Trụ sở huấn luyện của Ban thanh trừng Dị giáo.
Nó còn được gọi là “Học viện Phòng chống Ma thuật”.
Thời đại phân liệt - kỉ nguyên nơi loài người bắt đầu bài trừ các Phù thủy, Pháp sư cũng như các Thánh bảo Ma thuật - bắt đầu bước vào giai đoạn quyết liệt.
Để ngăn chặn các mối nguy hại liên quan đến [ Ma thuật ], đất nước này đã lập ra Ban thanh trừng Dị giáo.
Những kẻ chống lại tổ chức này là những con người sở hữu sức mạnh ma pháp, nói cách khác – Phù Thủy.
Cuộc chiến đó sau này được gọi là “Cuộc săn Phù Thủy”, một cuộc chiến đánh sợ đã tiêu diệt phần lớn loài người và để lại một vết hằn sâu trong tâm trí những người sống sót.
Sau Cuộc săn Phù Thủy, Ban thanh trừng Dị giáo đã siết chặt những quy định liên quan đến Phù Thủy và đề ra bộ luật mới nhằm trừng phạt chúng, họ cũng thành lập một trụ sở huấn luyện mang tên Học viện Phòng chống Ma thuật.
Quyền lực của Ủy ban đã tạo dựng được nền móng vững vàng.
“… ông vừa nói sa thải?”
Trong văn phòng chủ tịch Học viện Phòng chống Ma thuật, cô gái với mái tóc màu hoàng hôn cau mày bất mãn.
“Đúng vậy. Hay nói chính xác hơn, con bị thu hồi các chứng chỉ hành nghề. Nhưng vì con có thể học lại những chứng chỉ đó nên cũng không hẳn là con bị sa thải. Từ hôm nay trở đi, con không còn là một thành viên của Ban thanh trừng Dị giáo, mà là một học viên trong Học viện Phòng chống Ma thuật. ”
Chủ tịch của Ban thanh trừng Dị giáo và Học viện Phòng chống Ma thuật, Ootori Sougetsu nói rồi cười nhạt. Ngoại hình và phong thái của ông ta làm người ta khó phân biệt được ông là nam hay nữ, ông sở hữu một vẻ quyến rũ khác thường nhưng có phần đáng sợ.
“Và lí do con bị phạt… chắc con cũng biết mà nhỉ?”
“……….”
Cô gái biết được lí do đó là gì nhưng vẫn giữ im lặng. Sougetsu với lấy chiếc tách trên cái bàn cổ sang trọng và tựa người vào ghế.
“Đừng nói với ta là con đã quên cái sai lầm ngớ ngẩn đó rồi nhé. Nếu chẳng may chuyện trở nên nghiêm trọng hơn nó có thể gây ra hàng tá vấn đề cho Ban thanh trừng Dị giáo. Con nên cảm thấy may mắn vì mình vẫn còn cơ hội làm lại từ đầu.”
“………”
“Mặc dù là một ‘Thợ săn phù thủyDullahan ’, con vẫn bỏ quên nhiệm vụ của mình, đây là hình phạt cho việc đó.”
Vừa nói, Sougetsu vừa giơ cả hai tay lên.
Mỗi nhân viên ủy ban đều có một vai trò nhất định.
Phát triển và bảo dưỡng những vũ khí phòng chống ma thuật là nhiệm vụ của “Thợ rènReginn ”(1).
Bộ não của tổ chức và đồng thời là những gián điệp – các “Điệp viên Banshee ”(2).
Chịu trách nhiệm bào chế thuốc và chữa trị những vết thương gây ra bởi ma thuật là công việc của “Bác sĩ Seelie ”(3).
Đội quân tiên phong được trang bị những dụng cụ cần thiết, đồng thời cũng là đơn vị tự vệ của Ban thanh trừng Dị giáo - “Hiệp sĩ Spriggan ”.(4)
Còn những người thực hiện nhiệm vụ điều tra độc lập và được phép tự ý tham chiến là “Thợ săn phù thủyDullahan ”(5).
Đó là những công việc cần thiết vì nhiệm vụ của Ban thanh trừng Dị giáo không chỉ là săn Phù Thủy. Nhiệm vụ của họ là giải quyết các vấn đề liên quan đến ma thuật.
Đã 150 năm từ khi Cuộc Săn Phù Thủy kết thúc. Những kẻ sử dụng ma thuật, tức Phù Thủy và Pháp Sư ngày nay chẳng còn được bao nhiêu. Do luật pháp cấm những Phù Thủy còn lại trên thế giới sinh con nên ngoài những người đột biến, hiếm khi có ai sở hữu ma thuật bẩm sinh.
Tuy nhiên, ngoài Phù Thủy vẫn còn những mối đe dọa khác.
Loại thực thể ẩn chứa sức mạnh ma thuật bên trong, “Thánh bảo Ma thuật” là một trong số chúng.
Thánh bảo Ma thuật có thể ở nhiều dạng như kiếm, sách, súng, bình, các loại đồ gốm, cọ vẽ, lá cây, thuốc lá, thậm chí là một mẩu đầu lọc thuốc lá. Ma thuật ẩn chứa trong các vật chất vô cơ không phải là hiếm thấy, nhưng rồi dần dần một thứ vũ khí khủng khiếp xuất hiện.
Thánh bảo Ma thuật thất lạc đã tồn tại từ rất lâu, được nhắc tới nhiều lần trong các huyền thoại và truyện dân gian, chúng cũng được xem là thứ vật chất đặc thù với một lượng nhỏ năng lượng ma thuật bên trong. Chúng không chỉ là vũ khí đơn thuần mà còn có giá trị lịch sử. Do có những người muốn sưu tập Thánh bảo Ma thuật nên chúng thường được bán ở chợ đen với giá rất cao.
Ngoài ra họ cũng bắt giữ những kẻ không dùng được phép thuật nhưng lại tham gia Dị giáo và tôn thờ những vị thần xấu xa, xử lí những thảm họa siêu nhiên có tên Thảm họa Vô hình Akashic Hazard (6), đồng thời họ cũng nghiên cứu và bảo vệ những sinh vật huyền bí. Công việc của họ vô cùng đa dạng.
“Thôi nào, dù sao thì con cũng không phải chịu đựng nó đến khi tốt nghiệp, vậy nên đừng để bụng chuyện đó quá. Chỉ cần con tỏ ra ăn năn hối lỗi thì sẽ được về lại vị trí cũ thôi. Nhớ rút kinh nghiệm để lần sau không tái ph-”
“Xin lỗi, nhưng tôi không nghĩ mình đã làm gì sai trong vụ việc ngày hôm đó.”
Cô gái nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng như thể muốn ngắt lời Sougetsu.
Thường thì một thành viên sẽ không được phép vô lễ như vậy với chủ tịch. Nhưng Sougetsu chẳng thèm để ý chuyện đó, ông đặt khuỷu tay lên bàn rồi đưa tay chống cằm, mỉm cười.
“Ouka, ta sẽ hỏi con một câu. Con nghĩ nhiệm vụ của một thành viên Ban thanh trừng là gì?”
Nghe Sougetsu hỏi vậy, cô gái tên Ouka nheo mắt một cách khó chịu.
“Bảo vệ con người khỏi những mối nguy hại từ ma thuật, đồng thời tiêu diệt Phù Thủy và Pháp Sư.”
“Tiêu diệt à… Đó là lí do tại sao đồng đội đặt cho con cái biệt danh khó nghe như «Hồng liên công chúa Calamity »(7) đấy.”
“……….”
“Những thành viên phải hoàn tất nhiệm vụ được Ủy ban giao cho. Đó là bắt giữ Phù Thủy và tịch thu Thánh bảo Ma thuật. Giết chóc và hủy diệt không nằm trong số đó.”
“…Tôi hiểu điều đó.”
“Thời kì mà chúng ta tiêu diệt và giết người bừa bãi đã kết thúc rồi. Làm việc theo cách đó chỉ khiến những vụ kết tội sai trở nên tràn lan thôi. Không phải tất cả Phù Thủy đều xấu xa, có những người không hề muốn trở thành Phù Thủy, chúng ta phải bảo vệ họ.”
Ouka siết chặt nắm tay mình, nghe những lời hoa mỹ đó của Sougetsu khiến cho cô giận điên lên.
“Có một câu thành ngữ tiếng Nhật cổ: bánh gạo là công việc của người làm bánh gạo, đúng không? Vậy thì công việc của Ban thanh trừng cũng không phải là giết Phù Thủy.”
“…Tôi hiểu ông muốn nói gì. Tôi tự nhận thức được những thiếu sót của mình. Tuy nhiên, tôi cho rằng không còn cách nào khác ngoài việc giết tên Phù Thủy đó. Chẳng lẽ ông muốn mặc kệ những đứa trẻ bị bắt làm con tin và ưu tiên việc bắt giữ Phù Thủy lên hàng đầu?”
“Con bắn vào trán một Phù Thủy mặc dù biết rằng kẻ đó đang giữ con tin, đó có gọi là ưu tiên mạng sống con người không? Con không nghĩ đến việc con tin bị giết sao?”
“Đối với tôi, chuyện đó là không thể.”
Ouka gay gắt nói, sự tự tin hiện lên trong đồng tử mắt của cô ấy.
Sougetsu thở dài.
“…dù sao thì từ giờ con sẽ trở lại là một học sinh. Mọi thủ tục đã được hoàn tất. Từ nay trở đi hãy cố găng học thật tốt.”
Sougetsu mở chiếc ngăn tủ bàn có chứa tài liệu bên trong.
“Hãy ngoan ngoãn chấp nhận hình phạt của mình và con sẽ được quay lại. Với những kĩ năng của mình thì con sẽ trở lại sớm thôi.”
“…tôi đang trong quá trình điều tra về những kẻ thu thập xác chết… Tôi đã có manh mối về kẻ mua xác, chỉ cần một chút nữa thôi là tôi có thể tóm được chúng rồi. Làm ơn, hãy để tôi tiếp tục thê-”
“Ta đã nói rồi; vấn đề đó là việc cùa cảnh sát, chúng ta đã thỏa thuận với Tổng hành dinh của họ như vậy rồi.”
“Nhưng ta làm sao biết được bao giờ những người sống sẽ trở thành nạn nhân của chúng… Cảnh sát không điều tra kĩ càng chút nào.”
“Do chúng ta không tìm thấy dấu vết nào của ma thuật nên Ban thanh trừng không can thiệp vào vụ này được, con biết mà.”
“….nhh.”
“Trước hết, con đã không còn là một thành viên Ban thanh trừng, vậy nên con hoàn toàn không có quyền xen vào vụ điều tra.”
Sự tức giận hiện rõ trên gương mặt Ouka.
“Đừng có lúc nào cũng khó chịu như vậy, nó làm lãng phí vẻ đẹp của con đấy. Hãy cứ xem đây là một cơ hội lớn. Từ lâu ta đã nghĩ rằng con nên cố hoàn thiện hơn những kĩ năng xã hội của mình. Con là người có tiếng xấu nhiều nhất kể cả trong số các Thợ săn phù thủyDullahan đấy. Người ta bảo rằng con không thân thiện và cũng chẳng chịu nghe lời ai hết.”
“…việc đó không thể sửa được, nó là tính cách của tôi rồi.”
“Thấy chưa, vấn đề là vậy đó. Ta nghĩ rằng chỉ mới ở tuổi mười ba như con thì vẫn còn quá trẻ để gia nhập Ban thanh trừng… con gia nhập trước khi được phát triển nhân cách đầy đủ ở trường. ”
Sougetsu thở dài ngao ngán rồi ném tập tài liệu về phía Ouka.
Cô nhặt lấy những tờ tài liệu rải rác trên bàn và dù vẫn còn khó chịu nhưng vẫn xem qua chúng.
“…đây là?”
“Bảng phân công các Tiểu đội. Mặc dù trước kia con đã học trường sơ trung rồi nhưng ở cao trung người ta bắt buộc phải tham gia một Tiểu đội tập sự, con cũng biết mà đúng không?”
“Haa, đành vậy.”
“Con đã được phân vào Tiểu đội Tập sự 35, nó còn được gọi là Tiểu đội Trẻ Trâu.”
“………Trẻ Trâu?”
Một cái biệt danh quá dễ hiểu khiến cho Ouka phải sững sờ.
Sougetsu cười vui vẻ khi thấy phản ứng của cô.
“Là tập hợp một đám lập dị, nhưng đó là Tiểu đội yêu thích của ta.”
“Tại sao tôi lại bị phân vào một đơn vị như vậy?”
“Bởi vì, ờ, con thấy đó…”
Sougetsu chỉ tay vào Ouka và cười lớn.
“Đồ lập dị.”
“……!!”
“Nào nào, đừng tức giận thế chứ. Con lúc nào cũng nóng nảy như vậy cả. Tốt hơn hết con nên bỏ cái tính đó đi, trong suốt thời gian đi học.”
“Tôi muốn đổi đơn vị. Nói thẳng ra là tôi muốn hoạt động một mình trong một Tiểu đội riêng. Như vậy tôi sẽ không làm phiền người khác và nó cũng rất tiện cho tôi.”
“Nếu vậy thì việc này đâu còn ý nghĩa gì nữa. Vả lại mọi chuyện đã được quyết định rồi nên cũng chẳng thay đổi được đâu. Nội quy nhà trường cấm thay đổi thành viên trong Tiểu đội.”
Nishishi, Sougetsu cười tinh quái. Ouka chỉ biết đứng đó hối hận về những gì đã làm.
“Nào, đừng bi quan như vậy chứ. Nếu không nói tới khả năng hợp tác thì năng lực của từng thành viên cũng rất vượt trội. Và hơn cả thế, có một ứng viên cho vị trí Relic Eater ở đó.”
Relic Eater. Cái tên đó khiến Ouka mở to mắt vì kinh ngạc.
“K-Không đời nào… Ông nói một trong số họ là ứng viên?”
“Phải đấy. Do vũ khí cuối cùng trong dòng vũ khí đó… Twilight Type duy nhất còn lại sau Cuộc Săn Phù Thủy vẫn chưa chọn được chủ nhân.”
“Không thể nào? Tại sao ông lại chọn một học sinh cơ chứ? Chỉ Thợ săn phù thủyDullahan mới được dùng Relic Eater?”
“Dù con nói vậy thì chẳng phải con cũng là một trường hợp cá biệt sao? Trở thành Thợ săn phù thủyDullahan ở tuổi mười ba, và ngay sau đó được chọn làm người giao ước của « Vlad. » ”
“Đúng là như vậy nhưng…! Tại sao lại là Twilight Type Relic Eater chứ?”
“Thật đáng tiếc nhưng ngay cả với những kĩ năng như vậy nó vẫn từ chối con. Những Thợ săn phù thủyDullahan khác cũng đã thử nhưng nó cũng từ chối cả bọn họ. Trong trường hợp đó, chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chọn một trong số các học sinh. Hay con muốn ta chọn một kẻ nghiệp dư từ những thường dân?”
Nghe lời nói của Sougetsu, Ouka cúi đầu.
Relic Eater là những vũ khí mà chỉ Thợ săn phù thủyDullahan mới được sử dụng. Chúng hoàn toàn khác với những loại súng hiện đại sử dụng mithrill và adamantium để tạo ra hiệu ứng kháng ma thuật, để cho ai khác ngoài Thợ săn phù thủyDullahan sử dụng chúng là trái luật.
Relic Eater hiển nhiên là Thánh bảo Ma thuật.
Một sản phẩm của sức mạnh ma thuật, đối với nhân loại sự tồn tại của chúng là một điều kinh khủng.
Hình dạng chính của Relic Eater là súng. Mặc dù quá trình hình thành của chúng vẫn còn là một bí ẩn chưa được khám phá nhưng mọi người đều xem chúng là một loại Thánh bảo quyền năng.
Dĩ độc trị độc. Nó là vũ khí cấm kị của những người muốn hủy diệt ma thuật.
Để làm cho nó tràn đầy sự sợ hãi và trừng phạt, Ban thanh trừng đã dùng tên của những tên bạo chúa, những con quỷ trong lịch sử để đặt cho những Thánh thích Ma thuật đó.
“Hiển nhiên là bọn ta cũng chẳng muốn như vậy. Nhưng ta không thể chọn ứng viên. Relic Eater sẽ chọn người giao ước của nó. Con cũng tự trải nghiệm cảm giác đó rồi mà… chắc con phải biết chứ nhỉ?”
“…đúng thế.”
Sougetsu nói như thể muốn nhắc cho cô nhớ, còn Ouka thì trả lời ngắn gọn.
Mang theo những cảm xúc mà đến chính mình cũng không hiểu rõ, cô xem qua tập tài liệu trong tay, kiểm tra hình của ứng viên.
“Tôi hỏi cho chắc thôi nhưng một trong ba người này là ứng viên đúng không?”
“Đúng thế.”
“Là ai trong số họ?”
“Hmm… người đó là…”
Khi Ouka hỏi, Sougetsu ngoan ngoãn tựa cằm vào tay rồi nhìn chằm chằm vào cô ấy.
“Không nói đâu.”
............
.............
Ouka quay gót bước đi mà không nói gì thêm, đôi vai cô run lên vì tức giận khi cô rời khỏi phòng chủ tịch.
“Fuhaha! Nó là một bí mật nên ta không thể nói cho con được.”
“Tôi thật ngốc khi cố hỏi ông một cách nghiêm túc…!”
“Ah, chờ đã – chờ một chút, ta vẫn còn chuyện cần nói với con. Khi là học sinh, con không được phép sử dụng «Vlad», vậy đấy. Ta vẫn sẽ nổi giận ngay cả khi con dùng nó trong tình huống khẩn đấy.”
“Không cần ông nói tôi cũng biết?”
*rầm* Ouka mở cửa và bỏ đi.
Sougetsu nhìn theo sau cô khi cô rời đi, mỉm cười một hồi lâu.
“Trời ạ, thanh thiếu niên thật là phiền phức…”
Anh tựa người một chiếc ghế một cách nặng nhọc rồi đưa tay chống cằm.
“…oh?”
Đột nhiên một cái bóng bí ẩn xuất hiện ở góc phòng.
“Lapis, em ở đây từ khi nào vậy?”
“……..”
“Vậy là không tốt đâu nhé, em vẫn chưa có người giao ước. Sử dụng năng lượng phép thuật bừa bãi không tốt đâu. Không phải ta đã dặn rằng em không được tự ý lang thang một mình sao?”
Như để đáp lại lời nói của Sougetsu, cái bóng rung lên trong bóng tối. Sinh vật bóng tối đó hóa thành người và im lặng bước ra từ những cái bóng.
Một cô gái với mái tóc và trang phục màu xanh da trời xuất hiện. Làn da cô trắng đến nỗi nó làm cô thật yếu ớt và xanh xao so với người bình thường.
Cô gái không hề chớp mắt hay thở, thậm chí tim cô còn chẳng hề đập, cô chỉ đứng ngây ra đó.
“Em bảo vệ bản thân quá mức rồi đó? em vẫn không định lập giao ước sao?”
“……….”
“Em vẫn còn ngần ngại… hay là…”
Cô gái không trả lời Sougetsu.
Cô chỉ đứng đó nhưng không hề thở.
Tuy nhiên, bằng đôi mắt trông như thể nó đang che giấu một vực thẳm không đáy, cô quan sát Sougetsu.
Ông cảm thấy điều gì đó từ cô gái im lặng kia và nheo mắt lại.
Một nụ cười trông giống nụ cười của Mèo Cheshire trong truyện cổ tích hiện ra trên gương mặt ông.
“…Ta hiểu rồi, ta sẽ cân nhắc việc đó.”
“……..”
“Mistletoe" à, em hành trơ tráo cứ như cái tên của em vậy… thật là một đứa trẻ kì quái.”
Sougetsu nhắm mắt lại như thể đang ngủ và một tiếng cười xấu xa phát ra từ cổ họng ông.
Cô gái vẫn không hề lay chuyển.
Tuy nhiên, những đốm sáng xanh mờ nhạt bắt đầu trôi trong bóng tối quanh cô gái như những con đom đóm.
***
Kusanagi Takeru hoàn toàn vô vọng về mọi mặt ngoại trừ kiếm thuật.
Cậu không vụng về, cũng không tệ hại, chỉ đơn giản là vô vọng về mọi thứ.
Gia tộc Kusanagi của cậu là một gia tộc quân sự nổi tiếng 300 năm trước.Ở thời kì mà kiếm thuật là mạnh nhất, cái tên của tộc Kusanagi vang vọng khắp các chiến trường.
Chỉ với một kiếm thuật duy nhất, kiếm thuật độc nhất vô nhị của tộc Kusanagi. Họ đáng sợ đến nỗi kẻ thù chỉ cần thấy bóng dáng họ trên chiến trường thôi là chúng sẽ giơ cờ trắng đầu hàng ngay…
Nhưng đó chỉ là quá khứ.
Ngày nay, kiếm thuật chỉ có sức mạnh ngang bằng võ thuật mà thôi.
Có một sự thật là súng thì mạnh hơn ngòi bút và ngòi bút thì mạnh hơn thanh kiếm.
Điều này có nghĩa là súng thì mạnh hơn kiếm.
Kiếm là thứ tệ nhất, chúng chỉ là đống sắt vụn lỗi thời.
“Ê, thằng ngốc đánh kiếm ở Tiểu đội Trẻ Trâu kìa.”
Một trong hai đứa học sinh đang đứng tựa lưng vào tường uống nước trái cây chỉ tay vào Takeru ở hành lang, mỉm cười một cách mỉa mai.
“Ồ, đó là thằng ngốc đã tới buổi tập luyện chiến đấu với một con dao nhựa.”
“Hẳn là nó phải đang đùa, định chiến đấu mà không dùng súng sao? Cơ mà mày nhìn kìa, kia chẳng phải là một thanh kiếm thật đấy sao?”
Đúng như tên học sinh nói, có một thanh kiếm đang nằm trong vỏ được treo ở thắt lưng Takeru.
Đôi mắt màu hạt dẻ với tròng trắng nằm giữa con ngươi và mi mắt dưới. Miệng mím chặt, tóc xõa dài mang màu đen nhánh. Ngoại hình mạnh mẽ của cậu trông giống một samurai thực thụ. Ngoài ra khi thanh kiếm chạm vào dây nịt thì đều phát ra tiếng lạch cạch làm người ta dễ chú ý đến cậu.
“Đây là một thanh kiếm Nhật, nó đã từng là vũ khí chính của chúng ta trước cuộc chiến.”
“Chẳng phải thanh kiếm đó sẽ trở nên vô dụng sau khi chém vài ba người sao? Tại sao nó lại mang theo một thứ như thế chứ? Nó bị ngu à?”
“Nó NGU thật mà, vì vậy nên nó mới bị phân vào Biệt đội Trẻ Trâu đấy.”
Những lời mỉa mai vang vọng khắp hành lang.
Ngay cả khi những tiếng cười khó chịu kia không ngừng vang lên phía sau, Takeru vẫn thẳng lưng tiến về phía trước.
Nhìn từ phía sau trông cậu thật trang nghiêm.
Tuy nhiên, nhìn từ phía trước trông cậu chẳng khác gì một con quỷ.
Đôi mắt sắc bén của cậu nổi bật lên và nét mặt cậu trông giống một tên giết người hung dữ.
Những học sinh gần đó vội vã tránh xa Takeru vì sự đáng sợ của cậu.
“_____?! Haa…?!”
Takeru nhận thấy những phản ứng kì lạ của họ và thay đổi vẻ mặt ác quỷ của mình.
“Không tốt, không tốt. …hãy cố nhịn…cố nhịn nào…Kusanagi Takeru…? Mày không thể nổi điên chỉ vì tụi nó nhạo báng thanh kiếm được…?”
Khuôn mặt nhăn nhó của cậu giãn ra và cậu thở dài.
“Mình đã không còn là mình trước kia nữa.”
Cậu đặt tay lên thanh kiếm trên hông. Nó là thứ vũ khí duy nhất dành cho Kusanagi Takeru. Và nó cũng là phương pháp duy nhất còn lại cho Kusanagi Takeru.
Cậu đã học những thứ cơ bản của cơ bản từ hồi còn nhỏ. Trừ sự khéo léo trong kiếm thuật ra, cậu rất vụng về ở mọi công việc khác. Cậu không có tài văn chương, cũng chẳng có tài hội họa. Cậu có khả năng vận động tốt nhưng lại chơi thể thao cực kì tệ, trực giác của cậu cũng chẳng khá gì hơn.
Và tệ hơn cả là cậu hoàn toàn vô vọng trong việc bắn súng.
Sự tệ hại trong môn bắn súng của cậu được xem như một “lời nguyền”. Nó không chỉ đơn giản là do cậu ngắm trật mục tiêu, nó ở một cấp độ hoàn toàn khác. Viên đạn cứ cố né tránh mục tiêu mà cậu muốn bắn. Ngay cả khi cậu chĩa nòng súng vào thẳng mục tiêu hay bắn ở cự li cực gần, viên đạn vẫn nhất quyết không chịu trúng dù chỉ một chút. Thậm chí dù cậu có đặt súng ngay sát mục tiêu thì vì một lí do bí ẩn nào đó súng vẫn sẽ không khai hỏa được và nòng súng còn phát nổ.
Vì thế, kiếm thuật là tài năng duy nhất còn sót lại của Kusanagi Takeru. Chỉ kiếm thuật của cậu thôi cũng đủ khiến cậu trở nên vô địch thiên hạ, nhưng ngày nay việc đó cũng chẳng giúp ích được gì.
Takeru cố bình tĩnh lại và bỏ tay khỏi kiếm.
“Mọi chuyện không thể thay đổi được… Mình sẽ bị bắt nạt và bị gọi là đồ kém cỏi, nhưng mình không còn lựa chọn nào khác.”
Nếu bạn kém cỏi, bạn sẽ không thể đạt tới đẳng cấp cao trong Học viện Phòng chống Ma thuật và cũng không thể trở thành một thành viên cấp cao trong Ban thanh trừng.
Tuy nhiên, cậu có một lí do chính đáng để chọn nghề này.
Tiền.
Thành viên trong Ban thanh trừng được trả lương rất hậu hĩnh.
Để trả hết số nợ của gia tộc mà cha mẹ đã để lại sau khi mất… và cũng vì em gái yêu quý của mình, không có nghề nào lại được trả lương cao đến thế!
Takeru nắm chặt tay mình, ngay cả khi nước mắt lăn dài trên má khi cậu ngước nhìn bầu trời, có thứ gì đó rất mạnh mẽ vẫn đang tỏa sáng trong cậu.
Xin tổ tiên nhà Kusanagi hãy thứ lỗi cho con… Con cần tiền để sống.
Giờ chỉ cần có tiền.
Khác với hai năm trước, giờ tất cả những gì Takeru mong muốn chỉ có thế.
Trở thành học viên trong Học viện Phòng chống Ma thuật không có nghĩa là bạn sẽ được tham gia vào Ban thanh trừng. Được học tại đây là một điều cần thiết, nhưng cũng như bài thi chuyển cấp từ sơ trung sang cao trung, học sinh cao trung cũng cần phải kiếm đủ điểm bằng cách thực hiện những nhiệm vụ vô cùng khó khăn để được nhận vào Ban thanh trừng.
Và nhiệm vụ đó là vấn đề lớn nhất.
“…ư.”
Takeru đang đứng trước một căn phòng, tay ôm bụng vì lo lắng.
Bảng tên của căn phòng đề chữ “Tiểu đội tập sự số 35”.
Mặc dù đang đau bụng nhưng cậu vẫn gõ cửa.
“Vào đi~.”
Một giọng nói cụt lủn vang lên bên kia cánh cửa.
“A, chờ một ch-”
Takeru nghe thấy một giọng the thé khác vang lên, có vẻ vội vã, nhưng cậu đã lỡ mở cánh cửa ra.
Ngay khoảnh khắc cửa mở, cậu chẳng hiểu mình đang nhìn thấy cái gì.
“……….”
“……….”
Không biết vì sao lại có một cô gái đeo tai thỏ đứng trước cậu.
Nói đúng hơn, có vẻ như cô ấy đang thay quần áo. Bộ ngực trắng trẻo hơi to so với dáng người của cô bị lộ ra một chút. Ngoài ngực cô ấy, cậu còn nhìn thấy cặp đùi gợi cảm và đôi tai thỏ đang chuyển động mặc dù đáng ra thứ đó chỉ là vật trang trí.
Tại sao lại có một cô thỏ trong trường? Không phải đây là một trường học nghiêm túc sao? Mình đang mơ à?
Những câu hỏi như vậy chẳng bao giờ xuất hiện trong đầu Takeru.
Takeru hiểu ra mọi thứ dù cậu không nghĩ tới bất cứ câu hỏi nào, vẻ mặt trở nên buồn bực, cậu nhìn chăm chăm vào tường.
Ở đó, có một cô gái đang phồng má để tạo ra âm thanh “pffft” rồi bật cười.
Takeru hiểu ra mọi chuyên ngay lập tức.
Aa, lại nữa rồi… cậu thầm nghĩ.
“K-k-ky…”
Khuôn mặt cô gái thỏ đỏ bừng lên, trông như thể cô sắp hét lên.
Dựa trên biểu cảm của cô ấy thì có lẽ cô sẽ hét lên “Kyaa”, cậu đoán thế. Trong một tình huống như thế này không hiểu sao Takeru lại rơi nước mắt.
“________Này, sao cậu lại khóc?”
Nhìn thấy biểu hiện kì lạ của Takeru, cô thỏ bay người tới đá cậu theo bản năng.
Cú đá trúng vào vùng bụng của cậu và cả cậu lẫn cánh cửa bị thổi bay ra ngoài hành lang.
Trong khi cậu còn đang co giật và sùi bọt mép, cô gái thỏ đến gần và giật lấy cổ áo cậu.
“Vụ này là sao hả? Sao cậu lại khóc khi thấy tớ mặc trang phục thỏ?! Lẽ ra tớ mới là người phải khóc chứ nhỉ??!”
“…không…”
“Trông tớ đáng buồn tới vậy sao?! Hay cậu nghĩ nó thật buồn cười?! Ý cậu là tớ không quyến rũ chút nào hết đúng không??”
“…không…? Cơ thể cậu rất đẹ-”
“?!!!?? Đồ dâm tặc? Dâm tặc dâm tặc?!”
Do bị cô thỏ siết cổ nên mặt Takeru trở nên tái mét. Trong khi cô ấy thì đang kêu gào trong nước mắt.
Lí do cậu không thể giải thích đàng hoàng là vì đống bọt đang trào ra từ miệng cậu, và cũng vì cô gái trong áo khoác phòng thí nghiệm đang đứng phía sau vừa cười vừa chụp ảnh với tốc độ ánh sáng bằng chiếc máy ảnh kĩ thuật số.
“Không ngờ cậu lại khóc. Ahaha, tớ chụp được mấy tấm hình đẹp lắm nè.”
“Lại là cậu…? Tớ đã bảo cậu đừng có chọc Usagi______guah.”
“Nhhhưng mà cậu ấy chơi old maid (8) dở tệ, vậy nên chịu phạt là đúng rồi. Tên cậu ấy là Usagi (9) và ngực cũng to nữa, vậy cho mặc đồ thỏ là nhất rồi đúng không?”
“Lần nào dính vào mấy cái trò cosplay của cậu thân thể tớ cũng thành ra thế… này.”
“Có phải là cậu cố tình để bị bắt không? À, ra là cậu đã tìm cách để nhìn vào thân thể Usagi trong bộ trang phục đáng xấu hổ đó nhỉ? Ahaha, đồ dâm tặc. Thằng nhóc dâm tặc.”
Sau khi bị chơi đùa như vậy, Takeru chẳng còn sức đâu mà tức giận nữa. Cô gái mặc áo khoác phòng thí nghiệm đang xem lại mấy tấm hình trong máy ảnh và mỉm cười.
“Không biết mình nên làm gì với cái này nhỉ? Hay là tung ra cho mọi người xem? Ufu, ufufu, hình của một cô thỏ cùng một chàng trai đã khóc sau khi nhìn thấy cô ấy. Thật là khó hiểu nhưng cũng cực kì thú vị nha, ufufufu.”
Trong khi cô ấy đang tiếp tục nghĩ ra những sáng kiến khủng khiếp, cô gái bán khỏa thân bắt đầu vừa tấn công cậu vừa hét “Đừng mà?”.
Bên ngoài căn phòng ồn ào, Takeru đang lau nước mắt trong hành lang.
Họ là những thành viên của Tiểu đội tập sự số 35, còn gọi là “Tiểu đội Trẻ Trâu”.
Đồng thời, họ cũng là nguyên nhân khiến Takeru đau quặn bụng.
Kusanagi Takeru là đội trưởng của “Tiểu đội Trẻ Trâu”.
Sau khi đăng kí vào cao trung, chỉ có một cách duy nhất và rất đặc biệt để lên lớp. Chỉ kết quả học tập thôi thì vẫn chưa đủ.
Hệ thống Tiểu đội tập sự của Học viện Phòng chống Ma thuật.
Nếu không hoàn tất khóa học này, bạn sẽ không thể học tiếp lên năm hai hay năm ba.
Hệ thống Tiểu đội tập sự làm tăng tính cạnh tranh và kinh nghiệm điều tra của học viên. Có thể xem đây là trở ngại lớn nhất cần vượt qua để trở thành thành viên Ban thanh trừng.
Các học viên Học viện Phòng chống Ma thuật được chọn ra và phân vào các Tiểu đội, sau đó họ sẽ giải quyết những vụ việc liên quan đến ma thuật. Những thứ duy nhất họ nhận được từ Ban thanh trừng và học viện là các bộ phận vũ khí và thông tin cơ bản. Nâng cấp vũ khí, thu thập thông tin, điều tra, tính toán chiến lược và chiến đấu sẽ do các học viên tự thực hiện.
Chính Ban thanh trừng Dị giáo sẽ lựa chọn thành viên mỗi Tiểu đội. Không được phép thay đổi thành viên trừ khi có một lí do bắt buộc để làm vậy. Hệ thống này không phải là nơi cho phép những tên vô dụng dễ dàng trụ lại.
Chẳng hạn như,
“Chẳng phải đã đến lúc nghiêm túc suy nghĩ xem chúng ta nên làm gì sao?!!”
Cái đám này đây.
Một trong các thành viên, Saionji Usagi vừa đập mạnh lên bàn làm việc vừa hét. Thành viên ngồi trước cô, Suginami Ikagura và Kusanagi Takeru ngước mặt lên cùng lúc.
“Chúng ta đã vào cao trung được nửa năm rồi? Nửa năm? Đội trưởng, cậu có biết ta đạt được bao nhiêu điểm không?”
Bị Usagi tra hỏi, vẻ khó chịu hiện ra trên mặt Takeru.
“…k-không điểm, hình như vậy.”
“Phải đấy? Không điểm? Nửa năm và vẫn không điểm? Tớ muốn chúng ta nghĩ cách để chấm dứt tình trạng này ngay?”
Takeru co rúm lại khi khí thế của Usagi lấn át cậu, bụng cậu đau như bị dao đâm.
Ikagura ngồi bên cạnh bĩu môi một cách chán nản.
“Chẳng phải tớ đã nói rồi sao, chỉ có ba chúng ta thì làm được gì chứ? Do bị thiếu thành viên nên chúng ta không thế hoàn thành nhiệm vụ suôn sẻ được. Chưa kể những thành viên đang có thì lại thế này.”
Đúng như Ikagura nói, hiện giờ Tiểu đội Trẻ Trâu chỉ có ba thành viên. Một Tiểu đội tập sự lẽ ra phải có sáu thành viên, vậy nên Tiểu đội Trẻ Trâu vẫn còn ba vị trí trống. Có nhiều lí do cho những vị trí đó, nhưng rời khỏi Tiểu đội đồng nghĩa với bị trục xuất.
Một cựu thành viên đã bị bệnh thần kinh, một người bị hút vào vùng không gian lạ và một người thì bỏ học. Vậy nên những kẻ duy nhất còn lại ------- chẳng biết là tốt hơn hay tệ hơn, là ba người bọn họ.
“Cứ đà này chúng ta sẽ bị đuổi học mất? Cậu không sợ sao?”
Saionji Usagi.
Cô nhắm tới vị trí “Thợ săn phù thủyDullahan” trong Ban thanh trừng. Khác với vẻ bề ngoài, thể lực và tài bắn tỉa của cô vô cùng vượt trội, tuy nhiên cô lại thường mắc phải những sai lầm ngớ ngẩn do hoảng loạn khi thực chiến. Những kĩ năng còn lại của cô chỉ ở mức trung bình mặc dù cô đã rất cố gắng tập luyện. Cô là một người nghiêm khắc và tự cao. Tuy nhiên cô có vài vấn đề với tên mình và thường nổi điên lên khi có người gọi cô bằng tên.
“Kusanagi là quân tiên phong duy nhất, đành chịu thôi chứ biết làm sao bây giờ.”
Suginami Ikagura.
Mục tiêu của cô là trở thành “Thợ rèn Reginn ”. Cô có kĩ năng bảo trì vũ khí hoàn hảo ngay từ khi được nhận vào, một kẻ lập dị chỉ có tài năng vào lĩnh vực đó đã đăng kí vào một vị trí như vậy. Ngay từ đầu cô đã được giới thiệu vào làm trong Ban Thanh trừng, nhưng lại từ chối. “Đừng cướp mất tuổi trẻ của học sinh” cô ấy bảo vậy đấy, chẳng ai biết lí do đó có thật hay không nhưng họ vẫn để cô ở lại trường. Tuy sở hữu kĩ năng bảo trì vũ khí đứng đầu cả khối, nhưng cô chỉ có hứng thú với việc sửa đổi và phát triển chúng, chưa kể những sản phẩm cô phát triển đều có công dụng kỳ cục và khó sử dụng. Trong số những thành viên Tiểu đội, cô là người duy nhất quen biết Takeru từ hồi sơ trung.
“…………Tớ thật đáng xấu hổ.”
Và cuối cùng là thằng ngốc đánh kiếm, Kusanagi Takeru.
Cậu muốn được trở thành “Hiệp sĩ Spriggan ”. Không có kĩ năng bắn súng, không có kĩ năng bảo trì, không thông minh và cũng chẳng có khả năng học thuật. Khả năng duy nhất mà cậu có được là cận chiến. Cậu thông thạo mọi thứ liên quan đến kiếm nhưng chẳng bao giờ có cơ hội sử dụng. Chưa kể chỉ cần có người nhạo báng thanh kiếm của mình là lập tức máu dồn hết lên não cậu, đó một yếu điểm chết người vì mỗi lần như vậy cậu sẽ trở nên hấp tấp và tự mình đâm đầu vào chỗ chết để bảo toàn danh dự.
Ban đầu cậu không phải là đội trưởng, nhưng sau khi một, rồi hai người rời đi, Takeru bị ép làm vị trí này. Do không thể dùng súng nên cậu không thể giúp đỡ nhiều trong việc chiến đấu, vậy nên dù là đội trưởng cậu cũng không biết nói gì hơn. Cậu quả là một thằng đàn ông ăn hại.
“Đừng có xin lỗi như vậy chứ! Cậu là đội trưởng cơ mà! Phải biết tự giác đi chứ!”
Usagi đập bàn liên tục, sự thất vọng hiện rõ trên gương mặt cô.
Takeru lấy ngón tay gãi đầu.
“Dù cậu có nói vậy thì… Ngay từ đầu tớ đã không phù hợp với việc này rồi.”
“L-làm ơn đừng nói những thứ như thế! Với tình hình hiện tại nói vậy là không được! Với lại tớ chưa bao giờ nghĩ rằng cậu không hợp với vị trí đội trưởng cả!”
“----------Cậu có bị mù không?!!”
“S-sao cậu dám nói với tớ như vậy chứ?! Tớ chỉ muốn làm cậu vui lên thôi mà.”
Cuộc đối thoại giữa hai người họ có vẻ chẳng đi đến đâu, trong khi đó bên cạnh, Ikagura cười vui vẻ.
“Cậu thấy đó, về Usagi-chan.”
“Làm ơn đừng gọi tớ bằng cái tên đó!! Cũng đừng thêm ‘-chan’!!”
“Usagi nhìn thấy bản thân mình trong cậu, vậy nên cậu ấy mới muốn cậu cố hết sức mình.”
“?!! Không hẳn là như vậy… nhưng tớ thật sự nghĩ Kusanagi phù hợp cho vị trí đội trưởng…”
“Cậu ta hợp chỗ nào chứ?”
“Ưm…ừ, thì cậu ấy lo lắng… rất nhiều. Cậu ấy làm việc chăm chỉ mặc dù chẳng đạt được gì…? Cậu ấy cũng nghĩ cho đồng đội mình và có một trái tim nhân hậu.”
“Thấy chưa, cậu ta y hệt cậu.”
Mặt Usagi đỏ lên thấy rõ. Nhìn thấy biểu hiện của cậu, Ikagura bồi thêm đòn tấn công cuối.
“Một thằng con trai chỉ biết dùng kiếm, một đứa con gái chỉ biết bắn tỉa. Ngoài ra, cả hai cũng hay mắc lỗi nhỏ ngay cả trong lĩnh vực sở trường của mình. Hai người giống nhau lắm, rất là hợp nhau. ”
Thế rồi Ikagura lắc đầu. Usagi và Takeru cùng quay sang nhìn cô ta.
“Gì chứ, sao hai người lại nhìn tớ.”
“ “Cậu mà cũng có tư cách nói câu đó sao!!” ”
“…ôi trời, vậy cơ à. Tớ cũng là đồng đội của hai người mà. Tớ thấy rằng, đúng vậy, chúng ta quả thật có khả năng hợp tác tốt.”
“ “Sao cậu lạc quan thế?” ”
Cả hai đồng thanh vặn lại thái độ nghiêm túc của Ikagura, quan cảnh quen thuộc đã quay lại.
Nhờ những cuộc nói chuyện lạc đề đó những hoạt động của Tiểu đội Trẻ Trâu thường kết thúc trong yên bình và chẳng có tiến triển gì.
“Cơ mà nếu không có thông tin thì chúng ta chẳng làm được gì hết! Cậu có thông tin gì không Kusanagi?”
“Tớ có… nhưng không nhiều lắm đâu.”
Takeru lấy ra một miếng giấy cũ bị nhàu nát và đưa cho Usagi. Trong đó có những thông tin quý giá mà cậu thu thập được mấy ngày nay. Tình trạng tờ giấy lúc này cho thấy cậu đã bỏ rất nhiều công sức để viết ra nó. Nó thật sự là máu, mồ hôi và nước mắt của Takeru.
Usagi tạo ra tiếng “Mmm” khi cô đọc qua miếng giấy, gật đầu.
“Ể… người ta đồn rằng Sakatake-san ở quận 5 có một chậu cây biết cử động như xúc tu… Ở con hẻm sau trường có một bức tường được đánh dấu cổ ngữ Rune chữ T… Mỗi sáng khi thức dậy, có mùi của một người đàn ông già trên gối họ…”
“Cái cây đó là cây xấu hổ. Kí hiệu Rune trong con hẻm sau trường chỉ là hình graffiti vẽ một cây dù, và trong các kí hiệu Rune không có chữ T. Những cái gối tự bốc mùi thôi. Có thể dễ dàng thấy rằng mấy thứ này hoàn toàn vô nghĩa.”
Ikagura cãi lại khi tờ giấy chỉ mới được đọc hết một nửa.
“Tất cả mấy thứ này đều vô nghĩa!”
“…Thật đáng xấu hổ. Nhưng dù sao tớ cũng đã làm hết sức mình.”
“Cứ đà này thì mọi chuyện sẽ ngày càng xấu đi! Chỉ còn có nửa năm… và chúng ta cần 200 điểm! Thu giữ Thánh bảo Ma thuật cấp E và F chẳng thu được bao nhiêu điểm! Kiến tha lâu cũng có ngày đầy tổ, nhưng chúng ta làm quái gì còn thời gian nữa đâu mà tha!!”
Usagi ôm đầu và than vãn về tình huống tệ hại của họ.
Mặc dù mức độ cảm xúc khác nhau nhưng Takeru cũng cảm thấy gần giống cô.
Thánh bảo Ma thuật và những vụ việc ma thuật được xếp hạng. Chúng càng mạnh và càng có lịch sử lâu đời thì bạn nhận được càng nhiều điểm. Cấp F là 5 điểm, E là 10, D là 20 và C là 30. Học sinh không được phép xử lí những loại cấp cao hơn.
Đúng vậy… bạn vẫn có thể kiếm được điểm cao bằng cách xử lí các vụ việc cấp E và F. Nếu chúng tôi bắt đầu ngay từ đầu lẽ ra chúng tôi đã có đủ điểm để đạt chỉ tiêu, nhưng bây giờ thì đã quá muộn. Giờ không còn đủ thời gian nữa… phải chi chúng tôi có một vụ gì đó thật to… Ngay cả khi bỏ qua yếu tố khả thi của kế hoạch, cậu vẫn chẳng nghĩ ra được thứ gì.
Và thế là Takeru bắt đầu ôm đầu như Usagi.
“…Vô vọng rồi.”
Ikagura mở ra một mô hình 3D rồi di chuột tới một trong những thư mục. Trong đó có chứa những thông tin chất lượng cao, những thứ Takeru sẽ không bao giờ có được dù cậu cố gắng cỡ nào.
“Đây là một loại Thánh tích cấm, lẽ ra nó phải bị loại bỏ trong Cuộc Săn Phù Thủy nhưng… nói chung là nó thuộc cấp D. Cái này không thuộc lĩnh vực của tớ, nhưng tớ không thể khoanh tay đứng nhìn được. Ikagura-oneesan đây sẽ cố gắng hết sức.”
“ “Ồ!!” ”
Takeru và Usagi ngẩng đầu lên rồi ngả người lại gần màn hình để đọc chữ.
“Mục tiêu là quyển đầu tiên trong bộ thơ của Andolf Jaeger viết vào đầu Cuộc Săn Phù Thủy, quyển “Bài Thánh Ca Vô Danh”. Chỉ bản gốc mới có thể tạo ra năng lượng ma thuật, nhưng có lẽ Andolf đã tự mình đưa năng lượng ma thuật vào ấn bản thứ nhất trong văn phòng. Hình như bên trong là một bộ sưu tập những bài thơ vô nghĩa khác nhau, nhưng nếu ta đọc từ đầu đến cuối, một chuỗi mã sẽ được kích hoạt trong não người đọc và khởi động thứ ma thuật hủy hoại tâm hồn ẩn trong quyển sách. Người đọc sẽ phát điên, sau đó họ tự móc mắt mình ra và tự tử bằng cách cắn lưỡi hay cái gì đó tương tự.”
Sau khi nghe lời miêu tả đáng sợ từ Ikagura, mặt Takeru và Usagi trở nên trắng bệch.
Nếu nó là một loại Thánh tích được tạo ra để giết người và là Thánh tích cấm, nó chắc chắn sẽ được xếp vào loại D hoặc cao hơn. Tới ngày nay Andolf Jaeger vẫn có khá nhiều người hâm mộ do thơ của ông thường có một câu chuyện ẩn chứa đằng sau, nó cũng rất có giá trị với những nhà sưu tập.
“Bản gốc đã bị phong ấn, Ban Thanh trừng đã sở hữu bốn trong số năm ấn bản đầu tiên. Nhưng cuốn còn lại đã biến mất trong lúc họ đang thu hồi chúng, có bằng chứng cho thấy có người lấy cắp nó, nhưng hắn ta vẫn chưa bị bắt. Vụ việc này xảy ra một tuần trước.”
Ikagura tiếp tục, trong khi hai người kia reo lên đầy ngưỡng mộ.
“Đây mới là phần quan trọng. Hôm trước người ta xác định được vị trí kẻ cắp. Một tổ chức buôn bán Thánh bảo Ma thuật vừa tập hợp vào tuần trước, một trong mấy tên cấp dưới đang bỏ trốn cùng quyển sách và hình như hắn định bán nó cho một tổ chức khác… Hắn sẽ giao hàng vào tối nay, lúc nửa đêm.”
Sau khi nói xong cô bắt đầu cười kiểu “Fufun, thấy sao hả?” rồi ưỡn ngực một cách tự hào.
“Tuyệt quá… làm thế quái nào mà cậu có được chừng ấy thông tin? Nói đúng hơn là làm thế nào cậu tìm ra tên thủ phạm, cậu điều tra vụ này từ khi nào vậy Suginami?”
“Tớ đâu có làm vậy. Làm sao tớ có thể thực hiện một cuộc điều tra kĩ lưỡng đến thế chứ. Đây là thông tin từ đội giỏi nhất khối, Tiểu đội 18.”
“…ha?”
“Tớ truy cập vào máy tính của Tiểu đội 18 để lấy thông tin. Dễ như ăn bánh ấy mà.”
“------chờ đã, tớ không thể làm ngơ trước vụ này được. Sao cậu có thể làm thế chứ?”
“Tớ thậm chí còn sửa lại ngày giao hàng trong bản gốc của bọn họ. Kẻ để cho người khác truy cập vào mới là kẻ có lỗi. Việc quản lí thông tin cũng là một phần công việc của Banshee Điệp viên mà, ha ha ha? ”
“Đừng có ‘ha ha ha’ với tớ? Chẳng phải đó là phạm pháp sao?!”
“Theo nội quy nhà trường, ta được phép sử dụng bất cứ phương tiện tình báo nào để thu thập thông tin, tớ chỉ làm theo luật thế thôi.”
“Điều đó không có nghĩa là cậu được phép cướp đi thành quả lao động chân chính của người khác?”
“Đã quá muộn để thay đổi rồi. Tớ đã gửi đơn xin phép tới Ban thanh trừng.”
“Cá… nếu vậy thì ta rút lai đơn vẫn còn kịp mà đúng không?! Chúng ta nên rút lại đơn và đi xin lỗi Tiểu đội 18.”
Thường thì Takeru không phản đối chơi xấu người khác, nhưng riêng vụ này thì cậu không bỏ qua được.
Đúng như Ikagura nói, nội quy nhà trường cho phép lấy trộm thông tin, nhưng Takeru giờ đã trưởng thành rồi. Lúc bé, khi tính cách đang dần được hình thành, cậu đã bị ám ảnh từ một người lúc nào cũng lảm nhảm về những việc làm sai trái.
Đừng làm bất cứ việc gì xấu, làm việc xấu sẽ bị quả báo.
Đó là điều mà Takeru được dạy. Đến tận bây giờ cậu vẫn giữ chặt bài học đó trong tim.
Trong khi cậu thuyết phục Ikagura không lấy trộm thông tin, Usagi đặt một tay lên vai cậu.
“Kusanagi… tớ thích cái tính đó của cậu.”
“Usagi…? Vậy là cậu cũng hiểu…?”
“…tớ nói rồi, làm ơn đừng gọi tớ bằng cái tên đó? Và ý tớ là tớ thích việc cậu phản đối những hành động sai trái, hiểu chứ? Đừng có mà hiểu nhầm đó, rõ chưa?”
“Đúng? Có làm thì mới có ăn, phải như vậy chứ?”
Takeru tán thành ý kiến của mình.
Tuy nhiên, trong khi cậu đang tận hưởng hạnh phúc của mình thì Usagi kề mặt mình sát mặt cậu rồi nắm vai cậu mạnh đến nỗi xương như sắp nát đến nơi, cậu nhìn cậu bằng đôi mắt đỏ ngầu.
“Đúng là tớ nói tớ thích điều đó. Nhưng? Giờ không phải lúc cãi nhau? Đây không phải lúc tranh cãi xem việc này đúng hay sai? Cứ đà này chúng ta sẽ thành một đám thua cuộc mất?”
Takeru thầm nghĩ rằng hiện giờ họ vốn đã là một đám thua cuộc rồi, nhưng cậu không dám nói.
Usagi hào hứng khuyên nhủ cậu.
“Cậu nghĩ vậy có ổn không? Cậu không cần tiền sao?”
“Ugh… thì đúng là vậy, nhưng mà…”
Tim Takeru đập dữ dội. Đúng là cậu cần tiền. Gia đình đang gặp phải những vấn đề tài chính lớn. Và còn cả em gái cậu nữa.
Cậu phải trả nợ rồi cố gắng giúp cuộc sống gia đình thoải mái hơn. Thật lòng mà nói, cậu sẵn sàng làm mọi thứ để giúp đỡ gia đình, cho dù phải bán linh hồn cho ác quỷ.
Bụng Takeru lại bắt đầu đau như thể nó đang bị cái gì đó siết chặt.
Đúng lúc đó, đột nhiên cánh cửa phòng mở toang ra.
“Chàoooooo buổi chiềuuuuuu?! Mấy nhóc?!”
Những đôi mắt của các thành viên Tiểu đội hướng về phía cánh cửa với tốc độ chóng mặt.
Sau khi nhận ra người vừa xuất hiện, mặt Takeru và Usagi tái mét.
Ở phía cửa là một người đàn ông trong trang phục trắng với mái tóc dài bồng bềnh, gương mặt ông đẹp đến nỗi có thể coi là lòe loẹt. Con người vô cùng phù hợp với khung cảnh ngập tràn hoa hồng kia lại đứng một cách vô cùng kì quặc trước cửa.
Chủ tịch Học viện Phòng chống Ma thuật, Ootori Sougetsu.
“Chủ tịch…?!”
“Phải, là Chủ tịch đây? Ngạc nhiên không? Hay là ta lại bắn pháo tịt rồi?”
Sau khi lạnh lùng nói câu đó, Sougetsu lăn ra cười lớn “HAHAHA?”.
Tại sao con người quyền lực nhất học viện lại đứng ở đây.
Nhìn thấy khung cảnh không biết là thực hay hư này, tinh thần hai người họ bắt đầu dao động.
“Này, không hay rồi, chắc ngài ấy đã nghe thấy những gì ta nói ban nãy… sao lại tới đúng lúc này cơ chứ..”
“Đ-đừng vội kết luận thế chứ… chúng ta làm sao biết được… bình tĩnh nào, chúng ta cần phải bình tĩnh.”
Hai người thì thầm với nhau trong khi đang mồ hôi nhễ nhại.
Khác với họ, Ikagura xoay tròn trên ghế, đưa chân về phía Sougetsu và khịt mũi.
"Ông muốn gì? Lẽ nào ông rảnh đến nỗi muốn ghé thăm một Tiểu đội tệ hại như chúng tôi?”
"…nói hay lắm, Ikagura-kun. Nhưng dù gì ta cũng là chủ tịch học viện này. Trò có nghĩ mình nên nói vậy với ta không? Trò không thấy mình nên tôn trọng ta hơn sao?”
Trong khi Sougetsu nhẹ nhàng phản đối, Ikagura nhìn cậu một cách khinh rẻ như thể cậu muốn nhổ vào mặt cậu.
Takeru bắt đầu vã mồ hôi lạnh.
"Tôi chỉ tôn trọng những người tôi yêu quý. Giờ thì mau nói ra ông đến đây để làm gì đi.”
Cô liên tục chỉ trích Chủ tịch, thái độ xúc phạm của cô khiến tình hình ngày một căng thẳng hơn. Và người chịu trách nhiệm cho mọi chuyện sẽ là đội trưởng, Takeru. Cậu chỉ biết run rẩy trong sợ hãi.
Nhưng vị Chủ tịch chỉ xem những lời nói khó nghe của Ikagura là chuyện bình thường và mỉm cười thoải mái.
"Ha ha ha. Trò lúc nào cũng gan như vậy cả. Thật ra ta tới đây chỉ để kiểm tra thôi, cũng chẳng có gì nhiều. Dù gì thì Tiểu đội 35 các trò cũng nổi tiếng quá mà.”
Tôi hiểu rồi. Vậy ra ông tới đây để chiêm ngưỡng dung mạo của mấy đứa thất bại. Ông tính đuổi học chúng tôi sao?”
“Không hề. Mặc dù mọi người đều đồn đại những điều xấu nhưng ta nghĩ đây là một Tiểu đội vô cùng sắc sảo và tuyệt vời.”
Sougetsu đặt một tay lên cằm và dạo một vòng quanh phòng, ông nhìn gương mặt từng thành viên.
Đầu tiên là Ikagura, người có quen biết ông, sau đó tới Usagi, và cuối cùng cậu dừng lại trước Takeru.
Takeru trong vô thức đã đứng thẳng dậy, không dám cử động gì giống như một cây cột.
Sougetsu ngả người lại gần đến nổi mũi họ gần như chạm nhau và nhìn thẳng vào mặt Takeru.
“Ahh, cũng lâu rồi nhỉ, Kusanagi-kun. Lần cuối chúng ta gặp nhau là ở lễ chào mừng học sinh mới đúng không?”
“Đ-đúng vậy, thưa chủ tịch.”
Sougetsu nói với cậu một cách thân thiện. Cũng như Ikagura, Takeru có quen Sougetsu. Trong buổi lễ đó cậu đã được gọi lên văn phòng chủ tịch.
Cuộc nói chuyện của họ lúc đó… tim cậu thắt lại khi cậu nghĩ về nó. Cậu phải thừa nhận rằng Takeru lúc đó chỉ là một cậu nhóc ngây thơ nên đã lỡ tuyên bố một điều vô cùng xúc phạm.
Nếu cậu nhớ không nhầm thì nó là “Sẽ có ngày tôi hạ bệ ông”… hay thứ gì đó tương tự.
Nhưng bây giờ cậu ta chẳng bao giờ dám nghĩ tới điều đó. Nó là một nỗi sợ hãi đối với cậu ấy.
Khi thấy Takeru nhăn nhó không trả lời, Sougetsu nhìn cậu một cách khó hiểu.
“Ô? Vậy ra trò là kiểu người này sao? .. trò đã bình tĩnh hơn nhiều rồi nhỉ? Trước kia ánh nhìn trong mắt trò trông như thể trò muốn giết ta ấy.”
“Ha-hahaha… xin lỗi về việc đó. Hồi đó… em vẫn còn đang dậy thì.”
Cậu vội vàng xin lỗi vì sợ muốn chết.
Tiếng cười của Sougetsu nhẹ nhàng đánh vào Takeru.
“Ta không biết vì sao cậu lại thay đổi như vậy, nhưng đó là một điều tốt đấy. Ta ước gì đứa con gái tomboy của ta cũng như vậy.”
Sougetsu cười nhẹ như thể ông đang nhìn vào chính con của mình.
Dù có nhìn Sougetsu thế này, Takeru vẫn không thể phân biệt được ông là nam hay nữ. Ngay từ đầu ông cũng không nói mình là đàn ông. Không phải là do có quá nhiều điều bí ẩn xung quanh ông, mà bản thân ông vốn đã là một bí ẩn. Đó là những ấn tượng Ootori Sougetsu để lại trong lòng học sinh.
Sau khi xem xét Takeru với một nụ cười trên môi, ông gật đầu.
“Nhưng dù sao thì ta hiện giờ cũng không thể khen trò được. Ta sẽ không hỏi xem ai chịu trách nhiệm việc này, nhưng với ba chỗ trống thì Tiểu đội của trò khó mà làm gì được. Và ta lại rất quý các trò."
Bụng của Takeru bắt đầu kêu gào.
“Vì thế, mặc dù có hơi lạ, nhưng ta đã chuẩn bị một thành viên mới cho Tiểu đội 35.”
Tất cả thành viên ngước mặt lên.
Do những vấn đề về số điểm thu được nên thường sẽ không được thay đổi thành viên.
Usagi thì thầm với Takeru.
“Vụ gì đây…? Tớ chưa bao giờ nghe đến việc thêm thành viên.”
“Tớ cũng chắc biết… nhưng có vẻ như ngài ấy không nghe thấy cuộc nói chuyện ban nãy.”
Trong khi Takeru và những người khác đang suy nghĩ về chuyện đó, Sougetsu quay về phía cửa và nói “Vào đi”.
Sau vài giây, cánh cửa thép lạnh lẽo được mở ra nhẹ nhàng và chậm rãi.
“----------“
Vào lúc đó, trái tim Takeru như ngừng đập.
Con người mà cậu chẳng bao giờ quên được vừa xuất hiện. Một người được xem là sự khởi đầu và kết thúc của Takeru.
Thứ sức mạnh tối thượng mà cậu được chứng kiến trong bóng tối vào hai năm trước.
Sự tồn tại đáng ghét đó đã đập tan sự tự tin của Takeru.
Không đời nào cậu quên được.
Mái tóc màu hoàng hôn đó khiến cho chủ nhân của nó trông như một mặt trời sắp lặn.
Một cô gái xinh đẹp như thể bước ra từ thần thoại.
“Một cựu Thợ săn phù thủyDullahan , Ootori Ouka-kun. Con bé vừa được nhận vào cao trung. Hãy giúp đỡ lần nhau nhé.”
“Chào.”
“Tiện thể, đây là con gái ta! Chúng ta trông giống nhau đúng không? Nhất là cái mũi và cặp lông mày xinh xắn này! Các trò thấy đấy, nói chung con bé này là con gái ta ☆.”
“Tôi là con gái nuôi của ông ta. Đừng có nhầm tưởng rằng chúng tôi có quan hệ máu mủ.”
Khi cô gái tên Ootori Ouka nói vậy, Sougetsu nở một nụ cười bí ẩn. Họ không biết vì sao ông lại căng thẳng đến vậy, nhưng dù gì thì những học sinh cũng không bận tâm dù nó xảy ra ngay trước mắt.
Usagi, người đang đứng cạnh Takeru dường như có quen với Ouka và đột nhiên cô tỏ ra không hài lòng.
“Ootori Ouka… Tớ biết cậu ấy. Đó là một học viên vô cùng danh dự được nhận vào Ban thanh trừng khi mới học tới nửa năm hai sơ trung.”
“………”
“Một thiên tài trong một gia đình uy quyền, thật không thể chịu nổi… cô ta được thăng chức mà chẳng cần phải cố gắng nhiều… cậu cũng nghĩ vậy đúng không?”
“………..”
“…Kusanagi?”
Muốn nghe lời đồng ý của cậu nhưng mãi chẳng thấy trả lời, Usagi quay sang nhìn Takeru.
Môi Takeru mím chặt, ánh nhìn của cậu hoàn toàn bị Ootori Ouka thu hút và cậu cứ nhìn cậu ta chằm chằm mà không hề chớp mắt.
“Hai người quen nhau à?”
“…phải… đã từng là bạn cùng lớp.”
Gương mặt cậu giãn ra và cậu đáp lại ngắn gọn. Usagi cảm thấy có gì đó không đúng nên cô nhìn sang Ikagura. Nếu Ouka học chung lớp với Takeru thì Ikagura cũng vậy.
Ikagura nhìn thẳng vào Ouka bằng đôi mắt vô cảm rồi hỏi Sougetsu.
“Tại sao Ouka Ootori lại ngưng làm Thợ săn phù thủyDullahan và tham gia vào Tiểu đội của chúng tôi? Ông mặc kệ luật lệ và phân cô ta vào đây… chắc phải có lí do gì đó đúng không?”
“…hmm, về việc đó.”
Khi Sougetsu đặt một ngón tay lên trán, Ouka tiến một bước gần hơn tới các thành viên Tiểu đội.
“Xin lỗi, ta không thể nói lí do được.”
“Chúng tôi sắp trở thành đồng đội của nhau. Vậy chẳng phải chúng ta nên thỏa hiệp với nhau trước sao??”
Dù Ikagura chẳng có vẻ gì là muốn thỏa hiệp với Ouka, cậu ta vẫn nói như thế.
Có vẻ như Ouka đã nghĩ về điều đó một chút, nhưng,
"Cái đó không liên quan gì tới các người cả.”
Cô nhắm mắt lại và trả lời rõ ràng.
"Cô chẳng thay đổi chút nào nhỉ?”
Ikagura lắc đầu và không nói gì thêm.
Có vẻ như Ouka không hợp với Ikagura, rõ ràng Ikagura không thích thái độ của cô ta.
Đó là lúc Ouka nhận ra Takeru đang nhìn mình.
Cậu cố nhìn đi nơi khác thật nhanh, nhưng bị nhìn bởi đôi mắt sáng của Ouka làm cậu lúng túng, cậu nói.
“C-cũng lâu rồi nhỉ, Ootori.”
“………”
“…vẫn khỏe chứ…?”
Ouka liếc Takeru khi cậu hỏi câu đó.
Nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước, Takeru bắt đầu đổ mồ hôi. Ấn tượng của cậu về cô vào hai năm trước thật kinh khủng. Dù sao thì trong trận đấu sinh tử đó, đầu trận thì cậu hống hách rõ kêu xong tới cuối trận thì cậu thảm hại tới mức chả cử động nổi ngón tay ngón chân.
Họ chưa bao giờ nói chuyện bình thường, nhưng chỉ ấn tượng ban đầu thôi đã đủ tệ rồi.
“………”
Ouka nhìn cậu một cách thận trọng và chán ghét.
Vậy là cậu đã bị ghét. Vai Takeru chùng xuống.
Ngay sau đó.
Ouka mở miệng nói khi đứng trước cậu.
“………cậu là ai?”
……….*thịch*.
Lần này không chỉ vai Takeru chùng xuống, cậu bước lùi ra đằng sau và khuỵu gối xuống.
Tệ hơn cả bị ghét, Takeru còn chẳng được Ootori Ouka nhớ mặt.
Chú thích:
1. Reginn (レギン) – được viết là “Thợ rèn” (鍛冶師) và đọc là “Reginn”, một thợ rèn huyền huyền thoại trong thần thoại Na-uy.
2. Banshee (バンシー) – được viết là “Tổ chức ngầm” hoặc “Điệp viên” (隠密) và đọc là “Banshee”. Đây là một tinh linh trong thần thoại Ireland.
3. Seelie (シーリー) – được viết là “Bác sĩ” (薬師) và đọc là “Seelie”, một loại tinh linh tốt trong truyện dân gian Scotland.
4. Spriggan (スプリガン) - Được viết là "Hiệp sĩ" (騎士団) và đọc là "Spriggan". Một sinh vật huyền thoại trong truyện cổ của nước Anh.
5. Dullahan (デュラハン) – được viết là “Thợ săn Phù thủy” (魔女狩り) và đọc là “Dullahan”. Đây là một sinh vật không đầu trong thần thoại Ireland.
6. Akashic Hazard (アカシックハザード) – được viết là “Thảm họa Vô hình” (不可視災害) và đọc là Akashic Hazard. Nó nói về những ghi chép về Akashic thuộc thuyết thần trí.
7. Calamity (カラミティ) – được viết là “Công chúa Hoa sen Đỏ” hoặc “Công chúa Đỏ” (紅蓮姫), đọc là “Calamity”.
8. Một trò chơi của Nhật, search gg để biết thêm chi tiết
9. Usagi nghĩa là thỏ