Tái sinh thành vợ của kẻ tôi ghét

chương 1: cậu bạn cùng lớp su jian thành con gái rồi!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đã từng có một câu hỏi rất phổ biến trên mạng:

Nếu một buổi sáng nọ thức dậy, bạn nhận ra rằng giới tính của mình đã thay đổi, việc đầu tiên mà bạn sẽ làm là gì?

Và ai đó trên mạng đã trả lời:

Đầu tiên thì cho mấy cậu bạn một khoảng thời gian “vui vẻ” đi!

Lúc Su Jian thấy câu này, cậu vỗ ngay vào bàn, trong lòng ngưỡng mộ! ‘Đúng là hảo hán, thế mới là anh em tốt chứ!’

Nhưng bây giờ, cậu mới là người gặp phải tình huống này, cậu cay cú, trong lòng bực tức không nguôi. ‘Chết tiệt! Cái mẹ gì vậy trời!’

………………..

Su Jian choáng váng, cậu nhớ là mình đã bị tai nạn xe mà, lí nào mà cậu vẫn sống được thế này?

Cậu chẳng biết đã bao lâu từ lúc cậu lịm đi nhưng sau khi gồng cơ đít, hít cơ mông để mở mắt, tất cả những gì cậu nhìn thấy chỉ là màu trắng xoá.

Lúc đầu, cậu còn tưởng là mình lên thiên đường rồi đấy, thiết nghĩ: ‘Thiên đường sao mà trắng xoá thế này sợ thật chứ… mà sao chỗ này giống bệnh viên thế nhỉ?’

Mà đợi đã, nhìn kĩ lại thì… ‘Ơ! Đây là bệnh viện mà?!’

Thấy vậy, cậu mừng như bố đẻ em bé vì biết

mình mới thoát khỏi cửa tử. Nhưng rồi cậu lại nghĩ theo cách khác. ‘Không chết mà bị tàn tật thì có khác gì đang bị cuộc đời trêu ngươi!’

Nhanh như cắt, cậu vén cái chăn sang một bên, kiểm tra lại cơ thể mình xem có thừa thiếu chỗ nào không. May mắn thay, tứ chi cậu vẫn còn nhưng một chân vẫn phải quấn bột. Cậu thử cử động nó xem như thế nào và tất nhiên rồi, đau vãi ra nhưng còn là tốt rồi, đỡ hơn tàn tật.

Nhìn thế này, cùng lắm là gãy chân thôi, thứ khiến cậu bận tâm lại là sao cậu thấy mình gầy đi khá nhiều đấy. ‘Chẳng lẽ liệt giường lâu quá nên cơ teo lại à?’

Su Jian thở phào nhẹ nhõm, cậu nằm xuống giường bệnh, duỗi tay chân thành hình chữ 大. Mặt cậu rạng rỡ. ‘Quả này không chết, không tàn tật. Thế này chắc chắn là phước lành trời ban rồi! Tương lai rộng mở ơi, ta tới đây! Wahahaha!’

Su Jian cười khúc khích, bỗng cậu thấy ngứa ngứa trên mặt. Cau mày, cậu đưa tay lên sờ thì túm được một sợi tóc dài. Không mấy quan tâm, toan vứt nó đi mà lại không được, nên cậu dứt nhẹ cái… ‘Đau’

Không nói nên lời, cậu ngơ ngác nắm lấy đống tóc trên đầu. Và thứ cậu nắm được là một chùm tóc đen, dài và suôn mượt. ‘Đây là tóc mình à? Dài thế? Chẳng lẽ mình hôn mê hai hay ba năm rồi?!’

Tiếp tục, cậu đưa tầm mắt xuống dưới và rùng mình. Gì đây? Sao lại có ngọn đồi nhô ra trước ngực thế này? Đợi đã… ‘Mẹ kiếp! Thế đ*o nào mình lại có ngực rồi?!’

Tim cậu đập liên hồi, Su Jian ấn tay vào ngực mình.

To, mềm mại, mịn màng…

Mặt cậu cắt không còn giọt máu. ‘Mẹ kiếp! Thế đ*o nào? Tác dụng phụ của hôn mê với thuốc à? Ngất có tí mà sao ngực to thế này được? Có phải mấy đứa con gái ngực phẳng đ*o đâu mà trời ban phước thế này, mình là đực cơ mà!’

Su Jian cởi nhanh bộ đồ bệnh ra để rồi đập vào mắt cậu là hai đỉnh đồi tròn trịa, đầy đặn, trắng nõn nà song với đó cũng là rất mềm mại, bằng con mắt đầy kinh nghiệm, cậu ước chừng bộ ngực này tầm 34C [note59820]. Nếu đây là lúc trước thì đây chẳng khác nào thiên đường cho cậu, mấy con hàng này cậu trước cũng chỉ được xem mấy diễn viên AV Nhật Bản qua màn hình máy tính, hơn nữa cậu vẫn còn là trai tân, chưa được sờ tay gái chứ đừng nói là nắm. Nhưng giờ cái thiên đường ấy lại là chính cơ thể cậu nó mới oái oăm…

Su Jian trong lòng hỗn loạn, chỉ muốn hét lên. ‘Đ*o mẹ, cuộc đời đang trêu ngươi mình đấy à?!’

Với bộ não còn đang quá tải, cậu tiếp tục cởi hết đồ ra để nhìn bản thân kĩ hơn nữa, ai biết còn gì cậu chưa khám phá đâu. Có thể bộ ngực này cũng chỉ là khởi đầu thôi không chừng…

Và đúng là ghét của nào trời trao của ấy thật.

Cậu chỉ mới ngó vào trong quần lót thôi mà trái tim cậu đã gần như ngừng đập rồi. ‘C-C-Cái đ*o gì thế? Nhầm à? Ảo giác à? Hay mắt mờ rồi? Thằng em đâu mất rồi?!’

Mí mắt cậu giật giật, cẩn thận kiểm tra lại giữa hai chân mình.

Cuộc sống này, kết thúc rồi…

Khôngggggg! Mất thật rồi, mất hết rồi! Niềm tự hào của mình!

Trong lòng cậu giờ cứ như là bị một đàn ngựa dẫm qua vậy.

Sau vụ tai nạn thảm khốc như vậy thì sao mà nguyên vẹn được cơ chứ! Dù cậu không mất tay chân nhưng lại mất đi thứ quý giá nhất rồi còn gì! Thà khuyết tật tay hay chân còn hơn! Ông trời thực sự đang trêu ngươi mình rồi.

‘Mà đợi đã…’

Từng ngón tay run rẩy của Su Jian từ từ tiến tới nơi từng là ‘niềm tự hào’ của cậu.

Đúng cái nháy mắt, cậu lập tức rút tay lại, tim đập liên hồi.

Kinh hoàng, cậu nhìn lại đôi chân trắng trẻo, mềm lại đến bàn tay mảnh khảnh.

Chân thon gọn, không lông, ngực khủng, không có thằng em hay hót, bàn tay nhỏ nhắn xinh xinh. [note59821]

Cứ như thể cậu đang gặp phải cơn ác mộng tồi tệ nhất của cuộc đời vậy. Hít một hơi thật sâu, cậu nhắm mắt lại, lặp đi lặp lại câu ‘Đây không phải là thật’ trong đầu.

Nhưng trớ trêu thay, mở mắt ra, cậu vẫn chỉ thấy cặp đồi tròn trịa và đũng quần phẳng phiu.

“Cuộc sống… khó khăn thật nhỉ.”

Giây tiếp theo, tiếng hét thất thanh như xé lòng, xé phổi vang lên.

“Gương! Gương đâu! Đưa tôi cái gương đi mà!”

~*~

Tiếng hét mang đầy nỗi tuyệt vọng, Su Jian run rẩy, nếu thế giới này không điên loạn thì kẻ điên chỉ có thể là anh thôi. Anh nghĩ.

Nghe được tiếng hét, một y tá vội vã chạy vào.

Mặc dù cô thấy Su Jian yêu cầu một chiếc gương khá kì lạ nhưng cô vẫn giúp cậu, cô nghĩ chắc cậu sợ mình bị biến dạng đây mà. Đưa cậu chiếc gương, cô an ủi nói: “Chị không cần lo đâu. Khuôn mặt chị vẫn lành lặn và xinh đẹp như ngày nào.”

Su Jian nghe xong lại càng muốn khóc hơn.

Run rẩy, cậu chậm rãi hướng gương về phía mặt mình, rồi hoá đá luôn.

Khách quan mà nói, người trong gương đẹp đến mê mệt. Đôi mắt to với hàng lông mi dài, gương mặt trái xoan tô điểm bằng là da mịn màng, trắng nõn, khuôn miệng nhỏ bé, đầy tinh tế. Một vẻ đẹp tự nhiên, càng hiếm thấy khi thời đại này, phẫu thuật thẩm mĩ đang lên ngôi. Từng đường nét, yếu tố như kết hợp lại, tạo nên một vẻ dễ thương, thanh lịch đến khó tả, chính xác là kiểu người có khuôn mặt trẻ con mà cậu thích luôn. Bình thường là cậu giương nắm đấm lên trời rồi hét lên: “Dễ thương quá!” rồi đấy.

Nhưng bây giờ, đây lại là mặt của cậu mới đau…

Chiếc gương lặng lẽ trượt khỏi tay Su Jian.

Nhìn thấy vẻ mặt vô hồn và đôi mắt mờ mịt của Su Jian, y tá không khỏi lo lắng hỏi: “Chị An, chị sao vậy?”

Su Jian chỉ chậm rãi, hướng ánh mắt về phía cô, nói từng chữ: “Tôi…là…ai?”

Y tá càng thêm lo lắng: “Chị là An… Người bị tai nạn ô tô nên gãy chân phải. Nhưng chị không phải lo đâu, cuộc phẫu thuật đã diễn ra suôn sẻ. Chị chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là sẽ hồi phục hoàn toàn thôi.”

“Họ…của tôi…là…An?” Giọng của Su Jian chủ thú thí, cố lắm mới nghe thấy.

Cô y tá ngơ ngác nhìn. Dù có vẻ hơi kỳ quặc nhưng cô vẫn kiên nhẫn giải thích: “Họ của chị không phải An, họ chồng chị là An…”

Nghe đến từ “chồng”, Su Jian càng thêm run rẩy.

“Vậy… tên tôi là gì?”

Y tá cảm thấy có gì đó không ổn rồi, “Họ của bà là Su, và họ tên là Su Jian…Chị An, chị không khoẻ ở đâu à?”

‘Không khoẻ á? Không chỉ thế đâu! Bố mày đang quặn lòng lại rồi đây này! Bố mày từ đầu là trai tráng khoẻ mạnh đấy, thế đ*o nào thành vợ người ta rồi!’

Cố gắng hết sức, Su Jian kiềm chế và nở một nụ cười khổ: “Dường như… tôi không nhớ được gì cả…”

Cô y tá hơi sốc nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại và vội vàng nói: “Đừng lo lắng, tôi sẽ đi gọi bác sĩ trước.”

Gọi bác sĩ có ích gì? Su Jian nghĩ. Bác sĩ có thể chữa tay, chữa chân, nhưng liệu bác sĩ có thể chữa được triệu chứng ngoài gái trong trai này? Nhờ chúa giải quyết mới đúng…

Nhìn theo hướng y tá bước đi, Su Jian vùi mặt vào chăn. Thế giới quá đáng sợ, cậu còn không có thời gian để hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa…

"Sao thế, có chuyện gì à?”

Một giọng nam trầm phát ra từ phía cửa.

“Ah, anh An đây rồi! Chị An hình như mất trí nhớ rồi!” cô y tá nói.

‘Anh An?’ Su Jian giật mình, cậu nhanh chóng ngẩng mặt lên. Vậy nếu đúng như lời y tá nói, đây chính là chồng của cơ thể này sao?

Người ấy bước vào trong, khẽ cau mày rồi nhìn về phía Su Jian. Tình cờ, ánh mắt họ va vào nhau.

Su Jian trợn tròn hai mắt, hít một hơi lành lạnh.

Nhìn bên ngoài thì người đàn ông này nhìn không khác gì mấy hạng người đi làm trai bao đã thế còn là loại tính tiền theo giây ấy. Su Jian ghét mấy thể loại vừa đẹp trai, cao to đã thế còn giàu như thế này. Nhưng đấy cũng không phải là lí do khiến anh sốc đến như này.

Mắt của Su Jian giờ như quả nhãn vậy, trong lòng thì lửa thịnh nộ không nguôi. Giờ trong cậu chỉ có cơn giận giữ và tuyệt vọng.

Xin người! Làm ơn đấy! Ai đó hãy nói rằng đây chỉ là một giấc mơ đi mà! Cái đ*o gì vậy? Mở mắt ra đã thấy mình thành gái chưa đủ tệ hay sao à? Thế chó nào chồng của cơ thể này lại là hắn ta cơ chứ, tên khốn nạn tà ác, kẻ huỷ diệt tình yêu của Su Jian, An Yize?!

~*~

Ly: chào mọi người, đây là bộ thứ hai tôy solo nên có thể sẽ có lỗi mong mọi người góp ý. Tôy đã cố gắng để làm cho bớt tục nhất có thể rồi, bởi nếu thêm nữa thì sẽ sợ mất chất của main còn nếu ai muốn biết thực sự bộ này như thế nào thì có thể qua eng check thử chương 1 nha. Mãi iu <(“)

Truyện Chữ Hay