⋆。゚☁︎。✈︎⋆。 ゚☾ ゚。⋆
Cuối năm đầu tiên sau khi chuyển ngành, Châu Kỳ Sâm đến làm việc cho Hàng không Hải Nam ở Thâm Quyến, quen được Dư Tiêu Viễn ở trình hai người quen nhau khá là hư cấu, về sau mỗi khi nhắc đến, bạn bè anh đều nói giống như tình tiết phim truyền hình vậy. Đó là lần đầu tiên anh bay A320, từ Bảo An Thẩm Quyến đến Hồng Kiều Thượng Hải, giữa chừng chuyến bay xảy ra một vụ ồn ào trong khoang. Có hành khách đang từ nhà vệ sinh về chỗ ngồi thì đột nhiên phát bệnh tim, gục xuống đất không dậy nổi, sắc mặt trắng bệnh, miệng ngậm chặt, dọa sợ tất cả hành khách trên máy bay. Châu Kỳ Sâm dùng loa phát thanh cơ trưởng hỏi ở đây có ai là bác sĩ không——Chuyến bay này bay giữa tuần nên chỗ ngồi trên máy bay chỉ được ngồi hơn một nửa, phần lớn là người già không cần đi làm. Vốn dĩ anh cũng không có hi vọng nhận được câu trả lời. Nhưng khi đó, Dư Tiêu Viễn đến hội thảo nghiên cứu tại Thượng Hải nên mới đi chuyến bay giữa tuần, khi đó trùng hợp lại có mặt trên máy bay. Hắn là bác sĩ khoa tim mạch, biết cách xử lý tình huống như thế này, bèn ngay lập tức đứng dậy ra hành lang làm CPR (hồi sức tim phổi).
Tiếp viên đã trấn an hành khách trong khoang, đi tới buồng lái nói với Châu Kỳ Sâm, "Tình hình tạm thời đã ổn định, có... một vị bác sĩ không ngồi vào chỗ nên không thể thắt dây an toàn."
Châu Kỳ Sâm không nhìn cậu ta mà nhìn ra phía trước——Anh đã yêu cầu hạ cánh dự phòng ở Phúc Châu, đã gọi PAN-PAN(*), hiện tại đèn xanh cho phép bay tiếp.
(*) Là một tín hiệu khẩn cấp trong ngành hàng không, được sử dụng khi một chiếc máy bay gặp nguy hiểm nhưng không ở trong tình trạng khẩn cấp ngay lập tức.
"Phía trước thời tiết không gặp vấn đề gì, cậu để anh ta toàn lực cứu người. Yên tâm, tôi không làm anh ta ngã đâu."Cuối cùng anh hạ cánh khẩn cấp chuyến bay này tại Phúc Châu, xe cứu thương đã trực sẵn ở bãi đỗ máy bay, không trễ nải một giây nào, lập tức đưa người bệnh đến bệnh viện. Dư Tiêu Viễn làm CPR chuẩn như trong sách giáo khoa, đè gãy ba cái xương của người bệnh, cứu ông ấy một mạng, khi đưa lên xe cứu thương còn kiểm tra dấu hiệu sự sống. Sau đó Châu Kỳ Sâm mới cất cánh lần nữa từ Phúc Châu, bay đến sân bay Hồng Kiều theo lịch trình ban đầu.
Sau khi đáp xuống sân bay, Châu Kỳ Sâm cản Dư Tiêu Viễn đang định xuống máy bay, nói với hắn: Đài quan sát Hồng Kiều chuyển lời cho tôi, bệnh nhân được đưa đến bệnh viện đã không sao nữa rồi.
Lúc này Dư Tiêu Viễn mới thở phào, gật đầu với anh.
Châu Kỳ Sâm nháy mắt nói với hắn, để lại phương thức liên lạc đi, có cơ hội người nhà họ sẽ cảm ơn anh.
Dư Tiêu Viễn không nhiều lời, cúi đầu lục lọi trong túi, tìm ra được sổ ghi chép bệnh án, xé một tờ ra, viết số điện thoại của mình rồi nhét vào tay Châu Kỳ Sâm.
"Không cần đưa họ đâu, cho cậu." Hắn nói.
Bọn họ cứ như vậy mà quen nhau.
Sau khi quen nhau rồi, anh mới phát hiện ra, có lẽ để lại số điện thoại cho anh là hành động chủ động nhất mà Dư Tiêu Viễn từng làm trong đời. Hắn là một người vô cùng bình tĩnh và lạnh nhạt, xung quanh dựng lên rất nhiều thành lũy, cho nên ban đầu quan hệ giữa cả hai chỉ là bạn tình. Sau đó bọn họ hiểu ra cả hai đều có ý với nhau nên mới thử yêu. Có lẽ do mới yêu nên lúc đó anh cảm thấy mặt nào của Dư Tiêu Viễn cũng tốt——Hắn bảo Châu Kỳ Sâm đến bệnh viện của mình chụp X-quang mỗi tháng, chụp những vị trí có đóng đinh thép bên trong cơ thể anh. Anh cảm thấy cho dù là làm bác sĩ bên ngoài hay là người yêu trong nhà, hắn đều rất tốt.
Nhưng trong mối tình này, Châu Kỳ Sâm chợt nhận ra có lẽ mình đã đi nhầm bước. Dư Tiêu Viễn là người rất thông minh, bình thường trong công việc hắn luôn đơn độc chịu trách nhiệm. Châu Kỳ Sâm cũng tán thưởng sự tài hoa và điềm tĩnh của hắn, thế nhưng anh cũng có phần không hài lòng lắm với sự tinh anh theo kiểu cách lạnh lùng của hắn. Dư Tiêu Viễn không chủ động hẹn hò, cũng không bận tâm cảm giác nghi thức, không biết thế nào là lãng mạn. Thậm chí trước đây anh từng xem phim ở nhà cùng Dư Tiêu Viễn, hắn lại vì mệt mỏi quá mà ngủ mất giữa chừng. Anh hiểu là do ban ngày hắn phải phẫu thuật liên tục nên cũng không truy cứu. Nhưng vì muốn được ở bên hắn thêm một buổi tối, anh có thể đổi ca, có thể tăng ca liên tục, có thể bay trắng cả đêm để đến tìm hắn. Còn chuyện dịu dàng nhất mà Dư Tiêu Viễn từng làm cho anh, đó là hắn đắp chăn cho anh khi anh ngủ. Có lần khi hai người cãi nhau, Dư Tiêu Viễn đã nói một câu khiến anh rất buồn lòng và thất vọng——Hắn nói, đi làm hàng ngày anh đã phải xã giao và làm hài lòng bệnh nhân lẫn người nhà của họ, bây giờ về nhà còn phải làm hài lòng em. Anh chợt ý thức được, có lẽ anh thích Dư Tiêu Viễn nhiều hơn so với việc hắn thích bản thân anh.
Sau đó Châu Kỳ Sâm cảm thấy, có lẽ không phải hắn không yêu anh, mà là cuộc đời này của hắn chưa từng nồng nhiệt thích ai hay quan tâm tới ai cả. Giống như có người bẩm sinh không biết phát âm uốn lưỡi, từ nhỏ Dư Tiêu Viễn đã không có năng lực này, cũng chưa có ai đòi hỏi hắn làm như thế.
Thật ra anh đã cảm nhận được sự chênh lệnh này từ lâu, anh cũng nghĩ tới việc chia tay, chia tay rồi cả tâm lý và tinh thần anh đều khỏe mạnh hơn. Thế nhưng tình đầu luôn là thứ khó buông bỏ, anh luyến tiếc duyên phận giữa mình và Dư Tiêu Viễn——Dùng chính câu mà anh từng nói đi, bao nhiêu chuyến bay tới Thượng Hải như thế, anh lại ngồi đúng chuyến em trực. Cả nước có bao nhiêu bác sĩ, em lại chở đúng anh.
Sau khi biết tin mình được chuyển công tác đến Bắc Kinh, Châu Kỳ Sâm đã nói với Dư Tiêu Viễn ngay. Dư Tiêu Viễn nghe xong cũng không có quá nhiều cảm xúc, vẫn tiếp tục cuộc sống như bình thường, cách mấy ngày thì tới tìm anh, hoặc là gọi anh qua căn hộ của hắn. Điều này khiến Châu Kỳ Sâm cảm thấy có phải bộ não hắn được cài phần mềm chặn gì không, chặn sạch chuyện anh phải đi, giấu hắn một cách kín kẽ. Hắn chỉ tiếp nhận chứ không xử lý thông tin này, sau đó viết thêm một chương trình khác, duy trì mối quan hệ hai người họ như thường. Hắn vẫn biết trò chuyện, vẫn biết hôn anh, hai người ở bên nhau vẫn êm đềm, đến ngày đầu tiên của tháng sau, hắn vẫn sẽ đặt cho anh một suất khám chuyên gia để chụp X-quang tại bệnh viện của mình.
Thế nhưng hắn có thể giả vờ, nhưng Châu Kỳ Sâm không giả vờ được, anh là người thích làm theo ý mình, dù kết quả có thể tốt hoặc xấu. Nghĩ đến khả năng tương lai mình phải yêu xa, Châu Kỳ Sâm bèn nói chuyện với Dư Tiêu Viễn. Anh cắn răng hạ quyết tâm, quyết định mở lòng chia sẻ quá khứ của bản thân, bộc bạch những câu chuyện và cảm xúc phức tạp ẩn sau những lời ít ỏi mình từng nói với đối phương. Anh kể từ việc mình đi bộ đội cho đến tình cảm với Bạch Tử Duật, rồi đến việc mình đổi ngành sau sự cố rơi máy bay, còn có cả sự việc cắt đứt quan hệ với người nhà sau khi come out. Anh muốn xem thử thái độ của đối phương. Nếu như Dư Tiêu Viễn quan tâm tới anh, có lẽ hai người sẽ ngày càng khăng khít hơn, gắn bó tới mức có thể duy trì quan hệ khi yêu xa. Biết đâu, chỉ là biết đâu thôi, Dư Tiêu Viễn có sự nghiệp thành công rồi sẽ bằng lòng đi cùng anh tới Bắc Kinh phát triển. Dư Tiêu Viễn mồ côi mẹ, quan hệ với bố hắn cũng không quá thân thiết, bạn bè ở Thâm Quyến cũng không nhiều, mấy tháng nay Châu Kỳ Sâm đã quan sát nên phát hiện ra, thậm chí bạn bè của hắn còn không nhiều bằng bạn bè của anh dù anh mới chỉ tới Thâm Quyến chưa đến một năm.
Anh nhớ ngày hôm đó ở Thâm Quyến mưa rơi rả rích cả ngày. Anh nói hơn hai tiếng, hai người ở nhà Dư Tiêu Viễn từ khi mặt trời lặn tới khi tối mịt, anh nói tới mức cổ họng khô khốc. Sau khi nói xong, tim anh đập thình thịch, lòng bàn tay ứa ra mồ hôi. Thế nhưng Dư Tiêu Viễn chỉ nói với anh vài chữ: Em để anh suy nghĩ đã. Sau đó hắn đứng dậy, tiễn anh ra cửa.
Cũng là sau này Châu Kỳ Sâm mới hiểu ra, đó là kế hoãn binh của Dư Tiêu Viễn. Khi anh kể thì hắn đã đưa ra quyết định rồi.
Dư Tiêu Viễn chia tay với anh.