Maus: Ngẫm lại mới thấy nếu chịu t chịu dịch thì sẽ chẳng tốn mấy thời gian, cơ mà t là kiểu người - tuy không chăm nhưng được cái lười nên đành chịu thôi :V
----------
Nếu tôi phải tóm tắt cuộc đời mình vào một cuốn sách, kiểu gì nó cũng sẽ kết thúc trong một trang giấy.
Có lẽ tôi còn chẳng thể hoàn thành nổi phần 'Ki' của 'Ki-shō-ten-ketsu' nữa mất. [note31503]
Cuộc sống của tôi là một vòng luẩn quẩn của đi ngủ và thức dậy.
Chẳng có mấy điều để tôi có thể viết lên đó cả.
“Cuốn sổ cuộc đời” của tôi rất có thể sẽ chẳng có gì ngoài những trang giấy trắng.
Cơ mà, ít ra tôi vẫn có thể viết được một điều… Đó là chuyện đã xảy ra nửa năm về trước.
―― 6 tháng trước, tôi bảo vệ một cô gái lạ khỏi mấy tên côn đồ.
Lúc ấy, có lẽ tôi đã đọc quá nhiều truyện phiêu lưu và nung nấu trong lòng một ý thức công lý. Sau khi thấy một cô gái bị đưa vào con hẻm, tôi đã đi theo và dùng một cây gậy gỗ đập mấy tên côn đồ từ phía sau khiến chúng bất tỉnh nhân sự.
Cô gái cúi đầu trong khi nói 'Cảm ơn' với khuôn mặt tái xanh rồi sau đó lùi lại và nhanh chóng chạy đi, dù rằng tôi đã nghĩ nán lại thêm chút nữa cũng có sao đâu… Trong lúc đang nghĩ về cô gái, đột nhiên một hiệp sĩ đầy đủ giáp trụ tóm lấy tôi từ đằng sau.
Sau khi anh ta nghe xong câu chuyện, chẳng hiểu sao nó lại trở thành 'con trai lãnh chúa bị tôi đánh tới ngất xỉu'. Do đó, tôi đã bị tuyên án một năm tù giam vì cái tội đánh con trai lãnh chúa. Chắc chắn lời buộc tội đó đã sai đến phân nửa, nhưng tôi không có ai chống đỡ hết, và cả cái lời giải thích của tôi cũng chỉ nghe như một lời bào chữa. Khi đó tôi đã nhận ra đồng minh của công lý chỉ có vụ bất lực và vô dụng trước quyền lực mà thôi.
Mà đợi đã, cũng không hẳn là nó vô dụng đến thế…
Nhờ vào điều đó tôi mới có thể viết vài dòng trong cuốn sổ cuộc đời mình. Theo cách nào đó thì đấy lại là một chuyện tốt.
Bây giờ, tôi đã có thể viết hơn một trang vào cuốn sổ cuộc đời rồi. Cơ mà, giới hạn cũng chỉ dừng lại ở con số 4. Cho nên, nếu một cuốn sách có khoảng 40 trang và nó ngang bằng với chiều sâu của cuộc đời một người, vậy thì chiều sâu của cuộc đời tôi chỉ ở khoảng một phần mười so với một người thường.
Không tệ.
Dẫu sao điều này cũng giống cuộc sống của tôi mà…
Đó là những gì tôi đã nghĩ
Cho đến khi tôi gặp ông già đó…
———————————–
―― Bầu trời nhìn qua song sắt cửa sổ đẹp quá đi mất thôi.
Bầu trời tôi thường thấy lúc ở bên ngoài không đẹp cho lắm, cơ mà bầu trời tôi nhìn lên từ bên trong nhà tù lại thật đẹp.
Bầu trời, thứ cũng là biểu tượng của tự do, trông cứ như đang tỏa sáng vậy. Có lẽ là bởi nó được nhìn từ một nơi tù túng, ánh sáng nhìn từ nơi tối tăm mới thật chói lọi.
“Nửa năm nữa ấy hả…”
Có một kệ sách, một cái bàn, một cái toilet cùng hai cái ghế gỗ. Ngoài ra còn có thêm cả hai bộ chăn đệm nữa… Cái khung cảnh sẽ chẳng có thay đổi gì sất.
Đã được nửa năm kể từ cái ngày tôi bị tống giam do cái ‘ý thức công lý' tẻ nhạt.
Tôi sẽ được thả ra trong nửa năm nữa.
Khi mới đến đây tôi rất biết ơn về cái môi trường ngày ăn ba bữa cơ mà, ngày qua ngày cứ sống ở cùng một nơi với cùng một khung cảnh thành ra lại khó hơn tôi đoán.
Thức dậy trong cùng một căn phòng…
Làm những điều giống nhau…
Ngủ cùng vào một lúc…
Không phải cái nhà tù này tệ. Các lính canh cũng không làm tổn thương tù nhân, công việc và tập luyện cũng ở mức thích hợp.
Chỉ là… tôi・ muốn・ vài・thay・đổi.
Tôi muốn một điều gì đó xảy ra có thể xóa bỏ hoàn toàn nỗi buồn chán của mình.
Dù chỉ là một điều đơn giản như thêm vài cái pudding vào thực đơn bữa sáng thường lệ cũng được. Tôi thật sự muốn có một sự thay đổi dù cho nó có tầm thường ra sao.
Tôi chán ngán cái cảnh lặp đi lặp lại cùng một ngày này lắm rồi. Điều tương tự cũng xảy ra khi tôi sống bên ngoài, nhưng ít ra khung cảnh còn luôn khác nhau.
Tôi đang chán chết ra đây.
Tôi chán ngán cái chuyện này rồi.
Và tôi cần sống tiếp ở đây thêm sáu tháng nữa… Có mà tôi điên mất thôi.
Liệu những người đã ở đây 10 hay 20 năm có phát điên luôn hay không vậy?
Tôi rời mắt khỏi chấn song và vùi mình vào trong chăn.
“Tỉnh chưa hả? Tù nhân số 089.”
Số của tôi được gọi. Đó là giọng của một nam cảnh vệ quen thuộc.
Tôi trở mình trên chiếc nệm, nhưng nhìn thấy cảnh vệ đang cau mày với tâm trạng khó chịu, tôi vội vàng đứng dậy và cúi đầu.
"Cám ơn vì đã làm việc chăm chỉ. Anh cần gì sao?"
“Ừ. Thật ra, từ hôm nay tôi sẽ sắp xếp một tù nhân mới vào phòng này.”
Đó chỉ là tin tức về một tù nhân mới thôi. Song bên trong đầu tôi thì, 'Cuối cùng cũng sẽ có ai khác ở đây rồi'.
Phòng giam tôi ở rất rộng, đủ rộng để 6 người trưởng thành ngủ kế bên nhau.
Thế mà trong sáu tháng qua, ngoài tôi ra thì chẳng có tù nhân nào khác ở trong này hết. Dù cho tất cả các tù nhân khác trong nhà giam đều nói phòng của họ không có cái chuyện chỉ có độc một người.
"Đây này. Đến đi. Nhanh cái chân lên."
Người cảnh vệ ra hiệu và một bước chân yếu ớt tiến đến phòng giam của tôi.
Điều hiện ra từ cái bóng của người cảnh vệ là một ông già cao cao tóc xám bạc.
Tôi có chút thất vọng.
Chắc chắn là tôi đã không mong đợi một phụ nữ xinh đẹp đến đâu (ừm, về nguyên tắc thì các nhà tù được chia theo giới tính mà), cơ mà ít nhất nếu ai đó cùng tuổi đến thì tôi còn có thể nói chuyện với anh ta.
Một người già như ông ta không thể mang đến một sự ‘thay đổi' tôi muốn được.
“Từ giờ cậu sẽ phải chăm sóc ta rồi. Chàng trai"
"…Bên đây cũng thế."
Tù nhân số 118. Đôi mắt ông ta trống rỗng như thể đã từ bỏ mọi thứ rồi vậy.
――Tôi chưa từng nghĩ rằng kể từ cuộc gặp mặt với ông già, cuốn sổ đời tôi sẽ phủ kín những chữ.
Nếu cuộc đời tôi mà là một cuốn truyện thì hẳn khoảnh khắc này phải là phần “Giới thiệu” rồi đây.
————————
Tù nhân số 118, ông già, ông ta đã bắt đầu đọc tất cả mấy cuốn sách trong phòng. Ông ta đã độc chiếm chiếc bàn, vừa đọc sách vừa lẩm bẩm điều gì đó. Tôi quấn mình trong chăn trong khi cố không dính líu gì đến, nhưng mười phút sau …
"Chàng trai, cậu tên gì vậy?"
Ông già đột nhiên đến gần tôi.
"…Seal"
"Seal? Còn họ thì sao?”
“Tôi cũng chẳng biết vì cha mẹ đã bỏ rơi tôi từ lúc còn nhỏ rồi. Ngay cả cái tên cũng là do tôi tự nghĩ ra thôi.”
Tôi nhìn thấy một sự thương cảm mờ nhạt trong đôi mắt ông già.
Không phải việc của ông.
Cha mẹ bỏ rơi tôi cũng chẳng sao hết, kiểu gì cũng phải có lý do mới khiến họ phải bỏ rơi tôi thế. Ừm, cứ nghĩ về nó cũng chẳng thay đổi được gì cả. Tôi thực sự chưa từng nghĩ nhiều lắm dẫu cho cha mẹ không ở đó, và vì ngay từ đầu họ đã không ở đó rồi, tôi chưa từng cảm thấy gì về điều đó hết.
Tôi chưa từng ghen tị với gia đình người khác hết.
Thế nên, tôi không cần ông phải cảm thông đâu. Và Làm Ơn, Ngưng・Nhìn・ Tôi・ Cái・ Kiểu・Đó・Nữa・Đi, tôi không thích vậy đâu.
“Vậy thì ta sẽ gọi cậu là Seal. Cứ thoải mái gọi ta là ông già Bar.”
“Đi đi, ông già. Tôi đang buồn ngủ."
"Chờ đã, Seal, ta muốn nghe một điều."
Sau đó tôi nói, ‘Gì cơ?', với một một tông giọng xen lẫn chút khó chịu.
Ông già giơ một cuốn sách dày trên tay lên và hỏi.
"Nếu ta yêu cầu cảnh vệ một cuốn sách mới thì liệu họ có đưa cho ta không?"
“Huft, Nghiêm túc sao hả? Ông già… Ông hẹp hòi đến mức làm tôi ghê tởm đấy.”
Tôi đứng dậy và chỉ vào một kệ sách nhỏ ở một góc phòng giam. Tổng cộng có 20 cuốn sách được để trên kệ, từ sách trẻ em cho tới những cuốn sách dày hàng trăm trang.
“Ông không thấy kệ sách đó sao? Vẫn có những cuốn sách được xếp ở đấy đó thôi.”
"Ừ, nhưng ta đã đọc tất cả số sách trên cái kệ đó rồi."
Tôi vô thức đáp lại, 'Cái gì cơ?', Và nhìn vào kệ sách một lần nữa.
“Cách sắp xếp đã thay đổi…”
Từ trước đến nay chỉ có mình tôi chạm vào những cuốn sách trên kệ. Do đó, nếu cách sắp xếp các kệ sách có thay đổi, tôi có thể lập tức nhận ra ngay. Hầu hết những cuốn sách yêu thích của tôi ở kệ trên cùng, kệ thứ hai thì chứa một vài cuốn cho việc học, và kệ thứ ba là sách trẻ em. Tuy nhiên, thứ tự sắp xếp đã không còn như vậy nữa.
“Ông đến đây còn chưa được một giờ nữa đâu đấy. Ông đã đọc hết số sách ở đây trong quãng thời gian ngắn đó sao? “
“Không khó đến thế đâu. Nếu cậu hiểu được nó thì đọc một cuốn sách trong một phút cũng dễ thôi."
Vớ vẩn. [note31504]
Có lẽ là có thể thật nếu nó chỉ là một cuốn sách tranh đơn giản, nhưng có những cuốn sách dày cả trăm trang giấy. Do đó, không thể nào có chuyện đọc nó trong vòng một phút được.
Tôi ngẫu nhiên lấy một cuốn sách trên kệ… Đó là cuốn sách kể về một anh hùng với tiêu đề “Anh hùng Solon và con Rồng Quỷ” và mở trang thứ 122
“ Chương 3, Đoạn thứ hai. Solon đã nói gì với tiểu quỷ đang cầu xin tha mạng? “
" ‘Một sứ giả công lý thanh khiết cũng sẽ lắng nghe con quỷ đang cầu xin tha mạng. Nhưng ta không phải sứ giả công lý cũng càng chẳng phải là một người tốt thanh khiết. Ta chẳng có thời gian đâu mà đi nghe con quỷ đã tấn công, giết hại và ăn thịt con người. Chỉ là một chiến binh, điều duy nhất ta có thể trao cho ngươi là giúp ngươi chết nhanh hơn mà thôi.’- Mấy dòng được viết ở trang 122, từ dòng 7 đến 9.”
Ông ta không nói sai một từ nào hết.
Tôi đặt cuốn sách trở lại kệ và nhìn ông già đầy kì vọng.
"Tôi có thể nghe tên ông lại một lần nữa không?"
“Barha Zetta. 79 tuổi, Nam.”
"Ông đã phạm tội gì để bị bắt đến ở đây?"
“…Thí nghiệm trên con người.”
Trái tim tôi lập tức lạnh ngắt.
Tuy nhiên, trái tim lạnh ngắt ấy lập tức bừng cháy với sức nóng của sự tò mò tuôn trào từ tận sâu trong lòng tôi.
――Sự chán nản mà tôi cảm thấy cho đến bây giờ... đang bắt đầu tan chảy.
“Ông… Ông là ai vậy? Ông đã làm cái loại việc gì ở bên ngoài thế?”
"Ta đã làm rất nhiều điều khác nhau, nhưng ta chuyên làm một ‘Sealer'." [note31505]
'Sealer'? ... Tôi chưa từng nghe về nó.
“Khuôn mặt của cậu đang nói, 'Tôi chưa từng nghe về nó'. Chà, chỉ có duy nhất một 'Sealer' trên thế giới mà thôi... Nên là, không ai khác ngoài ta cả. Nó thực sự chỉ ở phần thiểu số thôi.”
Tôi không quan tâm cái đó thuộc đa số hay thiểu số.
Ông già này nhất định khác với những người thường tôi từng gặp, và bằng cách nào đó, ông ta có thứ aura tôi chưa bao giờ cảm thấy.
……… có lẽ tôi có thể tận dụng điều này để giết thời gian đây.
"Một 'Sealer' làm việc gì?"
Tôi hỏi ông già trong khi nở một nụ cười.
Ông già đang nhìn vào tôi.
Vài giây yên lặng.
Gì? Có điều gì đó không ổn trong tôi sao?
Khuôn mặt nhuốm đầy màu tuyệt vọng của ông già bỗng lóe lên một tia hy vọng từ đôi mắt và rồi ông ta bật cười.
"Cậu hứng thú sao?"
"Có lẽ? Chỉ một chút thôi…?"
Bằng cách này, tôi đã trở thành đệ tử của ông già… Barha Zetta.
Có vẻ như tôi sẽ không cảm thấy buồn chán trong sáu tháng còn lại cho đến khi được thả ra rồi đây.----------
Maus: Cái này là để đánh dấu t cười vào mặt Sher
Cơ mà vẫn chúc mừng Sher đã thắng cược