Cùng nói một chút về sự vô vọng nào.
Tiểu đội 23 lúc nãy bước vào phòng cũng có hoàn cảnh tương tự như Tiểu Đội Trẻ Trâu, bọn họ có 3 thành viên. Ba người kia thì hoặc là mất tích, hoặc bỏ học do thương tích và hoàn cảnh gia đình. Bọn họ không thể hoạt động tiểu đội cho ra hồn được và xếp hạng ba từ dưới đếm lên.
Mà không chỉ có tiểu đội 23 như vậy, tiểu đội 8 và tiểu đội 42 cũng lâm vào tình trạng tồi tệ vì những lý do tương tự. Nghe đâu cả bọn đã nhóm họp và chuẩn bị một liên minh, tìm cách lợi dụng một cách hiệu quả những luật lệ của Lễ Hội Săn Phù Thủy.
Và bọn họ đề nghị Tiểu Đội Trẻ Trâu tham gia cùng luôn.
“Cám ơn các bạn đã đến đây. Chào mừng những chú ngựa ô của chúng ta.”
Một cậu học viên đại diện đeo kính một tay chống cằm nói với các thành viên của Tiểu Đội Trẻ Trâu.
Có vẻ cậu ta là người đã tổ chức cái liên minh này.
Trước mặt cậu ta đặt tấm bảng có viết mấy chữ 『Lãnh Đạo Lâm Thời Của Liên Minh Cùi Bắp』.
Liên Minh Cùi Bắp...
Cái tên bọn họ tự gán cho bản thân khiến Takeru thấy quen quen.
Lãnh đạo lâm thời đặt cả hai tay lên bàn và từ từ đứng dậy, đôi mắt cậu ta sáng lên khi đối diện với gương mặt của những kẻ cùi bắp vừa được tập hợp lại.
“Giờ thì, các cậu cũng biết rồi đó, chúng ta hiện đang ở tuốt dưới đáy trong học viện này.”
“...mới bắt đầu mà đã tự ti rồi.”
Nữ học viên ở tiểu đội 23 nói lớn lên.
“Đó không phải là tự ti. Đó là sự thật. Chúng ta cần phải chấp nhận thực tế.”
Lãnh đạo giơ nắm đấm lên nhằm nhấn mạnh chuyện đó, các thành viên khác cũng không thể phủ nhận được.
Takeru lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại chứ không còn hăng máu như lúc nãy nữa. Cậu ngồi vào chiếc ghế được chuẩn bị sẵn cho cậu ở trong góc phòng, cứ như thể người ta xem cậu là bụi bặm ấy.
“Thế nên, các cậu không nghĩ rằng Lễ Hội Săn Phù Thủy này quả là một cơ hội sao? Chúng ta có nhân lực… chúng ta có tri thức… và… chúng ta còn có những người đẹp! Làm sao mà chúng ta thua được chứ!”
*swish*, tên lãnh đạo lâm thời chỉ tay về phía Tiểu Đội Trẻ Trâu (cụ thể là gái).
Người đẹp. Rõ ràng là những cô gái của Tiệu Đội Trả Trâu đều có vẻ ngoài rất xinh đẹp. Mặc dù mấy gái này toàn gây ấn tượng xấu trong học viện, nhưng vì họ đẹp nên chỉ lướt qua thôi cũng chiếm lấy bao nhiêu ánh mắt rồi.
Nhưng mà, chuyện này thì liên quan gì đến Lễ Hội Săn Phù Thủy.
“Ra vậy.”
Ikaruga đang ngồi bắt chéo chân trên ghế lắc đầu.
“Thì ra đó là động cơ để các cậu muốn chúng tôi gia nhập liên minh? Muốn bọn tôi làm gái bán hàng để thu hút khách.”
Khi cô nói vậy, lãnh đạo lâm thời giật bắn người lên, đôi vai run run.
Tiểu Đội Trẻ Trâu được mời gia nhập chẳng phải vì động cơ cao cả gì. Bọn này cố gắng lôi kéo Tiểu Đội Trẻ Trâu là để có thể sử dụng những thành viên nữ của đội.
Gương mặt của các thành viên ngay lập tức lộ vẻ bực bội.
Chỉ có Ikaruga nói chuyện với lãnh đạo với vẻ mặt như đang thư giãn.
“Cũng có cả những người sử dụng các seiyuu nổi tiếng với cả các cosplayer làm gái bán hàng mà. Đó là loại người muốn bán được hàng bằng mọi giá… tôi cũng không phản đối cách làm như vậy.”
...Takeru và những người còn lại chẳng hiểu cô ấy đang nói gì.
Nhưng cả Ikaruga và tay lãnh đạo đều gật đầu thật mạnh như thể tìm được tiếng nói chung.
“——Tuy nhiên.”
Sau khi tỏ ra thông cảm với cậu ta được một lúc, thì Ikaruga bất ngờ đập chân cái rầm lên bàn, và bùng cháy.
“Nếu cậu muốn dùng gái ở đội tôi, thì đã chuẩn bị cho ra hồn cái gì chưa? Dù bọn tôi là tiểu đội bèo nhèo thật… nhưng sẽ không giúp cậu nếu chúng tôi chẳng có lợi lộc gì, bọn tôi không có thảm tới mức phải nhất nhất răm rắp nghe theo cậu.”
Ikaruga dùng những ngón tay kẹp cây kẹo bạc hà như đang giữ điếu thuốc lá và nói vậy, ánh mắt cô trông như của một tay con buôn.
Trong bầu không khí căng như dây đàn này, các thành viên còn lại của Tiểu Đội Trẻ Trâu ở phía sau thầm thì với nhau.
“… là tôi tưởng tượng hay đúng là Suginami vừa đột nhiên trở niên kỳ quái vậy?”
“Cậu ta cứ như người quản lý các idol vậy… hình như bây giờ cậu ta nắm quyền rồi.”
“Không hay rồi… Suginami mỗi khi như vậy thì chơi lầy lắm.”
“Suginami không chơi lầy thì đâu phải Suginami…”
Khi Takeru tự tiện xen vào cuộc hội thoại, Ouka tỏ vẻ mặt bực bội.
“Kusanagi, cậu là đội trưởng mà. Cậu đáng ra phải là người đàm phán với các tiểu đội khác chứ, cứ ngồi nhàn nhã như vậy là sao.”
“Cứ ngồi không mãi như thế này chẳng hay chút nào. Đúng đó Takeru, cậu là đội trưởng mà, cậu phải là người nắm quyền chứ.”
“Đúng thế. Nếu cậu cứ để Suginami như vậy, ai biết chúng ta sẽ bị buộc phải làm gì.”
*girori*, mọi người trừng mắt với Takeru.
Cậu liền ngoảnh mặt đi.
“Không… tôi… bầu không khí này làm tôi thấy không ổn lắm.”
“Đừng có cư xử như tên hèn vậy. Đúng là tôi không đồng tình với cái hệ thống Lễ Hội Săn Phù Thủy này, nhưng đây là cơ hội tốt để chúng ta chứng tỏ bản thân. Cơ hội để nâng cao sự thông hiểu giữa chúng ta.”
“Câu vừa rồi không phải là điều mà một đứa thiếu kỹ năng giao tiếp nhất cái đội này nên nói ra.... nhưng tôi cũng cho rằng chúng ta không nên để toàn bộ chuyện hợp tác cho Suginami được. Chúng ta cần hướng đến tương lai và làm việc cùng nhau để gây dựng mối quan hệ hảo hữu chứ, phải không? Usagi-chan cũng nghĩ như vậy nhỉ?”
Bị yêu cầu hỗ trợ như vậy, Usagi tỏ ra bối rối.
“Tr-trong tương lai?”
“? Người cố gắng nhất chính là Usagi-chan mà. Chỉ còn vài tháng nữa thôi, nên chúng ta cần phải có điểm, có phải không?”
Usagi lặng thinh và nhìn xuống chân.
“Tôi…tôi không quan tâm… những người khác ngoài tiểu đội chúng ta… quan trọng nhất… tôi muốn có những kỷ niệm——”
Khi Usagi sắp sửa nói gì đó, thì tình trạng của cuộc họp liên minh bất ngờ có biến.
Lãnh đạo lâm thời thốt lên.
“Không thể nào! Lễ Hội Săn Phù Thủy là một cuộc chiến quan trọng! Chúng ta cần phải phát triển kế hoạch có thể sử dụng hết sức của mọi người! Cậu nghĩ tại sao chúng ta lại đi lập cái liên minh này cơ chứ?!”
Ikaruga đã ép cậu ta tới đường cùng, các thành viên của Tiểu Đội Trẻ Trâu lúc nãy không nghe ngô khoai gì cũng bắt đầu chú ý đến. Ikaruga khoanh tay và mỉm cười tỏ vẻ ranh mãnh.
“Bất kể cậu đưa ra nhiều ý tưởng đến đâu——thì những ý tưởng của cậu vẫn chỉ là rơm rác thôi!”
Những thành viên của các tiểu đội khác lộ vẻ cay đắng ra mặt, Takeru và những người còn lại có ý nghĩ tương tự.
(“”””Những ý tưởng của cậu mới là tệ nhất ấy…””””)
Vì họ biết những ý tưởng của Ikaruga quái đản tới mức nào, nên họ rất muốn cãi. Nhưng đến cuối cùng thì Ikaruga vẫn buộc họ phải làm mà thôi.
“Về mảng này, tôi có cả khả năng và sự tự tin, những thứ đó sẽ dẫn dắt chúng ta đến chiến thắng. Cứ để toàn bộ dự án này lại cho tôi. Sự thật tôi là một tay vô cùng cứng cựa, một cựu Giả Ki… một… một nữ doanh nhân đấy.”
Cô suýt nữa lỡ miệng nói ra điều tuyệt mật, nhưng đã xoay xở lãng đi được.
“Không được đâu. Bọn tôi cũng có lòng tự trọng nên không làm vậy được. Chúng tôi không để cậu tự chủ động như vậy được. Suginami-kun này… tuy cậu là đội trưởng một tiểu đội giống tôi, nhưng mà…”
Lãnh đạo lâm thời với gương mặt tỏ rõ sự nghiêm túc phản đối đề nghị của Ikaruga.
Takeru cũng đồng tình với ý kiến cậu ta.
Ừ ừ, đúng rồi đó… ể?
Cậu đã nhận ra được chuyện gì đó, và sau khi không nghĩ ngợi được gì trong một chốc, cậu nhìn vào đôi mắt Ikaruga.
Những cái bảng tên được đặt phía trước những người tham dự.
Bảng tên đặt phía trước Ikaruga có viết mấy chữ ‘Đội Trưởng Của Tiểu Đội Trẻ Trâu”.
Takeru rón rén cúi thấp người và tiến về phía Ikaruga, kiểu cách giống như người ta kiếm đường đi toilet khi đang ngồi trong rạp chiếu phim vậy.
“…U-umm… Suginami-san này… cậu trở thành đội trưởng bọn này từ lúc nào thế?”
“Tớ có biết đâu. Bọn họ đặt nó trước mặt tớ, thế nên tớ đóng vai đó luôn.”
“Nếu cậu đã nhận ra, thì đừng có làm như…”
“Kusanagi có thao túng được cái liên minh này không?”
“Cậu nói vậy thì tớ không thể bác lại được, nhưng sao cậu lại hào hứng vậy…?”
“Hào hứng? Tớ trông như vậy á? Chỉ là cậu tưởng tượng thôi nhỉ?”
Ikaruga miệng tuy nói vậy, nhưng đôi mắt cô lại đang lấp lánh như một đứa bé gái vậy.
“Ufu, ufufufu, tớ sẽ chiếm cái liên minh này… tớ sẽ có thể làm những việc mà trước đây không được làm, tớ sẽ làm hết… sẽ không có chút nương tay nào đâu… ufufuhi…uhihehehe.”
Nói vậy không đúng. Mắt cô phát sáng như mắt thú vậy.
Sau đó, cả Takeru và các tiểu đội khác chẳng thể làm được gì cả, không cần nói cũng biết Ikaruga đã cướp luôn cái liên minh này rồi.
Kế hoạch sẽ được điều hành bởi Suginami Ikaruga.
Có thế thôi cũng đủ hiểu chuyện gì sẽ xảy ra rồi.
“…Tôi xin lỗi, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.”
Takeru nhận được giấy nhắn từ cô gái đội trưởng của tiểu đội 23 tại hành lang và nói lời xin lỗi.
Đó là một tờ giấy ghi chú, có viết những điều mà Ikaruga lên kế hoạch, những nguyên vật liệu cần thiết. Nhiệm vụ của Takeru là ra ngoài và mua những thứ được liệt kê trên giấy. Các thành viên khác mỗi người cũng có nhiệm vụ riêng.
Được ghi trên giấy là những thứ như vải may, quần áo——kèm theo những thứ như tai mèo, đồ bơi, phục trang hầu gái.
…………chẳng phải toàn là sở thích của cậu ấy sao. Nhất định là định mở cafe cosplay rồi.
Cậu gần như có thể nói được cô ấy định làm gì.
“Kusanagi-kun đâu cần phải xin lỗi làm gì. Tôi mới phải là người xin lỗi. Tôi cứ tưởng cái cô mặc áo khoác trắng ấy là đội trưởng, nên mới nói thế với lãnh đạo, chính vì tôi mà… tôi xin lỗi…”
Trong khi cô ấy nói cậu không cần bận tâm, thì Takeru vẫn còn ấm ức chuyện người ta không ai để ý tới cậu.
Cậu dằn lòng và lại nói về chuyện Lễ Hội Săn Phù Thủy.
“Nhưng mọi người trong liên minh đều muốn điểm nhỉ… tuy rằng để cho Suginami lo tất cũng không phải là ý kiến hay lắm.”
“Ừ, dù gì bọn tôi cũng không hiểu rõ về những lễ hội với những sở thích thông thường như vậy mà. Trước giờ cũng không học mấy trường tiểu học và trung học thường thường nên chúng tôi không tự tin thực hiện sự kiện kiểu này. Thế nên một người như cậu ấy sẽ thúc đẩy cả bọn, tạo nên kết quả tốt cho nhóm.”
“A-ahaha… cậu… nói cũng đúng.”
Cậu có cảm giác như bị người ta chê mình không phải là loại người có thể thúc đẩy người khác, và vết thương lòng của cậu sâu thêm.
*pon pon* Ouka đang đứng phía sau vỗ lưng an ủi cậu.
“Nhân tiện thì đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với Ootori-san nhỉ. Tôi nghe nhiều tin đồn về cậu rồi. Tôi là đội trưởng tiểu đội 23, tên là Ishida. Cũng giống như Kusanagi-kun đây, vốn ban đầu tôi cũng không phải đội trưởng.”
Rất vui được gặp cậu, và cô chìa tay ra cho Ouka.
Tiếp theo đó, hai người ở phía sau “Tôi là Minami—” “Tôi là Minagawa—” cũng chìa tay ra.
Ouka ngượng ngùng và liếc mắt sang Takeru cầu cứu, nhưng cậu giả vờ không thấy.
Sau khi chùi bàn tay đầy mồ hai vào vạt váy, cô cuối cùng cũng bắt tay Ishida.
“R-rất zui được gặp cạu.”
Cô vừa cắn phải lưỡi. Nét mặt thì cứng đơ còn động tác thì như robot.
“A-ahaha. Ootori-san dễ thương quá. Cậu cũng ngầu nữa.”
“Đúng vậy—. Lúc trước cậu ấy cứ tỏa ra cái khí tức làm người khác khó tiếp cận, nhưng giờ tiếp xúc thì thấy khác hẳn luôn. Nếu được thì cậu có thể kể cho chúng tôi nghe chuyện hồi còn làm Thợ Săn Phù ThủyDullahan được không? Tôi thật sự muốn nghe lắm.”
“Umm, eh! Tôi có thắc mắc từ lâu rồi, tóc cậu thật đẹp quá, có phải là màu tự nhiên không vậy? Cậu chăm sóc ra sao?”
Bị ba học viên tiếp cận khiến Ouka thấy bối rối. Takeru thấy vậy thì cười thầm trong bụng.
Có vẻ cô vẫn chưa biết cách giao tiếp với những người khác ngoài các thành viên của Tiểu Đội Trẻ Trâu.
Cậu nghĩ cô như vậy cũng vui mắt lắm. Một người có cuộc sống đẫm máu đầy bạo lực như Ouka, giờ phải tán chuyện với các học viên khác như thế này. Thật là một cảnh tượng đáng giá.
Lễ hội trường có lẽ là một cơ hội tốt...
Các tiểu đội tập sự vốn dĩ là các đối thủ cạnh tranh nhau từng điểm. Sự hợp tác chỉ là chuyện tạm thời. Nhưng giờ họ cùng nhau làm việc mà không cần dùng đến các kỹ năng chiến đấu, không giống như khi hoạt động tiểu đội. Có cảm tưởng như giữa họ không có sự ngăn cách nào cả.
Ngay cả khi đi bộ dọc hành lang, cậu cũng cảm nhận được một bầu không khí hiếm thấy.
Mọi người vẫn vô vọng trong việc kiếm điểm như thường lệ, họ chạy loanh quanh và trang trí các phòng học. Nhưng có thể nhận ra sự thơ ngây mà độ tuổi này phải có.
Mặc dù họ đang sống một cuộc sống mà ngày nào cũng phải đương đầu với cái chết, họ vẫn chỉ mới ở độ tuổi thiếu niên.
Thay vì đấu tranh một cách tuyệt vọng, nơi đây nghe như một bản hòa ca du dương,...
“Má! Bị tiểu đội khác phá hoại rồi! Tất cả các thiết bị hư hết rồi!”
“…gian hàng của tiểu đội 53 tiêu rồi! Nhanh đi đặt kem tươi đi! Mua hết sạch luôn! Đừng để tiểu đội khác dẫn trước nghe chưa!”
Các trinh sát chịu trách nhiệm thu thập thông tin về các học viên khác trong lễ hội! Đội tiên phong đã rời đi để phân phát tờ rơi trong thành phố! Các thành viên còn lại thì chịu trách nhiệm trang trí phòng ốc! Bọn họ không tắt điện đàm mà giữ đó và liên lạc liên tục!
“Không thể nào…! Dù chúng ta đã cố xoay xở vượt qua cả đống rắc rối để chiếm lấy nhà thi đấu thể thao, mà giờ người ta lại nói đó là nơi biểu diễn của idol sao…?! Khi nào họ tới hát thì chúng ta…!”
… Cậu đang nghĩ mọi chuyện tốt đẹp lắm, nhưng khi nhìn kỹ, thì thấy giống như mình bị quân thù bao vây hơn.
“Bọn họ đang tuyệt vọng một cách siêu thực luôn…”
“Đúng là kết quả hiển nhiên của hệ thống khen thưởng tại Học Viện Phòng Chống Ma Pháp. Tôi cũng đồng tình rằng việc trao điểm cho sự kiện này thật là sai lầm.”
Ouka đã bỏ chạy khỏi một núi các câu hỏi, cô khoanh tay và nói chuyện với cái kiểu nghe như người của ban điều hành vậy.
“Ừ, mà lỡ chuẩn bị rồi thì cứ tận hưởng vậy. Dạo gần đây chúng ta cũng toàn làm chuyện nguy hiểm, nên cũng cần phải xả hơi nữa.”
Takeru nhẹ nhàng nói, nhưng Ouka lại tỏ vẻ không hài lòng ra mặt.
“Tôi không thay đổi suy nghĩ đâu. Mà tuy tôi không bị thuyết phục dễ như vậy, nhưng tôi vẫn sẽ cố hết sức.”
“... cậu quả thật ghét thất bại nhỉ.”
“Chúng ta không có thời gian để bận tâm về việc biểu hiện nhỉ? Cứ như thế này thì cậu sẽ không thể lên năm hai, bộ cậu không bận tâm nếu tiểu đội 35 giải thể ư? Tôi thì có đấy.”
“...ooh…”
Ouka nhận ra mình vừa nói gì và ngoảnh đi chỗ khác.
Takeru mỉm cười thật tươi.
“Cậu nói đúng. Ừ. Cứ thế này thì tôi sẽ không thể ở cùng với các cậu nữa. Khó chịu thật đấy. Tôi cũng không muốn thế đâu.”
“Gì vậy! Tại sao mặt cậu vui vẻ vậy! Tôi làm chuyện này là để có thể trở lại làm Thợ Săn Phù ThủyDullahan——”
“Biết rồi mà. Tôi có nói gì về chuyện đó đâu?”
Khi Takeru mỉm cười với mình, Ouka cố giấu mặt dưới lớp tóc mái.
Cậu không biết liệu có phải mình đã chọc cô hơi quá rồi hay không. Nhưng Takeru rất vui khi thấy rằng Ouka nghĩ tiểu đội là một thứ quan trọng.
“D-dù sao thì, phải nghiêm túc làm ngay thôi. Cần phải nhanh chóng ra phố. Cần phải mua sắm trước khi mấy người khác kịp khoắng hết sạch hàng.”
Cậu đổi đề tài và lôi tờ giấy ghi chú ra khỏi túi.
Thế rồi chuông điện thoại của Ouka vang lên.
Ouka lấy điện thoại ra, và không chừng là đang mở mail.
“…xin lỗi, Kusanagi. Tôi có việc đi rồi. Cậu có thể lo luôn phần mua sắm của tôi không?”
“? Không sao đâu. Mà ai gọi cậu vậy? Chủ Tịch hiện đang bận bù đầu vì chuyện Hội Giả Kim, còn cậu cũng chẳng còn liên lạc với những Thợ Săn Phù ThủyDullahan khác nữa mà…”
“Không phải, là cuộc gọi từ Hội Học Sinh.”
Cô vừa đóng nắp điện thoại vừa nói với vẻ thắc mắc.
Hội Học Sinh? Sao họ lại gọi Ouka?
“... ừ thì cũng không có gì lạ lắm đâu. Trước đây tôi từng được mời vào Hội Học Sinh rồi.”
“Cậu? Được mời vào Hội?”
“Tôi là cựu Thợ Săn Phù ThủyDullahan và là con gái Chủ Tịch mà, họ nghĩ tôi có tiềm năng.”
“Chẳng phải tuyệt lắm sao, đó là lối tắt để lên lớp mà.”
Takeru thốt lên ngưỡng mộ.
Hội Học Sinh Học Viện Phòng Chống Ma Pháp.
Trong các cuộc tuyển cử Hội Học Sinh mỗi năm, chỉ có những học viên xuất sắc mới được trở thành ứng cử viên. Và Hội Học Sinh trường này có chút khác biệt với các Hội tương tự của trường bình thường.
Hội Học Sinh Học Viện Phòng Chống Ma Pháp là một tiểu đội đặc biệt. Vốn dĩ các tiểu đội được phân chia theo khối học, nhưng Hội Học Sinh lại là trường hợp đặc biệt, họ được huấn luyện chương trình đào tạo của tất cả các khối.
Khối năm nhất thì cần 200 điểm, khối năm hai thì cần 300 điểm, khối năm ba thì cần 400 điểm. Còn Hội Học Sinh không được lên lớp cho đến khi kiếm được 1000 điểm. Đổi lại, chỉ có Hội Học Sinh mới có thể đảm đương những nhiệm vụ có mức độ nguy hiểm hạng B.
Bọn họ tổ chức các sự kiện trong học viện, mua sắm các vật dụng mà các tiểu đội khác cần, và bọn họ cũng là những người đánh giá xem một tiểu đội có thể đảm trách nhiệm vụ mà tiểu đội đó đã chọn hay không. Chủ Tịch thì chịu trách nhiệm toàn bộ Ban Thanh Trừng, còn Hội Học Sinh thì tổ chức phần lớn các sự kiện học viện. Tham gia Hội Học Sinh là cách nhanh nhất để trở thành tầng lớp chóp bu của Ban Thanh Trừng, tới tận ngày nay người ta vẫn nói rằng nơi đây sản sinh ra rất nhiều Thanh Tra Dị Giáo xuất sắc.
“Tôi không hứng thú với việc lên lớp. Bởi đã là cấp cao thì không được cho đi ra hiện trường điều tra nữa. Các cậu biết mục tiêu của tôi mà, tôi vẫn chưa bỏ cuộc đâu.”
Ouka nheo mắt, sâu trong đồng tử của cô phủ đầy bóng tối.
Mục tiêu của cô là săn đuổi phù thủy đã giết gia đình cô. Cô sẽ không cảm thấy an lòng chừng nào chưa tận tay giết chết tên phù thủy đó. Nếu cô trở thành nhân vật cấp cao, cô sẽ không thể tự mình đi điều tra nữa. Thế nên cô không hứng thú với việc thăng lớp.
Báo thù. Takeru cũng đã từng chìm đắm trong cảm giác tiêu cực đó. Tuy nhiên, cậu không còn bị nó điều khiển nữa. Đó là vì cậu nhận ra rằng cậu vẫn còn chuyện khác phải làm.
Vậy nên cậu cũng không có ý định phủ nhận ý muốn báo thù của Ouka.
‘Báo được thù rồi cũng chẳng giải quyết được gì’. Takeru thực lòng căm ghét những lời như vậy.
Nhưng cậu vẫn đồng ý rằng sẽ không có sự cứu rỗi nào giành cho những người sống chỉ để báo thù.
Vậy nên cậu đã quyết định ở bên cô ấy, và gánh vác một nửa cho cô.
Để khi mọi chuyện kết thúc, cô sẽ không trở thành cái võ mục ruỗng bên trong.
Takeru cứ giậm chân tại chỗ, trong khi Ouka thì luôn hướng về phía trước.
Mặc dù hai người khác biệt như vậy, nhưng họ vẫn vụng về đi bên cạnh nhau.
“Với cả… nếu tôi tham gia Hội Học Sinh, thì sẽ phải rời khỏi tiểu đội của chúng ta.”
“Nn? Cậu nói gì vậy?”
“C-có gì đâu! N-nhân tiện, tôi đi đây. Để cậu lo chuyện mua sắm dùm tôi nhé! Ráng hết sức thay phần tôi đấy!”
Ouka đấm vào vai Takeru rồi bỏ chạy.
Takeru nhìn theo bóng lưng Ouka và cười khổ, rồi trừng mắt với tờ giấy ghi chú cậu vừa nhận được.
Phần 2
2 giờ chiều, việc chuẩn bị cho Lễ Hội Săn Phù Thủy vẫn tiếp diễn.
Mặc dù nói là tham gia một cách tự nguyện, nhưng hầu như toàn bộ học viên đều bán sống bán chết chuẩn bị cho Lễ Hội này.
Trời dần tối, các học viên vẫn chạy loanh quanh như điên dưới bầu trời nhuộm sắc cam. Usagi đang chịu trách nhiệm thu thập tin tức và đang xem qua nơi đóng gian hàng, cũng như kiểm tra các gian hàng của các tiểu đội khác.
“Mình có muốn trở thành Điệp ViênBanshee đâu chứ…”
Cô với vẻ mặt bất mãn vừa một tay cầm sổ ghi chép vừa đi ngang qua sân trường.
Nhìn quanh thì thấy, ở trên sân trường có vài người chỉ nhóm họp với đội mình, và có chỗ lại có nhiều tiểu đội đang tụ tập nhắm tới một thứ gì đó to lớn.
Có vài gian hàng lễ hội kiểu cổ điển như hàng bánh kếp và hàng mỳ xào.
Nhưng cũng có những gian hàng với Dragoon tự chế, những gian hàng súng hơi được chế tạo từ vật liệu kháng ma thuật, sách về các phương pháp chống ma thuật, đồ mỹ nghệ làm từ vật liệu kháng ma thuật và cả sân bãi để trải nghiệm cảm giác thực chiến nữa. Lễ hội này cũng có phần dữ dội thật.
Thay vì nói họ không hiểu biết gì về thế giới bên ngoài, nói là họ đang sống trong thế giới khác thì đúng hơn.
“Hứng thú trước cái cảnh này chắc chỉ có mỗi bọn mọt sách quân sự như Suginami thôi.”
Usagi lắc đầu thở dài.
“…haa.”
Cô tạm gác lại chuyện thu thập tin tức và ngồi xuống một chiếc ghế dài trong sân trường.
Trong khi đang ngắm nghía các học viên đang bị nhuộm sắc cam hoàng hôn, cô cảm thấy trống rỗng.
Tuy mọi người vẫn tỏ ra vô vọng, nhưng lần này lại có khác đi, trông họ như đang vui vẻ lắm.
Cảnh tượng này sao thấy xa xôi vô cùng tận. Cô đã từng ước ao thấy cảnh mọi người vui vẻ kể từ khi còn học trung học. Khi đó cô lúc nào cũng cô đơn. Mặc dù nguyên nhân của việc đó khá phức tạp, nhưng chủ yếu là vì vị trí trong gia đình Saionji cứ như thể xiềng xích với cô vậy.
Để không làm tổn hại thanh danh nhà Saionji, cô luôn nỗ lực, nhưng lại chẳng đạt được kết quả nào và không thể làm vang danh nhà Saionji. Cũng tự nhiên thôi khi người ta chê cười cô, và bỏ rơi cô khi thấy cô như vậy.
Nếu nói rằng chuyện đó chẳng có gì khó khăn thì rõ là nói dối.
Với một người bình thường như cô, cái tên Saionji thật quá nặng nề.
“…………”
Sau khi lên cấp ba và tham gia tiểu đội 35, cảm giác cô đơn khi bị cô lập cũng biến mất.
“…Mình không muốn… quay về… những ngày đó nữa.”
Cô ngửa mặt nhìn trời và nhớ về mọi chuyện.
Cảm giác cứ như cô bị những tháng ngày đó đày đọa vậy. Cơn đau như thể chết dần chết mòn.
Khi cô nghĩ rằng nỗi đau đang dần bào mòn con tim mình lại đang chờ trỗi dậy lần nữa, cô cảm thấy vô vọng.
“…………hmph!”
Để thoát khỏi thứ cảm xúc đang đeo bám mình, Usagi vỗ hai tay vào má mình.
Cô không thể cứ như thế được. Dù gì cũng là Lễ Hội Săn Phù Thủy. Trước khi nghỉ học, cô có thể tạo ra thêm nhiều kỷ niệm đẹp nữa.
Usagi lại hăng lên và đứng dậy khỏi ghế.
Nhưng khi cô đang đứng lên, thì vì có ai đó đang ở trước mặt, nên kết quả là cô chạm mặt trúng người đó.
“Ah… X-xin lỗi. Tôi vô ý quá.”
Vì muốn xin lỗi nên cô vội vã ngửa mặt lên.
Khi đã ngửa mặt lên, Usagi như đóng băng.
Mặc dù khuôn mặt của người kia vì đứng quay lưng với ánh mặt trời lặn nên nhìn không rõ, nhưng nỗi sợ hãi vẫn dâng lên trong lòng Usagi.
“Ohh, lâu quá không gặp rồi. Usagi.”
Cậu thiếu niên mỉm cười dịu dàng.
Một cậu thiếu niên mảnh khảnh, tóc mái dài màu vàng. Gương mặt với những đường nét tinh tế và đôi đồng tử màu ngọc bích.
Cùng nụ cười tràn ngập sự tử tế mà Usagi sẽ không bao giờ quên.
Tenmyouji Reima. trưởng ban điều hành Lễ Hội Săn Phù Thủy và là con trai của Chủ Tịch Ủy Ban Đạo Đức đương nhiệm.
Bạn thời thanh mai trúc mã của Usagi, là vị hôn phu của cô.
“Re…ima…sama…”
“Nè nè, bỏ ‘-sama’ dùm anh. Em cứ gọi anh mà không cần thêm kính ngữ như lúc xưa là được rồi. Xin lỗi vì dạo này không thăm em nhé. Anh có việc phải rời thành phố. Vậy là nhiều năm rồi chúng ta mới gặp lại nhau. Có thấy anh cao hơn không?”
Cậu ta đặt tay lên đầu cô và xoa xoa.
Cử chỉ thật đầy tình cảm. Tràn ngập sự dịu dàng.
Tuy vậy, Usagi lại cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Cô nhớ về những chuyện trong quá khứ. Buổi tối hôm ấy, khi cô bị trói lại.
Cái ký ức về việc trái tim cô đã khiếp đảm như thế nào sống dậy.
Cơ thể Usagi sững lại, cô không thể cử động nổi nữa. Môi cô run rẩy còn răng thì đánh lạch cạch. Reima thấy cảnh Usagi rúm ró, thì nhìn vào mặt cô với vẻ tò mò.
“N...này, em sợ à?”
“Kh-ông,... không phải là…”
“Có lẽ nào, em vẫn còn phiền lòng chuyện đã xảy ra khi chúng ta còn nhỏ?”
Khi Reima hỏi, Usagi nhìn xuống dưới chân.
“...lúc đó anh chỉ là một thằng nhóc tì, và có nhiều chuyện xảy ra trong nhà anh nữa… Đúng là hồi đó anh đã nói chuyện rất kinh khủng với em.”
“…nhh…uu.”
“Nhưng anh đã trưởng thành rồi. Anh khác xa hồi đó. Anh sẽ không nói bất cứ điều gì làm tổn thương những gì quan trọng với anh nữa đâu.”
Cậu hạ gối và vừa nhìn vào đôi mắt Usagi vừa nói.
“Cuộc sống học đường thế nào? Trường này khá khó đấy. Khi anh nghe em nhập học Học Viện Phòng Chống Ma Pháp, anh đã rất lo lắng. Anh sợ rằng em sẽ trở thành món hàng hóa bị hư hại.”
Reima nâng cằm cô lên, và buộc cô phải đối mặt với hắn.
Gương mặt Usagi nhăn nhó vì sợ hãi.
“…hiiii…hii….!”
“Đừng lo lắng gì nữa. Em không cần phải ở lại nơi nguy hiểm này nữa đâu. Em không cần phải cố hết sức nữa đâu, Usagi.”
“…uu…aaA…”
Usagi run tới mức không thể chịu nổi nữa, đầu gối cô nhũn ra.
Không thể cố đứng thêm được nữa, cô sắp sửa khụy xuống.
Reima đỡ cô và cúi mặt về phía cô.
“Anh đã chuyển đến trường này từ tháng trước rồi. Ngạc nhiên chưa?”
“….nhh….uuuu…”
“Hình như là nhà Saionji đang gặp khó khăn nhỉ. Ba mẹ em đã nhờ anh chuyển trường đấy. Mẹ em đã rất xúc động. Tuyệt thật nhỉ. Mẹ em vui lắm đấy.”
“———!”
“Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi.”
Những ngón tay của Reima chạm vào gò má Usagi, rồi nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi cô.
Phía bên kia, khuôn mặt Usagi biểu lộ sự tuyệt vọng, và cô chỉ có thể run rẩy.
Vết thương khắc sâu trong lòng cô, nguyên nhân của chứng sợ hãi cô mắc phải, trái tim cô rên rỉ.
Thế rồi,
“——Usagi?”
Takeru đang mang một đống đồ gọi cô.
Thấy tình trạng hiện tại của Usagi, nên Takeru nhìn Reima với vẻ bối rối. Reima ngay lập tức thả tay khỏi Usagi và nhìn Takeru.
“Umm… Là người quen của Usagi à?”
Takeru thấy biểu tượng học viên năm hai trên áo Reima rồi quay sang hỏi han Usagi.
Usagi không trả lời, thay vì trả lời thì cô lại nhìn xuống chân.
Nhận thấy bầu không khí này không bình thường, Takeru liền bước đến trước mặt Usagi và đối diện với Reima.
“...? Anh là… trưởng ban điều hành Lễ Hội Săn Phù Thủy…”
Takeru hơi liếc mắt nhìn Reima, đổi lại thì Reima,
“Oh! Có lẽ nào cậu là đội trưởng của tiểu đội mà Usagi tham gia?”
Cậu ta vỗ tay và nhìn Takeru với vẻ đầy hân hoan.
Takeru phía bên kia thì cảm thấy lưỡng lự.
“...p-phải. Đúng… thế.”
“Tôi đã nghe nói về cậu rồi. Hình như Usagi luôn được cậu chăm sóc nhỉ. Tôi là Tenmyouji Reima. Hẳn là nhờ bài diễn thuyết sáng nay mà cậu biết tôi rồi nhỉ.”
Reima không tỏ ra chút cảnh giác nào mà chìa tay ra với cậu.
Takeru bối rối rồi không còn tỏ vẻ cảnh giác nữa, và theo phản xạ bắt tay Reima.
“Tôi là thanh mai trúc mã của Usagi… hay đúng ra là còn hơn cả bạn bè nữa. Cứ coi chúng tôi như anh em đi.”
“Vậy à. Giờ anh nói ra, thì tôi mới để ý…”
Nhìn vào màu tóc của họ, Takeru nghĩ rằng họ cũng có chút giống nhau.
“Mái tóc này ư? Tổ tiên của dòng họ Tenmyouji và Saionji đều là người Bắc u. Không có nhiều người Bắc u chuyển đến nơi này, nên mái tóc vàng này thật sự chẳng hợp thời gian địa điểm gì cả.”
Đúng như Reima đã nói, ở đây không có nhiều người có mái tóc vàng óng. Dòng máu của những người bỏ chạy khỏi những nơi bị chiến tranh đe dọa và từ vùng Thảm Họa Vô Hình đã hòa lẫn với nhau, và ngay cả đặc điểm phân biệt giữa các chủng tộc cũng gần như biến mất. Mái tóc đen phổ biến ở Nhật Bản xưa đến tận lúc này vẫn là điều thường thấy nhất.
“Không đâu, tôi thấy nó rất đẹp mà. Rất hợp với anh.”
“...cậu nói vậy với con trai luôn ư? Dù tôi thấy vui nhưng sao có cảm giác phức tạp quá…”
“Không! Tôi không có cái ý đó đâu!”
Sau khi nghe vậy, Takeru lại thấy bối rối.
Rồi Reima vừa cười tươi vừa vỗ vai Takeru.
“Đùa thôi mà, đừng có tưởng thật chứ. Cậu ngây thơ thật đấy.”
“Xin lỗi…”
“Tôi cũng xin lỗi cậu nhé, mà tôi thấy thật nhẹ nhỏm quá. Nếu cậu là người như vậy, thì tôi có thể giao Usagi cho cậu rồi.”
“……?”
“Mặc dù sẽ không lâu đâu, nhưng tôi vẫn giao Usagi cho cậu. Đây là thứ quý giá nhất với tôi.”
Reima mỉm cười dịu dàng.
Thế rồi từ phía sau, có ai đó nắm lấy vạt đồng phục của Takeru và lôi.
“…Usagi.”
Cậu định quay lại, nhưng rồi đứng yên khi nhìn thấy bàn tay của Usagi đang nắm lấy đồng phục mình.
Nó đang run rẩy.
“Chuyện gì vậy, Usagi?”
“…aa, không…”
Những lời cô thốt ra nhẹ như tiếng thở, bàn tay đang nắm áo cậu cũng không buông ra.
Takeru cảm thấy có chuyện bất thường, còn Reima thì vẫn đang cúi đầu cảm ơn.
“Xin lỗi, có vẻ cậu ấy không được khỏe lắm. Tôi đưa cậu ấy đến bệnh xá được không?”
“V-vậy sao Usagi?! Thế thì để anh giúp em.”
Lúc Reima đề nghị giúp đỡ, thì quần áo của Takeru lại bị lôi mạnh hơn nữa.
“Aah… thôi, anh chắc là bận việc điều hành lắm, để tôi lo cho.”
“Vậy sao? Ừ thì tổ chức lễ hội cũng bận thật. Thôi thì tôi để cậu lo cho Usagi vậy. Nhé?”
“Vâng, đi đến bệnh xá ngay thôi.”
“Chúng ta sẽ nói chuyện sau vậy, lần tới tôi sẽ đãi cậu nước uống.”
Sau khi thân thiện nói như vậy và nhìn Usagi với vẻ lo lắng, Reima mỉm cười.
“Vậy thì… gặp em sau nhé Usagi.”
Sau lời chia tay ngắn ngủi, Reima bỏ đi.
Takeru nhìn theo bóng lưng cậu ta một lúc, và rồi nắm lấy đôi bàn tay của Usagi đang bấu vào quần áo mình…
“...giờ thì không sao rồi.”
Điều gì đã xảy ra, và mối quan hệ giữa Usagi và Reima là gì. Takeru không hề biết, nhưng rõ ràng là Usagi ở trước mặt cậu rõ ràng đang sợ hãi.
Sau khi được cậu nắm tay, cuối cùng Usagi cũng ngước lên.
“Usagi…?!”
Đôi mắt cô ướt đẫm, bên trong đó còn hằn cả nỗi kinh sợ.
Usagi hít thở nghe thật khó khăn, trông như rất đau đớn.
Những triệu chứng này, ngay cả trước đây cũng hiếm thấy Usagi phát ra. Đó là hội chứng tăng thông khí do căng thẳng. Dạo gần đây thì triệu chứng này đã giảm đi đáng kể, vì trong lúc chiến đấu cậu lúc nào cũng cố làm cô ấy bình tĩnh, nhưng tình huống hôm nay thật kỳ lạ.
“Không sao đâu. Bình tĩnh lại đi, chỉ còn tớ ở đây thôi. Không còn ai khác đâu.”
“…haa…haa…”
Usagi nghi ngại nhìn quanh, và cô nhiều lần quay ra đằng sau với vẻ sợ hãi.
“Usagi, nhìn vào mắt tớ này. Nhìn tớ đây này.”
Takeru bình tĩnh đặt tay lên vai cô, và tìm cách làm cô bình tĩnh lại.
Ikaruga đã chỉ cậu rằng liều thuốc tốt nhất để làm hạ cơn tăng thông khí này là ‘nói chuyện với cậu ta’, nhưng cậu phải đảm bảo rằng cô ấy không nhìn quanh quẩn nữa trước khi tìm cách làm cô bình tĩnh.
“Haa……haa…xin…lỗi…”
Đôi mắt Usagi trống rỗng, cô đang xin lỗi một người không có ở đây.
...không xong rồi, người ta đang tụ lại đây.
Bởi vì tiếng thở nặng nề của Usagi, mà nhiều học viên đang làm việc trên sân trường cũng tiến lại với vẻ lo lắng. Để nhiều người khác tiến đến đây không phải là chuyện hay. Ngay cả một chuyện bình thường bây giờ cũng có thể khơi lại những ký ức nào đó và lại khiến cô lên cơn tăng thông khí.
Takeru với điệu bộ từ tốn để không làm cô giật mình, từ từ đặt tay lên đầu Usagi và nhẹ nhàng xoa xoa.
“…nh…fu….hii…”
“Đừng lo lắng nữa. Có tớ ở đây rồi.”
“…gi..úp…tớ…Kusanagi…”
“Ừ, tớ sẽ giúp cậu. Cậu không cô độc đâu. Có tớ bên cạnh mà.”
Khi cậu nói chuyện với Usagi nhẹ nhàng như vậy, hơi thở của cô cũng dần dịu lại.
Và khi đôi mắt cô không còn vô định nữa, mặc dù trông có vẻ mệt mỏi, nhờ nhìn thấy mặt Takeru mà cô liền cảm thấy an tâm không sợ hãi nữa.
Takeru đỡ lấy cô để cô không ngã về phía trước.
“…………”
Khi cậu nghĩ đến nguyên nhân của việc này, điều đầu tiên hiện lên trong tâm trí cậu chính là khuôn mặt của Reima.
Cậu ta nói hai người là bạn thanh mai trúc mã… nhưng có thực sự là vậy không?
Anh ta trông không giống người xấu chút nào cả… nhưng lại có vẻ mạnh tay.
Takeru đỡ Usagi bằng cả hai tay và đi về phía bệnh xá.
“…………”
Sau khi chia tay Usagi, Reima quan sát bóng dáng của cô cùng Takeru từ phía sau một tòa nhà trong học viện.
“Ra vậy… hình như em ấy có một tay vệ sĩ cứng cựa đây.”
Không giống như Reima của vài phút trước, Reima bây giờ không còn sót lại chút vẻ hòa nhã nào trên mặt cả.
Vô cảm, hay đúng hơn, cậu ta trông như một tên bám đuôi.
Reima thở sâu rồi bước đi.
“Sao cũng được. Ta có thể chờ cho đến khi Lễ Hội Săn Phù Thủy kết thúc.”
Sau khi quay trở lại vẻ mặt thường ngày, Reima nhàn nhã quay về học viện.
Cứ bình tĩnh. Chạy trời cũng không khỏi nắng.
Cậu ta thầm nhủ, và cười vang. Nụ cười không mang chút tà ác nào, nó cứ như thể,
“Ta rất mong đợi… chuyện ta biến em ấy thành thú cưng của ta. Khi mà cái thằng em ấy đang bám lấy biến mất, không biết em ấy sẽ làm gì để khiến ta hài lòng đây.”
Như thể là một đứa trẻ ngây thơ đang chơi với món quà của nó vậy.
Phần 3
Được Hội Học Sinh triệu tập, Ouka bước vào phòng lưu trữ thông tin số ba nằm trong tòa nhà đa chức năng của học viện.
Lạ thật. Khi được Hội Học Sinh gọi lên, thường thì họ sẽ gọi tới văn phòng hội. Lý do để bọn họ lựa chọn cái nơi cách xa con mắt người đời như vậy thật quá rõ ràng. Cũng không loại trừ khả năng đây là một cái bẫy.
Nhận ra mùi đáng ngờ, Ouka kiểm tra lại khẩu súng ngắn trước khi bước đến nơi hẹn.
“——Ootori Ouka-san, đúng không?”
Cô nghe có giọng nói sau lưng và ngay lập tức chĩa súng về phía đó.
Ouka là cựu Thợ Săn Phù ThủyDullahan. Cô rất giỏi việc cảm nhận sự hiện diện của người khác.
Muốn tóm được cô từ phía sau thì người này nhất định có kỹ năng đáng nể.
Trong khi Ouka đang giương súng với vẻ đằng đằng sát khí, người phía sau giơ hai tay lên chứng tỏ mình vô hại và tiến về phía Ouka.
Đó là một nữ học viên với mái tóc đẹp đen nhánh và có cái nhìn nghiêm nghị.
“Xin lỗi vì đã chào đón kiểu này. Tôi là người của Hội Học Sinh.”
“…………”
“Hẳn cậu cũng đã thấy tôi trong cuộc họp rồi đúng không? Tôi là thư ký hội, Sendou Shizuka.”
“...có gì đó để chứng minh không.”
Thấy thái độ của Ouka, cô gái có tên Sendou mỉm cười ra chiều nhẹ nhõm.
“Cậu thật giống với những gì Hội Trưởng đã nói. Nếu ít nhất mà không được như thế này, thì có làm cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“...? Ý cô là sao?”
Thay vì trả lời câu hỏi đó, Sendou lấy thẻ ID của mình ra đưa cho Ouka xem.
“…………được rồi. Tôi xin lỗi vì đã thô lỗ.”
“Không sao. Xin hãy theo tôi. Có khả năng chúng ta đã bị kẻ thù nhìn thấy ở đây rồi.”
...kẻ thù? Ouka tỏ vẻ mặt như muốn nói chẳng hiểu gì cả.
Sendou bước vào phòng dữ liệu. Căn phòng đầy mùi bụi bặm và cũng chẳng có ánh đèn. Không gian rất mờ ảo.
Sau khi bước tới liên tục mà không tỏ ra do dự trong căn phòng này, Sendou cuối cùng cũng dừng chân trước kệ sách nằm trong cùng.
“…umm?”
Khi Ouka tỏ vẻ thắc mắc, Sendou nhẹ nghiêng một cuốn sách trên kệ.
*gagon*, cùng với một thứ âm thanh trầm đục, cái kệ sách bắt đầu trượt sang bên.
Sau khi nhìn thấy vậy thì cô hiểu ra, đây là cửa bí mật.
“Một cuốn sách công tắc trên kệ sách… kiểu cổ điển. Đúng sở thích của Hội Trưởng.”
“Hội Học Sinh làm cái này à?”
“Đây được gọi là ‘văn phòng hội số hai’. Do Hội Học Sinh hồi đó làm cách đây đã lâu rồi, nhưng nơi này đã bị Hội Trưởng đương nhiệm bắt phải tu sửa mà không có lý do. Cậu hẳn cũng biết chuyện Hội Trưởng của chúng ta là một đứa ngốc.”
Nghe bảo vậy, Ouka nhớ lại Hội Trưởng đương nhiệm.
Cô ta đúng là loại người sẽ làm mấy chuyện vô nghĩa kiểu này. Cô thầm nghĩ.
Được Sendou mời, Ouka đi qua cánh cửa bí mật. Lối vào có 2 cửa, khi cửa thứ nhất đóng lại, Sendou lại lấy một cái thẻ từ đút vào cánh cửa thứ hai.
Cùng với âm thanh ầm ầm, cánh cửa thứ hai mở ra. Ánh sáng đèn huỳnh quang mờ mờ đập vào mắt giúp cô nắm bắt được mọi thứ trong này. Những thứ đầu tiên cô chú ý đến là vũ khí treo trên tường, và vật liệu tạo ra bức tường… đó hẳn là Adamantium. Căn phòng này trông như một pháo đài vậy.
Kế tiếp, chính giữa phòng——khi không lại là một cái kotatsu[note2753].
Bên trong kotatsu, là một nữ học viên với đôi mắt khép hờ thư giãn nhờ hơi ấm.
Cô ta có mái tóc đỏ rực và đôi mắt màu hổ phách cực thu hút. Cô ta rất lùn, tới mức khó có thể gọi là học sinh trung học được, cơ thể thì như trẻ con.
Hoshijiro Nagare. Học viên năm hai giữ chức vụ Hội Trưởng Hội Học Sinh, nghe nói là học viên có ảnh hưởng nhất học viện. Cô ta nheo mắt như mèo, cắm cằm lên kotatsu rồi ngáp ngắn ngáp dài.
“Yahoo〜 Ouka〜chan. Lâu rồi không gặp〜”
Lời mào đầu của cô khiến mọi ý nghĩ của Ouka bay biến.
Nhìn thấy cảnh cô ta nhét đầy quít trong miệng, Ouka tỏ vẻ bất mãn.
“...chị vẫn cứ như vậy nhỉ, Hội Trưởng Hội Học Sinh Hoshijiro.”
Ouka quen biết với cô khi được mời đến văn phòng hội lần trước.
Cô luôn đạt điểm hoàn hảo, nhưng lại không có vẻ nghiêm túc và khuynh hướng bạo lực như Ouka. Hơn thế nữa, cái cách cô gọi Ouka-chan khiến Ouka bực mình nhất.
Thấy thái độ tự nhiên quá đáng không đoái hoài gì đến địa vị đó, cơn giận bùng lên trong lòng Ouka.
“Em đáng sợ quáー. Nếu em tức giận quá mức, thì huyết áp sẽ tăng lên và em sẽ bị hói đó, biết không〜?”
“Nói với con gái rằng cô ta sẽ bị hói là thô lỗ lắm, thưa Hội Trưởng.”
“Shizuka-chan, cám ơn em vì đã làm việc tốt nhé〜. Quít nà.”
Sendou rúc vào kotatsu cùng với Nagare và bắt đầu lột vỏ quít.
Cái bầu không khí thoải mái này là sao chứ… Gương mặt Ouka càng tỏ vẻ tức tối hơn.
“Ouka-chan cũng đến đây. Ấm lắm đó〜? Quít cũng ngon nữa〜?”
“Xin miễn. Thay vào đó, xin hãy nói vào vấn đề chính ngay đi.”
Nghe thấy Ouka cộc cằn nói vậy, Nagare lộ vẻ không hài lòng và lấy hai tay đỡ cằm mình.
“Lạnh lùng quá〜”
“…Tôi không rõ tại sao chị lại trú trong cái chỗ này và để việc quản lý Lễ Hội Săn Phù Thủy cho ban chấp hành chứ.”
“Đừng có nói như thể chị là NEET chứ〜.”
“Có khác chỗ nào đâu?”
Ouka tiếp tục giảng giải. Cô nhận ra Nagare giống y Sougetsu.
Người phụ nữ này quả là ác nhân chuyên lợi dụng người khác. Cô ta thường trưng ra cái vẻ lười biếng và tránh dính mũi vào chuyện của người khác. Nhưng khi cô ta chịu hành động, thì rất là đáng kinh ngạc.
Cô ta chắc chắn là một trong những người bại hoại mà Ouka không bao giờ muốn giao thiệp.
“Thay vì nói chị trốn ở đây, nói là chị đang phòng thủ trước một cuộc bao vây thì đúng hơn… mà dù là vậy, chúng ta vẫn đang bảo vệ học viện đó em biết không?”
“Bảo vệ học viện? Khỏi cái gì?”
Ouka cười giọng mũi.
Nagare thở dài một tiếng khi nhận ra cô không thể kéo Ouka theo kịp ý của mình, rồi nhìn thẳng vào cô bằng đôi mắt màu hổ phách của mình.
“Dĩ nhiên là khỏi bọn phù thủy rồi.”
“Chuyện đó quá hiển nhiên. Bảo vệ thế giới khỏi hiểm họa từ bọn phù thủy là nghĩa vụ của chúng ta. Chuyện đó ở ai ở trường này cũng phải làm.”
“Chị không tin chuyện hiển nhiên đó đâu… chị nghĩ rằng mình không thể thuyết phục được Ouka-chan tin chị, nhưng tình huống nghiêm trọng hơn em tưởng đó.
“...chuyện gì đang xảy ra.”
Khi Nagare cuối cùng cũng chịu nói chuyện nghiêm túc, Ouka mới tập trung.
Rồi Nagare với vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Học viện này rồi sẽ sụp đổ bởi một tên phù thủy mà thôi. Chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi tên phù thủy đó hoàn toàn chiếm lĩnh nơi đây.”
Nghe thấy câu chuyện điên rồ đó, Ouka vừa cảm thấy hoảng hốt vừa ngơ ngác không hiểu.
“Tôi… không hiểu.”
“Bởi vậy em nên thư giãn đi, cùng nói chuyện này từng chút từng chút một nhé〜? Là lỗi của em khi cứ vội vội vàng vàng đấy〜”
Đồ con gái thiếu kiên nhẫn, Nagare vừa quở trách Ouka vừa đập tay *tap tap* lên kotatsu.
Ngồi xuống đi, ý của cô ta là như vậy. Mặc dù có chút miễn cưỡng, Ouka vẫn rúc chân vào kotatsu và đối mặt với Nagare. Nagare vẫn hai tay chống cằm và nhìn thẳng vào Ouka trước khi thầm thì nói về chuyện đang xảy ra trong học viện.
“Ouka-chan có biết———phù thủy tên là Mephistopheles không?”