Phần 1
Hai phút trước khi 《Hủy DiệtCatastrophe》 bùng nổ.
"——Ootori! Nhờ cậu!"
Takeru né đòn tấn công của Dragoon địch và trượt qua giữa hai chân nó, rồi ngay sau đó hét lên với Ouka.
“Đã rõ!”
Ouka nhảy lên không, và dùng Vlad bắn hai phát.
Đồng thời với việc Takeru chỉnh lại tư thế rồi lướt đi, Ouka cũng đáp xuống và bắt đầu chạy.
"Vlad! Năng lực Wallachia[note1308] thấp quá!"
《"Wallachia là một loại cọc vật chất đặc thù, vốn dĩ nó đã thiếu ma lực trầm trọng rồi. Nó là loại vũ khí để xuyên ma thuật, nên đừng kỳ vọng vào nó quá."》
“Tên khốn...lúc này mà còn…!”
《"Nếu cô muốn có nhiều sức mạnh hơn từ ta, thì hãy ký khế ư——"》
“Ta từ chối!”
《"Đồ cố chấp. Thật quá cố chấp."》
Sau màn đối đáp quen thuộc, Ouka tiếp tục đuổi theo Takeru.
Cơ thể của Ouka chỉ được gia cường ở mức tối thiểu, nên muốn theo kịp tốc độ của Takeru rất khó. Tuy nhiên, cô nhất định phải san sẻ gánh nặng của Takeru càng nhiều càng tốt. Hiện tại, chiến lực mạnh nhất của họ là Takeru. Nếu ma lực của Mistilteinn cạn kiệt, thì cuộc tiến công của họ sẽ khó khăn hơn.
Ouka và Vlad còn thảm hơn, vì cô không ký khế ước với Vad, nên lượng ma lực cô được cung cấp còn ít hơn cả lượng ma lực mà Mistilteinn cấp.
“Lapis! Em còn bao nhiêu ma lực nữa?!”
《"Hiện giờ vẫn không sao, nhưng em sẽ đến ngưỡng giới hạn hoạt động trong vòng 10 phút nữa. Xin hãy tránh thay đổi dạng kiếm càng nhiều càng tốt, tuy chỉ tốn một lượng nhỏ, nhưng đó vẫn là ma lực.”》
“Hiểu rồi! Từ giờ trở đi em cứ ở dạng zanbatou[note1309].”
Cậu thủ thanh zanbatou trong khi chạy đi và giẫm lên từng đợt Dragoon đang lao tới.
Dù có bị trúng đạn, cậu cũng mặc kệ mà tiến lên.
Khỉ gió, chúng nhiều quá!
Cậu chửi rủa rồi dừng lại thay vì tiếp tục lao đầu như thiêu thân, cả một đội quân Dragoon đang dàn hàng chắn trước mặt.
Để mở được đường, cậu phải chuyển thanh kiếm sang dạng một thanh zweihander khổng lồ và một đòn chém bay bọn chúng.
Takeru bất đắc dĩ phải nhấn cò.
Khi đó.
Có loạt phát súng bắn tỉa hỗ trợ từ xa.
Đó là Usagi đang bắn, phần lớn bọn Dragoon ngã nhào xuống đất vì bị bắn vào đầu.
“Cậu cứu tớ rồi Usagi.”
《"Cậu chạy nhanh quá!"》
“Xin lỗi, tớ không có thời gian để dừng lại, mà tớ tin vào tài bắn tỉa của cậu mà.”
《"...uguu, câu đó, thật không công bằng."》
“Đạn thì sao? Cậu còn bao nhiêu viên?”
Takeru lại lướt đi, và vừa chạy vừa hỏi Usagi.
Phía trên thành bức tường nơi có các họng súng đại bác được lắp đặt, Usagi kiểm tra số đạn còn lại trong hộp đựng.
Còn hai băng đạn. Sau khi đã hoàn thành việc nạp đạn, thì chỉ còn 20 phát bắn nữa.
Phía trước chỗ Takeru tiến đến vẫn còn chừng một trăm chiếc Dragoon nữa.
Mặc dù những chiếc Dragoon của Ban Thanh Trừng phía đằng sau đang chiếm ưu thế, nhưng như thế là không đủ bắt kịp Takeru.
Cô sợ rằng sẽ không có đủ đạn.
Vừa trấn tĩnh bản thân, cô vừa nhìn qua ống ngắm và bóp cò sau khi nhắm vào một chiếc Dragoon đang đuổi theo Takeru.
Không thể để trượt phát nào cả. Cô đang sử dụng một khẩu súng trường loại đặc biệt để chống Dragoon, nên việc bắn hạ nó chỉ với một phát là điều có thể, tuy nhiên, cần phải bắn trúng đầu của Dragoon. Khả năng headshot là 50%. Ở khoảng cách này thì cô tự tin là mình làm được, nhưng tình hình hiện tại lại cực kỳ tồi tệ với một Usagi vốn không chịu được áp lực.
Miếng che mắt phía bên trái là một mối bận tâm khiến tay cô run lên.
Không thể dùng cả hai mắt là một điều cực kỳ bất lợi với xạ thủ. Một tay nghiệp dư khi nhìn qua ống ngắm thì sẽ nhắm mắt còn lại, tuy nhiên dân chuyên nghiệp thì không bao giờ nhắm con mắt nào cả. Họ mở cả hai mắt để có thể vừa điều chỉnh hướng bắn vừa thu thập một lượng lớn thông tin bằng mắt còn lại.
Tầm nhìn bị thu hẹp và khả năng tìm kiếm mục tiêu giảm xuống.
"............?"
Usagi tự dưng cảm thấy sau lưng mình có gì đó.
Khi cô quay lại, cô đột nhiên trông thấy một chiếc Dragoon vừa hạ cánh trên phần tường có trang bị đại pháo cách cô 5 mét.
——Mẹ kiếp.
Thường thì cô sẽ nhận ra khi nó tiến đến. Nhưng vì cô tập trung vào việc giúp Takeru và Ouka, nên cô mới bỏ sót nó.
《"Tóm được ngươi rồi, tên xạ thủ chết tiệt! Bắn người ta từ xa chắc là vui lắm nhỉ!”》
Hắn tức giận vì nhiều đồng đội của hắn bị hạ, có thể thấy máu dính đầy trên phần đầu chiếc Dragoon của hắn, rồi hắn chĩa súng vào Usagi.
Làm gì đây? Mình nên làm gì đây?
Những ý nghĩ liên tục xoay vòng vòng trong đầu Usagi.
Nhưng dù có nghĩ bao nhiêu đi nữa, cô cũng không tìm ra giải pháp.
Không có thời gian để chạy vòng quanh, không có chỗ tránh mà cô cũng chẳng nhanh.
Mà vốn dĩ cũng chẳng có cả thời gian để suy nghĩ mấy chuyện đó!
Chính vì thế mà cô——
“Đừng có mà——đánh giá thấp xạ thủ!”
Usagi ôm súng và bắt đầu chạy về phía chiếc Dragoon.
Thay vì chạy vòng vo thì cô chạy thẳng đến.
Chiếc Dragoon dùng súng nã đạn thẳng tay.
Thật may khi những viên đạn chỉ vừa sượt qua đầu cô trong gang tấc.
Usagi lướt đến trong nước mắt. Gần như vô vọng. Đòn liều mạng của một đứa ngốc.
Tuy nhiên, mặc dù rất bấn loạn, nhưng đó không phải là loại hành động hoàn toàn không có suy tính.
Khi Usagi tiến tới chiếc Dragoon như vậy, cô theo đà mà ngã người xuống trượt đi. Giống hệt động tác cô thấy Takeru đã làm lúc nãy.
Usagi trượt dưới háng chiếc Dragoon, và chui ra sau lưng nó,
"Chơi——!!”
Cô vẫn trượt tiếp và quay lên thật nhanh. Cố gắng giữ chặt khẩu súng trong tay trong khi trượt và hét lên lấy sĩ khí chiến đấu.
"——nào!!"
Cô tì khẩu súng vào người mình, nhắm lên.
Họng súng chĩa lên phía sau cái máy——
"Ăn——đi!!"
Và ngay sau đó——*rầm*
Cô đâm mạnh mũi súng vào đầu cỗ máy và bóp cò.
Thế là chiếc Dragoon im lìm.
Cuối cùng, toàn trường tĩnh lặng.
"Haa... haa..."
Cô không thể chịu đựng được nữa, cô muốn khụy xuống và khóc.
Nhưng cô kiềm nén lại, đôi chân vẫn đứng vững.
Đồng đội cô vẫn chiến đấu dưới kia. Không có thời gian để thả lỏng như thế.
Usagi biết mình là nhân tố chính khiến nhóm chậm tiến. Cô luôn là gánh nặng.
Nếu không muốn bị bỏ lại phía sau, cô phải làm hết sức mình. Usagi tự cỗ vũ tinh thần mình và nạp đạn.
Cùng lúc đó.
Đột nhiên có tiếng ầm ầm dưới chân cô.
“...chuyện gì thế?”
Cô vội vã chạy về phía gờ tường đối diện, và quan sát toàn cảnh phòng nghiên cứu.
Tầng cao nhất của tòa tháp đang phát sáng.
《"Kusanagi! Nhìn lên đỉnh tòa tháp kìa!"》
Nghe thấy tín hiệu liên lạc của Usagi, Takeru thu kiếm lại.
“G-gì vậy…?”
Toàn bộ nơi đây đang rung lên và lắc lư.
Không phải là động đất. Còn hơn cả vậy nữa, một thứ gì đó uy lực hơn.
Ngay khi Usagi bảo vậy, Takeru liền nhìn lên đỉnh tháp.
Lúc đó——cùng với ánh sáng chói lòa, tòa tháp vỡ tung ra.
"——?!"
Ít giây sau sóng chấn động truyền đến chỗ Takeru và những người khác ở dưới đất.
"Suginami...!"
Giữa vụ nổ, Takeru gọi tên Ikaruga.
Cùng với tầng cao nhất, một nửa tòa tháp cũng bị vụ nổ phá hủy. Xảy ra ngay tức khắc.
Khu vực thí nghiệm bị thổi bay không còn một dấu vết, chỉ có các mảnh vụn sót lại.
Và Ikaruga thì,
Ikaruga đáp xuống ở giữa phần còn lại của tòa tháp trong khi đang duy trì một rào cản ma thuật chắc chắn.
Cô đang ôm lấy Isuka bằng cả hai tay.
"...Isuka...!"
Ikaruga đặt Isuka lên đống đổ nát, và nhẹ nhàng vuốt bờ má giá lạnh của cô.
Isuka gần như không còn thở nữa, cơ thể cô cứng như đá, nó bắt đầu nứt ra và tan vỡ thành cát.
“Chờ đã, tôi sẽ dùng 『Viên Đá Triết Gia』 để… hộc——*khụ*"
Cô nôn ra máu.
Cơ thể đã chuyển hóa thành elf của Ikaruga cũng sắp sửa quay về ban đầu trong giây lát nữa thôi.
Tế bào trên ngực cô đã đổ vỡ, biến thành tro và bay theo gió.
Sự biến đổi không thể kéo dài quá một phút nữa.
『Viên Đá Triết Gia』 Ikaruga phát triển không được hoàn hảo. Mặc dù cô đã tái tạo lại cơ thể mình dựa trên tế bào của giống loài cô có, nhưng bản thân những tế bào đó đã chết rồi. Mặc dù Ikaruga đã khiên cưỡng đồng hóa và kích hoạt chúng, nhưng việc chúng không thể duy trì lâu được âu cũng là lẽ thường mà thôi.
Khả năng lưu trữ thông tin của 『Viên Đá Triết Gia』 không hoàn thiện là rất nhỏ, nó chỉ có thể lưu trữ thông tin bộ gen gốc của Ikaruga. Chính vì thế, khi tế bào đã đạt đến giới hạn, thì cô bị buộc phải quay trở về hình dạng ban đầu. Mà ngay từ đầu, 『Viên Đá Triết Gia』 này được tạo ra với giả định rằng nó sẽ được dùng để phân hủy và tái cấu trúc vật liệu vô cơ, việc sửa đổi cho nó thích nghi với các sinh vật sống chỉ được thực hiện vào lúc cuối mà thôi.
Với cả, những lỗi tính toán xảy ra trong quá trình tái cấu trúc cơ thể đã khiến cho gánh nặng lên da thịt và nội tạng là cực kỳ lớn.
“...không được đâu, bỏ đi.”
Isuka mở mắt và nói như vậy trong khi hơi thở dần yếu đi.
“『Viên Đá Triết Gia』 vẫn… chưa hoàn thiện.”
“Nhưng nếu tôi đặt mã gen của cậu vào thì…!”
“Thì...cơ thể cậu sẽ tan rã.”
Đúng như Isuka đã nói, cơ thể Ikaruga sẽ tan rã ngay nếu không có 『Viên Đá Triết Gia』.
Nếu cô đưa nó cho người khác, cái chết sẽ đến với cô ngay.
Isuka không muốn chuyện đó xảy ra.
“...cậu vẫn...chưa được chết.”
“Tại sao giờ cậu lại cư xử như người tốt vậy! Cậu đâu có lý do nào để không tận dụng cơ hội này chứ, còn tôi thì lại có lý do để cậu tận dụng tôi mà!”
“...sai. Không phải vậy… không phải tại cậu… làm vậy… không hay đâu.”
Isuka giơ tay với Ikaruga.
Ikaruga nhận ra cô ấy đang tìm tai mình, và đưa đầu ghé vào miệng cô ấy.
Và,
"...Kanaria...vẫn...còn...sống."
“?!”
“Tại……….Ảo Mộng GiáoValhalla.”
Sau khi bộc bạch như vậy, như thể vừa thoát khỏi mọi đau đớn, gương mặt cô dần trở nên thoải mái.
"...aah...không còn...đau nữa."
Ikaruga từ bỏ ý định, và nắm tay Isuka.
"Cuối cùng............cậu cũng quay về...với tôi."
Isuka không còn nhìn thấy gì nữa, và suy nghĩ cũng không ổn định. Ikaruga siết lấy tay cô ấy, cố truyền chút hơi ấm mình qua.
“Xin lỗi… Isuka.”
“Lúc nào cũng vậy… tôi đã luôn… cô độc.”
Và Ikaruga lắng nghe những lời cuối của cô ấy.
"Ikaruga... tôi..."
“...ừ…”
"Sẽ...mãi...luôn...bên......cậu............"
Bàn tay của Isuka và Ikaruga đang giữ lấy vụn vỡ.
Cả cơ thể mà cô đang ôm lấy biến thành những hạt cát lấp lánh và bị gió cuốn bay.
Và thứ còn sót lại là chiếc áo khoác thí nghiệm màu đỏ… cùng một cuốn sách ảnh nhỏ.
Ikaruga nhặt cuốn sách ảnh lên, rồi lặng lẽ ôm nó.
"...ừ, ở bên nhau. Chúng ta vẫn sẽ luôn như vậy, giống như từ trước tới giờ… luôn bên nhau.”
Ikaruga không rơi lấy một giọt nước mắt.
Không rơi nước mắt không phải vì vô cảm, cô tiếp tục đặt cảm xúc vào cuốn sách ảnh, như thể đang vươn đến Isuka đã biến mất.
"——Ohohoho, ghê gớm thật. Lần đầu tiên trong vòng 150 năm qua tôi mới được thấy một vụ phá hủy diện rộng thế này.”
Có giọng nói đàn ông quỷ quái từ phía trên vang xuống.
Khi cô với khuôn mặt trống rỗng nhìn lên, thì thấy một quả cầu mà đen đang lơ lửng trong không khí.
Nằm ngoài bề mặt của khối cầu đen có vẻ là rào chắn ma thuật ấy, có các ma pháp trận màu trắng trôi nổi.
Ikaruga đã từng thấy cái rào chắn này.
Đó là thứ mà kẻ địch sử dụng trong giải giả chiến.
"—......!"
Khối cầu chậm rãi tiến xuống và đáp ngay trước mặt Ikaruga, rồi biến mất.
Từ bên trong xuất hiện một gã đàn ông có bộ dạng tu sĩ.
Vu thuật sư Haunted.
“...nhưng ngươi đã ăn trọn vụ nổ đó…!”
Ikaruga nói với giọng ngạc nhiên, và nhận ra rằng cô đã bị dồn vào chân tường.
Haunted cười ‘nfufu’ nghe thật quỷ dị và hơi nghiêng đầu.
“Cô chắc là thành viên của Tiểu Đội 35 nhỉ?”
“...thì sao…!”
"Ooh——thật tuyệt vời! Tôi thấy ấn tượng quá! Cô quả là kiểu nhà khoa học điên điển hình đấy!”
Hắn nhè nhẹ vỗ tay.
"Tôi cũng có thể gọi mình là một nhà giả kim đấy, nhưng giờ tôi mới được thấy nó! Thật vui khi trở thành chứng nhân lịch sử của việc hoàn thành 『Viên Đá Triết Gia』 bằng khoa học.!”
“Đó không phải khoa học… ta đã mượn sức mạnh của Thánh Bảo Ma Thuật.”
“Ôi! Vậy còn dữ dội hơn nữa! Thay vì với tư cách nhà nghiên cứu, cô tạo ra nó với tư cách là nhà giả kim! Cô đúng là thành tựu mà Hội Giả Kim đã tạo ra!”
Ikaruga cau mày ý phản đối lời nói của Haunted.
Thành tựu của Hội Giả Kim. Ikaruga và Isuka, cùng những Suginami khác từ bé đã bị gọi như thế.
Ikaruga ghét bị gọi như thế từ tận đáy lòng.
Suginami Ikaruga này chẳng phải thành tựu của ai cả. Kết quả cô đạt được là của riêng cô.
“...ahh, cô tuyệt thật đấy. Tôi thích cô. Ồ, dĩ nhiên Mari-san đứng nhất nhé? Tôi không từ bỏ chuyện cưới Mari-san làm vợ đâu.”
Vừa thốt ra mấy lời không biết xấu hổ, hắn vừa tiến đến chỗ Ikaruga. Cô chẳng thể di chuyển nổi do gánh nặng đè nén cơ thể là quá lớn.
Không có 『Viên Đá Triết Gia』 thì Ikaruga không có khả năng chiến đấu, chỉ đơn thuần là một nhà nghiên cứu mà thôi.
Kháng cự cũng vô ích. Cô chỉ còn cách để mặc mọi sự, và chờ chết.
“Ikaruga-san, đi với tôi chứ?”
Haunted rướn cổ về phía trước và đề nghị.
“Hay nói cách khác, cô gia nhập Ảo Mộng GiáoValhalla chứ? Bằng tài năng của cô, sức mạnh của chúng tôi sẽ tăng gấp hai, không chừng là gấp ba luôn.”
"…........."
“Isuka-san… nói một cách tôn trọng thì, đã hết dùng được rồi. Tôi đã nghiên cứu xong cách thức hồi sinh elf và chế tạo Rồng Máy rồi, cùng thêm rất nhiều thông tin khác nữa.”
"…........."
“Thấy sao hả? Lời đề nghị của tôi không tệ chút nào, nhỉ?”
Vừa cười sảng khoái, Haunted vừa dụ dỗ cô trở thành đồng minh của hắn.
Ikaruga lắc đầu, và trừng mắt ra chiều ghê tởm Haunted.
Và,
"——Đừng tưởng ta hiền nhé, tên chó má cặn bã.”
Cô rút ra một khẩu súng từ ống tay áo, và dội mưa đạn về phía cái mặt đang vươn ra của Haunted. Vì cơn mưa đạn bắn thẳng vào mặt, Haunted ngã người về sau như thể cơ thể hắn hóa lỏng.
Tuy nhiên, bằng cử động thật uyển chuyển, hắn trở lại tư thế đứng thẳng ngay sau đó, và hắn lại đối mặt với Ikaruga cùng nụ cười trên môi, cộng cái bản mặt đầy lỗ đạn.
“Aha, vậy ra đề nghị của tôi không hay à. Thật không may, tôi cũng hết cách.”
Một đầm lầy đen xuất hiện dưới chân Haunted.
Và cơ thể hắn bắt đầu chìm vào trong đó.
“Những vết thương của tôi vẫn chưa lành, nên vẫn chưa đánh nhau được. Thôi thì tôi để lại đây một món quà lưu niệm vậy.”
"….........?!"
“Đây là thành tựu của Isuka-san. Xin cô hãy tận hưởng nó nếu có thể nhé.”
Để lại những lời đó rồi, cơ thể Haunted biến mất vào trong bóng tối.
Tuy nhiên, đầm lầy đen vẫn không biến mất.
Giữa đầm có một cái lỗ bắt đầu mở rộng ra.
Ikaruga cảm thấy có gì đó quái lạ, và đột nhiên,
———GOOOOOOOAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!
Từ trong đầm, có tiếng gầm của một con quái thú vang lên.
Ikaruga đứng dậy, và vội vã lùi lạ.
“...cái-gì…?”
Cô cảm thấy bên trong cái đầm lầy đó có thứ gì đó không được bình thường.
Sinh vật thần thoại? Hay là một Anh Hùng giống tên đã tấn công học viện?
Nhưng mọi suy đoán của Ikaruga đã sai.
Ngay sau đó, có bộ móng khổng lồ trồi ra khỏi đầm lầy.
Là chân trước, khiến ta liên tưởng đến một con chim.
Tuy nhiên, nó không phải là thứ có sự sống. Thứ gì đó có vẻ như máy móc, giống một phần chiếc Dragoon vậy, được bao phủ bởi kim loại màu xanh sáng.
Hai chi trước của nó trồi lên, và sau khi nó cắm phập móng vào phần rìa đầm lầy, cơ thể chính cũng xuất hiện.
Ikaruga kinh hoàng nhìn phần cơ thể vừa bò ra.
Vật thể đó để miêu tả cho chính xác——
GEEAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!
——Một con Rồng máy.
Giống như loài Rồng trong thần thoại, nhưng nó là máy móc, là hình hài được lắp rắp một cách sai lệch.
Ikaruga ngầm hiểu ra.
Thứ đó tương tự với tên Anh Hùng đã tấn công học viện.
Cơ thể Anh Hùng lúc đó cũng được tạo ra bằng cách sử dụng công nghệ chế tạo Dragoon. Có thể vật này cũng thế. Một chiếc Dragoon đặc biệt, một thứ mô phỏng có linh hồn Rồng bên trong.
Có một ma thuật triệu hồi có khả năng gọi được các Anh Hùng trong quá khứ với tên gọi 『Triệu Hồi Anh Hùng』, nhưng cũng có thứ ma thuật triệu hồi với đẳng cấp cao hơn.
Theo như truyền thuyết, ma thuật này có khả năng triệu hồi những sinh vật huyền thoại từng gây biết bao tai họa cho con người.
『Triệu Hồi Huyền Thoại』
Ma thuật này chưa bao giờ được dùng trong Đại Chiến Săn Phù Thủy, một ma thuật cấm.
Sự hiện thân từ các câu chuyện cổ tích đó giờ ở ngay trước mắt cô.
Phần 2
Sau khi chấn động của vụ nổ tan hết, Takeru, người bị thổi bay đi, kéo người mình khỏi đống đổ nát và ngay lập tức liên lạc với các đồng đội.
"Usagi, Ootori! Các cậu không sao chứ?!"
“...Tôi không sao. Nếu cơ thể không được gia cường thì sẽ nguy hiểm lắm, mà tôi cũng không bị thương.”
Ouka nhỏm dậy khỏi đống đổ nát gần đó và trả lời.
《"Ơ-ở đây cũng không sao cả... hồi nãy là gì vậy."》
Có vẻ Usagi cũng an toàn.
Sau khi chắc rằng họ đã an toàn, Takeru nhìn lên tòa tháp.
Khoảng một nửa tòa tháp đã biến mất.
Có lẽ cô ấy đã bị nổ tung bởi vụ nổ rồi. Lần đầu tiên trong đời cậu chứng kiến một vụ nổ lớn đến thế.
“...Suginami…!”
Takeru thất vọng nghiến răng.
Họ đã không đến kịp. Họ đã không cứu được cô ấy. Cậu tuy không biết gì cả nhưng Ikaruga hẳn là phải ở ngay đó. Vì vụ nổ đó… mà cô ấy…
———GEEAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!
Khi đó, có tiếng gầm vang lên từ tòa tháp.
"———?!"
《"Chủ thể, hãy cảnh giác. Em cảm thấy một luồng ma lực quái lạ… đó là.”》
Lapis ngưng lại trong giây lát.
《"———một con Rồng."》
Một kết luận không thể tin nổi.
Từ trên phần cao nhất của tháp, trước hết là bộ vuốt, sau đó là cả một cơ thể khổng lồ thổi bay hết đống gạch vụn đi. Nó gầm gừ, nhưng không giống tiếng gầm của một con thú, đó là tiếng rít của máy móc.
Nó thật khổng lồ, cao khoảng 30m, và đang ngửa đầu lên trời mà rống. Dù là bạn hay là thù, ai đã nghe tiếng gầm của nó thì ngay cả chạy cũng không đủ dũng khí.
Ai cũng đứng sững trước dáng vẻ của Rồng Máy.
“?”
Tuy nhiên, Takeru đã nhìn thấy.
Khi đống gạch vụn bị thổi tung đi lúc con rồng chui ra.
Bên trong đó, cậu đã thấy bóng áo trắng lẫn trong đó, tuyệt không thể khác được.
"——Lapis! Dồn sức vào chân! Anh sẽ nhảy!”
《"Đã rõ."》
Takeru hạ hông và dồn toàn lực vào đôi chân, giờ chẳng phải lúc lo nghĩ về chuyện tiêu thụ ma lực.
Takeru dồn hết mọi thứ cậu có, và nhảy về phía đống đổ nát đang rơi xuống từ trên tòa tháp.
Khi Rồng thoát ra, cơ thể Ikaruga cũng bị ném lên không trung.
Trong khi rơi tự do, cô tự nhìn lại bản thân mình.
Cô không khắt khe với bản thân, nhưng chuyện cô là một kẻ tội đồ cỡ bự thì không thể phủ nhận.
Nếu trước đây cô được hỏi rằng cô có cảm thấy tội lỗi không, cô sẽ nói rằng KHÔNG.
Cô không hề quên quãng đời dành để đạt được những mục tiêu của mình. Đó là quãng đời cô chơi đùa với sự sống, và cô từng nghĩ rằng chuyện đó cũng không xấu xa gì cả.
Sau khi bỏ rơi Kanaria và Isuka, cô đã sống một cuộc đời không có gì phải hối tiếc.
Vì không muốn mất cuộc sống mới nên cô quyết định ngăn chặn thí nghiệm hồi sinh loài elf.
Ikaruga tiết lộ vị trí của Pha Lê AjinLost Matrix, và tiến vào khu vực thí nghiệm bằng cách vờ trao đổi nó với Hội Giả Kim.
Tuy cũng có vài bất ngờ, nhưng rồi cũng đạt được kết quả.
Mặc dù không có Pha Lê AjinLost Matrix, nhưng nếu công nghệ phát triển hơn nữa thì cuộc thí nghiệm này sẽ thành công. Vì thế cô muốn ít nhất là làm chậm lại việc phát triển công nghệ bằng cách phá hủy phòng thí nghiệm.
Đó là lý do cô phát triển 『Viên Đá Triết Gia』, tạo ra phản vật chất để phá hủy nơi đây.
Nhưng cô lại mất mát quá nhiều thứ…
...mọi thứ... cho đến cuối mình vẫn toàn làm những gì mình muốn.
Cô thầm nhớ lại, khi Takeru quyết định thay đổi bản thân theo hướng tốt hơn, cô đã không tha thứ cho chuyện đó.
Cô nhớ lại cảm xúc của mình lúc đó. Rằng mặc dù cuối cùng sau bao nỗ lực, cô cũng tìm thấy một nơi tốt, giờ lại bị bỏ rơi.
Hóa ra cô không bị Takeru bỏ rơi. Thái độ đó của cô toàn sinh ra từ sự ích kỷ.
Nếu là vậy thì đáng ra mình nên làm cho xong với cậu ta… không biết đó có phải sự trừng phạt của chúa trời hay không.
Với suy nghĩ không giống nhà khoa học một chút nào đó, cô vô thức mỉm cười một cách cay đắng.
Thật là một cái kết thích hợp với mình.
Ikaruga nhắm mắt, và lặng lẽ chờ đợi kết thúc.
——*swshh*
Khi đó, cô đột nhiên bay lên một cách nhẹ nhàng, phản lại cả trọng trường.
Cô cảm thấy dưới chân và lưng có gì đó nhẹ đỡ lấy.
Khi cô mở mắt ra, cô nhìn thấy đôi tay chắc khỏe đang ôm lấy cô.
Cô ngẩng lên nhìn người đang ẵm mình.
"——Chậc, đừng để tớ lo lắng nhiều như vậy chứ đồ ngốc."
Đó là Takeru.
Cậu với khuôn mặt thật nhẹ nhỏm nhìn cô.
“...Kusa...nagi?”
“Tớ tưởng mọi chuyện đã kết thúc sau khi thấy vụ nổ đó, thật mừng khi cậu vẫn an toàn.”
Ikaruga chết lặng nhìn Takeru, rồi lại nhìn xuống.
Tên ngốc này, cậu ta nhảy thẳng lên khi thấy cô rơi xuống.
Ikaruga thở dài rồi gượng cười, phó thác mọi thứ cho cậu.
Cô rúc đầu vào ngực cậu rồi cười.
“Đuổi theo tớ đến tận đây như thế… cậu thật mềm yếu.”
“Đâu chỉ có tớ. Cả tiểu đội, tất cả mọi người đều đến.”
“Vậy là tiểu đội mềm yếu, loại tiểu đội không cần quan tâm đó có phải là chuyện của mình hay không.”
Lúc này Ikaruga lại nói chuyện kiểu mỉa mai, khiến Takeru nhìn xuống tỏ vẻ không hài lòng.
"Cậu mới là đứa có lỗi khi cố gắng chịu đựng mọi thứ một mình. Làm thế không giống cậu chút nào… cậu không muốn liên lụy đến đồng đội phải không?”
“Đúng thế. Mà tớ đã nói là tớ sẽ giải quyết mọi chuyện một mình mà.”
Cô ngoảnh mặt đi nơi khác và khoanh tay.
“Chà… thế nên tớ mới thất bại.”
Sâu bên trong đôi mắt cô là nỗi buồn, Takeru cũng thở dài và nói.
“Khóc ra thì tốt hơn…”
“...tớ không muốn nghe cậu nói là sẽ gánh vác một nửa giống như với mấy đứa khác.”
“Tớ sẽ không nói. Nếu cậu nói không thích thì tớ sẽ không nói.”
“Hmmm. Vậy tớ tự hỏi không biết Kusanagi sẽ nói gì đây.”
Ikaruga với khuôn mặt nghiêm túc hỏi cậu.
Takeru thở hắt ra, và vừa dồn ma lực vào động cơ đẩy vừa nhẹ nhàng hạ cánh.
"Thay vì gánh vác một mình, thì hai ta cùng nhau gánh vác——"
Cậu từ từ đặt Ikaruga xuống đất, và tiến sát cô mà nói.
"——Như thế sẽ thú vị hơn, nhỉ?"
Thật là những lời nói ngu ngốc và ích kỷ.
Ikaruga ngạc nhiên nhìn mặt Takeru một lúc, rồi vẻ mặt cô chuyển sang trìu mến.
“Cậu là cái thứ xấu xa nhất.”
“Tớ biết chứ. Nhưng chỉ đúng một nửa thôi.”
“Không ai biểu mà làm vậy thì thôi cũng được.”
Cô khen ngợi Takeru khiến cậu ta cảm thấy sửng sót, rồi cô ngồi xuống đống đổ nát.
Chỉ tí nữa là cô đã quay trở lại giống bản thân ngày xưa.
Giờ không phải là lúc chìm vào đau buồn.
Một Suginami Ikaruga như thế lúc này là không cần thiết, ngẫm rồi cô nhìn lên.
Con Rồng Máy bấu mạnh những cái vuốt của nó vào thành của tòa tháp, rồi phóng thật mạnh lên không trung.
Nó giang đôi cánh cơ khí ra, sử dụng một bộ tăng cường ma thuật khổng lồ giống như thứ mà Takeru khi ở dạng thợ săn phù thủy, và bắt đầu lượn quanh cơ sở thí nghiệm như máy bay phản lực.
“Lapis, em đã phân tích xong chưa?”
《"Vỏ ngoài được bao phủ một lớp Pha Lê Xanh dày. Rất khó để gây ra vết thương bằng ma thuật thông thường và tấn công vật lý. Em không biết rõ tên nó, nhưng dựa vào hình dạng và lượng ma lực, nó ắt hẳn thuộc lớp Wyvern[note1310]. Mặc dù giống loài của nó thấp kém hơn loài rồng, nhưng dù sao nó vẫn là rồng.”》
"…........."
《"Ước tính cơ hội Chủ thể có thể một đấu một giành chiến thắng là 0.4%."》
0.4%. Con số quá thấp khiến cậu thấy choáng váng.
Rồng được xem là loài sinh vật huyền thoại ghê gớm nhất, nhưng không giống như elf, sức mạnh của chúng đơn giản là đến từ nguồn sống của chúng, hiệu năng của chúng cũng không ổn định. Chúng có lượng ma lực khổng lồ, nhưng hầu như không dùng được ma thật. Hay nói đúng hơn thì chúng không đủ thông minh để dùng ma thuật.
Một trong những thứ cần lưu tâm đó là 『Hơi thở Rồng』. Thuộc tính ma thuật Rồng phát ra từ miệng nó thì không thể thu lại và phá hủy mọi thứ trên đường đi của nó.
Trong quá khứ đã từng có nhiều người được gọi là Sát Long Nhân, nghe nói họ là những kỵ sĩ đơn thương độc mã chinh phục rồng, những anh hùng như vậy có rất nhiều.
Ngay cả một tổ tiên của gia tộc Kusanagi cũng được đồn đại rằng đã từng giết một con rồng tàn ác… nhưng cậu không biết chuyện đó có phải thật không.
Khi Takeru đang nghĩ cách đối phó với Rồng, thì Ikaruga thở dài.
“...cái Relic Eater đó thật vô dụng.”
"?! N-này, đ-đừng có làm phiền em ấy. Không thì p-phần dưới và phần trên cơ thể tớ sẽ——"
"Rõ ràng mọi chuyện sẽ khác đi nếu con Rồng đó có một cơ thể thích hợp, nhưng mà… nó chẳng phải là một cỗ máy sao? Và nó quá to nữa. Nếu không nói đến những chuyện đó, thì việc nó bay được ngay từ đầu đã thấy trái tự nhiên rồi.”
Ikaruga đang vờn mái tóc của mình, và sau khi liếc nhìn Takeru, cô lại nhìn lên con Rồng trên trời.
“Ngoài ra lớp vỏ của nó làm bằng Pha Lê Xanh, mềm hơn nhiều so với vảy rồng thật. Dùng cái Relic Eater thiếu ma lực của cậu để hạ nó là chuyện không thể, nhưng sẽ có thể nếu dùng vũ khí hiện đại.”
"….........?"
"Hmm, có lẽ ma lực của nó được sản sinh từ một Thánh Bảo Ma Thuật đặc biệt được lắp bên trong. Vậy thì sẽ có thứ gì đó trông như cái lõi nhỉ. Đâm xuyên qua lớp giáp dày vào lõi là chuyện không thực tế. Nhưng nếu lớp giáp bị làm mỏng bớt, thì về lý mà nói, động cơ bên trong cũng sẽ bị lộ ra. Đó chính là yếu điểm của nó.”
Sau khi nói ‘diệt nó đi’, Ikaruga nở nụ cười thoải mái.
Takeru bối rối nhìn cô, và Ikaruga,
"——Cùng đánh bại con Rồng đó nào.”
Cô nói cứ như đúng rồi không bằng.
Sougetsu gần như đã dẹp loạn xong quân địch, giờ đang đứng trên xác một chiếc Dragoon vỡ nát, nhìn lên trời với điếu xì gà trong tay.
“Ôi, Rồng kìa. Bọn chúng lại tung ra một thứ đầy hoài niệm nữa.”
Hình như ông có nói ‘không tệ’ trong khi phì phèo nhả khói thuốc.
Xung quanh ông là một đống Dragoon tan nát rải rác. Gần như toàn bộ chỗ này do một tay ông ta xử lý.
“Tuyệt thật. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy một thứ như vậy.”
Cậu thiếu niên Thợ Săn Phù ThủyDullahan đang ngồi trên một chiếc Dragoon vỡ nát cũng nhìn theo hướng của Sougetsu đang nhìn mà tán thưởng.
“Cùng một thứ công nghệ với tên được Triệu Hồi Anh Hùng gọi ra… Không thể dùng Triệu Hồi Huyền Thoại nếu không phá hủy cả một quốc gia. Nếu có thể thì ta mong lấy được nó làm mẫu vật quá.”
“Quả nhiên chuyện này khá tệ phải không. Twilight Type chỉ sinh ra một lượng nhỏ ma lực nhỉ? Với đối thủ thế này, chẳng phải ma lực của nó sẽ nhanh chóng cạn kiệt sao?”
“Bởi vì lượng ma lực rồng phát ra không bị chuyển thành phép thuật nên cũng không thể bị hấp thụ. Dùng nó để đối phó với thuộc tính của rồng là thất sách.”
Sougetsu càu nhàu, còn thiếu niên thì nhìn ông ta với vẻ phấn khích.
“Tôi được phép xuất trận không? Tôi được cho phép chuyển sang dạng Thợ Săn Phù Thủy nãy giờ cũng lâu rồi.”
“Cậu không được ra. Chúng ta chỉ can thiệp khi Kusanagi-kun thua trận. Nếu không thì việc đặt cậu ta ở tiền tuyến chẳng có chút nghĩa lý nào cả.”
“Nhưng…” ông ta nói thêm, và dụi điếu xì gà vào chiếc Dragoon.
“Tới mức này rồi thì mọi chuyện chắc chắn sẽ chuyển biến xấu. Nếu cậu ta bị hạ trong một trận chiến công bằng thì thôi ta chịu, chứ cậu ta mà bị hạ vì cạn ma lực thì ta sẽ không chấp nhận.”
Làm gì đây, Sougetsu chống tay lên cằm mà suy nghĩ.
Rồi,
"——Ngài đang gặp rắc rối nhỉ, tôi giúp cho một tay nhé?”
Trên đỉnh của một đống đổ nát khác, có bóng một người nữa.
Sougetsu quay đầu về phía giọng nói phát ra, và sau khi tỏ vẻ sửng sốt một lúc, ông ta mỉm cười.
Phần 3
Thứ khổng lồ đang bay lượn trên bầu trời là một con Rồng, loài mạnh nhất trong tất cả các sinh vật huyền thoại, nó đang đập đôi cánh cơ khí của mình và dễ dàng bắt kịp chuyển động của những chiếc Dragoon bay.
《"Uwaa, đừng đến đây! Đừng mà đừng mà——"》
Cùng với tiếng thét thất thanh, Rồng Máy nhai chiếc Dragoon bằng bộ hàm chắc khỏe của nó.
《"Chết tiệt——con này chẳng phải là đồng minh của chúng ta ư?!"》
Một chiếc Dragoon khác thốt lên khi đang bỏ chạy đến bức tường ngăn, nhằm thoát khỏi nơi đây.
Nhưng vị vua toàn cõi thiên địa không để lỡ hắn.
Từ cái miệng mở rộng của nó, phun ra một thứ tia màu xanh đục.
《"Dừng lại đi——uwaaa!"》
Hơi thở rồng nuốt trọn chiếc Dragoon.
Cỗ máy bị ma lực nuốt trọn đó biến mất, ngay cả một hạt bụi cũng không còn.
《"Sao mà đấu với nó được chứ! Tiền bạc gì cũng kệ! Chạy!”》
《"Đội Dragoon Hiệp SỹSpriggan đây! Chúng tôi cần chi viện càng nhanh càng tốt!》
《"K-không hay rồi... chúng ta không thể nào thắng được."》
《"Yêu cầu chi viện ngay——này, lũ khốn này đừng có chạy! Đào ngũ ngay trước mặt địch thì ta xử bắn tại chỗ!"》
Đám lính đánh thuê cùng người của Ban Thanh Trừng trên mặt đất đều nhìn thấy khung cảnh tàn phá diễn ra trên trời, thế là bọn họ chạy tán loạn.
Con Rồng nhắm đến mặt đất, bộ vuốt làm từ pha lê của nó phát sáng lên.
Nó thực hiện một cú lộn tuyệt hảo trên không, rồi lao thẳng về phía mặt đất.
Con Rồng hướng đến lũ tôm tép trên mặt đất, hạ cánh bằng cặp chi sau khổng lồ và gầm lên.
Và thế là vô số Dragoon đã bị nó dễ dàng dẫm bẹp.
Tiếp đến nó hướng về phía những hình hài con người bé nhỏ đang loạn như kiến vỡ tổ, và lại một lần nữa mở miệng ra.
Hơi Thở Rồng.
Bị luồng sóng xanh hủy diệt nuốt chửng, mọi thứ, bao gồm cả các tòa nhà nữa, bị phân giải.
——GOOOOOOOOAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…
Như thể đang nhạo báng sự sống vừa bị nó nuốt chửng, vị Vua gầm lên.
Nhưng ngay lúc đó,
Năm cây cọc bay thẳng vào miệng đang mở của Rồng.
Sau khi chui được vào miệng nó, những cây cọc vỡ ra mà không để lại vết thương nào. Con Rồng chuyển sự chú ý của nó sang kẻ vừa bất ngờ tấn công.
Ở đó, là một cô gái với mái tóc hoàng hôn đang lao thẳng vào con Rồng, Ouka.
"——Kusanagi!"
Ouka vừa tiến nhanh đến chỗ con Rồng vừa hét vào điện đàm.
Ngay sau đó, con Rồng cảm thấy có gì đó sau lưng nó, nên nó quẫy đuôi thật mạnh.
Những tòa nhà phá sau vỡ vụn như nắm cát, chỉ còn là đống gạch vụn.
"OoooOOO!'
Có giọng nói từ trên trời.
Lúc con Rồng quay cổ lên nhìn về phía đó, thì có một thanh kiếm chém vào con mắt pha lê của nó.
*kiiin*!
Thanh kiếm bị pha lê chấn dội lại.
Con Rồng cố tóm lấy tên kỵ sĩ thiên thanh đã tấn công vào mắt của nó bằng một trong hai chi trước.
Nhưng kỵ sĩ màu thiên thanh đã né được trong đường tơ kẽ tóc.
Takeru, suýt nữa là bị chân Rồng cào trúng, hạ cạnh xuống đất.
“Đừng dừng lại! Cứ tiếp tục đi!”
“Rõ rồi!”
Ouka và Takeru chạy xung quanh con Rồng. Hết di chuyển trên mặt đất, lại nhảy qua nhảy lại các tòa nhà, cứ liên tục như thế mà không dừng lại.
Con Rồng đuổi theo cả hai, và họ suýt soát tránh được.
Takeru lại tiếp tục né được chỉ trong khoảnh khắc.
——Phải làm cho được đó, Suginami!
Cậu thầm cầu nguyên mong sao chiến lược Ikaruga đề ra sẽ thành công.
Chiến lược mà Ikaruga đề ra là.
Vai trò của Takeru và Ouka là câu giờ, nhiêu đó thôi.
Usagi lúc nãy còn đang nhắm bắn trên bước tường ngăn của phòng nghiên cứu số 5, hiện tại đang chạy dọc theo gờ tường có lắp pháo hướng về phía bắc.
Để chạy nhanh hơn, cô đã bỏ khẩu súng nặng nề lại. Hiện tại thì cô không có gì trong tay cả.
《"Usagi, đến đó chưa?"》
“Đừng có điên! Cậu nghĩ chỗ này nó nhỏ lắm chắc?”
Usagi vừa thở sâu vừa dốc hết sức bình sinh mà chạy.
Usagi tuy không phải là người thông minh nhất, nhưng phản xạ của cô rất tốt. Rõ ràng là cái thứ sức mạnh vô lý của cô cũng giúp cô chạy nhanh.
"Có thật là... ở đó không...?! Tớ chẳng thấy gì cả!"
《"Nó hẳn là ở đó. Khi đến đây, từ trong xe tớ đã thấy nó."》
"Cái phần 'hẳn là' nghe bất an quá!"
Cô thở dốc, khuôn mặt như muốn khóc.
Chân nhức. Tay mỏi. Phổi cũng đau.
Ngay khi cô muốn thốt lên là mình đã hết chịu nổi rồi.
Thì cô tìm ra cái thứ khổng lồ được lắp đặt trên bức tường ngăn.
“...là...cái này…?”
Đó là một cục pin cỡ bự. Nó to hơn nhiều so với những khẩu pháo được lắp trên gờ tường kia, và trông cũng hiện đại hơn.
Đây là Pháo Điện Từ Chống Đạn Đạo được Hội Giả Kim phát triển. Một thứ vũ khí đáng sợ bắn ra những viên đạn đi với vận tốc nhanh gấp 10 lần vận tốc âm thanh.
《"Cậu có nhìn thấy buồng lái hay mấy thứ đại loại vậy không? Ngồi vào đó, căn mục tiêu cho chuẩn. Rồi tỉa thôi.”》
“...uuu...nhiều công tắc quá, không hiểu gì hết.”
《"Cậu không cần chạm vào chúng đâu. Cậu sẽ phải phá hủy phần trên xương sống của con Rồng, là nơi đặt động cơ. Đó là nơi mà cậu sẽ làm cho lớp vật liệu kháng ma thuật mỏng đi.”》
"............uuu."
《"Nếu cậu phá được, thì chúng ta sẽ thắng. Nó sẽ không thể di chuyển, và bị chính trọng lượng của mình đè bẹp.”》
Usagi nghe lời nhìn vào ống ngắm, và nắm lấy cần điều khiển.
Nghiêng nó nhẹ một cái là họng súng cũng di chuyển chính xác theo đó.
Quả thật cũng không khác việc dùng súng bắn tỉa là mấy.
《"Bắn liên tiếp được năm lần. Sau đó thì cần phải chờ vài phút cho nó nguội lại.”》
Lượng đạn có hạn làm Usagi thêm căng thẳng.
Cô ghét chứng bệnh của mình. Không giống với chứng bệnh của Takeru, Ikaruga hay Ouka, chứng bệnh này ảnh hưởng rất nhiều đến cô.
Nó ảnh hưởng đến mọi thứ. Học hành, thể dục, mọi thứ đều bị phá hoại bởi cơn sợ hãi.
Nhưng cô sẽ không bao giờ để cho đồng đội mất mạng vì chứng bệnh của cô. Thế nên Usagi đặt ngón tay lên cò súng.
Nếu cô bắn trượt, mọi thứ sẽ kết thúc. Nhưng nếu cô không bắn, thì mọi thứ sẽ kết thúc trước cả khi nó kịp bắt đầu.
Vậy nên xạ thủ Usagi——khai hỏa.
"——Guu!"
Sau khi cô siết cò súng hết cỡ, một phát đạn được bắn ra cùng với thứ âm thanh to như một trận ném bom.
Phát đầu tiên——không trúng.
“...trượt ư…!?”
Bởi vì chấn động quá ghê gớm, Usagi đã bị run và di mặt khỏi ống ngắm.
《"Nạp đạn mau lên! Nếu nó thấy vị trí của cậu thì xong đời!"》
Usagi vội vã kéo cần gạt. Khẩu súng này phản ứng lại và tự động nạp đạn.
Cô càng thêm run rẩy.
Vì thở gấp quá, nên tầm nhìn của cô cũng bị ảnh hưởng.
Phát thứ hai——không trúng.
Phát thứ ba——không trúng.
"Aaa...aa...uuu..."
《"Không sao đâu. Cứ bình tĩnh, cậu làm được mà."》
Lời của Ikaruga không chạm đến tai Usagi nữa. Cô đang lâm vào tình trạng tồi tệ nhất.
Thể trạng cô không được hoàn hảo vì một mắt không hoạt động. Cô đang sử dụng thứ vũ khí mà mình chưa bao giờ dùng trước đây, một khẩu pháo điện từ. Cái tình huống này lại còn đòi hỏi cô không được bắn trượt.
Tệ thật. Tình huống xấu nhất.
Vì chỉ dùng được một mắt nên tầm nhìn của cô bị mờ. Và cũng vì lý do đó mà cô không nhắm rõ được.
Và tệ hơn hết, tim của Usagi đang run lên dữ dội.
Phát thứ tư——không trúng.
Nước mắt lã chã trong mắt cô, cổ họng cô nấc nghẹn.
Phải, mình là đứa con gái tệ hại. Ai đó giúp tôi với. Giúp cháu với ông ơi.
Gương mặt ông cô, người đã dạy cô bắn tỉa, hiện lên trong đầu.
Nhưng, khi cô nhìn thấy hình dáng Takeru qua ống ngắm.
Cậu liên tục bay nhảy tránh né những đòn tấn công, cậu tránh được cú đá từ chân sau của con Rồng, và đuôi nó lao tới cậu.
Nhìn thấy đòn tấn công sắp sửa đè nát Takeru trên mặt đất, Usagi ngưng cả thở.
"————"
Cô mở to mắt, và không nghĩ ngợi gì nữa.
Cô không suy nghĩ những chuyện không cần thiết nữa, trước mặt cô là đồng đội đang lâm vào tình thế hiểm nghèo, và vào thời khắc cuối cùng cô nhắm rồi khai hỏa cỗ máy.
"——Fuu!"
Cô thở hắt ra, và siết cò.
Mặc dù Takeru đã nhận ra đòn quét đuôi đó, nhưng cậu vẫn còn lơ lửng trong không trung sau khi tránh được đòn tấn công bằng vuốt của con Rồng.
"Tiêu rồi——"
Mình xong phim rồi!
Ngay khi cậu vừa nghĩ như vậy.
Cùng với thứ âm thanh va chạm ầm ĩ, cơ thể khổng lồ của Rồng cũng rung mạnh lên.
Đà của cái đuôi dừng lại, và cơ thể khổng lồ của nó bắt đầu lảo đảo.
"——Cậu làm được rồi... Usagi, cậu đã làm được rồi!"
Sau khi xác nhận chiến thắng của họ, Takeru mỉm cười.
...*zunn*!
Tuy nhiên, con Rồng đã chịu được phát bắn của Usagi, nó vẫn còn đứng được.
Chiến thắng mà họ tưởng đã nằm trong tay, giờ bay mất.
《"...có vẻ chỉ một phát là chưa đủ… phần động cơ tạo lực bay không bị phá hủy."》
Ikaruga nói vào điện đàm, giọng đầy vẻ tiếc nuối.
Takeru cảm thấy kinh hoàng, cậu nghiến răng.
Con Rồng trong khi còn lảo đảo thì mở miệng ra.
Đòn tấn công cỡ bự sắp đến.
Và trước miệng Rồng là Ouka.
Takeru không hề chần chừ mà hạ hông xuống.
"——Kusarigama[note1311]!"
Cùng lúc cậu nhảy lên, thanh kiếm cũng đội dạng sang Kusarigama.
Cậu ném sợi xích quấn quanh cổ con Rồng.
Theo đà đó, Takeru liệng lên chỗ xương sống của con Rồng.
Và hình dạng thanh kiếm lại trở về là một thanh zanbatou.
"Mẹ kiếp! Cái này...!"
Cậu đâm kiếm vào xương sống nó.
Tiếng kim loại kêu leng keng, nhưng cột sống không hề bị tổn hại dù cậu đâm vào chỗ mà súng điện từ đã bắn trúng trước đó. Muốn gây hư hại cho các bộ phận bên trong, thì cần một phát trúng đích nữa.
Tuy vậy, Takeru vẫn liên tiếp tấn công không ngơi nghỉ.
Đột nhiên, cậu cảm thấy mất hết sức lực, và bộ giáp phủ lấy cơ thể cậu cũng bắt đầu vỡ ra.
Cậu sẽ sớm quay trở lại cơ thể máu thịt.
《"Ma lực đã cạn kiệt. Đã đến giới hạn hoạt động rồi."》
Khi những lời đó được thốt ra, Takeru cảm thấy tuyệt vọng.
———Tôi.
———Tôi không thể bảo vệ được cô ấy?
———Đồng đội của tôi, người quý giá với tôi.
———Tôi sẽ lại đánh mất ư?
Rồi đầu óc cậu trống rỗng. Trong cái thế giới mà mọi thứ dường như chậm lại vì Kiếm Trừ MaTảo Ma Đao, cậu in sâu hình bóng của Ouka vào mắt.
Ouka chầm chậm lắc đầu với cậu.
Cùng lúc ma lực hội tụ trong miệng rồng thành hơi thở rồng. Ừ, mọi chuyện đã kết thúc.
Dù đã hứa là sẽ gách vác, nhưng giờ sự chuộc lại của cậu sẽ kết thúc thế này đây.
Takeru cố gọi tên Ouka.
《"——Mọi người! Đừng có quên tôi chứ!"》
Giọng nói vừa xen vào, chính là Mari.
Takeru nhìn về phía giọng nói phát ra, cậu nhìn thật kỹ, đến tận bức tường ngăn phía xa.
Ở đó, là Mari đang thi triển một ma pháp trận to hết cỡ.
《"Takeru! Hãy nhận lấy——ma lực của tôi!"》
Nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ tự tin của Mari, Takeru nhớ lại.
Nhớ lại lúc bọn họ hợp tác đánh bại Haunted tại giải đấu.
“Lapis! Cố Hữu Ma Pháp!”
《"Đã rõ——Grant of TwilightTwilight Enchantment kích hoạt."》
Một ma pháp trận màu thiên thanh ngay lập tức xuất hiện, và lưỡi kiếm cũng phát ra ánh sáng xanh.
《"Nhận lấy nè——『Cực Quang Pháo 』!"》
Ma lực của Mari tụ lại, và lao về phía Takeru với tốc độ chóng mặt.
Takeru dùng lưỡi kiếm của Lapis đón lấy lượng ma lực khổng lồ đó.
*Gyuuuuu...!*
Viên đạn ma thuật bị hút hết, và lưỡi kiếm của Lapis ngay lập tức phát sáng lên.
Khi ma lực đã đầy lại, Takeru lại biến thành dạng Thợ Săn Phù Thủy.
“Kỳ Lân Phá Thương!”
Bằng kiếm kỹ này, thân kiếm đâm thẳng vào con Rồng.
Lưỡi kiếm đâm vào phần hư hỏng và xuyên vào phần máy móc bên trong.
Nhưng như thế vẫn chưa phải là hết.
Vẫn chưa xong.
Sau khi kiếm đâm xuyên qua được, cậu chuyển dạng nó sang thanh zweihander.
Máy móc bên trong bị hỏng nặng hơn nữa khiến con Rồng chao đảo.
Tuy nhiên vẫn còn chưa đủ.
“Lapis! Dốc toàn lực, đừng chừa lại gì cả!”
《"Đã rõ. Flexible material——full burst."》
Một lượng lớn ma lực tràn xuống từ thanh kiếm và phát nổ bên trong con Rồng, phá hoại nó đến chết.
Ma thuật của Mari có sức phá hoại khôn lường, nó thậm chí còn gây hư hoại lớp giáp dày của con Rồng.
Tuy nhiên, con Rồng vẫn còn đứng được, và sắp sửa tung đòn tấn công cuối cùng vào Ouka.
Dai thật, dù gì chúng vẫn được gọi là sinh vật huyền thoại mạnh nhất.
Tuy vậy,
Kẻ giết rồng...! Cũng ngầu ghê! Thiệt là, khiến mình sôi máu quá!
Takeru rất giỏi dùng kiếm kỹ quái dị.
Một con quái vật siêu phàm thế này xứng đáng là đối thủ của một Kusanagi. Mặc kệ kế hoạch.
Giờ chỉ còn đồ sát mà thôi.
Do đó——cậu sẽ tận hưởng cuộc săn này!
Takeru nhập tâm vào thanh kiếm, nắm lấy nó bằng cả hai tay.
Cậu dồn tất cả trọng lượng và sức mạnh vào kiếm.
Kiếm phái Kusanagi vốn ban đầu không dùng để đối nhân[note1312]. Nó là loại kiếm pháp được tạo ra để chống lại những sinh vật huyền thoại khổng lồ.
Trong số các kiếm kỹ ấy, có một kiếm kỹ bị hạn chế sử dụng.
Và đó là——
"Kusanagi Song Nhận Phái———Giao Long Tật Tẩu Kích[note1313]!"
Cậu lao vút trên lưng rồng, kéo theo thanh kiếm vẫn cắm vào người nó.
Kiễm kỹ này chỉ dùng được với loài Rồng, và sử dụng tại phần cổ, nó cho phép cậu đứng vững và không bị lắc khỏi thân Rồng. Đôi chi trước ngắn ngủn của con Rồng không thể chạm đến cậu được, và tại vị trí này thì cái đuôi của nó cũng không thể quét trúng cậu. Cậu cứ thế cắm kiếm vào sâu hơn.
Thanh kiếm to lớn cắt xé nó như thể cá mập cắn phập răng vào con mồi, cậu xé con Rồng từng chút từng chút một.
Và cậu cứ chạy trên lưng nó kéo theo thanh kiếm.
Không ai có thể chặn được đòn này.
Thanh kiếm chém đứt phép thuật của phái Kusanagi. Nó đã chống lại ma thuật từ thời hồng hoang.
Do đó nó thật vượt trội.
Dù có phải chống lại sinh vật huyền thoại mạnh nhất, cũng sẽ bị chém chết mà thôi.
"Đi nàoOOOOOOOOOOOOOOO!!"
Takeru vẽ nên đường kiếm như ánh trăng, và liên tiếp vung thanh kiếm khổng lồ chém nát cột sống của Rồng.
Rồi cơ thể Takeru theo đà lao thẳng xuống đất.
Cậu thở hổn hển đau nhức rồi đứng lên xác nhận mọi sự đã xong.
Con Rồng, mặc dù các bộ phận máy móc bên trong và các mảnh pha lê bay tá lả trong không trung, vẫn đứng đó.
“...ngã đi…”
Takeru lẩm bẩm như cầu nguyện.
"Ngã đi...ngã đi… ngã đi...! Ngã dùm đi...!"
Lời nguyện cầu của cậu vang vọng.
Cùng lúc đó, con Rồng loạng choạng và nhìn lên trời.
——Goo....guoo.......
Nó gầm lên, nhắm vào bầu trời mà phóng ra một cú hơi thở rồng.
Ma lực màu xanh nước biển vặn xoắn xuyên phá trời mây, tạo thành một cột ánh sáng.
Những đám mây tản ra do sóng xung kích, và ánh sao lấp lánh xuất hiện phía sau chúng.
Và,
Con Rồng đã cạn ma lực, cơ thể nó lảo đảo rồi ngã ụp xuống.
——*Zusunnn*
Lời cầu nguyện của cậu đã thành.
Con Rồng mất đi động cơ bay nên không thể tự đỡ lấy trọng lượng cơ thể nữa, kết quả tất yếu là nó ngã xuống.
Nó không còn chút sức nào nữa, và hoàn toàn bất động.
Nó đã chết hẳn rồi.
"Chế ngự——hoàn thành."
Bụi đất bốc lên mù mịt trong không khí, và đứng phía trước xác Rồng, là một kỵ sĩ.
Takeru vung kiếm đặt sang bên, rồi thở hắt ra.
Cậu suýt ngã nhào về phía trước.
Với tầm nhìn mờ mờ, cậu ngẩng lên.
Từ phía xa xa, cậu thấy một người phụ nữ mặc áo khoác thí nghiệm trắng chạy đến.
Takeru sẽ không bao giờ quên được vẻ mặt của cô ấy lúc đó.
Làm sao cậu quên được sự lo lắng ánh lên trên gương mặt Ikaruga.