Thánh địa đã lan rộng ra hầu như toàn bộ thế giới.
Hoa Kỳ, Nga, Trung Quốc, và các nước khác đã gây một lượng lớn ô nhiễm xung quanh chúng, và không còn nhiều khu vực có thể sinh sống được cho loài người.
Có tổng hành dinh của Ban Thanh Trừng ở những khu vực ngoài lãnh thổ Nhật Bản, nhưng di chuyển giữa các khu vực bị hạn chế khi ở trên không, và do sự quan trọng trong việc bay ở độ cao hai mươi nghìn mét để không bị ảnh hưởng bởi Thánh địa rộng lớn, nên di chuyển sang khu vực khác khá khó khăn.
Nó cũng khó để gọi hỗ trợ từ những khu vực khác bởi sự can thiệp của Thánh địa sẽ không cho nó kết nối với nhau. Mặt khác, phù thủy sống sót bằng cách xây dựng một hàng rào bảo vệ đã phát triển phép dịch chuyển và làm điều đó khá thường xuyên.
Các nơi trú ẩn được tạo ra và duy trì bởi phù thủy đã lan rộng quanh Thánh địa.
Dường như ngay cả Thánh địa nằm ở Nhật Bản cũ cũng có một nơi trú ẩn nhỏ.
“Nơi này, là khu trú ẩn Châu Âu. Mọi người gọi nó là Học Viện Ma Thuật.”
Cô gái với mái tóc xanh, Kanaria đang nghiêm nghị bước xuống hành lang và giới thiệu Học Viện Ma Thuật cho Takeru.
“Tất cả trẻ em sinh ra trong Thánh địa được gửi đến học viện này và tiếp nhận giáo dục ma pháp. Đó là một cơ sở đào tạo phù thủy… cũng giống như Học Viện Phòng Chống Ma Pháp của Ban Thanh Trừng.”
“………”
“Tổng dân số trong nơi trú ẩn này vào khoảng năm mươi triệu người. Trong khu Thánh địa rộng lớn còn có nhiều phù thủy hơn.”
Ngay cả khi nghe lời giải thích của Kanaria, Takeru cũng không chú ý nhiều.
Sau vụ Kiseki được giải quyết, cậu đã ngất và được mang đến Học Viện Ma Thuật bởi Orochi. Kể từ đó, có vẻ như một tháng đã trôi qua.
Nhưng ngay khi cậu được kể về Học Viện Ma Thuật, thực lòng mà nói, cậu chưa thể nắm bắt được nó. Xét cho cùng thì cuộc chiến là một câu chuyện của quá khứ, mà đã xảy ra từ 150 năm về trước.
Thế giới của phù thủy tồn tại, và Ban Thanh Trừng đang che dấu sự thật?
Nếu là Ootori Sougetsu, thì không thể nào ông ta không biết về nó được.
Và sau khi bị bắt gặp ở một sự cố quy mô lớn như vậy, Takeru cảm thấy hoàn toàn lạc lõng với những gì đang xảy ra.
…Mình tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với mọi người tiểu đội. Và Kiseki nữa…
Cậu cúi mặt thất vọng.
Vẻ mặt của Kiseki khi bàn tay hai người tách ra đầy đau khổ.
Cậu vẫn có thể nhớ rõ giọng nói của đồng đội khi cố gắng đến chỗ mình.
⸀“Đừng đi… Kusanagi…!”⸥
Nhớ lại giọng nói thống thiết của Ouka, Takeru siết chặt bàn tay lại thành nắm đấm.
Cuối cùng, mọi thứ cậu làm đều kết thúc trong thất bại.
Cậu từ chối lựa chọn giết Kiseki, và quyết định cứu lấy mọi thứ.
Thế nhưng, cậu vẫn không có bất kì giải pháp nào, và cuối cùng cũng không biết phải làm gì.
Không thể làm bất cứ thứ gì, cậu cuối cùng lại bị lợi dụng…
Khi Takeru nhớ lại sự bất lực của mình, tất cả sức mạnh lập tức rời khỏi cơ thể cậu.
Dù mình có băn khoăn đến thế nào đi nữa, chả có gì thay đổi cả… chỉ nghĩ về việc trở lại nơi thuộc về bây giờ. Trước hết, mình cần học về những thứ hình thành ở bên ngoài… Mình sẽ phải trốn thoát khỏi họ bằng mọi giá. Sự an toàn của đồng đội mình và… tình trạng hiện giờ của Kiseki…!
Cậu sẽ không chỉ đứng mà cầu nguyện cho sự an toàn của họ.
Với ý định chống lại mọi thứ đến với cậu, Takeru bước về phía trước.
Mình cần quay lại càng sớm càng tốt. Về nơi của đồng đội mình.
“──Này.”
Đột nhiên, khuôn mặt của Kanaria xuất hiện ngay trước mặt cậu và cô nhìn chằm chằm vào cậu. Takeru nhảy mạnh về phía sau.
“Cậu có nghe tôi không thế?”
“Ể?”
“Cậu. Có. Nghe. Tôi. Không. Thế?”
Chỉ ngón tay vào mũi cậu, cô tiến đến gần dò hỏi.
Khi nhìn cô như thế này, cậu cảm thấy cô ý đẹp một cách phi lý. Cô ấy có mái tóc màu xanh dương, gợi nhớ đến viên pha lê xanh đôi mắt màu vàng rực rỡ. Cho dù cô vẫn còn trẻ và không quá cao, bộ đồ đang mặc lại cực vừa vặn và lộ ra đường cong nữ tính.
Với một khuôn mặt nghiêm nghị, Kanaria đặt tay lên hông.
“Kana đang bận. Nếu không cần phải hướng dẫn cậu, cô ấy sẽ đi.”
“Xin lỗi. Tôi đang suy nghĩ vu vơ…”
“Cậu cần tự ý thức đi. Tôi sẽ nhốt cậu lại nếu có thể. Cậu không thể đi loanh quanh như cậu muốn được đâu.”
“Tôi biết. Tôi là một tù nhân chiến tranh… cho đến giờ mà.”
Takeru nói vậy, và chạm vào thiết bị giam giữ gắn ở trên cổ.
Đó là một cái vòng cổ có cấu trúc tương tự như dạng phát nổ Gleipnir. Lí do Takeru, người không hề có sức mạnh ma thuật, lại đang đeo nó là để ngăn cậu sử dụng Mistilteinn.
Nếu cậu dùng Lapis và cố biến thành Witch Hunter Form, vòng cổ sẽ phát nổ.
Khi cậu ồn ào làm rối tung cái vòng cổ, Kanaria một lần nữa dí sát mặt mình vào gần mặt cậu.
“N-này, c-cô gần quá, s-sao vậy?”
Khi khuôn mặt vô cùng nổi bật của cô ấy tiến đến gần, Takeru tạo tư thế phòng thủ.
Cô nheo mắt lại hơn nhìn chằm chằm vào cậu, và phồng má.
“………đừng tưởng cậu đã thắng đấy.”
Cậu không hiểu cô ấy có ý gì.
“Tôi đang nói đến trận đấu một tháng trước.”
“Một trận đấu?”
“Đừng hiểu lầm. Cậu ở dạng Witch Hunter Form. Nó không công bằng. Cậu không hề thắng. Tôi không thua.”
“…hả?”
“K-kiếm kĩ Double-Edge! Của Kana mạnh hơn!”
Kanaria quay lưng lại.
Sau khi bị Kanaria hét vào mặt, cậu nhớ lại một chút về chuyện đã xảy ra ngay trước khi cậu bị mang đến đây.
Takeru chỉ có một kí ức mơ hồ về trận đấu với Kanaria và tình huống đã xảy ra, nhưng cậu có thể nhớ lại đòn tấn công của cô ấy như thế nào.
Lúc đó, cậu đã đánh giá rằng kĩ năng của cô ấy còn non nớt. Cảm giác như là đó không phải là suy nghĩ của mình và nó hơi kì, nhưng khi nhớ lại, chúng chắc chắn còn non nớt. Nó mạnh mẽ, nhưng thực ra vẫn còn thiếu độ chính xác cần thiết đối với kiếm kĩ Double-Edged.
Tôi sẽ chỉ giữ nó trong lòng thôi.
Trong khi nhìn lưng cô ấy, Takeru đuổi theo Kanaria.
Việc cậu cần làm bây giờ, là gặp Chủ tịch Học Viện Ma Thuật. Nó sẽ hiệu quả hơn khi hỏi người đó, hơn là cố tìm hiểu từ Kanaria.
Cho đến khi cậu hiểu tình huống cậu đang gặp phải, thì nó sẽ vô nghĩa nếu cậu hành động một cách thiếu kiên nhẫn.
Thay vào đó, hiện tại có một điều mà cậu muốn biết.
“Cô đã học kiếm kĩ Double-Edged từ Sư phụ à?”
Kanaria vẫn bĩu môi và tảng lờ Takeru bước đi.
“Cô đã được dạy trong hành cảnh nào vậy? Tôi được phép vì tôi là một phần trong nhà Kusanagi, mà kể cả vậy, tôi đã đánh nhau đến kiệt sức trong ba ngày liên tục nếu không sẽ không được dạy. Nếu cô không phải là họ hàng, thì với cô thậm chí còn khó khăn hơn nhiều, đúng không?”
“………tại sao tôi phải nói cho cậu chứ.”
Cô ấy khó chịu quay sang chỗ khác.
Dù bị từ chối không trả lời, bất ngờ Takeru không lùi bước.
Cậu trong lòng hạnh phúc vì có một hậu bối.
“Cô đã học được bao nhiêu rồi? Nếu cô được dạy các kĩ thuật, thì tức là cô đã được thừa nhận.”
“………”
“Luyện tập… chắc hẳn rất khó khăn đối với cô, một cô gái.”
Cậu tiếp tục cho Kanaria tắm mình trong lời khen ngợi, dù thực ra cô ấy đã quyết định phớt lờ cậu.
Cô mở to mắt một lúc, cà hướng ánh mắt bối rối về phía Takeru, rồi nhìn ra chỗ khác lần nữa. Cô ấy chắc hẳn đã nghĩ cô đã thất bại, và cố lấy tóc che mặt.
Với cử chỉ thân mật, Takeru đặt tay lên đầu cô như cách cậu thường làm với Usagi.
“Cô đã làm hết sức mình rồi đúng chứ. Thật tuyệt vời.”
Khi Takeru nhẹ nhàng xoa đầu và nói, cơ thể Kanaria run lên một lúc như một bé cáo sợ hãi vậy.
Con ngươi của cô ấy yếu ớt.
Từ một loạt các hành động của cô, rõ ràng cô ấy đang bối rối. Sư phụ của kiếm kĩ Double-Edge, Orochi, không thể khen ngợi đồ đệ của ông và do đó, được thừa nhận như vậy chắc hẳn là trải nghiệm đầu tiên của cô ấy.
Khi cậu nghĩ vậy và nở một nụ cười, khuôn mặt Kanaria đỏ bừng và cô cúi mặt.
“── Đừng có hành động như một tiền bối như thế chứứứứứ!!”
Một âm thanh như tiếng súng vang lên.
Sự bộc phát cơn giận của Kanaria tạo nên một cú đấm móc ngắm vào hàm của Takeru. Ngay khi đầu của Takeru nhấc lên vài xăng-ti-mét, thì cơ thể cậu được nhấc bổng lên một chút. Cậu đoán rằng một cú đấm móc như vậy sẽ đến, và ngay trước khi trúng, cậu nhảy để giảm lực của cú đánh, nhưng nếu cậu nhận thẳng cú đánh đó với vận tốc như một viên đạn, cậu sẽ chắc chắn chết.
“Cái gì vậy?! C-cô đang cố giết tôi sao?!”
“Fuu! Fuuu!”
“L-lỗi của tôi, đó là thói quen…! Xin lỗi vì đã đột nhiên lại quá thân mật trong ngày đầu gặp mặt!”
Khi Kanaria lù lù hiện ra trước cậu, cú đấm của cô tạo ra một âm thanh răng rắc, thì cậu vội vã xin lỗi với khuôn mặt tái xanh.
Ngay lúc cậu bị truy đuổi cho đến khi dồn vào chân tường, thì tình huống đã trở nên bi thảm,
“── Takeru?” Đột nhiên cậu có thể nghe thấy một giọng nói đến từ bên kia hành lang.
Khi bị Kanaria tóm lấy cổ áo, Takeru nhìn về phía đó với khuôn mặt tái nhợt.
Đó là một cô gái với chiếc mũ trên đầu, và một chiếc khăn quàng quấn quanh cổ.
“…Mari?”
Khi thấy sự xuất hiện của đồng đội mình, người mà cậu đã nghĩ rằng sẽ không thể nào nhìn thấy ở đây được, Takeru há hốc mồm kinh ngạc.
Trong khi Mari còn đang đứng đó sửng sốt, nước mắt cô bắt đầu trào ra như mưa.
“Uuu──uuUAAAAaaaaaaaaaann!”
Thốt lên nức nở mà không hề chuẩn bị trước, Mari vung tay chân loạn xạ và bắt đầu khóc ngay tại chỗ.
Cô dụi mắt như một đứa trẻ, và run rẩy bước đến gần cậu. Dù Takeru hơi xấu hổ, cậu tự nhiên ôm lấy vai Mari.
“Sao cậu lại ở đây…?”
Mari cố trả lời khi đang khóc, nhưng cô không thể nói rõ ràng từng câu chữ mà chỉ có tiếng thổn thức.
“Chúng tôi mang cô ấy đi cùng với cậu. Orochi đã đề nghị điều đó. ‘Chả có ích gì khi để cô ấy lại chỗ Ban Thanh Trừng’, đó là điều ông ấy nói.”
Đứng bên cạnh họ, Kanaria nói thay cho Mari.
“Sau khi cậu bị Orochi hạ gục, cô gái này đã một mình đến giúp cậu.”
Takeru im lặng và liếc nhìn Mari đang khóc.
Nhớ lại lúc trước, Takerru đã giải phóng Witch Hunter Form của Ouka và giao phó cô cho đồng đội cậu. Chắc chắn Mari phải để ba người lại và đuổi theo cậu.
Cậu đặt tay lên đầu Mari và nhẹ nhàng xoa nó.
“Tớ đã làm cậu phải lo lắng… tớ xin lỗi.”
Khi cậu nói với giọng dịu dàng, Mari, khuôn mắt đã ướt, bắt đầu khóc còn to hơn nữa.
Kanaria đứng cạnh họ nhìn Mari bối rối, và lắc đầu theo kiểu ‘trời ạ’.
“Cho dù luôn hành động năng nổ, nhưng cô lại lộ vẻ yếu đuối trước mặt một người con trai. Kana thực sự ghét phụ nữ nào như vậy.”
Nghe thấy giọng nói mỉa mai của cô ta, Mari quay lại và lườm nguýt.
“Tôi không muốn nghe những câu đó từ một người phụ nữ hành động như một đứa trẻ nít như cô! Ngay từ đầu, tôi đã bảo cô phải gọi tôi ngay lập tức sau khi Takeru dậy rồi cơ mà! Sao lại không gọi điện thoại cho tôi, đồ tồi!”
“?! Uh…gh… c-chúng tôi đang định đến gặp cô mà. Kana không phải như thế đâu.”
“Đồ dối trá! Chúng ta chỉ vừa tình cờ gặp nhau vì tôi đang đi qua đây! Kana-chan, cô không nên ngay lập tức bào chữa như vậy!”
“Đ-đó không phải là bào chữa… tôi không giỏi sử dụng… máy móc cho lắm. Tôi không biết điện thoại là gì. K-kana là…”
Lúc đầu, cô ấy hành động mạnh mẽ, nhưng khi bị trách mắng bởi Mari, người đang từ từ tiến lại gần cô, thì cô ấy bắt đầu lùi lại.
Ngay lúc cô bị dồn vào chân tường và không có nơi nào để chạy, Mari bèn tấn công.
“Gyaaaaaa!”
Trong khi Kanaria cố thoát khỏi một cú vật, Mari đã dùng ngón tay mình nghịch ngợm đôi tai dài của Kanaria.
“T-tai của tôi! Bỏ tay ra khỏi tai của tôiiii!!”
“Thôi ~ nào ~ thôi nào ~ ! Thừa nhận rằng cô không có ý định liên lạc với tôi ngay từ đầu đi!”
“Đúng vậyy! Tôi thực sự không biết dùng điện thoạiii!”
Dù khuôn mặt Kanaria đỏ ửng và nước mắt xuất hiện trên khóe mi, Mari không có ý định dừng việc chơi đùa với đôi tai này lại.
Trong khi Takeru ngạc nhiên với cuộc trao đổi của hai người, cậu nhìn thấy khung cảnh Học Viện Ma Thuật trải dài bên ngoài cửa sổ.
Chuông cảnh báo tiếp tục vang lên trong đầu cậu như cũ.
Điều làm cậu đau đớn, là không những không thể cứu Kiseki, mà còn bỏ rơi đồng đội mình.
Kể cả bây giờ, nó thật mù mịt và cậu không thể tập trung vào nó, kí ức về lần tái khế ước đó.
…Tôi tự hỏi, hiện tại cô ấy đang làm gì.
Lo lắng cho sự an toàn của chính vũ khí của mình, Takeru nắm chặt tay.
Lapis. Relic Eater ⸀Mistilteinn⸥
Vì cậu vẫn đang sống và thở, nên cô ấy cũng phải đang ở nơi này.
Takeru, Mari, và Kanaria, ba người họ bắt đầu đi quanh Học Viện Ma Thuật.
Nơi Takeru đang đứng dường như được gọi là ‘Tháp Y Khoa Ma Pháp’ của Học Viện Ma Thuật. Cậu cảm thấy nó khá tương đồng với khu nhà thương của Seelie ở Học Viện Phòng Chống Ma Pháp.
Dù giống nhau, nhưng Học Viện Ma Thuật không được cường điệu như Học Viện Phòng Chống Ma Pháp. Sinh viên mặc một bộ đồng phục màu xanh biếc và không hề có súng, họ trông khá bình thường.
Tuy vậy, có một cây đũa phép lọt vào tầm nhìn của cậu, nó được cất trong bao ở chỗ thắt lưng của sinh viên.
Những chiếc đũa phép này là các Thánh Bảo Ma Thuật hỗ trợ phù thủy trong quá trình niệm phép. Khi nhìn xung quanh, cậu thấy một số sinh viên đang mang theo các ma pháp xúc tác kì lạ và nhiều loại.
Có thể là bởi vì đó là một thói quen, nhưng cậu đã sẵn sàng phòng bị.
Trong khi thế giới bên ngoài phụ thuộc vào thiết bị điện để chạy các hình ảnh và phim lập thể, có vẻ như ở đây thay vào đó sức mạnh ma thuật được áp dụng vào công nghệ cơ khí. Có rất nhiều thiết bị tương tự như ở Học Viện Phòng Chống Ma Pháp, có thể là do Giả Kim Thuật Sư đã tham gia vào việc phát triển của cả hai. Tuy vậy, có lẽ hầu hết các món đồ ở đây chỉ có thể được sử dụng bởi phù thủy và pháp sư.
“Ngạc nhiên đúng không. Tớ lần đầu cũng như vậy.”
Mari đang bước đi cạnh cậu nói với vẻ mặt phức tạp.
Cô dành cả tháng trước trong Học Viện Ma Thuật này. Có vẻ như đó là lí do cô thân với Kanaria. Vì chẳng có gì lạ khi một phù thủy đến từ bên ngoài, Học Viện Ma Thuật coi cô như một sinh viên năm nhất. Bộ quần áo Mari đang mặc cũng vậy, là thứ được đưa cho cô từ ngôi trường này.
“Kể cả giờ, tó không thể tin được lại có một thế giới như thế này.”
Mari nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hầu như không còn ai bước đi ở ngoài. Mọi người đang bay với tốc độ cao trên thứ giống như là cây chổi, thứ bay dọc theo thứ khác như là một ống ánh sáng kết nối các tòa nhà trôi nổi.
Mọi người ở đây đều là phù thủy hoặc pháp sư.
Nép bên họ là các sinh vật ma thuật hoặc huyền bí. Một con thằn lằn tí hon với viên hồng ngọc đính trên trán, cũng có vài người đang cưỡi trên một con quạ khổng lồ, và chúng nhả một đám khói từ miệng. Thứ trước đó là một sinh vật ma thuật cực kì nguy hiểm, thứ sau đó là một sinh vật huyền bí đã tuyệt chủng ở thế giới bên ngoài.
Các tòa nhà cũng đặc biệt. Rất nhiều tòa đang trôi nổi trên không trung. Gần như không có bất kì động cơ nào dùng điện hay nhiên liệu, và mày móc chạy bằng sức mạnh ma thuật, những hạt ma thuật lọt ra đang thắp sáng khắp nơi.
Nơi này, đang tràn ngập ma thuật.
Đây là một thế giới khác hẳn. Dù cậu có cố gắng hiểu ra sao, thì bộ xử lý của não cậu cũng không bắt kịp được.
“Thật tuyệt khi cậu đã an toàn, Takeru. Họ có làm gì xấu với cậu không?”
“Ồ, Tớ hoàn toàn ổn. Thế còn cậu, cậu có ổn không?”
“Như cậu đang nhìn đây này. Do có khá nhiều phù thủy đến đây từ thế giới bên ngoài, tớ được đảm bảo tự do ở một phạm vi nhất định. Cái vòng cổ… họ đã bỏ nó cho tớ rồi.”
Mari nhìn vòng cổ của Takeru, và đặt tay lên cổ mình, nơi đã từng có một chiếc vòng cổ.
Không có Gleipnir ở cổ của Mari. Hình như Orochi đã bỏ vòng cổ của cô trước khi họ dịch chuyển đến nơi này.
Cho dù cô dã nói với cậu là Orochi bỏ nó, cô không hiểu ông ta làm thế nào.
Ngay lúc Orochi trước mặt biến mất, cái vòng cổ đã xuất hiện trong tay ông ấy, rồi bị quẳng đi và phát nổ ở xa.
Nói tóm lại, ông ấy phải cắt và ném nó đi nhanh hơn lúc nó phát nổ.
Một động thái mạnh mẽ đến ác liệt, đó là một điều không thể đối với người bình thường.
“Mari, có một vài thứ tớ muốn nói với cậu.”
“…ừ, tớ không biết nhiều lắm, nhưng tớ sẽ kể cho cậu mọi thứ.”
Khi Mari nhu mì gật đầu, Kanaria đứng đằng sau cắt ngang.
“Ba hoa là không tốt. Phụ nữ từ bên ngoài toàn chả kín miệng gì cả. Hai người là tù nhân đấy. Các người chịu sự giá──”
Ngay khi Kanaria cố ép mình phát âm một từ khó, Mari quay lại và bắt dầu di chuyển ngón tay mình một cách khiêu gợi. Thấy vậy, Kanaria lùi lại, như một bé cáo nhỏ, và trốn sau cửa.
Takeru lờ đi cuộc trao đổi của hai người, và đi thẳng vào vấn đề.
“…cậu có biết tình trạng hiện tại của đồng đội chúng mình và Kiseki không?”
“Tớ không rõ… tớ đang tìm cách để liên lạc với họ từ bên này, nhưng có vẻ như không có cách nào liên lạc ra bên ngoài khác ngoài trung tâm của Học Viện Ma Thuật… và Kiseki-chan thì… ừm…”
“………”
“Em ấy bị Ban Thanh Trừng đưa đi. Tớ chỉ biết có vậy. Nó xảy ra trước mắt tớ, nhưng tớ lại chẳng có thể làm được gì cả.”
Nắm đấm của Takeru phát ra một âm thanh thầm lặng. Vẻ mặt cậu bình tĩnh nhưng… trong cậu đang sôi sục cơn giận dữ mãnh liệt với Ban Thanh Trừng, nó khủng khiếp đến mức dường như đốt cháy cậu từ bên trong.
“Nhưng, tớ nghĩ tất cả thành viên của tiểu đội đã an toàn. Họ chắc đã có thể trốn thoát nhờ có cậu mở đường. Usagi-chan và Suginami ở đó, nên chắc chắn Otori phải an toàn. Tớ tin vào hai người đó, nên đó là lí do tớ giao phó nhỏ đó cho họ.”
Tớ tự tin rằng mọi chuyện là như vậy, Mari nói và liếc mắt xuống lần nữa.
“…nhưng mà, tháng vừa qua tớ đã nghe thấy một tin đồn khó chịu.”
“Tin đồn?”
Khi Takeru hỏi, Mari nói bằng một giọng nặng nề.
“Chiến tranh, dù các trận đánh còn lẻ tẻ, nhưng dường như đã bắt lầu lại lần nữa.”
“………”
“Đó là thứ tớ nghe được từ những sinh viên ở đây, nhưng có vẻ như các trận đánh quy mô nhỏ đang xảy ra ở Thành phố Grey, nơi đội phù thủy và lực lượng Ban Thanh Trừng đã chạm trán. Những kẻ quá khích của Valhalla đã tự ý kích hoạt ma thuật dịch chuyển lớn, và có tin đồn là toàn bộ một tiểu đoàn đã vào Thành phố Grey.”
“………”
“Nếu nó là sự thật thì… trước mắt họ có thể đang gặp nguy hiểm.
Vẻ sốt ruột có thể được nhìn thấy ở khuông mặt của Mari.
Trái ngược lại, dù vẻ mặt Takeru nghiêm trọng, thì lại không có vẻ gì nôn nóng cả.
Thay vào đó, thứ có thể nhìn thấy được là một cái gì đó như là một cảm giác về nhiệm vụ.
“…cậu bình tĩnh đến ngạc nhiên đấy, Takeru.”
“…vậy à?”
“nếu là cậu trước đó, cậu sẽ lao vào hành động ngay lập tức như một con lợn rừng hoang dã vậy. Có gì đó đã thay đổi à?”
Mari hỏi và nở nụ cười gượng gạo, đáp lại, Takeru hướng mặt về phía trước và nhéo mắt.
“Không có gì thay đổi cả. Chỉ là… tớ đã quyết định sẽ không từ bỏ bất cứ thứ gì. Cho dù ở hoàn cảnh nào, cho dù sự tuyệt vọng có ngập tràn trước mắt… tớ vẫn sẽ bảo vệ tất cả mọi thứ mà tớ muốn bảo vệ.”
“………”
“Nếu tớ muốn làm thì chắc chắn, điên cuồng lao ra không phải là một ý hay. Sau tất cả thì, có rất nhiều lần mà vội vã sẽ không giải quyết được gì. Ngay bây giờ, tớ nghĩ đã đến lúc cần hiểu tình trạng hiện tại của sự tình và tìm biện pháp để hành động.”
“…Takeru.”
Takeru nói với một vẻ mặt nghiêm túc.
“Chúng ta sẽ quay lại nơi ở của đồng đội mình bằng cách nào đó. Tớ muốn cậu cho mình mượn sức mạnh của cậu để làm việc đó.”
Sau khi nghe quyết định của Takeru, Mari gật đầu cái rụp.
Cậu một lần nữa quay mặt về phía trước, và hỏi Mari lần nữa.
“…cậu có biết chuyện gì đã xảy ra với Lapis không?”
“Ồ, Relic Eater của Takeru à…”
“Vì tớ vẫn còn sống, nên có nghĩa là cô ấy vẫn còn ở đây cho dù đáng lẽ cô ấy đang ở phe Ban Thanh Trừng. Cạu có biết gì không?”
“Tớ không nghe tin gì liên quan đến đồng đội của bọn mình. Có lẽ cô ấy ngay ở bên cạnh cậu chứ?”
“Không…”
Takeru chạm chiếc vòng cổ, và lo lắng cho Lapis. Đó là lúc,
“Về chuyện đó thì chúng ta sẽ nói với cậu mọi thứ nên đừng có lo lắng.”
Giọng của Orochi vang lên từ bên kia hành lang.
Ông bắt gặp Takeru bằng con ngươi bị mù và mỉm cười.
Takeru trừng mắt nhìn Orochi với một chút thù địch.
Căn phòng Takeru bị Orochi mang đến có màu trắng và đơn giản.
Giấy dán tường, trần nhà, sàn nhà, bàn làm việc, tủ quần áo, móc treo quần áo, tất cả mọi thứ từ cái tách trà cho đến cái bìa sách đều có màu trắng đồng bộ.
Trôi nổi ở giữa khoảng không trắng xóa là một người phụ nữ sáng hơn bất cứ thứ gì khác.
Trong khoảnh khắc, cậu đã giật mình bởi ngoại hình kỳ quái của cô ta và tưởng rằng đó là một con ma.
Người phụ nữ mỉm cười dịu dàng với Takeru.
“Rất vui được gặp cậu, Kusanagi Takeru-san. Ta là Chủ tịch phía đông của Học Viện Ma Thuật Châu Âu, tên ta là Mẹ Ngỗng[note10632]. Rất vui được gặp cậu”
Mẹ Ngỗng mỉm cười kính cẩn cúi đầu.
Có lẽ đã quen với cô ấy rồi nên Mari nhìn Mẹ Ngỗng bất mãn.
“ Nó phải khó khăn cho một người dưỡng bệnh để đứng được, ta có thể chuẩn bị một ấm trà ngon, nên mời cậu ngồi xuống.”
Mẹ nói vậy một cách ấm áp, và ngồi xuống ghế. Takeru và Mari ngồi xuống ghế sô-pha đối diện với bà ấy. Orochi và Kanaria vẫn đứng dựa vào tường, kẹp cách cửa vào giữa hai người.
Dù cảm thấy hơi lo lắng, nhưng Takeru kiên quyết đối mặt với Mẹ.
Mẹ Ngỗng nhấp một ngụm trà, và nghiêng đầu bối rối.
“Cơ thể cậu thế nào rồi?”
“…cảm ơn bà, tôi đang thấy rất khỏe.”
“Tuyệt thật. Ta đã nghĩ đến việc ghé thăm cậu trực tiếp, nhưng ta lại khá bận… Kanaria có hết lòng hướng dẫn cậu không? Con bé có thể lôi cậu đi lòng vòng quá nhiều và khiến cậu kiệt sức…”
Mặc dù Kanaria đứng bên cạnh cánh cửa muốn phản đối, nhưng Orochi đã hướng cây gậy về phía cô và cô ngậm miệng lại.
Mặc dù thái độ và giọng nói bình tĩnh của Mẹ khiến cậu phát điên, thì Takeru vẫn nhìn thẳng bà và trả lời.
“──Tôi không đến đấy để tán gẫu với bà. Khẩn trương bắt tay vào công việc thôi.”
Cậu nói thẳng thừng, trong khi lộ vẻ thù địch với bà ấy.
Mari cũng lộ vẻ thù địch như vậy, nhưng cô ấy bất ngờ khi thấy và kinh ngạc bởi thái độ của Takeru. Kanaria mở to mắt, còn Orochi huýt sáo.
“Tôi rất biết ơn bà đã chữa lành và hồi phục cho tôi. Nhưng tôi và mọi người, không được phép có một mối quan hệ mà chúng ta có thể tự do tán chuyện trong tiệc trà thế này.”
“………”
“Tôi không biết bà liệu có phải là kẻ thù của tôi hay không… nhưng tôi có thể khẳng định rằng bà hiện không phải là đồng minh của tôi.”
Takeru trả lời thẳng thắn trong khi nhìn chằm chằm vào Mẹ.
Mẹ Ngỗng không hề phiền lòng, nhưng bà từ từ mở đôi mắt đang nhắm cho đến giờ.
Chúng có màu hồng ngọc, tuyệt đẹp và đáng sợ.
“…cậu đang cố nói cái gì vậy?”
“Bà có yêu cầu gì cho tôi.”
“………?”
“Đừng có giả ngốc. Sau tất cả thì cả bà cũng có một vài lí do cơ bản mà bà muốn sử dụng tôi để làm. Nếu không có gì thì bà đã không cho tôi được điều trị như thế này.”
Takeru, người bị buộc phải làm nhiều thứ cho đến giờ, đã quyết định rằng cậu sẽ không làm theo lệnh của ai hết. Cảm động bởi thái độ nam tính của Takeru, đôi mắt của Mari, người đang ngồi bên cạnh cậu, tỏa sáng và lấp lánh. Mạch máu nổi lên trên mặt Kanaria khi cô tức giận với thái độ của Takeru, trong khi Orochi, vì lí do nào đó lại đang cười nhăn nhở vui vẻ.
Và, Mẹ,
“………uf…fu, fufufufu.”
Đặt một tay lên miệng, cúi mặt và cất tiếng cười tao nhã.
Với một Takeru đang hiếu chiến, đó là một phản ứng không ngờ.
“Ta xin lỗi. Cậu bất ngờ công kích như vậy, và ta đã có chút ngơ ngác bởi việc đó… xin hãy tha thứ cho ta. Nó quả là quá đột ngột.”
“Đó không phải là thứ để cười cợt đâu… T-tôi nghiêm túc…đó…”
Takeru vẫn bồn chồn và chỉnh lại chỗ ngồi trên ghế.
“Ừ, đúng vậy! Dừng lại đi! Bà đang có âm mưu gì đó, cả tôi cũng có thể chỉ ra được!”
Lợi dụng điều đó, Mari hét lên.
Mẹ thành thật xin lỗi hai người một lần nữa.
“Dĩ nhiên, ta có một yêu cầu. Hai người là thành viên của Ban Thanh Trừng, nói cách khác, vị trí của hai người là kẻ thù của bọn ta… có vẻ như một thái độ vô tư như vậy khiến cậu bực mình. Vậy thì… ta sẽ nói một cách thẳng thắn.”
Mẹ liếc nhìn, và bảo Takeru điều và mong muốn.
“Kusanagi Takeru-san. Xin cậu, đừng tham gia trận chiến nữa.”
Bầu không khí đông cứng lại với lời đề nghị bất ngờ.
Mẹ Ngỗng rất nghiêm túc. Cậu có thể ngay lập tức khẳng định đó không phải là câu nói đùa.
“Như cậu đã biết, rằng cái vòng cổ kiểm soát được gắn ở đó là bởi vì bọn ta không muốn cậu cầm thanh kiếm đó nữa.”
“…thanh kiếm đó. Ý bà là Lapis?”
“Đúng vậy. Nếu cậu cầm Mistilteinn nữa, thì có lẽ…”
Bà nhìn Takeru bằng ánh mắt trắc ẩn.
“Linh hồn cậu sẽ hòa làm một với cô ấy, và cậu sẽ biến thành một sinh vật hoàn toàn khác.”
“…ý…bà là gì?” “Cậu hẳn phải cảm nhận được chứ. Sau cùng thì ⸀God Hunter Form⸥ đã được kích hoạt mà.”
Cậu nhớ lại nó sau khi được bảo vậy. Ý thức mơ hồ. Động lực phi thực tế của cơ thể cậu.
Cảm giác trong tim cậu như thể cậu đang trải qua thứ gì đó như đồng hóa.
“…Takeru, cậu ổn chứ?”
Mari nhìn khuôn mặt Takeru lo lắng.
“Không có gì ngạc nhiên khi cậu lại không nhớ được. Khi đó cậu là chính mình, nhưng cũng không phải vậy.”
Takeru hiểu ý nghĩa của câu nói đó.
“Như gợi ý của cái tên Mistilteinn, nó bao hàm cả ý nghĩa của ‘Cây tầm gửi’ (Mistletoe). Đó là một thanh kiếm cấm đóng vai trò như một kí sinh trên chủ thể, và nuốt sống sự sống của họ… cũng như…”
Mẹ hít một hơi, và thận trọng nói ra sự thật.
“Đó là nguyên nhân chính khiến thế này bị hủy hoại.”
“Cái, không thể nào…! Không đời nào!”
“Thánh Bảo Ma Thuật bị cấm có tên Twilight-Types là thứ có nguồn gốc từ một thế giới khác, chúng là ⸀Sacred Treasures⸥ được dùng bởi vị thần ở thế giới khác, có phải cậu biết được là nhờ tên trí thức hèn hạ… Ootori Sougetsu?”
Sau khi nghe câu hỏi, câu chuyện cậu nghe từ Hojishiro Nagaru đã hiện ra trong đầu.
Sacred Treasure. Thứ mà đáng nhẽ không được sử dụng bởi loài người, một vũ khí của thần.
Như Mẹ nói, Nagaru cũng đã nói rằng không được tin Lapis.
Có vẻ như câu chuyện đó là sự thật. Cậu hiểu rằng câu chuyện của Mẹ và Nagaru hoàn toàn có lý.
Cậu chỉ có thể tin điều đó. Cho đến giờ Lapis là một thực thể đóng vai trò như là cộng sự của cậu. và nó sẽ ăn sự sống của cậu sao? Giống như cái tên của cô ấy ư?
Cô ấy gần như đã hủy diệt thế giới sao? Vũ khí cậu đang nắm giữ cho đến giờ?
Quá trình suy nghĩ của cậu không xử lí kịp, và nỗi đau cậu cảm thấy càng trầm trọng hơn.
“Akashic Hazard đã gây nên sự chấm dứt cho Chiến Tranh Săn Phù Thủy 150 năm trước. Nguyên nhân, không thể phủ nhận là do Mistilteinn… thanh kiếm mà cậu đã kí khế ước. Nếu cậu tiếp tục sử dụng nó, nó sẽ có thể tạo ra một Akashic Hazard khác. Dù Twilight-Type đã có hiệu quả nhủ một lực lượng ngăn cản Valhalla cho đến giờ, nhưng do cậu đã kí khế ước với thanh kiếm đó, sự cân bằng mong manh đã bị sụp đổ.”
“…ngh…”
Điều bà ấy nói, có ý rằng Takeru và Lapis là thứ như một ngòi nổ để khơi mào lại chiến tranh.
“Tất nhiên, không có lí do gì để đổ lỗi cho cậu cả. Cậu là nạn nhân mà. Nếu có thể, ta mong cậu hãy lặng lẽ dành thời gian ở đây… và không tham gia vào trận chiến.”
Làm ơn… như vậy, Mẹ đã thỉnh cầu Takeru.
Orochi chợt đặt tay lên vai Takeru. Với nụ cười gượng gạo, ông đối mặt với Mẹ.
“Mẹ à, cứ để nó thế này đã. Tôi hiểu bà đang thiếu kiên nhẫn, nhưng nhanh quá. Tên nhóc này vừa mới bị ném sang một thế giới khác chỉ một lúc trước. Nếu bà đột nhiên quăng những thứ đó vào cậu ta như vậy thì chắc chắn tên này sẽ bối rối mất.”
Vỗ nhẹ vào Takeru liên tục, Orochi lộ vẻ lo lắng.
Mẹ Ngỗng co người khi đang nghiêng về phía trước một chút, và bà cúi đầu hối lỗi.
“Ta xin lỗi… nhưng ta không đủ khả năng để làm vậy. Kể cả ta cũng chợt nảy ra yêu cầu như vậy, và cậu không thể hiểu nó được…”
Mỉm cười với Mẹ, người đang cúi đầu, Orochi mạnh mẽ nắm chặt vai Takeru. Takeru ngước bộ mặt xanh xám lên nhìn cậu.
“Này, Takeru.”
Từ đôi mắt kép kín, Orochi nhìn chằm chằm vào Takeru.
Sự đe dọa tăng cao, và Takeru được nhắc nhở về lần đầu tiên gặp Orochi.
Năm năm trước. Trước mắt Takeru, người không thể bảo vệ cũng như giết Kiseki và đứng bần thần, Orochi đã xuất hiện. Ông không an ủi cậu, cũng không lộ vẻ cảm thông. Ông nắm lấy tóc Takeru, bắt cậu nhìn thảm cảnh trước mặt, và làm nó dính lấy mắt cậu.
⸀“── Nhớ lấy nó, Takeru. Hứng chịu lấy hậu quả do nguói không thể quyết định được gì. Đừng có chạy trốn nữa.”⸥
Lúc đó, một nỗi sợ như vậy cũng đã bao trùm quanh Takeru.
“Ta không nghĩ ngươi là nạn nhân. Bốn năm trước, ngươi đã lờ ta khi ta cố ngăn cản ngươi, và đã tự tham gia Ban Thanh Trừng. Ta không hề thông cảm với ngươi… trách nhiệm là của ngươi.
“…Sư phụ.”
“Khi ngươi rời khỏi ta, ngươi đã tuyên bố ⸀Con sẽ thay đổi Ban Thanh Trừng, và cho người thấy con có thể thay đổi thế giới.⸥ , đúng chứ?”
Ngay cả đôi mắt của Takeru cũng rung nhẹ, và cậu khẽ gật đầu.
“Cho nên đừng có hành động linh tinh ở đây──ngươi là người phải làm gì đó với Mistilteinn. Đó là thanh kiếm của ngươi phải không. Nếu ngươi thương xót cho nó, thì ngươi không xứng đáng có được cái tên của kiếm kĩ Double-Edged.”
Giọng nói ra vẻ ta đây của ông ta, rất hoài cổ với mức độ khó chịu.
Đó chính là kiểu người của Kusanagi Orochi. Ông ta không ngần ngại giết cũng như là bảo vệ. Ông sống bằng kiếm, và sẽ chết bởi kiếm. Một người đàn ông là hiện thân của những tư tưởng của kiếm kĩ Double-Edged.
Sự kết án của ông luôn chuyển thành một lí luận có cơ sở và xuyên qua ngực Takeru.
“…Orochi, ông thực sự…”
Mẹ vươn eo và trừng mắt nhìn Orochi.
Orochi đã rút thanh kiếm bằng tay còn lại, và chĩa về phía Mẹ.
“Đó là con người của tôi, bà nên là người hiểu nhất chứ. Hiện tại tôi có thể ở phe của phù thủy và Valhalla… nhưng cách sống của tôi, sẽ luôn nghe theo tiếng gọi của kiếm kĩ Double-Edged.”
“…quá nguy hiểm. Chúng ta không thể đặt cược vào một quân bài bí ẩn chưa được xác nhận.”
“Cho dù có được xác nhận hay không. Tôi vẫn sẽ làm. Không thể nào tên nhóc này sẽ không thể làm được.”
Orochi gõ mạnh đầu Takeru.
Rồi đột nhiên đôi mắt đã mất đi ánh sáng của ông thấy thứ gì đó ở góc phòng.
“──Này, ra ngoài. Ngươi đang nghe đấy phải không.”
Mọi người trừ Mẹ trông theo hướng Orochi đang nhìn.
Sau một lúc, từ góc phòng không có gì, Lapis xuất hiện trong khi tạo ra tiếng sột soạt.
“…Lapis.”
Takeru , cuối cùng đã ngớt đau đầu, đã đứng trước Lapis. Cậu sống lại khi thấy cô ấy an toàn, nhưng cũng là lúc cậu hồi tưởng lại lúc tái khế ước với Lapis.
Bàn tay cậu vươn đến chỗ cô dừng lại.
Lapis không thèm liếc nhìn cậu, mà im lặng nhìn xuống sàn nhà.
“Hãy để đứa nhóc này tự mình nói cho cậu biết sự thật. Cách đó sẽ thuyết phục chứ.”
“………”
“Như Mẹ đã nói từ trước, đứa nhóc này chỉ gây hại cho thế giới này… đó là những gì ta nghĩ. Thực lòng mà nói, giống như Valhalla, ta nghĩ con bé nên bị xử lí càng sớm càng tốt.”
Takeru ngẩng mặt lên, và lộ vẻ cay đắng.
“Đừng lo. Hiện giờ, Mẹ và ta đã hoãn việc đó lại. Sau cùng thì không có sức mạnh của nó thì cơ thể ngươi sẽ vỡ thành hai mảnh lần nữa. Là sư phụ của ngươi, ta không muốn thấy đồ đệ của mình trong tình trạng như vậy.”
“Ta cũng, không muốn cậu mất mạng.”
Mẹ đồng ý với Orochi, và nhìn chằm chằm Takeru.
“Tại sao mọi người lại vì tôi mà đi xa đến thế? Chúng ta đã giết nhau cho đến tận giờ mà.”
Tình cảnh khiến họ có vẻ như muốn bảo vệ cậu, khiến cậu khó hiểu.
Mẹ mỉm cười dịu dàng.
“Valhalla, giống như Ban Thanh Trừng, không phải nguyên khối. Hầu như đứng đầu là các bô lão của Thượng nghị viện, nhưng bọn ta cần cảnh giác với phe dòng máu thuần chủng… nên bọn ta chia làm hai. Như cậu có thể thấy, bọn ta đại diện cho phe thận trọng… đó là những điều ta muốn nói.”
Mẹ xấu hổ không thể nói rằng họ là dòng máu thuần chủng.
“Bọn ta đang cố tránh để những người không liên can tham gia cuộc chiến… nhưng ta không có ý đình bào chữa. Với mong muốn giảm thiểu số lượng hi sinh, bọn ta đã tấn công cậu nhiều lần… Nikaido Mari-san, người đã ra lệnh cho Haunted khử cô, là ta.”
Mari mở to mắt trong khi ngồi, nhưng ngay sau đó cô khịt mũi, và quay mặt đi.
“…Tôi không quan tâm, tôi không có ý định đổ lỗi hay tha thứ cho bà. Sau cùng thì tôi cũng chỉ là một người cộng tác ở bên ngoài thôi. Tôi biết rằng mình sẽ bị vứt bỏ đi.”
“Ta cũng, ở một vị trí mà ta không thể xin lỗi. Nhưng… thủ đoạn của Haunted đã vượt quá mức độ có thể chấp nhận được rồi.”
“Hừm, tôi không còn hứng thú với mấy cái như vậy. Hiện tại, tôi đã có một mục tiêu rồi. Là quay trở về nơi của tiểu đội bọn tôi cùng với Takeru. Còn ngoài ra thì tôi không quan tâm. Dù là Valhalla hay Ban Thanh Trừng thì cũng giống nhau thôi.”
Mari ngồi bắt chéo chan và tựa cằm lên tay, không ai có thể đáp lại câu nói đó.
Mẹ thu mình lại, và quay sang Takeru.
“Hãy quay lại chủ đề chính. Như đã được nói trước đó, việc xử lí cậu và Mistilteinn đã được hoãn lại trong thời gian này. Nhưng không còn nhiều thời gian nữa. Nếu bọn ta không cung cấp bằng chứng rằng Mistilteinn không phải là một mối nguy, thì cậu sẽ bị xử tử theo quyết định của thượng nghị viện.
“………”
“Nếu có thể, ta muốn cậu ngoan ngoãn ở lại đây nhưng… đúng là không đủ để khiến thượng nghị viện an tâm.”
Không còn lựa chọn nào khác, bà lắc đầu và quay mặt sang Orochi.
Orochi gật đầu hai lần với tiếng “ừ- hừm”, và giữ đầu Takeru từ trên cao.
“Vì vậy nên… ngươi phải thuyết phục thanh kiếm ma thuật này. Khiến nó trở nên vô hại, và chứng minh rằng nó là một thực thể có lợi cho chúng ta.”
“…chứng minh… sao…?
“Nn, nói đơn giản thì──”
Orochi đặt tay trái lên cằm, giơ ngón trỏ bằng tay phải lên, và cười sỗ sàng.
Takeru biết. Mỗi khi Orochi cười như vậy, ông ta chả bao giờ nói điều gì đứng đắn.
—“Làm con nhóc yêu ngươi. Khiến con bé yêu điên cuồng đến mức nó sẽ không bao giờ bất tuân lệnh ngươi.”
………
………
“………hả?”
Khi cậu đang nghĩ rằng nó sẽ là chuyện gì cực kỳ nghiêm trọng, thì đột ngột câu chuyện lại quay ngoắt 180 độ, khiến suy nghĩ của Takeru bất động một lúc.