Editor: Ali
Beta: Mạc Y Phi
Khi Triệu Ân tỉnh lại, toàn bộ người trong Hiền Vương phủ đều quỳ xuống đất.
Chu Tinh khóc đến khàn cả giọng, đau lòng nhìn hắn: "Vương gia, chàng tỉnh rồi sao?"
Triệu Ân cảm giác trên đùi đau đớn, nhíu mày nói: "Bổn vương làm sao vậy?"
Chu Tinh ấp a ấp úng, Triệu Ân không kiên nhẫn nhìn sang bên cạnh: "Thái y đâu rồi! Quay lại đây!"
Thái y vội vàng chen lên trước, hành đại lễ nói: "Vi thần bái kiến Vương gia."
Triệu Ân miễn cưỡng chống đỡ thân thể nói: "Chân bổn vương làm sao vậy?"
Bởi vì ánh mắt của hắn quá mức dọa người, thái y cũng có chút chần chừ, nhưng vẫn kiên trì nói: "Vương gia, chân người bị con ngựa khi hoảng sợ giẫm phải, hiện nay chỉ sợ..."
"Chỉ sợ?" Vẻ mặt Triệu Ân âm u, nói, "Nếu ngươi còn nói lời nào làm cho bổn vương không vui, bổn vương sẽ lấy mạng của ngươi."
Thái y trực tiếp quỳ xuống mặt đất không dám nói tiếp nữa.
Triệu Ân hiểu rõ, xem ra, chân của hắn không may lại giống như Tứ đệ rồi.
Hắn u ám cười cười, nhớ tới chuyện ngoài ý muốn của ngày ấy, trong đầu đang liên tục tìm kiếm dấu vết để lại. Hắn cảm giác được có gì đó không đúng, chỗ nào cũng không đúng, nhưng có tìm thì cũng không thấy điểm sơ hở, hắn giận quá thành cười, nụ cười này khiến Chu Tinh tan nát cõi lòng.
"Vương gia, đều do thiếp thân, là lỗi của thiếp thân, nếu như không phải vì cứu thiếp thân, Vương gia cũng sẽ không biến thành như vậy..." Chu Tinh khóc không thành tiếng.
Triệu Ân nhìn sang, tuy trong lòng cực kỳ phẫn nộ. Nhưng lúc này, nếu như chân của hắn nhất định không thể khỏi hẳn, thì hắn càng cần đến Chu đại phu, hắn đã vì bảo vệ Chu Tinh mà trả giá nhiều như vậy, hiện tại không thể lãng phí.
Kìm nén nỗi tức giận, Triệu Ân nghiêm túc nói: "Không sao, nàng không sao là tốt rồi."
Chu Tinh càng tự trách, bộ dạng này lọt vào trong mắt Triệu Ân, cũng coi như có chút an ủi.
Mạnh Nhu quỳ lẫn trong đám người, thấy bọn họ đối xử với nhau như thế, nhịn không được cười tự giễu.
Giống như mặc kệ ở nơi nào, luôn ra vẻ là một đôi ân ái trừ nàng ta ra.
Hết lần này tới lần khác chỉ có nàng ta không ai thương không ai đau lòng, trước kia ít nhất còn có mẫu thân, hiện tại thì sao?
Mẫu thân bởi vì Mạnh Uyển mà chết, bản thân không có khả năng tranh giành, lại không có con, tất cả mọi thứ là do ông trời đang đùa với nàng ta ư!
Bởi vì không phục, Mạnh Nhu bắt đầu không ngừng cầu kiến Thái tử phi, như Triệu Ân đã nói, tìm cơ hội gặp mặt Mạnh Uyển, câu dẫn Triệu Sâm.
Nhưng làm sao Mạnh Uyển có thể đồng ý được?
Cuối cùng, rơi vào bước đường cùng, Mạnh Nhu đành phải đi cầu xin Triệu Ân, Triệu Ân suy tư trong chốc lát, cho người vào trong cung truyền tin cho Đức phi.
Kết quả là mấy ngày sau, Mạnh Nhu rốt cuộc đã được như ý nguyện tiến cung, trên danh nghĩa là đi gặp Đức phi.
Hiện nay, Lâm quý phi bị Hoàng hậu trừng trị đã trở nên ngoan ngoãn, cũng không còn thực lực để phản kháng, ngược lại là Đức phi, người luôn có vẻ bình thường đã bắt đầu bộc lộ tài năng, chiếm được không ít sủng ái của Hoàng thượng.
Mạnh Uyển ở trong cung dưỡng thai được mấy ngày, nhớ tới lời nói của Vân Thủy đại sư, thì cảm thấy không thể kéo dài được nữa.
Chỉ là gần đây Triệu Sâm bề bộn nhiều việc, ngoại trừ đêm khuya, dường như nàng không thể gặp hắn. Bởi vì mang thai, nàng lại càng thích ngủ, kết quả là, thời gian của hai người luôn chênh lệch nhau, ai cũng không gặp được ai.
Bỗng một ngày, Mạnh Uyển mạnh mẽ chống lại cơn buồn ngủ, cuối cùng cũng chờ được Triệu Sâm.
Triệu Sâm đứng trước cửa tẩm điện, một thân cẩm bào màu vàng sáng có hoa văn rồng lượn, không nhanh không chậm đi về phía nàng, phảng phất như thần tiên trong tranh, rất không chân thật.
Hắn đi đến trước mặt nàng, khẽ vuốt trán nàng, nàng bối rối híp mắt lại: "Nếu điện hạ còn không quay về, ta sẽ ngủ mất."
Triệu Sâm ôm nàng, dịu dàng nói: "Gần đây bận rộn chuyện chính sự trên triều đình, đã lạnh nhạt nương tử rồi, không nên trách vi phu."
Mạnh Uyển cầm lấy cẩm bào của hắn, khẽ nói: "Ta có chuyện muốn nói với chàng."
Triệu Sâm cúi đầu xuống: "Ừ?"
Mạnh Uyển nhếch môi, bộ dáng nghiêm túc khiến Triệu Sâm cảm thấy chuyện này sẽ không đơn giản, hắn kéo nàng ngồi xuống giường cạnh cửa sổ, nhìn cửa sổ mở được một nửa, hỏi: "Không lạnh sao, vào đông mà còn mở cửa sổ."
Mạnh Uyển lắc đầu: "Sẽ không, địa long cháy tỏa ra rất nóng, không mở cửa sổ có chút khó chịu."
Triệu Sâm yêu thương xoa đầu nàng.
Mạnh Uyển bỗng nhiên nói: "Nhưng nếu là kiếp trước, ta e là dù buồn bực chết ở chỗ này thì cũng vui lòng rồi... Khi đó lạnh đến nỗi chân tay đều nứt toác, làm sao có thể giống như bây giờ."
Bỗng nhiên Triệu Sâm dừng động tác lại, vẻ mặt cứng ngắc chăm chú nhìn nàng.
Mạnh Uyển dịu dàng nói: "Lúc ấy điện hạ đã tiễn ta nốt đoạn đường cuối cùng, thật ra ta cực kỳ không muốn, ta đã trở nên già nua xấu xí như vậy, điện hạ nhìn thấy có thất vọng không?"
Triệu Sâm buông tay xuống, trầm mặc không nói gì.
Mạnh Uyển nói tiếp: "Thế nhưng điện hạ vẫn anh tuấn như vậy, chàng xem, khi đó tay của chàng cũng giống như bây giờ, so với một cô nương như ta còn mịn màng trắng sáng hơn, lúc đó ta đã nghĩ, sau khi ta chết chàng sẽ lấy ai, cùng ai ở chỗ nào? Lúc ấy ta luôn nói thầm trong lòng, thật hối hận, thật sự rất hối hận, nếu có thể làm lại cuộc đời, ta nhất định sẽ không đi sai đường nữa, phải quý trọng chàng thật tốt." Nàng cúi đầu xuống, "Nhưng ta lại cảm thấy, ta dựa vào cái gì lại khiến cho chàng cả hai kiếp đều yêu thương ta như thế, ta đáng để làm vậy sao? Điện hạ, chàng có trách ta không?" Nàng nâng mắt nhìn hắn, "Điện hạ, chàng nói cho ta nghe đi?"
Triệu Sâm nhếch môi quay đầu đi, vẫn không lên tiếng.
Mạnh Uyển cũng không nản lòng, tiếp tục nói: "Đời trước do ta hồ đồ, hành động theo cảm tính, cảm thấy chàng không yêu ta, ở Thư Họa Trai thấy chàng thân thiết với cô nương nhà người ta như vậy, trong lòng chàng chỉ coi ta như trẻ con, lại không coi ta như một thiếu nữ, vì thế mới làm những hành động đối nghịch để rồi tổn thương người khác cũng như chính mình, tại sao lúc đó chàng không ngăn cản ta, nếu như chàng chặn ta lại, có lẽ cũng sẽ không xảy ra chuyện sau này."
Lúc này Triệu Sâm mới từ từ quay lại nhìn nàng, một lúc lâu sau mới nói: "Ta sợ nàng đau lòng."
Vành mắt Mạnh Uyển đỏ ửng, lại cười nói: "Chàng không ngăn cản mới khiến ta đau lòng." Nàng thở dài, "Đâu chỉ đau lòng, quả thật là gây tổn thương đến cơ thể."
Yết hầu Triệu Sâm chuyển động, hắn chậm rãi nói: "Ta biết rõ, cho nên ta... Cũng rất hối hận."
"Cho nên mới có kiếp này, đúng không?" Mạnh Uyển giữ chặt tay của hắn, nghiêm túc hỏi.
Triệu Sâm cầm tay nàng, hỏi: "Nàng biết hết rồi sao?"
Mạnh Uyển hơi gật đầu, nụ cười rực rỡ như đóa hoa quỳnh nở rộ: "Có lẽ còn biết rõ hơn cả điện hạ."
Triệu Sâm nhíu mày: "Vân Thủy đại sư làm việc cũng quá lỗ mãng rồi, cũng không thương lượng với ta mà đã nói hết với nàng."
Mạnh Uyển thấp giọng nói: "Chàng không muốn ta biết rõ những chuyện này sao? Chàng không muốn ta biết rõ thân thể chàng không tốt, hay là chàng không muốn ta biết... Chàng sẽ không làm hoàng đế nữa?"
Triệu Sâm ngậm miệng không nói, Mạnh Uyển tiến đến hôn lên môi của hắn, hắn kháng cự đóng chặt môi lại, Mạnh Uyển vẫn kiên trì hôn, chờ đến lúc hắn hơi buông lỏng nàng mới hôn sâu.
Từ lúc Mạnh Uyển mang thai, Triệu Sâm và nàng đã không ở chung phòng. Nhưng giờ phút này nụ hôn của bọn họ lại không mang theo chút mùi vị tình dục nào, cực kỳ thuần khiết, chỉ đơn giản là hôn môi.
Hắn ôm eo nàng, nàng ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn, hai người xa cách cả đời, để có được kết quả như hôm nay, sao mà không khó cho được.
Chờ hai người buông nhau ra, Mạnh Uyển mới từ từ nói: "Điện hạ vì ta đã buông bỏ nhiều thứ như vậy, ta lại còn đối xử với điện hạ như thế, sau này hãy để ta và con cùng đền bù cho chàng, gia đình chúng ta tìm một chỗ, hạnh phúc sống cả đời ở đó."
Triệu Sâm kề mặt lên trán nàng, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
"Vân Thủy đại sư nói chờ ta và điện hạ tháo gỡ khúc mắc, nếu cần gì thì có thể tìm ông ấy, thật sự không có cách gì để kéo dài tuổi thọ cho chàng sao?" Mạnh Uyển nghiêng đầu hỏi.
Triệu Sâm chần chừ một chút, nói: "Có lẽ sớm ngày rời kinh sẽ giúp thân thể ta khá hơn một chút, nơi này không còn thuộc về ta nữa rồi."
Triệu Sâm buông bỏ số mệnh thiên tử của mình, cũng bỏ qua số mệnh làm vua của con cháu đời sau, dùng cái này để trả giá cho việc hai người sống lại, đây là một cái giá rất lớn. Nhưng hắn đã đồng ý, bởi vậy có thể thấy được, trong lòng hắn, cái gì quan trọng hơn.
"Ngày mai chúng ta đi luôn được không?" Mạnh Uyển vội vàng nói, "Ta không thể lại nhìn chàng không ổn như thế này."
Triệu Sâm nhíu mày nói: "Hôm nay ta vẫn còn là Thái tử, làm sao có thể nói đi là đi luôn, chờ một chút, mọi chuyện đã sắp xong rồi."
"Ý chàng đang nói đến Hiền Vương?" Mạnh Uyển truy hỏi.
Triệu Sâm gật đầu: "Mấy ngày nay nàng cũng cẩn thận đề phòng, nếu có người không có phận sự đến cầu kiến, từ chối gặp là được."
Lúc ấy Mạnh Uyển lại nghĩ đến một người, nhưng mỗi lần nàng đều từ chối, cho nên nàng cảm giác đối phương cũng không còn cách nào khác.
Cũng không ngờ tới đối phương lại đến.
Đức phi và Mạnh Nhu cùng lúc đến Đông Cung, đúng lúc Triệu Sâm cũng ở đó, vợ chồng đang tình tứ, hai người bọn họ đến, đôi vợ chồng đành phải đi ra ngoài nghênh đón.
"Nô tì tham kiến Thái tử điện hạ, Thái tử phi." Mạnh Nhu là vị phần thấp nhất, bắt đầu hành lễ.
Triệu Sâm và Mạnh Uyển nhìn nàng ta một cái, không ai nói "Đứng lên", vì vậy Mạnh Nhu vẫn phải giữ nguyên tư thế khom người.
Điều này khiến Đức phi không vui, nói thẳng: "Đứng lên đi, bên ngoài lạnh đấy, chúng ta đều vào đi thôi, Thái tử cảm thấy thế nào?"
Đã nói đến vậy rồi, Đức phi cảm thấy chắc chắn Triệu Sâm sẽ không từ chối, nào biết...
"Cô cảm thấy không được tốt lắm." Triệu Sâm mặt không đổi sắc nói, "Hôm nay cô và Thái tử phi bề bộn nhiều việc, hai vị nếu không có việc gì, mời trở về đi. Cô và Đức phi nương nương, không nên xưng là 'Chúng ta'."
Sắc mặt Đức phi lạnh xuống: "Thái tử có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ." Triệu Sâm nói xong, xoay người lại, nhìn về phía Mạnh Uyển, "Đi thôi."
Mạnh Uyển còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cứ như vậy bị Triệu Sâm kéo đi, Đức phi và Mạnh Nhu đứng bên ngoài Đông Cung, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, thật sự là... khó xử.
Đêm đó, Đức phi bẩm báo chuyện này cho Hoàng thượng nghe, để cho Hoàng Thượng làm chủ. Hoàng Thượng nhíu mày, lúc ấy cũng không nói gì, ngày hôm sau tan triều mới bảo Triệu Sâm ở lại, chậm rãi nói đến vài chuyện.
"Lần trước lão Nhị đi ra ngoài với con, trở về bị ngựa đạp chân, hiện tại đã tốt lên chút nào chưa?"
Triệu Sâm nói: "Phụ hoàng, nhi thần có tội, chỉ sợ Nhị hoàng huynh không thể đứng lên được nữa rồi."
"Cái gì?" Hoàng Thượng nheo mắt, "Không thể đứng lên được nữa rồi?"
Triệu Sâm ôm quyền nói: "Vâng, phụ hoàng. Vết thương của Nhị hoàng huynh rất nghiêm trọng, sợ là cuối cùng còn nặng hơn Tứ đệ."
Vẻ mặt Hoàng thượng có chút khó coi, trầm ngâm một lát mới nói: "Đêm qua Đức phi có nói với trẫm, con từ chối Đức phi và Mạnh trắc phi ở bên ngoài, có việc này thật không?"
Triệu Sâm điềm nhiên như không có việc gì, chậm rãi trả lời: "Đúng là có việc này, chỉ là ngày ấy Thái tử phi động thai, nhi thần muốn làm bạn bên cạnh, cũng không có thời gian tiếp đãi Đức phi và Mạnh trắc phi, phụ hoàng minh giám."
Hoàng Thượng lại nói: "Vậy con cũng không nên trực tiếp từ chối ngay ở bên ngoài như thế, nếu con nói thẳng nguyên nhân thì các nàng cũng sẽ không làm phiền."
Triệu Sâm mím môi, nói: "Phụ hoàng thứ tội."
Hoàng Thượng nâng tay đè lên thái dương, quan sát một lúc mới nói: "Sâm nhi, phụ hoàng hỏi con, thương thế của nhị ca có liên quan đến con không?"
Triệu Sâm nhìn Hoàng Thượng chằm chằm, lại còn nói: "Có."
Hoàng Thượng mở to hai mắt, Triệu Sâm tiếp tục nói: "Phụ hoàng muốn nhi thần trả lời như vậy sao?"
Hoàng Thượng khôi phục vẻ mặt, bình tĩnh lên tiếng: "Sâm nhi không cần lo lắng, phụ hoàng chỉ đang tùy tiện hỏi thôi."
Triệu Sâm cúi đầu nói: "Nếu như phụ hoàng cảm thấy là nhi thần làm, có thể bắt nhi thần lại rồi thẩm vấn, nhi thần không dám oán hận dù chỉ một câu."
Hoàng Thượng bất đắc dĩ, phẩy phẩy tay với hắn: "Đã biết, con lui xuống đi."
Triệu Sâm tạ ơn Hoàng Thượng, đi ra khỏi ngự thư phòng.
Ra cửa, chưa đi được bao lâu, trên đường đột nhiên xuất hiện một người.
"Tam ca." Triệu Thành đi tương đối chậm, Triệu Sâm kiên nhẫn chờ hắn bước tới, "Tam ca có sao không?"
Triệu Sâm gật đầu nói: "Không sao, đệ và Thụy Vương phi ở chung có ổn không?"
Triệu Thành thản nhiên nói: "Nàng ấy thuận theo, cũng coi như thoải mái."
"Vậy còn đệ?" Triệu Sâm nhìn hắn.
Triệu Thành trầm mặc một lúc mới nói: "Người đệ thích nhất đã mất rồi, về sau ở bên cạnh đệ là người nào, đã không còn quan trọng nữa."
Triệu Sâm nghẹn họng, nhìn hắn một lúc lâu, vỗ vỗ vai hắn, "Trong mấy huynh đệ, đệ giống Tam ca nhất."
Triệu Thành cười nói: "Tam ca đang khen ngợi đệ sao?"
Triệu Sâm lắc đầu: "Đệ xem, nếu là người khác, cho dù thân thiết đến mức nào, đều gọi ta một tiếng Thái tử, chỉ có đệ nguyện ý gọi ta là Tam ca."
Triệu Thành nói: "Do đệ không đủ lễ nghi, cũng không liên quan đến người khác."
Triệu Sâm cười cười: "Được rồi, trở về đi, Tam tẩu đệ đang một mình ở Đông Cung, ta nên trở về với nàng rồi."
Triệu Thành gật đầu, đưa mắt nhìn Triệu Sâm quay trở lại Đông Cung, đến lúc hắn trở lại Thụy Vương phủ, Ninh Khê đã đứng chờ ở cửa ra vào.
"Vương gia trở về rồi." Ninh Khê bước lên đón, khẽ nói, "Đoạn đường này Vương gia có lạnh lắm không?"
Triệu Thành lắc đầu, hai người cùng đi vào, Ninh Khê nói thẳng: "Hôm nay phụ thân đã tới đưa ít rượu ngon, nói là uống ấm người lại không say, Vương gia thử xem?"
Triệu Thành bỗng nhiên nói: "Tiểu Khê, gả cho ta, nàng có hối hận không?"
Ninh Khê ngây người, một lát sau mới nói: "... Trước kia ta cũng khá tuyệt vọng."
Triệu Thành điềm đạm cười.
Ninh Khê nói tiếp: "Có điều hiện tại cảm thấy rất ổn, mọi chuyện cũng đã khác đi."
Tới gần năm mới, cái lạnh bắt đầu xuất hiện, loại lạnh lẽo này tràn ngập Hiền Vương phủ và hoàng cung, lại chưa từng tràn đến chỗ khác.
Cho đến năm mới, bụng Mạnh Uyển cũng hơn ba tháng rồi, lờ mờ có thể thấy được bụng nhô ra.
Đúng lúc này, nàng lại đi tìm Vân Thủy đại sư, lần này Triệu Sâm đi cùng nàng.