Phần 1
─ Trên bầu trời; khoảng 20,000 m so với mặt đất.
Một chiếc phi cơ vận tải tàng hình đang lặng lẽ bay.
Bên trong một khoang hàng hóa tăm tối có một cô gái trong bộ đồ toàn thân cùng với chiếc mũ bảo hiểm che mặt, đang ngồi không thắt dây an toàn, và một người đàn ông mặc bộ kimono.
“Một cuộc không kích bất ngờ à… Mẹ đã nghĩ tới một chiếc lược quá liều lĩnh như vậy.”
Người đàn ông, Orochi của Valhalla, dọn đống tàn thuốc trên chiếc tẩu bằng cách trút hết xuống sàn. Cô gái ngồi cạnh ông ta đang kiểm tra băng đạn dài của khẩu súng liên thanh, trả lời một cách lơ đãng.
“Giáo phái cũng tuyệt vọng, nên chúng ta không thể phàn nàn được.”
“Chà, cô đã trở nên xấc xược thật đấy, Vô Vị-chan… hự.”
Orochi nhét cái tẩu vào trong túi và đá cục sắt trước mặt.
Cô gái cũng bực bội lườm nguýt cục sắt ấy, thứ làm chuyến bay trở nên chật chội.
“…Hai chúng ta là đủ rồi. Không cần một con người máy như thế này làm gì.”
“Đó là do chúng chỉ hũu dụng trong thời chiến, nhưng đúng là chúng chả bị hư hại gì đối với những chiến dịch như cái này.”
“… « Eienherjars » , thật tởm lợm.”
“Ừm, một Anh hùng lại tốt hơn một vài tên vô danh tiểu tốt nào đó. Chúng ta lại chính là những người đã triệu hồi lũ Anh hùng vô dụng này, tốt thôi, miễn là nó đạt được mục đích.”
Orochi ngáp một cái rõ to rồi chạm một tay vào thanh kiếm giắt ở thắt lưng.
Sau khi hoàn thành việc lắp băng đạn vào súng và xác nhận số đạn còn lại, cô gái đấm mạnh hai tay vào nhau.
«“Ba phút đã trôi qua kể từ lúc đoàn hộ tống của kẻ địch khởi hành. Tôi đang mở cửa khoang hàng đây.”»
Từ những chiếc loa được gắn trong khoang hàng, một giọng nói như tiếng của phi công nam vang lên. Cùng lúc đó, đèn màu đỏ chuyển xanh và cái cửa đổ xuống với một tiếng động lớn.
Ánh trăng chiếu sáng khoang, và một cơn gió mạnh ùa vào bên trong.
Nhờ có ánh sáng chiếu vào, hình dạng của những cục sắt được lộ ra.
Chúng chính là Long Kỵ Binh đen nhánh được kích hoạt sẵn, và chúng có tất cả hai mươi chiếc.
Tất cả cỗ máy đều không có người lái. Chúng ngay từ đầu được thiết kế để có thể hoạt động mà không cần được điều khiển bởi bất cứ ai.
Ngụy Anh Hùng được triệu hồi bởi một chất xúc tác đặc biệt, Long Kỵ Binh Ma Đạo. Được phát triển bởi Giả Kim Thuật Sư, chúng được sử dụng bởi Valhalla. Các Anh hùng được triệu hồi vào bên trong những con golem vô cơ, và từng con đều có một linh hồn của Anh hùng trú ngụ.
Những con golem vô cơ trở thành thứ mà Anh Hùng được triệu hồi. Tất cả những người máy đều có một linh hồn Anh Hùng bên trong.
Đôi mắt của chúng rực đỏ, có vẻ như dù trông vô hồn nhưng chúng lại toát lên vẻ dữ tợn, điều này khiến chúng trông thật kì quái.
«“Hệ thống phóng[note10621] ─ đang thả Long Kỵ Binh Ma Đạo.”»
Sau khi phi công thông báo, đám Long Kỵ Binh khởi động bộ phận phản lực và được thả xuống từng con một.
Cô gái và Orochi đứng dậy, họ chạm tay vào tường cạnh cửa khoang và bị gió lùa vào người.
“Được rồi, bắt đầu nào. Xác nhận lại chiến thuật nhé.”
“…………”
“Người duy nhất thực sự đang bay là cô đấy. Xác định mục tiêu bằng mắt của cô, mà trong trường hợp không được thì làm tất cả máy bay vận tải rơi xuống. Tôi và đám Anh hùng sẽ xử lí tất cả phương tiện ở mặt đất.”
“Đã rõ.”
“Này, Vô Vị.”
Orochi chạm tay vào vai cô gái và vỗ nhẹ vào mặt cô ấy.
Với một biểu cảm nghiêm túc, thái độ của ông không giống như một người vô tự lự trước đó.
“Nghe này, đừng có làm gì khác ngoài việc bay, và đừng rút thanh kiếm của cô ra. Sát thương của nó gây ra là quá lớn. Nếu cô làm không tốt, nó có thể liên lụy đến cả dân thường.”
Sau khi nghe xong, cô gái bèn giữ cán kiếm của thanh đại đao khổng lồ để trong vỏ ở sau lưng.
Vỏ kiếm màu đen trông không cân xứng, được làm từ khoáng chất vô cơ, còn thanh kiếm có hình ngọn lửa đặc trưng.
Cô gái nhìn chằm chằm vào thứ vũ khí đang phát ra hơi nóng kì lạ.
“…………”
“Trả lời đàng hoàng vào. Nếu cô bỏ nó ra, tôi sẽ chém đầu cô đấy.”
“…….Đã rõ.”
Sau khi nghe câu trả lời khá miễn cưỡng, Orochi lấy ra một viên pha lê đen từ túi ngực áo.
“Tôi sẽ kích hoạt pháp có hiệu lực mê hoặc tức thời . Lượng phép thuật chuyển vào sẽ được kích hoạt trong ba mươi phút. Ngoài ra, nó cũng là thứ giá trị nên hãy đảm bảo trả nó lại. Hoàn thành nhiệm vụ của cô đúng giờ và tập hợp lại với tôi. Nếu cô không làm được, tôi sẽ bỏ cô lại phía sau đấy.”
“Được rồi.”
“Không phải ‘được rồi’, mà là ‘đã rõ’.”
“ Đã rõ.”
Sau khi xác nhận xong, Orochi ngả người về phía trước để bắt đầu nhảy xuống.
“Từ từ đã. Orochi, dù của ông đâu?”
“Không cần. Tôi phụ trách việc dưới mặt đất mà.”
“…quái vật.”
“Tôi không muốn bị nói từ đó từ cô đâu──Tôi đi trước đây.”
Dứt lời, Orochi lấy đà nhảy ra ngoài.
Cô gái lao ra ngoài theo ông ấy.
Mang theo sự căm giận hướng đến ánh đèn của thành phố trải rộng bên dưới, cô lao thẳng xuyên không trung và bước vào trận chiến.
Cùng lúc đó, khoảng mười nghìn mét trên mặt đất.
Đã năm phút kể từ khi chiến dịch hộ tống của Kusanagi Kiseki khởi hành.
Đoàn hộ tống bao gồm ba phi cơ và bảy phương tiện trên bộ khởi hành từ trụ sở của Ban Thanh Trừng cùng lúc. Chúng chia ra ở khắp nơi và đi theo nhiều hướng đến các địa điểm khác nhau như là mồi nhử.
Tất cả máy bay đều là vật nguỵ trang. Chính một trong các phương tiện được bao quanh bởi bảy chiếc xe ở mặt đất mới chính là phương tiện hộ tống mà Kusanagi Kiseki đang ngồi bên trong. Tất cả các phương tiện nguỵ trang đều có ít nhất một thành viên của EXE.
Người bảo vệ cho chiếc xe cơ giới này là Oonogi Kanata. Trước đó, cô làm việc cùng với Kurogane Hayato, người phụ nữ Banshee đã theo dấu Ikaruga, người đang hướng đến Nhà giả kim.
“Báo cáo từ nội thành à?”
Katana mở cửa khoang hàng và hỏi phi công Spriggan bên trong buồng lái.
“Cho đến thời điểm hiện tại thì chưa có vấn đề gì hết. Các phương tiện nguỵ trang và các máy bay không thông báo bất cứ điều gì bất thường.”
“…làm ơn thận trọng vào. Nếu kẻ địch đến, thì khả năng cao là một đợt tấn công từ trên không. Xin hãy hành động thật nghiêm túc.”
“Ha ha, Tôi không nghĩ những phù thủy sẽ có một máy bay chiến đấu đấy. Không sao đâu, chúng ta được trang bị hết rồi, không có gì phải lo hế…”
Lời nói của viên phi công dừng ở đó.
Người phi công phụ bỗng nhìn thấy cái gì đó ở trên trời, nó nằm ở khá xa và đang đi theo hướng của họ.
“Này! Cái gì thế ?!”
Anh ta nhìn như thể không thể tin vào mắt mình và chỉ tay ra giữa bầu trời.
Ở vị trí bị thu hút bởi ánh nhìn của họ… là một bóng người với cái dù được bật tung.
“Ngươi đùa ta à…? Nhảy dù lúc này sao? Tại độ cao như thế này? ”
“──Can thiệp ngay lập tức! Bắn hạ đi!”
“Hả?”
“Nhanh lên!”
“Không, nhưng mà… một máy bay vận tải thì không nên bắn một người bình thuờ…”
Khi đó, bóng người đó với chiếc dù đã mở đang áp sát dần dần. Nghe thật khó tin, nhưng rõ ràng là đường giao của hai bên đã được tính toán trước.`
Bóng người đó đang hoàn toàn nhắm thẳng vào họ.
Cứ đà này, người đó không nghi ngờ gì nữa sẽ va vào máy bay.
Chỉ trong giây lát, người đó đã tháo dù ra.
Cơ thể nó tròn và bắt đầu lượn theo hướng của máy bay. Mà không, nó rõ ràng đang bay.
Không thể nào?!
Trong lúc Katana đang kinh ngạc trước việc có người có thể bay trên trời, thì cái bóng đó vươn tay, rút ra hai khẩu súng máy với đầy đạn từ bên hông, chĩa mũi súng về buồng lái của phi cơ.
Theo lệnh của Katana, người phi công bắt đầu bắn vào đối tượng.
Luồng đạn liên thanh sượt qua mục tiêu.
Nhưng do người đó ở vị trí cao hơn nên nó không trúng.
Cơ thể đó lướt qua bão đạn ── và bắt đầu bắn từ khẩu súng máy vào buồng lái máy bay.
Cửa sổ phòng lái thông thường không thể bị xuyên qua bởi súng liên thanh lại bị nứt vỡ, và những viên đạn giết chết phi công chính và phụ.
Katana nhảy dựng về phía sau ngay tức thì.
“Summis desiderantes affectibus——Malleus Maleficarum”
Ngay khi Katana triệu hồi Relic Eater thì hình bóng kia trượt vào trong từ chỗ mà đáng nhẽ ra là có một cửa kính ở đó. Nhưng không có cách nào tránh được va chạm mạnh khi một người bay vào trong một máy bay đang bay với vận tốc 500 km/h.
Với chiếc mũ bảo hiểm che kín toàn mặt, hình bóng đó đâm sầm vào Katana và cả hai người bị hất văng đi.
Sau khi bị hất văng đi một đoạn, họ đâm sầm vào cánh cửa khoang hàng.
Cánh cửa hoàn toàn đổ sụp như thể vừa bị pháo bắn, và máy bay bị lắc lư dữ dội do ảnh hưởng của cú va chạm.
Một người bình thường có lẽ sẽ chết, nhưng Katana đã vừa kịp xoay xở biến hình thành Witch Hunter Form và vẫn sống sót.
“Gừừ!...Ng..ươ..i!”
“──! Một ‘Relic Eater’ ư?”
Khá bất ngờ bởi bộ giáp màu chì mà Katana đang mặc, cô gái hít một hơi thật sâu.
Tôi mới là người ngạc nhiên, Katana nghĩ. Cô không thể nào có thể đoán được sẽ có người bất ngờ lao vào buồng lái.
Katana cố gắng hạ gục kẻ địch ─đã tấn công cô bất ngờ và giờ đang chĩa mũi súng vào mình─ bằng một cú đá nhắm vào bụng. . Hắn bị hất văng đi, sau đó lấy lại tư thế.
Cô kéo cơ thể bị kẹt ở cửa hầm thoát ra khỏi đó và sẵn sàng lao vào cuộc chiến.
Hai bên đứng đối diện và nhìn nhau trừng trừng.
Chiếc phi cơ đang rơi… cứ đà này nó sẽ đâm xuống mặt đất. Mình cần đánh bại tên này và tóm lấy bộ điều khiển. Hơn nữa, ‘Relic Eater’ của mình không hợp với các trận cận chiến.
Relic Eater của cô là ⸀ Nobunaga[note10622] ⸥, một loại súng bắn tỉa.
Nội tại của nó là khoảng cách càng xa thì sức mạnh càng lớn, và nó không khác gì một khẩu súng trường thông thường. Vũ khí của đối phương gồm hai khẩu súng liên thanh, và chúng có băng đạn dài lạ thường. Chúng xem ra không phải là một Thánh Bảo Ma Thuật, Nhưng trong tay một kẻ có thực lực phi phàm như hắn thì lại đạt được tiềm năng chiến đấu khó lường.
Mà phải nói, tên này là quái nhân phương nào… tại sao hắn có thể sống sót sau khi va chạm với vận tốc 500km/h cơ chứ?! Không thể tin được!
Cô tiếp tục nhìn trừng trừng bực bội, kẻ tấn công trong bộ giáp mở lời.
“Có vẻ như không phải chiếc này rồi. Này cô kia.”
“Nói chuyện với kẻ thù không phải là sở thích của ta.”
“Tôi không thấy nơi này còn tác dụng gì nữa. Nếu cô bỏ qua tôi, thì tôi sẽ bỏ qua cô. Trốn thoát bằng dù đi.”
Kẻ kia truyền thông điệp hết sức lủng củng, Kanata thấy ngạc nhiên. Nhưng chẳng mấy chốc cô thở ra, và cười lặng lẽ.
“B-bỏ qua? Ngươi, sẽ bỏ qua ta ?”
“Đúng rồi.”
“Ha ha ha, đừng làm ta buồn cười! Nhãi ranh!
Hét lên giận dữ, Kanata chĩa khẩu Nobunaga vào kẻ tấn công.
Kẻ tấn công cúi người và lôi khẩu súng máy ra đằng trước.
“—— Đừng có khinh thường Ban Thanh Trừng!”
Kanata khai hỏa một phát bắn từ Nobunaga. Tuy vậy, kẻ tấn công trông thấy đòn đó và tránh một cách dễ dàng.
Không ngạc nhiên khi thấy đòn tấn công bị né tránh, thay vào đó Kanata lao về phía kẻ tấn công trong khi hét lên.
“HAAAAAAAAAaa!!”
Mặc cơ thể tắm trong loạt mưa đạn, cô nhảy xổ vào ngực kẻ địch.
Kẻ địch xoay người, vung khẩu súng có băng đạn dài như một cái tonfa[note10623], nhắm đòn vào cằm Kanata. Còn cô dùng tay trên bên trái để đỡ đòn.
Dù nó mạnh nhưng vẫn chưa đủ để phá vỡ bộ giáp Witch Hunter Form.
Kanata tận dụng sơ hở trong phòng thủ của đối phương khi cô chặn đòn tấn công, và nắm chắc hai tay của kẻ địch.
"Ta bắt được ngươi rồi nhé...!"
Kẻ tấn công bất ngờ, còn Kanata giơ một chân lên cao.
Kẻ địch bèn về thủ thế ——nhưng Kanata không có ý định tấn công. Cô đá vào nút mở cửa khoang hàng khẩn cấp.
Có thể nghe thấy rõ một tiếng động lớn của cửa khoang hàng mở ra bất thình lình, và hai cơ thể từ trong máy bay bị ném ra ngoài trời và bị đẩy đi bởi cơn gió mạnh.
“Khh!”
Do hai người bị vướng vào nhau ở trên trời, kẻ tấn công đá vào Kanata, kéo dài khoảng cách khỏi cô.
Kẻ địch đưa tay nắm chắc thanh đại đao. Những đốm sáng đỏ rực lạ thường hình cánh xuất hiện sau lưng, ả bay đi trong chớp mắt.
“………”
Ả không còn thấy Kanata đâu, nếu cứ như nãy thì ả sẽ không thoát khỏi chiếc phi cơ trước khi nó rơi xuống đến mặt đất nên bị đẩy ra ngoài thế này rất tiện cho ả.
“Orochi bảo mình không được dùng đến nó nhưng...nó là cả một vấn đề khi đối phương có một Relic Eater.
Ả tiếp tục bay về phía chiếc phi cơ thứ hai.
Trong lúc vỗ cánh như con ruồi và xác định hướng bay, ả quay người sang phía tây.
Thế nhưng, việc tạo khoảng cách khi đánh với Kanata đã khiến ả lộ ra điểm yếu chết người mà không hề hay biết. Thời điểm ả quên đi sự hiện diện của Kanata,
——vuooOOOOOON!
“Wah?!”
Một viên đạn làm từ một lượng ma pháp khổng lồ được nhắm bắn vào lưng ả. Kẻ tấn công vỗ cánh kịp lúc để né nó. Nhưng một trong những cái cánh đã bị xoá sổ bởi khối ma thuật.
“——Từ khoảng cách như thế sao?!”
Ả nhìn về phía Kanata. Cô đang xa tít bên dưới, trông bé như hạt gạo, sử dụng Relic Eater ⸀Nobunaga⸥ nhắm vào ả.
Kể cả khi đang rơi, Kanata vẫn xác định mục tiêu và bắn rất chính xác.
Kẻ tấn công nhận ra Kanata là một mối đe dọa vượt quá khả năng của mình.
“Mình không thể đánh bại cô ta như thế được! Chạy thôi!”
Ả phục hồi lại đôi cánh, và cố trốn thoát lần nữa. Thế nhưng, cho dù có chạy đi đâu, các đòn tấn công của Kanata vẫn luôn chạm được đến ả.
“Báo báo từ Oonogi, có một đợt tấn công bất ngờ của kẻ địch.”
Bên dưới mặt đất, trong đoàn xe hộ tống đang băng băng trên xa lộ với vận tốc hàng trăm ki-lô-mét trên giờ hướng ra khỏi khu vực Kansai, Kurogane Hayato nhận tin báo từ thuộc cấp của mình. Anh ta không hề bất ngờ, họ đã dự tính trước chuyện bị Valhalla đánh úp. Đúng hơn là rõ ràng chúng đang nhằm vào Kusanagi Kiseki, nên họ mới đánh lạc hướng chúng được.
“Tiếp tục chiến thuật hiện tại. Duy trì tốc độ và di chuyển đến mục tiêu.”
Anh ra lệnh cho người lái xe, và đi vào thùng hàng ở phía sau. Trên thềm của một thứ như là công-ten-nơ, có một cái Iron Maiden to lớn và một người đang dựa lưng vào tường.
“...đợt tấn công bất ngờ của kẻ thù đã được xác nhận. Sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào đi.”
“..........”
“...có nghe thấy tôi nói gì không? Kirigaya.”
Nghe thấy thanh âm mạnh mẽ của Hayato, Kyouya đang ngồi trên ghế bèn ngẩng mặt lên.
“Tôi biết kể cả khi anh không nói với tôi, Đội trưởng ạ.”
“..........”
“Nhân tiện, giống như Chủ tịch, anh có một sự ám ảnh khá lớn với Kusanagi đúng chứ. Thông thường thì sẽ có một bản án và tống giam cậu ta, nhưng anh khá nhẹ nhàng với hắn, đúng chứ?”
“Cậu đang cố nói cái gì.”
Hayato hỏi với khuôn mặt không cảm xúc và có chút hăm doạ. Kyouya thấp giọng cười.
“...như tôi đã nói thôi.”
“...........”
“Anh có phải đồng minh của con người không? Hay là của bọn dị giáo?
Hayato không trả lời mà chỉ nhìn khinh thường Kyouya.
“Tôi lo rằng anh, Đội trưởng của EXE và vị trí cao nhất của Dullahan... đang làm công việc ngu ngốc nào đó.”
“Cậu chả có quyền gì để nghi ngờ tôi.”
“Tôi có thể làm kể cả khi không có anh. Nếu anh không phải là đồng minh của bất cứ ai, thì đừng tham gia vào sự trả thù của tôi.”
Kyouya đứng lên và nhìn trừng trừng xuống Hayato.
“Tôi sẽ trả mối thù của mình...! Và không chỉ chống lại bọn Vu Thuật Sư đê tiện đó! Tôi sẽ không phân biệt và xoá xổ tất cả bọn dị giáo trên thế giới này...! Nếu anh không có động lực gì cho dù là đội trưởng, thì tránh ra chỗ khác!”
“...Tôi hiểu rồi. Hoá ra Nero thích những tên nông cạn như cậu. Ootori Ouka cũng là một đứa ngốc như vậy, nhưng cậu lại ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.”
Khi Hayato nhẹ nhàng chọc tức cậu, từng mạch máu nổi lên trên thái dương của Kyouya.
Mọi thứ Hayato làm là nhìn cậu ta một cách lạnh lùng.
“Tôi không quan tâm đến cái công cuộc trả thù ngốc nghếch của cậu. Tôi chỉ “Tuân theo những nguyên tắc của riêng tôi bẳng việc hành động như là người của Ban Thanh Trừng” và hoàn thành nó. Đừng so nó với mấy thứ ngu ngốc như thế.”
“Đồ khốnn...”
“Làm việc hết sức vào. Đó là những gì tôi cần ở cậu. Cứ giữ những khao khát buồn nôn của cậu vào trong lòng đi.”
Bầu không khí bắt đầu sôi sục và Kyouya có vẻ như định nắm lấy cổ áo của Hayato.
Đúng lúc đó chiếc xe vận chuyển rung lắc.
Nó nghiêng đến mức họ cảm thấy như thể trọng lực biến mất trong thoáng chốc.
Hai người chống đỡ bản thân bằng cách giữ tay lên tường và bằng cách nào đó họ đã xoay xở để đứng vững được.
“...vậy chúng đã đến.”
Kyouya vui sướng ngẩng mặt lên.
« “Những vật thể đã rơi xuống phía trước. Chúng là——Long Kỵ Binh! Có ba cỗ máy! Chiếc xe ở trước đã bị phá nát!” »
Kyouya nghe thấy tiếng la hét của tài xế và mở cửa công-ten-nơ.
Cơn gió nhẹ buổi đêm đập vào tóc cậu, Kyouya đáp xuống mặt đường và liếc qua chiếc xe trong đoàn hộ tống đang di chuyển.
Do sự di chuyển là bí mật và không hề có luật cấm nào, nên có khá nhiều xe dân sự trên đường. Một số xe vượt qua hai bên đoàn xe hộ tống và chất đống ở phía trước.
Người dân ngay lập tức nhận ra nguyên nhân.
Đang đứng giữa miệng hố khổng lồ ngay hướng họ di chuyển là ba con người máy cơ giới.
“Tuyệttt... có tận ba con dị giáo. Một cuộc thu hoạch ngon lành...đúng không nhỉ!”
Mắt cậu ta sáng rực, và Kyouya khoe hàm răng nhọn trong thoáng chốc, cậu ta run lên trong sự hân hoan và tức giận.
“...chúng là Anh Hùng. Tôi sẽ đảm nhiệm hai trong lũ đó, còn cậu giải quyết đứa còn lại.”
Hayato rời khỏi chiếc xe hộ tống và đứng kế bên Kyouya.
“Hảaa?! Đừng nói mấy thứ nhảm nhí như thế——tất cả bọn chúng, là của tôi!”
“Cứ làm như cậu muốn. Nhưng đừng có kêu ca nếu cậu chết vì dính phải một trong các đòn tấn công của tôi.”
“Đó phải là câu của tôi!”
Kyouya đứng co nửa người lại và nạp đạn vào súng. Hayato bắt đầu xoay trục quay của khẩu súng lục. Giữa dòng người vừa la hét vừa chạy, hai người niệm thần chú theo cách của họ cùng một lúc.
“ “Summis desiderantes affectibus——Malleus Maleficarum!” ”
Hai sinh vật ma pháp giơ tín hiệu bắt đầu trận đấu trên con đường cao tốc ngập tràn tiếng la hét.
Phần 2
Một kí ức từ quá khứ được gợi nhắc lại.
Takeru luôn mong muốn có thể nhớ lại chuyện xảy ra từ năm năm trước.
Cậu và Kiseki gặp nhau lần đầu khi họ khoảng chín tuổi.
Nhà của Kusanagi nằm trên ngọn núi thuộc địa phận Touhoku. Riêng ngôi nhà và khu đất xung quanh rộng rãi, nhưng vẻ ngoài đã bị tàn phá và nhiều người sống ở dưới ngọn núi tin rằng nó là một ngôi nhà bị ma ám. Ở đằng trước, có tấm biển ghi dòng chữ ⸀tuyệt kĩ Kusanagi True-Light⸥ , nhưng do có mấy tên vô lại đã xịt sơn đè lên nó, nên hầu hết các chữ đều không thấy được.
Takeru đã lớn lên trong cái nơi từng là võ đường trên danh nghĩa; nhưng giờ nó chỉ là một nơi hoang tàn.
Cậu có cả cha lẫn mẹ, nhưng không hề có ông bà hay họ hàng. Takeru không bao giờ được kể về gia đình mình, và không quan tâm lắm đến nó.
Mẹ của cậu rất dịu dàng, cha cậu thì khá nghiêm khắc. Cha cậu chủ yếu dạy kiếm thuật ở các võ đường khác nhau, nhưng không kiếm được nhiều tiền. Hơn nữa, vì nhiều lí do mà cha cậu luôn đầy các vết bầm tím.
Ngày qua ngày, Takeru được cha cậu giảng dạy kiếm thuật cả về thể chất lẫn tinh thần.
⸀“Gắn bó với thanh kiếm.” ⸥
⸀“Kiếm thuật là thứ duy nhất thể hiện sự tồn tại của con.” ⸥
⸀“Không được buồn chán bởi những thứ khác ngoài kiếm thuật, không ghét mọi thứ, không vui mừng với mọi thứ.” ⸥
⸀“Thứ duy nhất con được phép làm là kiếm thuật.” ⸥
Những thứ tương tự đã khắc sâu vào tâm trí cậu hằng ngày. Đó chính là những nguyên tắc giáo dục đàn ông của nhà Kusanagi. Từ thế hệ này đến thế hệ khác, đàn ông trong gia đình Kusanagi rất dễ mất bình tĩnh.
Ngay từ lúc cậu còn là một đứa bé, do cảm giác tù túng bên trong cậu, Takeru luôn luôn nổi xung.
Dù cậu không hiểu, nhưng bằng cách nào đó, trong thâm tâm của cậu cảm thấy như thể nó quá “gò bó” với cậu.
Chính vì vậy, ngay từ thời thơ ấu, đàn ông trong nhà Kusanagi đã được rèn luyện kiếm thuật. Trước hết, cha mẹ tiếp tục để con họ vào trong các trận đấu đẫm máu hằng ngày, giảng dạy về sự khác biệt giữa mạnh và yếu, về vết thương gây ra bởi người khác cũng như cả vết thương chúng gây ra cho người khác.
Những đứa trẻ luôn nghĩ đến việc đánh thắng cha mẹ chúng, và bắt đầu ao ước học được kiếm thuật từ cha mẹ, và trái tim, kĩ thuật, cơ thể và trí óc của chúng đều được rèn luyện.
Nhờ có sự rèn luyện kỉ luật và kiên nhẫn, chúng có thể vượt qua ⸀ sự gò bó ⸥ đặc trưng trong gia đình Kusanagi.
Cha cậu rất mạnh. Là người dạy tuyệt kĩ Kusanagi True-Light, tài năng của ông vô cùng hoàn hảo.
Thế nhưng, Takeru là một tài năng còn vượt qua cả chính cha của mình.
Mặt khác, cậu còn có trái tim tàn bạo hơn bất cứ ai.
Đó là lí do cậu không thể kiểm soát được bản thân dù đã học kiếm thuật, và trong cậu luôn tràn ngập cơn giận dữ.
Trong cuộc sống giữa những người bình thường, sự giận giữ đó đã ám ảnh cậu.
Bị gọi là kẻ ngốc khi là người nhà Kusanagi là một trong những nguyên nhân cho vấn đề đó.
Khi cậu đi học tại một trường tiểu học bình thường, cậu bị gọi là ‘thằng bé hung ác’, bị khinh miệt và đôi lúc còn bị ném đá.
Takeru thả ba đứa trẻ đã ném đá vào cậu đi sau khi đánh chúng bầm dập và vấy máu.
Kể cả khi đối phương bắt đầu khóc lóc và kêu người giúp, Takeru không hề dừng vung thanh kiếm gỗ vào chúng.
⸀“Đã từ lâu nhà đó luôn gây ra các vấn đề thôi, đúng chứ. Kusanagi-san và cha của cậu ta hầu như không làm việc đúng không.”⸥
⸀“Có vẻ như họ dạy kendo ở một võ đường nào đó, nhưng ai cũng biết rằng nó chả kiếm được nhiêu tiền nếu như nhìn vào nhà họ. Có vẻ như họ không hề muốn làm việc hết sức.”⸥
⸀“…vì lí do gì mà lại dạy một thứ kì lạ lỗi thời như kiếm thuật cho trẻ con chứ, hừừ…”⸥
Mỗi khi Takeru nghe thấy những lời bàn tán từ hàng xóm, cậu lại đi xung quanh và phá cửa sổ và kính của các nhà gần đó.
Lần nào cũng vậy, cha mẹ cậu sau đó lại đi xin lỗi cho cậu.
⸀“Tại sao Cha và Mẹ lại cúi đầu? Họ mới là những người có lỗi chứ.”⸥
Takeru không hiểu cách hành xử của cha mẹ cậu và không hài lòng. Cha mẹ cậu đã giải thích rất nhiều lần, nhưng cậu không bao giờ hiểu. Thứ duy nhất mà cậu ta tôn trọng, là gia đình của cậu.
Cậu không ngừng phát cáu. Nó thật gò bó, quá gò bó.
Trái tim cậu la hét, và những lời kêu gào trong đầu cậu tiếp tục diễn ra hằng ngày.
Đó là một ngày hè nắng nóng.
Bên trong rừng sâu, cậu nheo mắt lại do ánh nắng gắt chiếu xuyên qua những chiếc lá. Cậu có thể nghe thấy một giọng hát ở đâu đó.
Takeru theo dấu giọng nói đó và tiếp tục bước qua dãy núi. Trong khi di chuyển, cậu chợt thấy trước mắt mình một cái nhà kho lớn nằm sâu trong núi. Nhà kho đó được đặt giữa những vách đá và được xây ở vị trí mà ánh sáng hầu như không bao giờ chạm đến.
Đó là nơi mà cậu thường không bao giờ tìm thấy. Ngôi nhà được làm từ đá đen, trông giống như được sơn bởi sơn mài vậy. Nó khá lạnh khi chạm vào, và có thể nhìn thấy ngôi nhà được sửa lại rất, rất nhiều lần. Cậu nhận ra rằng sự gia cố đó mới được làm gần đây. Giọng hát cậu đã nghe thấy xuất phát từ bên trong.
Nó cứ như bài ru mà cậu đã nghe mẹ cậu hát từ lâu.
Cậu đi vòng quanh nhà như thể được mời vào.
Chân cậu dừng lại ở nơi cậu nghe rõ tiếng hát nhất.
⸀“…này, có ai ở trong không?” ⸥
Từ bên trong, cậu có thể nghe thấy một giọng nói phát ra.
⸀“một n-người? C-có ai ở đó à?”⸥
Giọng nói run lên, trông có vẻ hoảng sợ. Khi nhìn gần hơn, ở dưới cùng của bức tường là một lỗ hổng. Takeru đến gần lỗ hổng đó và gập đầu gối cúi xuống.
⸀“Cậu, cậu đang làm gì trong một cái phòng như thế này. Có phải cậu là youkai hay thứ gì đó à?⸥
⸀“Aa..uu… Kiseki là … gọi là Kiseki.”⸥
⸀…Tớ là Kusanagi Takeru. Cậu, có phải con người không?”⸥
Khi cậu nói với cô bé một cách thành thật, một giọng nói bối rối “Ah, ừm, mm” cất lên.
Một lúc sau, có thứ gì đó từ bên trong đi ra.
Đó là một ngón tay màu trắng.
Kiseki nín lặng chọc ngón tay cô qua lỗ hổng nhỏ.
⸀“……cái gì thế.”⸥
⸀“B-bắt taii. Khi gặp nhau, mọi người lần…đầu…bắt tay, đó là điều Mẹ đã dạy.”⸥
Trong khi diễn đạt một cách vụng về, Kiseki cố gắng chọc ngón tay của cô ra ngoài.
Mặc dù Takeru vẫn còn ngờ vực, cậu không hành động một cách thô lỗ, và yêu cầu một cái bắt tay là thứ gì đó bình thường. Nên dù còn miễn cưỡng, cậu vẫn nối ngón tay mình với ngón tay của Kiseki.
Ngón tay của Kiseki lạnh và nó rất dễ chịu.
⸀“...ahh~♪.”⸥
Cô bé khẽ kêu lên thích thú.
Kì lạ thay, chỉ khi cậu chạm vào Kiseki, Takeru không còn cảm thấy ⸀sự gò bó⸥ nữa.
Sau khi trải nghiệm nó lần đầu, Takeru không rời đi mà ngồi xuống gần đó.
⸀“…cậu, tại sao lại ở bên trong căn phòng như thế này? ”⸥
⸀“Tớ không biết. Từ lúc tớ sinh ra, tớ đã ở đây.”⸥
⸀“Hmmm. Được thôi, nó không có vấn đề gì cả.⸥
⸀“Này này. Tớ muốn, nói chuyện.”⸥
⸀“Nói, về cái gì.”⸥
⸀“Về, bên ngoài. Về, Takeru-kun.”⸥
Kiseki nói với giọng phấn khích.
Thông thường, cậu sẽ bỏ qua việc nói chuyện với người khác, nhưng khi ở cạnh Kiseki, tiếng nói trong đầu cậu giảm bớt vì lí do nào đó.
Từ ngày đó trở đi, Takeru bắt đầu đến chỗ của Kiseki hằng ngày.
Khi nói chuyện với cô ấy, tâm trạng của Takeru ổn định ở một khoảng nhất định, mặc dù cậu vẫn chưa thể quen với người khác, cậu gây ra ít vấn đề ở trường hơn.
Cha mẹ cậu cũng hoan nghênh sự thay đổi đó.
──Cho đến khi họ biết được rằng Takeru đã gặp Kiseki.
Một năm trôi qua kể từ khi Takeru gặp gỡ Kiseki ở sâu trong núi.
Takeru đến căn phòng đó hằng ngày. Cậu cũng không biết được tại sao cậu lại làm vậy.
Cậu được dạy rằng kiếm thuật là mọi thứ, kể cả bây giờ suy nghĩ đó vẫn không thay đổi.
Nhưng, thật lạ lùng… chỉ những lúc cậu đang nói chuyện với Kiseki, cậu lại thấy thoải mái.
Chỉ khi cậu bên cạnh Kiseki, cậu không còn cảm giác gò bó nữa.
Nó hết sức thoải mái.
⸀“Tớ muốn nói chuyện cả hôm nay nữa.”⸥
Kiseki khẩn cầu Takeru từ trong phòng như cách cô vẫn hay làm.
Họ luôn nói về những thứ đơn giản. Về sự khắc nghiệt của buổi tập hôm đó, hay về khả năng bật nhảy của những con gián trong võ đường, hay sự quấy rầy của những tên khốn hàng xóm, hay làm thế nào mà cậu bị gọi là một mối họa, nó chẳng có gì thú vị cả.
Kể cả vậy, Kiseki hạnh phúc đấm vào tường.
⸀“Côn trùng loại sinh vật gì thế? Tớ chưa từng thấy con nào.”⸥
⸀“Sâu trong những ngọn núi này, chắc phải có nhiều côn trùng chứ. Một vài con phải chui vào trong căn phòng của cậu, phải không?”⸥
⸀“Không, chả có con nào chui vào cả.”⸥
⸀“Không có con nào chui qua cái lỗ này ư?”⸥
⸀“Có thể là chúng quá sợ hãi nên không chui vào đây.”⸥
Nghe thấy rằng những con côn trùng sợ cô ấy, Takeru cúi mặt.
Từ khi họ gặp nhau, cậu cố tránh đụng đến vấn đề này.
Đối với Takeru nó chả có liên quan gì, cậu không nghĩ rằng có bất cứ vấn đề gì với nó. Đó là lí do cậu luôn nghĩ rằng không cần thiết phải quan tâm đến nó.
⸀“Này…cậu, là cái gì thế?”⸥
Takeru tình cờ hỏi cô câu hỏi đó. Kiseki rơi vào yên lặng.
Trong yên lặng, Takeru tựa lưng vào tường và cảm thấy một cái chạm dịu dàng.
⸀“…Kiseki là… Kiseki”⸥
Chắc chắn rằng, Kiseki phải biết được vẻ ngoài của cô ấy, Takeru nghĩ.
⸀“Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc ra ngoài à?”⸥
⸀“……ra ngoài ư?”⸥
⸀“Nó khá bình thường mà đúng chứ. Tớ ghét những nơi chật hẹp. Tớ cảm thấy như muốn đập phá mọi thứ. Thế với cậu thì nó có khác không?”⸥
⸀“Kiseki ghét những nơi rộng rãi. Tớ chưa bao giờ thấy nó, nhưng tớ biết tớ ghét chúng. Ngoài ra, tớ được bảo rằng tớ không thể ra ngoài. Kiseki được bảo rằng mình là một thứ gì đó mà không được ở bên ngoài.⸥
⸀“Ai bảo cậu thế?”⸥
⸀“ Cha và Mẹ.”⸥
⸀“Đó không phải cha mẹ.”⸥
⸀“………”⸥
⸀“………”⸥
⸀“………”⸥
⸀“ Cậu muốn ra ngoài, đúng chứ.”⸥
⸀“ Tớ ghét những nơi rộng, nhưng tớ rất muốn gặp Takeru-kun… Tớ nghĩ vậy.⸥
⸀“Tớ hiểu rồi, tớ sẽ đưa cậu ra.”⸥
⸀“… thật chứ?”⸥
⸀“Tớ không nói dối, chả có ích gì cả.”⸥
Sau khi nói vậy, Takeru đứng dậy.
Và cậu rút thanh gươm cậu có ở đai lưng ra cùng lúc.
⸀“Tớ sẽ đưa cậu ra khỏi đó.” ⸥
⸀“Tớ sẽ cứu cậu cho dù thế nào đi nữa, Tớ hứa đấy.”⸥
Takeru chém thanh gươm vào bức tường.
Thế nhưng, chỉ có một tiếng chói tai vang lên và căn phòng không bị làm sao.
Kể cả vậy, Takeru cố thử hàng chục lần mà không hề từ bỏ, cậu tiếp tục đánh nó với kĩ năng của mình.
Nhưng sau tất cả, căn phòng không hề nhúc nhích.
⸀“Này, dừng lại đi?”⸥
⸀“Sao chúng ta lại dừng lại? Khi tớ ở bên cậu, trái tim tớ không còn kêu gào rằng nó bị gò bó. Đó chính là lí do, tớ cũng, muốn gặp cậu, tớ muốn được bên cạnh cậu.”⸥
⸀“… Takeru-kun.”⸥
⸀“Cho dù cậu có thể sống hay không, đó không phải là thứ người khác được quyết định. Tớ ghét cái kiểu như thế…”⸥
⸀“………”⸥
⸀“ Tớ muốn nói chuyện với cậu một cách trực tiếp!!”⸥
Tay cậu tê cứng, và có vẻ như là cậu không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Kiseki cũng như vậy. Bị níu giữ bởi dây xích ngắn, cô chỉ tiếp tục sống.
Ai quyết định rằng cô không được sống. Chúa trời? Nếu có một thứ kiêu ngạo như vậy tồn tại, cậu sẽ cắt não chúng ra thành từng phần.
Cậu sẽ đập hắn, cậu sẽ đập tất cả chúng.
Takeru vẫn không biểu lộ cảm xúc, nhưng bên trong ngực cậu đã ngập tràn sự giận dữ.
Đúng vậy, gò bó, quá gò bó. Cơ thể này quá gò bó để thể hiện sự giận dữ của mình.
Cái gì đó xuất hiện. Một trái tim ‘bình thường’. Cơ thể mình quá nhỏ bé để cho thứ đó tồn tại bên trong.
Mới chỉ có sự tức giận bên trong thôi, mà cơ thể đã hoàn toàn đầy rồi.
Dồn nén mọi thứ lại, Takeru vung thanh kiếm xuống.
Thời điểm cậu đánh vào tường, lưỡi kiếm văng ra với một âm lượng chói tai, nó đã bị vỡ ở chính giữa.
⸀“Khốn nạn…!”⸥
Trong khi cậu chửi thề, cậu một lần nữa dồn sức mạnh vào thanh kiếm gãy.
Nhưng đúng lúc đó, có ai đó đã nắm lấy vai cậu.
Khi cậu quay lại, cậu thấy cha cậu đang đứng đó.
Hình bóng cha cậu đang đau đớn trong thất vọng, tức giận, và buồn bã.
Ông không kiềm chế được tát vào má Takeru và lôi cậu mang về nhà.
Câu chuyện được kể bởi cha cậu như là một câu chuyện cổ tích.
Thực ra, nó là một câu chuyện cổ tích. Nó thực sự không bao giờ được kể cho ai khác ngoài những người trong nhà Kusanagi, sau khi nghe một câu chuyện điên rồ như vậy, chẳng ai sẽ tin nó.
Thực tế rằng Kiseki chính là em gái của Takeru, rằng tuyệt kĩ ‘Kusanagi True-Light’ được sử dụng trong trận đánh có nguồn gốc từ tuyệt kĩ kiếm pháp ‘Kusanagi Double-Edged’, thứ được dùng để đánh với các sinh vật không tưởng.
Và, gia đình Kusanagi đã chịu một lời nguyền từ thời xa xưa.
Bất cứ và tất cả thứ về nó, Takeru đều không biết.
⸀“Con gái mang dòng máu của nhà Kusanagi luôn là dị giáo.”⸥
Cha Takeru nói với cậu một số thứ một cách trang nghiêm, hoàn toàn lãnh đạm.
Ở Nhật Bản, có một loài sinh vật kì ảo được gọi là ‘quỷ ’.
Quỷ có những đặc điểm kì quặc và tồi tệ. Chúng không sinh sản, thay vào đó chúng cư ngụ bên trong con người bằng «Đầu thai». Sau khi bị đánh bại, con quỷ sẽ được sinh ra lần nữa từ đáy chậu của người khác. Nhà Kusanagi từ thế hệ này sang thế hệ khác tiếp tục sống bằng cách tiêu diệt những con quỷ. Người ta nói rằng họ đã một lần giết được một con rồng tám đầu đến từ thế giới thần thoại và lấy cắp kĩ năng của Chúa. Do họ quá bất cẩn khi để con người sử dụng, Kusanagi đã giữ những kĩ thuật đó mà không lưu tâm đến sự hủy hoại bản thân và suy nhược, họ đã tàn sát quỷ cùng với Âm Dương Sư .
Nhưng cho dù họ đã quét sạch hết lũ quỷ, linh hồn của chúng lại hình thành vào người nào đó và một con quỷ mới được sinh ra. Để ngăn không cho chúng đầu thai, nhà Kusanagi đã nhờ Âm Dương Sư niêm phong tất cả linh hồn của yêu vào trong chúng.
Để không một người nào sinh ra quỷ. Để ngăn ngừa sự xuất hiện tràn lan của chúng.
Nhà Kusanagi đã─nhận lấy lời nguyền.
Như vậy, từ thế hệ này sang thế hệ khác, người nhà Kusanagi truyền lại cái tên cho sự kết tinh của con quỷ.
Hyakki Yakou.
Đó là cách mà nhà Kusanagi gọi sự kết tinh của con quỷ. Từ thế hệ này sang thế hệ khác, người nhà Kusanagi thai nghén và sinh ra một con quỷ, và ngay khi đó giết luôn nó.
⸀“Người bị sinh ra là Hyakki Yakou chỉ là con gái. Qua nhiều thế hệ, con gái sinh ra trong nhà Kusanagi đều bị giết ngay sau khi sinh.” ⸥
Tuy nhiên… Cha cậu thất vọng cúi gằm mặt.
⸀“Sức mạnh của con quỷ gia tăng dần dần qua từng năm, với kĩ năng của ta… ta không thể giết con bé. Mỗi khi ta chém đầu hay chọc xuyên qua tim con bé… Hyakki Yakou… Kiseki không hề chết.” ⸥
Từ khi con bé được sinh ra, Kiseki đã nắm giữ một lượng sức mạnh không tưởng tượng nổi.
Khi cha cậu chém đầu con bé, một cái mới mọc ra ngay tức khắc. Ngay khi con bé vừa sinh ra, Kiseki đã tàn sát toàn bộ gia tộc chỉ chừa đúng cha mẹ cô.
⸀“Thật khó hiểu. Nếu Kiseki là một con quỷ, thì cha và mẹ đã phải giết em ấy rồi chứ. Mình cũng sẽ làm như vậy. Cho nên mình nghĩ rằng không thể nào em ấy là một con quỷ được.”⸥
Takeru nói.
⸀“Kiseki thật hiền lành.”⸥
Cậu tin rằng cô bé dứt khoát là con người, và cậu không thể nào tin được cô là một con quỷ.
Cha cậu không nói gì. Takeru nghĩ rằng ông ấy vẫn đang dấu thứ gì đó, nhưng do chuyện đó quá vô lí, cậu bèn không hỏi.
⸀“Đừng có thân với Kiseki. Đó… không phải thứ hiền lành như con nghĩ đâu.” ⸥
⸀“Tại sao, con không hiểu sao lại không được. Con chỉ muốn gặp em ấy. khi con ở cạnh em ấy, trái tim con không còn những tiếng ồn ào nữa. Con không rõ mình yêu hay ghét con bé. Nhưng đối với con em ấy rất quan trọng.”⸥
⸀“…cả con nữa, bắt đầu nói những thứ tình cảm đấy phải không.”⸥
Vẻ mặt của cha cậu nửa hân hoan, nửa cười buồn bã khó hiểu.
⸀“Tuy nhiên, Ta không thể cho phép con gặp gỡ Kiseki. Ta không thể để con gánh vác gánh nặng này. Con phải hiểu rằng…” ⸥
Cho dù được giải thích thế nào, cậu vẫn không thấy thuyết phục.
Trong thâm tâm Takeru, sự tồn tại của Kiseki đã trở nên quá lớn. Dù cô vé có là một con quỷ hay thứ gì đi nữa, nó chẳng còn quan trọng nữa.
Chỉ cần biết rằng Kiseki là em gái của cậu, cậu đã hạnh phúc rồi.
⸀“Liệu Kiseki có biết… rằng em ấy là em gái mình?”⸥
⸀“………” ⸥
⸀“Cha à, con vui lắm. con rất sung sướng khi có em ấy chính là em gái mình. Nhờ có em ấy, con mới có thể hiểu được một chút cảm xúc con người. Chỉ một chút ít nữa thôi, con cảm thấy con có thể trở thành một người đứng đắn như Cha đã dạy bảo con trở thành. Làm ơn, đừng nói rằng con không thể gặp em ấy.”⸥
Sau khi nghe từng lời nói của Takeru, cha cậu đứng dậy.
⸀“…tha lỗi cho… người cha bất tài của con.”⸥
Những từ ngữ đó có ý gì, Takerru vẫn không hiểu.
Một vài tháng sau, Takeru bị cấm không được gặp Kiseki.
Bị bắt đến luyện tập ở những võ đường khác, Takeru phải rời xa nhà.
Và, vào một đêm trăng non, một thảm kịch đã xảy ra. Khi Takeru trở về nhà, ở giữa võ đường cậu nhìn thấy cha mẹ cậu ngã xuống sàn và đầm đìa máu.
Takeru hụt hơi chạy đến chỗ cha cậu.
⸀“Take…ru.. đấy à.”⸥
⸀“Đã có chuyện gì xảy ra vậy cha!”⸥
⸀“……Kiseki đã…ra khỏi căn phòng… ta không thể làm gì cả…”⸥
⸀“Làm… làm cái gì cơ ạ…?!”⸥
⸀“Ta không thể kiềm chế con bé được nữa. Ngay từ lúc đầu… ta đã bị Kiseki ghét bỏ. Sự bất tài của ta trong việc giết con bé đã được quyết định ngay từ lúc đầu rồi.”⸥
Thất vọng, cha cậu nghiến răng.
Cậu hiểu câu chuyện khi thấy thanh kiếm cha cậu nắm chặt.
Ngập tràn trong giận dữ, cha cậu ép chuôi kiếm vào ngực Takeru.
⸀“…con…được chọn.”⸥
⸀“Cha…nói cái gì vậy…”⸥
⸀“Giờ chỉ có con mới làm được. Con đã có dính dáng đến con bé quá nhiều.” ⸥
⸀“………”⸥
⸀“Nếu có thể… con chính là người duy nhất ta không muốn gánh vác trọng trách này.”⸥
Trong lúc ho ra máu, ông nắm lấy vai của Takeru.
⸀“Nếu con là thành viên của nhà Kusanagi… thì con cần phải đưa ra một lựa chọn… như ta đã từng làm.”⸥
⸀“………”⸥
⸀“…giết… hay bảo vệ… con chọn đi.”⸥
Tại sao cha cậu lại cố giao phó chuyện này cho mình, Takeru không hiểu được.
Thấy giọt nước mắt của cha mình, cậu không thể nói được tiếng nào.
⸀“Con bé đó là con người… sinh ra với một trái tim, linh hồn của con người, và một cơ thể của con quỷ.”⸥
⸀“……cha nói vậy có ý gì…?”⸥
⸀“Và… con chính là…”⸥
Takeru mở to mắt đợi những lời nói tiếp theo từ cha cậu.
Nhưng cho dù cậu đợi bao lâu đi nữa, cha cậu cũng không bao giờ nói nó.
Trước khi cậu để ý, Takeru đã đi vào trong ngọn núi với thanh kiếm trong tay.
Cậu loạng choạng bước đi, cậu không đủ mạnh để chém đứt cây dây leo và cậu còn vô thức ngã khuỵu nhiều lần trên đường đi.
⸀“…Kiseki.”⸥
Cậu chết lặng, và chỉ có thể gọi cô bé bằng cái tên đó.
Cậu quá trẻ để gánh lấy vận mệnh của chính mình. Nếu là Takeru của hồi trước, cậu sẽ dễ dàng làm những gì cha cậu bảo. Nhưng hiện tại, thanh kiếm của Takeru đã trở nên han gỉ. Đối với Takeru, Kiseki quý giá hơn bất cứ người nào khác, cô bé là người cậu cần hơn bất cứ ai.
⸀“…Kiseki…em ở đâu…”⸥
Takeru đi lang thang như muốn tìm kiếm sự giúp đỡ.
Cậu muốn chạm vào cô càng sớm càng tốt.
Cậu muốn làm gì đó với cái cảm giác tù túng này bằng cách nào đó. Ngay bây giờ, người duy nhất có thể hiểu chỉ có thể là Kiseki. Hai người họ cô độc trong cái thế giới này. Chắc chắn rằng, thế giới sẽ không tha thứ cho sự tồn tại của họ.
Mình muốn gặp con bé. Mình muốn gặp Kiseki. Để tìm kiếm cô bé, cậu đã đi sâu vào trong rừng. Cha cậu đã dặn cậu hoặc giết hoặc bảo vệ.
Đó là lí do Takeru chọn bảo vệ cô bé.
Nó đã quá rõ ràng. Kiseki là em gái của cậu. Không một chút chần chừ, cậu sẽ bảo vệ cô ấy cho dù có đặt cuộc sống mình vào nguy hiểm.
Cậu sẽ chống lại cả thế giới này nếu họ không chấp nhận sự tồn tại của con bé, với tất cả sức mạnh cậu có.
Cậu tăng tốc độ trong từng bước chân, và cậu bắt đầu chạy.
Cậu chạy, chạy, và chạy… và cuối cùng cậu cũng đến nơi ở của em gái cậu.
⸀“────”⸥
Tất cả suy nghĩ của cậu từ nãy, những lời nói của cậu, chúng đều biến đi đâu mất.
Cậu nhìn xuống ngôi làng tồi tàn từ vách núi.
Dưới bầu trời kì quái với chỉ độc một ngôi sao chiếu sáng, có một con quỷ đang ở đó.
Mặc bộ quần áo màu trắng, con quỷ đó trông giống như một cô gái.
Thế nhưng, phần duy nhất trông đẹp chỉ là ở giữa thân hình con gái đó. Còn ngoài ra, những thứ xung quanh cô ấy──đang bò quằn quại. Nó trông như thể một đống con quỷ đang chuyển động cong quẹo bên trong một cái chậu, những thứ không rõ ràng tụ tập hết vào đó. Miệng có ở khắp nơi. Mắt có ở khắp nơi. Sừng có ở khắp nơi.
Nó như thể một lâu đài xây trên đống đổ nát.
Nó như thể một mối đe dọa tiếp tục tiến triển.
Nó như thể là sự sinh sôi điên rồ.
Mặt đất xung quanh bị bao bọc bởi thịt, đá, cỏ và cây bị ăn mòn và bị đưa vào như một phần của cơ thế nó.
Nỏ rất thích hợp để gọi thứ đó là ‘sự hỗn loạn’. Những tảng thịt với từng mảng đục ngầu hay có màu da đang thở ra hơi, và những cái miệng đang thì thầm. Gọi cậu.
──Takeru
──Takeru-kun… ở đâu?
Những tiếng gọi tên của Takeru đầy yêu thương, cô đơn, lo lắng.
Từ vách núi, cậu có thể nghe thấy tiếng vang vọng khắp dãy núi.
Thanh âm tha thiết gọi tên cậu từ con quỷ bỗng đột ngột ngừng lại.
Và vô số những con ngươi gắn ở các thớ thịt chuyển động, nhìn Takeru.
⸀ ⸀ ⸀ ⸀ ⸀ ⸀ ⸀ ⸀ ⸀ ⸀ ⸀ ⸀ ⸀ ⸀ ⸀ “Takeru-kun?”⸥ ⸥ ⸥ ⸥ ⸥ ⸥ ⸥ ⸥ ⸥ ⸥ ⸥ ⸥ ⸥ ⸥ ⸥
⸀“Ồ, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi.”⸥
Vừa khóc ra nước mắt như máu, hình dáng con người ở trung tâm quay người về phía Takeru.
Bộ trang phục mang màu trằng tinh khiết bị nhuốm đỏ gần trái tim của cô, từng phần của cơ thể cô ấy mỉm cười với cậu.
Thứ mà cậu cảm nhận được, không phải là sợ hãi. Mà nó là buồn bã. Những thứ xung quanh thật không cân xứng và bất thường, nhưng đó là nụ cười của một con người.
Mình bảo vệ con bé. Cảm giác đó không hề thay đổi cho đến giờ.
Nhưng cái quang cảnh gì đang hiện ra trước mắt cậu thế này? Đó có phải Kiseki không?
Niềm tin để bảo vệ cô em gái với sức mạnh áp đảo khỏi công chúng dần dần biến mất.
Ngay giữa đống thịt ngoe nguẩy, Kiseki chăm chú nhìn Takeru.
Và cô nói lên ước nguyện duy nhất của mình.
⸀ ⸀ ⸀ ⸀ ⸀ ⸀ ⸀ ⸀ ⸀ ⸀ ⸀ ⸀ ⸀ ⸀ ⸀“ Giết em? ”⸥ ⸥ ⸥ ⸥ ⸥ ⸥ ⸥ ⸥ ⸥ ⸥ ⸥ ⸥ ⸥ ⸥ ⸥
⸀“ Giết Kiseki đi, Takeru-kun ”⸥
Như thể đáp lại lời thỉnh cầu của cô bé, Takeru bắt đầu bước đến.
Dù không có tí sức lực nào để cầm thanh kiếm, cậu cố giữ không để nó rơi xuống đất.
Cậu cuối cùng cũng có thể hiểu được lời cha cậu đã nói.
Chắc chắn rằng, không ai có thể giết được Kiseki. Không có ai có khả năng giết được Kiseki. Nhưng, nếu cô ấy mong muốn được chết, nếu đó là cái chết từ chính tay của người cô yêu quý, Kiseki rõ ràng sẽ chấp nhận nó. Cô sẽ vui vẻ chấp nhận cái chết từ tay của Takeru và thanh thản chấp nhận nó.
Cậu hiểu rõ nó trong đau đớn tột cùng. Đây chính là vận mệnh của nhà Kusanagi. Chắc rằng cha cậu, ông cậu, và cả cụ cậu cũng như tổ tiên cậu từ lâu đã gánh bổn phẩn của nhà Kusanagi và hoàn thành nó. Họ đều đã gánh lấy thảm kịch này.
Kĩ thuật Kusanagi là có thật, và nó dùng để tàn sát những người đồng hành ghê tởm[note10624].
Takeru chẳng thể làm gì khác ngoài việc làm theo lời thỉnh cầu.
Cậu không thể bảo vệ được. Do vậy, là một người nhà Kusanagi, cậu phải giết cô bé.
Vừa vấp vào các biến thể đang ngọ nguậy, Takeru tiến đến gần Kiseki. Trên trán của cô có một chiếc sừng kết tinh màu đỏ thắm. Nó đủ bất thường và không cân xứng để làm tâm trí cậu khó chịu.
Kiseki vươn tay chạm vào lưng Takeru và ôm chặt cậu.
⸀“Em luôn luôn, muốn được như thế này.”⸥
⸀“………”⸥
⸀“Làm ơn, dừng Kiseki lại đi.”⸥
⸀“………”⸥
⸀“Bản thân em không thể làm được. Cơ thể của Kiseki đã thực hiện mong muốn của em theo cách riêng của nó. Cứ đà này, Kiseki cuối cùng sẽ giết tất cả mọi người trên thế giới. Chẳng còn gì… em không muốn thứ gì còn chân thực hơn thứ này. Không muốn con tim em bị ép phải bộc lộ ra hết.”⸥
⸀“………ngh”⸥
⸀“Anh đã hứa… phải không nào? Nên anh sẽ, cứu Kiseki.”⸥
⸀“………”⸥
⸀“Cho nên hãy… giết em đi? Takeru-kun”⸥
⸀“……kuh..uu…”⸥
⸀“Em không muốn cha hay mẹ… chỉ cần có Takeru… trong thế giới của Kiseki, chỉ có một Takeru mà thôi.”⸥
Takeru kề lưỡi kiếm vào cổ Kiseki. Cô bé biểu lộ nét mặt bình thản thành thật như thể chấp nhận mọi thứ. Nếu cậu cắt đầu cô ngay bây giờ, đó sẽ là một sự chấm dứt nhẹ nhàng. Chỉ có một thành viên của nhà Kusanagi sẽ chết, và Kiseki đạt được sự thanh thản cô mong muốn khi chết đi. Không có gì phải chần chừ cả. Sau tất cả, tuyệt kĩ Kusanagi tồn tại để diệt quỷ. Sau tất cả, đó là điều Kiseki mong ước.
──Nhưng mà, tại sao,
──Tại sao Kiseki lại ấm vậy.
──Tại sao, mới chỉ chạm vào Kiseki, trong cậu lại cảm thấy thoải mái như thế.
⸀“…không thể n…ào…?”⸥
Những giọt nước mắt chảy xuống má Takeru. Kể từ khi cậu sinh ra, đây là lần đầu tiên cậu khóc.
⸀“Đừng có đùa mình chứ…chết…tiệt…”⸥
Những ngày cậu dành ra với Kiseki, từng ngày họ dành ra cùng nhau, ngăn cách bởi bức tường đã hiện ra hết trong tâm trí cậu.
Tất cả đều hết sức giản đơn, nhưng cũng không thể thay thế được.
Đối với cậu, những ngày đó đáng quý đến không ngờ.
⸀“Điều đó… nó quá nhiều. Tại sao… tại sao, khi chúng ta cuối cùng có thể hạnh phúc với nhau, khi có người làm phần người trong mình xuất hiện, tại sao mình lại phải giết em ấy.”⸥
⸀“………”⸥
⸀“Anh…không thể…! Bởi vì anh yêu em, anh vô cùng sợ em…!”⸥
⸀“………”⸥
⸀“Anh không thể…giết em gái anh được…!”⸥
Takeru thả thanh kiếm xuống và loạng choạng bước đi.
Không nghi ngờ gì nữa, cậu hoảng sợ. Nhìn thấy Kiseki, Takeru trở nên sợ hãi.
Kiseki sửng sốt, ở giữa đống thịt, cô nghiêng đầu nhìn Takeru.
⸀“Onii…chan?”⸥
Ngay chính lúc đó, Kiseki biết được rằng Takeru chính là anh trai mình.
Đôi chân không còn sức lực nào, Takeru ngồi phịch xuống đất.
Kiseki lúng túng, tiến đến gần Takeru… cô cố gắng vươn tay đến chỗ anh trai mình.
⸀“Hiii…!”⸥
Nỗi sợ của cậu được giải phóng ra ngoài.
Cậu không còn sợ Kiseki, mà sợ việc phải giết cô bé. Cậu sợ rằng cảm xúc thương yêu người quan trọng với mình sẽ thành thứ gì đó tàn ác.
Tuy nhiên, chính sự từ chối đó lại gây tổn thương tinh thần Kiseki.
Nhìn thấy bề ngoài hoảng sợ của Takeru, những giọt nước mắt của Kiseki đổ xuống.
⸀“AA…uu…UUuuu……!”⸥
Ngay giữa cảm giác bị từ chối là sự cô đơn.
Rộng lớn, nó quá cô đơn trong cái thế giới to lớn này. Đối với một cơ thể của quỷ, linh hồn của một con người thực sự quá nhỏ bé. Đối với linh hồn của con người, cơ thể này lại quá lớn. Mở ra, cơ thể kêu gào đòi mở ra. Mở rộng tâm trí, vỗ đôi cánh của mình, cơ thể cô yêu cầu những thứ như vậy.
Xiềng xích đã từng là lí do ngăn cản giờ đã bị phá bỏ và bản chất của Kiseki đã lộ rõ.
⸀“Mở ra”⸥ ⸀“Mở ra”⸥ ⸀“Mở ra”⸥ ⸀“Mở ra”⸥ ⸀“Mở ra”⸥ ⸀“Mở ra”⸥
⸀“Mở ra”⸥ ⸀“Mở ra”⸥ ⸀“Mở ra”⸥ ⸀“Mở ra”⸥ ⸀“Mở ra”⸥
Những đôi môi gắn trên những tảng thịt bắt đầu ngân lên như những câu điệp khúc.
Quỷ thì hành động giống một con quỷ, chúng mở tâm hồn, và phá mở linh hồn. Nỗi sợ của Takeru dâng trào và trở thành nỗi tuyệt vọng.
Chỉ có duy nhất một sự tồn tại cho cô sự cứu rỗi, sự tồn tại của anh trai đã làm cô khuây khỏa, có thể sẽ không còn cho cô sự cứu rỗi nữa.
Đó chính là lí do, cô muốn hủy diệt mọi thứ.
⸀“Aa, aaa…────!”⸥
Một tiếng thét vang lên như thể xé nát ngực cô.
Trong khi Kiseki đau đớn thở hổn hển, thì tảng thịt bắt đầu di chuyển về phía vách đá.
⸀“Dừng lại…đừng phá nó mở ra…! Kiseki không nghĩ đến nó! Em không muốn nó! Giết em… cứu em, Takeru-kun…!”⸥
Những giọt nước mắt tiếp tục chảy, cô cầu xin Takeru giết cô.
⸀“…Kiseki…!”⸥
Takeru cố chạm tay vào Kiseki giữa đống thịt đang ngân lên các điệp khúc.
Nhưng nó đã quá muộn. Linh hồn của Kusanagi Kiseki đã phát triển như cơ thể con quỷ mong muốn.
Lâu đài của đống đổ nát thích thú. Nó cầu chúc cho sự phát triển của Kusanagi Kiseki.
Trong những tiếng vui mừng và rì rầm của biến thể, Kiseki nhìn Takeru lần cuối.
⸀“───Đồ dối trá.”⸥
Đó là những từ cuối cùng cô ấy nói.
Đó là lúc Takeru nhận ra cậu đã phá vỡ lời hứa.
Quay lưng về phía bờ vách núi, cơ thể Kiseki nhảy xuống.
Takeru chết lặng, chỉ có thể đứng nhìn.
Sau một khoảnh khắc im lặng, cả khu rừng phía dưới đã náo động.
Khi Kiseki nhảy xuống──những con quỷ tràn ngập khắp nơi.
Hyakki Yakou di chuyển dưới ánh trăng. Như một trận lũ, nó nuốt trọn cả khu rừng, nuốt trọn cả con người.
Những tiếng la hét như buổi lễ hội âm nhạc tán tụng cho đêm không trăng.
Bữa tiệc của con quỷ không bao giờ kết thúc. Nó sẽ không bao giờ chấm dứt cho đến khi nó nuốt gọn toàn bộ thế giới.
Đám lửa và mùi thịt cháy lao vào Takeru.
──Đây là lỗi của mày, tất cả chúng, đều là lỗi của mày.
Dưới bầu trời đen nhánh, những tiếng la hét vang vọng.
Takeru lần đầu tiên ngỡ ngàng trong tuyệt vọng.
Cậu cảm thấy có một loạt các cảm xúc cậu chưa hề biết. Câu cảm thấy một loạt cảm giác dịu dàng cậu không hề hiểu được. Cậu cuối cùng cũng hiểu rõ chúng, đón lấy chúng, vì cô gái với cơ thể của một con quỷ đang ở đó. Kusanagi Takeru có thể được sinh ra là một con người chính bởi sự tồn tại của Kusanagi Kiseki.
Vào cái ngày đó, Takeru đã đánh mất nó. Tất cả sự yên ổn cậu đã có.
Phần 3
“..................Kiseki.”
Khi mở mắt mình, cậu nhìn thấy trần nhà tối tăm.
Takeru đang ở trong một căn phòng lạnh lẽo bằng bê tông. Cậu dựng cơ thể lên khỏi cái giường ống kim loại đơn giản và tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo.
Bên trong căn phòng chỉ có một chiếc giường và một cái bồn cầu bẩn thỉu. Ngoài ra còn có một cái cửa ra vào đầy thanh sắt chắn trên nó.
Cậu đang ở trong nhà tù của Ban Thanh Trừng. Hai ngày đã trôi qua từ lúc họ bị bắt bởi Ban Thanh Trừng sau khi giúp đỡ cho vụ trốn thoát.
⸀“………”⸥
Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua cậu mới có giấc mơ về quá khứ.
Kể từ lúc đó mình…chẳng thay đổi gì hết.
Một lần nữa, cậu lại buông tay em gái mình.
Tình thế giờ đã khác. Có một viễn cảnh mà sức mạnh của Kiseki hoàn toàn có thể kiểm soát được. Nó sẽ tiến triển tốt nếu cậu ngoan ngoãn tuân theo lời nói của họ.
Thế nhưng, việc cậu có thể tin tưởng Sougetsu hay không lại là một vấn đề khác.
Sự thật là trong mọi lúc, cậu đểu bị cấm không được gặp cô ấy.
Lại giống như thế này…mình không thể bảo vệ được em ấy…
Nếu cậu không thể gặp, thì cậu không thể nào làm được gì cho cô ấy. Điều tốt nhất bây giờ chỉ có thể là chờ đợi và cậu có thể nhận được sự chấp thuận để thăm em ấy nếu tuân theo lời Sougetsu. Khi cậu nghĩ vậy. cậu nhận ra ngay từ ban đầu, em ấy đã bị bắt làm con tin và sự tồn tại của cô ấy chỉ để sử dụng cho những thứ như thế.
Takeru cúi người ôm lấy đầu gối.
“…Kusanagi, cậu tỉnh chưa?”
Một giọng nói bất ngờ gọi cậu từ phía sau.
Cậu nhìn chăm chú vào bức tường và sợ sệt hỏi.
“Ootori?”
“Ừ, tôi rất vui. Có vẻ như cậu đã gặp một cơn ác mộng nên tôi đã rất lo lắng.”
“Cô… tại sao.”
Cậu đặt tay lên tường và hỏi.
“Tôi mới là thủ phạm chính. Tôi không cho phép để tất cả lỗi lầm đổ lên đầu cậu được Kusanagi. Đó là lí do tôi đầu hàng.”
“Cô không cố ý tự để bản thân mình bị bắt phải không?”
“Ngay từ thời khắc tôi quyết định dấn thân vào vụ này với hai anh em cậu, tôi đã sẵn sàng cho việc này. Nếu tôi không làm thế này, tôi sẽ không thấy thoải mái đâu.”
“………”
“ Phạm pháp là phạm pháp. Điều đó là hết sức hiển nhiên khi bị trừng phạt do tội đó.”
Thở dài một hơi khi nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của Ouka, Takeru một lần nữa lại tựa lưng vào tường.
Thật kì lạ, cậu có thể cảm nhận được rằng Ouka cũng tựa lưng vào tường ở chỗ này phía đối diện,ngya bên trong căn phòng kế bên.
Bị ngăn cách bởi bức tường, hai người ngồi xuống giường kề lưng vào nhau.
“Tôi xin lỗi, Kusanagi. Đây là lỗi của tôi khi khiến mọi chuyện thành ra thế này.”
“…cô đang nói cái gì vậy. Không thể nào là lỗi của cô được.”
“Nhưng, tôi được biết rằng cậu đã bị cấm không được thăm cô ấy. Nhìn vào kết quả thì tôi chỉ lấy thời gian cùng nhau quý báu của hai người mà thôi…”
Cô cảm thấy giọng nói chán nản và tiếng thở dài của mình nhuốm màu thất vọng.
“Tôi… không ổn tí nào. Tôi chẳng mạnh lên gì hết. Tôi vẫn chỉ dậm chân tại chỗ thôi.”
“Tôi có thể dành thời gian với em gái mình ở bên ngoài đều nhờ có Ootori. Tôi vô cùng cảm kích cho việc đó, chứ không phải lí do để đổ lỗi cho cô được.”
“Dù chỉ một chút thôi, tôi muốn giảm bớt phần nào gánh nặng cậu đang gánh chịu nhưng…”
Takeru thấy khó hiểu khi nghe thấy những lời nói đầy hối hận của Ouka.
“…vậy tại sao cô lại vì một người như tôi mà lại làm đến mức này?”
“……từ từ đã? Sao cậu lại là người hỏi tôi câu đấy vậy?”
Đang đà nghiêng mình, Ooka bộc lộ phản ứng gay gắt.
“Nhưng chẳng phải như vậy à? Cô, một người không cho phép tội phạm bẻ cong hướng hành động của riêng cô, lại gánh vác tội lỗi của anh em tôi… chẳng lạ sao?”
Câu nói của Takeru khiến cô bối rối, Ooka im lặng.
Cậu không thể nhìn thấy nét mặt của cô ấy do ngăn cách bởi bức tường, nhưng cậu có thể nghe được tiếng thở dài.
Takeru có thể tưởng tượng ra vẻ mặt sửng sốt của cô.
“…tôi cũng có một em gái. Tôi rất muốn gặp con bé nhưng không bao giờ được, nên tôi có thể hiều rõ cảm xúc của cậu. Do vậy nên tôi muốn hai người có được khoảng thời gian hạnh phúc, cho dù nó chỉ tạm thời thôi.”
Muốn được gặp nhưng không bao giờ được. Những từ ngữ đó thực sự rất nặng nề.
Mặc dù Takeru không thể gặp con bé bất cứ lúc nào cậu muốn, nhưng việc gặp gỡ và nói chuyện với Kiseki không phải là không thể đối với cậu. Nhưng còn Ouka sẽ không bao giờ có cơ hội như vậy.
Cô ấy đã bị tước đoạt mất gia đình thân yêu của mình.
“Tôi…biết ơn cậu”
“…biết ơn?”
“Nhờ có Kusanagi, tôi có thể giữ được sự bình tĩnh ngay cả khi đối diện với những tên tội phạm xấu xa… giờ tôi thực sự cảm thấy tốt hơn rồi.”
“Không đời nào, đó chỉ là cô──”
“Bởi tôi đã tìm thấy những người chiến hữu.”
Khi nghe thấy cô ấy nói từ ‘chiến hữu’, Takeru vội nuốt những lời cậu định nói.
“…tôi cực tệ trong việc biểu lộ cảm xúc của mình. Thực lòng mà nói, tôi chẳng biết nói thế nào… nhưng, vài tháng qua, tôi cảm thấy thoải mái trong Tiểu đội 35. Những hoạt động của tiểu đội rất bình yên, và cậu sẽ nghĩ tôi trở nên hèn nhát… nhưng đó là sự thật, nó không thể tránh khỏi được.
“………”
“Với tôi, từ một kẻ chỉ biết sống và trả thù, thì sự chậm rãi này thật thoải mái. Tôi đã có thể tìm thấy thứ mà tôi nghĩ rằng sẽ không thể tìm thấy lại được nữa. Tôi không còn phải ép mình tiến lên, mà tôi cảm thấy mình biết được tầm quan trọng của việc nhìn lại quá khứ.”
“………”
“Tất cả đều nhờ Kusanagi trao cho tôi. Cậu chính là người đã thay đổi tôi.”
Ouka đã nói như vậy.
Việc tôi đang đi đúng hướng đều là nhờ có Kusanagi, đó là ý của cô ấy. Ouka bĩu môi tiếp tục nói.
“Hơn nữa còn… đừng quên rằng cậu đã tự ép mình gánh vác một nửa gánh nặng cho tôi mà. Nên hãy để tôi cùng gánh vác một chút cho cậu nữa.
“…ể.”
“B-bước đi cùng nhau… đó chính là câu cậu đã nói đúng không? Cậu có… nhớ không đấy?”
Cô ấy nhấn mạnh giọng mình.
Kể cả cô ấy không hỏi, thì đó vẫn là lời nói của cậu. Cậu nhớ rõ nó.
Không hề có một lời nói dối nào trong những câu nói đó. Khi Ouka đang vượt qua bóng tối một mình, cậu muốn làm gì đó để hỗ trợ cô ấy. Cô ấy chỉ đang tìm kiếm sự trả thù, khi vai cô rung lên vì giận dữ, tấm lưng của cô ấy trông thật cô đơn.
Ouka có quá khứ trùng khớp với của cậu, và cậu nghĩ rằng nếu là mình, thì cậu sẽ có thể đồng hành cùng cô ấy.
“... Lúc mọi người đi cùng với nhau, khi một người vấp ngã những người khác sẽ hỗ trợ họ, đó là điều tôi nghĩ. Nhưng nếu người đó tiếp tục chỉ dựa dẫm vào người khác... thì nó không tốt chút nào.”
“...tại sao? Tôi không nghĩ rằng cô đang dựa dẫm vào tôi chút nào đâu.”
“Sao cậu lại hỏi...! B-b-b bước đi cùng nhau chính là điều đó còn gì! Cậu luôn luôn gánh vác những vấn đề của đồng đội mình đúng không?! Tôi thấy nó là một điều rất tuyệt trong một đội trưởng, nhưng cuối cùng cậu sẽ kiệt sức thôi! D-do đó...”
Cố gắng kéo dài lời nói trong vô vọng, Ouka lắp bắp.
“..do đó... ừmm...hãy để tôi cũng...gánh một nửa cho cậu.”
“………”
“Hãy để tôi... đồng hành cùng cậu.”
Dù chỉ lẩm bẩm trong miệng, Ouka đã truyền tải cảm xúc của cô đến với Takeru.
Khi được nói câu như vậy, không thể nào cậu lại không thấy hạnh phúc được. Nhưng cậu cũng đồng thời cảm thấy bối rối. Đây là lần đầu tiên có người nói muốn gánh vác gánh nặng của cậu.
Takeru cúi mặt và mỉm cười tự giễu.
“...này, Ootori. Cô còn nhớ trận hỗn chiến đồng đội đấu với lớp hai năm trước chứ.”
“Sao cậu lại đột ngột hỏi thế? Tôi chỉ nhớ được chút thôi... khi đó cậu hoàn toàn khác so với bây giờ và cậu có một ánh nhìn nổi loạn trong mắt không giống cậu hiện tại. Cậu lúc đó giống hệt tôi.”
Giống như tôi. Nghe thấy những lời nói đó, Takeru chấp nhận một cảm xúc sâu sắc.
Thật bất ngờ khi họ cùng cảm thấy như vậy... chính là ý nghĩ của cậu.
“Cô nói rằng tôi đã thay đổi cô, nhưng cô mới là người đã thay đổi tôi trước.”
“………”
“Tôi không hề đổ lỗi cho cô vì đã không nhớ. Tất cả những gì cô làm chỉ là đánh bại tôi mà.”
“Đ-đánh bại cậu ư?”
Takeru cảm thấy thật hoài niệm, cậu nhìn lên trần nhà với một nụ cười gượng gạo.
“Đúng vậy… tôi đã hoàn toàn bị đánh bại.”
Kể cả lúc này Takeru có thể nhớ lại khoảnh khắc đó rất rõ ràng.
Trận hỗn chiến đồng đội đã xảy ra ngay sau khi họ lên năm hai. Có thể do cậu không chịu được những bài giảng trên lớp trong một năm trời, cậu đã cháy mình trong các trận quyết đấu để phô trương kiếm thuật cậu đã trau chuốt cho ngày hôm đó.
Cậu không hề cảm thầy sẽ chịu thua trước bất cứ ai. Cậu không cho phép mình để thua ai hết.
Để thay đổi Ban Thanh Trừng và cứu Kiseki, cậu không được thua ai cả. Cậu đã thách đấu cô ấy và thua, kí ức về sự thất bại đó đã lóe lên trong tâm trí cậu. Cậu đã làm tất cả ngoại trừ việc sử dụng Soumatou, nhưng vẫn thất bại.
“Đây là chiến thắng của tôi.”
Hình bóng người đứng trong bóng tối, đang nhắm đến họng cậu, tuyệt đẹp.
Tôi không thể đấu lại được cô ấy, đó là một ấn tượng cực kì mạnh mẽ. Tia sáng trong mắt cô ấy y hệt như của cậu. Người con gái này chỉ đang sống bằng ý chí mạnh mẽ của mình. Chỉ với một mục tiêu duy nhất, cô đã đứng vững và tự mình gọt giũa bản thân mình.
Cô vứt bỏ mọi thứ, cô loại bỏ mọi thứ, đó chính là ánh mắt của người đã phải sống mà ghét bỏ tất cả.
Đồng tử màu xanh coban của cô ấy thật bí ẩn và mù mịt. Mặc dù họ tương tự nhau, nhưng có những nơi mà cô ấy còn u ám hơn nhiều. Đôi mắt cô ấy như muốn nói “cậu không thể bắt kịp tôi đâu”, “bản thân của cậu thực sự chỉ toàn là giấy các tông mà thôi”, “cậu không có quyền được đứng cạnh tôi”.
Người con gái này, sẽ luôn dẫn trước tôi.
Từ lúc đó, Takeru mơ hồ nghĩ về Ouka.
“… ngay khi đó… tôi đã cực kì thất vọng. Sau khi để thua lần đó, để chứng minh cho quyết tâm của mình, tôi đã đến thăm Kiseki. Khi đến gặp em ấy, tôi đã rưng rưng nước mắt nói ⸀“Cho dù anh có thua bao nhiêu lần đi nữa, anh vẫn sẽ cứu em. Đó chính là lí do duy nhất để anh sống trên đời.”⸥ …”
Takeru cảm thấy thật hoài niệm, cậu nhắm mắt lại.
“…Kiseki từ đó không nghe lời tôi nữa. Kể cả trong những lần viếng thăm, em ấy cũng quay lưng lại với tôi và không lộ mặt ra.”
“…vậy sao.”
“Nhưng chỉ lúc đó, em ấy quay lại nhìn tôi và giận dữ nói.”
Takeru siết chặt nắm tay và đấm vào đầu gối mình.
“ ⸀Onii-chan không hề hiểu Kiseki cảm thấy thế nào cả. Onii-chan không hề hiểu cảm giác của người khác. Anh sẽ cứu lấy Kiseki? Anh có hiểu thế nào là cứu lấy ai đó không?”⸥ …”
“…thực sự… cay đắng.”
“Ừ. Đúng như mong đợi, ngay cả sự vô tư trong tôi cũng không thể chịu nổi được.”
Cậu cười gượng gạo, và lần này cậu đánh đầu mình.
“Từ đó… tôi, bắt đầu nghĩ một chút về cảm xúc của người khác.”
Khi bị nói bởi chính Kiseki “Onii-chan không hề hiểu cảm giác của người khác.”, Takeru lần đầu tiên đơ người và nhìn quanh.
Cảm xúc của người khác là cái gì? Nó thì cứu người thế nào được?
Cậu hỏi Ikaruga, và cô ấy bị bất ngờ.
Takeru cảm thấy tuyệt vọng, và nói tất cả mọi thứ với Ikaruga.
Cậu bắt đầu thay đổi từng chút một. Cậu bắt đầu hiểu người khác. Lúc đầu chỉ vì lợi ích của em gái cậu. Để có thể hiểu được em ấy nghĩ gì, điều mà em ấy ước ao… muốn biết những điều đó thực sự khó khăn. Cậu đã thử đọc sách, cậu còn bắt chước cả những cách ứng xử của một nhân vật chính đáng ngưỡng mộ. Takeru đã thử rất nhiều cách và tiếp tục vụng về tìm kiếm nó.
Cho đến khi cậu gia nhập Tiểu đội 35. Lúc đó, dù vụng về nhưng cậu đã có thể nghĩ như một người bình thường nhiều hơn. Tuy cậu có nhiều các đồng đội khác nhau, tất cả họ đều mạnh và đều cự tuyệt lẫn nhau, người đẩu tiên rời đi, sau đó là người thứ hai và thứ ba. Đó là lúc cậu được giao phó để trở thành đội trưởng.
Thật lòng mà nói, cậu đã nghĩ cậu không hợp với vị trí này. Cậu không có kĩ năng và cậu không hiểu người khác nghĩ gì, nên cậu sẽ không quan tâm đến những cấp dưới của cậu. Khi đó cậu nghĩ rằng điều đó là không thể với cậu.
“Cho đến lúc tôi ghép nhóm với cô.”
Cậu đã gặp Ouka, biết được quá khứ của cô ấy, và khi đó bản thân cậu đã chồng chéo cả hình ảnh của cô ấy trong tâm trí cậu.
Chúng ta thật giống nhau, cậu đã nghĩ vậy. Sự đau khổ đã giày vò Ouka, trở nên giận dữ. Takeru có thể hiểu được toàn bộ. Khi hòa hợp cảm xúc của cậu với của cô ấy, Takeru cuối cùng cũng hiểu được người khác.
Mari cũng vậy, Usagi cũng vậy và cả Ikari cũng vậy.
Cậu tự chịu đựng chuyện ở quá khứ và nhận lấy hàng tá các vấn đề.
Ông gánh nặng bản thân với nhiều thời điểm khác nhau và chấp nhận nhiều vấn đề. Mỗi lần, hoàn cảnh của Takeru chồng chéo với những cô gái. Những lúc đó, các tình huống Takeru gặp phải đều dính dáng đến cả những cô gái đó.
Vì vậy nên cậu muốn cứu họ. Có vẻ như đó là điều đúng đắn để làm.
Takeru bắt đầu trở thành một người đội trưởng vì cậu đã bị Ouka đánh bại và được được ghép nhóm với cô ấy.
“…cho nên người cần phải biết ơn là tôi mới đúng. Nếu cô không nghiền nát tôi lúc đó, bản thân tôi sẽ không có được như ngày hôm nay. Tôi sẽ vẫn sẽ chỉ là một tên ngốc thô bạo và liều lĩnh thôi.”
“..tôi không hề có ý định như vậy khi đánh bại cậu.”
“Kể cả vậy, tôi vẫn rất biết ơn cô. Cô chính là người đa dừng tôi lại… cô chính là ân nhân của tôi.”
Khi được gọi là ân nhân, dù ở phía bên kia nhưng vẫn có một nụ cười len lỏi trên khuôn mặt của cô và cô bắt đầu lẩm bẩm một cái gì đó rất nhỏ.
Sau khi nói hết cảm xúc của mình, Takeru đột nhiên cất tiếng thở dài.
“…tôi, không hề có sự tự tin.”
“? Cái gì cơ?”
“Tôi đã để bản thân liên hệ với nhiều người và tôi nghĩ tính cách của tôi đã trở nên tốt đẹp hơn trước… nhưng cuối cùng thì, đôi lúc tôi lại bắt đầu nghĩ rằng những thứ đó thật giả dối và hời hợt.
“………”
“Cuối cùng thì, tôi nghĩ nó chỉ là một thứ gì đó dối trá và giả tạo.”
Takeru luôn luôn cảm thấy lo lắng.
Ngay cả khi cậu đang gánh vác gánh nặng của đồng đội mình, cậu cũng chỉ biết được điều gì là làm là đúng đắn, chẳng khác gì việc muốn giúp đỡ người khác? Khi cậu nghĩ vậy, cậu không có lí do gì để giúp đỡ đồng đội mình. Chỉ vì họ là đồng đội cậu, vậy thôi.
Liệu trong đó có cả cảm xúc của cậu không?
Hay cậu chỉ đang làm theo khuôn mẫu mà thôi?
Những suy nghĩ như vậy cứ vương vấn trong tâm trí cậu.
Ouka nghe được điều khiến Takeru lo lắng, và cười vang ở bên kia tường.
“…này, có người đang thực sự bận tâm ở đây đấy, nó chẳng có gì đáng cười cả.”
“Pftt… x-xin lỗi… kufufu… không ngờ cậu cũng có phần dễ thương đấy nhỉ.”
“Dễ thương nào hả… đừng có cười nữa, đọc tâm trạng người khác đi chứ.”
Takeru không hài lòng, bắt đầu đạp mạnh bức tường giữa hai căn phòng.
“Ồ không, xin lỗi… đúng là tôi cầm đèn chạy trước ô tô rồi. Kusanagi, nếu cậu thực sự là một người không nghĩ đến người khác, cậu sẽ không tự làm khổ sở chính mình chỉ vì mấy thứ như vậy chứ?”
“…ể.”
“Cậu vẫn tiếp tục hành động, chẳng phải cậu đã trở thành người tốt rồi hay sao? Cậu đã hành động vì cậu muốn trở thành người có thể cứu lấy đồng đội mình? Điều đó đã quyết định tất cả. Bởi vì cậu hy vọng vậy, nên cậu mới hành động chính đáng. Động cơ của cậu chẳng liên quan gì cả. Cậu đã hành động, thế thôi.”
Sau khi nghe vậy, Cậu nhận ra điều cô ấy nói khá hiển nhiên.
Ouka mỉm cười.
“Cậu đã trở thành một người tử tế rồi đấy. Kusanagi là một người vụng về. Hiền lành, sắc bén trong các nhiệm vụ kì lạ, luôn nghĩ đến đồng đội… đội trưởng của Tiểu đội 35. Nếu đó là đúng, tôi nghĩ cậu sẽ có sự tự tin chứ.”
Dù cậu vẫn còn thiếu nhiều thứ lắm, Ouka cười vui vẻ.
“Ưỡn ngực tự hào đi chứ. Cậu là cậu. Kusanagi Takeru mà tôi đã biết rõ.”
Nhũng lời nói đó vang lên trong tim Takeru.
Tôi rất vui, cậu thực lòng nghĩ vậy.
“…cảm ơn, Ootori.”
“Không cần phải cảm ơn, tôi chỉ muốn nói cho rõ ràng thôi.”
Hai người tựa lưng vào nhau qua bức tường.
“Cậu không hề đơn độc, Kusanagi.”
“………”
“Tôi, bọn tôi sẽ bên cạnh cậu. Chúng ta là đồng đội mà. Em gái cậu… về Kiseki, hãy cùng nhau giải quyết vấn đề của con bé.”
“………”
“Chắc chắn… chúng ta tìm được một lối thoát. Nó sẽ không còn bất khả thi nữa. Đó chẳng phải là điều cậu vẫn luôn nói với bọn tôi hay sao.”
“…ừ.”
“Cho nên lần này, tôi sẽ cam đoan với cậu về việc đó.”
Ouka cười rồi im lặng.
Cùng bước đi bên cạnh nhau. Như Ouka đã nói, khi một người như sắp vấp ngã, những người khác sẽ giúp đỡ họ. Họ vẫn sẽ giúp cho dù chỉ một chút thôi. Takeru chân thành biết ơn khi có Ouka trong vị trí đó.
Nếu mọi người giải quyết cùng nhau, không gì là không thể.
Lời nói của họ thật sự tạo sự yên tâm. Cho đến bây giờ, đo là cách mà Tiểu đội 35 đã vượt qua mọi khó khăn. Cậu có thể tin tưởng vào kết quả sẽ đạt được.
Nên hiện tại, cậu tin tưởng.
Rằng họ sẽ chắc chắn bảo vệ được Kiseki.
“………”
Sự yên ắng không hề khó chịu, mà thật kì lạ, nó lại làm cậu thoải mái.
Dù bị ngăn cách bởi bức tường, cậu vẫn có thể cảm thấy hơi ấm từ lưng của Ouka.
Sau một khoảng thời gian hai người yên lặng, chợt có ai đó đập vào cửa phòng giam.
“Ừmmm, ở đây nhỉ? Ồ, đây rồi, Kusanagi-kuun.”
Một giọng nói lạ lùng, không cân bằng vang lên phía sau xà lim.
Takeru đứng dậy và tiến đến cửa.
“Yahho♪ Chị đến cứu cậu đây~.”
Người đứng ở đó chính là hội trưởng hội học sinh. Hojishiro Nagaru.
“Chủ tịch Hojishiro... tại sao.”
Ouka từ căn phòng kế bên cũng nhìn thấy Nagaru qua xà lim.
Bằng nhiều lí do, trong tay Nagaru đang giữ chìa khóa cửa phòng giam.
Chị ta mở phòng giam của Takeru và Ouka và im lặng đưa hai người họ ra.
“Tại sao hội trưởng Hojishiro… lại cứu bọn em?”
Ouka hỏi, và Nagaru đặt tay lên hông và cười toe toét.
“Chị có quen với một vài tên lính gác ở đây. Chị đã nhờ họ đưa chìa khóa đó.”
“Cái… có phải chị đã mua chuộc họ không?!”
“Quá đáng lắm nhé~Ouka-chan… Chị chỉ nói là chị có nhiều đồng đội thôi mà phải không.” Nufufun, chị ta cười khác lạ và ưỡn ngực tự hào.
“Nhưng… tại sao…”
Khi Takeru hỏi, nét mặt Nagaru trở nên nghiêm trọng.
“Để khiến cậu nợ chị… đó là điều chị muốn nói, nhưng thực ra chị se không làm một việc nguy hiểm thế này mà không có lí do. Chị có một việc khẩn cấp muốn báo với cậu.
“Khẩn cấp à.”
“Đúng vậy. Mới đây thôi, cậu có biết rằng đoàn xe hộ tống em gái cậu đã khởi hành rồi không?”
“…không, em chỉ biết rằng nó sẽ xảy ra vào hôm nay thôi.”
Takeru khẽ cúi mặt xuống và siết chặt nắm đấm.
Nagaru nhìn biểu hiện của cậu và thông báo bằng một giọng điệu thận trọng.
“Bình tĩnh và lắng nghe này. Kusanagi Kiseki… đoàn xe chở em gái cậu có vẻ như đã bị Valhalla tấn công.”
“………whaa.”
Cậu mở to mắt và hoàn toàn cứng đờ người. Không thể để cậu ta buồn bã nữa, Nagaru tiếp tục bằng một giọng bình tĩnh.
“Không có nhiều thông tin từ khu vực đó được báo lại cho chị, nhưng trận chiến đã bắt đầu. Ba chiếc phi cơ và bảy xe vận tải đã bị tấn công gần như cùng một lúc, và nó chắc chắn đã được lên kế hoạch từ trước… không nghi ngờ gì nữa, khi Anh hùng tấn công và Mephisto[note10625] đã được giao kèo, chúng bèn nhắm đến em gái cậu ngay lập tức.”
“Tại sao là Kiseki… ?! Cô ấy không liên quan gì đến Valhalla! Ngay cả Ban Thanh Trừng cũng không thể kiểm soát được con bé mà… chúng muốn làm gì với em gái em!”
“…không có thời gian để bàn tán về mấy cái tình huống đó đâu. Tuy là vấn đề phụ, nhưng dân thường sẽ bị liên lụy khi phải chịu một lượng lớn sát thương. Hơn nữa, nếu Imouto-chan bị bắt trong trận chiến… thị trấn sẽ bị đặt trong tình trạng nguy hiểm.
“…ngh…”
“Chị đã gửi tọa độ tới GPS của Suginami-chan. Cứ để nơi này cho chị, cậu nên đi đến đó luôn đi. Nếu có chuyện gì xảy ra…”
Không cần nói vậy thì Takeru cũng lao xuống hành lang. Ouka cũng theo sau cậu.
Khi họ ra khỏi nhà giam của Ban Thanh Trừng, ở cửa ra có Ikaruga, Usagi và Mari đang đứng đợi.
“…bốn người các cậu.”
Đáp lại sự ngạc nhiên của Takeru, cả ba gật gù.
“Tụi này đã nghe toàn bộ câu chuyện của Hội trưởng Hội học sinh. Dù cơ sở vật chất của chúng ta khá nghèo nàn, ba chúng tôi sẽ trợ giúp cậu.”
“Chúng ta không nên đứng mãi thế này chứ? Sau cùng thì em gái của Takeru đang gặp nguy hiểm. Hãy để bọn tôi giúp.”
Usagi và Mari đứng trước mặt Takeru và ưỡn ngực tụ hào.
Ikaruga cũng đứng bên cạnh họ.
“Tôi không thể tham gia vào trận chiến, do khá đột ngột nên tôi chưa chuẩn bị gì cả. Những gì tôi có thể làm, là lái xe trong tình trạng tốt nhất.
Con ngươi của Takeru lắc lư thể hiện cảm giác biết ơn của mình, cậu cắn môi và nhíu mày.
Khi cậu cố mở lời, Mari và Usagi thở dài.
“Cho dù cậu có không cho phép, bọn tôi vẫn đến bằng mọi giá! Cậu nghĩ xem chúng ta đã trải qua bao nhiêu trận chiến cho đến giờ rồi? Sau mọi chuyện như vậy thì đừng có nói mấy câu phiền toái đấy.”
“Chán vậy. Nếu cậu nói mấy thứ như ‘nó nguy hiểm lắm, đừng đến’ hay ‘đây là vấn đề của tôi’ ~ tôi sẽ đánh cậu! Ngay vào huyệt của cậu luôn! Nó sẽ rất đau đấy.”
Cả hai đột nhiên phồng mồm giận dỗi, Takeru cúi đầu xin lỗi.
“Không, thực lòng thì… thật tuyệt khi được mọi nguòi giúp đỡ. Mọi người không cần làm vì tôi, mà hãy vì em gái tôi… Tôi muốn mọi người cùng hợp tác với tôi.”
Thấy phản ứng bất ngờ của cậu, Mari và Usagi kinh ngạc.
Nếu là Takeru, thì họ chắc chắn cậu sẽ nói “đừng có tham gia vào”. Họ thắc mắc nhìn, không phải Takeru, mà ngay lập tức hướng ánh mắt đến Ouka và nhìn chằm chằm.
“C-cái gì thế? Sao lại nhìn tôi như vậy?”
“…Ootori, có chuyện gì đã xảy ra giữa hai người trong nhà giam?
“…hả?!”
“Takeru dễ dàng nhận sự giúp đỡ của chúng ta thì rất chi là lạ. Có chuyện gì xảy ra rồi đúng không?”
“Này mọi người, đây không phải là lúc nói về mấy chuyện ngớ ngẩn như vậy đâu, nhanh lên và vào trong xe đi!”
Ouka bực bội đẩy lưng của Usagi và Mari.
Khi cân giận lắng xuống, Ouka quay lại nhìn Takeru và hắng giọng.
“Kusanagi, tất cả Relic Eater đã được thả ra. Điều Chủ tịch Hội học sinh nói là hoàn toàn chính xác… dùng Mistilteinn và đi đi. Cậu nên đi nhanh hơn chúng tôi.”
Khi Ouka nói vậy, trước khi cậu nhận ra, từ đằng xa cậu thấy Lapis đang đứng một mình.
Cô đang vô cảm nhìn Takeru.
“………”
Cứ như thể cô ấy biết mọi thứ, khiến cậu bắt đầu ngờ vực.
Chắc chắn rằng nếu cô ta là tài sản của Ban Thanh Trừng nhưng… không được kể bất cứ điều gì sẽ làm cậu buồn. Cho dù đã chiến đấu cùng nhau cho đến bây giờ, Takeru vẫn không biết gì về Lapis cả.
Lapis không lộ ra bất cứ cảm xúc gì. Cách nghĩ của cô ấy như một thanh kiếm không hề thay đổi.
Việc cậu cảm thấy đã có một sự liên kết giữa hai người là một sự hiểu lầm, Takeru nheo mắt.
“Takeru-kun.”
Giọng nói của Nagaru cất lên từ đằng sau.
Cậu quay lại và với vẻ mặt nghiêm túc, chị ta so sánh Lapis và Takeru.
“…cậu không thể tin tưởng Mistilteinn.”
“…em biết… nhưng hiện tại, em cần sức mạnh của cô ấy.”
Nagaru biết rõ rằng Lapis rất cần thiết trong hoàn cảnh hiện tại, chị ta nhắm mắt và gật đầu.
“Đảm bảo mình sống sót và quay trở lại nhé? Cùng với cả Imouto-chan.”
“Vâng.”
“Ngoài ra, hãy để chị nghe câu trả lời của cậu trước đó. Từ phía chị, chị có rất nhiều điều để nói với cậu. Về biện pháp điều trị của Imouto-chan, chị sẽ cho cậu thấy chị có thể làm gì đó với nó. Chị đảm bảo sẽ làm được gì đó khiến cậu thuyết phục.
“………”
“Cho nên là, hãy chắc chắn đừng đưa ra lựa chọn sai lầm.”
Chị ta nói vậy, và vẫy tay với Takeru. Cậu gật mạnh đầu và thở ra một hơi với đôi mắt nhắm nghiền.
Dưới chân cậu, một vòng tròn ma thuật xanh dương xuất hiện.
Cậu giơ tay ra trước và mở mắt ra cùng lúc.
“Summis desiderantes affectibus──”
Như thể cắt được, cậu vung tay theo chiều ngang.
“──Malleus Maleficarum!”
Và cuộc đấu tranh của Takeru để cứu lấy cô em gái yêu dấu của cậu bắt đầu.