Tài Vận Trời Ban Giang Thành

chương 98

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương .

“Chị…, chị họ?”

Bạch Nhiễm vô cùng sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong đầu cô ta đã nghĩ ra đủ loại tình huống, nhưng dù thế nào cũng không ngờ được rằng chị ấy lại ngồi lên đùi Lục Nguyên, hai người tư thế mờ ám, hai tay vừa nâng vừa hạ.

Chính là cảnh tượng trước khi cả linh hồn cùng thể xác hòa làm một.

Đúng vậy, những người vừa vào chính là Bao Hạo, Bạch Nhiễm cùng những người khác ở câu lạc bộ tennis.

Bọn họ ưu tiên tìm kiếm những căn phòng nhỏ nhất trong quán cà phê này.

Mấy người Vương Đại Lực với Phạm Văn Yến đương nhiên là những người nhiệt tình nhất, bọn họ vô cùng háo hức được nhìn khoảnh khắc người con trai mặc vest bảnh bao có được mỹ nhân Trịnh Nguyệt, tới lúc đó biểu cảm của Lục Nguyên không biết sẽ thành ra bộ dạng gì nữa đây.

Xem xem còn ra vẻ bất đắc dĩ như ở sân tennis được nữa không?

Lúc này Bao Hạo cũng vô cùng lo lắng, anh ta nghĩ rằng Trịnh Nguyệt thích anh ta, dù sao thìl úc trước bọn họ đã rất mập mờ không phải sao? Hơn nữa, hôm nay anh ta đã thay máu toàn bộ rồi, xe sang, hoa hồng, nhẫn kim cương, thằng nghèo bạt mạng kia sao có thể so sánh nổi?

Nhưng rồi mọi thứ trước mắt khiến anh ta vô cùng choáng váng.

Những người từ câu lạc bộ tennis tập trung ở cửa, tay giơ điện thoại lên, vốn là để chuẩn bị chụp cảnh Lục Nguyên bẽ mặt khi biết hết toàn bộ sự thật, vậy mà không ngờ lại chụp được xuân cảnh.

Tắt cả mọi người đều sững sờ.

Trong lòng Vương Đại Lục cùng những nam sinh khác bỗng rộn lên nỗi phiền muộn khó tả.

Chết tiệt thật, mẹ nó, hai người ở trong phong riêng để làm…

chuyện đó?

Thằng nghèo hèn Lục Nguyên này số hưởng quá rồi.

Một đại mỹ nữ như Trịnh Nguyệt ở một phòng riêng với nó, nghĩ thôi đã thấy quá kích thích.

Bời vì cảnh tượng này quá sốc, quá ngoài sức tưởng tượng cho nên dù cho tất cả mọi người đều đã đứng ở cửa nhưng lại không ai bước vào.

Cứ như vậy, mười mấy người cứ như là đang đi xem kịch vậy, cùng nhìn vào bàn tay đang sờ soạng khắp ngực Lục Nguyên.

Còn Lục Nguyên thì đang vùi đầu vào cổ Trịnh Nguyệt, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Ôi mẹ nó, mẹ nó.” – Vương Đại Lực ra sức nuốt nước bọt, hai mắt sáng rực lên, một mặt là bị cảnh này làm cho kích thích, mặt khác là đố kị với Lục Nguyên, kiểu cảm xúc mâu thuẫn này dẫẳn vặt anh ta khiến anh ta rất thống khỏ: “Làm sao, làm sao có thể như vậy?”

Đi thôi, xem ra bọn họ quả thực là tình đầu ý hợp rồi.”

Cuối cùng, có một người ở phía sau lên tiếng.

“Đúng vậy đấy, đi thôi, rõ ràng như vậy còn gì, điện thoại thì tắt máy, lại còn đến quán cà phê thuê phòng riêng rồi cuối cùng làm chuyện này, xem ra người ta đang có tình tách chúng ta ra để thoải mái làm chuyện đấy. Tuy rằng tôi không thể ngờ thằng nghèo hèn Lục Nguyên lại có bản lĩnh này nhưng sự thật đã bày ra trước mắt rồi, chúng ta còn ở lại đây làm gì nữa.”

“Đúng vậy đấy, nhìn chị họ của chủ tịch chủ động thế kia cơ mà, lẽ nào trước kia chúng ta nhìn lầm Lục Nguyên rồi sao, chẳng lẽ cậu ta có điểm nào đặc biệt hơn người?”

Mọi người ở đây đã hoàn toàn thất vọng, túc tắc rời đi.

Bạch Nhiễm lại đứng yên không nhúc nhích.

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, chị họ là ai cơ chứ?

Cô ta biết rõ, cho dù Lục Nguyên có đẹp trai hơn Bao Hạo một chút nhưng chị ấy sẽ không bao giờ coi trọng Lục Nguyên.

Dù cho chị ấy có muốn lợi dụng Lục Nguyên để kích thích Bao Hạo thì cũng không đến mức này chứ.

Kéo tay năm tay thì còn được, nhưng âu yếm kiểu này thì đã không còn giống như đang âu yếm một đứa trẻ nữa rồi, sao chị họ lại có thể làm chuyện này với thằng nghèo hèn ấy được?

Như vậy mà là kích thích Bao Hạo sao? Muốn chụp mũ Bao Hạo thì có.

“Chờ chút đã.”

Bạch Nhiễm nhìn lướt qua căn phòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào hai ly cà phê trên mặt bàn.

“Chị họ.”

Bạch Nhiễm khế cau mày, dường như đã hiểu ra điều gì đó, cô ta tiền lên, dùng sức định kéo Trịnh Nguyệt ra.

“Đừng động vào tôi.” – Trịnh Nguyệt tức giận đẩy Bạch Nhiễm ra.

Bạch Nhiễm càng nóng nảy hơn, sống chết phải kéo Trịnh Nguyệt ra bằng được, sau đó nhìn thấy gò má ửng đỏ, đôi mắt mờ mịt, sắc mặt ửng hồng của Trịnh Nguyệt.

Mà đôi mắt của Lục Nguyên cũng vô cùng mê man, mang dáng vẻ của một thiếu gia nhà giàu phong lưu, rất khác với vẻ thấp kém thường ngày.

“Mẹ nó, Lục Nguyên bỏ thuốc chị họ tôi.”

Bạch Nhiễm hét lớn một tiếng.

Như sét đánh ngang tay, Bao Hạo lúc đầu thấy vô cùng buồn bã, chuẩn bị rời đi cùng những ngời trong câu lạc bộ tennis, nhưng rồi nghe câu nói đấy lập tức tinh thần tỉnh táo trở lại.

“Ôi mẹ kiếp, thật đấy, mọi người nhìn sắc mặt chị họ của chủ tịch đi, căng tràn xuân ý.”

“Chết tiệt, ta đã nói rồi mà, một tiểu thư xinh đẹp như chị ấy sao có thể thích cái loại nghèo hèn thấp kém như Lục Nguyên được, sao có thê chủ động như thế, có khác nào bắt Quan Thế Âm ngồi dưới đất? Hóa ra là do Lục Nguyên giở trò hèn hạ.”

“Quá xấu hổ, may là chúng ta tới kịp lúc, nếu không thằng khốn này đã thành công rồi.”

“Bốp.”

Bạch Nhiễm cũng rất tức giận, hung hăng tát Lục Nguyên một cái: “Loại đều cáng nhà mày.”

“Em bị bệnh à? Sao lại đánh người đàn ông của chị?”

“Bốp.”

Nhìn thấy Lục Nguyên bị đánh, Trịnh Nguyệt lập tức sôi máu lên, cũng không quan tâm chị chị em em gì nữa, trực tiếp cho Bạch Nhiễm một cái tát, sau đó lập tức tới bên cạnh Lục Nguyên, lấy tay xoa xóa má trái của anh, đau lòng nói: “Lục thiếu, Lục thiếu, có đau không, em thổi cho anh, em thổi cho anh…”

Tất cả mọi người nhìn mà choáng váng.

Đây là loại thuốc gì vậy? Tác dụng mạnh đến như vậy?

Người ta thường nói, tình dục khiến người ta mờ mắt, nhưng nhìn Trịnh Nguyệt thế này, hình như trái tim cũng rung động rồi, từ trước tới giờ chưa bao giờ thấy loại thuốc nào lợi hại như vậy.

Nhưng nói thật thì chẳng có gì kỳ lạ cả.

Đầu tiên, Trịnh Nguyệt đã uống xuân dược do chính tay mình mua, dục vọng của cô ta đã bị đánh thức, hơn nữa trong lòng cô ta vốn đã vô cùng khát khao muốn có được Lục Nguyên, hiện giờ dục vọng đã nổi lên, dẫn đến năng lục tự chủ cũng bị yếu đi, phơi bày hết những mong muốn trong lòng.

Chuyện này cũng chẳng khác gì một người đang say rượu.

Cho nên, bây giờ Trịnh Nguyệt đã gọi Lục Nguyên là Lục thiếu, điều này cho thây cô ta đã không thể nào khống chế được bản thân mình nữa rồi.

Nhưng mà Bạch Nhiễm cùng những người khác lại cho rằng nguyên nhân của chuyện này là do Lục Nguyên đã bỏ thuốc Trịnh Nguyệt.

Mà rồi Lục Nguyên lại bị cái tát này của Bạch Nhiễm làm cho tỉnh táo trở lại.

“Chu Doãn.”

Trái tim Lục Nguyên khẽ nhói lên.

Mặc dù thuốc của Trịnh Nguyệt rất mạnh, dược hiệu cũng phát tác trong người Lục Nguyên, vậy nhưng sâu trong trái tim của anh vẫn luôn nhớ tới Chu Doãn, khiến anh có thể chống lại sự khống chế của thuốc mà tỉnh táo trở lại Vừa nghĩ tới Chu Doãn, Lục Nguyên giống như một người khách ngủ quên ở nhà ga nhưng rồi chọt tỉnh giấc, lo lắng không biết đoàn tàu đã chạy qua rồi hay chưa.

Anh vội vàng tìm điện thoại của mình, dĩ nhiên nó đã tắt nguồn.

Lục Nguyên lại càng lo lắng hơn, không thèm quan tâm điều gì nữa, vừa mở máy vừa chạy vội ra ngoài, muốn mau chóng trở về trường học.

“Ngăn nó lại. Đừng để thằng khốn ấy chạy thoát.” – Bạch Nhiễm vội vàng hét lớn.

Vương Đại Lực cùng mấy người khác cũng muốn ngăn Lục Nguyên nhưng phát hiện tên nghèo hèn này đột nhiên mạnh mẽ phi thường, xông qua đám đông dễ dàng rồi chạy ra khỏi quán cà phê.

“Lục thiếu, Lục thiếu.” – Trịnh Nguyệt khóc không ra nước mắt, gạo sắp nấu thành cơm rồi mà giờ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Nguyên chạy mắt.

“Chết tiệt.” – Lục Nguyên chạy ra khỏi quán cà phê, mình vừa làm gì vậy chứ.

Cũng không biết Chu Doãn có gọi điện thoại cho mình không.

Nghĩ đến đây, vừa mở nguồn, Lục Nguyên lập tức gọi điện thoại cho Chu Doãn.

Nhất định phải nói với Chu Doãn một câu.

Chu Doãn rời khỏi căng tin, theo Lâm Văn Quyên tới phòng luyện múa Lâm Văn Quyên đưa cô đi một vòng quanh phòng luyện múa, giới thiệu từng nơi khác nhau cũng như cách sử dụng của từng nơi, sau đó dạy Châu Doãn một vài động tác cơ bản.

“Chu Doãn, em tự mình luyện tập ở đây nhé, chị lên lầu nghỉ ngơi một chút, phòng nghỉ ngơi ở trên lâu, em cứ ở đây luyện múa, nếu như mệt rồi thì cũng có thể lên đó nghỉ.”

“Vâng ạ, chị Quyên.”

Chu Doãn mỉm cười, giờ đây cô và Lâm Văn Quyên đã khá thân, Lâm Văn Quyên lớn hơn cô một tuổi, nên Chu Doãn gọi cô là chị Quyên.

Hơn nữa Chu Doãn cũng thấy Lâm Văn Quyên rất tốt bụng, ở trên trường người đối tốt với cô quả thật không nhiều.

Lâm Văn Quyên đi chưa được bao lâu thì một nhóm các cô gái ăn mặc thời thượng, hoạt bát xinh đẹp cười đùa vui vẻ với nhau đi tới phòng luyện múa.

“Nhã Nhã, cậu nghĩ chị Quyên sẽ nhận tớ chứ”

“Cậu yên tâm đi Tiếu Tiếu, bọn tớ là một mà, tớ với chị Quyên thân nhau như vậy, chỉ cần nói một tiếng đảm bảo cậu có thể được nhận, đến lúc đó chúng mình sẽ cùng nhau luyện tập, tin tớ đi, rất nhanh thôi bọn mình sẽ nổi danh, tới lúc đó chúng mình sẽ trở thành ngôi sao, được hàng triệu người hâm mộ theo đuổi.”

“Nhưng mà, có khi nào chị Quyên đã chọn người khác rồi không?”

“Sao có thể được chứ, cho dù có chọn rồi, ha ha, thì cũng phải nhường cho Tiếu Tiếu.”

Nói xong, bọn họ đi tới phòng luyện múa.

Nhóm nữ sinh này có tổng cộng năm người, tất cả đều sở hữu đôi chân dài miên man, eo nhỏ hông thon.

Hai người đi ở giữa, một người trông vô cùng xinh đẹp, tóc nhuộm màu vàng hạt dẻ, khuôn mặt thanh tú duyên dáng, trên đôi tai nhỏ nhắn là đôi hoa tai đính ngọc cỡ lớn, mí mắt tô chút màu đen, mang vẻ đẹp đầy sang trọng.

Cô ấy chính là người con gái được gọi là Nhã Nhã kia, tên đầy đủ là Trịnh Huyền Nhã.

Người còn lại cũng cao tương đương với cô ấy, trông cũng rất xinh đẹp, nước da mềm mại mịn màng, mặc một chiếc áo khoác kaki dài, thắt đai ở ngang hông lộ đường cong mĩ miều, tên của cô gái này là Trương Tiếu Tiếu.

“Huyền Nhã, cô ta là ai vậy?”

Một nữ sinh bên cạnh chỉ tay vào Chu Doãn đang tập luyện trên thảm rồi nói.

Truyện Chữ Hay