Lãnh thổ triều Chu vạn dặm, quốc thái dân an. Ở kinh thành, cứ đến dịp tiết đoan ngọ vào tháng năm âm lịch mỗi năm sẽ có tập tục thi đấu thuyền rồng.
Nhưng giờ mới là tháng tư âm, cách ngày hẹn của nàng và Triệu Sâm còn một khoảng thời gian ngắn. Mạnh Uyển ngây ngốc ở nhà, nàng thật sự không quen làm những thứ nhỏ xinh mà năm đó bản thân từng làm.
Nàng thêu đôi uyên ương nghịch nước đã một thời gian dài mà vẫn dừng lại ở hình dáng ban đầu, thêu đi thêu lại đến thất thần, nàng trái lo phải nghĩ thật lâu, quyết định đổi kiểu thêu khác.
Gọi Phù Phong, Mạnh Uyển phân phó: “Mang thiệp mời chuyển tới Địch phủ, nói ta hẹn Địch tiểu thư qua phủ một lát, dặn quản gia ta sẽ đưa nàng về muộn một chút.”
Phù Phong mỉm cười nói: “Đã lâu rồi tiểu thư không qua lại với các tiểu thư khác, sao bỗng nhiên hôm nay lại có hứng thú vậy?”
Phù Phong và Mạnh Uyển lớn lên cùng nhau từ nhỏ, hai người quan tâm và thân thiết với nhau như tỷ muội. Đôi khi lời nói của Phù Phong không tuân theo quy củ chủ tớ nhưng Mạnh Uyển không hề để ý.
“Trước đó vài ngày, đầu óc ta có hơi choáng váng, thân thể khó chịu. Em hãy chuyển thiệp mời, đồng thời tới kho của phụ thân lấy ít satanh được đưa đến tháng trước về đây, ta muốn làm ít đồ.”
“Được ạ.”
Phù Phong vâng lời rời đi, Mạnh Uyển tựa đầu vào cửa sổ chờ đợi, bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
Nàng nghĩ, mình nên tìm cơ hội gặp lại Triệu Sâm. Cách tiết đoan ngọ chỉ còn hai mươi ngày, vì để quan hệ của bọn họ không lạnh nhạt giống kiếp trước, nàng phải chủ động một chút. Tính tình Triệu Sâm vốn lãnh đạm, lại là hoàng tử được Hoàng Thượng sủng ái nhất, có điều nàng đã không còn là tiểu cô nương mười mấy tuổi đơn thuần nữa, cho nên nàng sẽ không để những việc từng xảy ra trước kia tái diễn lại lần nữa.
Lúc Địch Thanh Trì tới đã là nửa canh giờ sau.
Nha hoàn Dương Liễu bước vào truyền tin, Mạnh Uyển rời ghế đứng lên, khẽ vuốt lại mái tóc rồi ra khỏi cửa.
“Hôm nay lại dở chứng à? Ta còn tưởng muội thật sự thay đổi tính tình, thành thật ở nhà làm một thiên kim tiểu thư quy củ, không nghĩ hôm nay lại hẹn ta đến đây, không phải ta nên tỏ vẻ gì đó sao?”
Địch Thanh Trì một thân quần sam xanh biếc, khẽ đong đưa quạt tròn thướt tha đi tới.
Nàng lớn hơn Mạnh Uyển một tuổi nhưng đã trổ mã, dáng người uyển chuyển, dung mạo như hoa đào. So với nàng, Mạnh Uyển đúng là kém trưởng thành hơn một chút.
“Nếu muốn tỏ vẻ, không bằng Địch tỷ tỷ thay ta chọn một tấm satanh tốt. Những thứ này cũng chỉ có tỷ là biết chọn nhất.” Mạnh Uyển khẽ cong mắt hạnh, biểu cảm đó, ngay cả nữ tử nhìn thấy, xương cốt cũng muốn mềm ra.
“Ta nói này Uyển Uyển…” Địch Thanh Trì kéo tay nàng ngồi xuống
“Ta càng nhìn càng thấy khuôn mặt muội thật sự rất mê người. Đối với người ngoài, lúc nào cũng là vẻ nghiêm túc đoan trang nhưng khi bắt đầu cười…. ta còn tưởng rằng muội nhìn trúng ta rồi.”
Mạnh Uyển giận dỗi liếc nàng một cái, không biết nói cái gì, Địch Thanh Trì liền tiếp lời: “Hôm qua ca ca ta nhắc tới vị Tam điện hạ kia, nói lúc trên triều, hắn và thừa tướng bất đồng ý kiến, hai người tranh luận ngay trên Đại điện, trước mặt Hoàng Thượng, phụ thân muội không sao đấy chứ?”
Mạnh Uyển giật mình. Trong lòng nàng có ấn tượng với chuyện này bởi kiếp trước Thanh Trì cũng nói cho nàng biết. Sau đó, nàng trốn ra khỏi phủ, chặn Triệu Sâm khi hắn đang trên đường đi giải quyết công vụ. Vì chuyện hắn không cho phụ thân nàng chút mặt mũi nào nên nàng cãi lộn với hắn một trận ầm ĩ, cuối cùng bị hắn sai thị vệ đưa về nhà.
Sau khi về nhà, vì chuyện này nàng lại bị phụ thân mắng cho một trận. Lúc ấy nàng chỉ cảm thấy vô cùng tủi thân. Mình có ý tốt mà hai bên không có người nào nhận ra, hiện tại nghĩ lại, nàng khi đó thật quá ngây thơ.
Địch Thanh Trì thở dài: “Nhắc tới Tam điện hạ, xác định đó là một sự lựa chọn tốt để làm phu quân. Chưa nói đến kinh thành mà bên ngoài cũng có vô số tiểu thư thầm nhớ thương hắn. Nhưng tính tình của hắn cũng thật….” Nàng trấn an vỗ nhẹ tay Mạnh Uyển, khiến cho Mạnh Uyển khẽ cười.
“Muội không sao.” Mạnh Uyển thản nhiên nói: “Chính sự trên triều, những nữ tử chốn khuê phòng như chúng ta không nên nghị luận. Hai ngày nay tâm trạng phụ thân vẫn rất tốt, phiền tỷ thay muội cảm ơn ca ca tỷ, đa tạ huynh ấy đã giúp đỡ, chiếu cố.”
Nói là chiếu cố nhưng thật ra trước khi trùng sinh, là Mạnh Uyển cứ bám lấy ca ca của Địch Thanh Trì, Địch Thanh Mặc, nhờ hắn theo dõi. Nghĩ một lát, Mạnh Uyển nói tiếp: “Thanh Trì, nhờ tỷ quay về nói với Thanh Mặc ca ca, không cần thay muội chú ý trên triều nữa, dù sao cũng phải nhớ rõ đấy.”
Ca ca Địch Thanh Trì nhậm chức hộ bộ còn phụ thân Địch Thanh Trì nhậm chức Binh Bộ Thị Lang ở bộ binh. Hai người quen biết nhau từ nhỏ, có nhiều lời không cần nói ra cũng không lo người kia không hiểu.
“Vì sao? Chẳng lẽ muội…”
Không biết Địch Thanh Trì đang nghĩ tới điều gì, Mạnh Uyển vội vàng ngắt lời nàng: “Muội không sao. Được rồi, không nói những cái đó nữa, mau tới đây giúp muội chọn satanh.”
Địch Thanh Trì bị chuyển chủ đề, bèn tận chức tận trách đề xuất ý kiến. Hai người chọn một lúc, cuối cũng chọn được một tấm satanh trắng trang nhã. Mạnh Uyển thỏa mãn nhận lấy, khóe miệng cười ngọt ngào, dáng vẻ khó mà khiến cho người ta không liên tưởng đến chuyện khác.
“Không phải muội muốn may đồ cho Tam điện hạ đó chứ?” Địch Thanh Trì ngạc nhiên hỏi.
“Không được sao?” Mạnh Uyển nhướn mày.
“Không phải…” Nàng ngừng lại, nửa ngày sau mới nói: “Chỉ là có chút kinh ngạc.”
Kiếp trước, năm tuổi là thời điểm Mạnh Uyển gặp Tô Ký Trần và động xuân tâm, nào có tâm tư may đồ tặng Triệu Sâm?
Năm đó, thái độ của nàng với hắn, có thể nói là tránh như tránh rắn rết.
Thật vớ vẩn.
Mạnh Uyển cười cười lắc đầu, không nói cụ thể thêm, chuyển chủ đề sang vấn đề đường may.
Bảy ngày trôi qua, Mạnh thừa tướng tan triều hồi phủ, chưa đi được mấy bước đã thấy con gái ý cười đầy mặt bước tới, ông chợt cảm thấy không tốt, định quay người muốn đi thì Mạnh Uyển đã tới bên cạnh.
“Phụ thân!”
Mạnh Uyển ngọt ngào gọi một tiếng. Một tiếng gọi này khiến thân thể Mạnh thừa tướng sảng khoái vô cùng, nhanh chóng xoay người đáp: “Sao?”
“Sao phụ thân lại chạy?” Nàng nghiêng đầu hỏi.
Mạnh thừa tướng vuốt râu nói: “Sao ta chạy được? Con tới nhanh như thế cơ mà.”
Mạnh Uyển ho một tiếng, cụp mắt nói: “Nào có, chỉ là con mới may bộ y phục mới, muốn đưa cho phụ thân mặc thử.” Nàng vẫy tay, Phù Phong ở sau lưng nhanh chóng mang y phục tới, Mạnh thừa tướng nhìn mà hết sức cảm động.
“Nha đầu, từ trước đến giờ con đâu có động tới may vá, bỗng nhiên lại may xiêm y cho phụ thân. Cho dù có chiêu trò gì chờ phía sau, phụ thân cũng nhận hết.”
Với phụ thân của mình, Mạnh Uyển không vòng vèo, nói thẳng: “Phụ thân, con muốn gặp Tam điện hạ, chừng nào người lại mời người ta qua phủ nghị sự?”
Mạnh thừa tướng nghe vậy khẽ giật mình: “Lần trước con đã khiến ta rất kinh ngạc, làm sao con đã nghĩ thông suốt như vậy rồi?”
Mạnh Uyển không trả lời, chỉ tiếp tục hỏi phụ thân vấn đề của mình. Mạnh thừa tướng nghĩ ngợi, đáp: “Mấy hôm nữa.”
“Mấy hôm nữa?” Mạnh Uyển nhíu mày, không cam tâm tình nguyện nhìn ông.
“Vậy… Ngày mai?”
“Quyết định vậy đi.” Mạnh Uyển tươi cười, quả nhiên là yêu kiều như hoa.
Nhưng, tuy Mạnh thừa tướng đã đồng ý với nàng ngày mai mời Triệu Sâm qua phủ nhưng không có nghĩa là nhất định sẽ thành công.
Sau đó, Mạnh Uyển nhận được tin: Tam điện hạ công việc bận rộn, không rảnh để đến nên mời Mạnh thừa tướng đến quý phủ của mình.
Mạnh Uyển cắn răng, nắm chặt khăn tay trầm tư một chút rồi nói với phụ thân: “Con đi cùng phụ thân.”
“Không được.” Mạnh thừa tướng quả quyết cự tuyệt, “Việc này không hợp lý.”
“Con có cách, phụ thân đưa con đi với.” Mạnh Uyển dùng sức đong đưa cánh tay phụ thân.
Mạnh thừa tướng hỏi: “Con có cách gì?”
Mạnh Uyển đảo mắt cười đáp: “Lát nữa phụ thân sẽ biết.”
Mặc dù các hoàng tử của Hoàng đế Chu Khải đều đã xuất cung lập phủ riêng nhưng vẫn chưa phong vương, vì thế tấm biển treo ở phủ của Triệu Sâm vẫn đề là ‘Phủ Tam hoàng tử’.
Xe ngựa của phủ thừa tướng chậm rãi dừng bên ngoài phủ hoàng tử, một thị vệ canh cổng vào trong truyền tin, một nhóm ba người khác dẫn Mạnh thừa tướng đi vào. Hôm nay ngoài tùy tùng Lý Ngoan xưa nay vẫn đi theo Mạnh thừa tướng, bên cạnh ông còn có một thư đồng lạ mặt. Người nọ vóc người không cao, da trắng như tuyết. Tuy cứ một mực cúi đầu nhưng không giấu được dáng vẻ yêu kiều. Ba người vừa tiến vào phủ liền có người bí mật thông báo cho Triệu Sâm.
Đôi mắt phượng của Tam điện hạ khẽ nhướng lên, nhẹ nâng ngón cái lên, thoáng suy ngẫm giây lát rồi nói: “Lui ra đi.”
“Vâng.”
Ám vệ lui ra, Triệu Sâm đứng dậy ra khỏi thư phòng, chính lúc đang nhanh chóng đi đến chính đường thì gặp đoàn người Mạnh thừa tướng.
Mạnh Uyển nhìn thấy từ xa, dưới ánh mặt trời, hắn mặc y phục trắng, đầu đội kim quan, ánh mắt tùy ý, lười biếng nhìn bọn họ, lúc liếc qua nàng, ánh mắt ấy dừng lại đôi chút sau đó chuyển sang nhìn phụ thân.
“Thừa tướng đến thăm, không tiếp đón từ xa.” Triệu Sâm đưa tay hướng thư phòng: “Mời.”
Mạnh thừa tướng gật đầu đáp ứng, sóng vai đi cùng Triệu Sâm vài bước, hai người nói chút chuyện chính sự trên triều, tiếp đó bỗng nhiên Mạnh thừa tướng cau mày nói: “Bụng không được tốt, xin phép một lát, điện hạ thứ tội.” Nói xong, nhận được sự đồng ý của Triệu Sâm liền nhanh chóng đi giải quyết việc riêng.
Mạnh Uyển có chút hưng phấn liếc trộm bóng lưng Triệu Sâm, tóc hắn đen dài buông sau lưng. Dường như, hắn có ý muốn quay đầu lại nhưng nửa chừng lại quay về, không nói một tiếng bước vào thư phòng.
Mạnh Uyển vốn muốn đi theo nhưng do Lý Ngoan đứng yên tại chỗ không nhúc nhích nên nàng cũng không hành động. Bỗng có người từ trong phòng Triệu Sâm tiến tới, hắn là Tinh Trầm – thị vệ thân cận của Triệu Sâm. Hắn đi đến trước mặt Mạnh Uyển thi lễ rồi nói: “Điện hạ mời Mạnh tiểu thư vào trong.”
Mạnh Uyển nghẹn lời, nàng vẫn tự cho rằng mình che dấu rất tốt, thật ra đã sớm bị phát hiện. Nàng dám làm dám chịu, cảm ơn Tinh Trầm rồi bước vào thư phòng.
Phủ đệ hoàng tử đương nhiên quý phái hơn so với phủ thừa tướng. Lần đầu tiên nàng đến thư phòng Triệu Sâm, sách cất giữ ở đây không cần nói nhiều, đáng nói là, Tam điện hạ ngồi ngay ngắn trên ghế như có điều suy nghĩ.
Mạnh Uyển vừa bước vào, bên ngoài nhanh chóng có người đóng cửa. Nàng có chút xấu hổ, chủ động tiến đến, lấy hầu bao được nàng đặc biệt thêu bên người ra đưa tới.
“Cái này tặng điện hạ.” Nàng nhìn hắn, ngữ khí vô cùng chân thành.
Đối với hành vi không hành lễ của nàng, Triệu Sâm không có dị nghị. Hắn cụp mắt nhìn hầu bao trong bàn tay nhỏ trắng như tuyết của nàng, bất luận là màu sắc, chất vải hay hoa văn, hắn đều rất vừa mắt, chỉ là…
Hắn nâng mắt đối mặt với nàng, hình như có chút do dự. Thấy vậy, nàng bước lên phía trước một bước, chép miệng nói: “Cầm đi, điện hạ không phải sẽ từ chối chứ? Ta thêu mất vài ngày, chọn loại vải tốt nhất trong kho để thêu, ta…”
Nàng chưa nói hết, Triệu Sâm đã nhận lấy hầu bao. Nàng vẫn chưa nhìn rõ hắn lấy như thế nào thì hầu bao đã ở bên hông của hắn.
“ Đa tạ.” Hắn nói không nên lời, gương mặt nhìn nghiêng anh tuấn bình thản: “Thế nào?” Lúc hỏi nàng, hắn không ngẩng đầu lên.
Mạnh Uyển nhìn hầu bao bên hông hắn, vành tai hơi đỏ lên. Tuy nói sau khi trùng sinh, cảm xúc trong lòng nàng đối với hắn hối hận và áy náy nhiều hơn, nhưng giờ phút này, trái tim nàng lại không an phận, có chút rung động.
“Rất hợp với điện hạ.” Mạnh Uyển nhẹ nhàng nói, hai tay đan chặt sau lưng, tựa như rất lo lắng.
Triệu Sâm lúc này mới nhìn về phía nàng, đuôi mày khóe mắt đều đọng lại sự vui vẻ. Nhưng trong nháy mắt, không biết nghĩ tới điều gì, hắn liền không tiếng động thở dài. Lúc đang muốn nói gì đó thì Tinh Trầm bẩm báo Mạnh thừa tướng đến.
“Lần sau đừng làm việc này, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh dự.” Hắn dặn dò lời ít ý nhiều, đứng lên ra khỏi thư phòng, cất giọng: “Mời thừa tướng vào.”
Trước khi phụ thân tiến vào, Mạnh Uyển nói với hắn: “Nếu điện hạ không thường xuyên đến thăm ta, lần sau ta vẫn sẽ đến tìm người như vậy.” Dứt lời liền mở cửa ra ngoài, kéo Lý Ngoan theo để hắn đưa mình hồi phủ.
Trong thư phòng, Triệu Sâm ngồi sau bàn, vô cùng bình tĩnh cuộn bức thư họa vừa mới hoàn thành trên đó, đó chính là bức vẽ Mạnh Uyển.
“Điện hạ?” Mạnh thừa tướng thăm dò gọi một tiếng.
Triệu Sâm thu hồi bức tranh vừa cuộn, lúc quay đầu đã là vẻ mặt nghiêm túc mọi khi: “Thừa tướng là cựu thần triều đình, Phụng Uyên luôn khâm phục, sao hôm nay cũng hồ đồ như con gái mình vậy?”
Phụng Uyên là tên chữ của điện hạ, Tuy nhiên…. Mạnh thừa tướng không nhịn được thầm mắng. Điện hạ có thể đừng trở mặt với ta nhanh như vậy được không?