Tài Vận Trời Ban Giang Thành

chương 100

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương

“Này, cậu qua đây.”

Mấy người Trịnh Huyền Nhã cũng không luyện tập nữa, với gọi Chu Doãn.

Chu Doãn thoáng sửng sốt, không biết bọn họ lại muốn làm gì, nhưng vẫn đi tới.

“Cậu tên là Chu Doãn phải không, nhà cậu ở đâu?” – Trịnh Huyền Nhã nói.

“Giang Dầu, Tứ Xuyên.” – Chu Doãn cũng không suy nghĩ nhiều, thật thà trả lời.

“À, à, mẹ cậu làm nghè gì?” – Trịnh Huyền Nhã lại hỏi.

A?”” – Chu Doãn thoáng sửng sốt, nhưng rồi vẫn trả lời: “Mẹ mình là nông dân, làm ruộng, đôi lúc lên núi hái sản vật ở trên rừng đem đi bán.”

Ô, hóa ra là dân miền núi à?” – Ba người Trịnh Huyền Nhã, Lý Lộ Lộ, Trầm Thiếu liếc mắt nhìn nhàu, trong ánh mắt càng lộ rõ vẻ khinh miệt: “Bố cậu thì sao? Làm nghề gì?”

A Ánh mắt Chu Doãn lập tức trở nên buồn bã, nhưng rồi theo phép lịch sự nên vẫn trả lời: “Bố mình qua đời từ sớm rồi, mình cũng chưa từng nhìn thấy ông áy.”

VẢ Ba người Trịnh Huyền Nhã lại liếc mắt nhìn nhau thêm lần nữa, sự khinh miêt trong ánh mắt càng trở nên sâu đậm.

À, cứ tưởng có bối cảnh tốt thế nào, cứ tưởng có ông bồ lợi hại nên chị Quyên mới coi trọng như vậy.

Hóa ra chỉ là con bé miền núi ở vùng Tây Nam thôi à, hơn nữa còn là đứa mồ côi cha. Cái loại người này cần tiền không có tiền, cần quyền cũng chẳng có quyền, lại còn chưa từng học nhảy, lấy tư cách gì đuôi Tiểu Tiểu ra ngoài?

Càng nghĩ, Trịnh Huyền Nhã càng cảm thấy khó chịu.

“Cậu vừa mới tới, biết quy định ở đây chưa?” – Trịnh Huyền Nhã nói.

“A”

Chu Doãn không hiểu cô ta nói gì.

“Cậu là người mới, bọn tôi cũng được coi là sư tỷ của cậu, cho nên cậu phải nghe theo lời của bọn tôi.” – Lý Lộ Lộ nói.

“Ừ, cảm ơn các cậu, mình nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập cùng các cậu.” – Chu Doãn vội vàng nói.

Ừ.” – Trịnh huyền Nhã lại cười lạnh một tiếng, đúng là đồ nhà quê, đần độn ngu si, ai bảo cậu phải chăm chỉ luyện tập cùng chúng tôi.

“Vậy nếu như cậu nghe lời thì giờ tôi khát rồi, đi rót cho tôi ly nước.”

Trịnh Huyền Nhã chỉ vào máy lọc nước ở góc phòng luyện nhảy rồi nói.

Chu Doãn cũng không từ chối, đúng là mình mới tới, cũng được coi là vãn bối, người ta sai mình làm cũng đâu có sao, huống hồ cô còn là người hiền lành, nếu như thật sự muốn gia nhập nhóm nhạc nữ thì phải sống hòa hợp với những người trong nhóm, rót một ly nước thì đâu có gì to tát?

Rất nhanh, Chu Doãn đã rót một ly nước đưa cho Trịnh Huyền Nhã.

Trịnh Huyễn Nhã nhấp một ngụm sau đó phì ra: “Cậu có bị bệnh không, nước lạnh như vậy thì uống kiểu gì hả. cậu không biết con gái không uống được nước lạnh à?”

“Thật xin lỗi.”

Chu Doãn nhìn một cái sau đó lại vội vàng quay lại, rót một ly nước nóng đưa cho Trịnh Huyền Nhã.

Trịnh Huyền Nhã nhận lấy, lần này uống một ngụm là cô ta lập tức phun ra ngoài.

“Mẹ kiếp, nước nóng như vậy mà cũng đưa tôi uống, có phải là muốn bỏng chết tôi không?” – Trịnh Huyền Nhã lập tức lớn tiếng quát mắng, sau đó vung tay ném cái ly đập vào người Chu Doãn.

A.

Chu Doãn kêu rên một tiếng.

Nhưng rồi vẫn liên tục nói: “Mình xin lỗi, mình xin lỗi…”

Xin lỗi?”

Chuyện đã đến nước này rồi Trịnh Huyền Nhã cũng không còn giả bộ làm gì nữa, đi tới chỗ Chu Doãn, tát thẳng một bạt tai, đánh đau đến mức tóc của Chu Doãn hắt văng lòa xòa.

“Hơ, xin lỗi là xong à? Xin lỗi có ích gì nữa không? Mày là cái thá gì mà dám cướp chỗ của Tiểu Tiểu hả? Nếu như không phải mày đến hãng tay trên thì Tiểu Tiểu đã vào nhóm rồi hiểu không?”

“Này, Trịnh Huyền Nhã, đừng có quá đáng quá, cậu bực tức tôi không cản, nhưng đừng đánh vào mặt cậu ấy, dù có thế nào thì giờ cậu ấy đã là thành viên của nhóm rồi, phá hủy gương mặt cậu ấy cũng không có lợi gì tới hình tượng của chúng ta đâu.” – Hàn Tố Nguyên nhìn Trịnh Huyền nhã nhíu mày nói.

“Mày cho rằng mày là ai hả, chỉ là một con bé nhà quê không có bồ thôi. Sao hả, mày muốn nổi phải không? Muốn làm siêu sao phải không? Mày có tư cách gì mà làm hả? Nhớ đấy, Tiểu Tiểu là bạn thân tao, chính mày là người đá cậu ấy ra, nhớ kỹ điều này đấy. Tao không muốn dây dưa với mày đâu.” – Có lẽ lời nói của Hàn Tế Nguyên đã có tác dụng, Trịnh Huyền Nhã không đánh vào mặt nữa mà vừa nói vừa vung tay đánh đập vào người Chu Doãn.

Khi Chu Doãn nghe thấy Trịnh Huyền Nhã nhắc tới người cha đã qua đời của mình, trong lòng vô cùng đau đớn, cộng thêm mấy lời buộc tội vô lý này của Trịnh Huyền Nhã nữa, cô không kìm lòng được nữa: “Không phải tôi cố tình, là chị Quyên cho tôi gia nhập vào.”

“Ái chà, mày còn dám mạnh mồm nữa phải không?”

Trịnh Huyền Nhã lập tức nỗi giận: “Con khốn nạn này, đúng là cái loại không người dạy. Lúc nhỏ mẹ mày không dạy mày đúng không, lại dám mạnh miệng như vậy, đúng là đứa con hoang, mày từ nhỏ không có bố dạy, xem ra mẹ mày cũng chẳng phải loại tốt lành gì, không biết dạy mày, mà mày vừa nói mày cũng chưa từng nhìn thấy mặt bố phải không? Tao đoán mày căn bản cũng chẳng có bố đâu, mẹ mày cũng chẳng biết bố mày là ai nữa kìa. Tao nghĩ có khi mẹ mày chưa chồng mà chửa, sau đó sinh mày ra, lừa mày rằng cha mày đã qua đời.

Xem ra mẹ mày cũng chẳng phải loại tử tế, thế nên mới không dạy nổi mày.”

Những lời nói này như muốn lấy mạng Chu Doãn vậy.

Con giun xéo lắm cũng quẳn.

Mặc dù Chu Doãn là người hiền lành nhưng không phải là người không có cốt cách.

Trước kia mặc dù bị mấy người Ngải Kính bắt nạt, nhưng ít ra Ngải Kính không hề nói tới mẹ của cô, cho nên Chu Doãn vẫn có thể nuốt nhịn.

Nhưng giờ Trịnh Huyền Nhã lại nói những lời này, thật sự là quá ác độc.

“Tôi nói cho cậu biết, cậu muốn đánh thì cứ đánh, nhưng đừng có động đến mẹ tôi.” – Chu Doãn đột nhiên ngắng đầu lên, đôi mắt sắc lẹm nằm dưới mái tóc lòa xòa nhìn thẳng Trịnh Huyền Nhã.

Nói thật thì lúc này Trịnh Huyền Nhã cũng bị dọa cho sợ đến mức cả người run lên.

Nhưng rồi sau khi ổn định lại, Trịnh Huyền Nhã lại giận dữ trở lại, cái gì, mình là bị một con nhà quê uy hiếp à?

“Mẹ kiếp, mắng mẹ mày đấy thì sao, mẹ mày chính là một con điểm.”

Sau khi Trịnh Huyền Nhã tức giận lại lớn giọng mắng mỏ.

“Bốp.”

Mặt cô ta đột nhiên bị hứng trọn một cái bạt tai.

Cái bạt tai của Chu Doãn.

“Cậu thử dám nói thêm một câu nữa xem?”

Ánh mắt của Chu Doãn vô cùng uy nghiêm, trợn trùng mắt nhìn Trịnh Huyền Nhã.

Dù cho ánh mắt của cô dọa người như vậy nhưng không ai nhìn thấy rõ ẩn sâu trong đôi mắt ấy là nỗi thống khổ vô hạn.

“Lý Lộ Lộ, Trần Thiếu, còn ngớ người ra làm đi, đánh chết con khốn này đi.” – Trịnh Huyền Nhã cũng không phải người dễ trêu. Ở đại học Kim Lăng còn không có ai dám vô lễ với cô ta, vậy mà bây giò cô ta lại bị ăn tát? Hơn nữa còn là một con bé quê mùa mà mình coi thường tát?

Ba người Lý Lộ Lộ, Trần Thiếu cũng Trịnh huyền Nhã cùng chen nhau xông lên, đè Chu Doãn xuống, sau đó cào cào tát tát, con gái đánh nhau mà.

“Nói đi, mẹ mày là một con điểm.”

Trình Huyền Nhã vừa đánh vừa quát.

Chu Doãn co ro quyết không mở miệng.

“Nói mau, nói mau đi, nói mẹ mày là một con điếm.” – Lý Lộ Lộ cùng Trần Thiếu cũng vừa đánh vừa mắng.

Chu Doãn mím chặt môi lại, mặc cho tóc bị đánh cho rồi tung, trên người từng hồi đau đớn, cho dù nước mắt không ngừng tuôn ra nhưng vẫn không nói một lời.

“Đủ rồi.”

Cuối cùng Hàn Tố Nguyên cũng không nhìn nổi nữa, cau mày nói: “Trịnh Huyền Nhã, có phải cậu muốn đánh chết cậu ấy không vậy.”

Lúc này ba người Trịnh huyền Nhã mới đứng dậy.

Trịnh Huyền Nhã đứng lên, quay mặt về phía gương chỉnh lại đầu tóc mình, sau đó mới chỉ tay vào Chu Doãn: “Con mẹ nó, mày đừng tưởng thế là xong, tốt nhất là mày tìm một lý do nào đấy nói với chị Quyên đi, nói rằng tự mày nguyện ý rời khỏi, nếu không thì máy biết thế nào rồi đây. Chúng ta đi thôi.”

Nói xong ba người bước ra khỏi phòng luyện múa.

Chu Doãn nằm co ro dưới sàn nhà, mái tóc rồi bù xù che mất nửa khuôn mặt.

Hàn Tố Nguyên thở dài, ngồi xuống bên cạnh Chu Doãn.

Tiếng khóc sụt sùi truyền tới từ sàn nhà.

Đôi vai Chu Doãn khẽ run run: “Mẹ của mình không phải là gái điếm….Hu hu… Mẹ mình không phải vậy, bà ấy không phải vậy. Hu hu…”

“Xem ra, cậu vẫn nên tìm một người bạn trai đi.”

Hàn Tố Nguyên đánh mắt nhìn Chu Doãn đang nằm khóc sụt sùi trên mặt đất, biểu cảm bây giờ của cô ấy không thể nói là thương cảm cũng không thể nói là lạnh lùng: “Tìm một người bạn trai yêu cậu, cậu sẽ không đáng thương như vậy nữa.”

“Mình, mình có bạn trai rồi.”

Cuối cùng Chu Doãn cũng miễn cường bỏ dậy từ dưới mặt đắt, đôi mắt vì khóc nhiều quá nên sưng đỏ.

lo Câu nói nằm ngoài dự đoán của Hàn Tố Nguyên, cô không ngờ Chu Doãn lại có bạn trai: “Vậy cậu gọi điện thoại cho cậu ấy đi, để cậu ấy đến đón cậu.”

Ừ, anh ấy nói sẽ chờ điện thoại của mình.”

Lúc này đây Chu Doãn vô cùng mong nhớ Lục Nguyên, cô thật sự hy vọng Lục Nguyên có thể lập tức xuất hiện ngay bên cạnh cô, chỉ có Lục Nguyên mới có thể cho cô cảm giác được bảo vệ, cho cô cảm giác ấm áp.

Cho cô cảm giác được an lòng thật sự.

Chu Doãn lấy điện thoại di động ra, bắm gọi cho Lục Nguyên.

“Thật xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy…”

– Tiếng nói nhắc nhở lạnh như băng.

“Hờ hờ.” – Hàn Tố NGuyên nhàn nhạt hờ hờ một tiếng, một nụ cười không phải an ủi mà cũng không phải là cười nhạo: “Xem ra cậu nên tìm một người bạn trai đáng tin chút rồi.”

“Không, anh ấy không phải như cậu tưởng tượng đâu…” – Chu Doãn đang muốn giải thích thì đột nhiên cô nhìn về phía cửa kính của phòng luyện nhảy, ánh mắt đang thắm đẫm dòng lệ ánh lên vẻ vui sướng: “Anh ấy tới rồi.”

Hàn Tố Nguyên cũng tự khắc nhìn sang.

Thấy một người con trai đang chạy thục mạng tới chỗ này.

Chính là Lục Nguyên.

“Chu Doãn.”

Lục Nguyên lao vào trong phòng luyện nhảy như cơn cuồng phong, thấy bộ dạng này của Chu Doãn, anh không biết đã xảy ra chuyện gì, anh chỉ cảm thấy bản thân dằn vặt và lẫn đau xót.

Anh quỳ xuống bên cạnh Chu Doãn ôm cô vào lòng: “Xin lỗi em, thật lòng xin lỗi em, anh tới trễ rồi.”

Ngồi bên cạnh, Hàn Tố Nguyên quan sát Lục Nguyên từ trên xuống dưới sau đó lại thở dài: “Xem ra, tốt nhất cậu nên tìm một người bạn trai có tiền để bảo vệ cậu đi.”

Nói xong, cô ấy đứng dậy rời đi.

“Lục Nguyên, hu hưu…”

Chu Doãn ôm chặt lấy Lục Nguyên, cảm nhận sự ấm áp từ người anh, bởi vì cô biết, chỉ có người con trai này mới hi sinh vì cô vô điều kiện.

Mang lại cho cô sự an tâm.

“Sao vậy, Chu Doãn, em sao vậy, đã xảy ra chuyện gì? Mau nói cho anh đi.” – Lục Nguyên đau lòng ôm Chu Doãn, thấy dáng vẻ của Chu Doãn như vậy, anh vô cùng muốn rơi nước mắt.

“Hu hu…” – Chu Doãn vẫn chỉ lắc đầu, cô không muốn nhắc tối chuyện vừa rồi, ít nhất là bây giờ không muốn nói tới, bởi vì bây giờ Chu Doãn chỉ muốn một chuyện: “Hu hu, Lục Nguyên, dẫn em tới gặp mẹ được không. Em rất nhớ bà ấy, em muốn nhìn thấy bà ấy ngay bây giờ.”

Vừa nói xong Chu Doãn lại vùi vào trong ngực Lục Nguyên, nhắm chặt hai mắt, hai dòng lệ nóng cứ như dòng suối nhỏ: “Mẹ của em đã phải chịu nhiều đau khổ rồi, vì em mà bà ấy phải chịu rất nhiều oan ức. Em nhớ lúc nhỏ nhà em nghèo lắm, mùa đông còn không có hạt gạo nào, mẹ em phải đi bán củi nhưng lại lo em ở nhà một mình, vì thế dùng đòn gánh vừa gánh em vừa gánh mấy chục cân củi, còn nặng hơn cả người mẹ nữa. Mẹ em phải đi mấy dặm đường núi mới có thể bán củi cho người ta, trời mùa đông rất lạnh nhưng trên trán của mẹ lại nhễ nhại mồ hôi, đi tới nửa đường tuyết rơi dày đặc, em lạnh quá khóc lớn lên, mẹ em quỳ xuống đất ôm em vào lòng, sau đó em bỗng thấy có hơi ấm trên môi, em mở miệng nuốt vào.

Sau đó em mới biết mẹ cắn đứt ngón tay của mình để truyền màu cho em. Mẹ đối xử với em quá tốt, bà ấy không phải gái điếm, bà ấy không phải.”

Lục Nguyên nghe xong cũng rưng rừng nước mắt, khi nghe xong câu cuối cùng, cả người Lục Nguyên bỗng khựng lại, máu nóng trong người sôi lên, khàn khàn nói: “Ai dám sỉ nhục dì ấy như vậy? Nói cho anh biết đi, Chu Doãn em nói cho anh đi.”

Chu Doãn vẫn lắc đầu, nước mắt vẫn giàn dụa không ngừng: “Hu hu, những chuyện này không quan trọng nữa, em thấy nhớ mẹ lắm rồi, anh dẫn em đi gặp bà ấy đi, được không? Trên đời này em chỉ muốn hai người thôi, một chính là là anh, còn người thứ hai chính là mẹ em, Em phải đi gặp bà ấy, em muốn được nhìn thấy bà ấy, ôm bà ấy.”

“Được rồi, được rồi, giờ chúng ta sẽ lập tức tới Mai Lâm Tiểu Trúc, sẽ đi gặp dì ngay bây giờ.”

Lục Nguyên đỡ Chu Doãn dậy, ra khỏi tòa nhà âm nhạc, vừa lúc thấy một chiếc xe taxi, Lục Nguyên vội vàng gọi lại, lên xe: “Tới Mai Lâm Tiểu Trúc.”

Mới vừa nói xong, điện thoại di động liền vang lên.

“Chu Đại Hữu?” – Điện thoại của Chu Đại Hữu.

“Tam thiếu gia.” – Giọng nói của Chu Đại Hữu có chút bất thường: “Mẹ của Chu tiểu thư xảy ra chuyện rồi. hiện giờ đang trong bệnh viện.”

Truyện Chữ Hay