Phần 1
Trong bóng tối, Takeru tiếp tục nhắm nghiền mắt lại.
Ý định tỉnh dậy và muốn mọi thứ kết thúc đụng độ với nhau, sau đó cậu nhớ lại rằng cậu ở đây để làm cái quái gì.
Cuối cùng thì, cậu đến đây để làm gì?
Cậu muốn em gái mình được sống. Cho dù nó có đau đớn thế nào đi chăng nữa, cậu muốn em gái cậu sẽ chạm tới hạnh phúc một ngày nào đó. Cậu tin rằng ngay cả khi sự tồn tại của Kiseki là một tội lỗi, thì trong bản thân cô bé không hề có tội lỗi nào cả.
Dù biết rằng đó chỉ là tiếng lòng của mình, Takeru thề sẽ làm cho nó thành sự thật.
Cậu liên hệ bản thân với mọi người, học về họ và dù cậu đã xoay xở để trưởng thành hơn, chỉ có quyết định thì không bao giờ thay đổi.
Tuy nhiên, bản ngã của cậu vẫn giữ nguyên như cũ. Không biết rằng Kiseki bị đặt trong hoàn cảnh tệ hơn cả cái chết, lí do cậu thốt ra những thứ như bảo vệ cô bé không gì khác ngoài cái tôi của cậu.
Năm năm trước, cậu là thủ phạm chính, không thể làm được gì cả. Lúc đó, cậu không thể bảo vệ lẫn giết cô bé, nếu cậu không chọn mà chạy trốn, mọi thứ có lẽ đã khác.
“Ngay cả bây giờ, nó chưa phải là quá muộn.”
Một giọng nói vang lên và cậu ngước nhìn.
Trước khi cậu nhận ra, địa điểm đã thay đổi.
Một vùng tàn phá đã lan rộng. Chắc chắn rằng, nó không phải thế giới của cậu mà là một thế giới khác. Trên trời trôi nổi một mặt trăng bị vỡ làm ba mảnh. Xa hơn nữa, thứ gì đó như là một cung điện có thể nhìn thấy được, nhưng cung điện đó cũng bị hư hỏng kinh khủng và đống gạch đổ nát của nó trôi nổi trên trời.
Trong cái thế giới có lẽ đã từng rất tươi đẹp này, thời gian đã dừng lại vào khoảnh khắc của sự hủy diệt.
Thế giới này đã kết thúc từ rất lâu rồi.
Takeru đứng ở trong cái thế giới đã kết thúc này và tìm thấy chỉ một sự tồn tại duy nhất có màu sắc ngoài cậu.
Ở vị trí cách xa một chút, cô độc, đứng đó là cô gái với màu tóc thiên thanh.
“…nếu cậu muốn, ta sẽ ban cho cậu sức mạnh.”
Vô cảm, cô gái nói với Takeru.
Cô gái nhẹ nhàng xích lại gần bên cậu và đặt tay lên ngực Takeru.
“Ta sẽ chỉ đáp ứng mong muốn của cậu. Cậu không cần phải từ chối ta.”
Cô gái thiên thanh nói điều gì đó thật sâu sắc.
Kì lạ là, Takeru hiểu ý nghĩa của câu nói đó.
Cô gái giơ tay chạm vào ngực Takeru và ôm cậu bằng cả hai tay.
Tìm kiếm để an ủi trái tim cậu, cậu quỳ xuống đất một cách bất lực.
Nhìn cậu từ phía dưới, cô gái nhìn chằm chằm vào Takeru và vuốt ve má cậu.
“Ta là thanh kiếm yêu dấu của cậu. Cậu là chủ nhân yêu dấu của ta.”
“………”
Ta sẽ cho cậu tất cả mọi thứ. Ta sẽ cho cậu mọi sức mạnh nguyên bản của ta.”
“………”
“Đó là lí do, vì lẽ đó──”
“──Hãy cho ta mọi thứ của cậu”
Cô gái hé môi, và các câu hỏi của bản khế ước bắt đầu lần nữa.
── Câu hỏi thứ ba. Cậu sẽ vứt bỏ bản thân để đạt được mục đích của mình chứ? ──
Takeu không trả lời. Bởi kể cả không có câu trả lời, cô ấy vẫn biết mọi thứ.
── Câu hỏi thứ tư. Cậu sẽ vứt bỏ những gì cậu yêu thương để đạt được mục đích của mình chứ? ──
Đôi mắt như hòn bi ve của cô gái ngay trước mặt cậu bắt đầu phát ra ánh sáng yếu ớt.
Chúng giống như những câu hỏi cô ấy đã từng hỏi từ trước. Nhưng, chỉ có câu hỏi cuối là khác.
── Câu hỏi cuối.
── Cậu sẽ vứt bỏ loài người để đạt được mục đích của cậu,
── Và tìm kiếm tôi chứ?
Takeru câm lặng. Trong đầu cậu, những kí ức được phục hồi và chiếu lên cùng một lúc.
Chạm trán với em gái mình, biệt ly. Việc đào tạo kiếm thuật để học kĩ năng Soumatou từ thầy của cậu. Ngày nào cậu cũng căm ghét Ban Thanh Trừng vì giam giữ Kiseki. Sự đau khổ mà em cậu phải chịu đựng hằng ngày.
Cuối cùng là, âm thanh tiếng cười trìu mến, cậu có thể thấy cánh cửa của căn phòng của tiểu đội.
Lướt qua những gì Takeru mong muốn, cô gái nhắm mắt lại trong im lặng.
“…đó là mong ước của cậu, phải không…?”
Đôi môi của cô chạm vào môi Takeru.
Cùng lúc đó, thế giới của cậu bùng nổ.
Cậu cảm thấy sự tồn tại của chính mình trở nên mơ hồ. Takeru bị tấn công bởi sự thoải mái, thứ đã cám dỗ cậu rời khỏi cơ thể mình.
Một lần nữa, Takeru nhắm mắt lại.
‹‹“──Linh hồn của con rối “Kusanagi Takeru” đã bị chiếm hữu.
── Kích hoạt quá trình có hiệu lực.
── Cung cấp ma thuật, bắt đầu sự xói mòn linh hồn.
── Thời gian cần cho quá trình xây dựng, không rõ.
── Tiếp tục hợp nhất. Từ lúc này trở đi, Mistilteinn rời khỏi sự điều khiển của Ban Thanh Trừng.
── ⸀God Hunter[note10629]⸥ khởi động.”››
‹‹“Thức tỉnh──đến lúc sát thần rồi.”››
Đáp lại lời nói đều đều, tôi, mở mắt.
Phần 2
Ouka từ bức tường nhảy xuống, lúc đáp xuống, cô lộ rõ ý định giết chóc.
“HAAAAAAAaaaaaaaa !!”
Cô hét lên và vung tay.
Vòng tròn ma thuật xuất hiện ở các cây cọc gần khuỷu tay cô, có một âm thanh nạp đạn vang lên, và các cây cọc nhuốm màu đỏ thẫm.
“── ‹‹Count's Fang›› !”
Như thể cố gắng để đấm chúng, cô phóng các cây cọc về phía đám biến thể đang bao quanh mục tiêu của chúng, là đồng đội của cô.
Lúc phóng ra, hàng loạt cây cọc đâm vào đám biến thể tràn lan khắp mặt đất.
Từ đống gạch vụn và bị xói mòn của các tòa nhà cho đến con đường đổ nát, bao gồm tất cả chúng, những thanh cọc khổng lồ xuyên thủng mọi thứ.
Chúng có một sức mạnh phi thường, dù tầm bắn chỉ có tổng cộng một trăm mét, với chỉ một phát bắn lan rộng như thể nó tạo ra vụ đánh bom vậy.
Vũ khí ma thuật chính ‹‹Count's Fang›› là thứ được chuyên dùng trong xuyên thủng và phá hủy. Nó có thể thêm ma thuật vào trong. Nhưng, mỗi lúc nó giật lại sau khi bắn đã thổi bay cơ thể của Ouka ra tương đối xa và đập vào đống đổ nát đằng sau. Ban đầu, các cọc của Vlad đã có độ giật rất mạnh và có thể đè nát tay của cô nếu cơ thể cô không được cường hóa.
‹‹“Cẩn thận. Răng nanh của tôi có giật rất mạnh và thời gian nạp đạn khá lâu. Sử dụng dạng súng cũng ổn mà.”››
Khi cô được bảo vậy, cô dang tay và các cây cọc gắn trên tay chuyển thành dạng hạt, và chúng tự chuyển đổi trong tay của Ouka thành dạng súng.
“──Chúng ta đang nhảy!”
‹‹“Cho phép.”››
Cô chùng người xuống và mạnh mẽ nhảy khỏi mặt đất. Sức mạnh của Witch Hunter Form và FM Booster của Vlad đưa cô bay vút lên bầu trời.
Bằng cách tỏa ma thuật ra từ các kẽ hở của bộ giáp Vlad, Ouka dừng lại ở giữa khoảng không.
Cô hướng súng đến chỗ đám biến thể dưới mặt đất.
Một trận đánh bom bằng cọc bắt đầu.
Nó như một cơn mưa thiên thạch rơi xuống. Đám biến thể phá hoại bị bắn nổ tại các điểm tác động ở đúng tâm của chúng, và chúng bị vung vãi các miếng thịt khắp nơi.
Cô cố tập trung bắn. Nếu cô giết tất cả chúng, Takeru sẽ không phải giết Kiseki, và đồng đội cô cũng sẽ được giải cứu.
“Không có lí do gì phải chần chừ cả…!”
Ouka tiếp tục đánh bom không ngừng nghỉ. Cánh tay của dạng Witch Hunt nóng rực, kể cả nỗi đau chạy qua nó, cô la hét không bận tâm đến nó.
‹‹“──Có rất nhiều tín hiệu của đối phương ở trên mặt đất. Một loạt các vật thể đang tiếp cận đến.”››
“?! Valhalla?”
‹‹“Không, một phần của dị giáo.”››
Nhìn theo hướng của chúng, cô nhận ra một số vật thể khác nhau màu đỏ tiếp cận từ mặt đất bằng đôi cánh của chúng.
Sau khi nhìn kĩ thì, nó trông giống như chúng là những phần của biến thể được thả ra bởi Kiseki. Miệng và mũi được gắn vào các cơ thể hình cầu, hơn thế nữa, chúng đang mọc những thứ dạng cánh trông thật vô lý.
Các bầy vật thể tiếp cận, bao quanh Ouka và mở cái miệng méo mó của chúng.
⸀“Tóc màu hoàng hôn.”⸥
⸀“Căm ghét.”⸥
⸀“Người đã mang Onii-chan đi.”⸥
⸀“Kẻ thù.”⸥
⸀“Người muốn cướp lấy Onii-chan.”⸥
⸀“Khiến cô ta biến mất.”⸥
⸀“Đừng mang anh ấy đi.”⸥
⸀“Bỏ mạng đi.”⸥
⸀“Đừng có chạm vào Onii-chan!”⸥
⸀“Onii-chan là của tôi! Người duy nhất được bên cạnh Onii-chan là Kiseki!”⸥
Bằng giọng của Kiseki, những biến thể khiến Ouka chìm trong lời chế nhạo từ hàng loạt cái miệng của chúng.
Ouka nhìn Kiseki cúi người ở đằng xa.
“DỪNGGGG lạiii! Kiseki không nghĩ như vậy…! Đừng thực hiện nóooo…!”
Có lẽ lấy được sự tỉnh táo của mình, Kiseki cố kiềm chế sức mạnh.
⸀“Onii-chan đã hứa.”⸥
⸀“Rằng anh ấy sẽ chết cùng với Kiseki.”⸥
⸀“Nên đừng có cản đường bọn tao.”⸥
⸀“Mày không cần ở đây.”⸥
⸀“Onii-chan không cần mày.”⸥
Đám biến thể phớt lờ nỗ lực ngăn chặn của Kiseki và bộc lộ cảm xúc thật mà cô đã giữ trong lòng.
Hơn nữa, nó che khuất Kiseki, quấn quanh cô và xoay vòng.
Ouka không chịu nổi cảm giác đang thắt chặt ngực mình.
Cô chắc chắn rằng Kiseki không hề có tội lỗi gì. Em ấy bị dồn vào chân tường bởi lòng thù ghét và ghen tuông sau thẳm trong tim mình. Nếu em ấy muốn nó dù chỉ một chút thôi, thì sức mạnh của biến thể sẽ làm khát vọng của cô thành hiện thực.
Lắng nghe mong muốn của cô cũng ổn thôi, nhưng loài người không sống chỉ bằng ham muốn.
Nó buộc hoàn thành ước nguyện của em ấy, một sức mạnh dị giáo đã xâm phạm trái tim của con người, nó vô cùng độc ác và tội lỗi.
“Chị sẽ không để em làm hại gia đình của bạn chị──hơn thế này đâu!”
Ouka không hề ghét Kiseki, cô chỉ ghét cái bọn dị giáo trú ngụ trong em ấy.
Bất chấp cuộc đấu tranh trong Kiseki, đám biến thể nhảy vào Ouka. Trong khi lắc lư từ bên này sang bên khác với tốc độ cao, nó hét lên và lao vào cô ấy.
Dù cô đã cố dùng súng để ngăn chặn, nhưng chúng lại có quá nhiều.
‹‹“Từ bỏ ngăn chặn và chạy thôi! Ngươi có khả năng bay đấy!”››
“Tôi phải làm như thế nào?!”
‹‹“Hình dung nó, khi cô làm vậy, ta sẽ biến nó thành hiện thực!”››
Như được chỉ dẫn, Ouka mường tượng bản thân đang bay trên trời.
Ngay lúc đó, bắt đầu từ trọng tâm, áo choàng sau lưng cô tỏa ra khắp lưng và hình thành đôi cánh.
Hơn thế nữa, Vlad tăng lượng ma thuật sử dụng để thành bộ phản lực. Cơ thể Ouka tự do bay trên không.
Tốc độ của cô rất nhanh, cô nghĩ rằng cô có thể cắt đuôi được lũ biến thể đang đuổi theo, nhưng ngay sau cô là những biến thể có cánh đang bắt kịp và cố ngăn chặn cô.
Cô lộn người và bắt đầu bắn lúc cô tiếp tục bay.
Ngay khi chúng bị bắn trúng, cơ thể của đám biến thể bị phân tán ra khắp nơi như tro vụn, và phân hủy trong không khí.
Như những con ong trong một cái tổ bị chọc vào, từng con một trong đám vật thể đang bay đuổi theo Ouka.
‹‹“Để ý lượng ma thuật còn lại. Ngươi đã mất sẵn một lượng lớn máu khi dùng nội năng ma pháp. Ta không khuyến khích chuyển hóa thêm bất kì nó vào sức mạnh ma thuật. Làm những thứ với lượng sức mạnh ma thuật còn lại thôi.”››
Nó thật phi lí. Thế nhưng, đây là lần đầu tiên Vlad lại lộ vẻ quan tâm đến cơ thể của Ouka.
Cô không hề cảm thấy tệ, cũng như cảm thấy tuyệt vời nhưng Ouka nhận thấy đó là lời chỉ dẫn chính xác.
Đối phó với một lượng lớn kẻ thù như vậy không hiệu quả cho lắm. Cuối cùng, lượng ma thuật của cô sẽ cạn kiệt.
Cô nảy ra biện pháp để xử lí trọn vẹn tất cả chúng.
Cô thay đổi quỹ đạo bay và hướng thẳng lên trên. Cô xác nhận rằng đám biến thể đang đuổi theo cô, và từ từ hướng thẳng lên không trung. Khi cô bay vào trong các đám mây, tầm nhìn của cô kém dần, nhưng ánh nắng trước mặt cô lại vừa đủ.
Sau khi lên độ cao vừa đủ để cảm thấy mặt trăng ngay cạnh cô, Ouka tắt bộ phản lực cùng một lúc. Cô uốn cong người và bắt đầu rơi xuống, đám biến thể cũng nghiêm túc lao theo cô.
Một lần nữa, cô khởi động bộ phản lực và tăng đến tốc độ cô đang rơi.
Khi đạt độ cao 1.000 mét, cô chuyển khẩu súng sang dạng hạt và hợp nhất với tay cô một lần nữa.
Đám cọc trượt xuống khuỷu tay cô và bắt đầu tỏa ra thứ ánh sáng đỏ thẫm.
Tại độ cao 500 mét, 300, 200, 100.
“Bắ──nnNnNNNN!”
Ngay cô đang rơi xuống dưới 100 mét, cô bắn ‹‹Count’s Fang›› từ tay phải.
Một cây cọc lớn dược phóng ra, điểm va chạm chính là trung tâm của đám biến thể. Như một quả tên lửa, cây cọc phát nổ ngay khi nó chạm vào đống biến thể đó. Do ảnh hưởng của vụ nổ, đám đó bị thổi văng xuống mặt đất.
Ouka đảo ngược động cơ phản lực, và giảm tốc.
“LêNNNNNNNNNnnnnn!”
Ngay trước khi rơi xuống mặt đất, Ouka chỉnh lại tư thế và tránh được tác động.
Chỉ một khoảnh khắc sau, đám biến thể hình cầu đằng sau cô bị mất đà đã đâm vào một chỗ, tạo ra âm thanh ướt át, máu me và ồn ào. Đám biến thể không thể giữ được hình dáng nguyên bản, hóa lỏng và bắt đầu hợp nhất lại lần nữa.
Ouka, sau khi đáp xuống đất, trượt dài, đưa tay trái sang một bên, để tránh làm mất đà khi rơi.
Ngay khi tất cả đám hình cầu đuổi theo cô đều rơi xuống, cô phóng ra ba cây cọc đỏ thẫm.
Một tiếng gầm vang lên khắp thành phố. Cây cọc đã xóa bỏ sự dung hợp của đám biến thể hình cầu, không để lại một dấu vết nào.
“…haa…haa…”
Ouka trông như cô đang sắp quỳ xuống bất cứ lúc nào, cô nghiến răng.
“Tiếp viện của EXE đã có mặt chưa vậy…?!”
‹‹“Những Dullahan khác có vẻ như cũng trong các hoàn cảnh tương tự. Nhưng mà, Kurogane Hayato đang tiến đến đây. Nếu anh ta đến, tình hình có thể sẽ sáng sủa hơn.”››
“…Vlad, đã bao lâu kể từ khi trận chiến bắt đầu vậy?”
‹‹“Chưa đến ba phút.”››
“Chúng ta quay lại thôi. Đồng đội của tôi sẽ sớm gặp nguy hiểm.”
Ouka mở áo choàng trông như đôi cánh và bay lên.
Cô định quay lại chỗ đồng đội mình, nhưng
“…không thể nào.”
Ở ngay hướng cô di chuyển, bầu trời đã hoàn toàn bị bao phủ bởi đám biến thể hình cầu.
Đám hình cầu cười cợt và khúc khích bằng giọng Kiseki. Cô thờ thẫn người, nhưng đám biến thể đáng nhẽ ra phải bị xóa xổ lại đang hoàn toàn bao quanh khắp mặt đất.
Cô run rẩy nhìn tốc độ xói mòn còn nhanh hơn cô tưởng tượng.
Dù cô không hoàn toàn tự tin với sức mạnh của mình, nhưng nó còn hơn cả những gì cô dự tính.
Cứ đà này, không thể giết tất cả chúng, đồng đội cô sẽ──
“Ngh, chúng đang cản trở mìnhh──!!”
Hóa điên lên, Ouka lao vào đám biến thể.
Trong lúc Ouka còn đang vật lộn, Mari tạo một rào chắn, cô liên tục tái tạo lại nó mỗi khi bị vỡ. Khoảng một nửa lớp màng được tạo bởi Ikaruga đã bị vỡ.
Mỗi khi Mari niệm câu chú trong đầu, cô cảm thấy đau, cô lại nhớ lại những lời nói Ouka nói khi cô đi diệt bọn biến thể.
“…cứ như thể mình sẽ thua ý.”
Dù đó chỉ là một trò ganh đua vớ vẩn, nhưng nó cũng đủ để làm cô tăng thêm tinh thần chiến đấu của mình.
Mari mỉm cười không sợ hãi và lau máu bằng tay áo.
“…đó là vì mình được yêu cầu làm cái này đấy…bởi người phụ nữ cứng đầu đó…!”
Khi nghe những lời độc thoại của Mari, Ikaruga và Usagi đang tự hành động theo ý mình.
Usagi hết đạn bèn lấy một con dao ra từ thắt lưng và gắn nó vào khẩu súng trường rồi quấn quanh bằng dây đai, cô đã làm một cái lưỡi lê.
“Tớ sẽ cố chống lại cho đến cùng. ‘Đầu hàng’ không có trong từ điển của Saionji Usagi.”
Usagi cười vang chuẩn bị cái lưỡi lê.
Ikaruga im lặng nhặt những vỏ đạn rỗng rơi rải rác và đặt chúng vào miệng trong khi chạm vào mặt đất, nó không có ảnh hưởng đến mức độ của một Weiss Crystal, nhưng cô đã củng cố cho các bức tường bị thiệt hại.
“Kể cả một nguyên liệu cấp thấp như mithril cũng không phải là thứ có thể bị lãng phí được. Nó giống như tiểu đổi của chúng ta vậy, tôi yêu nó.”
Ba người dàn hàng chuẩn bị chiến đấu cho đến cùng, không hề bỏ cuộc.
Họ không trốn thoát mà quay lại cứu Takeru và Ouka, họ không còn chút tiếc nuối nào cả. Nếu họ bỏ chạy khi Takeru ra lệnh, thì sau đó họ sẽ hối hận.
Tất cả mọi người hiểu rằng họ thuộc về một nơi gọi là ‘tiểu đội’, quan trọng hơn tất cả những thứ khác.
Họ đều là những người hơn là giúp đỡ nhau, những người có một mối quan hệ không thể tách rời, nhưng nếu họ chết cùng nhau, nó mới thật vừa ý.
Cả ba đều có chung suy nghĩ, và thắp lên ngọn lửa trong tim mình, họ đều lộ vẻ chống cự đến cùng.
──Thật bất ngờ, một âm thanh kim loại vang lên phía sau họ.
Cả ba quay lại. Hi vọng Takeru mở mắt, họ nhìn về phía cậu.
“………Take…ru…?”
Tuy nhiên, thứ mà Mari đã thấy lại là──
“Kịp đi──Làm nó kịp đi nào!!”
Ouka tiêu diệt đám cầu cuối cùng, và nhanh chóng hướng đến chỗ đồng đội cô bằng cách dùng bộ phản lực tăng tối đa lượng sức mạnh ma thuật.
Bức tường pha lê gần như bị sụp đổ, lớp màng chắn mở rộng cũng biến mất. Đám thịt đỏ vây xung quanh đổ xô vào trong.
Đám biến thể chui vào trong bức tường và tiếp tục xuyên thủng nó.
Bàn tay Ouka dang rộng, nắm lấy trong không trung trong vô ích.
──Ngay lúc đó.
Đột nhiên, bức tường đang bao bọ đồng đội cô bị thổi bay bởi một làn sóng xung kích mạnh khủng khiếp.
Chấn động nhấn chìm bọn biến thể xung quanh nó và như thể thanh tẩy chúng, khiến chúng biến mất.
“──!! Cái… gì thế!”
Ouka, người đang bay trên không, được tiếp nguyên liệu bởi vụ nổ tiếp tục nhìn xuống nơi phát nổ từ điểm chấn động xuất phát, để hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Một đám khói bụi bốc lên, nó nhảy múa và phân tán ra xa chỗ đường quốc lộ.
Trước khi cái thứ từ trung tâm xuất hiện, một ngọn lửa lan ra trong khu vực với tiếng ồn rất lớn.
Ngay lập tức, đám khói biến mất.
Thứ xuất hiện, là Mari, Usagi, Ikaruga… và một hiệp sĩ bọc giáp đang mang trong mình một ngọn lửa với màu bất thường.
Cô tự hỏi liệu đó có phải Takeru không, nhưng không thể xác định chắc chắn được.
Dù cô đã thấy hình dạng Witch Hunter Form của Takeru từ trước, nhưng giờ nó thật khác so với lúc đó.
Bộ giáp không chỉ bao bọ quanh cơ thể cậu, mà nó còn có cả một cái mũ sắt trên đầu.
Tất cả không chỉ có vậy. Hình dạng khác hẳn so với trước, nó méo mó hơn, nó đã thay đổi thành một hình dạng mang lại nhiều điềm xấu.
Nó cứ như thể──cứ như thể một con quỷ đi ra từ thần thoại.
Dù bối rối, Ouka đáp xuống trước mặt hiệp sĩ bọc giáp.
Như thể được bảo vệ bởi hiệp sĩ cầm một thanh kiếm, ba người đồng đội của cô nấp sau cậu ta. Cả ba đang nhìn Takeru mà không giấu nổi sự ngạc nhiên khi nhìn thấy vẻ ngoài này lần đầu tiên.
Ouka, cũng vậy.
“…Kusanagi? Có phải là cậu không vậy?”
Cô sợ sệt hỏi.
Người hiệp sĩ xoay đôi mắt màu hổ phách bên trong chiếc mũ về phía cô.
‹‹“…ừ, Vẫn, là tôi đây.”››
Chắc chắn, đó là giọng của Takeru. Đó là một giọng nói cơ học, không đổi âm lượng, thô lỗ và khó nghe, nhưng cô có thể chắc rằng đó là giọng của Takeru.
Có rất nhiều thứ cô muốn hỏi, lúc này thật nhẽ nhõm, Ouka mỉm cười.
“Thật tuyệt khi biết… rằng cậu đã an toàn.”
Cô nhẹ nhàng chạy đến và cố truyền đạt cảm xúc mình đến với cậu.
Nếu cậu và tôi, và những đồng đội của chúng ta tham gia chiến đấu, nó sẽ, chúng ta sẽ có thể tiêu diệt đám biến thể lan tràn này. Đừng bỏ cuộc. chúng ta sẽ chắc chắn cứu được em gái cậu.
Để truyền đạt được những thứ được truyền đạt, cô cố đặt tay lên vai Takeru.
Thế nhưng, trước khi Ouka có thể đặt tay lên vai cậu, cậu đã đặt tay lên vai cô. Ouka không hề phòng bị. Đó là bởi vì cô tin Takeru, người đang ở đằng trước mình.
Khoảnh khắc cô bị ngọn lửa bắn trúng, cũng là lúc chính hiệp sĩ chạm vào cô.
Thậm chí không kịp hét tiếng nào, Ouka bị bao phủ bởi ngọn lửa.
Không hề có nhiệt. Nhưng, cô cảm thấy cơ thể bọc giáp của mình dần dần suy yếu.
Ngọn lửa bao phủ lên toàn bộ cơ thể của Takeru, thiêu đốt từng phần bộ giáp của cô với tốc độ nhanh chóng mặt, hao mòn nó.
Một lúc sau.
──*clang*!!
Bộ giáp của Ouka vỡ vụn, và Witch Hunter Form bị buộc phải thoát đi. Trong đầu cô nghe thấy tiếng la hét đau đớn của Vlad đang chạm tới cô. Những mảnh vụn của bộ giáp ma thuật bị hấp thụ vào trong bộ giáp của Takeru và biến mất.
Cô lao về phía trước và ngã sõng soài.
Cơ thể cô được hiệp sĩ ôm lấy và nâng đỡ.
“…tại…sao…”
‹‹“………”››
“……tại sao…Kusanagi…”
Ouka đặt tay lên ngực Takeru.
Takeru, ngày càng mạnh mẽ ôm lấy cơ thể cô.
Không hề có thù địch, mà chỉ có sự ân cần. Ngọn lửa từ trước đó cũng vậy, từ lúc nó bao quanh cô, cô biết rằng nó không có ý định tấn công mình. Ouka cảm thấy tất cả ma thuật từ Vlad cung cấp cho cô đã bị mất vào tay Takeru. Thực ra, ngay cả sức sống của Ouka cũng bị hút đến mức để chắc chắn rằng cô sẽ không chết.
Cô không biết lí do Takeru lại làm như vậy.
Cậu ta quay sang ba khuôn mặt ngạc nhiên đằng sau.
‹‹“Mari, Usagi, Suginami… Tớ để Ootori lại cho mọi người.”››
Ba người lộ vẻ lo lắng trên khuôn mặt khi nghe giọng nói bị thay đổi nhưng chân thành, và bối rối tiến tới chỗ Takeru.
“…Takeru, cậu… vẻ ngoài đó.”
Mari nhìn từ Takeru đến cơ thể Ouka, người đang đánh giá nó, và nhìn lại Takeru với vẻ lo lắng.
‹‹“…không có thời gian để giải thích đâu. Khi tớ vẫn còn là chính mình, mọi người mang Ootori và rời chỗ này đi.”››
“…nhưng mà… cậu định làm cái gì vậy…”
‹‹“Nếu đó là một lối thoát, tớ có thể tạo ra một cái.”››
“Ý của tớ không phải như vậy…!”
Takeru đứng dậy, rời khỏi Mari và những người khác, và đam kiếm về phía trước.
Một cơn gió rít qua, và chuyển động của đám biến thể bị ngừng lại đột ngột.
Một số nhãn cầu trên đám biến thể chuyển ánh nhìn về phía Takeru.
Một vòng tròn ma thuật thiên thanh xuất hiện dưới chân Takeru.
Tuy nhiên, vòng tròn ma thuật lúc đầu có màu đơn giản nay đã thay màu. Một màu vàng kim và màu trời đêm, đó là những gì có thể miêu tả như là ánh sáng chạng vạng.
Ánh sáng khuếch tán, hội tụ trên lưỡi kiếm và tỏa ra màu rực rỡ.
“…… ……!”
Mari cảm thấy một làn sóng ma thuật kỳ lạ và lùi lại.
Cô không nhận ra tại sao mình lại làm vậy. Có thể đó là trực giác của một phù thủy.
Thấy ánh sáng méo mó phủ lên thanh kiếm, cô không thể không sợ hãi.
‹‹“Kiếm kĩ Kusanagi Double-Edged── Unicorn's Destructive Lance.”››
Takeru lặng lẽ lẩm bẩm tên kĩ năng và đâm kiếm.
Ngay khi cú đâm thành công, lưỡi kiếm lớn lên. Nó tiếp tục kéo dài, chiều dài của nó phát triển không ngừng.
Đám biến thể tiếp cận từ xa bị xuyên thủng và la hét.
Cú đâm không phải là kĩ thuật thường được sử dụng để quét sạch kẻ thù trong phạm vi rộng. Cú đâm tạo ra một chấn động mạnh, nhưng lượng sát thương đi càng xa, nó không gây được nhiều sát thương với kẻ thù là bọn biến thể.
Dù vậy thì cú đâm của Takeru tỏa ra ánh sáng chết chóc, và ngọn lửa cùng màu từ lưỡi kiếm quét xuống. Một số tiếng kêu vang lên, và đám biến thể bị thiêu cháy bởi ngọn lửa xung quanh thanh kiếm được kéo dài.
Sau đó, thứ duy nhất còn lại chỉ là ngọn lửa màu chạng vạng, chập chờn.
Takeru rút lại nhát đâm và hướng đến chỗ Mari và mọi người.
Giữa những đồng đội và Takeru là ngọn lửa màu chạng vạng bùng cháy, tạo ra một bức tường ngăn cách.
‹‹“………”››
Cậu nhìn chằm chằm từng đồng đội một, khắc ghi khuôn mặt họ vào tâm trí mình, và chậm rãi xoay gót chân lại.
Và, cậu bắt đầu từ từ bước đi đến chỗ em gái cậu.
Mari và Usagi, cảm thấy lo lắng không nói nên lời và bị thúc giục bởi nó, bèn cố gắng gọi tên và ngăn cậu ấy lại.
“…KUSANAGI…!”
Thế nhưng, người đã gọi tên cậu trước, là Ouka.
“ĐỪNG ĐI…!”
Rời tay Mari, Ouka cố giữ tỉnh táo và vươn tay ra.
“…cậu cần cùng mang gánh nặng giống như tôi chứ…!”
‹‹“………”››
“Tôi xin cậu… cho dù là lí do gì… đừng giết gia đình cậu bằng chính đôi tay của mình…!!”
‹‹“………”››
“Kể cả đó là… ước nguyện của con bé…!”
Đặt tất cả cảm xúc của mình trong đó, Ouka vươn tay ra.
Takeru dừng chân và nhìn lên trời.
Con ngươi màu hổ phách cơ học, vô hồn phản chiếu ánh trăng.
‹‹“…Tôi, sẽ không giết em ấy vì cái ước nguyện đó…”››
Cậu chỉ ngoảnh cổ lại.
Đôi mắt màu hổ phách phản chiếu hình ảnh những đồng đội.
Ouka hiểu. Cô hiểu động lực đã thúc đẩy Takeru giết Kiseki. Trên tất cả… ưu tiên của cậu ta… hơn cả hoàn thành ước nguyện của em gái cậu,
──Là sinh mệnh của đồng đội cậu.
Cậu ta, để bảo vệ đồng đội mình khỏi sức mạnh của Kiseki, đã có ý định giết em ấy.
“…đừng…đi…!”
‹‹“Xin lỗi, Ouka. Tôi… không thể tiếp tục bước đi cùng cậu. Tôi không đủ tư cách để làm vậy.”››
Tầm nhìn của Ouka trở nên mơ hồ trong tay Mari, dù cô tiếp tục vươn tay ra, cô cũng sớm mất ý thức.
Takeru bắt đầu bước đi, hướng đến chỗ em gái mình.
“Takeru! Cậu không được đi! Tớ…tớ không hiểu, nhưng cậu không được!”
“Takeru, cậu là đội trưởng của bọn tôi! Tôi sẽ không tha thứ cho việc cậu từ bỏ vị trí đó đâu!”
Đồng đội của cậu la hét, cố ngăn cản cậu.
Chỉ Ikaruga quay đi và im lặng. Nhưng cô cắn móng tay và tay trái nắm chặt tay phải, rồi run lên khi cô cố kiềm chế lại cảm xúc của mình.
Takeru rũ bỏ mọi thứ, và tiến về phía trước.
‹‹“Xin lỗi... mọi người.”››
Cậu lắc ngang thanh kiếm và ngọn lửa gào rú.
Tiến đến chỗ đám biến thể bao quanh cả thế giới, bao phủ trong ngọn lửa, cậu bước đi về phía trước.
Hình bóng Takeru bị che khuất bởi đám lửa, và không lâu sau nó không còn nhìn thấy được nữa.
Rất nhiều các biến thể ăn mòn tòa nhà và biến chúng thành các vật thể méo mó.
Như thể đang xây nên một tòa lâu đài. Được tạo ra bằng máu thịt, một tòa lâu đài được đúc kết bởi sức mạnh của quỷ.
Khi cậu tiến hành, một âm thanh vũ khí dữ dội vang lên cạnh tai cậu.
“Khh──Haa!!”
Cô gái đội mũ bảo hiểm sử dụng một thanh kiếm và khẩu súng liên thanh để đánh những xúc tu đang đập cô. Ả có thể đã làm hết sức, vì mặt đất xung quanh cô ta không bị ăn mòn bởi đám biến thể.
Ả đang tập trung tiếp tục giết chúng cho đến giờ.
Khi đang thở hổn hển, ả nhận ra sự hiện diện của Takeru.
“…cậu… kẻ sở hữu của kiểu chạng vạng khác…!”
‹‹“………”››
“Kusanagi, Takeru…!”
Ả gọi tên của Kusanagi và cầm lấy thanh đại đao khổng lồ màu đỏ.
Sau một lúc, Takeru từ từ chĩa mũi kiếm vào ả. Thay vì sẵn sàng để chiến đấu, cậu chỉ phản ứng với chuyển động của đối phương. Lúc này, không hề có chút gì tò mò trong cậu rằng tại sao ả ta lại biết tên mình.
Thở dồn dập, ả ta nâng thanh kiếm lên.
“Orochi… lời hứa, tôi không thể giữ được. Tên này cũng đã thức tỉnh…! Tôi cần phải ngăn hắn lại…!”
Phản ứng lại trước sự thù địch của ả ta, ngọn lửa đỏ quét xuống từ thanh đại đao ả đang cầm. Trái lại với ngọn lửa méo mó tạo ra bởi Takeru, ngọn lửa đó tỏa ra trông như đang thể hiện sự tức giận.
Cả hai đối đầu nhau. Khi mức độ khẩn cấp và nhiệt độ ở đó tăng vọt, ả ta nhảy lên cao.
Đó phải là cú nhảy hơn mười mét. Một cú nhảy mà không một người nào có thể đạt được, sau khi đến giới hạn, ả xoay người về phía trước.
‹‹“──!”›
Takeru, người không hề di chuyển cũng như điều chỉnh thanh kiếm, phản ứng lại.
Ý thức của bản thân cậu biến mất một lúc khi cậu bắt gặp cảnh ả ta ở trên không.
Cách đứng đó. Cách di chuyển đó. ──Đó là.
“Kiếm kĩ Kusanagi Double-Edged──Mantis Slope!”
Ả ta xoay người trong khi rơi để thêm vào cú đánh cô tạo ra.
Cho dù cậu nhìn thế nào đi chăng nữa, đó là kiếm kĩ Double-Edged. Takeru, bản thân đã dùng Mantis Slope rất nhiều lần, bất ngờ khi bị tấn công bởi nó. Cậu không biết tại sao kẻ tấn công này lại biết được kiếm kĩ Double-Edged, nhưng cậu có thể dễ dàng biết được nó là đúng vì cậu biết những kĩ thuật đó.
Takeru hạ kiếm xuống, và tận dụng nó vung lên trên cùng mốt lúc.
Ngay lúc tiếng nổ vang lên, cả hai ngọn lửa của họ phá hủy xung quanh.
Một làn sóng xung kích được tạo ra từ điểm va chạm, và đường cao tốc hoàn toàn bị sụp đổ.
Cậu và ả ta rơi xuống chỗ Kiseki đã ngã.
Kể cả khi họ rơi xuống, trận chiến giữa hai người vẫn tiếp tục. Đôi cánh đỏ xuất hiện ở sau lưng ả ta và ả tiếp cận Takeru, người đang rơi giữa đống đổ nát. Chín trên mười trường hợp là cậu sẽ không thể đánh thắng được đối phương ở trên không khi chống lại một người có khả năng bay.
Thế nhưng, Takeru hiện tại không gặp khó khăn gì để bay được.
Để ngọn lửa tỏa ra, cậu đập chúng như thể chúng là đôi cánh.
Ả ta tặc lưỡi và tấn công Takeru.
Takeru kích hoạt Soumatou. Thanh kiếm tấn công tạo ra một vận tốc nhanh kinh khủng đôi lúc phá nát các đống gạch vụn đang rơi, chúng tiếp xúc nhau và tạo ra chấn động.
Sau khi số nhát chém vượt quá 10, họ cuối cùng cũng đáp xuống mặt đất.
Ngay khi vừa đặt chân xuống, cả hai đá đám gạch vụn và lao vảo nhau.
‹‹“Kiếm kĩ Kusanagi Double-Edged──”››
Đặt mình làm tâm, cậu xoay mạnh, tạo lực li tâm cho thanh kiếm của mình.
Cú xoay biến ngọn lửa của cậu thành một cơn lốc.
Và sau khi đông lượng đạt cực đại, cậu dồn trọng lượng cơ thể xuống, và tấn công kẻ địch bằng thanh kiếm của cậu.
‹‹“──One-Eyed Storm God!”››
Một lần nữa một vụ nổ vang lên. Chạng vạng và ngọn lửa trộn lẫn vào nhau, nuốt chửng mọi thứ và phá hủy nó.
Kiếm của họ va vào nhau, và họ bắt đầu đẩy mạnh lẫn nhau.
Trong khi Takeru thức tỉnh còn nguyên vẹn, thì bộ đồ áo liền quần của cơ thể ả ta bắt đầu bị nấu chảy dưới sức nóng của ngọn lửa.
Ánh sáng xuyên qua chiếc mũ bảo hiểm che toàn mặt và đập vỡ nó. Khi chiếc mũ nứt thành tro, từ bên trong xuất hiện một mái tóc màu xanh đẹp mắt. Khi cậu nhìn gần, sau mái tóc tuyệt đẹp che hai tai đó chắc chắn không gì khác ngoài con người.
Ả ta liếc mắt nhìn, và trong khi hét lên, ả dùng hết sức mạnh có được vào thanh kiếm.
Im lặng, Takeru đẩy sức mạnh đó trở lại.
Sự khác biệt kĩ năng giữa họ quá rõ ràng. Kiếm kĩ Double-Edged không bao giờ là một kĩ năng phụ thuộc vào sức mạnh thể xác. Nó được tạo ra để đối đầu với đối thủ manh hơn người sử dụng, nó là kiếm thuật cho phép tăng tối đa lực tạo ra và nâng cao tỉ lệ đánh.
Trong khi duy trì nhận thức của mình đang yếu dần. Takeru đánh giá khả năng chiến đấu của bên kia. Kết luận lại, ả ta chưa trưởng thành.
‹‹“Tôi không biết cô là ai.”››
“Ngh…!”
‹‹“Tại sao cô lại sử dụng kiếm kĩ Double-Edged – Tôi không biết, và tôi không quan tâm.”››
Từ miệng được bọc giáp, Takeru phát ra một giọng nói thờ ơ.
‹‹“Không còn nhiều thời gian cho tôi nữa… tôi sẽ làm cô phải bỏ cuộc.”››
Cậu tuyên bố, và ngay lúc đó.
Con ngươi vô cơ trong cái mũ sắt của Takeru đột nhiên bị nhuốm màu đỏ tươi.
Bộ giáp bên cạnh miệng cậu mở ra một cách máy móc, và cậu nhe những cái răng năng một cách thô bạo.
Cậu hét lên như một câu than vãn.
Tiếng gầm dữ dội đã kích động nỗi sợ bên trong ả ta, và nó đủ để lấp đầy sự kinh hãi trong ả ta.
“──Hiii.”
Ả ta trông vẫn còn trẻ thét lên một tiếng ngắn ngủi.
Nỗi sợ đó đã tạo nên một cơ hội vô cùng lớn. Takeru đỡ thanh kiếm bằng một tay, và tạo nắm đấm bằng tay trái rồi co lại.
‹‹“Double-Edged style——Monk with Iron Mallet”››
Cùng với tên kĩ thuật, đầu tiên Takeru co lại rồi vung với tốc độ siêu thanh. Cậu đánh lưỡi kiếm với toàn bộ sức mạnh. Thông thường nó sẽ không thêm một lực mạnh vào nó, nhưng kĩ thuật này kết hợp cả kĩ thuật Soumatou và sức mạnh dị giáo──đòn đánh được thêm vào cho phép cậu chống lại sức mạnh của cô ta.
Cùng với một âm thanh nặng nề và vụng vịu, trận tranh đấu đã kết thúc.
“UwaaAAAAaAA──!!”
Với một chấn động tựa như vụ nổ, cơ thể của ả bị văng ra xa.
Ả bằng cách nào đó đã mở đôi cánh và cố phục hồi lại tư thế.
Nhưng, khi ả mở mắt, một con quỷ thiên thanh ngay trước mặt dang rộng đôi cánh của chạng vạng.
Thanh kiếm của cậu trở nên khủng lồ và cậu nâng nó lên cao.
‹‹“──Tự bảo vệ mình đi.”››
Khoảnh khắc một giọng nói méo mó nói ra, Takeru tung ra kĩ thuật mạnh nhất mà cậu nắm giữ, thứ sẽ tạo ra tám đòn tấn công cùng lúc.
‹‹“Double-Edged style──Yamata no Orochi!”››
Đó là một kĩ thuật quan trọng khi chỉ có thể được sử dụng khi Soumatou đạt đến giới hạn.
Đó là một kĩ thuật từ câu chuyện cổ tích, thứ đã tung ra tám nhát chém cùng một lúc.
Ngay trước khi bị trúng chiêu, ả giơ thanh kiếm lên, tạo tư thế phòng thủ.
Một con rồng tám đầu vung cái đầu hình lưỡi liềm xuống ả ta.
Ả đã thành công khi bảo vệ được bản thân. Thế nhưng, ả không thể hoàn toàn chặn được nó.
Cơ thể ả, bị đánh bởi đòn tấn công từ thanh kiếm, bị thổi bay xuống đất với tốc độ âm thanh. Không chỉ đập ả xuống đất, nhát chém tạo ra một vết nứt ở trên mặt đất.
Ả biến mất trong vết nứt đó.
‹‹“………”››
Không cảm thấy gì sau khi kết thúc trận chiến, Takeru thu kiếm.
Cậu bắt đầu bước đi để quay lại chỗ đường cao tốc nứt vỡ.
Bao bọc trong lửa, bước đi loạng choạng như một quỷ thần, cậu tìm kiếm hình bóng em gái cậu.
Nó như thể não cậu đang bốc cháy, đầu cậu chứa đầy tiếng ồn. Cậu không chắc chắn về tình hình hiện tại của cậu. Nhưng, cậu biết rằng sự tồn tại của bản thân đang biến mất như thể nó đang tan chảy và sẽ chuẩn bị kết thúc sớm thôi.
Cậu phải nhanh lên.
Khi cậu vẫn còn là Kusanagi Takeru, cậu phải thực hiện lời hứa đó.
‹‹“──Kiseki.”››
Cậu gọi tên em gái mình.
Bao quanh bởi bụi bặm và đám thịt biến thể, cậu không biết em ấy ở đâu. Như thể đang lang thang, Takeru đập mạnh xuống đất, làm đám lửa phân tán khắp nơi.
Một làn gió ấm áp ầm ầm thổi đến.
Cùng với đợt gió đó, những làn sóng biến thể tăng lên như một trận lụt. Tất cả đống đổ nát dưới chân cậu đã trở thành một phần của con quỷ.
Takeru chém đứt làn sóng quỷ và ngắm vào ngọn nguồn của đám biến thể.
Sau cùng, cậu đã tìm thấy Kiseki đang bị bao bọ trong bộ đồ giam giữ màu trắng.
Cậu nắm chặt chuôi kiếm, và thanh kiếm lần thứ ba phát sáng.
Nó là dấu hiệu của sự kết thúc, sự ban ơn cho một cái chết nhẹ nhàng.
‹‹“Ragnarøkkr Enchant[note10630]”››
Khi cậu nói tên ma thuật, lưỡi kiếm càng phát sáng hơn.
Trông thấy sự hiện diện của Takeru trước mặt, Kiseki bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi.
Takeru cố gắng nói chuyện với cô bé như người anh trai của em ấy.
Nhưng, khi cậu thử cất tiếng nói, cậu nhận ra là mình không thể.
Cơ thể Takeru không còn nghe theo cậu nữa.
Nên là, cậu chạm vào má của Kiseki.
“…ah.”
Kiseki bàng hoàng với vẻ mặt sợ hãi.
Hơi ấm, hầu như không thể nhận thấy được từ bên ngoài bộ giáp truyền đến cô sự thật rằng đó là anh trai mình.
“Onii-chan…?”
Cô đưa tay ra sau Takeru và vùi mặt vào ngực cậu.
“Cuối cùng… anh đã đến, để kết thúc nó…”
‹‹“………”››
“Em tin… rằng cuối cùng thì… anh sẽ chắc chắn quay lại với Kiseki…”
Chà má lên ngực cậu, Kiseki lặng lẽ rơi nước mắt.
“Onii-chan… đừng đi đâu hết… nữa nhé… ở lại với Kiseki.”
Đó là mong muốn chân thành của cô.
Đó là ước muốn của một người sắp tuyệt vọng có tên Kiseki, sự cứu rỗi duy nhất của cô.
‹‹“………”››
Một tia sáng chiếu vào trong tròng mắt vô cơ màu hổ phách. Sức mạnh ma thuật của lớp thép bao quanh đầu cậu vỡ vụn, từ bên trong, khuôn mặt thật sự của Takeru sau sự ăn mòn của Mistilteinn bị lộ ra.
Ở đó, không còn chút gì còn lại của Takeru nữa. Tóc cậu màu thiên thanh, còn đôi mắt cậu màu hổ phách. Với làn da cứng như thép, ranh giới giữa bộ giáp và lớp da không còn vì nó đã hợp nhất vào trong da thịt cậu.
Bao trùm bởi ngọn lửa chạng vạng, trong khi thiêu cháy cơ thể em gái cậu.
‹‹“Ừ…cùng nhau…mãi mã…i…”››
Takeru ôm Kiseki bằng toàn bộ sức lực cậu có.
Sau khi đi xa đến thế này, điều này chắc chắn không thể tránh được.
Để bảo vệ Kiseki, để con bé có một cuộc sống bình thường… chắc chắn, nó chỉ là một giấc mộng hão huyền ngay từ lúc đầu. Cậu đã biết rằng điều ước của cậu quá xa vời.
Kể cả vậy, cậu vẫn tiếp tục theo đuổi nó vì cậu không muốn thừa nhận nó. Đối với Kiseki, được chết dưới tay của Takeru chính là một sự cứu rỗi tương tự cho cô ấy, cậu không muốn thừa nhận nó.
Takeru, như một con người. Như một người anh trai tên là Kusanagi Takeru.
Cậu chỉ muốn cho em gái mình được hạnh phúc.
Bằng cách cho em gái mình được hạnh phúc… cậu muốn bản thân mình được hạnh phúc.
…Ouka…tôi xin lỗi…
Với cảm giác còn lại của bản thân, cậu chân thành xin lỗi Ouka.
Vì không thể bảo vệ lời hứa cậu đã nói với cô ấy, để bước đi cùng với cô ấy. Đánh lừa cô, và trong khi cậu vẫn còn giữ được ý thức, cậu cầm tay em gái mình và phản bội cô.
Từ tận đáy lòng, cậu xin lỗi Ouka.
Tôi…sẽ giết Kiseki, và tự kết liễu bản thân.
Nếu Kiseki cho đó là sự cứu rỗi, và nếu như cậu có thể cứu sống được những đồng đội của cậu.
Nếu đó là cách duy nhất.
Takeru nắm chặt thanh kiếm, và chạm mũi kiếm vào sau lưng Kiseki.
Như vậy thì cậu cũng sẽ đâm xuyên cả bản thân mình. Nếu Kiseki muốn cái chết từ Takeru, tập hợp của bọn quỷ cũng sẽ chấp nhận cho sự kết thúc của nó. Kể cả không phải vậy, khế ước của thanh kiếm này sẽ xóa sạch bất cứ sự tồn tại ma thuật kể cả nó là Thần.
Không cần chần chừ nữa.
Tự mình quyết định, cậu rút đầu kiếm và siết chặt tay cầm.
──Mình có thực sự ổn với điều đó không?
Đột nhiên, từ trong sâu thẳm tâm hồn, cậu nghe thấy tiếng nói của bản thân.
Dọc theo má Takeru, những giọt lệ đã chảy xuống.
Trong cái đầu đang đau nhức, cậu thấy cánh cửa căn phòng của tiểu đội.
Từ phía bên kia cách cửa, cậu nghe thấy giọng nói của đồng đội mình.
Takeru ngập ngừng đặt tay lên nắm đấm cửa. Qua ánh sáng nhẹ dịu, sự xuất hiện của đồng đội lọt vào tầm nhìn của cậu.
Usagi đang nhai bánh quy và đung đưa chân. Ikaruga đang đọc một cuốn sách. Mari và Ouka khoanh tay trước ngực như mọi khi, và cãi nhau tán loạn.
Chỉ nhìn khung cảnh đấy thôi, nước mắt đã tuôn chảy không ngừng.
Đó chắc chắn là, nơi cậu thuộc về.
Nơi quan trọng với cậu.
Các đồng đội nhận thấy Takeru, và khi họ mỉm cười, ảo ảnh đã biến mất.
‹‹“────Nghh”››
Takeru hoàn toàn nhận ra ý nghĩa của cái chết.
Cậu hoàn toàn nhận ra nơi này quan trọng và lớn lao thế nào đối với cậu. Cậu đã nghĩ rằng không cần phải chần chừ hơn nữa khi phải bảo vệ đồng đội cậu bằng cách tự sát cùng em gái cậu.
Nhưng cậu đã nhầm. Takeru đã quên mất.
Chỉ suy nghĩ về em gái và đồng đội, cậu không nghĩ đến những gì cậu sẽ cảm nhận về cái chết của bản thân mình.
Nếu cậu chết, cậu sẽ không còn gặp đồng đội cậu.
Nếu cậu chết, cậu sẽ không quay trở lại nơi đó.
Có thứ gì đó đơn giản nên được để ý nhay từ đầu──Takeru đã có suy nghĩ khác.
‹‹“Aa............uuaa....nnh”››
Miệng cậu rên rỉ.
Trong ngực cậu, những suy nghĩ hoàn toàn ích kỉ đang tuôn chảy.
Mình──không muốn chết.
Dồn toàn bộ sức mạnh còn lại để nắm chắc chuôi kiếm.
Dù cậu đã hứa… rằng họ sẽ chết cùng nhau, dù cậu đã hứa điều đó.
Cuối cùng, cuối cùng thì, Takeru đã đánh mất bản ngã của mình.
Cậu đánh mất cảm xúc khao khát nhờ có đồng đội cậu.
Thanh kiếm rơi khỏi tay Takeru.
Thật ích kỉ, một tên tồi tệ, cậu tự mắng mình.
Cho dù cậu biết lựa chọn này sẽ dẫn đến kết cục tồi tệ nhất.
Tất cả điều đó xảy ra, đều là vì mạng sống của cậu.
Mình không muốn chết.
Đơn giản là vì──liệu nó sẽ dẫn đến kết quả giống như việc đã xảy ra năm năm trước không?
………Mình không muốn điều đó!
Takeru ném thanh kiếm đi.
Cậu ném thanh kiếm đi và ôm chặt Kiseki hơn.
Cũng giống như khi Kiseki đã trao những kí ức đau khổ của mình cho Takeru, cậu đã cố gắng truyền tải những cảm xúc của mình đến em ấy.
Xen lẫn với đồng đội của cậu, rất nhiều cảm xúc.
Sự trưởng thành của cậu như một con người, và mong ước của cậu.
Trong đầu cậu, những tàn dư còn lại của sự tồn tại được triệu hồi và gào thét.
Không được bỏ cuộc. Không được bỏ cuộc.
Cái gì thế này, đừng có đưa cho tao cái thứ nhảm nhí này. Rõ ràng một kết thúc tồi tệ là không tốt.
Như thể tao sẽ bỏ cuộc vậy.
Đồng đội cậu, em gái cậu, và cuộc sống của chính cậu.
Không phải là tao sẽ không chọn cái gì! Tao sẽ chọn tất cả!
Chả sao cả nếu tao bị gọi là ích kỉ! Tao ích kỉ cũng được!
Tao sẽ không đi đâu cả, tao sẽ sống, và tồn tại, tao sẽ sống cùng với Kiseki.
Nhưng tao──tao cũng muốn quay lại với đồng đội mình!
Tao sẽ đem Kiseki đi và quay lại cùng với em ấy!
Đó là mong ước của tao!
Cho nên là dù có chuyện gì xảy ra với tao đi chăng nữa,
Cho dù đối với một ai đó nó thật khó khăn.
Thật đáng buồn,
Hay đau đớn.
──Không bao giờ, tao sẽ chắc chắn không bỏ cuộc nữa!
“Kusanagi Double-Edged style Secret Art────Kusanagi Sword”
Takeru nghe thấy một giọng nói ngay khi cậu tự mình giải quyết.
Thứ cậu nhìn thấy đầu tiên, là một ánh chớp. Tiếp đó, tiếp cận từ đằng trước là một hình bóng đã chuyển thành ánh sáng.
Trước khi cậu hiểu được chuyện gì đã xảy ra, ánh sáng bùng nổ ở ngay giữa Kiseki.
Ngay trước mắt cậu, cơ thể Kiseki phân tán ra mọi hướng.
Khi Takeru bị thổi văng bởi chấn động, cậu vươn tay ra chỗ Kiseki.
Kiseki cũng, cố vươn tay đến chỗ cậu, nhưng cơ thể cô bắt đầu biến mất từ giữa người.
Chỉ bỏ lại đầu cô, Kiseki bị nuốt trọn bởi ánh sáng.
Cơ thể Takeru bị thổi văng và ý thức cậu rơi vào bóng tối.