Phần 1
"——Tim phổi của đối tượng sắp ngưng hoạt động. Chuẩn bị tiêm dung dịch Hihiirokane[note10608]."
Bên trong phòng quản chế thí nghiệm đặc biệt thuộc nhà ngục sâu nhất của khu vực cấm, một nữ Regin đứng trước màn hình hiển thị hình ảnh một cô bé đang báo cáo với Sougetsu.
Người đang được hiển thị trên màn hình đó chính là Kusanagi Kiseki. Cô bé bị trói bởi hàng chục sợi xích phát sáng cùng với đủ thứ ống nối vào người.
“Hm hm… Kiseki-chan hôm nay khá bướng bỉnh nhỉ.”
Vừa đứng quan sát màn hình, Sougetsu đứng trên cầu thang nằm giữa phòng quản chế vừa mỉm cười tỏ vẻ thích thú. Đứng xung quanh ông ta là các Regin và Seelie được tuyển chọn đang tất bật thao tác trên máy tính. Cả căn phòng tỏ khí thế khẩn trương.
“Đã hơn 30 tiếng sau khi tiêm thuốc. Liều lượng đó vượt quá 100 lần ngưỡng có thể giết chết người thường rồi. Hoặc là thuốc độc không có tác dụng… hoặc chính là do bọn Thiên Tà Quỷ… Cậu nghĩ sao, Kurogane-kun?”
Sougetsu vừa lấy tay xoa cằm vừa cất giọng hỏi Hayato bên cạnh mình.
Hayato chỉ nhìn chằm vào màn hình chứ không hề quay qua Sougetsu lấy một lần.
“Có gì đó không giống mọi khi… tôi có dự cảm không lành. Nghe nói rằng cô ta đã gặp mặt Kusanagi Takeru, đã có chuyện xảy ra ư?”
“Có không ta? Chẳng có gì cả. Takeru-kun tuy có hơi mất bình tĩnh tí, nhưng Kiseki-chan thì ngoan lắm. Mỗi khi gặp cậu ta, thì trạng thái tinh thần của cô bé cũng như các tín hiệu kỳ lạ sẽ ổn định lại, sức mạnh của cô bé cũng lắng xuống. Nói thiệt chứ cứ giam cô bé kiểu này cũng tốn tiền lắm, cho cả hai gặp nhau sẽ đỡ được cho ta phần nào.”
Hayato yên lặng trừng mắt nhìn Sougetsu.
“Không phục hả? Việc điều trị này cũng đã tiến hành liên tục 5 năm nay rồi. Cậu mà mở miệng nói với ta chuyện đạo đức này nọ ta cũng không phiền đâu, nhưng ngoài việc chế ngự cô bé thì hiện giờ cũng đâu còn cách nào khác, ta cũng chịu thôi biết không hả?”
"............"
"Ngay cả một người như ta cũng thấy đau lòng khi cứ phải giết một cô bé vô tội hết lần này đến lần khác. Nhưng nếu không làm vậy thì dị chất trong cơ thể cô bé sẽ không chui ra ngoài. Chúng ta phải lôi hết dị chất ra khỏi cô bé, chúng ta phải giết giết giết cô bé cho đến khi những thứ đó cạn kiệt. Phải làm thế mới cứu thế giới này khỏi họa diệt vong.”
Sougetsu cười nhạt với Hayato.
“Năm năm trước, người bắt Kiseki-chan chính là cậu cơ mà, chắc cậu phải là người hiểu rõ nhất sự nguy hiểm của cô bé nhỉ?”
“... tôi hiểu rõ chứ.”
“An tâm đi. Chuyện này cũng sắp sửa kết thúc rồi. Thiệt tình, bọn Hội Giả Kim mà hứng thú với cái gì thì làm bao nhanh, cũng giúp ích thật. Mới chỉ 2 tháng thôi đó… Chúng ta nỗ lực như điên là vậy, mà bọn chúng đã hoàn thành trong cùng khoảng thời gian đó, thuật giả kim quỷ quái.”
Sougetsu vừa khen đểu Hội Giả Kim, vừa thích thú quan sát hình dáng Kiseki trên màn hình.
" y dà, nếu ngoài kia quả thật là có một vị Chúa Trời toàn tri toàn năng không phải sinh vật ma thuật, ta muốn hỏi tại sao ông ta lại ban cho chúng ta sinh vật này chứ. Thiệt tình, bộ muốn hủy diệt loài người ngạo mạn hay sao?”
Sougetsu lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán, nhưng trái ngược với những lời than vãn đó, trông ông ta có vẻ rất vui.
Đồng thời với lúc đó, từ điện đàm vang lên tiếng của một Regin liên lạc với tất cả mọi người trong phòng.
《"Tim phổi của đối tượng đã ngưng hoạt động. Chẳng bao lâu nữa sẽ tỉnh giấc. Thay đổi sang tình trạng cảnh giới mức thứ nhất. Vì mọi tình huống có thể xảy ra, xin tất cả các Thanh Tra Viên hãy sẵn sàng.”》
Sau khi thông báo được phát đi, tất cả mọi người lúc nãy còn tất bật di chuyển đã đồng loạt đứng yên.
Sougetsu và Hayato cũng yên lặng quan sát màn hình.
Kiseki đang nằm rũ rượi. Tất cả các tín hiệu trên các dụng cụ đo thể hiện trạng thái của Kiseki đã dừng lại. Từ não trở đi, tất cả đều đã chết hẳn.
Nhưng ngay sau đó, sự biến đổi xảy ra.
Kiseki tưởng như đã chết, giờ đang nhè nhẹ mở mắt.
《"...aa......aaa..."》
Đôi mắt cô bé trống rỗng, miệng trào nước dãi.
Sougetsu bước xuống cầu thang giữa phòng quản chế và chộp lấy micro.
“Yaa, Kiseki-chan. Xin chào. Thức dậy rồi thấy sao hả?”
Vui vẻ chào hỏi như mới sáng rồi, Sougetsu nở nụ cười kiểu mèo Cheshire.
Kiseki đang bị bao vây bởi những bức tường màu đen ngẩng mặt lên hướng về phía chiếc loa đang phát ra tiếng nói.
Đôi mắt trống rỗng của cô bé vẫn còn lảo đảo. Đôi môi cô bé run rẩy, nước dãi vẫn không ngừng chảy ra.
Người kia làm sao hiểu được cô bé đang cảm thấy thế nào. Chỉ có sự khó chịu do tiếng trái tim bị buộc phải đập lại vang lên trong tai cô bé.
"...AAAa......"
Tiếng nói chẳng có chút sinh khí, vô nghĩa như tiếng thổn thức của một đứa bé sơ sinh.
Trong Kiseki lúc này tràn ngập những suy nghĩ không ổn định, hoàn toàn chỉ có sự sợ hãi.
Trống trãi. Rất trống trãi. Phần xác chứa linh hồn 『thật trống trãi quá』.
Sự trống vắng đó thúc giục Kiseki, hoàn toàn chế ngự cô bé.
Mở ra.
Mở ra mở ra mở ra.
Ngươi không hợp trở thành vật chứa. Nó quá lớn với ngươi.
Đó không phải giọng nói, mà tiếng than thở của linh hồn.
Nơi này lạnh lẽo. Nơi này trống trãi quá. Thế nên hãy mở ra đi, giải phóng tất cả đi.
Vì cơ thể bị thúc ép, nước mắt trào ra từ đôi đồng tử của Kiseki.
Nỗi ám ảnh này luôn đến sau cái chết của cô bé.
——— Kusanagi Kiseki ———
Sức mạnh cô bé nắm giữ vô cùng kỳ dị. Hễ sức mạnh đó giải phóng ra ngoài, bất cứ thứ gì bị nó chạm đến đều biến thành một phần của Kusanagi Kiseki. Sự xâm thực đó lan rộng không có hồi kết, và người ta đoán rằng nếu cứ để thế thì cả thế giới sẽ bị ăn mòn cho đến khi cô bé chỉ còn một mình.
Cái thứ sức mạnh mà bản thân Kiseki không thể điều khiển này là một Thuộc Tính Cổ Đại chưa xác định có tên gọi 『Quỷ』. Nói chưa xác định cũng là vì Ban Thanh Trừng không thể kết luận được rằng ma lực dùng cho sức mạnh của cô bé là gì. Bình thường thì ma lực ở trạng thái các hạt nhỏ, nhưng sức mạnh của Kiseki lại là vật chất được thành hình từ máu và thịt.
Nói vậy cũng có nghĩa rằng, sức mạnh của Kiseki chính là toàn bộ cơ thể cô bé.
"...aa...uu...uuu..."
Kiseki cũng chính vì sức mạnh này mà không thể chết.
Dù có chết một lúc, thì nhất định cô bé sẽ tái sinh. Dù có bị bóp cổ, đầu độc, đâm xuyên tim, thổi tung đầu, đốt thành tro——Kiseki cũng nhất định sẽ sống lại. Thứ sức mạnh chống lại cái chết.
Lý do Ban Thanh Trừng cứ liên tục định kỳ mỗi tháng giết chết cô bé, chính là để giải phóng thứ sức mạnh tích tụ bên trong cô bé. Nếu không giải phóng sức mạnh thường xuyên như vậy, linh hồn của cô bé sẽ bị chính sức mạnh đó nuốt chửng và dẫn đến mất kiểm soát.
Mỗi khi cô bé bị các nhân tố bên ngoài giết chết, sức mạnh khước từ cái chết sẽ trỗi dậy bên trong. Sức mạnh trào ra sẽ bị Hihiirokane, một thứ vật liệu kháng ma pháp hòa tan và biến mất ngay lập tức.
Takeru anh trai cô bé không hề biết gì về sự thật này. Cậu biết Ban Thanh Trừng đang tiến hành thí nghiệm để tìm cách kiểm soát những thứ dị giáo bên trong Kiseki, nhưng không biết rằng cô bé bị giết rồi lại tái sinh hết lần này đến lần khác.
Bản thân Kiseki cũng không muốn anh trai biết được chuyện này. Nếu biết được, anh trai cô bé chắc chắn sẽ không tha thứ cho Ban Thanh Trừng, và anh sẽ lại quay về tính cách trước đây. Chống lại Ban Thanh Trừng… nhất định cầm chắc chết.
Chính vì thế, Kiseki đã quyết định chọn cách chịu đựng nỗi đau này.
"...Onii...hya..."
Kiseki lấp bấp gọi anh trai. Cô bé gọi đồng minh duy nhất của mình.
Cô bé gọi cậu bằng tất cả sự căm thù cũng như tất cả tình yêu của mình.
Cô bé muốn gặp anh trai. Cô bé muốn được anh trai chạm vào người mình. Nếu có anh, Kiseki có thể chịu đựng được cơn đau này. Cô bé có thể chịu đựng được cuộc sống còn đau đớn hơn cả chết này.
"nii...ts..cha..."
Cô bé muốn ở bên cạnh Onii-chan. Chỗ này trống trãi quá, cũng quá lạnh nữa. Cô bé muốn nắm lấy những ngón tay ấm áp của anh, muốn nghe giọng nói của anh.
Không sao cả, rồi sẽ gặp lại thôi.
Bởi vì đối với Onii-chan, mình là người duy nhất——
Bỗng nhiên, trong đầu cô lại xuất hiện ảo ảnh về một cô gái có mái tóc màu hoàng hôn.
"————"
Ở bên cạnh người con gái mà cô bé chưa bao giờ nhìn thấy đó, là hình bóng anh trai.
Hai người nắm tay nhau, và bắt đầu bước đi.
Kiseki định giang tay về phía anh trai đang bỏ đi, nhưng vì cả hai tay cô bé bị xiềng lại nên không thể cử động được.
"Đừ...ng...đi..."
Sau khi gọi trong vô vọng, ảo ảnh của Kiseki cũng biến mất một cách phũ phàng.
Linh hồn của Kiseki lặng lẽ chìm vào bóng tối cô độc.
Bên trong bóng tối đó, những thứ đang vây quanh linh hồn chính là sự dị biệt của chính cô bé.
".................................................................................................................."
Kiseki ao ước.
Cô bé muốn đi ra ngoài, muốn gặp anh trai.
Điều ước đó đã được chính sức mạnh của cô bé đáp ứng.
——Từ cơ thể của Kiseki, thứ sức mạnh dường như không thể ngăn cản ào ạt tuôn trào.
"Gleipnir vỡ rồi! Đối tượng đang phá nát Iron Maiden!”
“Nhanh tiêm dung dịch Hihiirokane đi! Làm gì cũng được, chặn hành động của nó lại!”
“... không xong rồi! Liều lượng tiêm vào cũng nhiều hơn hẳn mọi khi cơ mà!... tại sao lại thế này…”
Bên trong phòng quản chế thí nghiệm đặc biệt thuộc nhà ngục sâu nhất của khu vực cấm, còi hụ vang lên ầm ĩ và đèn màu cảnh báo đã sáng lên.
Các Regin vội vã chạy quanh chỗ này chỗ kia, nhìn sơ qua cũng biết là có chuyện bất thường đang diễn ra.
"——Tường ngăn thứ hai, tường ngăn thứ ba bắt đầu bị xâm thực! Tốc độ xâm thực đến mức này cũng là lần đầu tiên!”
"Mỗi lớp tường ngăn dày 10 mét mà bị nó biến thành một phần cơ thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy sao…!”
“Chủ Tịch, không thể chống chịu lâu thêm được nữa đâu!”
Ootori Sougetsu đang đứng trước màn hình trong phòng quản chế.
Ông ta vừa quan sát nguyên nhân gây ra sự hỗn loạn trên màn hình, vừa ra lệnh cho cấp dưới.
“Hai tiểu đội Dragoon hãy tiến vào đó. Tiểu đội phía trước cản bước mục tiêu, tiểu đội phía sau hãy dựng các vách ngăn tạm.”
“Đối thủ không phải loại chúng ta muốn làm gì thì làm đâu…! Cứ thế này thì chỉ có mất mạng vô ích thôi!”
“Chúng ta cũng đâu thể để nó đi lên phía trên. Cần phải có người hy sinh.”
“Ngài cho xây cơ sở dưới lòng đất cũng là để phòng khi gặp chuyện thế này mà! Ngài nên cho mở hết cửa hầm để cô ta rơi xuống lớp phủ[note10609]!”
“Không được! Chúng ta vẫn chưa thể để nó chết được. Mà vốn dĩ có ném vào dung nham thì cũng không giết được cái thứ quái vật đó, rồi cũng chẳng thể thu hồi lại nó được. Thế nên chúng ta không được làm thế.”
Sougetsu với khuôn mặt lạnh lùng quan sát màn hình.
Ở phía sau, Kurogane Hayato cũng đang quan sát màn hình lấy Relic Eater ra từ trong phần ngực áo. Sougetsu cũng quay sang nhìn Hayato, và ông ta nheo mắt.
“Kurogane-kun, tình hình hiện tại khác xa 5 năm trước. Thứ đó rõ ràng là đã trưởng thành rồi.”
“...Tôi sẽ giết cùng diệt tận từng phần của nó cho đến khi nó không phát điên nữa.”
“Không chừng cậu sẽ chết đó?”
“Tôi không bận tâm.”
Khẳng định như vậy rồi, Hayato sau khi kiểm tra số đạn còn lại thì quay gót bước đi.
"...Chủ Tịch."
Hayato dừng chân ngay trước cửa rồi gọi Sougetsu mà không quay lưng lại.
Mặc dù phòng quản chế rất ồn ào, nhưng vẫn nghe rõ được giọng nói ảm đạm pha bực bội của anh ta.
"Giả như ngài sử dụng con quái vật kia làm gì khác ngoài mục đích răn đe, tôi sẽ tỏ thái độ đến cùng.”
“...hoho.”
“Dựa vào cách suy nghĩ của ngài cũng như thời điểm ngài dùng nó, tôi có thể xem ngài là một kẻ dị giáo đấy.”
“.........”
“Ngài hãy chuẩn bị đi.”
Sau lời tuyên án đó, Hayato rời khỏi phòng quản chế.
Anh ta bước dọc hành lang đơn điệu được làm bằng vật liệu kháng ma thuật.
Trong hành lang chỉ có những tiếng bước chân vang dội của bản thân, Hayato liên lạc vô tuyến với phòng quản chế.
"Đội Spriggan tất cả lùi lại. Sau khi tôi lao vào, tất cả hãy lo hàn lại tường ngăn. Nội bất xuất, ngoại bất nhập.”
《"Nh-nhưng mà thế thì..."》
“Nhanh lên.”
Đồng thời với việc tắt vô tuyến, Hayato cũng đã đến bức tường đầu tiên.
Từng lớp từng lớp một, vô số bức tường cứ liên tục mở ra rồi đóng lại mỗi khi Hayato chạy qua. Từ cuối hành lang, có thứ gì đó dị dạng đang ào tới.
Thứ đó giống hệt một cơn sóng thần màu đỏ có sự sống. Nhưng thứ sóng thần đó không phải là chất lỏng, mà giống như là một thứ thịt vậy. Trên bề mặt đống thịt có rất nhiều mắt và miệng, có cả răng hay sừng mọc tán loạn. Nhìn nó giống như một khối lúc nhúc tạo từ đủ loại sinh vật.
Cơn sóng thần xâm thực vật liệu kháng ma thuật, biến bức tường thành xác thịt của chính bản thân nó.
Thế nhưng, chỉ có xung quanh Hayato là nó lại tránh ra, cứ như thể nó sợ anh ta vậy.
Hayato không chút do dự lao thẳng vào bên trong cơn sóng dị dạng và đối diện thứ đó.
"———, ——————."
Nguồn gốc của cơn sóng hai tay thõng xuống tỏ vẻ không còn sức sống, mặt nhìn lên trần hành lang. Cổ họng của nó rung lên, nhưng từ đó chỉ phát ra tiếng thở dài quái dị.
"............"
Một người đã từng đối diện với nhiều mối nguy hiểm cùng nhiều kinh nghiệm chinh chiến như Hayato, trước cái thứ đang tồn tại trước mắt, anh không ngại việc phải nhận lấy cái chết. Tâm anh không rung động, cơ thể anh vững như bàn thạch, nhưng da anh lại có cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Lớp không khí bao xung quanh anh đang cất tiếng thống khổ.
Ít ra thì thứ đó cũng trông như con người.
Ít ra thì thứ đó cũng giống như sinh vật.
Ngay cả như vậy, ta cũng chỉ có thể miêu tả sự tồn tại đó bằng từ dị dạng. Gọi nó là hỗn loạn cũng không ngoa. Ta chỉ có thể nghĩ được rằng nó là thứ bao hàm tất cả sự bạo ngược và căm hận của thế giới này.
Hayato vẫn giữ vẻ vô cảm, anh ta chỉ nhìn vào thứ tạo vật không hề chú ý đến anh mà chỉ nghiêng đầu nhìn trần nhà kia.
“Từ lúc tôi đối đầu với cô, cũng được 5 năm rồi nhỉ.”
Cực kỳ hiếm thấy giọng nói của Hayato lại có pha lẫn vẻ phức tạp như vậy.
Có vẻ anh cũng không mong đợi câu trả lời. Nói chuyện như thể tự thoại xong, Hayato đặt ngón tay lên cò súng.
“Cô có ghét tôi, hận tôi, hay sợ tôi cũng được.”
"————"
“Tôi sẽ không xin lỗi đâu.”
"————————"
“Thế nên cô cũng đừng cảm thấy có lỗi nếu giết được tôi.”
Hayato nhắm mắt, và thì thầm những từ ngữ đầy sức mạnh đó.
"Bằng nhiệt huyết tối thượng ta mong muốn…"
Relic Eater mang tên của một bạo chúa bắt đầu phát sáng, và một ma pháp trận phát ra những tia sét đen tuyền xuất hiện dưới chân anh.
Những hạt lạp tử đen tuyền bao bọc cơ thể Hayato.
”...Ngọn búa trừng phạt phù thủy”
Được bao bọc bên trong một bộ áo giáp đen tuyền, Hayato đối diện với dị thể.
Bản thể của cơn sóng cũng nhìn lại anh. Đồng thời cơn sóng thịt cũng dừng lại, vô số mắt trên bề mặt của nó nhìn Hayato một cách quái lạ.
Tất cả những cái miệng đồng loạt mở ra và phát tiếng.
『"Onii-chan"』『"Onii-chan"』 『"Onii-chan"』『"Onii-chan"』 『"Onii-chan"』『"Onii-chan"』 『"Onii-chan"』『"Onii-chan"』 『"Onii-chan"』『"Onii-chan"』 『"Onii-chan"』『"Onii-chan"』
"... Onii-chan, đâu rồi?"
Mớ hỗn loạn đó cười vang. Nó cũng nhìn vào Hayato và cười.
Mớ hỗn loạn bị trói buộc trong cơ thể con người đó, với vẻ biểu cảm buồn thảm của con người, vừa cười vừa khóc trước mặt Hayato.
Vài tiếng sau.
"Aaa... thế này thật kinh khủng quá. Thật may là ta cho xây dựng chỗ này dưới đất. Nếu ở trên thì lớn chuyện rồi.”
Sougetsu vừa cẩn trọng bước qua những những bức tường đã vỡ vụn vừa nói chuyện một mình.
Nhà ngục sâu nhất đang trong tình trạng thảm hại. Rất nhiều lớp tường ngăn đã hoàn toàn sụp đổ. Nhiều thiết bị đo lường cũng như vật liệu kháng ma thuật đã biến thành rác vụn.
Bước đi giữa cái nơi như thể vừa bị một thảm họa quét qua đó, Sougetsu đã tìm ra người mình cần giữa đống gạch vụn.
"Ooi, Kurogane-kuun. Cậu còn sống chứ?"
Không có phản hồi nào trước lời kêu gọi cả, Sougetsu thử chờ thêm vài giây.
Bất thình lình, một đống gạch vụn rất lớn chuyển động, rồi được nâng lên.
Từ bên dưới đống gạch vụn đó, Hayato đầu đang chảy máu xuất hiện.
Hayato có lẽ vẫn còn đang trong dạng Thợ Săn Phù Thủy. Bao quanh người anh là một bộ giáp đen tuyền mang đầy vẻ tương lai.
Bộ giáp bị vỡ đủ chỗ, bản thân anh cũng bị thương tích toàn thân.
“Không hổ danh Dullahan mạnh nhất. Thật ngoan cường nhỉ.”
Không thèm để ý đến tràng vỗ tay tán thưởng của Sougetsu, Hayato nhìn ông ta bằng đôi mắt đầy sát khí của mình.
“... Kusanagi Kiseki đâu?”
“Yaa, ta thấy ngạc nhiên lắm. Cô bé có thể mọc đủ lông đủ cánh rồi bay khỏi đây, thật là nằm ngoài dự tính của ta.”
“Tôi thành thật xin lỗi. Tôi đã để cô ta chạy thoát.”
Hayato gạt bỏ đống gạch vụn đi, và hạ giọng xin lỗi Sougetsu.
“Cậu nói gì vậy, ta thấy vô cùng tuyệt vời tráng lệ mà. Cũng nhờ cậu cố gắng hết sức như vậy mà cơn điên của cô bé mới phần nào bị chế ngự đó. Khi ra được bên ngoài, có vẻ phần lớn sự tỉnh táo đã quay trở lại với cô bé rồi.”
"............"
“Thế nhưng, nếu không khẩn cấp tìm cô bé, thì thành phố này… phải nói là cả thế giới này sẽ gặp nguy mất. Quả thật là cả ta cũng không thể điều khiển thứ đó được. Cậu cũng ngay lập tức đuổi theo cho ta.”
"Đã rõ."
“Ngoài ra ta cũng cho Kirigaya-kun đuổi theo rồi, nên hãy đi cùng với cậu ta luôn nhé. Với Kiseki-chan hiện tại thì chỉ cần hai người các cậu là đủ rồi nhỉ?”
"... vẫn còn quá sớm để dùng Kirigaya trong thực chiến. Cậu ta chẳng chế ngự được Relic Eater của mình. Cũng rất hay tự tiện hành động.”
"Gì chứ, ta đã cho phép đánh nhau đâu, đừng lo lắng gì cả. Với cả, có thể thấy là cậu ta khá xuất sắc trong công việc điều tra nhỉ?”
Trước một Sougetsu với lập trường kiên quyết như vậy, Hayato nheo mắt tỏ vẻ bỏ cuộc.
Sougetsu sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, thì giơ cả hai tay lên cao.
“Không được rồi〜, dù là vậy…”
"............"
"...HAHAHA! Làm sao với cái này đây. Ta phải thảo luận với Ủy Ban Ngân Sách thôi.”
Với khuôn mặt thoải mái đến kỳ lạ, ông ta nhìn ngắm cả cơ sở đã bị hủy hoại hết một nửa này.
“Dù gì thì ta cũng đã định chuyển cô bé sang cơ sở mới do Hội Giả Kim xây dựng rồi. Cái phòng giam khổng lồ này rồi cũng trở thành thứ vô dụng trong các thứ vô dụng mà thôi.”
Sougetsu vui vẻ đặt tay xoa cằm suy nghĩ về những chính sách trong tương lai.
***
Phần 2
Thường thì các hoạt động tiểu đội sẽ được bắt đầu sau khi giờ học sáng kết thúc, nhưng người ta vẫn có thể tự do bỏ qua luôn ngày nghỉ để hoạt động.
Hôm nay là thứ bảy. Trong thành phố ở đâu cũng thấy đông người.
Giáng Sinh cũng sắp đến rồi, đâu đâu cũng nhìn thấy những đồ trang hoàng xanh đỏ.
Theo quy định thì các hoạt động mang tính tôn giáo đều bị cấm, thế nhưng những tôn giáo như Phật Giáo hay Thiên Chúa Giáo vì đã bén rễ vào rất nhiều người dân từ xưa rồi, nên những việc như tiến hành kêu gọi, các hoạt động truyền giáo hay các nghi thức mang tính ma thuật vẫn được cho phép[note10610].
Dù nói là số lượng đền chùa hay nhà thờ đã giảm so với thời kỳ trước Cuộc Chiến Săn Phù Thủy, nhưng không phải tất cả đều biến mất.
Tương tự như vậy, một số sự kiện hoặc lễ hội tồn tại từ trước Cuộc Chiến Săn Phù Thủy đến tận ngày nay vẫn còn bền vững.
Giáng Sinh hay Ngày Valentine cũng là một phần trong đó.
Dù gì thì việc thừa hưởng trọn vẹn những phong tục Nhật Bản xưa cũng không có gì là quá đáng cả.
"... Ootori đây. Tôi đang chờ tại địa điểm dự tính mục tiêu sẽ xuất hiện. Mọi người báo cáo tình hình đi.”
Đứng dưới bóng tấm biển quảng cáo của một nhà hàng gia đình lớn, Ouka liên lạc với đồng đội thông qua thiết bị vô tuyến gắn trên cổ áo. Cô không mặc đồng phục, mà đang mặc một chiếc áo khoác dài mùa đông phủ bên ngoài một bộ vest công sở của nữ. Thật lạ khi nó rất hợp với một nữ sinh cấp ba như cô, khiến cô trông chững chạc hẳn.
Hiện tại thì Tiểu Đội Tập Sự 35 đang tiến hành điều tra ngầm. Họ phải bám theo mục tiêu mà không để bị phát hiện. Vì đồng phục của Học Viện Phòng Chống Ma Pháp rất dễ bị nhận ra, nên không chỉ có Ouka, tất cả các thành viên khác cũng đều phải cải trang.
《"Haa, haa... ngon quá, cặp chân ngon quá... cậu khom người chút nữa được không? Tôi muốn thấy ngực cậu.”》
"...Suginami. Nghiêm túc dùm tôi cái."
《"Có sao đâu, coi như thưởng cho tôi đi mà. Chuẩn bị trang phục mất thời gian lắm đó, rồi còn cả việc giám sát cho các cậu nữa, đáng lẽ phải biết ơn chứ sao lại khiển trách tôi.”》
"... có đúng là cậu đang tìm mục tiêu không vậy?"
《"Không sao đâu.Tầm nhìn rộng thế này cơ mà."》
Ouka ngẩng mặt nhìn lên tầng nằm ở khoảng giữa tòa nhà đối diện cô.
Đứng trên hệ thống giá đỡ mà thợ lau cửa sổ sử dụng, Ikaruga đội mũ bảo hộ màu vàng cùng với áo khoác thí nghiệm đang vừa dùng ốm nhòm nhìn sang bên này vừa chảy dãi.
Nhìn cô đúng chuẩn biến thái.
Ouka gồng người lên và lại nói chuyện thông qua thiết bị vô tuyến gắn trên cổ áo.
“Saionji và… con nhỏ dự bị. Cả hai cũng sẵn sàng rồi chứ?”
《"Bộ tôi không phải là thành viên chính của nhóm à?!"》
Ngay lập tức, giọng khó chịu của Mari bay ào ào khiến tai của Ouka rung lên.
"Đừng có hét lên như vậy, người xung quanh nghi ngờ bây giờ.”
《"Th-thật là! Sao chỉ tôi và Usagi-chan là phải mặc mấy bộ đồ này vậy?!”》
Nghe thấy vậy, Ouka nhìn sang Mari và Usagi đang đứng trước một cửa tiệm bán smartphone.
Hai người đang đứng trước cửa tiệm trong trang phục Giáng Sinh.
Gọi là Mini-skirt Santa cũng được.
"...hết cách rồi. Ánh mắt của tôi ác quá, còn Suginami trông chẳng khác nào tiếp viên quầy bar cả.”
《"Ai là gái quầy rượu đó."》
“Tôi đâu có nói như thế[note10611].”
Sau màn đáp trả Ikaruga, có thể nghe thấy được giọng run rẩy của Usagi.
《"L-l-lạnh quá... tại sao cái váy lại ngắn thế này chứ...?"》
Usagi vừa run vì lạnh vừa phát khăn giấy cho khách qua đường.
Bộ đồ Giáng Sinh mà Usagi mặc ngoài việc để lộ quá nhiều da thịt, thì size áo lại nhỏ hơn cỡ thật của cô, đặc biệt khít ở phần vòng một.
Nhờ thế mà tất cả những người đàn ông đi ngang qua đều nhận lấy khăn giấy của Usagi, nhận xong rồi cũng không quên ngoái lại nhìn một cái.
《"............"》
Thấy cảnh đó, Mari đưa tay đặt lên ngực mình.
Sau khi làm vậy, cô nhìn chằm chằm vào cơ thể Usagi.
《"...? Chuyện gì vậy, Nikado."》
《"——Chuyện này... xã hội thật bất công!!"》
Mari chán nản khụy gối ngay tại chỗ.
Ikaruga nhìn thấy toàn cảnh bằng ống nhòm vui sướng thốt lên.
《"Không sao đâu! Vì người ta có nhu cầu mà! Lượng khăn giấy cũng giảm đi nhiều rồi!”》
《"Cái đó thì có liên quan gì! Cứ thế này làm tôi cảm thấy mình thật bất hạnh quá!"》
《"Tôi đảm bảo với cậu luôn! Những người nhận khăn giấy từ cậu, tối nay sẽ dùng chúng với hình ảnh cậu trong đầu đó!”》
《"Uwaann! Kinh tởm quá, bớt dùm đi!"》
"Mấy cậu dừng chuyện này lại dùm tôi và đừng khiến mình nổi bật quá!”
Ouka vô thức la lớn, và làm sao đó đã khiến đồng đội chịu im lặng.
"Thật là... Kusanagi, có nghe thấy không? Cậu vẫn ổn chứ? Nãy giờ cậu không động đậy chút nào cả.”
Sau khi hít một hơi, Ouka nhìn về phía Takeru.
Cậu đang ở phía sau những người phát khăn giấy là Mari và Usagi.
Cậu đang đứng trong bộ đồ hình con gì đó không rõ là gấu hay thú ăn kiến nữa.
Trong khi hai cô gái chào mời khách hàng, thì bộ đồ thú kia chỉ đứng yên không đậy trước cửa kính. Ouka sau một lúc nhìn chằm chằm vào bộ đồ thì hạ giọng nói.
"...Kusanagi! Cậu có nghe thấy tôi không vậy?!"
Bộ đồ bỗng giật mình đứng thẳng lên, và bắt đầu dáo dác nhìn quanh.
Có lẽ đã nhớ ra mình đang ở đâu, bộ đồ luống cuống giơ ngón trỏ với Ouka.
“Vốn dĩ cậu phải là người ra chỉ thị cho thuộc cấp chứ, tinh thần của cậu biến đi đâu cả rồi?”
Sau khi nghe thấy giọng nói giận dữ kia, bộ đồ… tức Takeru liền cúi đầu như thể đang xin lỗi.
Ouka lắc đầu tỏ vẻ bó tay.
Mục tiêu lần này tương đối nguy hiểm.
Hắn là kẻ chuyên mua bán ma dược[note10612] được chế tạo bằng cách sấy khô thực vật đặc biệt chứa ma lực rồi nghiền thành dạng bột.
Ma dược là một loại Thánh Bảo Ma Thuật tự nhiên, chỉ cần một lượng nhỏ ma lực trong đó thấm vào cơ thể thì sẽ tạo ra cảm giác khoan khoái, nhưng rất nguy hiểm vì về lâu dài sẽ gây các tác hại do ma lực tồn tại trong cơ thể. Vì việc mua bán thứ này trong những năm gần đây tăng lên, nên đã trở thành một vấn đề nghiêm trọng.
Để bắt được kẻ đứng sau bọn mua bán này, thì họ không thể hành động độc lập được, mà còn có cả thông tin do Nagare cung cấp. Không biết lần này sẽ có bao nhiêu người tham gia mua bán, nhưng nếu không tập trung và quyết đoán thì rất có khả năng sẽ hy sinh.
Có thể cảm thấy sự bất an thấp thoáng trong sự tập trung của mọi người,
《"——Đến rồi. Đúng như thông tin đề cập, một chiếc xe sang màu đen."》
"?! Có chắc không?"
《"Ừ. Tuy bảng số đã bị thay rồi, nhưng mà… fufu, cái đó mới được thay gần đây mà thôi. Trò lừa nghiệp dư như vậy sao qua khỏi mắt tôi được.”》
Ngay sau báo cáo của Ikaruga, Ouka tập trung nhìn vào vị trí chiếc xe đang đỗ.
Ouka hít một hơi, rồi liên lạc với Mari, Usagi và Takeru.
“Trước hết tôi sẽ tiếp cận… ba người các cậu hãy thận trọng. Cố gắng đừng làm gì khả nghi.”
《"Đ-đ-đ-đã rõ.”》
《"Biết rồi mà."》
Bộ đồ thú cũng giơ ngón cái lên.
Ouka trong vai người qua đường đi về phía chiếc xe.
Từ trong chiếc xe sang trọng đó có người bước ra.
Hai người.
Hai người… ít hơn so với dự tính.
Vừa tiến lại gần chiếc xe, Ouka vừa liếc xéo hai người đó.
Một người là mục tiêu của họ. Quần áo hắn mặc trên người cho thấy sự sung túc của hắn.
Người còn lại là đàn ông, có vẻ là thuộc hạ của hắn. Trông như một kẻ du thủ du thực có thể thấy bất cứ đâu.
Thế nhưng, khi Ouka băng ngang qua chiếc xe, cô thấy có thêm một người nữa bên trong.
Sau khi vội vàng mở cửa xe, một người đàn ông mặc đồ đen bước ra.
Một người với chiều cao gần hai mét, đầu đội mũ lụa[note10613], tay mang gậy.
Trông chẳng khác nào một pháp sư[note10614].
Chỉ nghĩ rằng tên đó không được bình thường, Ouka vừa định quay đi thì khi đó.
Ouka nhìn thấy một thứ trên cổ hắn.
Đó là hình xăm con bướm màu đỏ máu.
Trung tâm hình xăm có khắc chữ D.
...tên này là!
Ouka nhận ra hình xăm này.
Có một tổ chức tên gọi 『Akai Chou no Mushikago[note10615]』 đã bị triệt phá lúc cô vẫn còn thuộc đội EXE. Đó là một tổ chức buôn người, chuyên mua và bán những người sở hữu ma lực. Một đám người thối tha chuyên bắt giữ, nuôi dưỡng các ma pháp sư và phù thủy rồi bắt họ giao phối với nhau nhằm tạo ra hàng loạt những đứa trẻ mang ma lực.
Hình xăm con bướm chứng tỏ hắn là thành viên của tổ chức.
Cô không ngờ được rằng tàn dư của bọn người đó lại có liên quan đến bọn mua bán ma dược.
Tay mua bán sau khi bước ra khỏi xe thì lấy ra một điếu xì gà và được thuộc hạ châm lửa cho. Còn tên đội mũ lụa thì đứng bên cạnh cười nhạt và nói chuyện với tay mua bán.
Ouka sau khi bước ngang qua bọn chúng thì nhỏ giọng liên lạc với mọi người.
“Mọi người hãy đề cao cảnh giác. Tên đội mũ lụa là một ma pháp sư được định mức nguy hiểm hạng B.”
《"Ehh?!!"》
《"...chi tiết cụ thể là sao?"》
Trong khi Usagi giật mình, thì Mari bình tĩnh hỏi lại.
"Hắn được gọi là 『Kì Thuật Sư Hamelin[note10616]』, là thành viên của 『Akai Chou no Mushikago』. Không sai đâu, trên hình xăm của hắn có ký tự D. Mặc dù hắn không phải là một tên ma pháp sư khó nhằn, nhưng phương pháp chiến đấu độc đáo với vũ khí hiện đại của hắn mới là vấn đề.”
《"...『Akai Chou no Mushikago』 à. Là cái bọn cô hồn đó đúng không."》
“Cậu biết à?”
《"Đương nhiên."》
"Chẳng lẽ... cậu từng làm việc với bọn chúng ư?”
《"... biết là cậu nói vậy không có ý xấu gì với tôi, nhưng đến tận bây giờ tôi vẫn còn giận lắm đấy biết không?.”》
“... xin lỗi.”
《"Những việc mà tôi nhận làm chỉ có phá hoại cơ sở của chúng thôi. Bọn này dùng cả tên của Valhalla để buôn người luôn mà… Valhalla tuy dị giáo, nhưng vẫn có những giới hạn mà họ không bao giờ vượt qua.”》
Nghe thấy giọng nói chán nản của Mari, Ouka nói thêm một tiếng lỗi của tôi.
Nghe thấy lời xin lỗi đó, Mari lập tức thay đổi thái độ.
《"Nếu mấy tên buôn bán này có liên hệ với bọn tàn dư đó thật, thì tôi sẽ không bỏ qua đâu. Tôi gia nhập Ban Thanh Trừng là để trừng trị bọn người như thế này mà.”》
"Tôi đồng tình với cậu. Tuy rất nguy hiểm, nhưng sao tôi có thể để yên mọi chuyện như vậy được.”
《"Araa, hiếm thấy chúng ta hợp ý nhau thế này nhỉ? Thế nên hãy tháo bỏ giới hạn của Gleipnir đi."》
"............"
《"Nếu cậu làm thế, tôi sẽ tha cho cái vụ lỡ miệng của cậu lúc nãy chịu không?”》
"...... chậc, biết rồi biết rồi. Cứ theo như kế hoạch đã định. Trước hết chúng ta sẽ định vị căn cứ của chúng. Trong trường hợp xảy ra giao chiến, cậu hãy hỗ trợ bằng ma pháp phòng ngự. Ưu tiên bảo vệ thường dân hơn thành viên tiểu đội.”
《"Rõ〜rồiii♪."》
Tôi luôn muốn thử nói kiểu đó một lần lắm〜, Mari nói.
Ouka thở dài.
“Không vấn đề gì chứ, Kusanagi?”
Khi nghe thấy Ouka, Takeru trong bộ đồ thú vẫy tay vẫy chân, làm như thể đang đánh boxing với một ai đó vậy.
Hãy làm thế đi, chắc hành động đó có ý nghĩa như vậy.
Ouka yên lặng rẽ phải. Ngay sau khi rẽ, cô quan sát tình trạng của mục tiêu từ dưới bóng của một tòa nhà.
Hình như hắn đã hút xì gà xong, hắn bắt đầu di chuyển.
Nhờ cả vào ba người các cậu đấy.
Vừa động viên bản thân, Ouka vừa siết chặt tay thành nắm đấm.
Trong khi Ouka đang theo dõi mục tiêu từ dưới bóng của một tòa nhà, thì sự căng thẳng của hai cô gái mặc đồ Giáng Sinh cùng anh chàng mặc bộ đồ thú đã lên đến đỉnh điểm.
Mục tiêu đang tiến đến chỗ họ.
Công việc của họ chính là gài thiết bị phát tín hiệu lên mục tiêu một cách trót lọt. Với tình hình người đi lại trên đường hiện tại, lỡ có sơ xuất thì rất có khả năng sẽ gây thiệt vong cho người vô tội, thế nên kế hoạch sẽ là dùng máy phát tín hiệu để theo dõi hắn đến chỗ ẩn náu.
Theo thông tin của Chủ Tịch Hội Học Sinh, các tiểu đội khác hình như đã theo dõi tên này trước đây rồi, nhưng cứ giữa chừng lại mất dấu nên không thể tìm thấy địa điểm căn cứ của chúng.
Đó là Thánh Bảo Ma Thuật hay ma pháp thì không ai rõ, nhưng chắc chắn chúng bằng phương pháp nào đó đã gây ra sự nhiễu loạn cao độ.
Nhưng cho dù có là kỹ xảo thay đổi ký ức đi chăng nữa, đây vẫn là cách hay nhất để tìm ra nơi chúng ẩn náu.
——— Bắt đầu hành động ———
Takeru trong bộ đồ thú bắt đầu phát bong bóng cho con nít.
Vì có tiệm đồ chơi ở gần bên, vừa đúng lúc có 3 đứa trẻ đi ngang qua lao vào Takeru.
"Waaa! Gấu ăn kiến kìa[note10617] ! Ahaha cái mặt đáng ghét gì đâu!"
“Mọi người xem con gấu ăn kiến kìa!”
"Waaii! Đá bay nó đi! Đá cho nó lăn luôn!"
Bị đấm đá bất ngờ như vậy, Takeru hoảng quá nhảy lung tung gây cản trở người đi bộ trên đường. Chỗ này tự nhiên ồn ào lên, mọi người trên đường bắt đầu nhìn vào Takeru. Cả mục tiêu cũng quay mặt nhìn cậu.
Mặc dù đây là một màn đánh lạc hướng rất tốt, nhưng chỉ có tên đội mũ lụa là không bị phân tâm bởi Takeru. Thế này thì rất khó để cài máy phát tín hiệu mà không bị phát hiện.
Vậy thì sang kế hoạch B.
"Usagi-chan, lên."
“Tô-tôi hả?”
“Cậu hút trai hơn tôi mà, coi nào nhanh lên.”
Mari vừa mỉm cười phát khăn giấy cho người qua đường, vừa tìm cách đùn đẩy công việc cho Usagi.
Usagi chỉ còn cách sấn tới tay mua bán.
"...a-anou."
"Huh?"
Usagi tiến đến gần mục tiêu.
Tay mua bán không nhìn Takeru nữa mà quay sang Usagi.
"E-eh, hiện-hiện tại chúng tôi có chương trình…”
“... hở?”
“Hiii!”
Trước ánh mắt của tay mua bán, Usagi đông cứng.
Mặc dù cô đã vượt qua chứng căng thẳng khi giao chiến, nhưng trước các tình huống kiểu này thì cô vẫn thấy căng thẳng như thường.
Nhờ sai người rồi.
Thế nhưng Usagi vẫn còn vũ khí khác.
《"——Ngay lúc này! Đưa nó cho hắn!"》
Tiếng Ikaruga vang lên trong tai Usagi.
Usagi nhắm mắt lại, và cầm khăn giấy bằng cả hai tay đưa ra cho hắn.
Cũng tự nhiên thôi, khi hai cánh tay Usagi xích lại với nhau thì bộ ngực nằm ở giữa cũng bị ép chặt lại và nhô lên.
Quả là đòn công kích khiến cánh đàn ông không đỡ nổi.
Tay mua bán đã được chiêm ngưỡng cặp vếu to đến vô lý của Usagi.
"Cái này... xin hãy nhận dùm em!”
Với kiểu cách như thể đang gửi thư tình, Usagi với khuôn mặt đỏ bừng đưa khăn giấy cho hắn.
——Hắn sẽ đổ thôi!
Ai cũng nghĩ thế cả, nhưng rồi.
Tay mua bán "hmph" một tiếng rồi mặc kệ, hắn đi qua Usagi luôn.
《"Suginami! Không được là sao!"》
《"... chuyện như vậy mà cũng có thể hả."》
Ouka và Ikaruga phát hoảng. Cứ như thế này thì tay mua bán sẽ đi mất.
Lúc tưởng chừng như chỉ còn cách dùng vũ lực, thì Ikaruga bất ngờ la vào thiết bị liên lạc.
《"Chờ đã ... Nikaido! Cậu lên tiếp đi!"》
“Ể, Usagi còn không được mà tôi vẫn phải làm giống vậy hả?”
《"Cứ lên đi, nếu trực giác của tôi đúng thì mọi chuyện sẽ ổn hết!”》
Bị Ikaruga hối hả thúc giục, Mari chẳng còn cách nào khác ngoài miễn cưỡng nghe theo.
Mari thở dài tiến về phía tay mua bán.
Cô ráng nặn ra một nụ cười gượng và đưa khăn giấy cho hắn.
"Hàng dùng thử đây ạ〜. Hiện tại chúng em đang tiến hành chiến dịch quảng cáo. Nếu anh thích thì đây ạ〜♪."
Với những biểu hiện tự tin như thể đã từng có kinh nghiệm làm thêm, Mari tấn công.
Cũng giống với Usagi lúc nãy, cô phô ngực ra một cách thiếu tự nhiên (sao không phô ra được chút nào vậy).
Từ tận sâu trong lòng, Mari nghĩ rằng hắn sẽ từ chối thôi, tuy nhiên.
"... ờ, cho anh xin."
Làm sao đó mà hắn đã lấy khăn giấy.
"Cám ơn anh nhiềuuu〜♪ (Thế quái nào?)."
《"Quả nhiên——mục tiêu của chúng ta thích ngực nhỏ! Thích ghê gớm nữa là khác!"》
"......, h-hàng dùng thử ạ〜♪ (Không thấy vui gì hếttttttt!!)."
Mặc dù cảm thấy khó chịu, nhưng Mari vẫn tươi cười và phát khăn giấy cho những người khác.
Kế hoạch thành công. Máy truyền tin giấu trong khăn giấy bỏ túi sẽ chỉ đến căn cứ của chúng. Giờ chỉ còn việc chuẩn bị sẵn sàng, truy dấu tín hiệu rồi đột nhập mà thôi.
Ouka rời khỏi bóng của tòa nhà và bắt đầu theo dấu bọn mua bán.
Tay mua bán sau khi nhận khăn giấy từ Mari và đi được vài bước, thì bất ngờ bị tên đội mũ lụa tóm lấy vai không cho đi tiếp.
"——ực!"
Mặt Ouka cứng lại. Gã mũ lụa thì thầm gì đó vào tai gã mua bán. Rồi gã mua bán lấy ra cái khăn giấy bỏ túi Mari cho đưa cho gã mũ lụa.
“Tiêu rồi!”
Ouka bắt đầu chạy đến, cô vừa né đám đông vừa lao đi.
Miệng của tên mũ lụa xoắn lại, hắn ném khăn giấy đi rồi quay nhanh về phía sau.
Trong tay hắn——là khẩu súng bán tự động hắn vừa lôi ra từ trong ngực áo.
"Nikaido Mari!! Kusanagi!"
Khi Ouka hét lên, người đầu tiên phản ứng là Takeru. Vẫn trong bộ đồ thú, cậu chạy ra đứng trước Mari và Usagi và giang rộng hai tay bảo vệ họ.
Mari cũng nhanh chóng nhận ra sự bất thường, cô liền áp lòng bàn tay xuống mặt đất.
Ngay sau đó tên mũ lụa siết cò súng.
Bắn liên thanh.
"———, 《"Aurora Field"》!"
Một khắc sau đó, Mari phát động ma pháp.
Không gian bị bóp méo tỏa ánh cầu vòng bao phủ Takeru cùng những người trên đường. Những viên đạn được bắn ra khi tiếp xúc với không gian có sắc cầu vồng thì bay chậm lại như thể bị bắn vào trong nước vậy.
Cả cử động của Takeru hay người đi đường cũng thế, trông như thể một thước phim slow motion.
Giữa không gian cầu vòng và không gian bình thường, ta thấy rõ ràng là có sự khác biệt về thời gian.
Mari liền hóa giải ma thuật đó và thở hắt ra một tiếng.
Đồng thời, những người xung quanh do sự thay đổi dòng thời gian đột ngột nên khụy xuống.
"...Takeru, có sao không?!"
Trước khi cô hỏi xong, Takeru đã giơ ngón cái với Mari rồi.
“Cả hai làm tốt lắm!”
Ouka chạy ngay đến hiện trường và chĩa súng ngắn vào tên mũ lụa.
Tên mũ lụa nhìn Ouka, rồi mỉm cười quỷ quyệt.
Hắn đã cài gì đó à…!?
Ouka trong giây lát phán đoán đã phát hiện ra một viên đạn rơi trên đất, ngay dưới chân Takeru.
Một viên đạn… gỗ?
Thế nhưng viên đạn gỗ đó nở ra trong nháy mắt, nó biến thành một thứ có hình củ khoai kèm theo những thứ giống mắt và miệng người trên nó.
Ouka đại thể cũng đoán ra nó là gì.
"!! ——Mọi người bịt tai lại ngayyyyyy!!"
Cô ngay lập tức hét lên và lấy hai tay bịt tai lại.
Ngay lúc đó, thân củ khoai nhăn nhó, với biểu hiện như thể mang tâm tình không thể diễn tả bằng lời, nó hét lên một tiếng mãnh liệt lạnh cả sống lưng.
《Mandragora》
Hễ bị nhổ lên thì nó sẽ hét lên một tiếng như thể chết đi sống lại, khiến tinh thần của người nghe thấy phải gánh chịu thương tổn to lớn. Nếu cứ tiếp tục nghe thì sẽ trở thành phế nhân. Nó là một sinh vật ma thuật hạ cấp có thể gây chết người.
Tên mũ lụa đã sử dụng vật liệu gỗ của viên đạn làm chất xúc tác và phát động ma thuật triệu hồi.
Nếu chỉ có một cá thể thì chẳng sao, nhưng lúc nào người ta cũng dùng số lượng nhiều cả.
Với số lượng thế này, những người trên đường sẽ chết trong vòng một phút.
Tên mũ lụa đẩy lưng tên mua bán, và cả hai chạy vào một con hẻm tối.
Giữa con đường lớn đang hỗn loạn tột cùng, Ouka hét lớn vào thiết bị liên lạc đến mức rát cả cổ họng.
"Bọn tôi sẽ xử lý chuyện này! Kusanagi, đuổi theo chúng đi!"
Khi Ouka hét lên, Takeru cởi bỏ bộ đồ thú ra.
"——'rõ!!"
Sau câu trã lời mạnh mẽ, Takeru vừa bịt tai vừa truy đuổi ba tên đã bỏ chạy vào trong hẻm tối.
Takeru lao thẳng vào trong con hẻm, và mặc dù đang là ban ngày, không gian nơi cậu chạy qua lại tối tăm bẩn thỉu.
Lạ thật, tối quá mức.
Chắc chắn là có chuyện không bình thường, Takeru đi chậm lại, trên tay thủ kiếm cảnh giác cao độ.
Cái bóng tối bất thường này. Chắc chắn là cậu đã bước chân vào kết giới do tên mũ lụa dựng lên.
“Mọi người, có nghe thấy tôi không?”
《"————"》
Dù đã thử gọi vào thiết bị liên lạc, nhưng phát lại chỉ có tiếng ồn chói tai mà thôi, chẳng nghe được âm thanh nào ra hồn cả.
Rõ ràng là kết giới này có mang tính năng vô hiệu hóa các thiết bị truyền thông tin.
Nhận ra rằng mình đã đặt chân vào lãnh địa của kẻ địch, Takeru đã sẵn sàng để giao chiến.
Cậu mài nhọn các giác quan và bước đi một cách thận trọng trong con hẻm tối. Chỉ có âm thanh của những giọt nước rỉ ra từ những đường ống chạy trên tường và âm thanh chính bước chân cậu vang vọng nơi đây. Trong không gian tách biệt với thế giới bên ngoài này, những thứ âm thanh khác đều hoàn toàn bị triệt tiêu.
Trong lúc rơi vào ảo giác như thể cứ đi qua cùng một chỗ nhiều lần, thần kinh Takeru lại sắc bén thêm.
Cậu phát động Tảo Ma Đao. Thay vì sử dụng thị giác, cậu đề thăng thính giác và xúc giác để thử tìm vị trí của kẻ địch. Thứ âm thanh mà cậu nghe được khá khác biệt so với người thường, ngay cả một cơn gió thoáng qua cậu cũng có thể cảm nhận rõ ràng.
Chẳng mấy chốc, cậu thành công bắt được thứ âm thanh nọ.
Cái này… là tiếng súng, và tiếng hét?
Dù chỉ là thoáng qua, nhưng có thể nghe ra đó là tiếng đàn ông, và còn đang cầu cứu gì đó.
Dù không rõ tình hình ra sao, Takeru vẫn nhanh chân lao về phía phát ra âm thanh.
? Bức tường này...
Nửa chừng chạy đến thì âm thanh biến mất, nhưng cậu lại cảm thấy khó chịu không sao hiểu được với bức tường bên cạnh mình.
Khi cậu thử dùng kiếm chém vào nó, không gian bỗng xoắn lại, và một lối đi xuất hiện.
Và khi cậu tiếp tục tiến vào,
"...Ng-ngươi là...cái gì vậy...!"
Cậu nghe thấy tiếng đàn ông la lên một cách khiếp sợ.
"Phù thủy à...?! Cũng giống như ta ư!? Không, không... không đúng... ta không hiểu... n-ngươi là cái gì...?!"
Theo sau đó là âm thanh sột soạt.
Và tiếp theo là thứ âm thanh bịch bịch như thể có gì đang đi bộ.
Giọng nói đó, có lẽ là của tên mũ lụa.
Hắn đã chạm trán thứ gì, để rồi sợ hãi như vậy?
Đứng trước khả năng có mối nguy hiểm mới, nhịp tim Takeru tăng lên.
“Dừng lại đi! Đừng đến đây! Hiii... đừng đến đây!"
Giọng nói sặc mùi hoảng loạn. Cũng lúc đó, cậu có thể nghe thấy tiếng bước chân bình bịch.
"Qu-quái vật! N-ngươi không thuộc về thế giới này! Ta chẳng biết gì về sự tồn tại của ngươii cả! Ta mà biết thì ta đã... ta... aa... thần linh ơi——"
——Và giọng hắn đứt đoạn.
Trong không gian yên ắng, cậu như muốn hét lên vì áp lực bí bách đó,
.........*bước*.........
Một lần nữa, có thứ gì đó đang di chuyển. Takeru thở hắt một hơi và giương kiếm.
Tiêu rồi. Thứ này vô cùng nguy hiểm. Trực giác của Takeru hét lên lời cảnh báo.
Bình bịch bình bịch bình bịch, thứ đó đang tiến đến gần.
Sự căng thẳng của Takeru đã lên đến đỉnh điểm, và ngay khi cậu định thủ kiếm đâm tới.
Bóng dáng mối đe dọa đó xuất hiện.
Từ trong bóng tối, với đôi chân bước đi khập khiễng chầm chậm, thứ đó xuất hiện trước mặt Takeru và nhìn cậu.
"............Onii...chan?"
Cậu không thể thốt nên lời.
Đối phương mà cậu cho là mối đe dọa.
Đối phương mà cậu định tấn công lúc nãy.
Chính là em gái cậu yêu thương nhất.
"...Kiseki...?"
Không thể lý giải được tình hình hiện tại, Takeru với khuôn mặt thẫn thờ chỉ còn biết đứng đó nắm chặt kiếm trong tay.
Tại sao Kiseki lại ở đây. Tại sao cậu lại đối mặt với Kiseki ở một nơi như thế này.
Bản thân cậu, tại sao lại chĩa kiếm vào Kiseki.
Chuyện này, rất giống.
Rất giống, 5 năm trước——
“May quá... em đi theo... tiếng gọi con tim... quả nhiên… đã gặp được anh..."
Kiseki mỉm cười yếu ớt, và cô bé tiến tới trước một bước.
Takeru thì trái lại, cậu lùi về sau một bước.
Sau khi vươn cánh tay vô lực về phía anh trai và nhìn thấy phản ứng ấy, cô bé cười buồn.
"Em xin lỗi... Onii-chan..."
"Ực...!
"Kiseki… lại, làm thế nữa rồi."
Một giọt lệ đỏ trào ra từ mắt Kiseki, rồi thân hình cô bé lảo đảo.
Takeru nhanh như chớp lao đến.
"Kiseki...!! Kiseki!"
Cậu đỡ lấy em gái và gọi tên cô bé.
Kiseki không một mảnh vải che thân. Cái Gleipnir luôn nằm trên cổ cô bé cũng không còn.
Có vẻ cô bé đã hoàn toàn phá bỏ mọi giới hạn rồi.
Nằm trong vòng tay Takeru, Kiseki mỉm cười chân thành.
"Em… tại sao...!"
"Em… muốn… gặp anh."
"............!"
"............em luôn… muốn............ được như… thế này..."
Kiseki với khuôn mặt hạnh phúc đặt tay lên má Takeru, và rồi cô bé bất tỉnh.
Trong con hẻm tối chẳng còn thứ gì cả.
Không xác chết, không thịt vụn, không vệt máu, cả một cọng tóc cũng không còn.
Chỉ vẻn vẹn một chiếc mũ lụa tan nát trên mặt đất.
Cậu biết rõ chuyện gì đã xảy ra. Tay mua bán cùng tên thuộc hạ của hắn, và cả tên ma pháp sư 『Kì Thuật Sư Hamelin』 nữa… tất cả chúng đều đã bị Kiseki xóa sổ rồi.
Nghiến răng tỏ vẻ ân hận, Takeru trùm cơ thể Kiseki lại bằng một chiếc áo khoác có mũ.
"——Kusanagi."
Đột nhiên có tiếng nói, Takeru mở to mắt quay ngẩng đầu lên.
"... thiếu nữ đó… là ai vậy...?"
Đó là Ouka với vẻ mặt bàng hoàng.
Từ một góc hẻm, cô cầm súng để ngang hông và hỏi.
——Làm sao đây.
Ouka sẽ làm gì trong tình huống này.
Kiseki được định mức nguy hiểm hạng SS, hơn thế nữa cô bé vừa trốn khỏi ngục. Theo lẽ thường, cô bé có bị bắn chết luôn ở đây cũng không có gì lạ.
Thế nhưng đây không phải là vấn đề liệu cậu có nên hành động theo lẽ thường hay không. Tuy quả thực là cậu không muốn em gái bị giết, nhưng vấn đề đầu tiên chính là việc một khẩu súng sẽ chẳng thể giết nổi Kiseki.
Trái ngược lại.
Việc để đồng đội giết Kiseki cũng chính là đẩy họ vào chỗ nguy hiểm.
Takeru vô thức nhặt thanh kiếm lên.
Takeru cũng chẳng hiểu bản thân mình đang làm gì, cậu——chĩa kiếm vào Ouka.
"...Kusanagi..."
Ouka tỏ vẻ bối rối ra mặt.
“Takeru có bị gì không? Vẫn ổn à? Tên ma pháp sư sao rồi?”
"Suỵt, đừng có làm ồn nữa. Nếu vẫn còn kẻ địch thì làm sao đây hả?”
"Ootori, cậu đang làm gì vậy hả. Kusanagi kia mà? Nhanh chạy đến đi chứ."
Đằng sau Ouka, tất cả các thành viên còn lại của tiểu đội hình như đang chờ đợi.
Tất cả đều đang lo lắng cho Takeru.
Takeru hiểu được điều đó, mũi kiếm cũng run lên phát ra âm thanh lách cách.
Takeru giương kiếm không chỉ vì không muốn để em gái mình bị giết.
Mà còn để bảo vệ mạng sống của đồng đội khỏi Kiseki.
Đừng đến đây. Xin đừng đến đây. Mọi người không được đến đây.
Khuôn mặt Takeru nhăn nhó lại vì sợ hãi. Ouka hoàn toàn không thể hiểu được hoàn cảnh mà Takeru đang lâm vào.
Thế nhưng.
"............ các cậu."
Đang tĩnh lặng bỗng có tiếng nói có vẻ thận trọng phát ra.
“Hãy đứng yên đó. Tuyệt đối không được đến đây.”
Ouka nói thế với đồng đội, rồi cô bỏ súng lại vào bao.
Và trong khi vẫn đang đứng yên giữa hẻm như vậy, cô lại nói với đồng đội thêm lần nữa.
“Rõ chưa? Tuyệt đối không được động đậy. Cứ ở yên đó.”
"T-tại sao? Có chuyện gì xảy ra đó?"
“Cậu muốn giành hết công trạng cho bản thân đấy à!? Hay là định cướp luôn Kusanagi!?”
"............"
"Van các cậu đấy. Làm ơn đi."
Ouka trầm giọng nói vậy. Có vẻ đã hiểu ra được sự nghiêm trọng của sự việc, mọi người không nói gì nữa.
Ouka không quay lại nhìn đồng đội phía sau, mà chỉ nhìn thẳng vào Takeru, rồi cô bắt đầu từ từ bước về phía cậu.
Takeru vừa quỳ gối ôm chặt lấy Kiseki bằng một tay, vừa tiếp tục chĩa kiếm vào Ouka.
Nếu có thể nhìn thấy chính mình, Takeru sẽ nhìn ra ngay cậu không giống bình thường chút nào.
Lưỡi kiếm của cậu không phải là lưỡi kiếm mà một kiếm sĩ cần có, nó đang run rẩy vô lực.
“Đừng đến đây… không được… đến đây.”
Bằng giọng nói lạnh lùng, Takeru cố ngăn Ouka lại.
Tuy nhiên Ouka không dừng bước. Cô từ từ tiến đến, và rồi đứng ngay trước mặt cậu.
Trong tình huống căng thẳng như vậy, Ouka lặng lẽ nắm lấy thân kiếm, tránh làm Takeru trở nên kích động.
Nếu Takeru mất bình tĩnh chỉ trong một khắc thôi, cậu có thể sẽ cắt phăng những ngón tay của Ouka.
Ouka quỳ một gối, và đưa thân kiếm lên kề vào cổ mình.
"... tôi hoàn toàn không hiểu có chuyện gì đang xảy ra nữa."
"... ư!"
“Cô bé đó là ai… tôi cũng không biết.”
Ouka nói, cố làm cậu bình tâm lại.
“Thế nhưng, tôi có thể nói là mình chắc chắn về hai việc.”
"............"
“Thứ nhất, cậu đang rất đau khổ.”
Vai Takeru giật mạnh.
“Và thứ hai.”
Ouka dồn sức vào tay đang nắm lấy thân kiếm.
Máu của Ouka chảy dọc lưỡi kiếm, rồi rơi xuống tay Takeru.
“Tôi không phải là kẻ thù của cậu.”
Ouka mỉm cười trông thật hiền. Những đầu ngón tay run rẩy của Takeru cũng thoáng ngưng lại.
“Cậu đã cứu rỗi tôi. Lần này, tôi muốn cứu cậu.”
"............!"
“Vì vậy, lúc này… xin cậu hãy tin tôi mà bỏ kiếm xuống có được không? Tôi thề là không có ý xấu gì đâu.”
Trước giọng nói dịu dàng nhưng cũng đầy mạnh mẽ, Takeru cuối cùng cũng buông kiếm ra.
Kèm theo tiếng Keng chói tai, thanh kiếm đã rơi xuống đất.
Ouka sau khi thấy Takeru đã chịu buông kiếm thì đặt tay ghì lên đôi vai cậu.
“Tôi… đã làm cái gì thế này.”
“Ổn rồi. Đừng bận tâm nữa. Quan trọng hơn, cô bé này là…?”
Ouka ngắm nhìn khuôn mặt của Kiseki đang say ngủ.
Takeru sau khi cắn môi dưới suy nghĩ thì đã quyết định thành thật.
“... con bé… là em gái tôi. Tên là Kiseki… Kusanagi Kiseki.”
"............"
“Con bé được định mức nguy hiểm hạng SS… nhất định là… con bé vừa trốn khỏi nhà ngục sâu nhất…”
"............"
"... để... gặp lại tôi..."
Những lời của cậu thật lộn xộn, chỉ vừa đủ để hiểu.
Takeru rất sợ. Cậu sợ không biết Ouka sẽ phản ứng như thế nào.
Ouka với tư cách là một Thanh Tra Dị Giáo có lẽ sẽ không bỏ qua một mối nguy hiểm như vậy. Takeru cũng vậy, nếu cậu bình tĩnh lại, có lẽ là cậu cũng sẽ đưa ra phán quyết tương tự.
Cậu hiểu rằng làm như vậy là tốt nhất.
“... ra là vậy. Đúng như lời Kusanagi đã từng nói, cô bé dễ thương quá.”
"...............eh?"
“Thế nhưng hai người lại không giống nhau. Anh em khác giới tính thì có sự khác biệt đến thế này ư?”
Trước những lời nói ngoài dự đoán như vậy, Takeru ngẩng mặt lên.
Khi nhìn lên, cậu thấy Ouka đang vờn phần tóc nằm trên má Kiseki đang ngủ và mỉm cười.
Ouka vừa gượng cười vừa nhìn Takeru.
“Chẳng phải tôi đã nói với cậu là tôi không có ý xấu sao? Cứ để cho tôi đi.”
Ouka đứng lên và quay lưng về phía Takeru.
“Mang cô bé này theo tôi nào.”
“... cậu định làm gì vậy?”
“Tin tôi đi.”
Takeru bị bảo vậy, vẫn ôm Kiseki và đi theo Ouka.
Ouka rẽ phải ở ngã ba con hẻm, và hợp lưu với các thành viên còn lại của tiểu đội. Takeru cũng đến ngay sau đó.
“Vừa rồi có chuyện gì vậy! Từ nãy đến giờ lén lén lút lút là——cô bé đó là ai vậy!?”
“Khỏa-một cô gái khỏa thân!? Tại sao lại khỏa thân vậy!?”
"............"
Ba người con gái với ba phản ứng khác nhau đều nhìn chòng chọc vào Kiseki.
Takeru định biểu hiện gì đó ra mặt, nhưng tất cả những gì cậu làm được chỉ là một nụ cười gượng gạo.
“... em gái… tôi đấy.”
Chỉ một câu truyền tải sự thật đó đã khiến mọi người yên lặng.
Usagi và Mari đều tỏ vẻ ngạc nhiên ra mặt, nhưng trước phản ứng của Takeru, họ chẳng biết phải nói gì.
Ikaruga chỉ nhìn Takeru một cách lo lắng chứ không nói lời nào.
Ouka nhìn từng người một rồi nhắm mắt.
"Điều trước tiên là hãy làm theo những gì tôi nói. Nikado Mari, có chuyện muốn nhờ cậu làm đây.”
"...fuee?"
“Kết giới trong con hẻm này vẫn còn hoạt động à?”
Sau khi bị hỏi như vậy, Mari hoàn hồn và vội vã trả lời.
“Ê, a, ừ. Có lẽ nó phát động là nhờ một Thánh Bảo Ma Thuật không chừng. Hầu như chẳng có ma lực rỉ ra nên các Thanh Tra không thể tìm ra được… Kết cấu thật khéo léo.”
Có chi không? Mari hỏi ngược lại.
“Vậy thì cậu đi tìm cái nơi trú ẩn của bọn mua bán ma dược đi. Chắc nội đâu đó quanh đây thôi.”
“T-tại sao chứ? Mọi chuyện đã được giải quyết rồi mà? Hơn nữa, hiện giờ tôi không có hứng đâu.”
“Tôi nhờ cậu đấy. Chúng ta sẽ đưa cô bé đến đó và giấu đi một thời gian.”
Tất cả các thành viên, bao gồm cả Takeru, đều bất ngờ.
Ouka chống tay lên hông và nhăn mặt.
“Giải thích để sau đi. Làm việc đi nào! Công việc vẫn chưa kết thúc đâu đấy!”
Nói chuyện ra vẻ chỉ đạo rồi, ngoại trừ Takeru ra, Ouka đẩy lưng tất cả những thành viên còn lại.
Mari lần theo phản ứng ma lực mà tiến tới, mọi người bắt đầu đi theo.
Takeru với tâm trạng vừa biết ơn vừa bất an đi bên cạnh Ouka.
Ouka vừa nhìn xuống Kiseki đang nằm yên trong vòng tay Takeru bên cạnh vừa nhỏ giọng.
“Kusanagi, cô bé có nguy hiểm không?”
"............Aa. Có lẽ là hơn cả những gì cậu nghĩ ra đấy."
“... có khả năng nào khiến đồng đội bị thương không?”
Bị chất vấn bằng ánh mắt nghiêm túc như vậy, Takeru sau khi nhắm chặt mắt lại thì trả lời rõ ràng.
“Không sao đâu. Miễn là tôi còn ở bên cạnh con bé, tuyệt đối sẽ không có những chuyện như vậy đâu. Lỡ như có chuyện xảy ra, tôi sẽ cho cậu thấy tôi ngăn chặn em ấy như thế nào.”
Nghe nói đến đây, Ouka đặt tay lên vai Takeru.
“Nếu cậu nói thế, thì đừng nói là ngăn chặn, mà hãy nói là bảo vệ. Anh trai thì phải bảo vệ em gái rồi.”
Thế rồi Ouka không nói gì thêm nữa, cô vượt qua mặt Takeru.
Takeru nhìn xuống Kiseki và ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô bé.
Ngắm nhìn khuôn mặt em ngủ như thế này cũng là lần đầu tiên.
Vừa đau khổ, nhưng cũng vừa hạnh phúc, Takeru,
“... cám ơn.”
Bằng giọng nhỏ xíu, cậu cám ơn Ouka.