó khác với nỗi sợ phù thủy ở thế giới bên ngoài.

Ở thế giới bên trong, sự khinh thường con người đang dần lan tràn.

“…về thôi. Dường như nó sẽ còn tồi tệ hơn nếu chúng ra còn nán lại đây.”

Takeru và những người khác vội vã rời đi.

Với tốc độ rất nhanh, họ rời khỏi biên giới giữa Phía Đông và Tây.

“………”

Trong khi đó, Lapis chăm chú nhìn lưng của Takeru.

Truyện Chữ Hay